Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 1.3

5 Bình luận - Độ dài: 2,368 từ - Cập nhật:

“À phải rồi. Do hôm nay cũng không dư dả thời gian gì nên em không cần phải đi cùng ta tới tận lớp học đâu”

“Em hiểu rồi ạ!”

Sau cùng thì khối học của chúng tôi khác nhau, rồi là khác biệt địa vị giữa quý tộc và người hầu. Với cả nơi học tập của chúng tôi cũng không giống nhau nữa.

“Hai ta hôm nay cũng hãy cố gắng học tập nhé”

“Vâng ạ! Ah, Byleth-sama, em muốn xác nhận một việc ạ…”

“Việc gì?”

“Trưa nay ngài muốn ăn gì ạ? Em sẽ lấy đồ thật sớm và mang đến chỗ mọi khi ạ”

“À…Về việc đó, bắt đầu từ hôm nay thì ta sẽ tự lo cái đấy, nên là Sia hãy cứ tự do dành thời gian với bạn bè của mình hay việc gì khác đi. Trước hết thì em phải tận hưởng cuộc sống học đường khi đang ở trường đã. Tất nhiên, ta vẫn sẽ trông cậy vào em như thường khi ở ngoài trường”

“N-như vậy có được không ạ?”

“Đương nhiên rồi. Em cứ coi như đó là phần thưởng cho những nỗ lực của mình từ trước đến giờ cũng được”

Tôi nói như vậy cho có thôi chứ đơn giản chỉ là tôi muốn làm vậy.

Byleth bị những người xung quanh ghét bỏ đó đã luôn ở một mình. Nên là cậu ta đã sử dụng Sia để giết thời gian rảnh, và để…cố tình giữ cho em ấy bận rộn.

Mặc dù có thể dùng bữa tại nhà ăn lớn, cậu ta vẫn sẽ đặc biệt chọn đến chỗ khác để tăng khối lượng công việc của em ấy, rồi là gọi em ấy ra dù không có việc gì, và cả bắt bẻ mọi thứ để em ấy phải làm lại.

Thực sự chỉ toàn mấy việc vô tích sự.

(Trước mắt thì mình phải giảm khối lượng công việc của Sia cái đã…Cứ tiếp tục như này thì nó sẽ là gánh nặng quá lớn lên cơ thể của em ấy, và những tin đồn xấu cũng sẽ chỉ theo đó ngày càng trở nên tệ hơn…)

Tôi dừng lại dòng suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu mình.

Khi tôi nhìn về phía Sia, em ấy đang đứng đó hơi há hốc miệng. Có vẻ là những gì vừa nghe được khá là sốc đối với em ấy.

“Dù rằng em đã nói là [Mình phải làm quen nhanh hơn thôi]...”

“E-em vô cùng xin lỗi ạ…!”

“Ấy, ta không nghiêm túc đến vậy đâu!? Ta không có trách móc em đâu!? Thấy em cố gắng làm quen nhanh chóng như vậy là ta thực sự rất vui rồi!”

Câu đùa của tôi đã không thành công do những hành động trong quá khứ của Byleth. Dù thực sự đau lòng, nhưng nếu tôi cũng thể hiện ra là mình buồn bã, Sia có thể sẽ cảm thấy có trách nhiệm hơn nữa. Tôi cần phải giữ bình tĩnh ở đây.

“Nên là em cứ tiếp tục làm quen dần kể từ bây giờ cũng được. Nhưng nếu đến lúc cần phải gọi em, khi đó thì cho ta xin lỗi nhé”

“K-không có vấn đề gì đâu ạ! Xin hãy cứ gọi em bất cứ lúc nào ạ!”

Em ấy cuống cuồng vẫy tay qua lại để thể hiện ý kiến của mình. Chỉ cần thế này thôi đã tiếp rất nhiều năng lượng cho tôi rồi.

“Ahaha. Vậy thì, gặp lại em sau khi tan học”

“Vâng ạ! Em sẽ chờ ngài!”

Dù có chút luyến tiếc, nhưng tôi vẫn chào tạm biệt em ấy.

Sia tiễn tôi đi với dáng vẻ thanh nhã cho đến cuối cùng.

“Được rồi, đến lúc cố gắng hết mình rồi…”

Sau khi nói một cách thẳng thừng với Sia là [Trước hết thì em phải tận hưởng cuộc sống học đường khi đang ở trường đã], từ bây giờ lại dựa dẫm vào Sia thêm nữa sẽ không được chút nào. Không, đúng hơn là tôi không nên dựa dẫm vào em ấy.

Tôi tiến đến phòng học với ý chí quyết tâm, nhưng cảm xúc ấy đã bị lung lay ngay lập tức.

“...Không, không ngờ nó lại đến mức này…”

Giọng nói tuyệt vọng vô thức thoát ra khỏi miệng tôi sau khi bước vào phòng học.

Ngay khi vừa bước vào phòng học, tôi liền để ý được một vài điểm.

Một: Những học sinh cùng lớp đang nói chuyện vui vẻ đột nhiên im bặt.

Hai: Không có ai nhìn vào mắt tôi cả.

Ba: Khi tôi ngồi xuống chỗ của mình, những người xung quanh đều đồng loạt quay lưng về đây và giữ khoảng cách với tôi.

Họ đang làm như  mình không liên quan gì là để không bị lọt vào tầm ngắm của Byleth rồi bị làm gì đó tồi tệ với đây mà.

(C-cái này thực sự đau lòng quá đấy…Làm sao mà Byleth-kun đã tạo nên tình huống này có thể cảm thấy bình thường được vậy…?)

Tôi thực sự không tài nào hiểu được lối suy nghĩ của cậu ta.

Đối mặt với hiện thực còn tệ hơn cả tưởng tượng, tôi muốn được dựa dẫm vào Sia ngay lập tức, nhưng…tôi cần phải chịu đựng.

“C-có vẻ hôm nay sẽ là một ngày vất vả đây…”

Tôi vô thức nói ra tiếng lòng của mình thành lời.

###

Trong khi Byleth còn đang sốc nặng trước hiện thực tàn nhẫn.

“N-này, này này! Bên đó, ở bên đó! Là Elena-sama kìa!”

“Mày đấy, đừng có mà khiến tao hy vọng với câu đùa đó chứ”

“Không phải, tao nghiêm túc đấy. Kia kìa”

“Ah…”

“Đừng có mà trưng ra ánh mắt ngơ ngác đó ngay khi vừa nhìn thấy cô ấy…”

Vô số sự chú ý đang đổ dồn vào một học sinh vừa đi quá cánh cổng chính của học viện.

“Hừm…Có vẻ là hôm nay mình đến hơi muộn nhỉ”

Liếc nhìn tháp đồng hồ lớn kế bên Học viện Ravelwarts, cô thì thầm. Tên của cô là Elena Leclaire.

Điểm đặc trưng của cô chính là mái tóc đỏ rực rủ xuống tận eo.

Đôi mắt tím sắc bén, chiếc mũi thon dài, đôi môi hồng mỏng. Bao quanh cái cổ thon thả của cô là một chiếc choker màu đen.

Mặc dù là con gái của một gia đình bá tước thuộc tầng lớp quý tộc thượng lưu, Elena không hề khoe mẽ địa vị của mình, từ đó nhận được sự ngưỡng mộ và hết mực tin tưởng từ những cá nhân ở địa vị thấp hơn.

Thiếu nữ sở hữu cả dung mạo đoan trang lẫn phẩm chất tốt đẹp ấy, hôm nay vẫn vậy, lại bước đến phòng học trong khi được bao quanh bởi những ánh mắt ghen tị. Rồi ngay lúc đó.

Khi nhìn thấy người bạn thân của mình, đôi mắt tím của cô liền mở to, và cô gọi tên người đó.

“Ara, buổi sáng tốt lành, Sia. Đúng là trùng hợp thật đấy”

“Ah! Chào buổi sáng, Elena-sama!”

Đúng vậy. Người bạn thân này không ai khác chính là hầu gái riêng của Byleth, Sia.

Sia nhanh chân chạy đến chỗ cô với một nụ cười.

Hầu gái của một gia đình tử tước, và con gái của một bá tước. Nhìn qua thì họ có vẻ là không có mối liên hệ nào, nhưng tại những sự kiện quý tộc bên ngoài học viện-ví dụ như dạ tiệc chẳng hạn-họ đơn giản là gần như luôn gặp nhau.

Sự chân thành của Sia và tính cách không quan tâm đến địa vị của Elena khiến họ rất hợp nhau, và cả hai đều rất gần gũi với đối phương.

“Có vẻ là hôm này tiểu thư đã thong thả tận hưởng quãng thời gian đi đến trường hơn nhỉ. Em mong là tiểu thư không có vấn đề gì về sức khỏe?”

“Fufu, đương nhiên là ta vẫn ổn rồi. Cảm ơn em vì đã lo lắng”

Việc em ấy quan tâm cô đến vậy dù cho cô chỉ hơi đến muộn cho thấy em ấy xuất sắc đến thế nào.

“Thực ra thì, ta đã được em trai hỏi xin lời khuyên cho một số chuyện. Vậy nên tới giờ này ta mới đến”

“Ah, vậy ra tình hình là như vậy ạ. Em cũng cần phải cố gắng hơn nữa để có thể trở nên đáng tin cậy như Elena-sama thôi…!”

“Em nói gì vậy. Không phải là gần như ngày nào em cũng được nhờ cậy vào rồi à?”

“Không đâu ạ, e-em vẫn còn một chặng đường dài phải đi!”

“Fufu, ta hoàn toàn không nghĩ là như vậy đâu”

Nhìn Sia cuống cuống vẫy đôi tay nhỏ xinh qua lại để phủ định, Elena tao nhã đưa tay lên miệng, nheo mắt lại thích thú.

“Nói chuyện với em thực sự khiến ta cảm thấy tốt hơn hẳn mà. Việc em đi ‘hái hoa’ đúng lúc như vậy đã giúp ích rất nhiều đấy, nên là cảm ơn em vì điều đó”

“Hí…T-tại sao tiểu thư lại biết việc đó…?”

“Thì đây là hướng đi đến nhà vệ sinh mà, và ta có thể nhìn thấy chiếc khăn tay được dùng để lau khô tay đang nhô ra khỏi túi của em kìa. Hiếm khi lại thấy em mắc lỗi như này nhỉ?”

“Ah…ah!?”

Được cô chỉ ra cho, ngay khi ánh mắt của em ấy vừa nhìn xuống dưới, khuôn mặt của Sia liền trở nên ửng đỏ.

Một cách cuống cuồng, với một tốc độ khó mà tin được là thuộc về con người, em ấy liền nhét lại chiếc khăn tay vào trong, phá hủy bằng chứng, và nói liền mạch.

“T-tiểu thư đáng lẽ phải nói bằng giọng nhỏ nhẹ hơn chứ ạ! Chẳng may lại có bạn nam nào nghe thấy thì sao ạ…”

“T-ta xin lỗi vì điều đó. Chỉ là do nó hiếm thấy quá”

Cách Sia nhẹ nhàng khiển trách cô và cách Elena xin lỗi trong khi vẫn tỏ vẻ thích thú một lần nữa cho thấy sự thân thiết giữa cả hai.

“Vậy Sia, em đang bận suy nghĩ về việc gì à? Hay là đã có chuyện vui xảy ra sao?”

“V-vâng ạ! Một chuyện rất vui đã xảy ra vào sáng nay ạ…!”

Sia trả lời ngay lập tức, đôi mắt xanh của em ấy lấp lánh.

“Em nhìn giống như đang muốn chia sẻ câu chuyện của mình lắm đấy. Fufu, nếu không phiền thì em có thể kể ta nghe về nó không?”

“E-em cảm ơn!”

Hơi ngả người về trước như đang trông nom một cô em gái, Elena vào tư thế lắng nghe, đôi mắt nheo lại.

“Chuyện là, chuyện là như này ạ! Vào sáng hôm nay ấy ạ, Byleth-sama đã khen em đấy ạ!!”

“Hả?”

“Tự mình nói ra có hơi xấu hổ chút ạ, nhưng mà…ngài ấy đã khen em là [tài giỏi] và là [hầu gái đáng tự hào] đấy ạ!!”

“.........”

“Nhớ lại lúc ấy, em thực sự cảm thấy thật hạnh phúc ạ…Em biết là mình nên chuyển tâm trạng nhanh hơn, nhưng mà..ehehe”

Sia đang mỉm cười rạng rỡ, hai tay áp lên má.

Cho đến tận ngày hôm qua, Byleth chưa bao giờ khen em ấy dù chỉ một lần. Luôn chỉ là những cơn giận và bị rầy la không ngừng.

Nên cũng không có gì lạ khi em ấy hạnh phúc đến vậy. Nhưng ngược lại, Elena không tài nào xử lý được những thông tin đó.

“S-Sia? Ta có thể xác nhận lại một lần không? Cái tên Byleth đó…đã khen em ấy hả? Tên Byleth đó lại khen em là [hầu gái đáng tự hào] sao?”

“Vâng ạ! Như là phần thưởng cho những nỗ lực của mình, em sẽ không cần phải phục vụ bữa trưa nữa kể từ ngày hôm nay ạ. Ngài ấy bảo rằng trước hết thì em phải tận hưởng cuộc sống học đường ạ”

“T-ta hiểu rồi…vậy thì tốt”

Trước một Sia đang tỏa ra vầng hào quang hạnh phúc, Elena chỉ đáp lại với khuôn mặt nhăn nhó.

Tai tiếng của Byleth cũng đã đến tai Elena. Cô cũng biết về việc tên đó sử dụng hầu gái của mình như một tay sai vặt tại học viện.

Dù vậy đi nữa, sự thay đổi này là quá đang nghi. Một cảm giác chẳng lành chút nào.

“Và tiểu thư biết không! Thực ra còn có một chuyện vui nữa đấy ạ!”

“Ch-chuyện gì vậy?”

“Dù nó thực sự là một chuyện đáng xấu hổ, nhưng mà sáng nay, em đã lỡ đánh vỡ tách trà yêu thích của Byleth-sama ạ…”

“Hả? Chuyện nghiêm trọng như vậy! Em có bị sao không?”

Kể cả Elena cũng không thể biện hộ giúp em ấy với một lỗi lầm như đánh vỡ tách trà yêu thích của chủ nhân.

Xét đến tính cách của Byleth, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng—

“Vâng ạ! Byleth-sama đã tự mình nhặt những mảnh vỡ để em không bị cắt vào tay, và đã che chắn cho em, nói là [chúng ta sẽ coi như ta là người làm vỡ nó nhé]!”

“Hảaa!?”

“Em biết là nói như này có hơi vô lễ, nhưng tim em đã loạn nhịp khi được ngài ấy làm vậy cho ạ…ehehe. À, xin tiểu thư hãy giữ bí mật về chuyện này ạ!”

“Ừ-ừm. Ta hiểu rồi…”

Đối mặt với giọng nói say mê của Sia trong khi em ấy đang nhấn đầu ngón tay vào nhau, tâm trí của Elena hoàn toàn trống rỗng.

(Hắn ta đang toan tính điều gì…cái gã đó?)

Những hành vi hoàn toàn trái ngược với những đã làm cho đến tận bây giờ.

Gieo rắc nỗi sợ hãi rồi cư xử một cách dịu dàng, như thể đang cố tẩy não em ấy vậy—

Tình huống này cho Elena một dự cảm chẳng lành.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Quả tên nữ chính thế đ nào đọc thành Leclerc:))
Xem thêm
tfnc
Xem thêm
Dù đọc trc nhờ ai dịch rồi nhưng mà đọc bản người việt dịch vẫn sướng mong bão chap Tks trans
Xem thêm
Tks trans
Xem thêm
Tfnc
Xem thêm