Boku no Ai Shita Siegfrie...
Matsuyama Takeshi Falmaro
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1 - Câu chuyện về hiệp sĩ không ánh sáng

Chương 3 - Bạo Quân Chi Vương

0 Bình luận - Độ dài: 10,942 từ - Cập nhật:

Tối hôm đó.

—Nào, chần chừ gì nữa, cả đồ lót cũng cởi nốt đi.

—Tôi nghĩ để nguyên thế này cũng được mà...

—Không, phải tắm rửa sạch sẽ, cầm máu rồi sát trùng. Cả Lily cũng ngoan ra trò khi được đối xử tử tế đấy cô không biết à?

—Ugh...

Vết thương ở vai cô ấy sâu hơn tôi tưởng. Tôi đã sơ cứu ngay tại chỗ, nhưng chừng đó không có nghĩa là vết thương sẽ tự lành hẳn. Cái cô Siegfriede này chẳng đời nào chịu nghe câu “đừng lo lắng” đâu, nhưng rốt cuộc thì tôi vẫn thuyết phục được, và thế là tôi có mặt ở đây.

—Có đủ nước nóng không đó?

Tiếng Jeff vọng từ ngoài cửa vào. “Ổn rồi,” tôi đáp lại. “Lily muốn vào,” có giọng nhỏ hơn chen vào, nhưng Jeff lên tiếng ngay, nhẹ nhàng mà cương quyết: “Đang chữa trị, đợi một chút đi.”

—Bình tĩnh nào, sẽ xong ngay thôi.

—...

“Cô biết đấy,” tôi nói, giọng cố ra vẻ thờ ơ nhưng vẫn để ý biểu cảm cô ta, “Cô vẫn đang mang đồ ăn đến nhà thờ đấy chứ?”

—Ừ.

—Không đắt à? Mua cả đống như thế...

—Không tốn lắm... Một vài ông bạn cũ từng làm kỵ sĩ giờ quay sang buôn bán, họ chia sẻ chút đỉnh với tôi.

—Ồ hô...

—Cô làm gì ở nhà thờ vậy?

—À, chuyện đó thì... do Jeff-san nhờ...

Tôi vừa nghe vừa rửa tay, nước ấm đổ nhẹ vào băng gạc. Cẩn thận tháo nó ra, tránh làm cô ấy đau thêm. Vết thương ở vai giờ đã được xử lý bằng phép "Cầm máu" và "Bó vết thương", cũng tạm đủ nếu không bị trúng phải ma pháp nào nguy hiểm hơn. Nhưng tôi không muốn mạo hiểm, kiểu vết thế này nên được chữa lành hoàn toàn mới yên tâm. Trong trường hợp này, thứ hợp lý nhất là dùng ma pháp “Khâu vết thương”.

(Dù vậy...)

Tôi vừa gỡ băng, vừa thẫn thờ ngắm nhìn cơ thể cô ấy — trần trụi, không giấu giếm gì cả. Trên làn da trắng đến mức gần như trong suốt ấy, chằng chịt những vết chém và vết rạch — cả mới lẫn cũ. Da càng trắng, sẹo càng rõ. Từng vết hằn như kể lại từng chiến trường mà cô đã đi qua, mà không, đã sống sót trở về từ đó — suốt hơn chục năm ngắn ngủi mà cô gọi là “cuộc đời”.

Tôi tự hỏi, cô ấy sẽ còn tiếp tục chiến đấu bao lâu nữa? Với đôi mắt chẳng ai hiểu được, với lòng trung thành dành cho một tên bạo chúa... và cả việc trở thành kẻ thù của cả một quốc gia...

—Sao vậy?

—À.

Tôi giật mình khi nhận ra Siegfriede đã nắm lấy tay mình từ lúc nào. Có vẻ cô ấy nghi ngờ vì tôi cứ đờ người ra, tay thì ngừng giữa chừng.

—Không sao đâu. Tôi chỉ... đang nghĩ linh tinh thôi.

Bàn tay cô nắm lấy tôi thật nóng — không phải vì sốt, mà như thể hơi thở và máu huyết cô ấy đang bốc cháy bên dưới làn da mỏng manh kia. Tôi khẽ nuốt nước bọt, cố gắng điều chỉnh hơi thở. Không được phân tâm, Otto. Một sai sót nhỏ khi đang niệm phép chữa trị thôi cũng đủ để làm tình hình tệ hơn đấy.

—Sutura...!

Ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ lòng bàn tay tôi, tỏa khắp những vết thương như những chòm sao bé nhỏ — mỗi ngôi sao là một trận chiến, một lần sinh tử cô ấy đã vượt qua.

Sau khi hoàn tất mọi ma pháp trị liệu.

—...Này.

Cô ấy lên tiếng, đúng lúc tôi đang quấn lớp băng cuối cùng quanh vai cô.

—Tại sao cô lại cứu tôi lần nữa?

—Câu hỏi đó... tôi không hiểu.

“Bởi vì,” tôi đáp, không vòng vo. “Tôi với cô, thật ra cũng chẳng thân thiết gì cho cam, đúng không? Nhưng vụ Farrenberger, và hôm nay nữa... cô đối xử với tôi như thể tôi là người nhà vậy.”

Nghe thế, cô thở ra, chẳng rõ là cười mỉa hay chán nản.

—Với một hiệp sĩ, thần dân là gia đình. Cứu giúp họ là điều tự nhiên.

“Nhưng tôi đâu phải thần dân của cô?” tôi định cãi lại, nhưng nhận ra mình từng cãi câu này rồi — và thua.

—Chỉ cần đặt chân lên mảnh đất này, cô đã là một phần của nơi này rồi. Tôi chỉ không muốn thấy thêm người nào phải đau buồn vì cái đất nước rách nát này nữa.

—Người ta đang trục xuất cô khỏi đất nước này mà, đúng chứ? Nếu vậy thì... cô còn lý do gì để bận tâm tới nó nữa?

—Từ “đất nước” không chỉ có một nghĩa.

Siegrfiede đáp lại mà không quay đầu. Những giọt nước lăn dọc theo tấm lưng trần mịn màng như thể không chút tì vết, lặng lẽ rơi xuống sàn đá lạnh.

—Một vương quốc là Vua, là đất, và là dân. Và các hiệp sĩ của Vương quốc tồn tại để bảo vệ tất cả những điều đó.

—Nhưng cô... là người của Hiệp sĩ Đoàn...

—Cô có biết hiệp sĩ là gì không?

Giọng cô bỗng cao hơn một chút, như thể không nói với tôi, mà đang tuyên thệ giữa quảng trường, dưới lá cờ chiến.

—Là kẻ có thể giương kiếm và phi ngựa vì đất nước mà không đánh mất dũng khí hay lòng kiêu hãnh, dù có là người cuối cùng còn đứng vững. Sự sẵn lòng hoàn thành nhiệm vụ cho đến giọt máu cuối cùng — đó gọi là tinh thần hiệp sĩ.

Nghe như một lời thề trước trận tử chiến, mà đúng là cô ấy có chất đó thật. Giọng điệu hơi quá chuẩn mực, quá cứng, quá... nghi lễ. Nhưng hợp với cái dáng vẻ quý tộc của cô ấy đến lạ. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh cô ấy đứng giữa vòng vây quân địch, tay cầm kiếm, mắt không hề dao động — và thành thật mà nói, tôi tin viễn cảnh đó có thể là thật.

Một người kỳ lạ, tôi nghĩ.

Trong lời cô không có lấy một chút giả tạo. Dù chúng tôi chẳng thân quen gì, dù chỉ mới gặp chưa bao lâu, nhưng khi cô ấy nói, tôi cảm nhận được thứ gì đó rất giống sự chân thành. Tôi nhận ra điều đó vì tôi đã từng thấy cha mình tiếp xúc với vô số thương nhân khắp nơi trên thế giới.

Phần lớn thương nhân đều biết cách tô son trát phấn cho chính mình và hàng hóa họ bán. Hiệp sĩ, lính đánh thuê, thậm chí cả bọn cướp, cũng không khác là bao — lúc nào cũng khoe khoang sức mạnh và chiến tích.

Nhưng cô ấy thì khác.

Ngay cả khi bị chính đất nước của mình gắn mác phản bội, bị truy đuổi, cô vẫn tự xưng là một hiệp sĩ, vẫn nói rằng nhiệm vụ của mình là bảo vệ quê hương.

Lòng trung thành đó... đến từ đâu?

—Rosalinde-sama... Rosalinde... sa, ma...

Tôi nhớ lại — cái tên mà đêm đó cô lặp đi lặp lại trong cơn mê sảng.

Rosalinde là ai, mà khiến một người như Siegfriede vẫn còn trung thành đến mức ấy? Tôi biết rất rõ quyền lực của người phụ nữ đó — tôi đã tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn, độc đoán của cô ta. Một bạo chúa, không sai vào đâu được. Thế nhưng, vì sao Siegfriede vẫn chưa từng rời đi?

Tôi tự hỏi mối quan hệ giữa hai người họ là gì…

—Xong rồi à?

—Ể?

Tôi khẽ giật mình khi nghe cô hỏi. Đầu óc vẫn còn trôi đâu đó giữa mớ suy nghĩ lan man, tôi vội đáp lại.

—Trị liệu đã xong.

Cô ấy xoay người lại một chút, vẫn đeo miếng bịt mắt.

—À, v-vâng... tạm thời thì vậy.

—Vậy tôi đi trước. — Siegfriede đứng dậy, bắt đầu mặc lại đồ lót. Khi cô cầm quần áo, tay khẽ khua nhẹ trong không khí như thể đang dò tìm gì đó — động tác kỳ lạ nhưng tự nhiên. Không lẽ... cô ấy vẫn không thấy gì? Cô từng nói chuyện này là vấn đề liên quan đến “sự hiện diện” thì phải...

—Được rồi, vậy thì...

—Khoan đã! — Tôi vội lên tiếng gọi, gần như là hét.

Cô ấy dừng bước.

—Nếu... nếu cô không phiền thì...

—Gì cơ?

Cô quay lại nhìn tôi, một tay dùng sợi chỉ mảnh gom mái tóc ướt sũng ra sau gáy. Không hiểu sao tôi có cảm giác, nếu để cô đi lúc này, tôi sẽ không bao giờ có cơ hội hỏi lại điều đó nữa.

—Nghe hơi kỳ lạ, nhưng... tôi có thể xem thử “mắt” của cô được không?

—Xem để làm gì?

—Không nói là tôi có thể chữa được, nhưng nếu “nó” là một thứ gì đó liên quan đến ma pháp, thì có lẽ tôi có thể giúp được phần nào. Dù sao hiện tại, tôi cũng là “bác sĩ điều trị” bán thời gian của cô rồi còn gì.

—Đó chỉ là tò mò thôi.

—Tôi không phủ nhận... — Tôi mỉm cười, nhún vai. Thật lòng mà nói, tôi còn thích mấy loại ma pháp lạ lùng hơn cả ba bữa ăn một ngày. Và tất nhiên, mọi thứ kỳ bí đều là nguyên liệu tuyệt hảo cho cuốn Đại Tịch Thư mà tôi đang viết.

Nhưng hơn hết...

Tôi muốn hiểu cô ấy hơn.

Đó là lý do duy nhất tôi tự nhủ để cho phép bản thân bước thêm một bước về phía cô gái kỳ lạ này.

—Nhưng chính cô cũng chẳng biết nhiều về con mắt của mình, đúng chứ?

—Chuyện đó thì...

Cô khẽ chạm vào miếng bịt mắt bằng đầu ngón tay — một cử chỉ ngập ngừng hiếm hoi đối với người như cô.

—Nếu thứ đó thực sự là ma pháp, thì có thể chúng ta đang gặp một vấn đề.

—Vấn đề?

—Ma pháp có xu hướng gây nhiễu lẫn nhau. Nếu giữa phép trị liệu của tôi và ma pháp trong mắt cô có sự xung đột thì sẽ không ai biết được hậu quả sẽ ra sao. Nhất là nếu thứ đó là một loại “chú thuật” tự động phát động... thì cần ít nhất phải biết rõ bản chất nó là gì để tránh tạo ra hiệu ứng ngược.

Tất cả ma pháp đều có “tác dụng phụ” — dù lớn hay nhỏ, cũng chẳng loại nào hoàn toàn vô hại. Và khi hai loại ma pháp vận hành cùng lúc trong cơ thể con người, nguy cơ chỉ càng tăng thêm.

Nói theo cách dễ hiểu... cũng giống như việc uống hai loại thuốc cùng một lúc vậy.

—...

Cô ấy im lặng. Trông như đang cân nhắc điều gì đó.

Tôi biết rõ đây là chuyện nhạy cảm. Nhưng tôi thực sự muốn biết.

Tôi cảm thấy cách nhanh nhất để hiểu con người cô ấy... là gỡ được bí ẩn về “con mắt” kia.

—Dù sao thì, cô cũng để tôi trị thương cho cô không biết bao nhiêu lần rồi, đúng chứ?

Công bằng mà nói, cô ấy cũng từng cứu mạng tôi không ít lần, nên hai bên coi như huề. Nhưng với kiểu người cứ mở miệng là “hiệp sĩ” rồi “trách nhiệm” như cô ấy, tôi biết rõ cách thuyết phục hiệu quả nhất — đó là đánh vào đúng cái thứ gọi là “chính nghĩa” của cô ta.

—Nuu... — Giọng cô ấy phát ra như một tiếng gầm khẽ. Có vẻ tôi đã nhắm trúng tim đen. —Cô đúng là biết cách dùng miệng lưỡi nhỉ?

—Tôi là con gái của một thương nhân mà.

—Tốt lắm.

Cô xoay người lại.

Bầu ngực đầy đặn trắng như tuyết khẽ lay động bên dưới lớp áo đang khép hờ, căng nhẹ vì ướt nước — phản chiếu một thứ ánh sáng mờ nhạt từ ma thạch trên tường.

—Nhưng tôi có điều kiện.

—Điều kiện gì?

—Những gì cô nhìn thấy, không được kể lại với bất kỳ ai.

—Tôi biết mà. Đây là dạng chuyện có tính bảo mật cao, tôi hoàn toàn hiểu.

—Cô thề đi.

—Tất nhiên rồi.

Cô gật đầu, rồi khẽ nói:

—Tôi tin cô.

Và rồi, nghi thức bắt đầu.

—Lee Lubra Entul Lane...

Rút kinh nghiệm từ lần bị phá giải tại nhà thờ, lần này cô ấy bắt đầu bằng một câu thần chú phòng ngự tên là “Phản Ảnh” — Reflexión. Dù trên lý thuyết là ma pháp phòng thủ, nhưng hiệu ứng của nó thiên về chống lại ma thuật hơn là tấn công vật lý.

Nếu là hiệp sĩ, tôi có thể mặc một bộ giáp kháng ma, nhưng mấy thứ đó làm suy yếu đáng kể ma lực cá nhân, nên không phù hợp trong tình huống hiện tại.

—Được rồi, bắt đầu thôi...

Cho tới lúc này, không có phản ứng nào từ máy đo ma lực lẫn la bàn ma thuật. Nhưng không thể quá chủ quan được.

Tôi vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác lưng mình bị nện vào trần nhà thờ như một con búp bê vải đó mà, sao mà quên được.

—Tôi sẽ tháo miếng bịt mắt ra.

—Để tôi tự làm.

Ngón tay thon dài của cô lướt qua sau đầu, chạm vào nút thắt phía sau gáy.

Một động tác nhẹ như thể tháo một sợi ruy băng buộc quà.

Miếng bịt mắt rơi xuống...

6be46a58-a8af-4ee0-8063-1efdcb5b77f9.jpg

Và tôi thấy khuôn mặt thật sự của cô.

Tim tôi khẽ đập thình một tiếng.

Lần đầu tiên, tôi thấy được gương mặt trần trụi của Siegfriede.

Một cảm giác như thể ánh sáng vừa xuyên thẳng qua tròng mắt tôi — còn mãnh liệt hơn cả khoảnh khắc tôi nhìn thấy cơ thể cô ấy dưới làn nước hồ hôm đó.

Tôi thầm nghĩ:

“Đẹp quá.”

Dù bọn tôi bằng tuổi nhau, tôi nhận ra lý do cô ấy luôn toát lên vẻ trưởng thành hơn hẳn — chính là vì chiếc bịt mắt ấy.

Làn da nơi chiếc bịt che phủ, trắng hơn cả phần còn lại — như tuyết chưa từng bị ánh mặt trời chạm đến.

Một vết sẹo...

Kéo từ hốc mắt bên phải, vắt qua sóng mũi rồi cắt ngang sang bên trái.

Nhưng lạ thay, chỉ có phần mi mắt là không bị rạch — như thể người ra tay đã cố tình để cô ấy phải chứng kiến trong lúc dao rạch xuống mặt mình.

Tim tôi đập loạn nhịp.

Không biết từ khi nào, tôi đang nắm chặt vạt áo mình.

Cảm giác này... như thể tôi vừa trở lại làm một đứa trẻ, lỡ nhìn trộm một người con gái đang thay đồ, rồi bị chính nhan sắc ấy tóm gọn không thương tiếc.

(...Gì đây...)

Bên trong lớp lót của chiếc bịt mắt mà cô vừa tháo ra, có những đường chữ nhỏ li ti phủ đầy.

Nhỏ đến mức gần như không thể đọc được, nhưng bằng trực giác, tôi biết chắc:

Đây là ma pháp trận.

Một ma pháp cổ — có lẽ là phong ấn, hoặc cấm chú.

Loại mà trong sách chỉ mô tả chứ chưa từng thấy tận mắt.

—Cái miếng bịt mắt đó... là một loại công cụ ma thuật à?

—Tôi không biết.

—Nhưng nó là của cô còn gì?

—Có người tặng. Họ bảo là giúp chữa mắt... nhưng tôi không rõ chi tiết.

—Hmm...

Tôi vẫn còn hàng tá câu hỏi muốn hỏi thêm, nhưng... bây giờ, trước mặt tôi là một cô gái mang vết sẹo lớn ngay trên mí mắt.

Tôi nuốt khan một cái.

—Cô có thể... mở mắt ra được không?

—Được.

Và rồi, cô ấy...

Mở mắt.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Ánh sáng lờ mờ, mông lung — như một lớp sương bạc mỏng — đốt cháy tròng mắt tôi.

—A, a, ááá...

Tôi không kiềm được, đưa tay ôm lấy mặt.

Không chỉ là ánh sáng. Có thứ gì đó... nhảy thẳng vào bên trong tôi.

"Làm ơn đừng làm thế... Ro-Ro-Rosalinde-samaaaaaaaaaaaaa..."

Cảm giác đó, không thể gọi là hình ảnh, cũng chẳng phải âm thanh — nhưng như có ai đó đang gào thét trong đầu tôi.

Cả cơ thể tôi run rẩy, một dạng kích động thần kinh chưa từng có.

(Phản Ma Thuật... không tác dụng!?)

Khoan, khoan đã, cái gì? Cái gì vừa xảy ra?

Tôi—tôi không—

Thế giới trước mắt tôi trở nên mờ ảo, mọi thứ quay cuồng như thể bị say sóng, lồng ngực thít lại, thần trí tê liệt.

Và rồi—

—A...

Tôi nhận ra mình đang quỳ gối trên mặt đất. Hơi thở nặng nề.

Trước mặt tôi, Siegfriede vẫn đứng đó, im lặng như tượng.

Một bàn tay đưa ra. Không phải để đỡ lấy tôi. Mà là... như đang kiểm tra xem tôi có còn là chính mình hay không.

Tôi lắc đầu thật chậm, cố lấy lại thăng bằng.

—...Tôi không nghĩ là cô lại mang theo thứ như vậy bên người.

Cô ấy mỉm cười — không, là nụ cười mang đầy nỗi buồn và đơn độc.

—Bây giờ thì cô hiểu rồi đấy.

Nơi ta đang quỳ là một tấm thảm dày, màu đỏ thẫm như rượu vang bị nguyền rủa.

Trên trần, một chùm đèn lộng lẫy rủ xuống như những mảnh băng đang tan chảy.

Xa phía cuối đại sảnh, ta nhìn thấy một bóng người – tay cầm kiếm – đang tiến về phía mình. Chậm rãi, có trật tự, và không hề do dự.

Phía sau kẻ đó, một chiếc ngai với ánh vàng rực rỡ đến mức chói mắt.

…Là ngai vàng sao? Vậy đây là... một cung điện hoàng gia?

Chỉ mới thoáng tưởng tượng thế thôi, lòng ngực ta đã lạnh đi một nhịp.

—“Thứ lỗi… Rosa…linde-sama…”

Không phải tôi – mà là Siegfriede – người vừa gào tên đó như thể van xin.

Đúng vậy, đứng đó, như một đốm lửa giữa biển băng, là Rosalinde Revelwein – vị nữ chúa tuyệt đối của vương quốc này.

Một đứa bé với thân hình gầy nhỏ, không lớn hơn mười tuổi, nhưng cặp mắt ấy... quá rộng, quá sáng, như muốn thiêu rụi mọi thứ.

Khóe miệng nàng kéo sang hai bên, nở một nụ cười đến mức để lộ cả lợi – không, phải gọi đó là cái bản năng của một con thú.

—“Ji…ku…”

Tiếng rít bật ra khỏi cổ họng nàng như tiếng sắt lạnh cà trên đá.

—“Ngươi… là tế vật cho Lễ hội Máu Tươi…”

Nàng lẩm bẩm, gần như là thủ thỉ. Và rồi, lưỡi kiếm lóe lên trong tay nàng, chiếu thẳng vào tôi – hay đúng hơn là về phía Siegfriede.

Nó xuyên qua hai mắt của cô ấy.

Một dòng nhiệt nóng hổi ập vào khuôn mặt ta – không biết là máu, hơi thở cuối cùng, hay chính cơn điên loạn – và ta chỉ kịp thở ra một hơi thật dài…

Rồi… là bóng tối.

---o0o---

—“Này, tỉnh lại đi đồ nhát gan!”

Một ai đó đang lay mạnh vai ta.

(…!?)

Ta bừng tỉnh.

“Ah… aa… AAAAAAAAAAAAAAHH…!” – tiếng thét vỡ òa khỏi cổ họng, chẳng khác nào bị xé rách từ bên trong.

“Làm ơn! Làm ơn dừng lại! Đừng lại gần ta—!!”

Ta lùi giật về phía sau, đôi tay vô thức quơ loạn. Một chút tự trọng còn sót lại bị nhấn chìm bởi nỗi hoảng loạn nguyên thủy.

Ta không kiểm soát được bản thân.

—“Cô pháp sư lữ hành kia!”

Một giọng nói vang lên – sắc như roi quất, lạnh như thép rỉ.

Tim tôi đập như trống trận. Mùi máu vẫn chưa tan.

Mình… vẫn còn sống?

Giọng nói ấy vang lên như một mệnh lệnh dội thẳng vào đầu, giống như cách một vị tướng gọi một binh lính duy nhất ra khỏi hàng ngũ:

—“Mở mắt ra! Nhìn ta đi!”

—“Không, làm ơn đừng màaaaaaaaa...!”

Tôi co người lại, lưng đập vào tường, hai tay ôm chặt đầu như thể muốn chặn lại những âm thanh từ ký ức. Nhưng cái tư thế ấy... chẳng giữ được lâu. Một bàn tay mạnh mẽ tóm lấy tay tôi, kéo tôi dậy, rồi nâng cằm tôi lên – thô bạo như thể đang lôi một củ cải ra khỏi đất.

—“Làm ơn… tha cho tôi… Rosalinde-samaaaaaaaaaa…!”

—“Mở! Mắt! Ra!!!”

(…A…)

Một cái tát giáng xuống má tôi.

Tay người. Lực đủ để làm tôi đau – nhưng không giận dữ.

Lý trí cuối cùng cũng trở lại.

Tôi chớp mắt.

Trước mặt mình là một gương mặt xinh đẹp, đôi mắt vẫn khép hờ – như thể đã ngủ từ lâu trong một giấc mơ khác.

—“…Sieg…friede…?”

—“Cô ổn chứ?”

Câu hỏi ấy vang lên – đơn giản, nhẹ nhàng, nhưng khiến tôi nghẹn lại.

—“…Eh… ah… tôi…?”

Tôi không rõ nên trả lời thế nào. Cơ thể tôi vẫn run rẩy, không còn là của tôi nữa.

Tôi run lẩy bẩy, rồi từ từ đưa tay lên… chạm vào mặt mình.

Ở đó.

Đúng vậy, vẫn ở đó.

Đôi mắt của tôi… vẫn còn nguyên.

(…Cái quái gì đã xảy ra với ta?)

Tim vẫn đập điên cuồng trong ngực.

Nỗi sợ vẫn nằm im trong lồng ngực, như một con rắn cuộn tròn.

Mồ hôi – lạnh ngắt, nhớp nháp – chảy dọc sống lưng, dưới cánh tay.

Tôi không nói gì.

Siegfriede cũng vậy.

Cô ấy đứng đó, lặng im, chỉ nhìn tôi.

Rồi cuối cùng…

—“Hãy quên hết những gì cô thấy hôm nay đi.”

Cô ta nói vậy, bằng một giọng cứng rắn rồi quay người rời khỏi phòng.

Đêm hôm ấy.

Trong căn phòng mà âm thanh của làn gió lướt qua cũng vang lên buồn bã hơn thường ngày, tôi càng rút người lại trong tấm chăn mỏng.

(Chậc…)

Tôi cựa mình dưới lớp vải mỏng manh. Cái lạnh luồn lên từ mặt sàn – dù vẫn còn tốt hơn so với đất rừng – khiến cả người tôi co rúm lại. So với những ngày ngủ lăn lóc ngoài rừng thì nơi đây đúng là thiên đường... nhưng không hiểu sao, chính đêm nay, cái chăn này lại như một tấm vải liệm khó chịu thật sự.

Tôi quay đầu sang bên.

Có một người ngồi cạnh tường – một cô gái – như bóng ma hiện hình.

Cô ấy đang ngủ yên lặng, tay vẫn siết chặt lấy vỏ thanh kiếm dài.

Một tấm chăn khoác hờ trên vai như áo choàng. Không biết đó là thói quen của người từng sống trên chiến trường, hay là do nàng không tin tưởng tôi. Dù lý do là gì, tôi cũng cảm thấy chắc chắn một điều: nàng ấy là lý do khiến tôi không tài nào ngủ được.

(Chuyện ban ngày rốt cuộc là gì vậy…?)

Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng ấy, mắt tôi lại rát lên vì thứ cảm xúc khó gọi tên.

—“Rosa…linde…sama…”

Cái tên đó.

Kẻ "gây ra" tất cả trong cái hình ảnh đó.

Rosalinde Revelwein – nữ vương tối cao của quốc gia này.

Người đã… lạnh lùng đâm xuyên qua đôi mắt của Siegfriede, không một chút do dự.

Tôi không biết nguyên do là gì.

Không biết nàng phạm phải tội gì, hay đã trải qua chuyện gì trong quá khứ.

Tôi chỉ biết cô từng bị kết tội phản quốc, buộc phải rời bỏ cương vị đội trưởng SS, và nay đang lẩn trốn nay đây mai đó.

Cảnh tượng ấy… như một mảnh chìa khóa. Một thứ gì đó rất quan trọng nối liền hiện tại và quá khứ.

—“Thứ lỗi cho tôi… Rosa…linde-sama…”

Tôi lặp lại lời cầu xin đó một cách vô thức.

Tôi không rõ logic nằm ở đâu.

Tôi thậm chí không chắc rằng những gì mình thấy là thật – có thể là một ảo giác, một dư âm của ký ức người khác…

Nhưng nếu đó là sự thật thì sao?

Nếu thật sự, đôi mắt của Siegfriede đã bị đâm bởi chính tay Nữ vương Rosalinde?

—“…Tại sao chứ…?”

Câu hỏi đó – từ lần đầu gặp cô vẫn luôn bám lấy tôi.

Thông thường, một người bị gọi là phản bội, bị lột chức, bị dồn ép đến đường cùng... thì đã phải trốn ra khỏi nước từ lâu rồi mới phải.

Nếu là tôi thì sẽ chạy như chó đuổi rồi.

Nếu một ai đó cướp đi đôi mắt của tôi, tôi sẽ căm hận họ tới tận xương tủy.

Tôi sẽ không bao giờ ở lại cái nơi đó – cái đất nước ấy – thêm một khắc nào nữa.

(Tại sao cô ấy vẫn còn ở lại đây…?)

Tôi đã tự hỏi rất nhiều thứ. Nhưng đó chính là câu hỏi lớn nhất.

Tôi không hiểu cô ấy.

Không hiểu với tư cách một con người.

Và có lẽ, chính điều đó mới là điều đáng sợ nhất.

Và dù vậy…

—“Rosalinde-sama…”

—“Tại sao cô lại gọi tên Điện Hạ?”

—“Từ nay, đừng bao giờ nhắc tên Điện Hạ nữa.”

Nàng vẫn gọi Rosalinde là “Điện Hạ”, vẫn trung thành một cách kỳ lạ.

Tôi… không tài nào hiểu được vì sao.

Cái cách nàng phản ứng khi nghe tôi nhắc tên nữ vương đó… giống hệt như cảm xúc của một người thân, giận dữ khi thấy ai đó dám xúc phạm người mình yêu quý.

Một người quan trọng.

Rosalinde… thật sự quan trọng đến vậy đối với Siegfriede sao?

(Cảm giác này… là gì thế này)

Tôi siết nhẹ ngực mình.

Dù họ có quan hệ gì với nhau, thì cũng chẳng liên quan đến tôi.

Hoàn toàn không nên dính dáng gì tới tôi mới phải.

Thế mà tại sao…

—“Không ngủ được à?”

Một giọng nói vang lên, kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ.

Tôi giật mình ngẩng đầu – Siegfriede đã quay mặt về phía tôi từ lúc nào.

—“C-cô tỉnh rồi à...”

Câu trả lời như bật ra khỏi cổ họng, trong lúc tôi vẫn còn bối rối vì bị đọc trúng tâm can.

—“Ta chưa từng nói mình đang ngủ.”

—“…Hả?”

Tôi còn chưa kịp hiểu ý thì…

Cạch.

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.

Một cô bé nhỏ bước vào.

(Sao nàng ấy biết trước khi cửa mở?)

Tôi không rõ nữa. Sự kỳ lạ của Siegfriede không còn là điều mới mẻ… nhưng tôi chưa từng để ý một điều:

Dù là người mù, nàng lại cảm nhận tình huống nhanh hơn cả tôi.

Ngoài điều đó ra…

—“Lily-chan, chuyện gì vậy?”

—“…Em sợ quá…”

—“…Hả?”

—“Em mơ… mơ thấy… sợ lắm…”

Lilypia nói, mắt hoe đỏ, ánh nước long lanh.

Cơ thể bé nhỏ đó run lên – không rõ là vì lạnh hay vì sợ hãi.

—“…Lại đây.”

Tôi vén chăn lên, tạo một khoảng trống giữa hai lớp vải.

—“Thật… được ạ?”

Con bé hỏi với vẻ ngần ngại, như thể đang sợ làm phiền vậy.

—“Dĩ nhiên rồi.”

Tôi mỉm cười, và Lilypia rụt rè chui vào trong chăn, chạm sát vào người tôi.

Tội nghiệp quá. Người thì bé mà lạnh như băng.

Tôi ôm lấy cơ thể nhỏ ấy, nhẹ nhàng xoa hai cánh tay và bờ vai đang run.

—“To-neechan… ấm quá đi…”

Con bé dụi mặt vào tôi, giọng nói nhỏ xíu run lên vì xúc động.

Dễ thương đến không chịu nổi.

Lilypia vùi mặt vào ngực tôi, còn tôi thì vuốt nhẹ lên đầu và lưng con bé.

Chúng tôi nằm xoay người qua lại một lúc, rồi không khí dưới tấm chăn cũng trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

Bất chợt, Lilypia hỏi.

—“Fuli-neechan đâu rồi?”

—“Hở?”

—“Fuli-neechan cũng ở với tụi mình mà…”

Ánh mắt trong veo ấy hướng về phía Siegfriede đang ngồi im lặng bên tường.

—“Dùng cái này đi.”

Hiệp sĩ một mắt đưa tay rút tấm chăn trên vai, rồi nhẹ nhàng quăng về phía chúng tôi.

Lớp chăn dày phủ lên lớp chăn mỏng mà tôi và Lilypia đang dùng.

—“Nhưng vậy thì Furi-neechan không có chăn mất…”

—“Ta không sao.”

—“Cùng ngủ luôn nha?”

—“Không cần đâu.”

—“Gì chứ… Furi-neechan đã phá 'lời hứa' lần trước còn gì.”

—“Lời hứa?”

—“Chị hứa sẽ chơi với Lily… nhưng mà chị không chơi…”

Nói đến chuyện đó...

Tôi chợt nhớ lại một cuộc trò chuyện ngắn giữa hai người họ, diễn ra trước đây.

—“Vậy thì… Furi-neechan, lát nữa chị chơi với em nhé? Mình hát chung một bài nha?”

Đó là lúc Siegfriede đã đáp: “Ta hứa.”

—“Furi-neechan phá lời hứa rồi. Đồ nói dối.”

—“Chuyện đó…”

—“Lily ghét lời nói dối.”

Lilypia quay người đi, mặt phụng phịu.

—“Nuuu…”

Ngay lập tức, ánh mắt Siegfriede trở nên lo lắng.

(Thật đấy, cô ta yếu đuối đến kỳ lạ trước những thứ như lý lẽ hay lời hứa…)

Lúc trước, khi cô ấy tháo băng bịt mắt.

Ngay cả khi đó, chỉ vì cảm thấy cần công bằng với ma thuật hồi phục của tôi, nàng đã chịu để lộ khuôn mặt thật mà chưa từng cho ai thấy.

Một người không biết sợ hãi trước quyền lực, không cúi đầu trước bạo chúa…

Lại run rẩy chỉ vì… lời hứa với một đứa trẻ.

Tôi bật cười khe khẽ, rồi cũng “thêm dầu vào lửa”:

—“Ara, Lily ghét Furi-neechan rồi~. Phá lời hứa thế này thì chắc chẳng được nhận vào Hiệp sĩ đoàn đâu ha~”

—“Cái… ngươi…!”

—“Lily-chan, chị xin lỗi nha, onee-chan này hay lắm lời mà không giữ lời gì cả~”

Vừa nói xong, Siegfriede đứng bật dậy.

Chẹp. Chắc tôi chọc hơi quá lưỡi rồi.

—“Ta… phải làm sao?”

Cô bước lại gần, rồi quỳ gối trước mặt Lilypia.

Cái dáng vẻ ấy – cứ như một hiệp sĩ đang thề trung thành với một công chúa nhỏ – khiến tình huống trở nên buồn cười một cách kỳ lạ.

Nhưng Lilypia cũng nghiêm túc lắm chứ chẳng vừa.

—“Hát.”

—“…Hở?”

—“Chị hứa sẽ hát cho em nghe mà.”

—“À… Ta biết rồi, biết rồi. Nhưng mà… trong đêm tối như thế này…”

—“Hát ngay bây giờ. Không thì không bao giờ nữa.”

Cô bé siết chặt tay, nắm lấy cánh tay Siegfriede, không buông.

—“Trên giường, hát bài ru…”

—“…Nhưng… ta đâu có…”

—“Phải rồi phải rồi, hay là đầu hàng luôn đi? Hay chị lại muốn thất hứa nữa hả?”

Tôi nhấc tấm chăn lên, vẫy vẫy gọi nàng vào như gọi một chú mèo lười.

—“Ku…”

Cau mày lại, nàng lẩm bẩm, “Với một hiệp sĩ, không thể có hai lời…” rồi cũng chui vào trong chăn.

—“Furi-neechan, người chị cứng ngắc với nhột nhột nữa.”

—“A, xin lỗi…”

Nàng xin lỗi thật lòng với cô bé, rồi bắt đầu tháo bộ giáp của mình. Cái vẻ mặt nghiêm túc đó, nhìn mà tôi không nhịn được cười.

Thế là, kết quả cuối cùng, ba người: Lilypia, Siegfriede và tôi — đều ngủ chung trong một cái futon.

Lần này, Lilypia quay sang ôm Siegfriede, còn tôi thì áp sát vào lưng cô bé để giữ ấm.

Chỉ là… kiểu này thì mặt tôi và mặt Siegfriede gần sát nhau. Gần thật, trong mọi nghĩa. Cả mặt… lẫn ngực.

Cô ấy cao hơn tôi một chút, khung xương sắc sảo, tay vẫn còn cơ bắp của một chiến binh dày dạn trận mạc. Nhưng thân hình thì lại mềm mại ở những đường cong rất nữ tính — ngực và eo đầy đặn.

Tôi hơi ghen tị với Lilypia, khi cô bé đang vùi mặt vào vòng ngực ấy, trông có vẻ rất sung sướng.

—“Ufufu… Onee-chan, hai người ấm áp thật đó~”

—“Vậy thì ngủ đi nào.”

—“Hát ru.”

—“Hở?”

—“Hát ru, hát ru. Hát ru, hát ru, hát ruuuuuu~”

Lilypia không có ý tha cho nàng.

Siegrfiede bị quấn chặt trong vòng tay mềm dẻo của trẻ thơ, “Gưm… nhưng ta không biết hát…”, nàng ngập ngừng.

Thôi thì, để tôi chọc thêm chút nữa.

—“Sao vậy, không hát à?”

Tôi nói, cố tình châm chọc.

—“Bịt tai lại đi.”

—“A, định giấu giọng dở hả? Vậy thì chị hát cùng nha.”

—“Hát cùng ta… Thật sao?”

Giọng Siegfriede đột ngột đổi sang kiểu van nài.

Vừa nãy còn lên giọng kỵ sĩ chính nghĩa, giờ lại chuyển sang xin cứu trợ.

—“Furi-neechan, mau lên đi~”

—“À… ừm… cái bài Jeff gì đó… cái bài hay hát ấy…”

Nàng ho nhẹ một cái, rồi cuối cùng—

—“Yoruno~, Tobarini~, OHoshisama ga~♪”

(Uugh…)

Thật sự… thật sự tệ khủng khiếp.

Cô ấy vừa lập kỷ lục mới cho định nghĩa “thiên hạ đệ nhất thảm ca nhân” trong đầu tôi.

—“Yama no hani~, kao wo, kao wo?”

Lời bài hát cũng rối rắm đến xoắn não.

—“Kao wo?”

—“Cái mặt hả?”

Tôi cũng chẳng biết có phải đang bị hỏi không nữa.

Bài hát ru ngốc nghếch đó ngay lập tức bị khán giả nhỏ tuổi chê bai thẳng thừng.

—“Không, thôi đi.”

—“Guh…”

Siegfriede nhăn mặt như vừa trúng đòn chí mạng.

—“Chị đúng là tệ không thể tệ hơn được luôn á.”

—“Cái đó… cũng tại trong đạo quán đâu có dạy mấy cái này!”

—“Với lại ồn quá.”

—“Au… xin lỗi…”

Vẻ mặt nàng ấy tụt xuống ngay lập tức, trông thật tội nghiệp chưa kìa.

Tôi cũng muốn chọc thêm vài câu, nhưng chắc đến đây là được rồi.

Chỉ là… Lilypia thì vẫn chưa tha cho nàng.

—“Thôi đủ rồi, đừng hát nữa. Làm cái gì khác đi.”

—“C-cái khác…?”

“Hmmm… đúng rồi.” Nuôi con đúng là mệt thật ha, Jeff? “Kể chuyện đi! Lily muốn nghe một chuyện thật hay cơ!”

Một câu chuyện thật thú vị.

Có lẽ là yêu cầu khủng bố nhất mà mọi đứa trẻ đều biết xài.

Dĩ nhiên rồi…

—“Nuu…”

Vị hiệp sĩ vĩ đại nhất thế giới đang xoắn xuýt khó xử.

—“Chuyện thú vị… như nào mới tính…?”

—“Chuyện nào cũng được.”

Câu trả lời gây đau đầu nhất hành tinh được tung ra.

—“Còn chuyện về chiến dịch của Chỉ huy, ‘Phép màu ở Walpsburg’ thì sao?”

—“Này, đó là truyện chiến tranh mà.”

—“Trận đó nhé, tên chỉ huy địch là một gã đáng khinh… Hắn ta bỏ mặc vị vua trẻ còn ở phía sau rồi tự ý bỏ trốn, còn đốt trụ sở quân đội của mình trước khi chạy. Chính vì thế mà tôi đã lao vào đánh nhau với hắn rồi đập hắn đến chết…”

—“Chuyện kiểu gì mà kể cho trẻ con vậy hả?”

Thật sự, chẳng hay ho gì hết.

—“Vậy thì… trận chiến ở vùng cao nguyên Veranoia thì sao…”

—“Chị không thấy là chị thiếu hụt kinh khủng về thể loại truyện à?”

—“Tôi sinh ra đã lớn lên giữa chiến trường rồi, biết sao được.”

—“Chị đúng là đồ phế phẩm thiệt ha, Lily?”

Tôi ôm Lilypia từ phía sau. Cô bé hỏi với vẻ hoang mang:

—“Phế phẩm là gì vậy?”

—“Nghĩa là… vô dụng đó.”

—“Này, đừng có dạy mấy thứ kỳ quặc cho con nít chứ.”

—“Không cần chị phải nhắc tôi.”

Tôi búng tay một cái, và Siegfriede im bặt với một tiếng “nuh-uh” ấm ức. Rồi nàng ấy quay lưng lại, phụng phịu “Hmph…”. Gương mặt sắc sảo lúc nào trông lại trẻ con đến ngạc nhiên. Hai má cũng hơi đỏ vì ngượng, tôi chưa từng thấy nàng ấy thế này bao giờ.

Nhưng mà… chắc đến lúc giúp một tay rồi.

—“Lily-chan, muốn onee-chan kể cho nghe một câu chuyện cổ tích không?”

—“Thật á?”

Đôi mắt Lilypia sáng rực lên.

—“Dù trông vậy chứ hồi nhỏ onee-chan đã đi khắp nơi trên thế giới đó. Hồi bằng tuổi Lily, còn theo ba vượt biển trên thuyền buôn mấy lần cơ.”

—“Hee~”

—“Cho nên chị biết nhiều chuyện hay ho lắm, nào là truyền thuyết xa xôi, nào là chuyện cổ địa phương.”

—“Wow~”

Được khen mà tim tôi ấm cả lên. Tôi liếc nhìn Siegfriede, nàng vẫn còn đang phụng phịu chu môi. Trông đúng như một đứa trẻ bị bỏ rơi khỏi trò chơi vậy.

—“Đây là một câu chuyện, ừm, từ rất lâu rồi, ở một vùng đất xa xôi...

[Hai vị vua]

Ở đất nước đó, có một vị vua rất, rất ác. Ông ta là người duy nhất sống trong sự xa hoa, còn tất cả mọi người thì chết đói. (Tại sao mọi người lại chết đói nhỉ?) À, vì... ông ta lấy hết tất cả những gì mà dân chúng có, gọi là “thuế”. Chính vì vậy mà mọi người không còn gì để ăn và phải chết đói. Vì thế mà ai cũng ghét vị vua.

Nhưng rồi một ngày, có một điều khủng khiếp xảy đến với nhà vua. (Điều gì khủng khiếp vậy?) Ừ, một chuyện rất, rất tồi tệ. Có nghĩa là, từ trên trời cao, “Chúa” nhìn xuống và nghĩ rằng: “Mình sẽ trừng phạt vị vua này.” Vậy là Chúa đã trừng phạt nhà vua bằng một hình phạt thiên thạch.

Ôi, Chúa giơ đũa thần lên, và "vị vua" bỗng nhiên biến thành, ồ, “hai” vua.

Một là “vị vua tốt” – đây là vị vua chỉ có trái tim tốt từ nhà vua.

Vị vua kia là “vị vua xấu” – đây là vị vua chỉ có trái tim xấu từ nhà vua.

Vậy là Chúa để lại “vị vua tốt” trong lâu đài, còn “vị vua xấu” bị đuổi ra ngoài. Vị vua xấu bị đuổi đi, trông như một kẻ sống sót, đi vào một khu rừng rất, rất xa.

Giờ thì, ôi! Vị vua xấu không bao giờ quay lại lâu đài nữa. Lạnh lẽo, đói khát và không biết đường về nhà. Vị vua chẳng còn cách nào khác ngoài việc đi bộ trong khu rừng, và dù rất đói, chẳng có gì để ăn, nên ông ta chỉ còn cách ăn thử vài quả mọng dại ven đường, nhưng chúng đắng và chát, chẳng ngon lành gì. Ông đi bộ suốt ngày đêm trong rừng, gần như không còn đồ che thân, trong suốt nhiều, rất nhiều ngày. Nhưng chẳng tìm được thức ăn, cuối cùng vị vua mệt mỏi quá và ngã quỵ.

(Ôi Chúa ơi, ông ấy có chết không?) Có thể ông ấy đã chết rồi. Nhưng, thật may mắn, ông vua ấy đã gặp may. Tôi đoán Chúa đã thương xót ông một chút, vì sáng hôm sau có một người “làm rừng” đi qua. Khi nhìn thấy vị vua đang nằm bất động, ông ta liền mang vua về nhà.

Vị vua ngủ trên một chiếc giường rơm nghèo khổ. Nhưng rất ấm áp, và ông rất biết ơn. Khi tỉnh dậy, sau khi ngủ một giấc rất dài, khoảng hai ngày, người làm rừng mỉm cười hiền hậu và đưa cho ông một bát canh nấu với rau dại, nấm và một ít thịt thỏ. Vị vua ăn xong và rồi khóc vì nó ngon quá. Ông khóc, khóc và khóc mãi. (Ôi Chúa ơi, sao ông lại khóc?) Tại sao?

Có lẽ là vì cảm động trước tấm lòng của người làm rừng, và cũng vì cảm thấy tội nghiệp cho chính mình.”

Sau một lúc rơi nước mắt, nhà vua muốn tặng một "phần thưởng" cho người tiều phu. Tuy nhiên, thứ duy nhất nhà vua có chính là một miếng vải rách nát mà ông đang mặc. Vì vậy, nhà vua nói:

— “Có gì tôi có thể làm để giúp ngài không?”

Người tiều phu nhẹ nhàng lắc đầu.

— “Tôi không cần gì. Chỉ mong ngài mau khỏe lại, thế là đủ rồi.”

Khi nhà vua nghe thấy vậy, ông rất ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên có người giúp đỡ mình mà không đòi hỏi bất kỳ phần thưởng nào, không có sự lợi dụng, không có bất kỳ điều kiện hay lợi ích nào. Nhưng rồi, người tiều phu thì thầm:

— “Xin lỗi, nhưng tôi có một mối lo ngại.”

Nhà vua tò mò hỏi:

— “Là gì vậy? Nói đi, tôi sẽ giúp ngài.”

Người tiều phu tiếp tục:

— “Gần đây, tôi nghe một thương nhân gỗ nói về sự bất mãn ngày càng gia tăng trong dân chúng. Một số lượng lớn người dân đang tụ họp để nổi dậy chống lại nhà vua. Nhưng nếu điều đó xảy ra, sẽ là một cuộc chiến khủng khiếp và sẽ có rất nhiều người chết. Vì vậy, tôi tự hỏi liệu có cách nào để ngừng cuộc chiến trước khi nó bắt đầu không?”

Người tiều phu đã mất rất nhiều người thân và bạn bè trong cuộc chiến trước đây, vì vậy giờ đây ông sống một mình trong rừng.

Nhà vua suy nghĩ một lúc, những suy nghĩ và mối lo lắng bắt đầu xâm chiếm tâm trí ông.

— "Ta có thể làm gì để ngừng cuộc chiến này?"

— "Tại sao mọi người lại cố gắng nổi dậy?"

— "Tại sao mọi người lại nghèo như vậy?"

Và rồi, nhà vua chợt nhận ra câu trả lời.

(Chẳng phải là do nhà vua sao?)

Đúng vậy, Lilypia là một cô gái thông minh. Nhà vua đã lạc lối trong chính sách tồi tệ, bắt dân chúng phải nộp một đống thuế cắt cổ, đến mức họ chẳng còn gì để ăn, và tất nhiên, họ căm ghét ông. Mặc dù vương quốc giờ được cai trị bởi một nhà vua tốt, nhưng những tội lỗi mà nhà vua trước đây đã gây ra vẫn chưa bao giờ biến mất. Tình trạng nghèo đói vẫn tiếp tục, cuộc sống của người dân vẫn đầy gian khổ, và họ vẫn oán giận nhà vua. Chính vì vậy, một cuộc nổi loạn là điều khó tránh khỏi.

Nhà vua tạm biệt người tiều phu và quay lại, lần đầu tiên sau rất lâu, bước xuống núi trở về vương quốc của mình. Khi ông trở về lâu đài, "nhà vua tốt" đang đợi ông ở đó. Và "nhà vua xấu" đã có một đề xuất:

— "Làm thế nào chúng ta có thể biến quốc gia này thành một nơi tốt hơn?"

Ông ta nói rằng chỉ có một con đường duy nhất, một con đường tốt.

Và thế là, nhà vua xấu ra khỏi lâu đài cùng với nhà vua tốt. Bên ngoài lâu đài, một đám đông đông đúc đã tụ tập, họ nghe được tin đồn. Và vào lúc đó, cả hai nhà vua cùng xuất hiện. Nhưng, điều kỳ lạ là, nhà vua tốt lại bị trói bằng một sợi dây thừng, và nhà vua xấu đang cầm sợi dây đó.

(“Tại sao? Tại sao lại như thế này?”) Đó chính là cách mà mọi chuyện diễn ra, Lily, thế giới này vốn dĩ là như vậy. Vị vua xấu xí kéo vị vua tốt bằng một sợi dây thừng và hét lớn vào đám đông.

—"Ta" chính là vua xấu! —"Ta" chính là kẻ đã gây ra tất cả những sai lầm trong đất nước này.

—"Ta" đã tăng thuế lên gấp đôi, đã vắt kiệt sức lao động của mọi người để bản thân sống trong xa hoa. —Các ngươi không cảm thấy thương xót cho ta, những người nghèo khổ! Các ngươi chỉ biết ghét bỏ ta!

Lúc đầu, đám đông chỉ cảm thấy bối rối, nhưng sự căm giận của họ càng lúc càng tăng lên. Bỗng nhiên, một viên đá bay qua và trúng vào cơ thể vị vua. Nhưng, như bạn thấy đấy, vua không hề cố gắng tránh né hay ngăn cản. Hắn đứng im, để cho những viên đá tiếp tục ném vào người mình.

(“Tại sao?”) Bởi vì đó chính là điều mà vua muốn. Hắn nghĩ rằng dân chúng căm ghét mình vì những tội lỗi đã gây ra, vậy thì hắn cần phải đối mặt với sự căm phẫn của họ. Và thế là, vua đã bị đánh đập, bị đập đá vào người, từng vết thương dần dần làm hắn kiệt sức và đổ máu.

Cuối cùng, khi máu đã thấm đẫm trên cơ thể, vua thở dài một hơi và hét lên:

—Long sống vương quốc!

Và rồi hắn chết. Nhưng ngay lúc đó, tất cả mọi người mới nhận ra sự thật. Kẻ đã thực sự điều hành chính sách tồi tệ trong vương quốc chính là "vị vua xấu" đã chết kia, còn người bị trói là "vị vua tốt". Dân chúng bắt đầu ủng hộ "vị vua tốt", cuộc nổi loạn đã kết thúc, và vương quốc dần trở thành một nơi an lành với thuế má vừa phải, một quốc gia đáng sống.

...

À, có phải em đã bắt đầu buồn ngủ rồi không? Được rồi, ngày mai chị sẽ kể tiếp câu chuyện này nhé...

---o0o---

—Haaah...

Khi mặt trời mọc, tôi tỉnh dậy. Khi nhìn vào chiếc chăn, tôi thấy Lilypia đang ngủ say, mặt vùi vào ngực tôi.

Tôi nhẹ nhàng thả cơ thể nhỏ bé của em ấy ra để không làm em ấy tỉnh giấc, rồi kéo chăn lại lên cho Lilypia. Tôi quay lại và thấy Siegfriede đang ngồi yên lặng cạnh tường. Cô ấy mặc giáp và tay cầm thanh kiếm dài, vẫn ở nguyên tư thế như khi vào chăn.

—Hóa ra cô lại ngủ ở đây sao?

—Tôi không cảm thấy thoải mái nếu không ở đây.

Hơi thở của cô ấy phả ra trắng xóa quanh miệng, cho thấy không khí trong phòng lạnh đến mức nào. Nhưng cô ấy vẫn ngồi đó, bình thản, đã cho tôi và Lilypia mượn chăn của mình.

(À, tôi sẽ đi vệ sinh một chút.)

Tôi rời khỏi phòng, đi dọc hành lang ngắn ra ngoài. Bầu trời vẫn tối và những vì sao không thể nhìn rõ, có lẽ vì trời đang mây mù. "Oh, sabu sabu~" Trong không khí lạnh như cắt, tôi làm việc xong rồi vội vã quay lại vào nhà. Jeff đang ngáy khò khò trong phòng đối diện, và chiếc chăn nhỏ bên cạnh anh ấy chắc là do Lilypia lấy đi.

Tôi mượn tạm chiếc chăn chưa dùng đến mà không làm Jeff tỉnh dậy. Sau đó, tôi quay lại phòng mình.

—Đây rồi.

Tôi đưa chiếc chăn nhỏ cho Siegfriede.

—Không cần đâu. Các người cứ dùng đi.

—Không, tôi sẽ ngủ ở futon, không sao đâu. Cô sẽ là người chịu trách nhiệm với Lily-chan nếu cô bị cảm đấy.

—Nuh-uh...

Cô ấy làm mặt cau có, cầm lấy chiếc chăn rồi quấn nó lên vai. Một cách nào đó, tôi biết cách xử lý cô gái này từ trong bụng vậy. Cô ấy không nhìn nhận sự việc cho bản thân, mà chỉ hành động vì người khác. Nếu là cho bản thân, cô ấy sẽ không nhận chiếc chăn, nhưng nếu là cho Lilypia, cô ấy sẽ nhận.

(Chăm chỉ, nhưng bị cái là cứng đầu quá...)

Sau khi thấy cô ấy quấn chăn, tôi lén chui vào futon để tránh cái lạnh. Cô bé lại ôm chặt tôi. Nugui. Mềm mại quá~.

Tôi đang nghĩ sẽ ngủ một giấc nữa trong chiếc futon ấm áp...

—Tại sao?

Tôi nghe thấy một giọng nói.

—Cô đang du hành. Cô là một pháp sư.

—Tôi không thích bị gọi là "pháp sư." Otto là được rồi.

—Tại sao cô lại du hành? Mục đích của cô khi đặt chân đến quốc gia này là gì?

Thật là hiếm khi cô ấy hỏi tôi một câu hỏi. Vấn đề về những lời xúc phạm thì đã qua đi từ lâu.

—Có lẽ tôi đã nói quá một chút trước đó.

Tôi nói khẽ để không làm Lilypia tỉnh giấc.

—Tôi đang nghiên cứu về những loại ma thuật hiếm.

—... Hiểu rồi.

Cô ấy đáp lại một cách khẽ khàng. Giờ thì miếng băng che mắt của cô ấy tụt xuống.

—Sư phụ tôi tên là Curios Le Moon.

—Tôi đã nghe cái tên này ở đâu đó rồi.

—Có vẻ như ông ấy là một pháp sư trong triều đình của quốc gia này từ rất lâu trước đây.

—Chắc là trước khi ông ấy trở thành Đại tá SS.

—Có thể là như vậy. Chính ông ấy từng nói "đã rời khỏi thủ đô" từ lâu. ... Sư phụ tôi rất lo lắng về tình trạng suy thoái của ma thuật hiện nay, và ông ấy muốn bảo tồn toàn bộ ma thuật. Vì ma thuật là một nghề truyền thống, một khi mất đi thì khó mà phục hồi. Nhưng ông ấy đã mất mạng trong quá trình đó...

—Hoàn thành cuốn Đại Tịch Thư.

Sau cái chết của sư phụ, tôi đã đi qua rất nhiều quốc gia và nghiên cứu tất cả những ma thuật hiếm mà tôi có thể tìm thấy. Cuốn Đại Tịch Thư có một trang "trống" trong mỗi chương, điều này có nghĩa là sư phụ tôi biết về sự tồn tại của nó, nhưng lại không biết rõ về nó. Vì thế nên tôi mới ở đây.

Đó là một chuỗi những khó khăn. Tôi không thể nhớ nổi đã bao nhiêu lần tôi gần như đã chết, vượt qua đại dương lạnh giá và vùng đất khô cằn. Nhờ vào sự huấn luyện nghiêm khắc của sư phụ mà tôi có thể sống sót. Khi tôi bị rắn độc cắn ở Biển Grassdolla (khiến chân trái tôi sưng lên như cành cây và phải chịu đựng sự đau đớn suốt ba ngày ba đêm. Tôi tưởng mình sẽ chết), và khi tôi bị lạc trong sa mạc Naval (tôi đi trong sa mạc suốt mười ba ngày mà không ăn uống, và đã có hàng trăm ảo giác về những ốc đảo. Tôi tưởng mình sẽ chết)… Nói chung, tôi đã trải qua vô số nguy hiểm, nhưng bằng ma thuật chữa trị tốt nhất của mình và nhờ vào sự may mắn của các vị thần, tôi đã sống sót và đến được nơi này, quốc gia lớn Revelwein ở phương Tây xa xôi. Lý do tôi trì hoãn mặc dù đây là nơi có liên quan đến sư phụ tôi là vì quốc gia này khá xa xôi và việc vượt đại dương là rất khó khăn.

—Một lời hứa với sư phụ đã khuất…

Sau khi nói xong, cô ấy lẩm bẩm như thể đang nhớ lại điều gì đó.

—Đúng vậy. Vì vậy, việc thu thập Đại tịch thư cũng là một giấc mơ đối với tôi.

—Giấc mơ?

—Ma thuật, như cô thấy đấy, chính là sự công bằng. Nếu bạn bất lực hay nghèo khó, học được ma thuật có thể giúp bạn kiếm sống và sống sót. Người ta thường bảo ma thuật giờ không còn quan trọng như kiếm thuật hay y học nữa, nhưng mà tôi tin là vẫn còn rất nhiều tiềm năng. Một ngày nào đó tôi mơ ước sẽ trở lại quê hương và xây dựng một trường học miễn phí dạy ma thuật cho những đứa trẻ nghèo. Đặc biệt là ma thuật chữa trị, vì nó có thể cứu sống nhiều người.

—...

Cô ấy lắng nghe trong im lặng. Có phải là cô ấy đang ngạc nhiên hay đang bối rối không? Cảm giác như cô ấy sẽ hiểu phần nào, dù sao đi nữa thì cô ấy cũng đã từng giúp đỡ những đứa trẻ nghèo trong giáo xứ mà.

"Thêm vào đó, tôi nghĩ thế giới sẽ cần đến ma thuật một lần nữa." Đó không chỉ là ước mơ mà còn là niềm tin vững chắc. "Hiện tại, ma thuật bị vô hiệu hóa bởi vật liệu chống ma thuật, nhưng lúc nào đó sẽ có người tìm ra cách để vượt qua được. Khi đó, nếu không có những người luyện tập ma thuật đúng đắn, chúng ta sẽ không thể chống lại những kẻ lạm dụng nó. Vì vậy, việc biên soạn Đại Tịch Thư là một nghĩa vụ đối với nhân loại và lịch sử cho những ai yêu thích ma thuật."

Tôi thở dài một chút.

—... Có lẽ câu chuyện này hơi tẻ nhạt với cô, phải không? Thôi, đi ngủ đi.

—Vậy là, đây là con người thật của cô?

Ngay lúc đó, Siegfriede mở miệng.

—Cô không tò mò về "con mắt" của tôi à? Có thể đó chính là ma thuật mà sư phụ của cô đã theo đuổi.

—À, đúng rồi. Đó là điều tôi định nói. Ban đầu thì có thể đúng như vậy, nhưng bây giờ tôi không chỉ đơn giản là muốn biết về nó nữa.

Tôi muốn biết về cô.

... Một câu nói mà tôi sẽ không bao giờ thốt ra vì nó quá xấu hổ.

—Thực lòng mà nói...

Hiệp sĩ bình thản đáp, tay chạm nhẹ vào miếng băng che mắt như đang vẽ lên đó.

—Tôi cũng không biết cái "điều này" là gì.

Đây là câu chuyện về quá khứ của cô, một điều mà tôi rất ít khi nghe từ cô ấy.

—Sau khi mất đi thị giác, tôi đã sống trong bóng tối một thời gian. Dĩ nhiên, mắt tôi bị lấy đi... Tôi mất ánh sáng và chỉ lang thang trong bóng tối. Tôi uống nước bẩn, nhai rễ cây, nhưng tôi vẫn sống sót. Tôi không thể chết được.

—... Cô đã phải chịu đựng rất nhiều rồi.

Sau khi nói xong, tôi cảm thấy hơi xấu hổ vì đã dùng từ "rác rưởi". Cảm giác như nửa cuộc đời của cô ấy không thể đơn giản bị gói gọn trong những từ ngữ như thế.

—Sau khi lang thang trong bóng tối và sống sót, một ngày nọ, một "biến đổi" đã xảy ra.

—Biến đổi?

—Tôi bắt đầu thấy.

—Gì cơ?

—"Thấy" có lẽ không phải là từ chính xác. "Cảm nhận" thì có vẻ gần hơn. Một ngày nọ, đột nhiên tôi có thể phân biệt được mọi thứ xung quanh. Tôi nhận ra có gì đó, ai là ai, họ di chuyển như thế nào… những thứ đại loại như vậy.

—Cô có thể nhìn thấy không?

—Tôi không thể nhìn thấy.

—Vậy thì sao...

—Tôi chỉ có thể "cảm nhận". Bây giờ, tôi không thể thấy cô, nhưng tôi biết. Tôi có thể cảm nhận được cô đang vạch ngón tay trái lên mu bàn tay phải ngay lúc này, và rằng mái tóc của cô đang xòa xuống mắt.

Sau tất cả thời gian này, tôi có chút ngạc nhiên. Vội vàng sờ lại mái tóc, đúng là nó đang rối bời thật.

—Cô nói là cô cảm nhận được, chứ không phải nhìn thấy?

—Đúng, đó là ý tôi muốn nói.

Cái quái gì vậy?

Tôi chẳng hiểu gì cả, dù đã nghe cô giải thích. Liệu có phải cô ta cảm nhận được mọi thứ xung quanh bằng một "giác quan" siêu nhiên nào đó thay vì bằng "thị giác"? Tôi chắc chắn đã nghe nói đến những thứ như thế, nhưng việc cô ấy có thể đối phó với Farrenberger, Isabella và mấy gã hiệp sĩ kia thật khó giải thích. Không phải là giác quan của cô ấy đã trở nên nhạy bén hơn hay thính giác đã phát triển. Chính vì vậy nên tôi luôn nghi ngờ đây là một loại ma thuật chưa được khám phá.

—Tôi không biết liệu đây có phải là ma thuật hay không.

Giống như cô ấy đã cảm nhận được sự nghi ngờ của tôi, cô ấy tiếp tục.

—Tôi không ý thức rằng mình đang sử dụng ma thuật, và tôi cũng không có hứng thú với nó. Điều tôi có thể làm tốt nhất là cầm kiếm và cưỡi ngựa, đó là tất cả.

Cô ấy cười khúc khích một mình.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy vẻ mặt của cô ấy dịu đi một chút, như thể cô ấy đã tha thứ cho tôi.

—Tôi có thể hỏi cô một câu không?

—Điều gì vậy?

—Tại sao cô lại mất đi ánh sáng và sống sót dù đã uống phải nước đục? Tại sao cô lại quyết tâm ở lại đất nước này?

(Phải chăng vì vị nữ hoàng đó?)

Tôi tự cắn chặt những câu hỏi mà tôi thực sự muốn hỏi. Không phải là tôi không muốn làm phiền cô, mà là tôi không muốn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh hiện tại.

—Đó là phong độ của một quý ông.

Cô trả lời ngay lập tức. Nhưng tôi cảm thấy câu "trả lời" đó không phải là câu trả lời thật sự.

Lý do thực sự sâu xa hơn thế. Tôi đã nhận ra điều đó.

—Có thể là vậy…

Vì thế tôi lại hỏi một cách gián tiếp.

—Là vì vị vua xấu xa đó sao?

Trong một khoảnh khắc, một sự im lặng mong manh trôi qua, như thể không khí trở nên căng thẳng. Tôi thấy cô ấy cắn nhẹ môi dưới.

Không khí dường như run lên, tôi không biết liệu tôi có làm cô ấy bị tổn thương thêm nữa không.

—Chỉ đơn giản, nếu đó là một vị vua xấu...

Cô ấy nói với giọng vô cùng buồn bã.

"Giá mà mọi chuyện khác đi..." Vẻ mặt của cô ấy lúc này, ôi, tôi không biết phải diễn tả như thế nào… trông cô ấy đau đớn, buồn bã, và có gì đó giống như một cô gái đang cháy bỏng với mối tình đầu chưa được đáp lại…

—Từ giờ...

Tôi lại cảm thấy mình ôm lấy ngực một lần nữa.

—Cô sẽ làm gì?

—...?

Cô nghiêng đầu, như thể cô ấy đang cố gắng truyền đạt ý nghĩa của câu hỏi.

—Uhm.

Tôi thêm vào, lựa chọn từ ngữ cẩn thận.

—Chà, hiện tại... cô bị đuổi khỏi đất nước này phải không? Nhưng cô đã ở đây bao lâu rồi...?

—Ừ.

Cô trả lời, như thể đã nhận ra ý định của tôi.

—Tôi...

Hiệp sĩ cô đơn không ánh sáng hạ mắt xuống trong im lặng, rồi nhìn lên trần nhà. Sau khi để ánh mắt lang thang qua chiếc băng mắt trong bóng tối, như thể câu trả lời cho cảm xúc của cô ấy đã được viết ở đó.

—Kết thúc.

—Cái gì?

Giống như cô ấy đang tự hỏi chính mình, chứ không phải tôi.

—Lần sau khi gặp được Điện Hạ, thì...

Cô ấy đáp, và trong tay cô ấy cầm một thanh kiếm dài, nó lấp lánh trong đêm tối.

—Tôi sẽ kết thúc tất cả. Bằng chính đôi tay này.

Vào lúc bình minh, cô ấy đã biến mất.

---o0o---

Và trong một thời gian sau đó, những ngày tháng trôi qua trong yên bình.

Không có gì ngạc nhiên lắm về sự biến mất của Siegfriede, và Jeff nói rằng cô ấy có lẽ lại đang làm vòng tuần tra xung quanh thành phố lâu đài, phát thức ăn cho những đứa trẻ nghèo.

Người kỵ sĩ cô đơn không ánh sáng ấy đã cống hiến cho những kẻ yếu đuối, và sẽ vẫn tiếp tục làm vậy. Dần dần tôi bắt đầu hiểu rằng đó chính là con đường mà cô ấy chọn. Con đường của lòng hiệp sĩ.

Màn kịch sắp kết thúc.

Từ đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về ý nghĩa của những lời nói ấy. Tất cả những gì tôi nghĩ đến là những tưởng tượng lo lắng, và thậm chí khi tôi hỏi Jeff về cô ấy, ông chỉ lắc đầu với vẻ buồn bã và không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.

Siegfriede, Kỵ sĩ Nổi Loạn.

Rosalinde, nữ hoàng độc tài hiếm có.

Nếu có một sự giải quyết nào đó giữa hai người này, chắc chắn sẽ là...

---o0o---

— Furi-neechan, em muốn chơi thêm với chị…

Ngày hôm đó. Sau khi ăn sáng xong, Lilypia nói.

Mười ngày đã trôi qua kể từ khi Siegfriede biến mất.

— Cô ấy sẽ trở lại thôi.

— Khi nào vậy ạ?

— À... nếu em là một cô bé ngoan, cô ấy sẽ về sớm thôi. Chắc chắn là như vậy đó.

Tôi trả lời trong lòng, trong khi tay vẫn mải rửa chén bát. Nhưng, bên cạnh đó, tôi cũng lo lắng không biết cô ấy có phải đang chuẩn bị cho một "lễ kết thúc" gì đó để mọi thứ được chỉnh sửa lại không.

— Ừ, chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi. Chị chắc chắn.

Tôi tự hỏi tại sao trái tim mình lại loạn nhịp như vậy.

Hình ảnh khuôn mặt đầy suy tư của cô ấy thoáng hiện trong mắt tôi.

(Chắc chắn không phải là chúng ta sắp phải nói lời tạm biệt với cuộc đời này chứ… phải không?)

— Này, này, hôm nay chúng ta sẽ làm gì?

— À, trời đẹp quá, muốn ra ngoài chơi không?

— Được, chúng ta chơi nhé!

Phản ứng ngây thơ của Lilypia khiến tôi nhẹ lòng.

(Ừ, nghĩ ngợi làm gì cho mệt. Cứ làm những gì chúng ta có thể thôi)

Tôi thay đổi sang một thái độ lạc quan. Nhớ lại lúc đầu, tôi còn cảm thấy mình thật may mắn khi có một nơi an toàn, nhà của Jeff, ở một đất nước xa xôi, và có thể sống những ngày tháng vui vẻ với Lilypia. Khi lần đầu tiên tôi đặt chân đến đất nước này, tôi đã cảm thấy một chút tiếc nuối vì mình đã đến một nơi mà ở đó có những cuộc hành hình công khai và những lễ hội điên rồ. Nhưng giờ thì mọi cảm giác ấy đã dần phai nhạt.

Sớm muộn gì tôi cũng sẽ gặp lại cô ấy. Mặc dù tôi vẫn chưa biết rõ bí mật về "con mắt" của cô ấy, hay chính về cô ấy, nhưng tôi tin rằng thời gian sẽ giải quyết tất cả. Nếu khoảng cách giữa chúng tôi có thể thu hẹp thêm chút nữa, có thể sẽ có một ngày cô ấy sẽ kể tôi nghe về những bí mật trong trái tim mình. Tất cả những điều này chỉ là hy vọng của tôi, nhưng chúng tôi đã có những cuộc trò chuyện sâu sắc vào đêm hôm qua, và tôi cảm thấy rằng không phải là không thể.

— To-neechan, chúng ta sẽ chơi ở đâu?

— Chỉ trong khu phố thôi.

— Hảa~?

— Bây giờ không an toàn đâu…

Siegfriede đang bị truy nã vì tội phản bội, và ngôi nhà này mà cô ấy đang trú ẩn cũng không phải là nơi an toàn. Nó nằm rất xa thành phố lâu đài, ở vùng ngoại ô của khu ổ chuột, nên…

Có lẽ bạn sẽ không gặp phải các Hiệp Sĩ hay SS đâu, nhưng dù sao cũng không thể quá cẩn thận. Vì vậy, tôi luôn che mặt bằng một chiếc khăn mỗi khi ra ngoài. Bằng cách này, nếu tôi sống bình yên với Jeff và Lilypia, tôi sẽ có thể gặp lại cô ấy. Còn vụ "tấn công" hôm trước, tốt nhất là cứ giữ im lặng một thời gian...

Ngay lúc đó, tôi sẽ được nhắc nhở rằng suy nghĩ đó quả thực ngây thơ.

— Ah...!

Từ ngoài cửa, tôi nghe thấy tiếng hét của Lilypia. "Chuyện gì thế~?" Khi tôi gọi, tôi nhận được một câu trả lời từ phía bên kia.

— Hetai-san!

(...? Hetai-san)

Bất ngờ, tôi cảm thấy một cảm giác hồi hộp trong ngực, "Lilypia?" và tôi dừng việc rửa chén lại, vội vã tiến ra cửa.

Ở đó.

— Ah..., aah...

Cảnh tượng trước cửa khiến tôi sững sờ. Như thể tràn đầy cả con đường, một nhóm lính vũ trang đang xếp thành hàng, và có hàng chục người trong số họ. Không, ít nhất cũng phải một trăm người. "Lilypia, không!" Tôi kéo cô bé ra khỏi cửa và đẩy lùi cô ấy về phía sau. "Chuyện gì đang xảy ra thế...!" và Jeff bước ra từ hành lang.

— Đứng yên!

Một tiếng hét vang lên, dữ dội. Nếu nhìn kỹ, bạn sẽ thấy những người lính đang giương cung tên nhắm về phía chúng tôi, và tôi đứng như trời trồng.

Rồi một bóng hình cưỡi trên một con ngựa trắng bước ra khỏi hàng.

— Kẻ phản bội dám thách thức Nữ Vương! Hãy đầu hàng ngay lập tức!

Một cô gái Hiệp sĩ quen thuộc với mái tóc đỏ giơ mũi kiếm chỉ vào chúng tôi, hét lên giữa nền phông của một lá cờ quốc gia căng phồng.

— Đó là mệnh lệnh từ nhà vua!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận