Cả bài kiểm tra lẫn đánh giá bài tập cá nhân, anh cũng chỉ nhắm đến mức vừa đủ qua điểm sàn.
Đương nhiên cũng có phần anh để tâm một chút để các thành viên trong đội có thể làm tốt.
Dù vậy đi nữa, anh còn chưa làm được một phần tư những gì đã làm ở đợt tập huấn tập đoàn, liệu đây có phải là chuyện có thể xảy ra không?
Ngoại trừ thành tích đội, đó là kết quả có được do phần đánh giá lẫn nhau của các thành viên và đánh giá của tiền bối hướng dẫn chiếm tỷ trọng điểm cao hơn nhiều so với thành tích cá nhân.
Yoo Hyun cho rằng người nỗ lực làm việc và đạt được thành quả mới xứng đáng đứng hạng nhất.
Thế nhưng suy nghĩ của các thành viên trong đội lại khác.
"Chúc mừng nhé. Nhờ anh mà tôi đã có khoảng thời gian rất vui vẻ."
"Yoo Hyun này, hẹn gặp lại nhé."
"Anh làm tốt lắm. Nếu không có anh thì đội chúng ta cũng không thể đứng nhất được đâu."
Rốt cuộc là anh đã làm tốt ở mặt nào mà lại có những lời nói như vậy nhỉ?
Hồi tập huấn tập đoàn thì anh còn biết lý do, nhưng lần này thì thật sự không rõ nữa.
Câu trả lời đến từ Yeo Jin Ho, cũng là đội trưởng của đội mà Yoo Hyun thuộc về.
Người anh lớn hơn Yoo Hyun một tuổi này khoác tay lên vai anh rồi nói.
"Thì là do danh tiếng của Yoo Hyun quá tốt rồi còn gì. Hạng nhất đợt tập huấn tập đoàn, lại được những người từng trải qua khen ngợi hết lời nữa."
"..."
"Thêm nữa lại không có lòng tham. Trả lời thì dứt khoát, mạch lạc. Chẳng phải tự nhiên mọi người sẽ tập hợp lại quanh cậu sao?"
"Đúng là một câu chuyện đáng xấu hổ mà."
"Thật đấy. Để tôi hỏi thử nhé?"
"Thôi được rồi."
Yoo Hyun vội lắc đầu.
Nói tóm lại, theo lời tổng kết của anh ta thì đó là nhờ vào danh tiếng đã gây dựng được trong đợt tập huấn tập đoàn.
Đối với Yoo Hyun luôn sống với suy nghĩ rằng thực lực là ưu tiên hàng đầu, thì đây quả là một kết quả bất ngờ.
Dù sao đi nữa, nhờ vậy mà cũng có được thành quả.
Bốp bốp bốp bốp bốp.
Cha mẹ đã có thể nhìn thấy hình ảnh anh nhận những tràng pháo tay trên bục giảng.
Trước đây, vào ngày cuối cùng anh không mời phụ huynh đến, nhưng bây giờ thì khác.
Mối quan hệ giữa họ không tệ như lúc đó và cũng không còn cảm giác xấu hổ nữa.
Ngược lại, anh thấy biết ơn vì họ đã mỉm cười ấm áp với mình.
"Con trai, con giỏi lắm."
"Chúng ta sinh được đứa con trai giỏi giang quá phải không?"
"Đương nhiên rồi, con trai của chúng ta mà."
Anh có cảm giác như mình đang làm tất cả những việc hiếu thảo mà trước đây chưa thể làm được.
Biểu cảm rạng rỡ của mẹ khi trao bó hoa đã thấm đượm vào trái tim Yoo Hyun một cách dễ chịu.
Một căn hộ officetel ở ngoại ô Seoul.
Bề ngoài tòa nhà trông cũ kỹ nhưng bên trong lại vô cùng sạch sẽ, có lẽ vì mới được dán giấy tường lại.
Trong lúc Yoo Hyun đang xem xét không gian bên trong thì mẹ anh khẽ hỏi dò.
"Hơi chật phải không con?"
"Chật gì đâu ạ. Tầm này là đủ rồi mẹ."
"..."
Khi Yoo Hyun di chuyển, mẹ anh lặng lẽ đi theo sau.
Yoo Hyun liếc nhìn mẹ mình như vậy rồi mỉm cười, anh dừng bước rồi nắm lấy cả hai tay mẹ.
Anh thấy mẹ nuốt nước bọt đánh ực rồi chớp chớp mắt.
Nên nói gì với mẹ đây, người đã trao món quà và đang chờ đợi phản ứng của anh?
Sau một hồi đắn đo vui vẻ, Yoo Hyun cất lời.
"Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ nhiều lắm."
"Thế này đã là gì đâu. Nếu được mẹ còn muốn tìm cho con chỗ nào gần công ty cơ."
"Mẹ lại thế rồi. Chỗ này tốt hơn nhiều so với nơi phức tạp mẹ ạ. Phòng tập gym cũng gần nữa."
"Nhưng mà xa thì đi làm cũng vất vả..."
Với tính cách của mẹ thì chuyện này chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây.
Yoo Hyun bày tỏ ý kiến một cách dứt khoát.
"Aish, quá đủ rồi mẹ ơi. Con thấy quá đủ rồi. Con cảm ơn mẹ rất rất nhiều và nhiều lần nữa ạ."
Thấy anh vừa lắc đầu vừa làm điệu bộ dễ thương, mẹ anh cuối cùng cũng bật cười.
"Phụt."
"Con thật sự cảm ơn mẹ rất nhiều. Con sẽ sống thật tốt ạ."
"Ừ. Mẹ cũng cảm ơn con. Vì con đã thích nó đến vậy."
Cho đi rồi mà vẫn nói cảm ơn, đó có phải là tấm lòng của người mẹ không?
Yoo Hyun thấy lòng mình xúc động, nhẹ nhàng ôm lấy mẹ.
"Con thực sự biết ơn mẹ rất nhiều."
Vỗ về nhẹ nhàng.
Mẹ không nói gì, dùng đôi tay nhỏ nhắn vỗ nhẹ lên lưng anh.
‘Mình nhận là phải rồi.’
Ban đầu khi mẹ nói đã tìm nhà cho mình, Yoo Hyun đã phản đối.
Lý do là vì anh không muốn làm phiền gia đình một cách không cần thiết.
Nhưng lòng mẹ lại không nghĩ vậy.
Mẹ nói cửa hàng bán đồ ăn kèm cũng khá ổn, nhà máy của bố cũng đã vững vàng phần nào rồi nên nhất quyết muốn giúp đỡ anh.
Vì không thể cứ từ chối mãi nên nơi họ thỏa hiệp chính là căn hộ officetel này.
Nụ cười rạng rỡ của mẹ vào ngày ký hợp đồng vẫn còn đọng lại trong lòng Yoo Hyun.
Và bây giờ.
Hơi ấm trong vòng tay mẹ dường như sẽ còn lưu lại trong tim anh thật lâu về sau.
‘Con cảm ơn mẹ.’
Trong những ngày nghỉ lễ, Yoo Hyun đã trò chuyện rất nhiều với mẹ.
Họ cùng nhau đi mua sắm và anh cũng học được cách nấu vài món ăn.
Dù anh biết nấu kha khá món nhưng vẫn không thể sánh bằng tài nghệ của mẹ.
Nếm thử món canh, Yoo Hyun liền giơ ngón tay cái lên.
"Ừm, ngon quá. Mẹ học được món này từ ai thế ạ?"
"Chẳng lẽ mẹ làm đầu bếp món Hàn chỉ để cho vui thôi à?"
"Quả nhiên. Xứng danh đầu bếp cấp quốc bảo."
"Thằng nhóc này. Từ nãy đến giờ cứ trêu mẹ mãi thôi."
"Ha ha, làm gì có chuyện đó ạ."
Mẹ anh ban đầu còn ngượng ngùng, giờ đã mỉm cười một cách tự nhiên.
Yoo Hyun cũng vậy.
Cứ thế cùng nhau trải qua một khoảng thời gian khá dài, anh cảm nhận được bức tường ngăn cách bấy lâu đang dần sụp đổ.
Điều xoa dịu trái tim con người chính là thời gian ở bên nhau cùng những nụ cười ấm áp.
Cứ như vậy thông qua mẹ mình, Yoo Hyun dần dần học được cách sống chan hòa cùng mọi người.
Sáng thứ Hai quay trở lại.
Mẹ đã chỉnh lại cà vạt cho Yoo Hyun trong ngày đầu tiên anh đi làm.
Thực hiện được ước mơ tiễn con trai trong ngày đầu đi làm, bà trông vô cùng hạnh phúc.
"Rồi, xong rồi. Trông con bảnh lắm, Yoo Hyun à."
"Con cảm ơn mẹ."
Mẹ đặt tay lên vai Yoo Hyun rồi mỉm cười cong cả mắt.
"Mẹ sẽ làm sẵn ít đồ ăn kèm, con nhớ ăn uống đầy đủ nhé."
"Vâng. Mẹ đừng lo ạ."
"Ừ. Gặp người trong công ty nhớ chào hỏi lễ phép đấy."
"Vâng. Con đi đây ạ!"
Nghe lời mẹ dặn, Yoo Hyun mỉm cười nhẹ rồi cúi gập người chào.
Mẹ của Yoo Hyun, bà Kim Yeon Hee, nhìn theo bóng con trai đi làm bằng ánh mắt trìu mến.
Liệu con có qua đường cẩn thận không, có bị vấp phải viên gạch lát vỉa hè nào bị lún không.
Bà cẩn thận dõi theo từng bước chân của anh như đang nhìn một đứa trẻ được thả ra gần bờ sông.
Rõ ràng biết con sẽ tự lo liệu được, nhưng sao lòng vẫn thấy lo lắng không yên?
‘Đúng là nỗi lo của người sung sướng mà.’
Bà mỉm cười, thấy vô cùng biết ơn thực tại nơi mình có thể có những nỗi lo như vậy.
Kể từ khi gia đình sa sút, con trai bà lúc nào cũng gai góc, đề phòng.
Bà muốn lấy hết can đảm để lại gần con hơn nhưng lại chẳng thể dễ dàng tiếp cận.
Nỗi sợ rằng cứ thế này họ sẽ mãi mãi xa cách bao trùm lấy bà.
Cứ như vậy, bà đã sống từng ngày trong lo âu thấp thỏm.
Rồi một ngày kia.
Như một phép màu, con trai bà đã chủ động chìa tay ra trước một cách thân thiện.
Bà không biết mình đã biết ơn đến nhường nào vì những nụ cười họ trao nhau khi nhìn vào mắt đối phương.
Đôi khi nhận được điện thoại của con, bà vui đến mức nhảy cẫng lên.
Thêm vào đó, việc con được nhận vào một công ty tốt như vậy khiến bà cảm thấy như đã nhận trước hết tất cả sự hiếu thảo cả đời rồi.
"Yoo Hyun à, cảm ơn con."
Bà buột miệng nói thầm những lời mà anh sẽ chẳng thể nghe thấy.
Đúng lúc đó.
Yoo Hyun đang bước đi bỗng quay người lại.
Rồi nhìn thẳng về phía này.
‘Từ bên ngoài làm sao nhìn thấy bên trong được nhỉ?’
Ngay khoảnh khắc bà đang suy nghĩ như vậy thì con trai bà cúi gập người chào.
Rõ ràng là đang chào bà.
Vừa mới được chào lúc nãy, vậy mà không hiểu sao lòng bà lại nghẹn ngào.
"Con nhà ai mà bảnh bao thế không biết."
Bà Kim Yeon Hee mỉm cười dịu dàng dù vành mắt đã hoe đỏ.
Hôm nay, một khởi đầu mới sau 20 năm.
Nhưng đã khác xưa.
Anh đang mặc bộ vest chọn cùng mẹ, đeo chiếc cà vạt mẹ thắt cho và xách chiếc cặp tài liệu bố tặng làm quà.
Trong túi áo khoác bên trong là chiếc khăn tay nhận được từ em gái làm quà mừng anh có việc làm.
Đó là chuyện chưa từng xảy ra trong quá khứ, nhưng giờ đây lại hiện hữu rõ ràng.
Xーーーーーt.
Trước mặt Yoo Hyun vừa bước xuống từ tàu điện ngầm là dòng người mặc vest đứng chật kín sân ga.
Anh thoáng chìm vào dòng cảm xúc miên man.
Quá khứ chỉ biết nhìn thẳng về phía trước mà bước đi với quyết tâm phải thành công bằng mọi giá chợt ùa về.
‘Thằng điên.’
Yoo Hyun sắp xếp lại dòng suy nghĩ, đi ra khỏi cổng soát vé rồi rảo bước qua lối đi ngầm đông đúc.
Cộc.
Đúng lúc đó, một người phụ nữ lướt qua tay Yoo Hyun rồi nhanh chóng vượt lên trước.
Mặc chiếc áo blouse trắng không tay, chân váy màu xanh navy dài đến gối và đi đôi giày gót thấp, cô ấy trông như một nữ nhân viên văn phòng ăn mặc chỉnh tề.
Nơi cô ấy đi qua còn vương lại một mùi hương độc đáo.
Không phải là cảm giác khó chịu, nhưng vì là mùi hương quá xa lạ nên ánh mắt Yoo Hyun dõi theo người phụ nữ đó.
Người phụ nữ đang lướt qua dòng người bỗng đi chậm lại rồi bám sát sau lưng một người đàn ông.
Cảm giác không phải chỉ là đi bộ đơn thuần mà là đang bám theo.
Không lẽ nào Yoo Hyun lại không nhận ra sự khác biệt tinh tế trong bước chân của cô ta.
‘Chuyện gì vậy?’
Ngay khoảnh khắc anh định nghiêng đầu vì thấy kỳ lạ.
Ở đoạn bắt đầu cầu thang, người phụ nữ huých nhẹ vào vai người đàn ông trung niên phía trước rồi đi qua.
Người đàn ông trung niên đang cúi đầu nhìn xuống đất bước đi ngẩng mặt lên, nhưng người phụ nữ lờ đi và đi trước lên cầu thang.
Sau đó, liếc nhìn lại phía sau một cái, cô ta liền áp sát vào lưng người đàn ông ngay phía trước rồi đưa tay xuống dưới chiếc cặp tài liệu.
Ngay sau đó, một chiếc ví dài trông có vẻ đắt tiền xuất hiện trên tay người phụ nữ.
Chẳng lẽ cô ta dùng dao rọc giấy cắt ra sao?
Thật kỳ lạ làm sao chiếc ví lại có thể được lấy ra từ bên dưới chiếc cặp như vậy.
Móc túi ư?
Không phải.
Nếu chỉ là móc túi đơn thuần thì cô ta đã chẳng hành động lộ liễu như thể cố tình cho người phía sau thấy vậy.
Ngay cả Yoo Hyun đang quan sát từ phía sau mấy người cũng thấy cô ta trông giống như một kẻ móc túi.
Huống hồ người đàn ông trung niên đi ngay phía sau sẽ cảm thấy thế nào chứ?
‘Vậy thì tại sao? Lẽ nào!’
Đúng lúc đó, đôi mày Yoo Hyun cau lại.
"Này cô kia!"
Người đàn ông trung niên, đúng như dự đoán của Yoo Hyun, dường như đã cảm thấy có gì đó khác lạ nên gọi người phụ nữ lại.
Nhưng người phụ nữ không trả lời mà định lách sang một bên.
Đúng lúc đó người đàn ông trung niên vươn tay ra, túm lấy cổ tay người phụ nữ đang định nhét chiếc ví vào túi xách rồi hét lên.
"Cô đang làm cái trò gì vậy hả!"
Đến lúc này, người thanh niên khá vạm vỡ, người đang bước lên cầu thang mà không hề hay biết mình bị móc túi, mới quay đầu lại.
"Có chuyện gì vậy ạ?"
"Là thế này, người phụ nữ này..."
Ngay khoảnh khắc người đàn ông trung niên định giải thích sự tình thì người phụ nữ đã la hét lên trước.
"Á! Á! Ông đang sờ vào đâu đấy hả!"
"Cô này đang nói cái gì vậy."
Người đàn ông trung niên nói với vẻ hoang mang, nhưng ánh mắt của mọi người đã đổ dồn về phía họ.
Xì xào xì xào.
Không biết từ lúc nào, người phụ nữ đã kéo trễ một bên vai chiếc áo blouse trắng của mình xuống.
Thêm vào đó, cô ta còn làm vẻ mặt đầy tủi nhục rồi hét lên ái oái.
"Tại sao ông cứ sờ mông tôi thế hả? Tôi đã nói là không thích rồi mà!"
"Đây rốt cuộc là..."
"Đấy thấy chưa? Nếu không phải là đồ dê xồm thì tại sao lại nắm cổ tay tôi chứ hả? Huhuhu."
Người đàn ông trung niên kêu "Thôi chết" rồi vội buông cổ tay cô ta ra, nhưng tình hình đã hoàn toàn gây hiểu lầm nghiêm trọng.
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
"Nghe nói là kẻ quấy rối."
"Thật tình không hiểu sao lại có loại người như thế tồn tại nữa."
"Sao mới sáng ra đã thế được nhỉ? Lên cơn động dục hay gì?"
"Không, không phải thế..."
Người đàn ông cố gắng giải thích nhưng người phụ nữ lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
"Sao ông lại sờ soạng ngực tôi? Tôi thật sự... Hức hức."
"Cô nói cái gì thế hả? Chính cô đã trộm ví của anh này mà!"
Xoẹt.
Người đàn ông trung niên hoảng hốt vội giật lấy chiếc ví dài đang trên tay người phụ nữ.
Người phụ nữ nhảy dựng lên phản đối như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.
"Ví của tôi mà. Ông làm gì vậy!"
"Đừng nói dối. Tôi biết đây là của anh này. Đúng không?"
Người đàn ông trung niên chỉ vào người thanh niên đang quay lưng lại rồi đưa chiếc ví cho anh ta.
Người thanh niên làm vẻ mặt ngơ ngác, ngửa hai lòng bàn tay lên rồi lắc đầu.
"Đâu phải của tôi?"
"Gì cơ? Kh-không thể nào."
"Trả ví cho tôi. Giúp tôi với. Kẻ biến thái kia đã lấy ví của tôi."
"...Thật vô lý."
Xì xào xì xào.
Người đàn ông trung niên không biết đã bị đám đông vây quanh từ lúc nào, mở chiếc ví ra với vẻ mặt thất thần.
Ngay lúc như đã sắp đặt sẵn, một tấm ảnh thẻ của người phụ nữ rơi bộp ra từ chiếc ví.
Người đàn ông trung niên mặt tái mét, đến lời nói cũng lắp bắp.
"Đ-đây là nói dối."
"Chắc chắn CCTV đã quay lại hết rồi. Đồ khốn nạn này. Huhuhu. Mọi người ơi, làm ơn giúp tôi với."
Giọng nói của người phụ nữ nghe thật đáng thương.
Đôi mắt Yoo Hyun đang quan sát tình hình khẽ nheo lại.
Camera CCTV được đặt ở một vị trí khá xa.
Chắc chắn rằng dù có xem xét kỹ lưỡng cũng không thể thấy rõ tình hình chi tiết được.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh đã nhanh chóng hiểu ra tình hình.


0 Bình luận