Tôi đã nhận ra bản thân ngây thơ như nào, cho nên giờ tôi sẽ bắt họ hiểu ra
Chương 27: Lời Từ Chối, Nhưng Trái Tim Không Thể Bỏ Rơi
13 Bình luận - Độ dài: 2,354 từ - Cập nhật:
“......Hả?”
Suzuse hẳn không ngờ rằng tôi sẽ từ chối một cách dứt khoát đến vậy.
Cô ấy lộ ra một vẻ ngạc nhiên hơn bất kỳ lần nào tôi từng thấy.
“S-Senpai, không giống anh chút nào… Anh n-nói thẳng thừng như thế…”
Có lẽ vì hoảng hốt, giọng cô ấy trở nên lắp bắp, lúng túng.
“Có lẽ vậy.”
Thực ra, nếu là tôi của trước đây, tôi chắc chắn sẽ chỉ ngoan ngoãn nghe theo, chấp nhận mọi thứ mà không phản kháng.
Nhưng kể từ khoảnh khắc tôi nhận ra mình cần thay đổi, tôi đã quyết định sẽ thành thật với cảm xúc của chính mình.
“…Tôi nghĩ mình cần phải nói ra thôi.”
“Cần phải nói? Ý, ý anh là sao?”
“Suzuse, tôi-”
Lời nào là điều tôi cần nói nhất lúc này?
Là sự bất mãn và tức giận vì cô ấy tự ý quyết định chuyện hẹn hò hay đến thăm nhà, kéo tôi vào mà không hỏi ý kiến?
Hay là lời khuyên rằng tôi phần nào hiểu được hành động của bố cô ấy?
Tất cả dường như đều đúng, nhưng lại không hoàn toàn đúng.
Rốt cuộc, tôi muốn truyền tải điều gì đến Suzuse?
“Tôi không thích Suzuse.”
Cuối cùng, lời nói bật ra lại là sự phủ nhận tình cảm dành cho cô ấy.
“Hả?”
Nghe lời tôi, Suzuse nhìn tôi chằm chằm, thậm chí không chớp mắt.
“Tôi nói thật đấy. Tôi thậm chí còn cảm thấy khó chịu với em.”
“...”
Để cô ấy hiểu rằng tôi không thể đáp lại kỳ vọng của cô ấy, tôi cần nói rõ những gì trong lòng mình.
Nghĩ vậy, tôi tiếp tục nói với Suzuse, người dường như đang hóa đá, như thể thời gian ngừng trôi.
“Cách em nói chuyện với tôi, cách em tỏ ra coi thường người khác, tôi thực sự đã chán ngán rồi.”
“!”
Nếu ngay từ đầu cô ấy đã có thái độ như vậy, có lẽ tôi đã không phải đau đầu đến thế.
Tôi sẽ chỉ nghĩ đó là tính cách của cô ấy và cư xử cho phù hợp.
Nhưng Suzuse lúc mới gặp không hề như vậy.
Cô ấy lịch sự, thể hiện sự tôn trọng với tôi. Dù có chút gì đó xa cách, nhưng không phải kiểu người khiến tôi cảm thấy khó chịu khi tiếp xúc.
“…Thành thật mà nói, ban đầu tôi còn nghĩ em ghét tôi, hay tôi đã làm gì sai khiến em như làm vậy.”
“Không phải!”
“Ừ… Tôi nhanh chóng nhận ra không phải vậy.”
Nếu cô ấy ghét tôi, hay nếu tôi làm gì sai, cô ấy sẽ không bám dính lấy tôi như thế.
Vì vậy, khả năng đó nhanh chóng bị loại bỏ.
“Nhưng chính vì nhận ra điều đó, tôi càng cảm thấy mình đang khó chịu hơn.”
“Hả, à…”
“Đương nhiên rồi… Bị đối xử như vậy mà chẳng hiểu lý do làm sao.”
Nếu tôi có lỗi, tôi có thể hiểu được thái độ của cô ấy.
Hoặc nếu có lý do chính đáng, có lẽ tôi cũng đã chấp nhận được.
…Nhưng trong suốt thời gian qua lại với Suzuse, tôi chẳng thấy bất kỳ lý do nào.
“Chỉ là… Dù sao tôi vẫn chỉ coi em là kou-hai.”
Chúng tôi đã làm việc cùng nhau ở tiệm một thời gian, và ban đầu tôi còn đóng vai trò như người hướng dẫn, dạy cô ấy nhiều thứ, thường xuyên trò chuyện để cô ấy hòa nhập.
Tôi không quá gắn bó với mối quan hệ senpai-kouhai, nhưng những ngày đó đủ để tôi trân trọng, không thể dễ dàng bỏ qua.
“Vì thế tôi vẫn tiếp tục chịu đựng… Nhưng giờ thì tôi không thể nữa.”
Đó là câu trả lời của tôi.
“Tôi biết nói vậy có thể hơi tàn nhẫn với em, nhưng vấn đề gia đình thì gia đình em nên tự giải quyết.”
“Nh-Nhưng mà!”
Suzuse nhìn tôi với ánh mắt như cầu cứu.
Nhưng tôi lắc đầu.
“Tôi nói rõ đây. Làm ơn đừng có kéo tôi, một người ngoài, vào chuyện gia đình em nữa.”
“A…”
“Tôi không có ý định can thiệp sâu vào chuyện của em đến mức nhúng tay vào vấn đề gia đình.”
Đó là sự cựu tuyệt rõ ràng của tôi.
Tôi không đủ tốt bụng để làm điều đó cho một người mà tôi không thích.
Hơn nữa, khi tôi phần nào hiểu được cảm xúc của bố cô ấy, tôi còn có thể nói gì?
Bảo rằng tôi sẽ hỗ trợ để con gái ông không gặp nguy hiểm, nên hãy tôn trọng ý muốn của cô ấy ư?
“(Nói những lời vô trách nhiệm như thế, tôi làm sao nói nổi.)”
Hành động luôn đi kèm trách nhiệm.
Tôi không có đủ quyết tâm để gánh vác trách nhiệm vì Suzuse.
“A, a…!”
Nghe tôi nói, Suzuse đập mạnh tay xuống bàn và đứng bật dậy.
Tiếng động khiến Kuon và những khách hàng xung quanh nhìn sang, tò mò.
“Này, Suzuse!”
Như không nghe thấy lời tôi, Suzuse cúi mặt, bắt đầu run rẩy.
“V-Vậy sao… Dối trá. Senpai… hiểu lầm ư? …Haha. Em đang làm gì thế này… Nếu biết trước…”
Cô ấy lẩm bẩm, giọng nhỏ dần, rõ ràng đang rất kích động.
“Này, em ổn chứ?”
Thấy cô ấy không bình thường, tôi đặt tay lên vai cô ấy- nhưng....
“Hả, em khóc sao?”
“Senpai! Xin lỗi vì đã làm phiền anh!!”
Nói rồi, Suzuse che mắt và chạy ra khỏi quán cà phê.
“C-Chuyện gì thế này?”
Đúng là tôi đã phủ nhận tình cảm với cô ấy, và nói những lời nói lạnh lùng.
Nhưng tôi không ngờ cô ấy lại nhìn tôi với ánh mắt như thể bị bỏ rơi.
“!”
Ánh mắt ấy khiến tôi nhớ đến chính mình sau khi mất mẹ.
“Này, anh kia!”
“Hả, à, Kuon?”
Trong lúc tôi còn đang bàng hoàng, giọng nói giận dữ của Kuon vang lên.
“Đuổi theo cô ấy đi!”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả! Tôi không biết giữa hai người có chuyện gì, nhưng để một cô gái quý mến anh khóc như thế mà anh lại tỏ thái độ như chẳng liên quan gì sao?!”
“!?”
Quý mến tôi?
Lời của Kuon khiến hình ảnh Suzuse đẫm nước mắt hiện lên trong đầu tôi.
“T-Tôi…”
Khi từ chối Rei hay Enomoto-san, tôi ít nhiều cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng giờ đây, tôi chỉ thấy tồi tệ.
Liệu tôi đã sai rồi chăng?
Đột nhiên, một nỗi bất an trào dâng.
Nếu không muốn, tôi có thể từ chối theo cách khác.
Lẽ ra tôi có thể lắng nghe thêm, đề xuất điều gì đó… Nhưng tôi đã chẳng nghe, chẳng cố hiểu, chỉ vì không thích mà thẳng thừng từ chối.
Dù là từ chối, lẽ ra tôi nên cố gắng thấu hiểu cô ấy trước.
Hành động ích kỷ làm tổn thương người khác mà không suy nghĩ, chẳng phải giống hệt những gì tôi ghét ở họ sao?
Tôi phủ nhận họ vì không chấp nhận được điều đó, vậy mà giờ tôi lại làm y hệt!
…Nếu vì thế mà làm ai đó bất hạnh, tôi chắc chắn sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
“(Vậy thì, tôi…)”
Với Suzuse, người bị tôi làm tổn thương vì sự ích kỷ của mình, giờ tôi có thể làm gì?
“Trời ạ, chậm chạp quá!”
Kuon hét lên, đẩy mạnh lưng tôi, người vẫn đang đứng sững.
“Này! Đợi đã, tôi vẫn chưa thanh toán!”
“Tôi sẽ trả thay anh! Nếu bận tâm thì đi đi, làm gì đó với cái mặt thảm hại của anh đi!”
Nhìn qua cửa sổ, tôi thấy gương mặt mình tái nhợt, ánh mắt như đang trốn tránh - một kẻ hèn nhát.
“Cảm ơn, Kuon!”
“Là tôi cho anh vay đấy, nhớ rõ nhé!”
“Được, tôi biết rồi!”
Bị Kuon đẩy lưng, tôi chạy ra ngoài để đuổi theo Suzuse.
......Trước tiên, tôi sẽ nghe xem Suzuse thực sự nghĩ gì.
--------------------
POV: Suzuse Rika
“Hộc, hộc… ư, a!”
Tôi chạy đi, chẳng dám ngoảnh lại.
Trong đầu chỉ vang vọng lời của senpai.
“......Tôi không thích em.”
Mỗi lần nhớ lại, nước mắt tôi lại trào ra.
“Em không có ý đó mà!”
---------------------------
Lần đầu gặp senpai, ấn tượng của tôi thực sự không tốt.
Tóc mái dài che mắt, ánh nhìn khó đoán, và cả cái không khí u ám đó...... chẳng có gì đáng để khen cả.
Nhưng anh ấy đã nhanh chóng giúp đỡ tôi, một con người ngây ngô chưa biết gì. Anh ấy còn thường xuyên bắt chuyện, quan tâm để tôi cảm thấy thoải mái.
Có lẽ với senpai, đó chỉ là một phần công việc, nhưng với tôi, lần đầu tiên được một người đàn ông ngoài bố đối xử tử tế như thế. Dù nhìn có vẻ là một kẻ hướng nội, anh ấy thực sự rất tuyệt.....và tôi đã thích anh ấy ngay từ lúc đó.
Nhưng tôi chưa từng thích một ai trước đây, chẳng biết phải làm gì, và tôi chỉ toàn thất bại.
Tôi muốn nói chuyện với anh ấy thật nhiều, nhưng căng thẳng khiến tôi không thốt nên lời, cũng chẳng thể truyền tải cảm xúc của mình.
Rồi một lần, bạn học ở trường giới thiệu tôi xem một bộ anime.
Trong anime đó có một cô gái giống tôi, cũng ôm những nỗi lo tương tự.
Cô ấy là hậu bối của nhân vật chính, chẳng có điểm chung nào ngoài điều đó. Vì thiếu tự tin, cô không thể tiếp tục cuộc trò chuyện hay bày tỏ tình cảm.
Nhưng rồi, từ một cơ duyên, cô ấy bắt đầu dùng cách nói chuyện và thái độ kiểu “mesugaki” để tiếp cận nhân vật chính.
Ban đầu, anh ta thấy phiền, nhưng dần dần bị thu hút bởi những khoảnh khắc cô ấy bộc lộ sự chân thành, và vì cô luôn ở bên anh ta bất kể lúc nào.
Tôi bị sốc khi xem anime đó.
Không chỉ vì một cô gái như thế lại là nữ chính, mà khi đọc các bình luận, tôi thấy mọi người phần lớn chấp nhận, thậm chí còn cổ vũ cô ấy.
“(Nếu mình thay đổi như cô ấy, liệu có thể gần gũi hơn với senpai không?)”
Muốn được senpai chú ý, tôi bắt chước thái độ “mesugaki[note73742]” của nhân vật đó khi ở trước mặt anh.
Tất nhiên, nếu senpai cảm thấy khó chịu, tôi sẽ dừng ngay. Nhưng anh ấy vẫn đối xử với tôi như trước, chẳng thay đổi nên tôi nghĩ cách này ổn, và tiếp tục giữ thái độ đó.
---------------------------
“Nhưng hóa ra là mình sai rồi!”
Senpai đã bị tổn thương, chỉ vì anh ấy tốt bụng nên không nói ra.
Tôi không nhận ra, còn tự mãn nghĩ rằng anh ấy thích mình, để rồi lặp lại những thái độ tệ hại đó.
Tôi ngu ngốc đến mức nào chứ? Ngốc nghếch đến thế nào chứ?
Không ngờ bị người mình thích ghét lại đau đớn đến vậy.
Tôi chưa từng nghĩ sự thiếu hiểu biết của mình lại tệ hại đến thế.
“Giá như anh ấy không quan tâm đến mình!”
Nếu vậy, tôi đã không phải chịu đựng nỗi đau này.
Nếu đã ghét tôi, sao không từ chối ngay từ đầu? Sao lại quan tâm, lo lắng cho tôi?
Làm thế thì ai mà không hiểu lầm chứ!
“Mình chỉ muốn… được anh ấy thích thôi!” ( trans: có tiềm năng)
------------------
Trước khi thốt ra lời đó, tôi vấp ngã và ngã xuống.
“Uggh!”
May mắn là chỉ bị trầy đầu gối, nhưng lạ thay, tôi cảm thấy một cơn đau khác lan khắp cơ thể.
“Hức, ư… ư, ưư…”
Đau. Đau đến không chịu nổi, hai hàng nước mắt tôi cứ trào ra.
Tôi đau vì đầu gối bị trầy xước, hay là lòng tôi đau vì đã làm tổn thương senpai, hay vì biết rằng tôi sẽ chẳng bao giờ được anh ấy thích? Tôi không biết cái nào đúng.
Chỉ biết một điều.......tôi chỉ muốn biến mất ngay lúc này.
Nhưng rồi.....
“Phù, tìm thấy em rồi! Này, em bị thương à? Để tôi xem nào.”
“Tại sao…?”
Anh ấy bảo không thích tôi, muốn giữ khoảng cách, vậy sao vẫn đuổi theo để giúp tôi?
“Suzuse?”
“Sao anh lại đến đây… vì một người như em?”
Anh ấy thậm chí còn mướt mồ hôi vì chạy đến đây.
“Là vì…”
Senpai trầm ngâm một lúc, kiểm tra vết thương của tôi.
“Ư…”
“Ráng chịu chút… Ừ, chỉ bị trầy, không gãy hay bầm gì cả.”
Cảm giác anh ấy nhẹ nhàng chạm vào chỗ đau khiến tôi, dù trong lúc này, vẫn cảm thấy rùng mình.
“Cứ kệ em đi!”
“Ừ, đúng là vậy.”
“!”
Quả nhiên, senpai…
“Nhưng thấy em như thế này, tôi không thể bỏ mặc được.”
“Nhưng anh bảo rằng đừng kéo anh vào chuyện gia đình em nữa mà!”
Nghe tôi nói, senpai chậm rãi cúi đầu.
“…Xin lỗi. Tôi đã có những lời nói làm tổn thương em vì những điều mà tôi không thích.”
“Senpai?”
“Này, Suzuse. Em không muốn nghỉ việc ở tiệm, đúng không?”
Nghe câu hỏi, tôi khẽ gật đầu.
“…Vâng. Em không muốn nghỉ đâu. Em thích khoảng thời gian ở đó.”
“Vậy à…”
“Nhưng sao anh lại hỏi vậy?”
Câu hỏi của tôi bị senpai ngắt lời.
“Vậy thì những gì tôi nói sắp tới là để chuộc lỗi vì đã làm em tổn thương, và để trả món nợ bộ đồ này.”
Senpai gãi đầu, nhìn thẳng vào tôi và nói.
“Tôi sẽ đóng vai bạn trai của em - Rika, để gặp bố em. Tôi sẽ giúp em không phải nghỉ việc.”
Đó chính là những lời tôi hằng mong đợi.
----------------
(Trans :chad)


13 Bình luận