• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 1.2: Cô sinh viên phong cách bạn thuở nhỏ điển hình nhận ra...

5 Bình luận - Độ dài: 3,199 từ - Cập nhật:

Solo-er: Echo

Không làm gì: đàn cá cảnh

[note72251]

=============================================================

Tình yêu sét đánh thực chất là gì?

Phải chẳng đó là khi người ta rơi vào lưới tình ngay khoảnh khắc ánh mắt họ bắt được hình bóng đối phương? Là bởi vì khuôn mặt, phong thái, hay những đường nét trên cơ thể hoàn toàn khớp với sở thích cá nhân?

Nếu đó là cách mọi người định nghĩa tình yêu sét đánh thì tiếc thay, tôi chắc chắn chưa từng trải nghiệm nó bao giờ. Không phải theo cái cách yêu-người-qua-cái-nhìn-đầu-tiên đầy văn hoa mỹ miều đó.

Còn trường hợp của tôi thì thế này: lần đầu gặp ai đó, nói chuyện với người đó, dành chút thời gian với nhau, và rồi cảm thấy tim mình loạn nhịp khi thời điểm cất tiếng “tạm biệt” tới lúc cuối ngày. Đó là lúc tôi nhận ra mình đã yêu. Và mỗi khi nghĩ lại, nếu nhìn theo cách nào đó, chẳng phải đấy cũng là một kiểu tình yêu sét đánh sao?

Từ lúc sinh ra đến giờ, tôi cũng đã gặp kha khá chàng trai. Dù chưa từng đổ trước ai nhưng kinh nghiệm làm quen với nam giới của tôi cũng không phải là ít. Trong lớp này cũng có khoảng ba hay bốn cậu trai gì đó – thực sự rất ít – và kể cả trong những tựa game trực tuyến tôi chơi thì cũng không hiếm nam giới.

Nhưng mỗi lần được nghía qua nhân cách mấy người đó, tôi lại trở nên thất vọng và chán ngán với cái thái độ “ta mới là kẻ được phép lựa chọn ở đây” mà họ mang theo. Hầu hết nam giới dường như tin rằng họ hiếm có, quý giá và tự cho mình xứng đáng được đối xử tương đương. Đó là lý do họ trở nên xấu tính với phụ nữ, điềm nhiên xách cái thái độ thô lỗ đó đi khắp nơi.

Rồi sao ư? Tôi không chịu nổi chứ sao nữa. Mấy người đó thậm chí còn không thèm chăm chút ngoại hình. Chẳng có cái gì trên người họ có thể gọi là nổi bật. Tính cách cũng chẳng phải tốt đẹp, hoàn mỹ gì cho cam. Thế nhưng đám đấy lại dám nhìn xuống phụ nữ bằng cái ánh mắt đầy mỉa mai, đánh giá như thể nhìn một món đồ, như thể nói rằng “ta mới là người được chọn lựa”.

Từng có một gã nói với tôi là “chắc là tôi hẹn hò với cậu cũng được” khiến tôi cảm thấy sởn gai ốc. Lần khác thì là “tôi cho phép cậu làm bạn đấy” làm tôi bực mình. Sao tôi lại phải hạ mình làm thế? Tôi thực sự không thể hiểu được.

“Haah…”

Tiết học đầu tiên trong ngày ở trường vừa kết thúc. Nằm gục trên bàn, tôi – Koumi Igarashi – vô tình thở dài đầy chán nản.

“Sao thế, Koumi? Mới sáng ra đã thở dài não nề thì không trụ nổi đến tiết năm đâu đấy!”

Người vừa là lên tiếng là Mizuho Tonozaki, cô nàng luôn ngồi cạnh tôi trong lớp. Cô đánh mắt sang đây nhưng tôi chẳng còn sức mà trả lời.

“Bà dễ thương mà, Koumi. Nhưng hành xử như thế thì chẳng tán được anh chàng nào đâu! Chúng ta phải cố gắng thì mới đạt được cuộc sống sinh viên đầy mộng mơ mà hai đứa từng ước chứ!”

“Sáng ra mà bà nói lắm quá à, Mizuho…”

“Tất nhiên rồi! Đây là cơ hội lớn, tân sinh viên mới vào cao đẳng! Đến lúc kiếm vài anh chàng nóng bỏng rồi!”

Người bạn Mizuho cạnh tôi đây là kiểu mê trai đẹp đến hết cứu. Cô cực kỳ ưa những đối tượng có ngoại hình tốt và mỗi khi khóa được anh nào, cô sẽ ngay lập tức tìm cách tiếp cận – cũng vì thế nên cảnh cô nàng thất tình và suy sụp không phải là hiếm. Có một người như cô vừa là bạn vừa là đồng chí quả thực rất đáng quý trong… hầu hết thời gian. 

Lúc này phòng học đã gần như trống nên tôi đành đứng dậy và lết cái thân này ra khỏi lớp. Cùng lúc đó, Mizuho nãy giờ vẫn đang nhìn vào điện thoại chợt đưa tay lên ra dấu tạm biệt.

“À nhân tiện, Koumi này, bà có ngắm được anh nào trong câu lạc bộ cầu lông không?”

“Hể…?”

“‘Hể…?’ cái gì nữa. Thôi nào, ít ra bà cũng phải để mắt đến anh chàng nào rồi chứ?”

Mizuho và tôi đang cùng trong câu lạc bộ cầu lông. Ừ thì đúng là tôi tham gia một phần vì mong sẽ gặp được ai đó tử tế – quả là không thể chối được cái động cơ thầm kín của bản thân — nhưng hiện vẫn chưa có dấu hiệu gì khả quan.

“Ừm… hiện giờ thì chắc là chưa có ai chăng?”

“Sao cơ?! Thật luôn? Nhưng Keito-san trông cũng được mà nhỉ?”

“Ừ, chắc thế…”

“Bà dễ thương điên luôn đó, Koumi. Mỗi tội cứ động đến chuyện này là bà lại trở nên kỳ quặc. Tích cực hơn đi bạn tôi ơi, không thì sẽ bị bỏ lại sau đấy.”

“Bỏ lại sau à.”

Có lẽ Mizuho không sai. Dù gì thì số nam cũng ít hơn số nữ. Chính phủ đã có thảo luận gì đó về hợp thức hóa đa thê hay kiểu kiểu thế nhưng tôi không nghĩ người dân có thể đột nhiên gật đầu và ngay lập tức chấp nhận xoay ngược thường thức như thế

Nếu điều đó xảy ra, những người như tôi sẽ dính với cái danh kẻ thừa. Những cô gái không “cố gắng để được chọn”.

Lại thêm một tiếng thở dài.

“Thời ạ…”

Tôi đang bước đi dọc theo dãy phòng học để đến lớp tiết hai thì điện thoại chợt nhận được thư thông báo từ trường.

<Lớp được tổ chức ở phòng 104, tiết hai, đã bị hủy do giảng viên không khỏe.>

Ngay trước giờ vào lớp luôn.

“Bị hủy rồi… Không biết giờ này có đứa nào cũng rảnh không nhỉ…”

Mizuho ở với tôi nãy giờ cũng đã rời đi đến lớp khác. Hầu hết bạn thân hoặc chưa tới hoặc đang học. Hiện giờ cũng còn khá sớm để ăn trưa… Thôi thì đành phải tự mình kiếm thứ gì đó để giết thời gian vậy.

“Nóng thế… Hở?”

Ánh nắng chiếu từ ngoài vào qua những ô cửa sổ quả thực rất chói chang, đủ để khiến tôi cảm thấy nóng dù trời vẫn đang xuân. Tôi thầm nghĩ may mà hôm nay mặc quần sooc trong khi cho tay vào ba lô để lấy chiếc mũ lưỡi trai đen ưu thích. Đúng lúc đó… 

“Trời ạ… Mình thực sự không biết phải đăng ký lớp nào nữa… Cuộc đời sinh viên thế là đi tong…”

Tôi chợt bắt gặp một chàng trai đang ngồi trên chiếc ghế dài ngoài hành lang, vừa chăm chăm vào chiếc laptop vừa ôm đầu. Cậu ta trông có điển trai không hả? Khó nói. Nhìn qua thì cũng được nhưng không phải kiểu tầm cỡ minh tinh hay gì. Trước khi tôi nhận ra lại thì hai chân đã dừng bước trước mặt cậu ấy. Tôi vô tình mở lời.

“Này… Có phải cậu đang đăng ký môn học không?”

“Hở!? À, ừ. Tôi gặp vài chuyện nên việc nhập học bị hoãn…”

Tim tôi chững lại một nhịp. Cậu quay sang tôi với một nụ cười nhẹ hết sức tự nhiên. Lần cuối tôi nhìn thấy một chàng trai cười thật lòng như thế này đã từ lúc nào nhỉ?

thân hình cậu gọn gàng, không quá cao nhưng chắc chắn trên trung bình. Mái tóc đen hơi gợn sóng. Cậu mặc một chiếc áo khoác màu be ngoài áo phông trắng – trông rất trẻ trung và sảng khoái. Và tất nhiên không thể bỏ qua nụ cười thân thiện, dễ gần kia nữa.

Tôi không nhận ra trái tim mình đang đập loạn lên.

“N-Nếu được, liệu tớ có thể giúp cậu chứ?”

Chết chết! Tôi lỡ lời rồi!

Ngại quá. Kiểu gì cậu cũng sẽ thấy tôi đáng sợ mà thôi. Tôi cảm thấy mặt mình biến sắc. Ý tôi là, ai mà lại tự dưng tiếp cận một người lạ và mở lời giúp đỡ cơ chứ? Đây có khác gì đang tán tỉnh đâu??

“Sao… Thật à? Từ đã, hình như tiết hai sắp bắt đầu mà…?”

…Cậu ấy không lảng đi?? Từ đã, cậu ấy vừa… đồng ý?

Sự bối rối làm tôi luống cuống cố tiếp tục câu chuyện.

“À, không! Tiết thứ hai của tôi vừa bị hủy nên giờ rảnh lắm!”

“Thật luôn! Tuyệt quá. Mừng thất đấy! Cảm ơn nhé!”

Nói xong, cậu nhích sang một bên, chừa chỗ trên ghế cho tôi ngồi.

…Khoan. Hể? Thế tức là tôi có thể ngồi cạnh cậu? …Gì cơ?

Sự bất ngờ làm não tôi như vừa bị đoản mạch.

“Vậy thì, khoa của tôi là cái này…”

Từ từ, cậu ấy bắt chuyện một cách tự nhiên như thế hả? Vậy tôi được ngồi đấy, đúng chứ? Có chắc là tôi không hiểu nhầm không? Nếu tôi ngồi xuống và cậu ta nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ, có khi tôi sẽ òa lên khóc giữa chốn thanh thiên bạch nhật này mất.

“...Ừm? Sao thế?”

“À! Kh-Không, không có gì! Tôi sẽ, ừm, ngồi xuống ngay, haha!”

Tôi lo quá. Đã bao lâu từ lần cuối tôi ở gần một chàng trai đến nhường này?

Tôi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, ngồi xuống cạnh cậu ấy rồi hướng mắt vào màn hình. Đấy là lúc tôi nhận ra.

“Ồ… Chúng ta cùng khoa này.”

“Sao cơ. Thật hả? Quả là may mắn khi được ai đó cùng chương trình học giúp đỡ mà!”

Hở? “Ai đó cùng chương trình học”...?

À ra thế. Có lẽ cậu ấy tưởng tôi là sinh viên khóa trên vì tôi chủ động tiếp cận trước. Mà thế thì tôi nên nói bình thường nhỉ? Nhưng tự dưng bỏ kính ngữ với một người mới gặp có vẻ hơi đường đột quá…

“Ừm, xin lỗi nhưng tôi thực ra cũng là năm nhất…”

Có khi nào tôi quá tự tin khi đề nghị giúp đỡ dù chỉ là năm nhất không? Liệu cậu ấy có nghĩ tôi tiếp cận vì những động cơ không trong sáng không trời…?

Đầu tôi lại quay như chong chóng rồi…

“Sao cơ?”

Cậu ấy đờ người ra, có vẻ tôi làm cậu quá bất ngờ.

Thế là xong… Tôi phá hỏng cơ hội rồi, phải không!?

“Ồ, cậu cũng năm nhất hả? Trời ạ, tớ chưa có người bạn nào cùng năm cả nên cậu chẳng khác gì cứu cánh đấy! Tên tớ là Masato Katarai. Hân hạnh được gặp! Cậu tên là gì?” [note72246]

Cậu trông thật sự chân thành và cảm động từ tận đáy lòng. Quả thực khó mà chắc được. Trừ khi cậu ấy là một diễn viên thiên tài, bằng không thì ấn tượng của tôi về cậu là cực kỳ tốt.

Tôi lén thò tay xuống dưới bàn tự véo đùi mình để định thần lại. Không được phép nhỡ miệng do ngại ngùng nữa. Tôi phải ép tim mình đập chậm lại. Từ thời khắc này, tôi cần tạo ấn tượng tốt…!

“Tên tớ là Koumi Igarashi! Tớ cũng rất vui được gặp cậu!”

Tôi không quên kèm theo một nụ cười thật tươi. Tôi cố thể hiện một bản thân còn hơn cả những lúc tôi cho người khác thấy…

“Koumi, hiểu rồi! Vậy vào chuyện chính nhé. Tớ đang bị rối, không biết phải chọn lớp nào nữa…” [note72247]

Masato có vẻ thật sự bế tắc khi cậu lặn chuột qua danh sách trên màn hình. Lịch học của cậu vẫn trống trơn.

...Phải chăng đây là cơ hội lớn?

Masato và tôi vừa học cùng khoa lại còn cùng chương trình. Điều đó đồng nghĩa rằng lớp cậu cần cũng chính là lớp tôi đang học. Vậy chỉ cần nói cậu đăng ký giống tôi là hai đứa sẽ học cùng nhau mỗi ngày.

“…Koumi?”

“À…!”

Tôi ngước nhìn chàng trai đang ngồi sát bên, khoảng cách cực gần giữa hai đứa làm tôi bối rối.

Lồng ngực như đang rực cháy còn mồ hôi không ngừng úa ra. Kiềm chế nào, tôi ơi. Tất cả vì cuộc sống sinh viên mơ ước trước mắt…!

“Ừm, vậy thì, Masato này. Nếu cậu… thấy ổn thì tớ đang tính là… cậu có thể đăng ký lớp giống tớ chăng?”

Xì tốp. Hình như hơi sai rồi. Theo thường thức thì việc bị kẹt với một cô gái hết ngày này sang ngày khác chả phải ác mộng cho cậu ấy ư?

Chết dở, lý do, tôi cần nghĩ ra một lý do…! Tôi cần phải thể hiện mình không có âm mưu gì…!

“À, ừm, ý tớ là… Tớ không quen với các lớp khác nhưng những lớp đã chọn thì tớ biết khá chắc đấy. Thêm nữa, một số chúng đã qua vài buổi học rồi nên tớ có thể cho cậu xem lại ghi chép nếu cần, kiểu kiểu thế. Tớ nghĩ đấy là một giao kèo tốt mà! ”

Giao kèo tốt? Mày đang nói cái gì thế gái ơi?

Tự tôi thấy ghê trong lòng khi nhận ra mình nói nhanh và nghe mờ ám đến nhường nào. Tôi ngập ngừng lén xem phản ứng của cậu.

“Koumi này, lẽ nào cậu…”

Và thế là hết. Xong thật rồi.

Cậu ấy hẳn sẽ nói “Cậu đang ngắm vào tôi hay gì đấy?” và câu chuyện dừng lại ở đây. Trò chơi kết thúc. Cảm ơn vì đã chơi. Chiếu tướng hết cờ.

Tạm biệt. Dù có ngắn ngủi nhưng tôi đã được đắm chìm vào giấc mơ trong một thoáng, Tôi đã hạnh phúc.

“...Là một thiên tài?”

…Hở?

“Nghiêm túc đấy. Được thế thì đỡ cho tớ quá! Nhưng cậu ổn chứ? Làm thế thì có hơi phiền Koumi mà nhỉ?”

“Kh-Không, không, không hề! Hoàn toàn ổn! Tớ cũng được hưởng nhiều lợi mà, tin tớ đi!”

Cuộc sống trong trường cao đẳng với cậu ư? Còn hơn cả đủ ấy chứ – đấy là cái diễm phúc tầm cỡ hạng siêu sang rồi!

Mà chờ đã, sao cơ? Nghe cứ sai sai!

Chắc giờ này mắt tôi đang xoay mòng mòng như mấy nhân vật truyện tranh. Tôi chẳng điều khiển nổi cái miệng mình nữa.

“Th-Thật à? Vậy thì nếu cậu đã nói thế… Ừm, tớ xem thời khóa biểu của cậu được không?”

“Tất nhiên là được!”

Tôi rút điện thoại ra và nhanh tay mở thời khóa biểu lên.

“Vậy là, thứ hai tiết một là cái này, tiết hai đây, tiết ba…”

Lịch học của cậu dần được phủ kín trước mắt tôi – cụ thể là y như cái của tôi. Thế chẳng phải hai ta là một cặp? Kiểu như một cặp hợp đôi ấy?

Ôi không, tôi đang dần mất trí…

“Cảm ơn nhé, cậu cứu tớ một vố rồi!”

“Không sao! Mừng là tớ giúp được!”

Từ nãy đến giờ mới chỉ khoảng ba mươi phút nhưng với tôi chẳng khác gì cái chớp mắt. Nói chuyện với Masato vui thế đấy. Tôi lo tới mức tôi không biết mình đang liền thoắng cái gì nữa mừng là mọi thứ vẫn ổn.

“Được rồi, tớ cần phải đi đây! Thẻ sinh viên vẫn chưa đến nên hôm nay có lên lớp cũng chẳng ích gì.” [note72248]

“Vậy đi nhé! Lần sau hãy gặp trong lớp sau khi cậu xong hết thủ tục!”

Vậy là… Kể từ giờ tôi sẽ được gặp cậu mỗi ngày hả? Trời ơi, đất ơi, tôi không thể ngừng cười tủm tỉm. Cảm thấy cơ thể nóng bừng lên, tôi vẫy tay trong khi nhìn theo bóng cậu rời đi. Nhưng rồi…

Không hiểu sao cậu chợt dừng bước và bắt đầu bước trở lại chỗ tôi.

Sao thế? Cậu ấy quên gì à…?

“Có chuyện gì à?”

“Ừm, à thì… nói sao nhỉ.. Koumi này, tớ có điều muốn hỏi…!”

Cậu ngượng ngùng gãi má, trông có vẻ như có điều gì đó khó nói.

Điều muốn hỏi? Miễn là trong khả năng thì gì cũng được hết!

Tôi bắt đầu thấy bồn chồn và háo hức trong khi nghĩ thầm.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cậu nhìn thẳng vào mắt tôi với vẻ quyết tâm. Và tôi khá chắc là mình sẽ không bao giờ quên những gì cậu sắp nói – không một chữ nào – cho tới cuối đời

“Liệu cậu… có thể làm bạn với tớ không?”

“Chắc là tôi có thể hẹn hò với cậu”, “Tôi cho cậu làm bạn tôi”, “Tôi với cậu làm bạn thì sao?”, “Hãy biết ơn vì tôi chịu mở lời với cậu đi”. Những lời nói thường được ném cho tôi từ những gã mà tôi đã gặp vẫn văng vẳng, lặp đi lặp lại không ngớt trong đầu. Nhưng giờ đây, tất cả chúng vỡ vụn, biến mất không còn dấu vết.

Tôi cảm tưởng như bên trong tâm hồn mình vừa được tô lên bằng chỉ một màu sắc duy nhất hoàn toàn mới. Cảnh vật, âm thanh, tất cả mọi thứ xung quanh như nhòe đi đến mức tôi chẳng cảm thấy gì nữa.

Tôi chẳng thể rời mắt khỏi chàng trai trước mắt.

“Tất nhiên.”

Tôi gắng gượng nhưng cũng chỉ đủ để nói lên những lời đó.

Và rồi, chúng lại trở lại – hơi ấm đó, nụ cười thân thiện đó.

“Tuyệt vời! Cảm ơn! Tớ chưa hề có người bạn nào cả! Được rồi, tớ đi đây. Cảm ơn nhé, koumi, tớ thực sự trông đợi vào khoảng thời gian tới!”

Tôi nhìn theo bóng cậu – tỏa sáng trong niềm vui và sự nhiệt huyết – rời đi

Mãi tới khi khuất khỏi tầm mắt.

Rồi tôi cúi gặp cả người xuống ngay trên ghế.

Cả hai tay nắm chặt ấn lấy ngực mình.

Không cần phải kiếm chế nữa. Không có gì có thể ngăn được làn sóng cảm xúc đang trào dâng trong tôi.

Không đời nào. Gì thế này? Cậu ấy là một hoàng tử. Một hoàng tử đích thực. [note72249]

Cậu ấy là mọi thứ tôi từng mơ. Từ tính cách, từ dáng vẻ, từ phong thái… Tất cả mọi thứ.

Tôi có thể cảm thấy sự ưu tiên trong bản thân thay đổi chớp nhoáng.

Trái tim này vẫn không thể ngừng rối loạn.

“Hah… ha…”

Tôi phải có cậu. [note72250]

Tôi không thể nghĩ về ai khác được nữa. Tôi muốn tất cả của cậu.

“Masato… kun.”

Cái tên của mối tình định mệnh cứ mãi văng vẳng trong đầu tôi.

Ghi chú

[Lên trên]
Bắt đầu đổi xưng hô =D
Bắt đầu đổi xưng hô =D
[Lên trên]
Tính chửi chưa đi học đại học bh à nhưng nhớ ra là nó chưa đi thật
Tính chửi chưa đi học đại học bh à nhưng nhớ ra là nó chưa đi thật
[Lên trên]
Trung bình sinh viên nghe nói hnay giảng viên ko điểm danh
Trung bình sinh viên nghe nói hnay giảng viên ko điểm danh
[Lên trên]
djtme, t ko thể ko nói lái dc, và giờ các bạn cx sẽ phải ám ảnh với việc nói lái
djtme, t ko thể ko nói lái dc, và giờ các bạn cx sẽ phải ám ảnh với việc nói lái
[Lên trên]
Và câu chuyện chính thức bắt đầu
Và câu chuyện chính thức bắt đầu
[Lên trên]
cảm hứng đến dịch sướng vc
cảm hứng đến dịch sướng vc
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Hoàng tử thích đực🐧🐬🐬
Xem thêm
Hoàng tử thích .....
Xem thêm
Rất ổn cho tới khúc cuối, vào zone Yan rồi
Xem thêm
TFNC. Koumi vừa là 1 yan vừa mlem nữa 😆
Xem thêm