• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 1.1 Cuốc gặp gỡ định mệnh về một phía

3 Bình luận - Độ dài: 2,122 từ - Cập nhật:

Solo-er: Echo

Không làm gì: đàn cá cảnh

[note71895]

=======================================================

Bạn thuở nhỏ đôi khi cũng đáng sợ.

Nhớ lại thì đó là một ngày xuân nhưng trời hôm ấy nắng bất thường.

“Masato! Quá trưa rồi. Đến cả giờ ăn rồi này!”

“Rồi, rồi, chờ tí, tới đây!”

Từ lúc tôi bị dịch chuyển sang thế giới này đến giờ cũng đã tầm một tháng. Phải mất một thời gian tôi mới nhận ra rằng nơi này không hoàn toàn giống một thế giới khác cho lắm, kiểu như thế giới song song thì đúng hơn.

Điều kỳ lạ là tôi có sẵn lý lịch ở thế giới này. Theo như thông tin hệ thống thì Katari Masato đã luôn tồn tại từ đầu. Tôi còn có cả bằng tốt nghiệp trung học phổ thông từ trường cũ. Chưa kể, thủ tục nhập học vào đại học cũng xong xuôi hết dù đáng lẽ đến mùa xuân mới bắt đầu.

Lúc đầu tôi còn lo không biết sẽ sống sao nhưng giờ ngẫm lại thì thực sự chẳng có vấn đề gì cả. Nếu ai đó hỏi tôi mọi việc thuận lợi như thế nhờ ai thì…

“Masato, hôm nay em có ca làm đấy! Nhớ có mặt ở cửa hàng lúc sáu giờ nhé?”

“Vângggg!”

…Đó là nhờ chị Tsukuda Aika. Và người phụ nữ đang gọi với vào chỗ tôi từ ngoài cửa cũng không ai khác ngoài chị.

Chị ấy là người tìm thấy tôi nằm bất tỉnh trong một con hẻm ngay sau khi bị dịch chuyển đến đây và vì lý do gì đó đã nhặt tôi về. Thật lòng thì chị chẳng khác gì nữ thần.

À mà nhân tiện thì chị ấy kết hôn rồi nhưng hình như lâu lắm rồi chưa thấy mặt anh ta. Cá nhân tôi thấy có hơi… đáng ngại.

Aika không chỉ trở thành người bảo hộ cho tôi, chị còn để tôi vào đại học. Tất nhiên là vì tôi được tài trợ nên vẫn cần phải làm việc để trả lại, cơ mà…

Nói chung là tôi nợ chị tất cả mọi thứ. Không biết đến bao giờ mới trả hết được sự tử tế đó nữa.

Khi mở cửa chính ra, tôi bắt gặp chị đang vẫy tay chào.

“Chào buổi sáng.”

“Chào em. Nhưng như chị nói đấy, trưa rồi em.”

Mái tóc nâu nhạt hơi gợn sóng của chị được buộc thành kiểu tóc đuôi ngựa lệch, trông vẫn y như ngày đầu chúng tôi gặp nhau. Dù đã gần ba mươi nhưng trông chị vẫn cực kỳ xinh đẹp. Có lẽ vì tình chất công việc nên chị đã dành thêm thời gian trau chuốt ngoại hình.

Còn về căn hộ tôi đang sống ấy hả? Ừm, Aika đã thuê cho tôi. Nơi đây cũng gần chỗ chị quản lý nên lâu lâu chị lại tạt qua vào buổi sáng để kiểm tra tình hình thằng em mới lụm về này.

“Sao? Có bạn nào ở trường chưa em?”

“Ừm… thì… cũng gần gần như thế?”

“...Nghe không chắc lắm nhỉ. Nhớ nhé, đứng để bị mấy cô gái đáng ngờ dắt mũi, biết chưa? Nếu có ở lại chỗ nào đó qua đêm thì nhớ báo chị trước! À mà, nói chuyện với chị thì bỏ cái kiểu dùng kính ngữ đấy dùm!”

“Rồi, rồi! Em đi đây!”

Cảm thấy hơi xấu hổ, tôi vội vàng cắt ngang cuộc trò chuyện và lủi đi, sau lưng vẫn nghe văng vẳng tiếng chị gọi…

“Vẫn đang dùng kính ngữ kìa!”

Phải giả điếc thôi.

Thú thực, dù mới chỉ ở thế giới này được một thời gian ngắn nhưng tôi đã cảm thấy khá thoải mái mỗi khi ở gần chị ấy. Thế nhưng không cần biết bao nhiêu lần bị bảo bỏ kính ngữ đi thì tôi vẫn chứng nào tật nấy. Khi chị vẫn còn là người tôi mang ơn thì câu trả lời vẫn là không.

Chắc chỉ là do tôi cứng nhắc mà thôi.

Tuy nhiên, lời cảnh báo tôi về những “cô gái đáng ngờ” thực sự kéo tôi về với sự thật rằng nơi này khác với thế giới gốc. Có khi nào Aika xem tôi như một cô gái ngây thơ, dễ bị lừa như mấy cô nàng ở thế giới gốc không nhỉ?

Tôi đến trường với ý nghĩ ấy vẩn vơ mãi trong đầu.

Đồng hồ đã điểm 11 giờ sáng. Trời đang nắng gắt, thiêu đốt mặt đường không thương tiếc. Tuy mùa hè chỉ mới đến ngưỡng cửa mà đã nóng điên. Tôi lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán và liếc qua chiếc đồng hồ đeo tay yêu thích của mình.

“...Chết dở. Sắp muộn tiết hai rồi.”

Tiết thứ hai bắt đầu lúc 11:10. Nếu tôi cứ đủng đỉnh như này thì không kịp mất. Nhưng mà chạy dưới cái nắng chang chang thì oải lắm… Chắc là không tránh được rồi.

Vừa quyết định xong thì chiếc điện thoại trong túi quần rung lên kèm tiếng ping. Tôi lấy nó ra và thấy một thông báo SNS.

<Koumi>: “Masato, cậu sắp đến phòng 104 để học tiết hai phải không? Tớ giữ chỗ cho rồi nè!”

“Được cứu rồi! Bạn bè quả là đáng giá mà!”

Tôi đứng vào tư thế, chuẩn bị chạy thì đổi ý chuyển sang bước nhanh. Tôi gửi một nhãn dán cảm ơn cho cô và cho điện thoại lại vào túi. Vì Koumi đã giữ chỗ nên vào muộn một chút vẫn không thành vấn đề.

Viễn cảnh tồi tệ nhất là vào lớp mà không còn chỗ nên đành ngồi ngay trước giảng viên!

Tôi thầm cảm ơn Koumi và tiếp tục rảo bước đến trường.

---

“Và bởi thế, nghĩa của câu này là…”

Khi tôi vào lớp, bài giảng đã bắt đầu. Tôi chỉ muộn tầm mười phút nhưng không gặp vấn đề gì bởi giảng đường này rất lớn. Trường đại học của tôi cũng khá thoải mái về vấn đề này.

Trước tiên thì tìm Koumi cái đã, cô để chỗ cho tôi rồi.

(Masato! Đây này…)

Tôi quẹt tấm thẻ sinh viên qua máy quét để điểm danh rồi nhìn quanh lớp. Ở góc xa nhất hàng sau, tôi thấy một mái tóc vàng nhạt đang nhấp nhổm. Tôi nhanh chóng luồn ra sau và mò đến được chỗ ngồi mà Koumi đã giữ.

“Cảm ơn nhé, Koumi.”

“He he… Vì cậu thôi mà, Masato.”

Cô nàng với mái tóc ngắn kiểu bob ngoảnh sang phía tôi và nở nụ cười hết sức hồn nhiên. Không cần phải nói, Igarashi Koumi là người bạn duy nhất của tôi ở trường. Cô có một nụ cười vừa tinh nghịch lại cực kỳ dễ thương, còn cả đôi mắt đỏ thẫm tỏa sáng như đá quý kia nữa.   

Bởi vì chuỗi ngày đầu đầy bối rối của tôi sau khi dịch chuyển nên thủ tục nhập học đã bị hoãn lại. Hệ quả là tôi bắt đầu đến trường chậm hơn một tháng so với những tân sinh viên khác.

Tháng đầu tiên ở trường đại học là khoảng thời gian cực kỳ quan trọng mới chết chứ. Đây là lúc mọi người bắt đầu hình thành những nhóm bạn và đăng ký tham gia câu lạc bộ. Đến lượt tôi thì đã quá trễ rồi.

Ngay khi tôi đầu hàng và chấp nhận tương lai trở thành một chàng sinh viên cô độc, Koumi đã xuất hiện.

Dù là một người hướng ngoại và tham gia nhiều hội nhóm, Koumi vẫn đối xử với một người lẽ ra sẽ mãi đơn độc như tôi bằng sự tử tế. Quả thực là một phép màu ban xuống cho tôi mà.

Nhưng có khi nào là do cái tỷ lệ giới tính ngược chăng? Khoan đã, có khi nào… cô gái này đã đổ tôi từ cái nhìn đầu tiên?!?! Không, không, đừng để bản thân cuốn đi như thế tôi ơi… Tí thì hiểu nhầm chết.

Khi tôi còn đang mải nghĩ, tay áo tôi chợt bị ai đó kéo.

“Này… vì cậu đã đến rồi và tớ cũng giữ chỗ cho cậu nên trưa nay chúng ta đi ăn với nhau nhé?”

…Dễ thương quá. Thứ sinh vật dễ thương vô đối gì thế này?

Cô nàng thản nhiên mời tôi đi ăn như thể đi hẹn hò với nụ cười vô tư. Sự hủy diệt này quả là không tưởng.

Mái tóc bob màu vàng nhạt ôm lấy khuôn mặt một cách hoàn hảo cùng với đôi khuyên tai ngọc trai nhỏ thò ra từ dưới mái tóc càng làm tăng thêm sự quyến rũ, đối lập hẳn với thái độ như đang đùa giỡn của cô.

Như đổ thêm dầu vào lửa, cô khoác một chiếc áo choàng ngang vai màu trắng. Mỗi khi cô nghiêng người đến gần, làn da trắng nõn lại rơi vào tầm mắt tôi khiến trái tim này lại lỡ nhịp…

Bình tĩnh. Giữ tỉnh táo. Đây chính là lúc tôi cần phải giữ vững lý trí.

Tôi là chàng trai điềm tĩnh. [note71892]

“À… Xin lỗi nhé, nay tớ có ca làm.”

“Hể? Từ đã, thứ sáu nào cậu cũng có ca hả?”

“Ừm, gần như là thế.”

“Hừm… Thế thứ hai tuần sau thì sao?”

“Hôm đấy thì được.”

“Tuyệt!”

Koumi giơ nắm tay khẽ làm động tác ăn mừng rồi ngồi lại chỗ.

…Không đùa đâu. Chẳng phải cổ dễ thương quá rồi à?

Chắc chắn là cố ý! Dừng lại đi! …Nhưng sự dễ thương thì xứng đáng được tha thứ.

Tôi thở dài bất lực rồi hướng sự chú ý về lại bài giảng.

Thực ra hầu hết các lớp học của tôi đều trùng với Koumi. Khi tôi còn đang vật lộn với việc đăng ký môn sau khi nhập học thì Koumi đã đưa tay ra giúp. Cũng bởi vì hai đứa cùng khoa nên cô không những chỉ cho tôi những môn tôi cần mà còn đăng ký những môn cả hai có thể học chung nữa. [note71893]

Cô có khác gì nữ thần đâu.

…Nhưng giờ nghĩ lại, tôi thấy hơi tiếc.

Cô ấy là một người con gái dễ thương. Có lẽ cô hứng thú với những môn có thể học cùng nhóm bạn của mình hơn…

“Này, cậu chắc chứ? Không phải nếu cậu chọn những lớp chung với hội bạn thì tốt hơn à?”

“Hở? À, không hẳn. Đằng nào thì tớ cũng gặp họ ở câu lạc bộ thôi.”

Chúng tôi thì thầm với nhau, âm thanh của hai đứa kiểu gì cũng bị tiếng giảng viên át đi nên tôi tiếp tục.

“Ừm thì, cậu không cần lúc nào cũng ngồi với tớ đâu. Nếu cậu muốn đi với bạn thì tớ cũng chẳng ngại ở một mình đâu mà.”

Một cô gái như cô hẳn sẽ có ít nhất vài ba người bạn trong lớp này. Tôi thì nghĩ thế nhưng…

“Sao phải thế?”

Trong một khác, tôi cảm giác như thể nhiệt độ phòng mới tụt xuống vài độ. Koumi vẫn cười… Nhưng đôi mắt ấy thì không. [note71894]

…Bỏ bu. Tôi dẫm nhầm vào bãi mìn rồi hở?

“Ờm, không, tớ chỉ nghĩ có lẽ cậu muốn ở chung lớp với người khác…”

“Masato, cậu không muốn học chung với tớ hả? Hay là… cậu muốn ngồi với cô nàng nào khác?”

“Không, không, không! Không đời nào! Tớ rất biết ơn cậu! Được ngồi cạnh một mỹ nhân như cậu quả là diễm phúc trời ban mà! Ý là, cậu là người bạn duy nhất của tớ nên…”

Tôi không biết mình làm gì sai nhưng bầu không khí hiện tại hết sức nguy hiểm. Thành ra tôi chuyển sang chế độ chữa cháy ngay lập tức. Phụ nữ khó hiểu quá đi mà. Bộ thằng này vừa nói gì tệ lắm hả?! Đáng sợ quá…

Nhưng rồi ngay khi tôi gọi cô ấy là “mỹ nhân”, biểu cảm của Koumi dãn ra trông thấy.

“M-Mỹ nhân? Cậu nghĩ thế à? Cậu thật sự nghĩ tớ dễ thương à?”

…Cổ tự dưng xấu hổ về những lời đó.

“T-Tất nhiên. Cậu chắc chắn là dễ thương. Cậu nên tự tin hơn về điều đó.”

“Thật à? He he… Dễ thươngggg…”

Phù… Thảm họa đã được giải quyết.

Tôi vẫn chẳng hiểu gì. Hay đúng hơn, tôi chẳng hiểu phụ nữ ở thế giới này. Tôi vừa làm sai cái gì vậy trời?

Tôi vừa nhìn Koumi cười tủm tỉm, tan chảy trong hạnh phúc, vừa lặng lẽ thở dài đầy nhẹ nhõm.

O1rNiq9N_o.jpg

Ghi chú

[Lên trên]
meme tí nhỉ
meme tí nhỉ
[Lên trên]
đăng ký môn: ác mộng đầu đời sinh viên
đăng ký môn: ác mộng đầu đời sinh viên
[Lên trên]
Gòi gòi, mày xong rồi con trai
Gòi gòi, mày xong rồi con trai
[Lên trên]
Dịch fantrans khỏe hơn hẳn mớ hàng xuất bản =D
Dịch fantrans khỏe hơn hẳn mớ hàng xuất bản =D
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

năm nay năm 3 ròi mà vẫn chật vật với đk môn 😂
Xem thêm
:0 chị chủ trọ damdang và chàng thuê trọ may mắn
Xem thêm
nửa đêm vô giúp cu em dọn phòng
Xem thêm