“Nơi này… thực sự là khu ổ chuột ư?”
Krishna, Phó Đội Trưởng Đội Vệ Binh Hoàng Gia, được Đội Trưởng báo tin rằng Xung đột giữa những á nhân đã đi đến hồi kết. Vào lúc bước đến khu ổ chuột, cô đã không thể tin vào mắt mình.
Người thằn lằn và người sói thì khoác vai nhau cười. Người sói và orc thì xếp thành thành vòng tròn phấn khởi. Orc và người thằn lằn thì đã chia sẻ thức uống.
Bầu không khí căng thẳng và u ám từng bao trùm cả thành phố giờ đã hoàn toàn biến mất.
"Chẳng lẽ… là thật sao?"
Cô nuốt nước bọt. Những tin đồn về “Người Hoà Giải” đã chấm dứt cuộc xung đột giữa ba chủng tộc.
Trước khi tới đây, cô đã nghĩ chuyện này tuyệt đối hoang đường, nhưng khung cảnh trước mắt cô lại chẳng thể chối cãi.
“Cậu kia. Tôi hỏi chút được không?”
Krishna lên tiếng gọi một người thằn lằn đang hút tẩu nước bên vệ đường. Cô cải trang thành một cư dân, khoác lên mình bộ áo choàng rách nát để tránh bị phát hiện là thành viên của Đội Vệ Binh Hoàng Gia.
“Có chuyện gì thế, chị gái?”
“Chị gái… Thôi, kệ đi. Tôi đã vắng mặt ở khu ổ chuột một thời gian, và dường như không khí ở đây đã có chút thay đổi.”
“Vậy sao?”
“Trông cậu khá hoà hợp với người sói và lũ orc.”
“Ờ. Khi quen họ rồi mới biết, họ cũng là người tốt đấy.”
“Tôi nhớ trước đây quan hệ của mấy người chẳng tốt đẹp gì.”
“Có lẽ đúng là vậy thật.”
"Có chuyện gì đã xảy ra?"
"À, cái đó thì—"
Người thằn lằn ngắt câu giữa chừng. Hắn ta quay lưng về phía Krishna rồi bắt đầu rời đi.
“Xin lỗi nhé. Tôi không biết cô là ai cả, nhưng tôi sẽ không tiết lộ đâu. Bọn tôi phải cố giữ cho nó ít nổi bật nhất.”
“Ít nổi bật…?”
“Gặp lại sau nhé, chị gái.”
“Đợi đã.”
Krishna vòng qua người hắn ta, rút khẩu súng ma thuật từ thắt lưng và chĩa nòng súng vào bụng hắn.
“Ngươi phải nói.”
“C-Cô… là ai?”
“Đừng nói những thứ không cần thiết. Chỉ cần trả lời câu hỏi của ta. Ai là ‘Người Hoà Giải’?”
Cô ấn mạnh vào cò súng.
“Tôi… Tôi sẽ không nói đâu…”
“Gì cơ?”
“Tôi nợ người đó rất nhiều. Kể cả khi có có nổ súng, tôi cũng không nói đâu!”
“Có vẻ như ‘Người Hoà Giải’ này rất được tôn trọng nhỉ. Đó là ai?”
“S-Sếp!”
Bất ngờ, người thằn lằn hét lên, nhìn về phía cuối con phố. Ở rìa tầm mắt của Krishna, cô nhìn thấy một cặp chị em người thằn lằn đang tiến nhanh về chỗ này.
—Zofia Cuồng Phong, và em trai cô, Zonde.
Ngay lập tức, Krishna lao vào một con hẻm hẹp bên cạnh. Cặp chị em người thằn lằn dường như chỉ tình cờ đi ngang qua, nhưng cô đang ở thế bất lợi khi phải chạm trán họ trong lãnh thổ của họ.
—Không, còn hơn thế nữa…
Cô cảm thấy, trong một khoảnh khắc thoáng qua, rằng tay của họ, những vết thương không thể chữa trị mà cô gây ra khi chúng xâm nhập vào khu vực đặc biệt, đã hoàn toàn hồi phục.
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy...?"
Krishna suy nghĩ trong khi chạy và rẽ vào các con hẻm— thế rồi bị lạc.
***
“Tự nhiên thấy ớn lạnh quá.”
Tại phòng khám ở tàn tích, Zenos rùng mình.
Hiếm khi phòng khám được yên bình khi không có á nhân nào ghé qua.
Cậu thẫn thờ chờ Lily pha trà phía sau thì cánh cửa chậm rãi mở ra.
“…?”
Đứng đó là người phụ nữ mặc một tấm vải tả tơi như áo choàng. Tuy nhiên, mặc dù sự xuất hiện khá tiều tuỵ, nhưng mái tóc vàng óng tuyệt đẹp và đôi mắt màu nước biển của cô lại mang một vẻ quý phái. Trước khi cậu kịp hỏi cô có phải một vị khách, người phụ nữ đã lên tiếng.
“Xin thứ lỗi. Tôi e rằng mình đã bị lạc. Tôi là người ở khu ổ chuột, nhưng có vẻ tôi đã bị lạc đường trong khu tàn tích.”
“Hiểu rồi, thật không may.”
“Vâng. Mất phương hướng là điểm yếu duy nhất của tôi.”
“Tôi hiểu rồi…”
“Tôi cảm giác có ai đó ở đây, nên tôi đã dừng lại. Cậu có thể chỉ tôi đường đến thành phố không?”
“Tôi hiểu. Trong trường hợp đó—”
Khi cậu đang định giải thích, Lily quay lại với những tách trà.
“Zenos, có khách ạ?”
“Không, cô ấy bị lạc đường…”
Khi cậu đang định trả lời, người phụ nữ trước mặt cậu bất ngờ hướng mũi súng vào cậu.
BOGWAN! BOGWAN!
Hai quả bom khói được ném vào Zenos không chút do dự.
“W-Waaaaah!”
Lily hét lên và làm rơi tách trà.
“Zenos! Zenos!”
“Cô gái này là elf, nhưng cậu là con người. Các người không phải cha con, tôi sẽ bắt giữ kẻ bắt cóc.”
“K-Không phải! Chính Zenos đã cưu mang Lily mà…!”
“Buôn người mà không thông qua trao đổi là phạm pháp. Tôi sẽ bắt giữ kẻ tội phạm.”
“Không phải thế! Zenos đã cứu Lily mà!”
“Sao cơ…?”
Khi Lily khẳng định, Krishna nhìn vào miệng súng.
“…Hiểu rồi. Tôi đã hành động quá hấp tấp. Công việc của tôi luôn chính xác, nhưng điểm yếu duy nhất của tôi là sự nóng nảy. Thực lòng xin lỗi, nhưng cậu ta sẽ không thể tỉnh lại trong một lúc.”
“Không phải cô nói điểm yếu duy nhất của cô là mất phương hướng sao. Điểm yếu của cô ngày càng tăng à?”
“Sao cơ…?”
Khi làn khói tan đi, Zenos xuất hiện không một vết xước.
Người phụ nữ trước mặt cậu khẽ nghiêng đầu, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên.
“Thứ lỗi cho sự nóng nảy của tôi. Tôi mừng là cậu không bị thương, nhưng làm cách nào…?”
“Tôi chỉ sử dụng ma pháp phòng vệ thôi.”
“Thật buồn cười. Không có ma pháp phòng vệ nào có thể ngăn được súng của tôi cả.”
“Không, tôi chỉ sử dụng ma pháp phòng vệ thông thường thôi.”
“Gì chứ…!”
“Ể, nó lạ lắm sao? Thật lòng mà nói, tôi không tự tin lắm bởi vì nó chỉ là tự học.”
“Cậu nghiêm túc đấy à?”
Krishna nheo mắt lại và tiến lại gần. Cô nhìn chằm chằm cậu từ khoảng cách mà cậu có thể cảm nhận được hơi thở của cô.
“Hừm… Quả thực, không có một vết xước nào. Sao có thể chứ? Quá nhiều thứ khó tin xảy ra hôm nay.”
“Tôi cũng vừa trải qua một sự kiện khó tin là bị bắn, nhưng…?”
“Ra vậy, cậu chắc hẳn là một pháp sư vĩ đại trứ danh. Cậu cống hiến cho duy nhất ma pháp phòng vệ kể từ khi còn nhỏ, rồi làm chủ nó, và giờ thì cậu đang sống ẩn dật trong khu tàn tích.”
“Không phải vậy.”
“cậu chắc hẳn có bí danh là ‘Người đàn ông hết mình cho phòng vệ’.”
“Bí danh đó thật vô vị!”
“Không cần khiêm tốn. Không còn lời giải thích nào khác tốt hơn. Cậu có thể lừa được người khác nhưng không thể lừa được Krishna, Phó Đội Trưởng của Đội Vệ Binh Hoàng Gia đâu.”
Zenos và Lily nhìn nhau.
“Phó Đội Trưởng của Đội Vệ Binh ư…?”
“Phải, còn được biết đến như ‘Hoa Hồng Đá’, bởi sự kiên quyết như đá trong việc thi hành nhiệm vụ.”
“…Ể?”
“Phải, tôi có ý tưởng này hay lắm. Tên cậu là Zenos đúng không? Cậu có sẵn lòng hợp tác với tôi trong cuộc điều tra không? Thật tốt nếu có một bậc thầy như cậu cùng hợp tác. Tất nhiên, Tôi sẽ ban thưởng hậu hĩnh.”
Krishna nói điều đó với vẻ phấn khởi.
Cậu nghĩ mình đã nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Camilla từ tầng hai. Pfft.
Hai người gặp nhau sớm vậy…!


3 Bình luận
Cơ mà bà này có thật là phó đội trưởng ko, thấy hơi... có vấn đề
TFNC