Sau Khi Trọng Sinh, Thanh...
Lâm Nhất Lục
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Chính Truyện

Chương 11 - Em gái sao thơm bằng bạn từ thuở nhỏ?

2 Bình luận - Độ dài: 1,586 từ - Cập nhật:

Ực.

Diệp Dư Bạch thậm chí không tự chủ nuốt nước miếng.

Ánh mắt cậu dừng trên khuôn mặt nghiêm túc của Cam Lam.

Liếc nhìn khóe mắt, cậu thấy ngón tay nhỏ nhắn của cô, cùng với miếng sô-cô-la nhỏ xíu cô đang cầm.

Trên màn ảnh phim, đang chiếu cảnh nam chính quỳ một gối cầu hôn nữ chính.

Khoảnh khắc này, cậu có chút thất thần.

Cùng với tiếng nhạc trong lễ đường vang lên, vẻ mặt Diệp Dư Bạch càng thêm không tự nhiên.

"A... cái này..."

Cậu khó khăn mấp máy môi.

Lời muốn nói nghẹn ứ lại.

Cam Lam khó hiểu nhìn cậu: "Rốt cuộc cậu có ăn hay không?"

Diệp Dư Bạch lắp bắp: "Vậy cậu nghĩ sao?"

Cam Lam: "Hả?"

Diệp Dư Bạch hít sâu một hơi, như thể đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn, rồi với tốc độ sét đánh không kịp phản ứng, giật lấy miếng sô-cô-la từ tay Cam Lam, nhét vội vào miệng.

Cậu nhai hai cái rồi miễn cưỡng nuốt xuống.

Cam Lam: "Ừm?"

Cô nhìn Diệp Dư Bạch với ánh mắt kỳ lạ.

Chỉ là một miếng sô-cô-la thôi mà? Có cần phải nuốt như uống thuốc độc vậy không?

Diệp Dư Bạch cứng người, quay mặt đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nhìn lên màn ảnh.

Nhưng trên màn ảnh đang chiếu gì, khán giả xung quanh đang huýt sáo cái gì, cậu đã hoàn toàn không còn để ý.

Cứ như vậy, cậu xem hết một bộ phim trong trạng thái mơ hồ.

Điềm Điềm và Mai Mai lại đề nghị lên tầng trên chơi điện tử, gần đây đang hot trò gắp thú bông.

Cam Lam nhìn Diệp Dư Bạch, ý là nghe theo cậu hoàn toàn.

Diệp Dư Bạch: "Vậy thì đi thôi."

Nói rồi, cậu lại liếc nhìn Cam Lam một cái, thấy cô không tỏ vẻ khó chịu gì, lúc này mới thở phào.

"Vừa hay, tôi gắp cho mỗi người một con búp bê!"

...

Kỹ thuật gắp thú của Diệp Dư Bạch thật sự rất đỉnh.

Không chỉ trò gắp thú, gần như tất cả game trong khu điện tử đều là sở trường của cậu.

Cam Lam vẫn còn nhớ, cậu từng dựa vào mấy chiêu này khiến không ít chị học sinh trường nghề gần đó mê mẩn, thậm chí có người vì cậu mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán.

Vào thời điểm này, mối tình đầu của Diệp Dư Bạch còn chưa xác định, mấy ngón nghề đó đương nhiên cũng chưa nổi tiếng.

Cam Lam nhìn bóng lưng cậu, khẽ thở dài.

“Có khi tớ nên nhắc cậu ấy một chút, đừng vì ham chơi mà lơ là việc học chăng?”

Nghĩ lại thì…

Diệp Dư Bạch vốn không phải kiểu người biết nghe lời. Cậu ấy mà đã không muốn nghe, nói bao nhiêu cũng vô ích. Vẫn là im lặng thì hơn.

Lúc này, bọn họ đã sắp lên đến tầng hai.

Diệp Dư Bạch đi mua 20 xu trò chơi, chia đều cho mỗi người 5 xu.

Cam Lam nhận lấy số xu của cậu đưa, rồi tự bỏ thêm tiền mua thêm một ít.

Đã lâu rồi không chơi, tay cũng hơi ngứa nghề một chút.

Mai Mai và Điềm Điềm nhìn nhau, sau đó đồng loạt trả lại số xu cho Diệp Dư Bạch.

“Diệp học trưởng, bọn muội không giỏi mấy trò này đâu, xem huynh chơi là được rồi.”

“Đúng đó, để huynh chơi cho bọn muội xem.”

Diệp Dư Bạch “ồ” một tiếng, rồi quay đầu nhìn về phía Cam Lam.

“Ê, Cam Lam, cậu đang chơi gì thế?”

Cam Lam quay đầu lại, liếc nhìn cậu ta một cái.

Tay cô vẫn chưa ngừng lại.

"Má ơi, Quyền Vương à!"

Mắt Diệp Dư Bạch sáng lên ngay lập tức.

"Đợi đã, đừng chơi với máy nữa, chúng ta đấu, cho tớ chơi với!"

Vừa nói, cậu ta vừa tiến sát lại gần.

Hai cô em gái phía sau, cứ thế bị cậu bơ đẹp.

...

Mười mấy phút sau.

Diệp Dư Bạch trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm màn hình.

Thua rồi.

Cậu lại thua rồi!

Không phải thua một ván, cũng không phải thua hai ba ván, mà là ván nào cũng thua sấp mặt!

Rõ ràng mọi người đều mới bắt đầu làm quen với trò chơi điện tử thùng này, lần trước cùng Cam Lam chơi đối kháng, cô còn thua thảm hại, vậy mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cô đã đè cậu xuống đất mà đánh cho tơi bời hoa lá?

"Haiz, cậu vẫn còn non lắm." Cam Lam thở dài một hơi, dang tay ra vẻ bất đắc dĩ.

Cô đương nhiên sẽ không nói cho Diệp Dư Bạch biết, cô có gần 5 năm lịch sử chinh chiến trong giới game.

Diệp Dư Bạch tuy là tuyển thủ thiên bẩm, nhưng dù thế, cậu cũng phải luyện thêm nửa năm nữa mới đuổi kịp cô.

Dưới ánh mắt đầy kính nể của cậu ta, Cam Lam đứng dậy, bước đến máy nhảy, bình tĩnh ném vào năm xu.

Diệp Dư Bạch không cam lòng. Cậu cũng nhanh chóng đi đến bên cạnh Cam Lam, ném tiền vào khe máy.

“Đến đây, tiếp tục đối chiến! Tớ không tin trò này tớ lại thua cậu.”

Thiếu niên luôn mang trong mình một loại kiêu ngạo bản năng.

...

Lại mười mấy phút sau.

Diệp Dư Bạch chống tay lên tay vịn, thở hồng hộc nhìn Cam Lam.

Trời đất ơi, cái người này…!

Đến cả máy nhảy cũng chơi giỏi hơn cậu, bước chân giẫm nhịp không sai lấy nửa giây!

Diệp Dư Bạch thật sự muốn nghi ngờ nhân sinh luôn rồi.

Cam Lam mỉm cười, đưa tay lau mồ hôi trên trán, rồi ngồi xuống hàng ghế khán giả bên cạnh. Dáng vẻ vẫn bình tĩnh như chưa từng vận động gì quá sức.

Ẩn mình sâu kín, bình thản đến mức khiến người khác không khỏi nghi ngờ: có phải cô ấy cố tình giấu nghề không?

Mai Mai và Điềm Điềm liếc nhìn nhau.

Sau đó, Điềm Điềm là người nhanh hơn một bước, bước đến bên cạnh Cam Lam, đưa cho cô một tờ khăn giấy.

Cam Lam nhận lấy, khẽ gật đầu nói lời cảm ơn.

"Bạn học Cam Lam, cậu giỏi thật đấy." Điềm Điềm đưa cây kem ốc quế trong tay cho cô: "Cậu có thể dạy tớ được không?"

Cam Lam: "Cái này, nhảy nhiều thì quen thôi."

Điềm Điềm: "Vậy... sau này chúng ta thường xuyên đến đây chơi nhé? Cậu dạy tớ nha?"

Cam Lam xua tay: "Thời gian rảnh nên để dành học thì hơn, dù sao cũng đang học lớp 11 rồi."

Điềm Điềm: "..."

Cái giọng điệu y như phụ huynh này, là thật đó hả?

Diệp Dư Bạch cũng ngồi xuống cạnh Cam Lam, không nói không rằng, vươn tay giật luôn cây kem ốc quế trong tay cô, thản nhiên cắn mất phần chóp.

Cam Lam nghẹn họng.

Hành động đó khiến cô bất giác nhớ tới một nhân vật trà xanh trong bộ phim truyền hình nổi tiếng nhiều năm sau.

Diệp Dư Bạch: "Cũng không ngọt lắm, lát nữa tớ mời cậu ăn cái gì đó ngọt hơn."

Cam Lam khẽ liếc sang Điềm Điềm bên cạnh.

Gương mặt Điềm Điềm ửng hồng, đôi mắt lấp lánh ánh sao, vui sướng đến mức tim như muốn nổ tung.

Diệp Dư Bạch… vừa ăn kem của cô ấy sao!?

Tuy rằng cô ấy còn chưa kịp để lại dấu vết gì trên đó, nhưng đây là cây kem cô ấy bỏ tiền ra mua mà!

Tính sơ sơ thì… chẳng phải là Diệp Dư Bạch vừa gián tiếp hôn cô ấy rồi sao?

Diệp Dư Bạch nhìn Điềm Điềm một cái: "Sao mặt cậu đỏ thế kia?"

Điềm Điềm vội vàng đưa tay che mặt: "Đâu có đâu có… tớ chỉ là... khụ khụ… chắc hơi nóng thôi, chắc là cảm rồi… khụ khụ..."

Diệp Dư Bạch nhún vai, thờ ơ đáp: "Ờ."

Cậu lại quay sang nhìn Cam Lam, đưa tay ra sờ lên trán cô.

"Hết sốt rồi này, vận động đúng là có hiệu quả trong việc hồi phục cảm cúm nha!" Diệp Dư Bạch cười híp mắt: "Lát nữa tớ dẫn cậu đi chơi bóng rổ nhé? Vận động tí cho khỏe hẳn luôn!"

Cam Lam: "Không đi."

Câu từ chối thẳng thừng đến mức không thể thẳng hơn.

Một người chẳng có chút tế bào vận động nào như cô mà đi chơi bóng rổ chẳng phải là tự chuốc nhục vào thân sao?

Tất nhiên là không đi rồi.

Đặc biệt là hiện tại cô còn đang mang thân con gái, nhỡ đâu trong lúc tranh bóng lại để lộ thì nguy.

Diệp Dư Bạch lập tức thở dài, trong một giây đổi sang vẻ mặt ủy khuất, ngồi xổm xuống bên chân Cam Lam, lay lay bắp chân cô.

Giọng cũng bắt đầu nũng nịu.

"Đi mà~ chơi với tớ một chút thôi, chỉ hai đứa mình thôi mà, không có ai khác đâu, chịu không?"

Hai cô nàng đứng bên cạnh đã kinh ngạc đến mức suýt rớt cả cằm.

Đây là... tình huống gì vậy!?

Một nam thần đang làm nũng với một nam thần khác sao!?

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận