Cô bé bán bom
码字G - Mã Tự G N/A
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Thiếu nữ và Mục tiêu nho nhỏ

Chương 04: Tôi, Hứa Hiểu Phong, thề không gian lận!

2 Bình luận - Độ dài: 1,552 từ - Cập nhật:

Trong một tiếng, Hứa Hiểu Phong với tốc độ bàn thờ đã càn quét toàn bộ khu vực và thu về toàn bộ số hoa Tử linh còn lại, tổng 35 cái.

Cô quay trở về cửa hàng của chú Edward.

Edward không nói gì, lườm đống hoa đang bày ra trước mặt ông.

“Không phải chú có bảo cháu chỉ lấy ba bông thôi sao?”

“Hở? Chú có nói hả? Cháu không có nghe rõ~”

Hứa Hiểu Phong chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh một cách ngây thơ.

“Này này… haiz, thôi sao cũng được.”

Edward xoa hai bên vầng thái dương. Chắc con bé này cũng không có ý đồ gì xấu cho cam.

“Phần dư ra để chú mua theo giá thị trường cho.”

“Ấy! Chú đừng nói thế chứ!”

Như chú rồng bé con đang canh giữ kho báu, Hứa Hiểu Phong dang tay ra che lấy mớ hoa mà cô đã cật lực lắm mới kiếm được.

“Chú à, cháu làm nhiệm vụ chứ không có thanh lý đồ cũ! Chúng ta thử làm một phép tính nhỏ ở đây đi.”

“Cháu đang có 35 bông cả thảy, không chia hết cho 3. Thế nên chúng ta làm tròn nó lên 40, chia ra sẽ tương đương 13 lần hoàn thành nhiệm vụ! Một bông còn thừa cháu cho chú luôn. Thế nên là thanh toán cho cháu đi chú Edward~”

“Hả?” Edward tính toán lại theo cách của con bé.

…Cũng không sai, con bé còn tặng luôn một bông cho mình. Quả là cô nhóc tốt bụng đến lạ kỳ mà! Nhưng—

“Ai dạy cháu làm toán kiểu đó hả?! Dẫn người đó qua đây để chú ‘thưởng’ hậu hĩnh cho họ!”

“Chậc~”

Hứa Hiểu Phong bĩu môi.

“Thôi thì tính như 12 lần hoàn thành. Ai mà ngờ ông chú Edward giàu nứt đố đổ vách đây lại kẹt xỉ vậy?”

“Con bé hư đốn này! Chú đã bảo là…”

Nói được nửa câu thì ông bị ánh nhìn ẩn ý của cô bé hướng về phía tủ kéo cắt ngang. Đôi mi Edward giật giật nhưng miệng nhếch cười.

“Hê! Chú cất sang chỗ khác rồi, trong đây trống trơn có gì đâu mà ngó.”

Hứa Hiểu Phong cũng nhếch miệng đáp trả.

“Ồ? Thế chắc cháu phải đi tìm dì để hỏi vậy~”

“Khoan đã!”

Edward ngay lập tức cắt ngang.

“Hiện giờ chú chỉ có 3 lá thư Tiến cử thôi. Đào đâu ra 12 cái cho cháu?!”

“Vậy à chú…”

Hứa Hiểu Phong trưng ra vẻ mặt muộn phiền.

Edward thấy thế cũng phần nào buông lỏng đôi mi đang nhíu chặt, thở phào trong lòng.

Hên con bé này ngây thơ dễ tin.

Ông cũng tiện quên luôn bản thân thực ra đang có 5 cái.

Một thoáng lâu sau, Hứa Hiểu Phong cuối cùng đành ‘nhượng bộ’, trưng bộ mặt luyến tiếc ra.

“Thôi được rồi, con chỉ lấy 3 cái vậy… Đổi lại 9 cái kia, con mong chú có thể dạy cho cháu một kỹ năng gọi là Long Phượng chi Lực thay vào đó.”

“Sao cháu biết về kỹ năng đó?!” Edward đứng phắt dậy và tiến lên đứng trước mặt Phong.

“C-Có ông lão nọ kể cho cháu nghe! Cháu chỉ nghĩ kỹ năng này có cái tên nghe ngầu hết xí quách thôi…”

“…Lão khọm đó không ngậm cái mồm lại được nhỉ!”

Thực ra Hứa Hiểu Phong còn chả quen chả biết ‘lão khọm’ mà ông chú nhắc đến là ai. Hứa Hiểu Phong đơn giản chỉ nhìn lên nhiệm vụ thiện cảm mốc cao nhất, tại đó phần thưởng của nó là một quyển sách kỹ năng cấp Hoàng kim Thần thoại, Long Phượng chi Lực.

Tất nhiên cô cũng đã thấy ông chú có 5 quyển Sách Kinh nghiệm nhưng cô quyết định hy sinh 2 quyển đổi lấy một kỹ năng thần thoại.

Edward tưởng ông đang đi trước một bước, nhưng thực tế là Hứa Hiểu Phong đã bước trước cả trăm bước.

Phụt! Tôi, Hứa Hiểu Phong, xin thề không hề gian lận!

Sau một hồi trầm tư, Edward lắc đầu.

“Chú không dạy đâu. Riêng cái này không phải cứ muốn là được.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì ở đây hết! Không là không!”

Ông khoanh tay lại nói.

“Thích thì cứ đi mách lẻo vợ chú, chú không tiếp cháu nữa đâu!”

Hỏng rồi, mình đẩy hơi quá trớn.

Nụ cười trên môi Hứa Hiểu Phong cứng đờ. Âu cũng vì kỹ năng này là hàng Hoàng kim Thần thoại chính cống, không như con hàng Hạch bạo Trảm ‘mạ vàng’ của cô.

Thế nên bằng mọi giá cô phải lấy được kỹ năng này!

Cương không hiệu quả thì mình nhu.

Cô nắm lấy vạt tay áo Edward, ánh mắt lấp la lấp lánh.

“Chú… chú không thể dạy cho cháu được sao? Cháu sống một mình, lại còn yếu đuối thế này… Chẳng may có chuyện xấu xảy đến với cháu sao?”

“Thực sự chú không dạy được. Kỹ năng này quá đỗi quan trọng. Nếu cháu muốn học kỹ năng thì chú còn nhiều kỹ năng khác có thể dạy cho cháu.”

“Nhưng cháu chỉ muốn cái này~”

Giọng nói của Hứa Hiểu Phong đượm bảy phần nhu mì, ba phần tủi hờn.

“Không phải cứ muốn là học được, kỹ năng này yêu cầu tố chất cực kỳ cao.”

“Vậy chú kiểm tra cháu xem cháu có tố chất hay không là được!”

“…Được rồi, kiểm thì kiểm. Nhưng chú phải nói trước, nếu tố chất của cháu không đủ cao, đừng có làm phiền chú nữa.”

“Dạ! Móc ngoéo luôn nè!”

“Khỏi.”

Edward ngồi xổm xuống, tay trái ông đặt lên vai phải của cô bé. Một luồng năng lượng bí ẩn ào vào trong cơ thể cô.

Cảm giác ấm áp lan truyền khắp người cô cứ như toàn bộ cơ thể cô đang tràn trề sức mạnh.

“Giờ thì đấm vào lòng bàn tay chú với toàn bộ sức lực đi.”

Tay trái vẫn còn giữ vai phải, tay phải của ông chìa ra trước mặt.

“Vâng chú. Hây da!”

Hứa Hiểu Phong toàn lực tung một cú đấm về phía lòng bàn tay ông chú, cảm tưởng chỉ một đấm là đủ để nốc ao một con lợn rừng ở ngoài thành.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc nấm đấm của cô tiếp xúc với tay của Edward, cô có cảm giác như bản thân vừa ném bùn xuống mặt biển, không lấy một tý dao động.

Ôi không. Mình thất bại rồi à?

Trong thoáng chốc, sự tự tin của cô suy sụp trong khi bày mưu tính kế làm sao để xin xỏ kỹ năng này từ ông chú trong trường hợp cô trượt bài kiểm tra tố chất.

Dù gì thì tố chất là một khái niệm quá mơ hồ đối với người chơi. Có người đầu game không có gì nổi bật nhưng lại phất lên về sau.

Trường hợp tệ nhất thì đành mua đi bán lại nó vậy.

Ai bảo khi nãy chú không chịu móc ngoéo, có gì cũng đừng trách tiểu Hứa này nha chú~

Trong khi đó, Edward ở phía đối diện còn bồn chồn hơn thế. Ông không nói gì, nhìn chằm chằm vết đỏ mờ trên bàn tay.

Một cô gái nhỏ nhắn thế này thông thường không thể nào xuyên phá được lớp phòng ngự của ông. Việc con bé này đấm xuyên qua được tức là cú đấm của con bé này chất chứa Long Phượng chi Lực mà ông đã truyền vào.

Nếu Hứa Hiểu Phong sở hữu chiều cao 190cm, cô ắt sẽ thấy dòng ‘-1’ lơ lửng phía sau Edward. Xui xẻo thay, cô chỉ là một bé loli 140cm.

Trong Dị giới, 10 cấp chênh lệch đồng nghĩa với sát thương sẽ giảm về 1. Nếu chênh lệch 30 cấp trở lên, việc gây được sát thương là chuyện bất khả thi.

“Rốt cuộc con bé này là ai…”

Edward lòng suy tư, nhìn chằm chằm Hứa Hiểu Phong với đôi mắt diều hâu.

“Sao rồi chú? Sao chú nhìn cháu chằm chằm vậy? Cháu sợ đó nha...”

Hứa Hiểu Phong tức tốc thủ thế, sẵn sàng tung combo sở trường của cô: khóc lóc, ăn vạ, dọa tự tử, thậm chí quỳ rạp xuống nhận chú làm su gờ đát đy.

“Cháu có tố chất.”

“Waaaaaa, biết ngay mà, dù sao từ nhỏ cháu đã va phải phận mồ cô… Ể? Khoan, chú vừa nói cái gì?”

“Con nhóc tiểu quỷ này!”

Edward vỗ cái bốp lên trán cô.

“Chú bảo cháu có tố chất. Nhưng kể cả vậy, chú cũng không thể cứ thế mà dạy cháu kỹ năng này được. Chúng ta vẫn sẽ phải làm theo quy trình nhiệm vụ đàng hoàng.”

Hứa Hiểu Phong xoa trán, thế nhưng từ lúc nào đôi mắt cô đã nheo lại, miệng nhếch lên cười như vầng trăng khuyết.

“Ôi dào, dì ơi dì~ nay dì có ở nhà không dì~”

Cô bắt đầu lục tung các ngăn tủ kéo.

Chú định làm gì cháu? Đánh cháu ư? Đánh một con bé loli?

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Má nhây vãi 🤣🤣🤣
Xem thêm
Tks trans 😂
Xem thêm