(Quả nhiên là vẫn tủi thân thật mà…Muốn chạy khỏi đây quá đi…)
Giờ đây khi đã ở trong tình huống mà bản thân bị né tránh, tôi liên tục phải chịu những ánh mắt cảnh giác.
Khi tôi đang có những suy nghĩ như vậy và một mình trên đường đến phòng học cho tiết đầu tiên, một chuyện đã xảy ra.
“—Này, ra ngồi đây đi. Cậu đang tìm chỗ ngồi đúng không?”
“...”
“Cậu, là cậu đấy”
“Hửm? Tôi sao?”
“Không là cậu thì còn ai vào đây nữa?”
“Cái đó, ừm…”
Trong khi tôi đang tìm chỗ ngồi, một ai đó đột nhiên gọi tôi. Đây là lần đầu tiên trong hôm nay có người họ tôi luôn đấy. Người đó còn vẫy tay ra hiệu nữa kìa.
Cũng vì lẽ đó mà sự hoang mang liền được thay thể bởi niềm vui trào lên trong tôi.
Người đã ban cho tôi trải nghiệm quý báu này là một tiểu thư tóc đỏ ngồi ở hàng ghế cuối cùng—
(Người đó…nếu mình nhớ không lầm thì là Elena-san nhỉ. Dù theo ký ức của tôi, cô ấy không có vẻ gì là thân thiết với Byleth-kun cho lắm…)
“Cái lời đáp chán nản đó là sao hả. Cậu có gì bất mãn khi phải ngồi cạnh tôi trong lớp à?”
“Không, đâu có chuyện đó, chỉ là nó có hơi kỳ lạ thôi…”
“Cậu biết đấy…về cách mà cậu đột nhiên thay đổi thái độ đối với Sia, và cả bầu không khí đó…Có vài thứ tôi muốn nghe từ chính miệng cậu”
“Ah, ahaha. Công nhận có chuyện đó thật…Trước hết thì cho tôi ngồi bên cạnh cậu nhé”
Ngay khi vừa ngồi xuống, tôi liền ngửi được hương hoa nhài từ nước hoa của cô ấy.
“Ừm, có phải là cậu nghe được về sự thay đổi trong cách cư xử của tôi từ Sia không? Sau cùng thì chỉ có mỗi Sia biết về chuyện đó…”
“Hưm, ai biết được? Tôi mà nói ra sự thật thì cậu sẽ nổi giận cho mà xem”
“Làm gì có chuyện đó”
“Hưm, làm như tôi sẽ tin cậu vậy. Thế nên tôi sẽ không nói cho cậu đâu”
“Đáng tiếc ghê”
Thái độ của cô ấy liền trở nên gắt gỏng hơn ngay khi Sia được nhắc đến.
Elena thân thiết với Sia mà. Nên cô ấy chắc hẳn phải cảnh giác với một Byleth đã đối xử thô bạo với Sia lắm.
(Dù bị coi như một người nguy hiểm đau lòng thật, nhưng may là cô ấy thực sự quan tâm đến Sia…)
Giữa những cảm xúc không nói nên lời trộn lẫn với nhau trong tôi, cảm giác hạnh phúc đã chiến thắng.
“Ừm, Elena…tôi muốn hỏi cậu một việc”
“Cái gì?”
“Chẳng lẽ Elena cũng không có bạn sao?”
“G-gì cơ?”
Đôi mắt màu tím của cô ấy mở to, có lẽ do bị bất ngờ trước chủ để không biết từ đâu ra. Đương nhiên, tôi không hề có ý định chọc giận cô ấy.
(Do cả hai không thân nhau đến thế, cư xử hơi thô lỗ như này sẽ phù hợp với khoảng cách hai bên hơn…)
Tôi đang suy nghĩ thật cẩn thận để không cư xử quá thiếu tự nhiên.
“Tôi không thực sự để tâm về nó trước đây, nhưng khi nghĩ lại, cậu lúc nào cũng ở một mình trong lớp còn gì”
“Việc đó thì cậu cũng khác gì đâu. Chẳng lẽ cậu muốn nói là hai ta giống nhau đấy à?”
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt gay gắt. Có lẽ bởi những nét đẹp nổi bật trên khuôn mặt của cô ấy, kể cả biểu cảm đó cũng có sức quyến rũ bất ngờ.
“Không, nó chỉ là thắc mắc thuần túy thôi. Nếu ngày nào mọi người cũng nói chuyện với cậu, vậy thì cậu không thể nào bị…ghét bỏ như tôi đâu, đúng chứ?”
“Đó không phải là mỉa mai đâu nhỉ?”
“Phải ha…”
Tôi nhớ là Elena rất nổi tiếng.
Cô ấy nổi tiếng được tìm đến với vô số lời cầu hôn, ngoài ra còn nhận được biệt danh “Hồng hoa công chúa” vì mái tóc đỏ xinh đẹp và vẻ ngoài duyên dáng của mình.
“Mà, tôi không ở trong vị trí để có thể mỉa mai như vậy trong tình huống này đâu. Tôi ấy”
“Fufufu, công nhận đúng là thế thật. Kufufu…”
“Cậu cười nhiều quá rồi đấy”
“X-xin lỗi. Chỉ là cái dáng vẻ tự hạ thấp bản thân của cậu khôi hài quá đi mất. Có lẽ bởi đây là lần đầu tiên tôi nghe được vậy chăng?”
“Cái đấy thì tôi cảm ơn……”
Hoàn toàn là một lời khen không vui vẻ gì mà.
Khi tôi nâng một bên mày lên như thể định nói là [Rồi sao?], Elena liền nghiêm túc lại và tiếp tục cuộc nói chuyện giữa cả hai.
“...Mà, kể cả khi có nhiều người nói chuyện với tôi hàng ngày đi nữa, tôi cũng không phủ định việc có rất ít người mà tôi có thể gọi là bạn. Nhiều người sợ hãi danh hiệu [Bá tước] của gia đình tôi mà. Dù nói thật thì bạn tôi chỉ toàn những người không có địa vị”
“Ồ?”
Không có địa vị nghĩa là họ không được sinh ra trong gia đình quý tộc.
“Việc đó khá là hiếm gặp đối với một quý tộc, đúng chứ?”
“Ngược lại ta có thể nói là cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc kết bạn với những quý tộc, hoặc là cậu không muốn làm vậy”
“Đầu óc của cậu cũng khá nhạy bén đấy chứ”
Cô ấy mỉm cười như thể đang nói [Đúng vậy].
“Tôi không muốn kết bạn với những người đó. Đa số những quý tộc ở đây đều đi ngược lại với châm ngôn của Học viện Ravelwarts. Dù tôi cũng không muốn nói thẳng ra cho lắm do cậu cũng nằm trong số đó”
“Ừm, châm ngôn đó là gì ấy nhỉ?”
“Nếu không biết thì cậu sẽ còn phẫn nộ hơn đấy”, Elena nói vậy, trông như thể cô ấy đã nhận ra gì đó.
“[Mọi học sinh đều bình đẳng]”
“À, ra vậy”
(Nó là một châm ngôn khá táo bạo, nhưng quả nhiên là một cơ sở giáo dục mà)
Mặc dù châm ngôn đó có vẻ không hoạt động tốt lắm khi mà Byleth còn không nhớ được nó, thông điệp của nó không hề tệ chút nào.
“...Hả, hả? Sao lại là [À, ra vậy] chứ? Nó có nghĩa dù có là con gái của một bá tước như tôi hay con trai của một tử tước như cậu thì chúng ta vẫn sẽ chỉ là những học sinh bình thường tại đây thôi đấy?”
“Về cơ bản thì đúng là như vậy nhỉ”
“...”
“...”
Vài giây im lặng trôi qua, rồi Elena trông như đang cực kỳ sửng sốt liền lên tiếng một lần nữa.
“Đ-đừng có đánh trống lảng nữa! Thật lòng đi—Cậu chắc hẳn phải bất mãn lắm đúng không? Phản đối như những người khác đi chứ!”
“Việc đó có gì để mà phản đối à?”
“V-vậy thì tôi sẽ nói theo cách mà cậu không thích. Châm ngôn này sẽ cướp đi địa vị cao của cậu, đúng chứ? Kể cả những học sinh là thường dân cũng có thể gọi cậu là ‘Byleth’ đấy?”
“Nếu là trong học viện thì đâu có vấn đề gì?”
“Hả!”
“Từ đầu thì bố mẹ chúng ta mới là người sở hữu địa vị đó chứ đâu phải chúng ta. Kể cả khi địa vị xã hội của họ thấp hơn đi nữa, có vô số người sở hữu năng lực xuất sắc mà. Cậu không nghĩ chính những quý tộc mới là người từ chối công nhận điều đó trong trường à?”
“T-tại…”
Giọng nói cuống cuồng của cô ấy run rẩy, như thể đang muốn nói là [Tại sao cậu lại có suy nghĩ giống tôi cơ chứ!?].
“Cậu, cậu đấy nhé…Đừng có mà nói dối trắng trợn như vậy chỉ vì muốn kết bạn với tôi được không”
“Tôi đâu có ý đó. Nếu nghĩ theo cách thông thường, phân cấp địa vị các kiểu giữa quý tộc ở học viện hoàn toàn chẳng có ích lợi gì. Nó chỉ xen vào việc học tập thôi”
“C-cái đó…”
Đôi đồng tử của Elena rung động. Cô ấy có vẻ bị sốc đến nỗi không biết nên nói gì, nhưng…
“K-không…, quả nhiên là cậu đang nói dối. Những gì cậu nói mâu thuẫn với bản thân”
“Mâu thuẫn sao?”
“Phải! Bởi vì cậu luôn ngược đãi Sia. Lúc nào cũng gọi em ấy đi một vào bữa trưa chẳng vì lý do gì như để bắt nạt em ấy. Cậu chỉ có thể làm vậy bởi vì địa vị của mình thôi”
“À, việc đó…”
(—Quả thực. Những gì mình vừa nói, Byleth-kun vốn sẽ không nói những thứ như vậy…! Mình đã quá chú tâm vào việc nói từ góc nhìn của bản thân rồi…)
Tôi đã quên mất việc đó do đã chỉ chăm chăm vào việc bày tỏ suy nghĩ của mình.
Cũng không lạ gì nếu Elena bị sốc từ nãy đến giờ.
(Nhưng quan trọng hơn, mình cần phải nghĩ ra lý do cho việc ngược đãi Sia…)
“...”
“Thấy chưa? Cậu đang không thật lòng còn gì. Cậu không thể giải thích cho mâu thuẫn của mình. Cậu chắc hẳn đang âm mưu gì đó mờ ám đúng không”
“Đâu có…? tôi chỉ đang do dự xem có nên nói ra hay không thôi…”
“Hửm? Vậy thì trả lời tôi đi”
“C-chà, ừ…ừm…”
Tôi cố câu kéo thời gian trả lời trong khi vắt óc ra suy nghĩ.
Cũng nhờ vậy, tôi đã nghĩ ra được một lý do không bị mâu thuẫn.
“Khụ, cậu nhớ phải giữ bí mật chuyện này đấy, đặc biệt là với Sia”
“Tôi hiểu rồi, trả lời nhanh lên”
“Đây đây. Lý do tôi ngược đãi em ấy là…có rất nhiều quý tộc theo học tại học viện này. Nói cách khác, có nhiều người ghét bỏ học sinh là thường dân giống như Sia, và cũng có nhiều người phản đối châm ngôn [Mọi học sinh đều bình đẳng]”
“Ban đầu cậu cũng không biết châm ngôn đó còn gì?”
“Hê, tôi chỉ giả vờ là mình không biết thôi. Sẽ dễ hơn nếu tôi bị nghĩ là phản đối nó. Vậy nên dù được kể cho về nó mà phản ứng của tôi vẫn bình thường đấy”
“Hưm, ra vậy”
(—Ah, nguy hiểm quá đi!)
Tôi bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
“Thì sao? Tiếp tục đi”
“Với nhiều người phản đối châm ngôn đến vậy, nếu tôi để Sia tự do ngay từ đầu, em ấy sẽ thu hút những ánh mắt căm ghét từ các quý tộc, bị bảo rằng ‘Đừng có mà tự phụ!’”
“...”
“Trong trường hợp tệ nhất, em ấy có thể là mục tiêu bị nhắm đến bởi sự ghen ty hoặc căm ghét từ những thường dân khác. Kiểu như ‘Tại sao chỉ mỗi mày là được tự do vậy chứ?’”
“V-việc đó cũng không sai…”
Elena đặt bàn tay thanh mảnh của mình lên cằm, chìm sâu vào suy nghĩ.
Quả nhiên là người được gọi là ‘Hồng hoa công chúa’, chỉ mỗi hành động đó của cô ấy thôi cũng đã rất tuyệt đẹp.
“Nhưng sau cùng thì cậu vẫn để cho em ấy thích làm gì thì làm còn gì? Tôi không nghĩ hành động đó nhất quán lắm đâu”
“Mà, đó là bởi…việc [Tôi rất tàn nhẫn với em ấy] đã lan ra mọi người đều biết rồi còn gì. Nên tôi nghĩ là với điều này, bọn họ sẽ nghĩ [Tớ mừng là cậu cuối cùng cũng đã được tự do], và cùng với cơ sở hà khắc mà tôi đã dựng lên cộng với tính cách của em ấy, kể từ bây giờ em ấy sẽ chỉ được cưng chiều bởi những người khác, đúng chứ? Kể cả khi có ai đó đứng ra chỉ trích em ấy đi chăng nữa, những người xung quanh cũng sẽ bảo vệ em ấy”
(Không ngờ là mình có thể nghĩ ra tất cả đống này ngay tại chỗ luôn…Chẳng lẽ nó là nhờ vào trí thông minh của Byleth sao?)
Tôi thực sự bất ngờ với bản thân khi có thể nói ra đống đó đấy.
“Đợi đã, vậy là cậu đã nghĩ xa như vậy và thao túng mọi thứ sao? Chắc chắn phải có cách tốt hơn để giải quyết mọi việc mà không gây rắc rối cho Sia chứ. Không thể nào sai được”
“Tôi thấy rằng cư xử tàn độc như vậy là cách tốt nhất để em ấy phát triển. Không ai có thể trưởng thành mà không trải qua chông gai cả”
“Nó cũng đúng thật, nhưng mà…”
Tôi biết Elena muốn nói gì. Rằng [những gì mà tôi đã làm từ trước đến giờ quá là tàn độc].
Rằng [Chắc hẳn phải có cách ‘tàn độc’ tốt hơn].
Nói thật thì điều đó cũng không sai.
Do cũng không thể phản bác lại được, tôi trả lời một cách mạnh mẽ.
“Tôi nghĩ rằng đó là trách nhiệm của mình với tư cách chủ nhân, và rằng có những thứ có thể đạt được bằng cách trở nên nghiêm khắc”
“...Tôi không phủ nhận điều đó. Sia trở nên xuất sắc như vậy là nhờ cậu cư xử nghiêm khắc. Nhưng tôi không nghĩ đó là hành động đáng khen ngợi gì đâu. Cậu đã cư xử hà khắc như vậy để giúp em ấy phát triển nhanh hơn, đúng chứ? Cậu giúp em ấy phát triển từ từ cũng được mà”
“Mà…cậu nói đúng. Tôi đã làm những việc tồi tệ với Sia rồi”
Trong khi Elena tin lời tôi, tất cả những gì tôi nói vừa rồi đều là ứng biến. Thực chất thì tôi đang phải dằn vặt vì tội lỗi.
Byleth đơn giản chỉ bắt nạt Sia thôi. Việc em ấy vẫn tiếp tục nỗ lực và [trưởng thành] từ nó chỉ là trùng hợp.
“Cậu hiểu rồi thì tốt. Cậu sẽ dịu dàng hơn với em ấy kể từ bây giờ chứ nhỉ?”
“Ừm. Tôi nhận thấy em ấy giờ đây đã có thể phục vụ trong bất cứ gia đình quý tộc khác rồi”
“Cái nhận ra của cậu có hơi muộn quá đấy”
“Có vẻ là vậy ha…”
Tôi thực sự đau lòng khi phải biện minh cho những hành động của Byleth, nhưng vì tình cảnh phức tạp hiện tại mà tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
“Mà, chỉ cần cậu đối xử tốt với em ấy thì tôi cũng không cần phải phàn nàn làm gì cả. Nhưng nếu Sia làm gì xấu thì nhớ phải mắng em ấy ngay đấy, được chứ? Đừng quá nuông chiều em ấy, như vậy là hoàn toàn khác với đối xử tốt đấy”
“Em ấy sẽ không làm gì xấu đâu. Sia là…”
“Nếu đấy là suy nghĩ của cậu thì không phải việc phải khắt khe với em ấy còn khó hơn à?”
“Nó đã khó khăn lắm đấy (việc phải thỏa hiệp với những hành động của Byleth-kun).”
“Hà. Cậu đúng là vô vọng mà. Nếu cậu hỏi ý kiến của tôi một chút thì đã tốt hơn rồi”
Cô ấy thở dài, nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.


4 Bình luận