Tập 04
Chương 08: Quan Điểm Tình Yêu Của Tôi ~ Góc Nhìn Của Mayu ~
0 Bình luận - Độ dài: 12,619 từ - Cập nhật:
「Tình yêu và bánh mì. Mayu, con thích cái nào hơn?」
Giáng Sinh năm lớp năm tiểu học. Mẹ, trong bộ đồ Ông già Noel, đã hỏi tôi câu đó.
Bố, cũng đeo bộ râu Ông già Noel, đứng bên cạnh mẹ, chờ đợi câu trả lời của tôi.
Bố mẹ tôi đều là những người cực kỳ vui vẻ và hướng ngoại. Điều họ coi trọng nhất trong cuộc sống là niềm vui, và người khác thường thấy cả hai trông trẻ hơn tuổi thật, tôi nhớ mình đã luôn tự hào về điều đó mỗi khi họ đến trường dự giờ.
Họ đã dành cho tôi rất nhiều tình yêu thương, tôi lại càng yêu quý bố mẹ như vậy hơn, coi việc họ chỉ xoa đầu tôi thôi cũng là một phần thưởng.
Chính vì thế, đối mặt với câu hỏi đột ngột này, tôi cũng không chút do dự mà trả lời.
「Tình yêu ạ!」
Đó là điều hiển nhiên. Dù trường tiểu học có dạy tình yêu là gì, cũng sẽ không dạy tiền bạc là gì. Thêm vào đó là ấn tượng được các chương trình TV gieo rắc rằng yêu tiền đồng nghĩa với tầm thường, tôi đã tự tin trả lời như vậy.
Họ chắc chắn sẽ khen tôi. Chắc chắn sẽ xoa đầu tôi.
Thế nhưng, tôi chỉ nhận được câu trả lời 「Vậy à」 có vẻ rất vui của mẹ, và nụ cười trông có phần cô đơn của bố đứng bên cạnh mà thôi.
── Ngày hôm sau, bố mẹ ly hôn.
Sau này tôi nghe nói hai người ly hôn trong hòa bình. Đã mất mấy năm trời để thỏa thuận đủ loại điều kiện, và quyết định chuyện này dưới sự thỏa hiệp của cả hai bên.
Biết được rằng dưới bề mặt của một gia đình hạnh phúc lại diễn ra cuộc trao đổi như vậy, cú sốc tôi phải chịu giống như bị một vật cùn đánh mạnh vào người. Nghĩ đến việc đằng sau nụ cười của họ ẩn chứa thứ tình cảm gì, lại khiến tôi cảm thấy ký ức của mình bị vấy bẩn nghiêm trọng.
Tôi nghe thấy thứ mình từng cho là hạnh phúc đang dần sụp đổ, phát ra tiếng loảng xoảng.
Sau đó theo thỏa thuận, dù quyền nuôi dưỡng tôi thuộc về mẹ, bố thỉnh thoảng vẫn đến nhà chơi, không gian đó hòa thuận đến mức khiến người ta thấy việc họ ly hôn mới là khó tin.
Nhưng tôi đã biết đó là giả dối rồi.
Trong không gian trông có vẻ hòa thuận đó, tôi cũng nở nụ cười giả dối theo.
◇◆
Dù sau này sống cùng mẹ, bố vẫn đến nhà chúng tôi mỗi tháng một lần.
Việc cuối tháng bố sẽ cùng ăn cơm là quy định bất thành văn, nói thật tôi thấy rất phiền phức. Nhưng đồng thời cũng cảm nhận sâu sắc tình yêu bố dành cho tôi, và nảy sinh một tâm trạng thỏa mãn nào đó. Điều này lại khiến tôi dấy lên một nỗi căm phẫn không biết trút vào đâu.
Hành động mỗi tháng đến thăm một lần của bố kéo dài hơn hai năm, nhưng kể từ sau Đông chí năm tôi học lớp bảy, ông ấy đã mấy tháng liền không hề đến nhà nữa.
Ông ấy không hề có dấu hiệu báo trước nào mà đột nhiên không đến nhà nữa, mẹ cũng chưa từng nhắc đến chuyện này.
Khi tôi cảm thấy bối rối trước thái độ này của mẹ, liền thử nhắc đến chuyện của bố.
「Bố dạo này không đến nhà gì cả mẹ nhỉ.」
Tôi rất hiếm khi nói về bố. Nên mẹ ban đầu cũng lộ vẻ hơi bối rối, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
「Ừ, chắc bố con bận thôi.」
Đây là một câu trả lời mơ hồ. Tôi biết mẹ bình thường vẫn chia sẻ tình hình của tôi với ông ấy. Dù vậy, không thể nào lại chỉ không hỏi tại sao bố không đến nhà được chứ.
── Nói cách khác, chắc là mẹ không muốn nói cho tôi biết tại sao.
Bố mẹ để ý đến tâm trạng của tôi, chắc hẳn đã có trao đổi riêng với nhau, nhưng điều này ngược lại càng làm tăng thêm cảm giác xa cách. Hơn nữa họ còn không nhận ra hiện trạng này. Tôi cũng vì đã là học sinh cấp hai, lại càng ngượng ngùng không nói ra được những lời đó.
「Mẹ ơi, mẹ có yêu bố không?」
Mẹ cười nói: 「Sao đột nhiên hỏi cái này thế con.」 nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, liền nở nụ cười buồn bã.
「Chắc là có yêu đấy.」
「Gì mà chắc ạ… Vậy còn con thì sao?」
「Mẹ rất yêu con.」
Lần này mẹ hơi ngượng ngùng đáp lại.
Thấy mẹ trả lời ngay lập tức, tôi cảm thấy hơi vui, cũng vì thế mà thở phào nhẹ nhõm. Điều này cho tôi biết, bản thân mình vẫn còn giữ lại tâm trạng thuần túy vui mừng vì được bố mẹ yêu thương.
「Nhưng mà nhé, tình yêu dành cho con và tình yêu dành cho bố lại là thứ khác nhau.」
「Nghĩa là sao ạ?」
Tôi hỏi lại lần nữa, mẹ liền đưa tay chống cằm.
「Mayu là gia đình có cùng huyết thống với mẹ. Là con của mẹ, do mẹ vất vả sinh ra. Bố cũng là gia đình của mẹ, nhưng mẹ với bố không có cùng huyết thống đúng không.」
「Việc có cùng huyết thống hay không quan trọng đến thế ạ?」
Trong thế giới quan của phim truyền hình hay điện ảnh, thỉnh thoảng lại nghe thấy những câu thoại kiểu như 「Tình yêu đích thực không quan tâm đến chuyện có huyết thống hay không」.
Tôi cũng mong đợi mẹ sẽ cho tôi câu trả lời tương tự. Dù trước khi mẹ đáp lại, điều này đã từ mong đợi chuyển thành một ước nguyện nhỏ bé. Chính vì là mẹ con cùng huyết thống, nên trước khi mẹ mở lời tôi đã đoán được từ biểu cảm của mẹ rồi.
「── Chuyện đó rất quan trọng. Mayu, đợi con lớn lên thành người lớn chắc sẽ hiểu thôi.」
「…Vậy à.」
Ảo tưởng rằng gia đình được cấu thành từ tình yêu sớm đã vỡ tan rồi. Việc cứ nghĩ hễ được gọi là gia đình thì các thành viên trong đó đều ẩn chứa tình yêu vô điều kiện gì đó đã là chuyện của quá khứ rồi.
Dù vậy, ở một nơi nào đó trong lòng tôi vẫn tin chắc rằng giữa bố và mẹ chắc hẳn vẫn còn tồn tại một mối liên kết đặc biệt nào đó.
Nhưng nói cho cùng, mẹ và bố vốn dĩ là người dưng. Đối với nhau họ vốn dĩ là những kẻ không rõ lai lịch.
Cho nên cuộc gặp gỡ của hai người mới càng gần với kỳ tích, đồng thời cũng rất mong manh.
Gia đình chúng tôi chỉ là phơi bày ra sự mong manh đó mà thôi.
「Ban nãy mẹ nói là yêu bố, nhưng vẫn để mẹ sửa lại một chút nhé.」
「Hả?」
「Tình yêu nam nữ ấy à, sẽ không phát triển thành tình yêu gia đình đâu.」
Có lẽ vì từ trước đến nay chưa từng nói về chủ đề này, mẹ dường như cảm thấy đây là cơ hội tốt, nên đã nói ra một cách thẳng thắn.
「Đối với người lớn, vẫn sẽ kèm theo rất nhiều thứ khác nữa.」
「Như là gì ạ?」
「Quan trọng nhất, chắc là tiền bạc nhỉ. Bố dạo này không đến nhà đúng không.」
Câu nói này khiến biểu cảm của tôi không khỏi cứng lại.
「Tại sao dạo này bố không đến ạ?」
Tôi cố gắng hỏi lại câu hỏi giống như ban nãy. Dù muốn cố gắng hết sức để biểu cảm của mình dịu đi một chút, nhưng tôi không biết mình thể hiện có tốt không.
Mẹ im lặng một lúc ngắn, cuối cùng mới mở lời:
「Gần đây, bố con chậm trễ trong việc đưa tiền cấp dưỡng, nên không đáp ứng được điều kiện.」
「Điều kiện?」
「Tức là lúc ly hôn, hai bố mẹ đã cùng nhau quyết định. Bố con hơi… không có chí tiến thủ mà. Nên đã quyết định là nếu mỗi tháng bố con có thể── giúp đỡ chúng ta, thì có thể cùng hưởng niềm vui gia đình.」
「Hai người còn nói chuyện đó nữa à.」
「Ừ. Dù đã ly hôn, mẹ và người đó vẫn được kết nối với nhau qua Mayu. Bố cũng sẽ vì muốn gặp Mayu mà cố gắng. Nên là, con hãy cổ vũ cho bố nhé.」
…Ngay cả việc đến nhà này cũng còn kèm theo điều kiện à.
Lời nói tuy rất hay, nhưng nói đơn giản, chẳng phải chỉ còn lại mối quan hệ tiền bạc thôi sao?
Tôi thấy dù là giả dối, nhưng khoảng thời gian cứ ngỡ là gia đình đoàn tụ đó, lại là sự sắp đặt vì tiền sao?
Đối với mẹ, bố đã không còn là gia đình nữa rồi sao?
Tôi tuy rất muốn liệt kê ra những câu hỏi này, nhưng rồi lại thôi.
Bởi vì số tiền đó tám phần là chi phí cần thiết để nuôi dưỡng tôi. Nhưng mà── nhưng mà, nếu không có tiền, ngay cả khoảng thời gian gia đình đoàn tụ giả dối cũng không thể thành lập được, vậy thì thật quá tàn nhẫn rồi.
Mẹ rốt cuộc là ôm giữ suy nghĩ gì mà lại thổ lộ chuyện này với tôi? Là vì sau này tôi có thể sẽ đối mặt với lựa chọn kết hôn sao? Hay là, mẹ chỉ đơn thuần muốn trút bỏ những chuyện tích tụ trong lòng?
Dù thế nào đi nữa, mẹ vẫn suy nghĩ chưa đủ chu toàn.
Tôi cũng đã là học sinh cấp hai rồi, tuy vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng đã đến độ tuổi có thể để ý đến đại cục, nên trong tình huống đó mới nghiêm túc lắng nghe mẹ nói chuyện này.
Nhưng về chuyện kết hôn, tình yêu này nọ, tôi vẫn chưa hình thành được một giá trị quan rõ ràng. Nói cách khác, vẫn đang ở trạng thái có thể nhuốm màu gì cũng được.
Chuyện bố mẹ ly hôn đối với tôi đã đủ để thay đổi giá trị quan của tôi rồi.
Hóa ra kết hôn thật ra cũng sẽ đương nhiên nảy sinh nguy hiểm như vậy sao? Chẳng qua là mọi người đều tin chắc mình sẽ bước đến tương lai tươi sáng, nhưng cũng có một số lượng ví dụ nhất định sẽ đường ai nấy đi như bố mẹ. Hơn nữa chỉ cần giữa hai người có con cái, thì sẽ giống như tôi không có lựa chọn nào khác mà bị cuốn vào trong đó.
Chỉ có người lớn sở hữu tiền bạc mới có quyền quyết định, trẻ con chỉ có thể im lặng tuân theo quyết định mà hai người đưa ra.
Hồi nhỏ, tôi đã ôm ấp giấc mơ về từ "tình yêu".
Thế nhưng tình yêu tôi chứng kiến lại vô cùng mong manh, hơn nữa nếu tiếp tục phát triển, còn biến thành hung khí đủ để thay đổi hoàn cảnh sống của người thứ ba.
Một khi đã nảy sinh suy nghĩ như vậy, sẽ cảm thấy tình yêu là một thứ vô cùng nguy hiểm, một chút cũng không cảm thấy tương lai có thể cho rằng tình yêu sẽ tốt đẹp đến mức nào.
Sau khi bố mẹ ly hôn tôi vẫn từng có được không gian tuy méo mó nhưng vẫn hòa thuận đó, thế mà tôi đã thấy rất khó chịu rồi. Sau này nếu biến thành không gian còn tàn nhẫn hơn nữa, tôi căn bản không thể chịu đựng nổi.
Dù vết thương lòng có khá hơn một chút, cũng không thể nào lành lại được.
Chính vì hiểu rõ điểm này, đối với tình yêu có thể nảy sinh nguy hiểm như vậy, trong đầu lại càng khắc sâu ấn tượng không tốt. Hơn nữa còn là ấn tượng vô cùng, vô cùng mạnh mẽ.
Bộ đồ Ông già Noel được cất vào trong tủ âm tường, kể từ sau đó tôi chưa từng thấy lại lần nào nữa.
◇◆
Việc không cảm thấy tình yêu là một chuyện tốt đẹp, giá trị quan này lên đến cấp hai cũng không thay đổi.
Chuyện tình yêu này nọ, chẳng có chút lợi ích nào cả.
Nếu là tình yêu không thể tiến đến hôn nhân, lại càng lãng phí thời gian hơn.
Dù sao thì kinh nghiệm hẹn hò của học sinh cấp hai, đa số sẽ không đơm hoa kết trái. Giỏi lắm cũng chỉ kéo dài được hai ba năm. Nếu đã không thể kéo dài đến hôn nhân, vậy thì mối tình đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Đây chính là suy nghĩ nảy mầm trong lòng tôi.
Cho nên, tôi thường nói với những người bạn thân thiết như thế này:
「Thật không biết những người yêu đương đó đang nghĩ gì nữa.」
Đây đối với tôi là một câu nói vô cùng đơn thuần, thật sự không có ý gì khác. Dù gì thì mọi người đều đang ở độ tuổi dậy thì đầy đa sầu đa cảm này.
Lý do tôi không hứng thú với tình yêu là dựa trên chuyện của bố mẹ, nhưng không một ai biết chuyện này, vì thế mọi người đều xếp tôi vào loại con gái thẳng thắn.
Nhưng không hiểu sao, người ta lại thường tìm đến loại người thẳng thắn để tâm sự chuyện tình cảm.
Dù không hứng thú với tình yêu, tôi vẫn rất nghiêm túc suy nghĩ cho bạn bè, có lẽ điều này cũng đã truyền đạt đến những người xung quanh tôi rồi nhỉ.
「Rõ ràng mình hoàn toàn không yêu đương gì cả, tại sao mọi người lại đến tìm mình nói mấy chuyện này chứ?」
Tôi hỏi ra như vậy, Mino-senpai ngồi bên cạnh tôi vừa buộc dây giày vừa đáp lại:
「Có lẽ người không hứng thú với tình yêu lại cho người ta ấn tượng là kín miệng nhỉ.」
「Vậy sao ạ~」
Trong bầu không khí bao trùm nhà thi đấu, tôi cũng cọ cọ đế giày thể thao.
Cuộc đối thoại bình thường không có gì đặc biệt như thế này, lần nào cũng khiến tôi cảm thấy tâm trạng phấn chấn.
Nghe nói Mino-senpai cũng giống như tôi, có vẻ không hứng thú với tình yêu.
Mino-senpai là người được tất cả các thành viên từ năm nhất đến năm hai trong đội bóng rổ nữ ngưỡng mộ. Một người như vậy lại có suy nghĩ giống tôi, mang lại cho tôi sự tự tin rất lớn.
Trong nhóm bạn bè của tôi, không có ai không hứng thú với tình yêu như tôi, vì thế tôi cũng bắt đầu nảy sinh chút cảm giác cô đơn, và lại càng thích khoảng thời gian như thế này hơn.
「Chắc là vì mọi người đều rất tin tưởng em đấy.」
「Thật ạ?」
Được Mino-senpai nói như vậy, tôi thật sự cảm thấy rất vui.
Đối với việc được người khác tin tưởng, tôi cũng thấy khá tốt. Cho nên, dù là chủ đề tình yêu không hứng thú, tôi cũng muốn tích cực lắng nghe hơn bây giờ.
「Cảm giác được người khác tin tưởng, rất tốt đúng không ạ.」
「Vậy sao?」
「Hả?」
Tôi cứ tưởng chị ấy sẽ đồng tình với điểm này, nên cảm thấy khá bất ngờ. Tôi chưa gặp ai được mọi người xung quanh ngưỡng mộ đến thế như Mino-senpai. Nếu một người như Mino-senpai lại không cảm thấy việc được người khác tin tưởng là chuyện tốt, thì tôi sẽ mất đi lập trường của mình mất.
Cho nên để khẳng định bản thân, tôi trở nên hơi cố chấp một chút.
「Tuyệt đối là tốt mà!」
Tôi nói vậy, Mino-senpai không khỏi mở to mắt rồi lại chớp chớp.
Tôi bất giác đứng dậy, điều này khiến tôi hoảng hốt vội vàng ngồi lại xuống bên cạnh chị ấy.
Mino-senpai là đội trưởng dẫn dắt mấy chục thành viên đội bóng rổ nữ. Nếu tôi, một kouhai còn chẳng phải thành viên chủ lực, lại dùng giọng điệu vênh váo như vậy nói chuyện với chị ấy, biết đâu sẽ chuốc lấy sự phản cảm của người khác.
Nhưng Mino-senpai dường như không để ý đến chuyện này, ngược lại còn hỏi tôi:
「Tại sao lại thấy tốt thế?」
「Làm gì có tại sao… Bởi vì, cảm giác đó khá tốt mà. Đối với em.」
Tôi không nghĩ ra được lý do nào, chỉ có thể đáp lại như vậy.
「Vậy à. Nhưng mà, suy nghĩ của chị lại không giống em nhỉ.」
Mino-senpai buộc xong dây giày, rồi thở dài một hơi.
Sau đó chị ấy dựa lưng vào phần nhô ra cạnh sân khấu, ngước nhìn lên trần nhà. Tôi cũng học theo Mino-senpai ngước nhìn lên, liền thấy trên xà nhà của trần nhà vướng cả bóng chuyền lẫn cầu lông, tôi không khỏi thầm nghĩ rốt cuộc phải đánh thế nào mới mắc kẹt ở chỗ đó được.
「Ngoài người thân thiết ra, không cần sự tin tưởng của người khác. Sự kỳ vọng của một đám đông người không xác định đè nặng lên người mình, chỉ khiến bản thân càng thêm nặng nề thôi.」
Mino-senpai vừa nói, vừa xoay xoay vai, làm động tác mệt mỏi rã rời.
「Dù gì thì Mino-senpai cũng được mọi người kỳ vọng mà.」
「Trông giống vậy à?」
「Vâng ạ, đương nhiên rồi.」
Tôi gật đầu xong, Mino-senpai chỉ cười khổ tiếp tục ngắm nhìn trần nhà. Cứ tưởng chị ấy sẽ tiếp tục nói gì đó, lại chẳng có gì cả.
Khoảng thời gian im lặng không nói gì này khiến tôi khó chịu, tôi liền đổi sang chủ đề khác.
「Nói mới nhớ, Mino-senpai trước đó bị người cùng lớp tỏ tình đúng không ạ.」
「Ừ.」
Mino-senpai đáp lại với vẻ không mấy hứng thú. So với chuyện này, đôi giày thể thao của tôi dường như thu hút sự chú ý của chị ấy hơn, khuôn mặt xinh đẹp đó cũng dần lại gần.
「Shinohara, đây là giày mới của em à? Đẹp đấy.」
「Ồ, vâng ạ. Là em nhờ mẹ mua cho đấy ạ.」
「Vậy à, tốt nhỉ. Chị cũng──」
Nói được nửa chừng, Mino-senpai liền lắc đầu.
「Sao thế ạ?」
「Không có gì. Vậy bắt đầu luyện tập thôi.」
Mino-senpai nói vậy, nửa thân trên của chị ấy liền lắc lư như con lắc, rồi nhảy bật dậy đứng lên. Điểm này có thể cảm nhận được thể lực của chị ấy rất tốt, tôi cũng đi theo sau lưng Mino-senpai.
Vừa vào sân bóng, các học sinh năm ba liền nhanh chóng chạy đến bên cạnh Mino-senpai, tôi im lặng lùi ra khỏi đám đông.
Vòng tròn chỉ có những người năm trên tụ tập lại, tôi cảm thấy ở lại có chút không tự nhiên.
── Thật lợi hại.
Luôn có người vây quanh Mino-senpai. Một ngày nào đó tôi cũng muốn giống như chị ấy, trở thành sự tồn tại có thể luôn dẫn dắt những người xung quanh. Trong số các senpai có một người đáng kính trọng, chắc hẳn là một chuyện rất may mắn.
「Này, Mayu, ban nãy em nói chuyện gì với Mino-senpai thế?」
Người bạn đến bên cạnh hỏi tôi.
「Là bí mật~」
「Thích thế── Em lại có thể nói chuyện riêng với Mino-senpai.」
Chính tôi cũng thấy vậy. Mino-senpai tuy xinh đẹp, nhưng cũng vì thế mà có cảm giác khó gần, đối với các kouhai bình thường, chỉ cần đi nói chuyện liên lạc công việc với chị ấy thôi cũng phải lấy hết can đảm.
Nhưng tôi chỉ vì có cùng quan điểm về tình yêu, liền tự mình ôm giữ cảm giác thân thiết, khiến tôi có thể tích cực bắt chuyện với chị ấy.
Dù là trong CLB, kouhai có thể nói chuyện nhiều như vậy với Mino-senpai cũng chỉ có mình tôi thôi, chuyện này trong lòng tôi cũng là một niềm tự hào.
CLB do Mino-senpai dẫn dắt này, đối với tôi là một nơi tràn đầy kích thích.
Trong đội bóng rổ nữ tôi có rất nhiều người bạn cùng nhau chia ngọt sẻ bùi.
Nơi đây đồng thời tồn tại cảm giác căng thẳng độc đáo mà tôi chưa từng cảm nhận được trong cuộc đời mình cho đến nay, tôi ôm giữ kỳ vọng rất lớn về những gì mình có thể học được ở đây sau này.
Tương lai chắc chắn có những niềm vui mới mẻ đang chờ đợi tôi.
Tương lai chắc chắn sẽ khiến tôi học được những điều mới mẻ.
── Tuy nhiên thứ tôi học được ở đội bóng rổ nữ không phải là sự gắn kết hay gì đó, cũng không phải là sự nỗ lực.
Mà là tôi không nên nhận lời tư vấn tình cảm.
Còn có việc nếu không hiểu tình yêu thì sẽ rất khó sinh tồn.
Và việc thuận theo ý kiến của số đông thì cuộc sống sẽ dễ dàng hơn.
Sau khi trải qua đủ loại kinh nghiệm như thế này, lên đến cấp ba không lâu sau, giá trị quan của tôi lại dần dần thay đổi.
◇◆
── Tình yêu thật sự là một chuyện tốt đẹp đến thế sao?
Dù đã lên cấp ba, tôi vẫn không thể thành thật cho rằng đó là một chuyện tốt đẹp.
Nhưng kể từ khi tình trạng khó sinh tồn do không hiểu tình yêu trở nên rõ rệt, tôi cũng không thể không bắt đầu suy nghĩ.
Nếu cứ tiếp tục không làm gì cả như thế này, sẽ ngày càng khó theo kịp chủ đề của bạn bè.
Tôi biết mình sở dĩ thấy chủ đề tình yêu rất nhàm chán là vì bản thân chưa từng đứng ở lập trường của người trong cuộc. Tôi biết rất rõ bản thân mình, kẻ không yêu đương, là một kẻ dị biệt.
Dù biết rõ là vậy, nhưng chỉ cần chuyện của bố mẹ thoáng qua trong đầu, tôi lại không thể hành động được, dù qua bao lâu tình hình cũng không cải thiện.
Tôi không khỏi nghĩ giá mà có thể giống như chú bò đỏ kia cứ mãi gật đầu, rồi sớm kết thúc tất cả chuyện này thì tốt biết mấy.
Lúc trò chuyện trong nhóm nhỏ, chỉ cần nói đến chủ đề mình không biết, thời gian sẽ trôi qua đặc biệt chậm chạp. Tôi ghét nhất khoảng thời gian này. Cảm giác như cứ mãi bị người khác nhắc nhở rằng mình không bình thường vậy.
…Tôi không muốn tiếp tục như thế này nữa.
Tôi thích những chuyện vui vẻ. Vậy mà chỉ vì không hiểu tình yêu, khiến cuộc đối thoại giữa tôi và bạn bè ngày càng trở nên nhàm chán. Cuộc sống thường nhật của tôi cũng theo đó mà dần phai màu. Khung cảnh vốn dĩ bảy sắc cầu vồng, dần dần nhuốm thành đen trắng.
Tôi không phải là theo đuổi điều gì đó trong chính bản thân chuyện tình yêu, thứ tôi muốn là giá trị gia tăng mà tình yêu mang lại.
Việc đặt trọng tâm vào phần nào của tình yêu, tùy thuộc vào giá trị quan của mỗi người mà khác nhau, nhưng thứ tôi muốn chỉ là tâm trạng "vui vẻ" mà thôi.
Cuộc đời chỉ có một lần, nên chuyện vui vẻ đương nhiên càng nhiều càng tốt. Tôi nhớ lại bố mẹ cũng luôn theo đuổi niềm vui trong cuộc sống thường nhật, không ngờ bản thân mình cũng có điểm tương đồng với họ, điều này ít nhiều khiến tôi cảm thấy không vui lắm, nhưng đành chịu thôi, dù gì thì đây cũng là cách sống của tôi.
── Vậy thì, tôi nên hành động thế nào?
Nếu sự khác biệt giữa mình và xung quanh là nguyên nhân chính khiến tôi cảm thấy không vui, vậy thì chỉ cần giống như những người xung quanh là được rồi.
Kể từ khi nảy sinh suy nghĩ này, lúc đối mặt với người khác giới, tôi sẽ đặc biệt lưu tâm đến lời nói và hành động của mình.
Khi tôi cải thiện thái độ lạnh nhạt từ trước đến nay, tôi cũng đã kết bạn được với rất nhiều bạn nam. Trong số đó, chắc hẳn sẽ có người tôi thích mới phải.
…Nhưng hiện thực không đơn giản như vậy.
Chẳng có một chàng trai nào khiến tôi cảm thấy có thể thích được cả, tôi chưa từng chấp nhận lời tỏ tình của ai bao giờ.
Trong tình trạng như vậy, vào mùa hè năm lớp 11, cô bạn Yuuko đã hỏi tôi câu hỏi không biết là lần thứ mấy rồi.
「Này, Mayu. Cậu chưa từng yêu đương bao giờ là thật à? Nên cậu mới đá Tatsu-senpai sao?」
「Không phải đâu. Chỉ là vì chúng tớ đều chưa thân thiết lắm, nên cảm giác hơi sợ thôi mà.」
「Gì cơ? Anh ấy trông tốt tính lắm mà.」
「Đàn ông chính là sói đội lốt cừu! Yuuko cũng vậy, lơ là một chút là không biết sẽ bị bạn trai cậu làm gì đâu đấy…」
Tôi nói bằng giọng đùa giỡn để lảng chuyện. Chỉ cần nói những lời kiểu này, mọi người sẽ cười lên rồi không hỏi tiếp nữa. Chỉ cần ở trong nhóm nhỏ có quan niệm về sự trong trắng ở mức độ nhất định, thì những chủ đề trần trụi liên quan đến tình dục cảm giác vẫn còn là chuyện rất xa vời, mọi người đều vừa hứng thú lại vừa có chút sợ hãi đối với nó.
Trong môi trường cấp ba như thế này, con trai đa số vẫn còn ôm ấp ảo mộng về con gái. Hơn nữa chúng tôi bây giờ đối với chuyện này, so với hứng thú thì cảm giác sợ hãi còn mãnh liệt hơn.
Nhưng mà, sự cân bằng này lại bị phá vỡ một cách đột ngột.
Nghe tôi đáp lại như vậy, mặt Yuuko đỏ bừng lên, mọi người không khỏi nhìn nhau.
「Hả? Cuối cùng cũng?」
Tôi hỏi vậy, Yuuko liền quay mặt đi chỗ khác.
「…Ch-Chủ đề này tạm thời đừng nói nữa nhé!」
Chỉ một câu nói đó thôi, những người bạn xung quanh liền liên tiếp đặt câu hỏi cho Yuuko. Yuuko tuy cảm thấy ngượng ngùng, nhưng vẫn trả lời từng câu một.
Cán cân trong lòng mọi người đều dần dần nghiêng từ sợ hãi sang hứng thú rồi.
Cán cân của tôi lại không hề nhúc nhích.
Ai dà, lại bị bỏ lại rồi.
Những người bạn thân thiết với tôi sắp từng bước từng bước bước vào một thế giới khác rồi. Thế giới của người lớn mà tôi không biết. Từ trước đến nay chưa từng nảy sinh ý nghĩ muốn có bạn trai. Cũng chưa từng ôm giữ tình cảm yêu đương nào cả.
Nhưng mà, trước mắt có một thế giới mà chỉ mình tôi không biết, khiến cảm giác sốt ruột trong lòng tôi ngày càng phình to ra.
Cứ tiếp tục thế này, có phải tôi sẽ bước trên con đường khác với mọi người không? Đương nhiên, nếu giá trị quan của tôi chấp nhận điểm này thì không thành vấn đề.
Tuy nhiên, tôi vẫn sẽ giống như mọi người theo đuổi hạnh phúc bình thường. Mà đối với tôi hạnh phúc bình thường cũng bao gồm cả tình yêu trong đó, nên mới càng cảm thấy sốt ruột hơn.
Rõ ràng không hứng thú với tình yêu, vậy mà quan niệm ép buộc rằng mình phải yêu đương mới được lại ngày càng mạnh mẽ hơn. Giá trị quan "tăng thêm thời gian vui vẻ" bị ảnh hưởng từ bố mẹ, xét về kết quả lại khiến tôi cảm thấy đau khổ không thôi.
Biết rõ như vậy là làm ngược lại mục đích ban đầu, nhưng vẫn không thể từ bỏ được.
Mong rằng có ai đó đến phá vỡ giá trị quan mà tôi đã xây dựng nên.
「Có đối tượng nào khá ổn không nhỉ…」
Câu nói buột miệng trong nhà này, mỗi ngày đều không ngừng vang lên bên tai, đã quá quen thuộc. Nhưng đây chắc hẳn là lần đầu tiên từ miệng tôi nói ra.
Đương nhiên, ý nghĩa chắc có hơi khác so với những gì mọi người nói.
Đối tượng khá ổn trong miệng mọi người là người có thể vượt qua ngưỡng cửa mà bản thân đặt ra. Người đúng như kỳ vọng.
Còn đối tượng khá ổn đối với tôi là──
◇◆
Vì kỳ thi đại học mà cũng đã cố gắng học hành kha khá, rồi thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng.
Không có môi trường nào phù hợp hơn nơi đây để tận hưởng quãng đời sinh viên cuối cùng này nữa rồi.
Ở đây tôi có rất nhiều chuyện muốn làm.
Tôi muốn học hỏi. Tôi muốn lại một lần nữa tham gia CLB. Tôi muốn quen biết nhiều người, tiếp thu đủ loại giá trị quan. Rồi── rồi, tôi muốn yêu đương. Tôi muốn có bạn trai, trải nghiệm thử những chuyện mà các cặp đôi sẽ làm.
Cho nên, tôi đã giấu bạn bè tham gia buổi cắm trại liên kết giữa năm nhất và năm hai. Nếu cứ mãi ở cùng bạn bè, chắc chắn lại sẽ biến thành như bình thường thôi.
Trong quãng đời đại học này, nếu tôi không thể yêu đương được, chắc hẳn sẽ không còn cơ hội nào nữa. Vì thế tôi đã cố gắng hơn bình thường để tham gia buổi cắm trại tượng trưng cho cuộc sống đại học đầy màu sắc này.
Người ta nói tình yêu luôn bắt đầu một cách đột ngột, nhưng đó là chỉ lần yêu thứ mấy? Tôi, kẻ chưa từng yêu bao giờ, chắc hẳn không thể áp dụng câu nói này được. Bởi vì đó khác với tình trạng "chưa từng có bạn trai".
Buổi cắm trại này vừa là lần đầu tiên, cũng là cơ hội cuối cùng. Tôi phải ôm giữ tâm lý chuẩn bị này mà tham gia mới được.
Cho nên tôi cũng cố ý không tham gia vào nhóm nhỏ cùng giới, chỉ một mực chờ đợi. Chờ người khác giới đến bắt chuyện với mình. Lại làm đến mức này, quan niệm đạo đức của tôi chắc hẳn có lệch lạc so với người bình thường rồi. Nhưng nếu tôi cứ là chính mình như thường lệ thì không thể yêu đương được, vì thế tôi phải thay đổi mới được.
「Em một mình à?」
Nghe thấy một giọng nói vui vẻ có phần lêu lổng, tôi ngẩng đầu lên.
── Đến rồi.
Dù tự mình nói cũng hơi kỳ lạ, nhưng tôi rất đáng yêu. Tôi không vì được trời phú cho ngoại hình mà cứ thế hưởng thụ, dù là trang điểm hay cách ăn mặc tôi đều rất cố gắng.
Cho nên từ trước đến nay cơ hội bị người khác giới bắt chuyện không chỉ một hai lần, cũng bị tỏ tình mấy lần rồi. Nhưng tôi đều hoàn toàn không tưởng tượng ra được cảnh mình thích đối phương, nên đều từ chối hết.
Nhưng nếu lần sau lại bị người khác tỏ tình, dù đối phương là ai cũng cứ thử hẹn hò trước xem sao. Tôi đã nghĩ như vậy.
「Vâng ạ. Em tên Shinohara Mayu.」
Tôi ưỡn người thể hiện khí thế nói vậy xong, chàng thanh niên cắt tóc kiểu wolf cut [note72354] sành điệu liền vui vẻ cười.
「Chà, đột nhiên tự giới thiệu, em đúng là thú vị thật đấy! Anh là Motosaka Yuudou, thế nào, lát nữa có muốn chơi cùng nhóm bọn anh không?」
Giọng điệu tùy tiện, ham muốn tìm vui vẻ hiện rõ trên mặt, nhưng khuôn mặt cũng khá ưa nhìn, chắc hẳn rất được con gái yêu thích mới phải.
Có lẽ vì tôi vẫn luôn nhìn nhận chuyện tình yêu bằng con mắt bao quát tất cả, nên không bị bầu không khí toát ra từ Yuudou-senpai áp đảo.
Chắc là vì có ngoại hình được xếp vào loại đẹp trai, tôi cảm nhận rất rõ ràng sự tự tin của anh ta về bản thân. Việc anh ta hay lặp lại lời nói của mình bằng giọng lớn chắc cũng là vì lý do này. Nhưng xét về việc khuấy động cả bầu không khí, có người như anh ta ở đây đúng là giúp ích rất nhiều.
Ở trong một nhóm tập trung những người xa lạ, có anh ta sẽ khiến người ta cảm thấy yên tâm, anh ta chắc chắn là sự tồn tại như vậy. Hơn nữa anh ta lại còn tự nguyện ở vị trí đó, nên Yuudou-senpai chắc chắn biết rất nhiều, rất nhiều thế giới mà tôi không biết.
Nhìn người có lòng tự tôn cao, cảm giác rất sảng khoái. So với kiểu người ở cùng chỉ toàn nói những lời tiêu cực, thì ở bên anh ta chắc chắn có thể trải qua thời gian vui vẻ hơn.
Hoạt động phi thường ngày như cắm trại liên kết đã nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa tôi và Yuudou-senpai.
Nói là rút ngắn thì đúng hơn là sự theo đuổi của Yuudou-senpai ngày càng lộ liễu, mà tôi lại ở trong trạng thái không từ chối.
Cảm giác phi thường ngày khi cả một nhóm hơn trăm người bao trọn khu vực núi này cũng làm tăng thêm sự bạo dạn của sinh viên chúng tôi.
Buổi cắm trại kéo dài bốn ngày ba đêm.
Dù tôi không thể hiện mặt thật của mình trước mặt Yuudou-senpai, nhưng cũng đã trải qua một khoảng thời gian khá vui vẻ.
Rồi đến tối ngày cuối cùng, Yuudou-senpai cuối cùng cũng gọi tôi ra ban công của căn nhà gỗ nhỏ.
「Mayu này, em bây giờ có bạn trai chưa?」
「Chưa ạ. Nếu có thì em bây giờ chắc không ở đây đâu nhỉ.」
Tôi đáp lại như vậy, rồi nhìn vào trong nhà.
Trong căn nhà gỗ nhỏ đặt cả một hàng dài thùng giữ lạnh lớn, mấy sinh viên vì muốn giã rượu mà ngủ la liệt trên sàn.
Chúng tôi đã bao trọn tất cả các căn nhà gỗ nhỏ ở chân núi, và căn nhà gỗ nhỏ chúng tôi đang ở là nơi cất giữ rượu bia.
Mấy chục chai bia lon và rượu có ga không vừa thùng giữ lạnh, tất cả đều nổi lềnh bềnh trong bồn tắm chứa đầy nước lạnh.
「Uống không đủ à?」
Yuudou-senpai nhận ra ánh mắt của tôi, hỏi vậy với vẻ có chút mong đợi.
「Không ạ, em còn chưa đủ tuổi.」
「Haha, ngoan ghê ha.」
Không phải đâu. Tôi thầm đáp lại trong lòng.
Chẳng qua chỉ là uống rượu khi chưa đủ tuổi, dù là trường đại học nào cũng thấy đầy rẫy, nên tôi cũng không cảm thấy quá phản kháng.
Việc uống rượu khi chưa đủ tuổi mà bị làm ầm lên cùng lắm chỉ có giới nghệ sĩ, đối với tôi việc tham gia hoạt động cắm trại này là đã ôm giữ tâm trạng có uống rượu cũng được. Tôi vốn dĩ đã ôm ấp sự ngưỡng mộ đối với cảnh tượng mọi người cùng nhau uống rượu nói chuyện vui vẻ.
Nhưng cảnh tượng hiện ra trước mắt lại là── úp mặt vào thùng carton chuẩn bị sẵn để nôn, dùng nước súc miệng vừa mới nôn xong rồi lại bắt đầu uống, sau đó lại nôn tiếp. Chỉ coi việc uống cạn một hơi là trò chơi trừng phạt mà chơi đùa, rồi chỉ một mực huyên náo mà thôi. Hiện trạng khác xa với tình huống uống rượu tôi tưởng tượng quá, khiến tôi không muốn uống rượu trong hoàn cảnh này. Có lẽ đã nhận ra điểm này, Yuudou-senpai cũng nhếch mép cười.
「Anh không ép em uống như vậy đâu.」
「…Người nhà em không uống được rượu lắm ạ.」
「Vậy đi nhảy không? Có một senpai mang cả thiết bị DJ đến, hình như đang chơi rất vui ở căn nhà gỗ nhỏ bên kia đấy.」
「Không cần đâu ạ.」
Nghe tôi nói bằng giọng điệu lạnh nhạt như vậy, Yuudou-senpai bối rối nghiêng đầu.
Dù gì thì ba ngày qua tôi chưa từng dùng thái độ như bây giờ, đây cũng là điều hiển nhiên. Nhớ lại mục đích ban đầu, tôi ép mình nở nụ cười.
「Thế nào ạ, Yuudou-senpai? Anh định nói gì với em ạ?」
「Mayu, có phải em đang cố gượng cười không?」
Câu nói này của Yuudou-senpai khiến biểu cảm của tôi không khỏi cứng lại.
Ba ngày qua, tôi biết Yuudou-senpai tuy tùy tiện nhưng anh ta thật ra rất hay để ý đến biểu cảm của người khác. Yuudou-senpai lúc say rượu ngày thứ hai đúng là một thứ không thể nhìn nổi, nhưng nhìn anh ta lúc tỉnh táo, ở một mức độ nào đó có thể hiểu được tại sao các cô gái xung quanh lại ném cho anh ta ánh mắt nồng nhiệt như vậy.
「Em thỉnh thoảng có cố gượng cười ạ.」
Đây là lời thật lòng lần đầu tiên tôi thổ lộ với người khác.
Tôi không thể nói với bạn bè được. Cũng không muốn nói với bố mẹ.
Tuy nhiên lý do tôi có thể thổ lộ với Yuudou-senpai là vì chúng tôi mới chỉ quen biết không lâu. Hơn nữa tôi ít nhiều cũng có bị ảnh hưởng bởi bầu không khí của buổi cắm trại này.
Yuudou-senpai chỉ khẽ cười, rồi gãi gãi chiếc mũi cao thẳng của mình.
「Để anh nghe em nói tiếp xem sao.」
Tôi không phải muốn nghe anh ta đáp lại gì cả, nên điều này khiến tôi rất khổ sở. Nhưng dù gì thì cũng là tôi khơi mào chủ đề này trước, có lẽ tôi có nghĩa vụ phải trả lời đến mức độ này.
「Dù là lúc ở cùng bạn bè thân thiết, em cũng rất hay mang vẻ mặt cười gượng ạ. Bản thân việc cười gượng có lẽ ai ít nhiều cũng làm… Nhưng tần suất của em chắc nhiều hơn người bình thường một chút ạ.」
「Vậy à. Em thấy tại sao lại thế?」
「Em đang nghĩ liệu có phải là vì không có người yêu không ạ.」
Khi ở trong trạng thái khác với những người khác, cũng sẽ rất khó đồng cảm với cùng một chủ đề. Cho nên tôi mới vì muốn trở thành người bình thường mà tham gia buổi cắm trại này. Hơn nữa mục đích này xem ra sắp đạt được rồi.
「Mayu, em từ trước đến nay đã hẹn hò với mấy người rồi?」
「…Em chưa từng hẹn hò với ai cả ạ.」
「Vậy luôn!」
Nghe giọng điệu kinh ngạc của anh ta, tôi hơi cúi đầu xuống. Chỉ nói đến giờ chưa từng hẹn hò với ai đã có phản ứng như vậy rồi, nếu nói chưa từng nảy sinh tình cảm yêu đương bao giờ, anh ta lại sẽ nghĩ thế nào nữa đây?
「Vậy à, thế nên mới vậy à. Ừm, vậy thì phiền muộn này của em rất nhanh có thể giải quyết được rồi mà.」
Yuudou-senpai cười hiền lành với tôi.
Xem ra dự cảm ban nãy đã đoán trúng rồi.
「Mayu, hẹn hò với anh nhé.」
Đây là giọng điệu tùy tiện nhất trong số những lần tôi được tỏ tình trong đời.
Anh ta chắc chắn đã quá quen với việc nói ra câu này rồi nhỉ.
Rõ ràng còn chưa hẹn hò bao giờ, làm sao biết có thích đối phương hay không chứ? Tôi vốn định hỏi như vậy, nhưng rồi lại từ bỏ.
「Vâng ạ.」
Nếu đã dùng thái độ như vậy để thực hiện lời tỏ tình mà đối với một số người xem là vô cùng quan trọng, thì anh ta chắc hẳn đúng như dự đoán có kinh nghiệm yêu đương phong phú nhỉ.
── Tôi muốn trải nghiệm thử những chuyện mà các cặp đôi sẽ làm.
Tôi cũng muốn giống như mọi người. Nếu là người này, chắc có thể dẫn dắt tốt nhỉ. Dù tôi không hứng thú với tình yêu, anh ta chắc cũng sẽ nói cho tôi biết đủ loại chuyện.
Nghĩ vậy, tôi lần đầu tiên đồng ý lời tỏ tình của người khác.
Không biết Yuudou-senpai có vui vì câu trả lời này không? Tôi kinh ngạc trước suy nghĩ nghiêm túc hiện lên trong lòng này, vừa khẽ ngước mắt lên nhìn anh ta.
Nhưng câu trả lời này dường như đúng như dự đoán của Yuudou-senpai, anh ta không có phản ứng gì quá lớn.
Cả bầu trời sao lấp lánh trong khóe mắt hoàn toàn không chút lay động.
◇◆
Sau khi bắt đầu hẹn hò, chúng tôi đã đi chơi mấy lần.
Lịch trình hẹn hò Yuudou-senpai chọn đều rất có gu, không chỉ thỏa mãn tiêu chuẩn "giống như người yêu" trong lòng tôi, mà mỗi lần hẹn hò đều khiến tôi cảm thấy rất mới mẻ.
Việc đi chơi riêng hai người với người khác giới có rất nhiều lợi ích. Một số cơ sở sẽ tung ra ưu đãi cặp đôi giá rẻ, cũng có thể thường xuyên đến những quán ramen bình thường luôn cảm thấy hơi khó bước vào. Chỉ cần lên mạng tìm kiếm là sẽ hiện ra rất nhiều sự kiện tổ chức dành cho các cặp đôi, cũng tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm mà nếu không hẹn hò với ai thì không thể trải nghiệm được.
Bản thân Yuudou-senpai cũng rất biết cách dẫn dắt con gái, bản thân buổi hẹn hò gần như không hề nhàm chán.
Mọi người chắc hẳn cũng đều đến những nơi này chơi rất vui vẻ, tôi tự cảm thấy mình cũng bắt đầu đuổi kịp mọi người xung quanh, vì thế mà trong lòng nảy sinh niềm vui.
Nhưng mà, những buổi hẹn hò như vậy luôn có một chuyện khiến tôi cảm thấy rất phiền phức.
「Này, Mayu.」
「Sao thế ạ?」
「Hôm nay có muốn đến nhà anh không?」
Mỗi khi buổi hẹn hò sắp kết thúc, Yuudou-senpai đều rủ tôi đến nhà anh ta.
Tôi cũng không phải trẻ con nữa, đương nhiên hiểu lời mời như vậy có nghĩa là gì. Dù gì thì chúng tôi là người yêu, đương nhiên một ngày nào đó cũng sẽ trở thành mối quan hệ sẽ làm "chuyện đó".
Tôi biết rất rõ điểm này. Hơn nữa ngay lúc trở thành bạn gái của anh ta, tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý ở mức độ nhất định, cho rằng bản thân mình một ngày nào đó cũng sẽ muốn tìm hiểu thế giới như vậy.
Nhưng chuyện này một khi đặt ngay trước mắt, tôi lại chùn bước.
Ngoài nỗi sợ hãi đối với bản thân việc làm chuyện đó, còn có những lý do khác.
Một khi đã làm rồi, sau này ngưỡng cửa trong lòng đối với việc làm chuyện đó sẽ ngày càng hạ thấp. Một ngày nào đó sẽ trở nên như điều hiển nhiên, trong cuộc sống thường nhật cũng sẽ có quan hệ thể xác. Sau khi hẹn hò khoảng ba tháng. Nghĩ đến việc có phải còn quá sớm không, trong đầu tôi lại nảy sinh cảm giác rất không thoải mái về việc phải quan hệ với người này.
Sau khi trở thành sinh viên đại học, nói đến những chuyện kiểu người yêu, quan hệ thể xác đương nhiên cũng bao gồm trong đó. Hành vi này rõ ràng nằm trong số những chuyện tôi theo đuổi, không hiểu sao tôi lại cảm thấy lùi bước.
Tôi và Yuudou-senpai chỉ mới nắm tay nhau một lần, hơn nữa thời gian còn rất ngắn ngủi. Sau đó tôi luôn cảm thấy không thích bị anh ta chạm vào lắm, đã khéo léo né tránh những tiếp xúc cơ thể của anh ta. Tôi đối với người yêu chắc hẳn không có bất kỳ lý tưởng nào mới phải.
Tôi yêu bản thân mình.
Chính vì thế, việc tôi thích anh ta không bằng thích chính mình, khiến tôi nảy sinh nghi vấn về việc phải trao thân cho người này. Nhưng một khi đã có suy nghĩ này, chắc hẳn dù qua bao lâu, cơ hội đó cũng sẽ không đến. Dù qua bao lâu, tôi cũng không thể trưởng thành được. Cũng sẽ không theo kịp bước chân của mọi người.
「Không đến à?」
「…Vâng ạ. Em vẫn còn hơi…」
Tôi không biết đây đã là lần thứ mấy từ chối anh ta rồi. Ban đầu Yuudou-senpai cũng cười cười không nói gì, nhưng gần đây tôi cảm nhận được tâm trạng có phần bực bội của anh ta.
「Này, Mayu. Em muốn thay đổi bản thân đúng không?」
「Vâng ạ. Yuudou-senpai trở thành bạn trai của em, tâm trạng vui vẻ này là thật một trăm phần trăm. Bởi vì nhờ vậy, mà em đã trở nên bình thường rồi.」
「Vậy thì cũng đến lúc rồi nhỉ?」
Lúc kết thúc buổi hẹn hò, anh ta luôn rủ tôi đến nhà anh ta, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta tỏ rõ tâm trạng không vui.
Gần đây lúc kết thúc buổi hẹn hò, lời nói của anh ta luôn ít đi, chắc là vì đang nghĩ đến chuyện khác nhỉ. Tôi cũng phát hiện ra những nhà hàng anh ta đặt chỗ luôn ở gần khách sạn tình yêu.
「Yuudou-senpai, tại sao anh lại tỏ tình với em ạ?」
「Bởi vì hẹn hò cảm giác sẽ rất vui.」
「Vâng, em cũng nghĩ vậy.」
Sau khi trở thành sinh viên đại học, việc hẹn hò nam nữ ở một phương diện nào đó cũng xuất hiện việc giải thích rằng tình cảm thích nảy sinh sau đó. Sau khi ra xã hội, phương diện này chắc hẳn sẽ dần dần tăng lên.
Thậm chí cũng có người làm hết mọi chuyện rồi mới bắt đầu hẹn hò. Cũng tuyệt đối có người chỉ cần không vượt qua ngưỡng cửa nào đó trong lòng mình thì sẽ không từ chối người khác giới.
Tôi đã từng nghĩ biết đâu mình cũng là loại người đó.
「Chúng ta chắc phải đi rồi nhỉ.」
Yuudou-senpai dịu dàng xoa đầu tôi.
「Đừng!」
Tôi không nhịn được kéo giãn khoảng cách với Yuudou-senpai. Cảm giác trên đỉnh đầu đâu chỉ là không tự nhiên, thậm chí phải dùng từ cảm thấy ghê tởm để hình dung mới đúng.
「Hả? Tại sao?」
「Chính là… cảm giác vẫn còn quá sớm…」
Chính tôi cũng thấy lý do này thật sự không thể chấp nhận được. Chẳng qua chỉ là xoa đầu, chắc hẳn là chuyện mà cặp đôi nào cũng làm. Ngưỡng cửa chỉ sau việc nắm tay này, chỉ cần qua mấy tháng, mọi người chắc đều có thể dễ dàng vượt qua.
Tôi tự biết cách từ chối này không phải là thái độ mà một người bạn gái nên có. Nhưng chính vì thế, sau khi hẹn hò với Yuudou-senpai tôi lại càng hiểu rõ hơn.
Xem ra, tôi bất ngờ lại muốn có một tình yêu coi trọng tâm trạng của bản thân mình. Rõ ràng từ trước đến nay đều không hứng thú với tình yêu, huống hồ còn chỉ vì muốn làm những chuyện giống như người yêu mà hẹn hò với người ta. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, tôi vẫn tự cho mình là đúng mà khao khát tình yêu trong sáng.
「…Xin lỗi, Yuudou-senpai.」
「Đừng có xin lỗi anh chứ. Thế này làm anh cảm thấy như rất khó coi vậy.」
Yuudou-senpai lần này càng nhăn mặt rõ hơn, khẽ "chậc" một tiếng. Cảm giác tội lỗi vì làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta khiến tôi lại cúi đầu xin lỗi anh ta lần nữa.
Tôi đã bày ra thái độ mập mờ đó, chấp nhận lời tỏ tình của anh ta, nhưng lại chỉ vì lý do mơ hồ "cảm giác hình như không đúng" mà từ chối tiếp xúc cơ thể của anh ta. Ngay cả chính tôi cũng thấy khá quá đáng.
「Xin lỗi ạ.」
Tôi lại theo phản xạ xin lỗi anh ta, rồi không khỏi đưa tay che miệng.
Không biết anh ta nhìn nhận hành động này thế nào, chỉ thấy Yuudou-senpai bĩu môi.
「Suốt ngày bày ra cái vẻ đáng yêu đầy tính toán đó, bây giờ thế này không chấp nhận được đâu nhé.」
「Hả?」
Tôi phát ra tiếng ngớ ngẩn, rồi ngẩng đầu lên. Yuudou-senpai vừa vuốt lại phần tóc mái đã được cố định bằng sáp, trên mặt cũng lộ vẻ bất mãn.
「Lừa đảo cũng phải có giới hạn chứ. Bình thường toàn dùng cái kiểu ánh mắt ngước lên như đang làm nũng đó nhìn anh các kiểu.」
Tôi nhất thời không hiểu ý nghĩa câu nói này, không khỏi chớp mắt.
── Anh ta hiểu lầm rồi.
Đối với tôi, việc cố tình muốn lộ ra ánh mắt làm nũng như vậy rất đơn giản, nhưng ngược lại nếu không cố tình có ý nghĩ đó thì không làm được. Dù vì đùa giỡn mà có cơ hội dùng ánh mắt làm nũng với bạn bè cùng giới, tôi đều sẽ đặc biệt lưu ý không làm hành động này với người khác giới. Rõ ràng không muốn có bạn trai mà lại làm hành động đó thì chẳng khác gì lừa đảo, tôi cũng sẽ cố gắng không để Yuudou-senpai thấy tôi quá đáng yêu.
Bởi vì tôi vẫn chưa thật sự coi Yuudou-senpai là người yêu mà thích anh ta. Đâu chỉ có vậy, gần đây thậm chí còn cảm thấy đến cả việc có thích con người anh ta hay không cũng khó nói.
Nhưng Yuudou-senpai không hề nhận ra suy nghĩ này của tôi, rất không khách khí mà nói tiếp:
「Có lẽ em không có ý đó, nhưng chuyện này là tùy thuộc vào anh nghĩ thế nào chứ nhỉ. Thật sự giống như lừa đảo vậy.」
Lý do hẹn hò với anh ta là muốn trải nghiệm những chuyện mà các cặp đôi sẽ làm.
Dù là trong tình huống như vậy, lời nói này của Yuudou-senpai vẫn khiến tôi bị đả kích lớn. Dù lý do là gì, anh ta cũng là bạn trai đầu tiên của tôi.
Có phải vì tôi dựa trên lý do tùy tiện mà có bạn trai, nên thần linh mới giáng xuống hình phạt này cho tôi không? Nhưng mà thần linh ơi, dù đúng là như vậy, thì Người đã ban cho tôi thử thách vô nghĩa này cũng khó thoát khỏi trách nhiệm nhỉ. Việc tạo ra một môi trường khiến tôi ăn sâu vào giá trị quan khác với người khác cũng là trách nhiệm của Người.
Suy nghĩ này lướt qua đầu tôi, tôi không khỏi cảm thấy rất bất mãn với tình trạng hiện tại này.
Tại sao chỉ có mình tôi là không thể yêu đương một cách bình thường được chứ? Là vì bố mẹ ly hôn đã thay đổi giá trị quan của tôi sao?
Tôi chính vì muốn thay đổi giá trị quan này mà đang vùng vẫy.
Nhưng dù quá trình thế nào, cũng không thể ôm giữ suy nghĩ lấy bản thân làm trung tâm mà bắt đầu hẹn hò với người khác nhỉ. Vì lý do ích kỷ của bản thân mà cuốn người thứ ba vào. Tôi cũng đã vô tình làm chuyện giống như bố mẹ rồi, không khỏi tự giễu mà cười.
「Anh thích điểm nào của em ạ?」
Tôi đã luôn để ý. Yuudou-senpai mỗi lần hẹn hò đều làm tôi chơi rất vui. Nhưng tôi luôn rơi vào cảm giác như đang bị anh ta đánh giá vậy.
「Mặt.」
Yuudou-senpai nói vậy, rồi im lặng. Cứ tưởng còn có vế sau nên tôi đã hụt hẫng, không nhịn được nhìn chằm chằm anh ta.
「Chỉ có vậy thôi ạ?」
「Hiện tại chỉ có vậy. Anh là kiểu người thích ngoại hình trước, rồi mới xem xét tính cách sau.」
Yuudou-senpai nói xong câu đó cách một nhịp, rồi nói với tôi:
「Nhưng nói thật, chúng ta đã đến giai đoạn chỉ có vậy thôi sẽ rất vất vả rồi.」
「Vậy… à.」
Tôi đã cố gắng rất nhiều cho ngoại hình của mình. Nên việc anh ta thích ngoại hình đã qua nỗ lực của tôi đúng là khiến tôi cảm thấy vui vẻ. Nhưng anh ta chắc hẳn phải nghĩ ra ngay được rằng chỉ trả lời như vậy là một chuyện rất đáng buồn mới phải.
Yuudou-senpai miễn cưỡng cũng là người được con gái yêu thích, anh ta tuyệt đối hiểu rõ điểm này.
「Ban nãy nghe em nói chuyện mình trở nên bình thường thì anh không nói gì nhiều đâu nhé. Nhưng cái lối suy nghĩ vì muốn trở nên bình thường mới muốn yêu đương bản thân nó đã rất lệch lạc rồi. Suy nghĩ ban đầu của em đã có lệch lạc rồi. Dù anh ngay từ lúc cắm trại ban đầu đã nghĩ vậy rồi.」
Yuudou-senpai tiếp tục nói những lời không chút nể nang. Đây chắc hẳn là lời thật lòng của anh ta nhỉ. Giống như tôi vốn dĩ không hề mở lòng với anh ta, từ trước đến nay anh ta cũng đã che giấu lời thật lòng với tôi.
Đứng trên lập trường của người ngoài cuộc xem ra đây là chuyện vô cùng hiển nhiên, một khi trở thành người trong cuộc lại tự cho mình là đúng mà tự mình bị đả kích, tôi cũng thấy đầu óc mình có chút vấn đề.
「Cái tuổi mà cho rằng tình cảm『thích』là tất cả ấy à, đã kết thúc từ lâu rồi. Trong tâm trạng muốn hẹn hò của một người đàn ông, chính là có pha tạp cả sắc dục, thể diện vân vân nhiều yếu tố bên trong. Phụ nữ cũng vậy thôi nhé, dù tỷ lệ những yếu tố này đúng là không giống nhau lắm, nhưng cũng sàn sàn nhau cả thôi.」
「Em biết cũng có loại tình yêu như vậy. Nhưng em──」
「Chúng ta đều đã là sinh viên đại học rồi. Em còn định nói mấy lời trẻ con đó đến bao giờ nữa hả?」
Giọng điệu mang theo sự tức giận. Anh ta chắc hẳn là cố tình thể hiện ra cảm xúc như vậy nhỉ. Muốn chờ đợi tôi xin lỗi, rồi định bụng lại một lần nữa xây dựng mối quan hệ mà quyền chủ đạo nằm trong tay mình. Tôi không có bất kỳ bằng chứng nào, nhưng chính là cảm thấy như vậy.
Tuy nhiên chuyện lần này là do chính tôi gây ra. Dù phát ngôn và thái độ của Yuudou-senpai đúng là rất khó chịu, nhưng anh ta e rằng cũng có những luận điểm nắm bắt được trọng tâm. Nói cho cùng, Yuudou-senpai cũng xem như là nạn nhân bị cuốn vào mong muốn yêu đương ích kỷ này của tôi.
Trong đầu tôi đúng là hiểu rõ điểm này.
Nhưng tính cách của tôi không hề dịu dàng đến mức bị nói như vậy mà còn im lặng không lên tiếng.
「Anh cũng quá vênh váo tự đắc rồi đấy.」
「Hả?」
Yuudou-senpai nhất thời có phản ứng không biết phải làm sao. Rõ ràng là anh ta tấn công tôi bằng lời nói trước, nhưng dường như không ngờ tới sẽ bị phản bác lại như vậy.
「Em không biết từ trước đến nay anh đã gặp phải những người phụ nữ thế nào. Em cũng không biết xung quanh anh là những người thế nào. Có lẽ trong vòng bạn bè của anh có rất nhiều người như vậy.」
Hoàn cảnh mỗi người đều khác nhau. Rõ ràng là vậy, tại sao lại có thể chỉ vì ý kiến giống với những người xung quanh mà hùng hồn nói rằng mình đúng chứ?
「Nhưng em thì khác. Em rất trân trọng bản thân mình. Bởi vì, em yêu bản thân mình nhất. Nếu đã vậy, việc không muốn bị người mình không thích chạm vào cũng là điều hiển nhiên đúng không.」
Nghe tôi nói vậy, anh ta biết đâu lại nghĩ tôi đang liều mạng rồi.
Nhưng tôi bây giờ đã hạ quyết tâm.
Chỉ cần không phải là nơi có thể cho tôi là chính mình, tôi tuyệt đối sẽ không đến. Ít nhất là lúc ở bên cạnh người có thể sẽ trở thành người yêu, tôi muốn là chính mình.
Nói hết những lời muốn nói trong lòng xong, Yuudou-senpai nói một tràng những lời giải thích kiểu như 「Anh không có ý đó」, sau đó liền xin lỗi tôi ngay lập tức.
Thay vì nói là xin lỗi vì thích tôi, lời nói đó nghe giống như là do tự ái, là vì nếu bây giờ chia tay thì quá không đáng nên mới xin lỗi.
── Mình thật đáng xấu hổ.
Nhớ lại hành động của mình từ trước đến nay, tôi thật lòng nghĩ như vậy.
Tôi lại tỉnh dậy từ ảo tưởng rồi.
Người từ trước đến nay chưa từng yêu đương, đột nhiên lại hẹn hò với người ngay từ lần đầu gặp mặt đã thấy không hợp nhau lắm, tâm trạng làm sao có thể theo kịp được chứ.
Nhưng mà, tôi đã hạ quyết tâm rồi.
Tôi tuyệt đối phải tìm được một nơi có thể cho tôi là chính mình.
Tóm lại cứ bắt đầu từ môi trường hiện tại đang ở trước, thay đổi thành nơi có thể cho tôi là chính mình.
Tôi tin rằng điều này chắc chắn sẽ kết nối đến hạnh phúc của tôi.
「Đêm Giáng Sinh em sẽ đặt nhà hàng trước nhé.」
Nghe tôi nói vậy, Yuudou-senpai lộ vẻ mặt bối rối.
Đêm Giáng Sinh sắp đến sau một tuần nữa là ngày mà các cặp đôi bình thường đều sẽ chơi rất vui vẻ. Chắc không có bạn trai nào lại không vui trước lời mời này nhỉ.
Yuudou-senpai có lẽ cũng vì lời mời của tôi mà thay đổi tâm trạng, anh ta hít một hơi thật sâu trước, cuối cùng mới mở lời.
「Ừm, đương nhiên rồi. Mayu, anh tuyệt đối sẽ làm em thích anh.」
…Chỉ có câu trả lời là nói hay như vậy thôi.
Tâm trạng của tôi đã nguội lạnh hoàn toàn rồi.
Thấy anh ta nở nụ cười sảng khoái, tôi cũng cười đáp lại.
◇◆
「── Hả?」
Nhờ thông báo của bạn bè, tôi tìm được một tài khoản IG.
Trên tấm ảnh Yuudou-senpai vừa đăng lúc nãy, xuất hiện một người phụ nữ chưa từng thấy bao giờ. Chỉ riêng chuyện này tôi sẽ không để tâm, nhưng bạn tôi nói hy vọng tôi xem thử tài khoản của người phụ nữ đó.
Người phụ nữ đứng bên cạnh Yuudou-senpai, một tay cầm lon rượu có ga làm động tác nháy mắt. Tôi nhấn vào tấm ảnh, liền chuyển đến tài khoản của người phụ nữ đó.
Trong danh sách bài đăng cũ của cô ấy, toàn là giới thiệu những thứ mình mua, hoặc ảnh đi du lịch. Thoạt nhìn không có gì kỳ lạ, nhưng tôi vẫn không nghĩ nhiều mà nhấn vào ảnh đại diện của cô ấy để xác nhận story. Story sẽ bị xóa sau hai mươi bốn tiếng, là một chức năng khác biệt so với bài đăng.
Khác với bài đăng sẽ lưu lại mãi mãi, lúc muốn đăng những chuyện thường ngày không có gì đặc biệt, người ta thường sử dụng chức năng story này.
Đúng lúc tôi xem thử story của cô ấy, ngón tay đang lướt điện thoại không khỏi dừng lại.
『Lần thứ ba đến UNI Ocean Land! Yuudou, hai ngày nay cảm ơn nhé ♬』
Trên ảnh còn rất tử tế đính kèm tấm vé ghi rõ ngày hôm qua. Ngay lúc Yuudou-senpai nói với tôi tuần này phải về quê tôi đã thấy có chuyện mờ ám rồi, không ngờ anh ta lại sơ suất đến thế này.
Bị cắm sừng tôi đương nhiên rất tức giận, nhưng tôi còn tức hơn là thủ đoạn của anh ta lại ngu ngốc đến thế, lại còn thô thiển đến mức bị vạch trần nữa.
Sau khi nhắn LINE cảm ơn bạn bè, tôi không chút do dự liền gọi điện thoại cho Yuudou-senpai. Kể từ khi hẹn hò tôi cũng đã gọi cho anh ta mấy lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy tiếng chuông chờ nghe lại lạnh lẽo đến thế.
『Alo──』
Vang lên một tiếng đáp lại nghe có vẻ hơi phấn khởi. Tôi rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho anh ta. Điều này dường như khiến anh ta khá vui, tôi không khỏi bĩu môi.
Dù đã ngoại tình, anh ta vẫn có vẻ khá có thiện cảm với tôi.
「Yuudou-senpai, điểm anh thích ở em vẫn chỉ có khuôn mặt thôi ạ?」
『Không, anh bây giờ thích hết mọi thứ rồi đấy!』
「Vậy à. Yuudou-senpai, anh ngoại tình à?」
Tôi hỏi bằng giọng điệu sắc bén, đầu dây bên kia vang lên câu trả lời 『Hả? Sao lại hỏi thế?』.
Dù tôi cũng không định tìm hiểu về Yuudou-senpai, nhưng thái độ này của anh ta đã khiến tôi nhận ra rồi.
『Không, không không không, gì với gì thế hả? Chẳng phải đã nói với em là tuần này anh về quê à.』
「Buổi hẹn hò ở công viên chủ đề với Yuki vui không ạ?」
Tôi không nói ra câu "thấy hai người hình như còn chơi cả hai ngày một đêm nữa". Anh ta chắc hẳn sẽ bó tay khi nghe câu hỏi này nhỉ.
Nhưng khác với dự đoán của tôi, Yuudou-senpai dường như vẫn chưa hiểu ra thì phải.
『Tại sao lại nhắc đến Yuki thế? Mà này, sao em lại biết Yuki là ai?』
「Yuki đã cập nhật story trên IG đấy ạ. Anh không bảo cô ấy không được nói ra à?」
Nói câu này xong, anh ta chắc hẳn cuối cùng cũng hiểu ra, sau đó là vài giây im lặng bao trùm. Tôi nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ từ đầu dây bên kia, điều này chỉ khiến tôi cảm thấy tràn đầy sự khó chịu.
『…Anh nghĩ là không cần thiết.』
「Gì ạ?」
Tôi không khỏi nghi ngờ những gì mình vừa nghe thấy. Đã đến nước này rồi, anh ta còn nói cái gì thế hả?
『Anh đúng là có đi công viên chủ đề chơi thật, nhưng thật sự chỉ là đi chơi thôi.』
「Rõ ràng là chơi cả hai ngày một đêm?」
Tôi tự mình nói xong câu đó, không khỏi cảm thấy hỏng chuyện rồi liền cắn môi. Anh ta chắc không biết chuyện này tôi nắm rõ đến mức độ này mới phải.
Lúc anh ta định biện minh chỉ là đi về trong ngày mà nói ra, chắc chắn sẽ mang lại hiệu quả lớn hơn.
Anh ta lần này tuy đã sơ suất, nhưng Yuudou-senpai bình thường đầu óc rất nhanh nhạy. Chỉ cần nhìn vào cách sắp xếp buổi hẹn hò và nội dung trò chuyện thường ngày là có thể thấy được. Dù sau khi uống rượu khả năng này sẽ giảm đi rõ rệt, bắt đầu nói những lời chỉ biết nghĩ cho bản thân, nhưng anh ta bây giờ chắc hẳn đang tỉnh táo.
『Chỉ là chơi liên tục hai ngày thôi, bọn anh không có ở cùng nhau. Anh đã có em rồi, sao lại còn qua đêm với cô ấy chứ.』
「Trong ảnh Yuki đăng có chụp cả hóa đơn khách sạn đấy ạ.」
『Hả?』
Anh ta buột miệng phát ra tiếng ngắn gọn như vậy, rồi lại là một khoảng im lặng.
Đúng là một người dễ đoán. Nghĩ vậy, tôi thầm thở dài trong lòng.
「Em chỉ đang thử anh thôi. Nhưng mà, phản ứng ban nãy như vậy là em hiểu rồi.」
『…E-Em đừng có tự mình kết luận như vậy chứ! Anh không có ngoại tình đâu mà!』
「Sự thật thế nào cũng không còn quan trọng nữa rồi. Em chính là đã nhìn thấy IG của Yuki, cảm thấy mình bị cắm sừng. Chuyện này không liên quan đến tiêu chuẩn của Yuudou-senpai là gì.」
『Không, nhưng nghĩ thế nào đi nữa, đến cả hôn cũng chưa──』
「Quan trọng là em nghĩ thế nào chứ ạ.」
『Dù vậy, cũng phải có giới hạn chứ!』
Yuudou-senpai nói vậy xong, lại càng lải nhải nói tiếp.
『Đối với vợ chồng, việc mất đi cơ hội quan hệ tình dục còn được công nhận là lý do ly hôn đấy. Mối quan hệ của chúng ta tuy không phải như vậy, nhưng em ở một mức độ nào đó cũng có lỗi đúng không.』
「Đủ rồi.」
Thật sự đủ rồi. Có lẽ Yuudou-senpai cũng có lý lẽ riêng của mình, nhưng quá khác biệt so với giá trị quan của tôi rồi.
Dù có tiếp tục ở bên người này, chắc chắn cũng không đợi được đến ngày tôi có thể là chính mình.
Hẹn hò tiếp cũng chỉ lãng phí thời gian của cả hai mà thôi.
『…Anh biết rồi, nhưng em đợi một chút đã. Cho anh thêm một cơ hội nữa thôi.』
「…Tùy anh thôi ạ. Nhưng mà, mối quan hệ này chắc sẽ kết thúc sớm thôi đấy.」
『Bây giờ cứ như vậy cũng được… Nhưng đêm Giáng Sinh thì sao? Em đã đặt nhà hàng rồi mà.』
「Em đi hủy là được rồi. Dù sao đi nữa, em cũng không có tâm trạng đó.」
『C-Cũng phải. Vậy thì, ờ… hẹn gặp lại hôm khác.』
Nghe anh ta khách sáo để lại câu nói đó, tôi liền cúp máy.
Yuudou-senpai ngăn cản tôi nói lời chia tay, chắc chắn là vì sợ bị tôi đá.
Mà lý do này cũng không phải vì anh ta thích tôi, mà là dựa trên lòng tự trọng của anh ta.
Anh ta trước đây đã từng nói những lời kiểu như "tôi hẹn hò bạn gái đều là nối tiếp nhau không khoảng trống", nên tôi của hiện tại chắc hẳn đang ở trạng thái chuyển tiếp nhỉ. Cho đến khi bản thân tìm được bạn gái dự bị, nếu chia tay sẽ rất phiền phức.
Dù hiểu rõ là dựa trên lý lẽ chỉ khiến người ta ghê tởm này, tôi vẫn không ngăn cản anh ta, là vì điều này cũng có lợi cho tôi.
…Tôi muốn phản công lại.
Tính cách của tôi không thể chấp nhận việc mình bị chơi một vố rồi cứ thế kết thúc được.
Ít nhất cuối cùng phải là chính mình, để kết thúc mối quan hệ này.
Dù việc là chính mình lại chính là "phản công đối phương", cảm giác như nhân cách của tôi có vấn đề cần xem xét lại vậy. Nhưng nếu không bắt đầu làm từ hôm nay, tôi sau này sẽ đánh mất bản thân mình mất.
Dù là bắt đầu lại một cách thảm hại, nhưng muốn thay đổi thì phải bắt đầu từ hôm nay.
── Đúng rồi, mình cũng thử đi làm thêm xem sao.
Công việc người mẫu tóc cũng đã vào guồng, kinh tế rất dư dả, nhưng biết đâu có thể nhận được sự kích thích từ một hướng hoàn toàn khác từ trước đến nay.
Trong lúc tôi xem thông tin tuyển dụng, đã chú ý đến một công ty nào đó.
「Hãy dùng trang phục Ông già Noel của bạn để tô điểm thêm sắc màu cho mùa Giáng Sinh này nhé」.
So với các thông tin tuyển dụng khác, rõ ràng là không ăn nhập gì cả.
Trên ảnh toàn là các cặp đôi. Còn có trang phục cosplay Ông già Noel lộng lẫy. Nội dung công việc là giúp trang trí, hướng dẫn trong bữa tiệc và phát tờ rơi.
Không hiểu sao, nhìn thấy bộ trang phục khá hở hang này lại không cảm thấy phản kháng.
Đây chắc cũng là lối suy nghĩ lệch lạc nhỉ. Nếu là con gái bình thường, chắc sẽ không bị thu hút bởi công việc làm thêm như thế này.
Nhưng để tìm được nơi có thể là chính mình, tôi dám đảm bảo tuyệt đối không thể che giấu mặt không bình thường này của mình được.
Hơn nữa, cũng không biết là do nhân quả gì, bây giờ lại đang là mùa Giáng Sinh.
Dù là mẹ, hay là bố── họ vì muốn tôi chơi vui vẻ, đã cố hết sức khuấy động bầu không khí Giáng Sinh thật náo nhiệt. Còn hóa trang thành Ông già Noel, làm tôi cảm thấy vui vẻ không thôi. Duy chỉ có tấm lòng đó là không chút giả dối nào.
…Cứ thử bắt đầu từ đây xem sao.
Tuy là trang phục có hơi ngượng ngùng, nhưng có thể mang lại bầu không khí Giáng Sinh cho mọi người, làm việc cũng cảm thấy khá có giá trị.
「Với lại mình cũng muốn được chia sẻ một chút hạnh phúc Giáng Sinh nữa.」
Tôi khẽ thì thầm, rồi cầm điện thoại lên.
Tôi vừa lướt ngón tay vừa suy nghĩ.
Nếu khoác lên mình biểu tượng của Giáng Sinh, liệu có thể ít nhiều được tình yêu chiếu cố đến không? Có lẽ đây chỉ là một ước nguyện nhàm chán và trẻ con mà thôi.
「Mình cũng muốn nhận được quà ghê.」
Vừa ứng tuyển vào công việc này, tôi vừa ước một điều ước nhỏ bé.
…Hy vọng có thể gặp được một đối tượng tốt.
Đối tượng mà đối với tôi cảm thấy tốt── chính là người có thể chấp nhận con người thật của tôi.
◇◆◇◆
Bây giờ, Senpai đang ở bên cạnh tôi.
Senpai, người đang hẹn hò thử với tôi, đối xử với tôi bằng thái độ gần như không có gì thay đổi so với bình thường.
Cho nên, tôi thích Senpai. Bởi vì ngay cả lúc hẹn hò thử cũng có thái độ giống nhau, đã chứng thực rằng dù mối quan hệ của chúng tôi có thay đổi, Senpai cũng vẫn sẽ như bây giờ. Tôi tin rằng nơi có thể là chính mình này, dù mối quan hệ có thay đổi cũng có thể tiếp tục duy trì.
Tôi đã luôn muốn xác nhận điểm này, nên chỉ cần có thể xác nhận được chuyện này thôi, việc hẹn hò thử lần này đã có ý nghĩa rồi.
Kể từ khi gặp gỡ Senpai, đã qua gần nửa năm rồi.
Đặc biệt là gần đây, tôi luôn cảm thấy những chuyện trước khi quen biết Senpai dường như đã qua rất lâu rồi vậy. Nửa năm này đối với tôi chính là đậm đặc và tràn đầy như thế. Senpai đang chăm chú nhìn cây churros bên cạnh có lẽ sẽ không đồng ý, nhưng nhờ có Senpai, mỗi ngày của tôi đều trôi qua rất vui vẻ.
Sự tồn tại hoàn toàn chấp nhận con người thật nhất của tôi. Lúc nói chuyện với Senpai, không có cảm giác theo không kịp như hồi cấp ba. Dù là vì bản thân tôi ít nhiều đã trưởng thành hơn, nhưng tính cách của Senpai cũng có ảnh hưởng.
Senpai tuy có hay đùa giỡn về việc tôi không hiểu tình yêu, nhưng anh ấy tuyệt đối sẽ không nói những lời khiến tôi nghe xong cảm thấy khó chịu. Điều này đối với tôi duy trì ở một điểm cân bằng rất vừa phải, lúc nói chuyện với Senpai cũng khiến tôi cảm thấy vô cùng thoải mái.
── Mình có phải là đang có tình cảm yêu đương không nhỉ?
Senpai tuyệt đối sẽ không chủ động trở thành người yêu với tôi. Anh ấy không có ý định ra tay với tôi. Dù là ở chung một đêm trong tình trạng say rượu, anh ấy cũng không hề ra tay với tôi, vì thế việc Senpai thân thiết với tôi như vậy không phải dựa trên lý do giống như Yuudou-senpai.
Senpai chưa từng thể hiện ra sự chiếm hữu đối với tôi, tuy điều này cũng khiến tôi hơi không chấp nhận được, nhưng chính vì thế, tôi mới có thể yên tâm thể hiện bản thân mình.
Hơn nữa Senpai cũng như để hưởng ứng tôi như vậy, đã bộc lộ ra rất nhiều mặt thật của bản thân anh ấy.
Đối với tôi, kẻ cảm nhận được sự cách biệt với những người xung quanh về phương diện tình yêu, anh ấy cũng không nói những lời dịu dàng chu đáo, nhưng vẫn chấp nhận tôi như vậy. Senpai lúc thích một người, so với thể diện các loại, anh ấy chỉ tin vào cảm nhận của bản thân mình. Cho nên, việc một Senpai như vậy lại có thiện cảm với tôi, ngược lại càng khiến tôi vui hơn.
Tôi từ trước đến nay chưa từng có tự giác cho rằng đây chính là tình yêu.
「Nhưng em cũng sẽ không thay đổi những chuyện mình thích đâu nhé, Senpai.」
「Ít nói nhảm đi.」
Senpai không nhìn về phía tôi, chỉ ngậm cây churros trong miệng ăn.
Tôi rất thích không gian như thế này, thậm chí ngay cả hành động bình thường không có gì đặc biệt đó cũng cảm thấy đáng yêu.
Tôi chắc chắn là thích con người của Senpai. Mà tôi tự cảm thấy mình đã biết được tình cảm yêu thích thuần túy này, sau này sẽ phát triển thế nào rồi.
── Một ngày nào đó, điểm này cũng phải xác nhận thử xem sao.
Nếu đã hài lòng với hiện tại, có lẽ duy trì hiện trạng cũng là một suy nghĩ không tồi. Nhưng tôi không khỏi cảm thấy, nếu ôm giữ suy nghĩ đó mà trì trệ lại, một ngày nào đó sẽ vì thế mà cảm thấy hối hận.
Tôi đã biết rất rõ, hạnh phúc sẽ mất đi một cách đột ngột.
Chính vì tôi muốn trân trọng mối quan hệ này, tôi mới phải hành động.
Bởi vì anh ấy biết đâu lại là người định mệnh mà tôi khó khăn lắm mới gặp được… Nếu tôi nói như vậy, Senpai sẽ lộ ra biểu cảm thế nào nhỉ?


0 Bình luận