Trong một đêm không trăng, mưa phùn lạnh lẽo rơi tí tách. Những giọt mưa rơi trên đất đá, rửa trôi vết máu và lan tỏa mùi kim loại thoang thoảng trong không khí.
Tại đáy của một hẻm núi sâu. Một dòng suối dữ dội cắt ngang qua thung lũng, tiếng nước chảy ào ạt vọng vào vách đá. Một bên của hẻm núi là một vách đá dựng đứng; bên kia là một sườn dốc rải rác những bụi cây và cây cối kiên cường vươn lên khỏi lớp đất đá. Ở chân dốc, độ dốc giảm dần, tạo thành một vùng đồng bằng ngập lụt nghiêng dọc theo bờ sông—một bối cảnh cho một cảnh tượng ảm đạm.
Vài chiếc xe ngựa lật nhào nằm rải rác khắp bờ sông. Xác người và ngựa nằm ngổn ngang khắp nơi, máu rỉ ra từ những vết thương, chỉ để bị mưa cuốn trôi xuống sông. Khuôn mặt của những người đã chết đông cứng vì sợ hãi, mãi mãi lưu giữ những khoảnh khắc cuối cùng của họ.
Sự im lặng của cái chết bao trùm khắp không gian. Mọi thứ dường như không còn sự sống—hay có vẻ như vậy.
Gần bờ sông, một cỗ xe ngựa lật úp được giữ bởi dây cương nên không bị trôi xuống dòng nước chảy xiết, một cô gái trẻ dựa vào một chiếc ghế lật úp, im lặng và bất động.
Cô gái trông khoảng mười ba tuổi, mặc một chiếc váy trắng nâu giản dị, đi giày đơn giản và tất ngắn—không giống trang phục của một người giàu có. Cơ thể cô lấm lem máu ở nhiều chỗ. Mái tóc dài màu trắng bạc xõa xuống gọn gàng qua vai, lấp lánh ngay cả trong ánh sáng mờ. Khuôn mặt thanh thản của cô bị dính đầy bởi máu ở một bên, chảy xuống từ vết thương ẩn dưới mái tóc bên phải.
Giống như cảnh tan thương xung quanh, cô gái dường như cũng là một phần của thảm kịch này—cho đến khi lông mày cô khẽ giật.
Không ai biết được bao lâu đã trôi qua, dưới mũi cô xuất hiện những hơi thở yếu ớt. Ngực cô lại bắt đầu phập phồng, nhịp tim yếu ớt đã đập trở lại.
“Ư... ư…”
Lông mày cô gái nhíu chặt, biểu cảm lộ rõ vẻ khó chịu. Cô đưa tay lên thái dương đang đau nhói.
‘Đau quá… và lạnh nữa… Mình vừa gặp ác mộng sao? Mình bị ngã khỏi giường à? '
Những suy nghĩ hỗn loạn xoay tròn trong đầu cô khi cô cố gắng hiểu rõ tình hình. Khi cơn đau đầu dần dịu đi, tâm trí cô trở nên sáng suốt, và những câu hỏi bắt đầu xuất hiện.
‘Ngoài trời đang mưa sao? Sao mình nghe thấy tiếng nước chảy? Gần nhà mình không có sông. Có ai đó mở vòi nước sớm vậy sao?’
Trong sự bối rối, cô chậm rãi mở mắt, để lộ đôi mắt màu đỏ thẫm. Trong không gian tối tăm, chật hẹp khiến cô mất phương hướng. Khi thị lực dần thích nghi, cuối cùng cô cũng nhận ra khung cảnh xung quanh—và sững người.
Đối diện với cô, trong cỗ xe ngựa bị lật, một cơ thể bất động của người phụ nữ đổ gục xuống một chiếc ghế thẳng đứng. Cổ họng người phụ nữ bị những mảnh kính vỡ của cửa sổ xe ngựa đâm vào, máu từ vết thương chảy xuống chiếc váy, nhuộm đỏ chúng, vẽ nên một bức tranh hãi hùng. Đôi mắt bà ta mở to, nỗi kinh hoàng khắc sâu trong biểu cảm cuối cùng của cô, khiến cô gái lạnh toát.
“Áaaaaa...”
Cảnh tượng kinh hoàng khiến cô gái thở hổn hển, nỗi sợ hãi bao trùm tâm trí và cuốn trôi mọi suy nghĩ khác. Theo bản năng, cô đứng dậy, đầu đập mạnh vào trần xe “rầm” một tiếng. Cô ngồi thụp xuống, ôm đầu, cô điên cuồng quan sát xung quanh, giờ đã ý thức rõ ràng về không gian chật hẹp mà mình đang bị mắc kẹt.
Ở cùng với cô trong một không gian khép kín như vậy là một xác chết, điều đó khiến cô run rẩy không kiểm soát được. Cô vội vã mò mẫm xung quanh, tìm kiếm một lối thoát. Ngón tay cô nhanh chóng tìm thấy cánh cửa xe ngựa phía trên. Cô dùng hết sức đẩy nó ra và trèo ra ngoài bờ sông.
‘Cái quái gì thế này? Mình đang ở đâu? Sao lại có xác chết ở đây?! Ai đó cố tình chơi xỏ mình sao? Trò đùa này đi quá xa rồi đấy?!'
Những suy nghĩ này chạy qua tâm trí cô khi cô cố bò ra khỏi xe ngựa. Nhưng khi nhìn cảnh tượng xuất hiện trước mắt, cô đã chết lặng.
Nhiều xác chết nằm la liệt khắp nơi—không chỉ có người mà còn có ngựa. Không khí nồng nặc mùi máu, một mùi hôi thối mà mưa không thể rửa trôi. Một số chiếc xe ngựa nằm lật úp, treo trên đỉnh của những chiếc xe ngựa là những chiếc đèn lồng dầu leo lắt hắt ánh sáng sáng yếu ớt, ma quái lên cảnh tượng tàn khốc. Bánh xe ngựa quay chậm, ám chỉ rằng thảm kịch này mới diễn ra cách đây không lâu.
‘Đây… Đây không thể chỉ là một trò đùa... Nếu vậy thì quy mô của nó thật điên rồ... Ai lại đi xa đến vậy?'
Đứng trong mưa, cô gái lẩm bẩm sinh một mình, giọng nói chứa đầy sự sợ hãi và bối rối. Nỗi kinh hoàng cào cấu trái tim cô, nhưng cô buộc mình hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại.
“Đừng hoảng sợ… Hãy bình tĩnh… Mình cần đánh giá tình hình…”
Ngay khi trấn tĩnh lại, một cơn đau nhói đột ngột chạy qua đầu cô. Cô rên rỉ, ôm chặt thái dương.
Đầu của cô như bị xé nát khi vô số ký ức — vừa xa lạ vừa quen thuộc—tràn vào tâm trí cô. Chúng lấn át tinh thần cô, xé toạc ý thức của cô.
“A… cái… gì… thế này…”
Nghiến chặt răng, cô dựa vào xe ngựa, cố gắng giữ tỉnh táo. Dần dần, tâm trí của cô bắt đầu lắng dịu lại, nỗi đau mờ dần như chưa từng tồn tại. Và cùng với nó là một sự tỉnh táo—một sự thật kinh hoàng như cảnh tượng xung quanh cô.
“Haah... Vậy thì... nó không phải là trò đùa... mà là... chuyển sinh?”
Thở hổn hển, cô hiểu được sự thật về tình trạng khó khăn của mình.
Linh hồn hiện đang trú ngụ trong cơ thể cô gái là linh hồn của một người từ thế giới khác, trong khi chủ nhân ban đầu của cơ thể này tên là Dorothy.
Theo ký ức của Dorothy, cô là một cô gái bình thường sống ở một ngôi làng xa xôi nào đó. Cha cô, một thợ săn, đã chết trong một vụ tai nạn khi đi săn, và mẹ cô đã mất tích ngay sau đó. Từ khi còn nhỏ, Dorothy và gia đình duy nhất còn lại của cô, anh trai cô, được dì Hannah, một người họ hàng tốt bụng của cha cô, nhận nuôi.
Dorothy nổi bật vì mái tóc bạc trắng nổi và đôi mắt đỏ thẫm, nhưng về mọi mặt, cô vẫn chỉ là một cô gái xinh đẹp bình thường. Dưới sự chăm sóc của dì Hannah, cô là một đứa trẻ ngoan ngoạn, hiểu chuyện và chăm chỉ, thường giúp đỡ người lớn làm việc nhà.
Do trí thông minh bẩm sinh, Dorothy được gửi đến một trường học của nhà thờ ở thị trấn gần đó để học đọc và viết. Đến đầu tuổi thiếu niên, cô trở thành một trong số ít người biết chữ trong làng, thường giúp đỡ người khác viết thư và các giấy tờ.
Anh trai của Dorothy, hơn cô sáu tuổi, rời làng lúc mười sáu tuổi để làm việc ở thành phố sau khi đất đai địa phương bị rào lại để làm đồng cỏ chăn cừu. Sau ba năm, anh viết thư trả lời, nói rằng anh đã tìm được một công việc tốt và có thể đủ khả năng chi trả cho một nơi ở tử tế. Anh muốn Dorothy vào thành phố để sống cùng anh.
Quá vui mừng trước lá thư, Dorothy tạm biệt dân làng, đóng gói đồ đạc và lên xe ngựa hướng về thành phố. Tuy nhiên, không lâu sau khi khởi hành, đoàn xe của họ đã bị bọn cướp tấn công.
Bây giờ ngồi bên bờ sông ở dưới chân hẻm núi, xoa xoa thái dương, Dorothy lục lọi những ký ức trong khi liếc nhìn con dốc dựng đứng gần đó. Sườn dốc đầy những đồ vật rơi ra từ những cỗ xe ngựa bị lật. Ký ức của cô cho thấy đoàn xe của họ đã cố gắng bỏ chạy khi bị bọn cướp đuổi theo, khiến những cỗ xe ngựa đổ nhào và lăn xuống dốc. Đánh giá cảnh tượng trước mắt, dường như không còn ai khác sống sót.
Trong những giây phút cuối cùng, Dorothy nhớ lại tiếng hò hét của bọn cướp và tiếng gầm gừ của thú dữ. Giữa tiếng hí kinh hoàng của lũ con ngựa, tầm nhìn của cô đảo lộn, và điều cuối cùng cô cảm thấy là một cơn đau nhói ở trán trước khi mọi thứ trở nên tối đen.
“Cô bé tội nghiệp”, Dorothy thở dài nhẹ nhõm, cảm thấy một nỗi xót xa. “Đáng lẽ cô bé ấy đã có một tương lai tươi sáng, nhưng rồi...”
Khi cô đang than thở, biểu cảm của cô ấy đột nhiên khựng lại.
“Khoan đã… cô bé?!”
Nhận ra điều gì đó, Dorothy nhanh chóng đưa tay ra để kiểm tra cơ thể mình. Sau một vài lần mò mẫm mà vẫn không có kết quả, khuôn mặt cô nhăn lại vì không tin.
“Nó biến mất rồi… nó thực sự biến mất rồi… Mình là Dorothy… Dorothy là con gái… Mình đã biến thành con gái sao?!”
Trong giây lát, Dorothy đứng lặng người, vẻ mặt vô hồn, để mặc cơn mưa phùn làm ướt hết người mình.
Nhưng ngay lúc đó, một âm thanh từ xa vang lên khiến cô trở về thực tại.
“Kia rồi! Tìm thấy rồi! mấy chiếc xe ngựa lăn đã xuống đây!”
“Lão đại, chúng tôi đã tìm thấy chúng rồi!”
Nghe thấy những giọng nói xa lạ nói bằng một ngôn ngữ mà cô bằng cách nào đó hiểu được, tim Dorothy hẫng một nhịp. Cô quay về hướng phát ra âm thanh và nhìn thấy những ánh lửa leo lét mờ ảo ở đằng xa, dần dần tiến lại dọc theo bờ sông.
Bọn cướp. Chúng đang tiến thẳng về phía cô.
Nhận ra mối nguy hiểm, Dorothy cau mày. Cô khom người xuống và trốn sau một trong những chiếc xe ngựa bị lật, tâm trí cô đang quay cuồng.
‘Không ổn rồi... Chắc chắn chúng đến đây để cướp bóc. Bọn chúng rất tàn bạo – mình phải trốn ngay thôi…'
Quan sát xung quanh, Dorothy đang cố gắng tìm đường thoát. Thật không may, mực nước sông dâng cao do mưa đã nhấn chìm các lối thoát tiềm năng, và con dốc đứng quá trơn trượt và nguy hiểm để leo lên.
Con đường duy nhất để thoát ra là hướng của ngọn lửa đang tới gần, nhưng đó chính xác là nơi bọn cướp đang tiến đến. Nếu cô chạy trốn theo hướng đó, cô chắc chắn sẽ bắt gặp vào chúng.
'Chết tiệt… Không có cách nào thoát ra sao?'
Cảm thấy tình hình nghiệm trọng, Dorothy ngày càng lo lắng. Ngay khi cô đang cân nhắc việc giả chết với hy vọng lừa được bọn cướp, một giọng nói lạ vang lên trong đầu cô.
Âm thanh đó không có cảm xúc, không thể phân biệt được là nam hay nữ, như thể vô số giọng nói cùng cất lên thì thầm một câu chú trầm thấp.
“Hợp nhất linh hồn hoàn tất… Liên kết đã được thiết lập…”
“Hi sinh tri thức… Ban tặng tri thức…”
“Hả?”
Dorothy giật mình, mắt mở to. Cô lắc đầu, cố gắng tập trung lại suy nghĩ của mình.
'Cái quái gì thế? Giọng nói đó đến từ đâu vậy? Nó phát ra trực tiếp trong đầu mình sao? Chẳng lẽ đây là... hệ thống mà người ta hay nói đến khi họ bị isekai?!'
Mặc dù bối rối vì giọng nói đột ngột, Dorothy nhanh chóng gạt bỏ sự bối rối đó sang một bên. Với nguy hiểm sắp cận kề, cô buộc mình phải suy nghĩ nhanh chóng, và tìm ra cách sử dụng hiện tượng bí ẩn này để có lợi cho mình.


4 Bình luận