Web Novel
Chương 18: Một lần nữa, tôi nhận ra đây là thế giới khác
10 Bình luận - Độ dài: 1,545 từ - Cập nhật:
Sau một hồi bàn bạc, bọn tôi quyết định đi karaoke.
Lần cuối tôi đi karaoke là khi nào ấy nhỉ? Nghĩ tới chuyện được đi hát, tôi thấy mình có chút háo hức.
Một cô nàng trong sáng và một cô nàng gyaru. Cộng thêm một thằng con trai chẳng có gì nổi bật và tôi, người có gương mặt của một tên ác nhân. Khi nhìn thấy cái tổ hợp lộn xộn này bước vào, thì nhân viên của quán đã thoáng ngạc nhiên. Yên tâm đi, bọn tôi chỉ đến hát thôi mà.
"Tớ lâu lắm rồi không đi karaoke luôn á. Tự dưng thấy phấn khích dữ thần!"
"Tớ cũng dạo này không đi. Thỉnh thoảng cũng muốn hét to một chút."
Himuro và Shiratori ríu rít trò chuyện đầy vui vẻ. Hai người này rốt cuộc là thân hay không thân vậy? Mối quan hệ giữa con gái với nhau đúng là khó đoán thật.
“……”
“……”
Còn hai thằng con trai thì chẳng biết nói gì, chỉ yên lặng ngồi nhìn bọn con gái.
Thật ra cũng không phải bọn tôi đang giận dỗi gì. Chỉ là tôi với Nosaka chẳng có gì để bàn cả. Vốn dĩ đã không phải bạn bè, những gì tôi biết về cậu ta chỉ toàn là mấy cảnh bị NTR rồi đau khổ vật vã trong nguyên tác. Mà mấy chuyện đó thì làm sao mà đem ra tán gẫu được chứ.
Mà hình như Nosaka cũng đang đề phòng tôi. Cậu ta giữ khoảng cách rõ ràng, mắt thì cứ lườm lườm theo dõi. Chẳng có chút không khí nào để bắt chuyện luôn.
“N-Này, Gouda──”
“Vậy thì Himuro Hasa xin phép trình bày bài hát đầu tiên nha~!”
Người mở màn là Himuro. Hình như Nosaka định nói gì đó, nhưng giọng hào hứng của Himuro cùng tiếng micro đã nhấn chìm hoàn toàn câu nói của cậu ta.
Nếu có việc gì thì chắc cậu ta sẽ lại bắt chuyện thôi. Còn giờ thì tôi chỉ muốn thưởng thức giọng hát của Himuro.
──♪
Nghe Himuro hát, tôi nghiêng đầu khó hiểu.
Đó là một bài hát mà tôi hoàn toàn không quen thuộc. Nhưng dựa vào phản ứng của Shiratori và Nosaka thì bài này khá nổi tiếng thì phải.
Tôi đâu phải dân sành nhạc, nhưng những bài hát nổi tiếng thì ít nhiều tôi cũng biết chứ. Dù sao cũng là học sinh cấp ba mà, khoảng cách thế hệ cũng đâu có thể xa đến mức đấy… nhể?
Đến lúc này tôi mới nhận ra. Do đây là thế giới manga, nên liệu các ca sĩ cũng có thể khác với thế giới của tôi thì sao?
Tôi chưa từng để tâm vì bối cảnh là thời hiện đại, nhưng đúng là thế giới manga có nhiều thứ khác biệt thật. Tôi thử lướt danh sách nghệ sĩ trên màn hình cảm ứng thì đúng là chả nhận ra ai luôn.
Chết cha rồi...! Thế này thì tôi phải hát cái quái gì bây giờ? Tôi hoàn toàn không lường trước được chuyện này.
“Yay~! Cảm ơn mọi người nha~!”
Trong lúc tôi còn đang hoảng loạn, thì Himuro đã hát xong. Nói thật là từ giữa bài trở đi là tôi chẳng còn tâm trí để nghe nữa…
“Gouda-kun, cậu chọn được bài chưa?”
“Chưa… Cậu chọn trước đi, Shiratori.”
“Ừ, cảm ơn cậu.”
Tôi đưa thiết bị chọn bài cho Shiratori. Cô ấy thao tác rất thành thạo, không chút do dự.
Shiratori cầm micro đứng dậy với dáng vẻ tao nhã. Nhìn người con gái mình thích chuẩn bị hát, Nosaka liền ngồi chổm người về phía trước như một fanboy chính hiệu.
Còn tôi thì không rảnh để quan tâm, mà vẫn đang điên cuồng lục tìm xem có bài nào mình có thể hát không.
“Akio ơi~ cậu chọn được bài nào chưa vậy?”
Chẳng biết từ lúc nào, Himuro đã ngồi xuống bên cạnh tôi và nghiêng người hỏi.
"À... ừm... tôi... tôi không rành mấy bài gần đây... Nên vẫn đang phân vân là không biết chọn bài nào..."
“Hát mấy bài cũ cũng được mà? Hồi tụi mình còn nhỏ hay nghe ấy, chắc phải có bài cậu biết chứ.”
Vấn đề không ở năm phát hành đâu! Mà ở việc cả cái thế giới này nó khác biệt hoàn toàn với thế giời kia cơ mà!
…Mà thôi, có nói thì cũng chẳng thể làm gì. Làm cho Himuro lo lắng cũng chẳng giải quyết được vấn đề.
"Phù~. Lâu rồi không hát nên giọng có hơi tệ thì phải."
“Không đâu, Himari hát hay lắm ấy!”
Tiếng vỗ tay nhiệt tình của Nosaka khiến tôi nhận ra Shiratori đã hát xong.
Toang rồi. Nếu tôi không chọn được bài sớm thì sẽ tới lượt mình mất.
Trong lúc tôi đang lo lắng thì Shiratori ngồi xuống cạnh tôi, ở phía đối diện với Himuro.
“N-Này Himari! Cậu ngồi cạnh Gouda làm gì chứ──”
“Đây, micro này. Đến lượt cậu rồi đó, Junpei-kun.”
“À, ờ… cảm ơn cậu.”
Shiratori nhận thiết bị chọn bài từ tôi, rồi lại tiếp tục nhập bài hát một cách thành thạo. Đúng là bạn thanh mai trúc mã có khác, không cần nói cũng biết đối phương muốn gì.
Trong lúc cầm micro, Nosaka liến nhìn tôi với anh mắt như muốn đốt tôi thành tro. Không cần phải nói ra, tôi cũng đọc được câu “Đừng có làm gì kỳ lạ với Hinata đấy!” hiện rõ trên mặt cậu ta.
“Thế còn cậu, Gouda? Định hát bài gì thế?”
Shiratori nghiêng người lại gần hỏi, mái tóc dài màu hồng nhạt đung đưa theo động tác của cô ấy… Đúng là biết cách gây chú ý.
"Đ-Đang nghĩ đây…”
Dù có nghĩ bao nhiêu thì tôi cũng chẳng thể nhớ ra nổi một bài hát nào. Đồ ngốc, đáng lẽ mày phải lường trước chuyện này từ lúc quyết định đi karaoke chứ! Nếu chịu kiểm tra trước danh sách bài hát thì mọi chuyện đâu đến nỗi…
“Hay là hát bài này đi? Nó đang đứng top mà. Nhiều người chọn thì chắc là sẽ dễ hát ấy!”
Himuro ghé sát đầu vào vai tôi rồi chỉ tay vào màn hình đề xuất. Ờ thì, nếu bài nào cũng xa lạ như nhau, thì chọn bài dễ hát một chút có lẽ là an toàn nhất
“Ờ… chắc bài này vậy.”
Ít ra thì tôi cũng chọn được bài rồi. Nhưng đương nhiên, cuộc chiến chỉ mới thực sự bắt đầu.
"Hồi hộp quá đi mất~. Tớ hát thế nào nhỉ?"
"À, hay lắm Nosaka."
“……”
Tôi vỗ tay tán thưởng cho Nosaka sau khi cậu ta hát xong. Nhưng người cậu ta muốn nghe nhận xét chắc không phải là tôi mà là Shiratori. Gương mặt của cậu ta hiện đang trông rất kỳ lạ.
"Nosaka-kun cừ thật đó nha~. Giọng cũng hay nữa chứ."
“T-Thật hả?”
Nosaka đỏ mặt khi được Himuro khen. Cùng là dân cá biệt, nhưng ai mà chẳng muốn được một cô gái xinh đẹp khen hơn là một tên với gương mặt ác nhân như tôi chứ. Tôi hiểu mà, hiểu rõ là đằng khác.
"Tiếp theo là lượt của Gouda-kun đó nha. Fufu, tớ mong được xem Gouda-kun hát lắm luôn á."
Shiratori vô tình tạo áp lực cho tôi.
Chết tiệt… Nếu là bài quen thì tôi cũng tự tin lắm chứ bộ. Nhưng hát một bài hoàn toàn xa lạ ngay lần đầu thì chẳng vui tẹo nào.
Nhạc bắt đầu nổi lên. Nghe thì có hơi quen quen, nhưng giai điệu và tiết tấu thì lại hoàn toàn xa lạ.
Kệ đi! Chơi tới luôn!
Tôi nắm micro thật chặt và bắt đầu hát.
“Phụt. Gouda, cậu bị điếc tông à?”
Ngay khi tôi vừa cất tiếng hát, Nosaka đã không nhịn được mà bật cười.
Mà cũng đúng thôi. Gọi cái này là hát thì chẳng khác nào xúc phạm bài hát. Tôi đang cố bám theo lời bài chứ chẳng thể gọi là thể hiện gì cả. Không có không khí, mà tôi cũng chẳng thấy vui…
'Ah, mình thật sự chỉ muốn dừng lại cho xong'. Khi cái cảm giác đó càng lúc càng mạnh mẽ—
──♪
Thì một giọng hát khác vang lên, nhưng không phải của tôi.
Khi quay sang thì tôi nhìn thấy Himuro đang cầm micro, vừa hát vừa mỉm cười và… nháy mắt.
…Ý cô ấy là “cứ hát theo tớ đi” à?
Tôi cố hát theo nhịp của Himuro.
Lạ thật. Nhịp điệu dần dần khớp, tôi cũng cảm thấy mình hát tạm ổn hơn một chút và mọi chuyện dần diễn ra suôn sẻ.
Hát cùng Himuro dễ dàng thật. Đến khi bài kết thúc, tôi đã thấy mình mỉm cười lúc nào không hay.
“Phù… Cảm ơn cậu, Himuro. Cậu cứu tôi rồi.”
“Tớ chỉ muốn hát thôi mà. Với lại hát cùng Akio cũng vui nữa.”
Nụ cười của Himuro rạng rỡ hơn bao giờ hết. Và đây có lẽ là khoảnh khắc mà nhận thức của tôi về cô ấy thay đổi hoàn toàn.


10 Bình luận