Người tiền bối hướng dẫn rời khỏi chỗ sau lời đe dọa cuối cùng rằng nếu không qua được trước 12 giờ đêm thì sẽ phải nhận hình phạt. Đồng thời, những lời càu nhàu bắt đầu râm ran khắp nơi.
“Điên mất thôi.”
“Thà giết tôi đi còn hơn.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Yoo Hyun cũng thế.
Đây là tình huống mà anh bắt buộc phải vượt qua ngay lần đánh giá đầu tiên để giữ đúng hẹn với Trưởng phòng Choi Kang Won.
Thế nhưng vẻ mặt của Yoo Hyun lại không nghiêm trọng lắm.
Chỉ là mức điểm chuẩn mà thôi.
Đương nhiên là những nhân viên mới còn chưa nắm bắt được về nhau thì làm sao có thể viết ra một bản kế hoạch kinh doanh xuất sắc ngay từ ngày đầu tiên được.
Chỉ riêng việc đưa ra ý tưởng thôi cũng đã đủ khó khăn với thời gian eo hẹp này rồi.
Liệu có ý tưởng nào ra hồn xuất hiện trong số đó không cơ chứ.
Mà giả như có xuất hiện đi nữa thì cũng không thể nào cụ thể hóa nó được.
Điều họ mong đợi ở đây là tỏ vẻ mình có năng lực đến mức nào.
Bởi vì không có thời gian để thu thập dữ liệu cụ thể nên mấu chốt nằm ở việc tạo ra được tài liệu trông có vẻ hợp lý đến đâu trong một khoảng thời gian ngắn.
Đây là mức độ mà chỉ cần một giờ đồng hồ thôi thì Yoo Hyun cũng có thể tự mình giải quyết ngon ơ.
Dĩ nhiên anh không có ý định làm như vậy.
Yoo Hyun phán đoán rằng chỉ cần mình hỗ trợ một chút thôi là đủ để vượt qua mức đó rồi.
Yoo Hyun tận dụng giờ nghỉ để nói kế hoạch cho Kwon Se Jung rồi quay lại ngồi vào chỗ.
Cùng lúc đó, anh nhìn thấy Kang Chang Suk đang hăng hái chủ trì cuộc họp nhóm.
“Bài tập lần này…”
“...”
Các thành viên trong nhóm im lặng.
Cái vẻ ta đây đặc trưng thể hiện ở cuối mỗi câu nói cực kỳ khó chịu nhưng anh vẫn có thể cười cho qua mức độ này.
Han Yoo Hyun đang sống một cuộc đời mới không phải là người có tính cách nhạy cảm đến mức nổi nóng chỉ vì chuyện này.
Kang Chang Suk tự nhận mình là một nhân tài tự tin về nhiều mặt, đến mức không có gì là chưa từng trải qua trong suốt 3 năm kinh nghiệm làm việc tại Điện tử Shin Hwa.
Dĩ nhiên đó là lời của bản thân anh ta và chưa được kiểm chứng.
Tính cách tuy có phần góc cạnh, nhưng dù sao nếu anh ta chỉ cần làm ở mức trung bình thôi thì việc chung sống dường như cũng không có vấn đề gì lớn.
Vì anh ta cũng đã tự mình đứng ra nhận làm bài thuyết trình, nên chỉ cần mọi người ở dưới hỗ trợ vừa phải thì có vẻ sẽ không có vấn đề gì lớn trong việc vượt qua ngay lần đầu.
Nhưng chỉ chưa đầy 10 phút sau, suy nghĩ của Yoo Hyun đã hoàn toàn thay đổi.
“Dùng điện thoại di động như máy tính thì tốt quá nhỉ? Kiểu như có thể tìm kiếm trên internet ấy.”
“Cái đó có rồi mà. Chẳng phải có mobile web sao. Của cô Da Bin chắc cũng dùng được đấy? Nhưng phí viễn thông khủng khiếp quá nên chẳng ai dùng cả.”
Trước kỹ năng ‘Cái đó có rồi mà’ mà Kang Chang Suk tung ra ngay từ đầu, Jung Da Bin đảo mắt lia lịa rồi cuối cùng rụt người lại về phía sau.
Tiếp theo là lượt của Oh Min Jae.
“Chỉ cần phí viễn thông rẻ hơn thì có vẻ khả thi mà? Dạo này cũng đang có điện thoại cảm ứng rồi mà. Dùng cái đó bấm chắc là được.”
“Ôi dào, Min Jae. Dù có rẻ thì cũng chậm lắm, không được đâu. Trước đây tôi từng làm bên mảng viễn thông của Điện tử Shin Hwa mà. Tôi làm rồi nên tôi biết, muốn dùng internet thoải mái thì chắc phải đợi 10 năm nữa đấy?”
Và tiếp nối là kỹ năng ‘Tôi làm rồi nên tôi biết’.
Thứ kỹ thuật như ma thuật này đã cắt phăng đi tất cả những ý tưởng có thể trở thành ý tưởng khởi đầu.
Bây giờ là năm 2007.
Chỉ năm sau thôi, Hansung sẽ tung ra điện thoại di động có khả năng duyệt web đầy đủ.
Thậm chí ở bên kia bờ đại dương, Apple đã giới thiệu chiếc Apple Phone được mệnh danh là máy tính trong lòng bàn tay.
Bảo người ta đưa ra ý tưởng rồi lại đi đánh giá từng cái một, dù có nhượng bộ cả triệu lần cho là tốt đi nữa thì bản thân phương hướng đã hoàn toàn sai lệch.
Cứ thế này thì không thể nào có ý tưởng tốt hơn xuất hiện được.
Miệng lưỡi tuy ngứa ngáy muốn nói, nhưng Yoo Hyun đành phải trì hoãn vì sợ rằng ngay khoảnh khắc anh lên tiếng thì mọi chuyện sẽ lại được quyết định chóng vánh theo hướng đó.
“Cái gậy để chụp ảnh ấy hả? Ôi dào, vô lý. Sao người ta lại phải mang cái thứ bất tiện đó đi khắp nơi chứ. Chẳng phải chỉ tổ xấu hổ thôi sao.”
“Làm sao mà giặt đồ không cần bột giặt được. Anh Gi Tae không ăn cơm mà sống được à? Vô lý.”
“Máy pha cà phê á? Mọi người thấy cái ở sảnh rồi chứ? Để cái thứ to như vậy ở nhà thì làm gì. Vô lý. Ngoài mấy thứ này ra không còn ý tưởng nào sáng tạo hơn à?”
“...”
Trước kỹ năng ‘Vô lý’ được tung ra liên tiếp, các thành viên trong nhóm đang đưa ra ý tưởng đều hoàn toàn im bặt.
Yoo Hyun cũng không còn gì để nói.
Không phải chỉ vì Kang Chang Suk đang chủ trì cuộc họp ý tưởng một cách độc đoán.
Các thành viên trong nhóm cũng có vấn đề.
Không phải chỉ đơn thuần là do chất lượng của ý tưởng.
Thực tế cũng có những ý tưởng trở thành nền tảng cho các sản phẩm được thương mại hóa trong tương lai.
Quan trọng hơn thế, dù ý tưởng của mình không được chấp nhận thì cũng phải nỗ lực tiến thêm một bước.
Nhưng vấn đề là họ lại im bặt chỉ vì một lời nói của Kang Chang Suk.
Chẳng lẽ họ không biết rằng nếu thành tích ở đây tệ thì tất cả bọn họ đều sẽ chịu thiệt hại sao?
Rõ ràng là thấy được trong lòng họ muốn làm tốt, nhưng dường như họ lại đang đổ lỗi cho người khác và trốn tránh trách nhiệm.
Nếu là dưới sự chỉ đạo của Han Yoo Hyun trước đây thì chuyện này vốn dĩ đã không thể xảy ra.
Mọi người đã bận rộn chỉ để làm theo những gì Yoo Hyun yêu cầu.
Anh nảy ra suy nghĩ thà rằng làm một mình còn tốt hơn gấp trăm lần.
‘Cứ dọn dẹp hết một lượt luôn nhỉ?’
Yoo Hyun lắc đầu.
Nếu cần thì anh có thể làm một mình nhưng đó là hành động quay trở về quá khứ sai lầm.
Đã có lúc Yoo Hyun nghĩ rằng cách làm của mình là đúng.
Khi giao việc, anh giao rất dứt khoát.
Dù thời hạn có eo hẹp nhưng mục tiêu cũng rất rõ ràng.
Khi họ không làm được thì chính anh đã trực tiếp làm thay.
Hoặc không thì anh cũng dùng nhân lực khác thay thế để bằng mọi giá phải hoàn thành cho bằng được.
Đội lúc nào cũng đứng nhất, nhận được nhiều giải thưởng và thành tích cũng được công nhận.
Thế nhưng,
- Làm việc dưới quyền Trưởng nhóm thấy ngột ngạt lắm. Cứ như trở thành một con robot chỉ biết làm theo mệnh lệnh, và tôi cảm thấy mình như biến thành một thằng ngốc chẳng biết gì cả vậy.
Sau này nhìn những thành viên trong nhóm lần lượt nghỉ việc, anh đã hiểu ra.
Anh nhận ra rằng khoảnh khắc mình làm hết mọi việc một mình thì các thành viên không còn cách nào khác ngoài việc bị đào thải.
Dù đã la mắng và trách móc họ vì không làm được, nhưng anh phải thừa nhận rằng chính bản thân mình nắm giữ mọi thứ và định làm một mình, mới là kẻ khiến họ trở nên như vậy.
Giờ đây anh không muốn làm như thế nữa.
Anh muốn giúp các thành viên trong nhóm để họ có thể tự mình làm được.
Anh muốn xác nhận xem đó có thực sự là phương hướng đúng đắn hay không.
Phải làm thế nào thì tốt đây?
Trong bầu không khí thế này thì không thể nào bắt đầu một cách tử tế được.
Việc lựa chọn ý tưởng không chỉ tốn rất nhiều thời gian, mà dù có chọn được đi nữa thì dưới sự dẫn dắt của Kang Chang Suk, công việc cũng sẽ chẳng thể vận hành tốt đẹp.
Về cơ bản, cần phải gieo vào lòng các thành viên trong nhóm rằng đó là ý tưởng của chính họ.
Phải khiến họ tự mình hành động.
Vậy thì?
Yoo Hyun nhanh chóng quan sát các thành viên trong nhóm rồi mở lời.
“Người tiền bối hướng dẫn thuộc Bộ phận Kinh doanh Điện tử Gia dụng mà. Chúng ta thử tập trung ý tưởng vào hướng đó xem sao.”
Lời vừa dứt, Yoo Hyun liền quan sát Kang Chang Suk ngay lập tức.
Ngay khoảnh khắc cái chớp mắt dừng lại, bờ vai nhô lên và đồng thời yết hầu chuẩn bị chuyển động, tức là ngay trước khi Kang Chang Suk định nói, Yoo Hyun đã cướp lấy thời cơ và nói tiếp.
“Dĩ nhiên tôi biết đây là chuyện ai cũng rõ. Chúng ta cần ý tưởng cụ thể. Đây cũng là điểm mà anh Chang Suk liên tục nhấn mạnh từ trước đến giờ. Đúng không ạ?”
“À, vâng….”
Sau khi chặn đứng đúng thời điểm anh ta định nói, Yoo Hyun đã nói trước những lời mà Kang Chang Suk định nói.
Thêm vào đó lại còn được tâng bốc một cách khéo léo nên Kang Chang Suk không còn cách nào khác ngoài việc ngập ngừng.
Yoo Hyun không phải là người sẽ chờ đợi lời nói tiếp theo.
“Vì vậy tôi đã nghĩ đến việc phát triển ý tưởng thêm thiết kế vào chiếc máy tính tất cả trong một mà anh Min Jae đã đưa ra lúc nãy.”
“Cái đó….”
“Tôi hoàn toàn đồng cảm với ý kiến của anh Chang Suk rằng máy tính tất cả trong một vì giảm độ dày nên quá đắt đỏ, người ta sẽ không đời nào mua. Dĩ nhiên đó là một ý kiến hay. Nhưng vẫn có cách.”
Đồng cảm cái quái gì.
Đó là những lời nói ra với mục đích cố tình ném ra mồi nhử để anh ta có thể bắt bẻ, rồi cắt ngang một cách tức tối đúng vào lúc anh ta đớp mồi.
Năm 2007. Đây là thời kỳ mà máy tính tất cả trong một của Apple đang dần trở nên phổ biến với một số ít người.
Dù hệ điều hành khác biệt và hiệu năng trên giá thành không tốt, nhưng nhờ thiết kế sang trọng mà nó đã được sử dụng làm đồ trang trí nội thất tại các quán cà phê.
Và sau này, đây trở thành một xu hướng lớn.
Yoo Hyun nhìn Kang Chang Suk, cố tình để lại sự luyến tiếc trong lời nói dang dở.
Rõ ràng là có điều muốn nói nhưng lại không thể mở miệng.
Ngay lúc anh ta định hỏi thì Yoo Hyun lại nói tiếp, có thể thấy vẻ mặt của anh ta đang méo xệch đi.
Lời nói liên tục bị cắt ngang ngay cả trước khi bắt đầu nên chắc hẳn anh ta đang tức điên lên vì bức bối.
“Chúng ta sẽ làm cho nó dày lên. Thay vào đó, áp dụng ý tưởng mà cô Da Bin đã đưa ra. Là cái ý tưởng làm đồ điện tử gia dụng sử dụng nhân vật hoạt hình ấy. Như lời tiền bối hướng dẫn đã nói, chúng ta kết hợp hai ý tưởng lại để đưa ra một ý tưởng mới.”
Dù đáng lẽ phải bực mình vì lời nói liên tục bị cắt ngang một cách kín đáo, nhưng vì Yoo Hyun còn viện dẫn cả lời của tiền bối hướng dẫn ra để dẫn dắt nên Kang Chang Suk rơi vào tình thế khó nói.
Đến đây là lúc cần nghỉ một nhịp và trao lại quyền chủ động.
Yoo Hyun hơi rướn người về phía trước, đưa mắt nhìn Jung Da Bin đang mấp máy môi.
Jung Da Bin tuy ẩn mình và không thể hiện ra ngoài nhưng là một người có xu hướng lãnh đạo.
Chỉ cần nhìn tư thế của cô ấy khi nhận bài tập và sự quyết đoán ẩn sau giọng nói ngập ngừng là biết.
Đúng như dự đoán của Yoo Hyun, cô ấy nhanh chóng lấy lại giọng nói đã mất đi sự tự tin lúc trước và đôi mắt sáng lên.
“A, ý anh là nếu đặt máy tính vào trong thứ gì đó như đầu búp bê thì không cần phải làm mỏng đúng không ạ?”
Thật đáng khen.
‘Cô bé này ít ra cũng biết tiếp thu đấy chứ.’
Cái nhướng mày và giọng nói cao hơn khoảng hai tông của cô ấy đang lôi kéo sự tham gia của các thành viên khác trong nhóm.
Bầu không khí không tệ.
Ngay lúc này, Yoo Hyun nhẹ nhàng chặn đứng Kang Chang Suk đang định chen vào lần nữa rồi gật đầu.
Đây là lối nói chuyện đặc trưng của Yoo Hyun, cảm nhận được dấu hiệu báo trước khi đối phương định nói và chen vào đúng lúc tuyệt hảo.
Đồng thời, anh lại viện dẫn thẩm quyền chuyên gia hoặc đưa ra dữ liệu chi tiết hỗ trợ, rồi bề ngoài thì lại tỏ vẻ tôn trọng và tâng bốc nên đối phương không thể không bị cuốn vào.
Như thể đọc được suy nghĩ đó, anh lại nói ra ngay trước khi đối phương kịp lên tiếng.
“Dĩ nhiên tôi biết là có thể hơi nhàm chán. Trông cũng có thể hơi trẻ con. Vậy nên, như cô Seul Gi đã nói, chúng ta làm cho thiết kế có thể thay đổi dễ dàng thì sao?”
Nghe tên mình được nhắc đến, Choi Seul Gi giật mình kinh ngạc rồi gật đầu.
Ngồi ở phía đối diện, Jung Da Bin thuận theo bầu không khí, cất giọng cao thêm một tông nữa.
“Ý là thay quần áo cho búp bê đúng không ạ? Vậy thì sẽ là thay áo cho máy tính nhỉ. Mà cũng không tốn nhiều tiền nữa. Tôi thấy có vẻ ổn đấy chứ? Mấy chỗ như quán cà phê mà có máy tính nhân vật dễ thương thì cũng tạo được không khí lắm. A, nếu vậy thì vẽ bản phác thảo cũng thuận lợi. Anh Gi Tae là chuyên gia mảng này mà.”
“Hả? À, thì...”
Sau này việc dùng ốp lưng cho mọi điện thoại di động là điều hiển nhiên, nhưng cho đến lúc này, đây vẫn là thời đại mà người ta phân biệt thiết kế chỉ bằng vẻ ngoài của điện thoại.
Lời nói đúng hay sai thì có gì quan trọng đâu.
Quan trọng là phải có sức thuyết phục.
Và điều quan trọng là phải làm cho những ý tưởng mà mỗi người đưa ra hòa quyện được với nhau.
Không ai đến đây để chơi cả.
Tất cả đều là những người đến đây vì muốn đóng góp điều gì đó.
Nếu đã làm thì ai cũng muốn làm tốt, muốn đứng nhất và muốn ở vị trí trung tâm, đó là mong muốn của tất cả mọi người.
Trong bầu không khí đang nóng dần lên, việc lông mày của Kang Chang Suk giật giật là điều đương nhiên.
Chắc hẳn anh ta đang cảm thấy mình bị xem thường.
Đến nước này thì im lặng mới là bình thường, nhưng theo quan sát thì anh ta ở dưới mức bình thường khá nhiều.
Không biết chừng anh ta lại gây rối ở đây nữa.
Đến lúc này cần phải vỗ về anh ta một chút.
Mình phải làm đến mức này sao?
Dù Yoo Hyun kể từ một lúc nào đó đã không cần phải để ý đến sắc mặt của bất kỳ ai ngoại trừ Chủ tịch, nhưng tình hình hiện tại thì đành chịu.
Anh cảm thấy tự hổ thẹn vì phải khúm núm cả với một tên nhóc non nớt không biết trước sau đang làm loạn, nhưng biết làm sao được.
“Theo tôi nghĩ, tôi muốn chúng ta nhanh chóng thử tiến hành ý tưởng như anh Chang Suk đã nói lúc nãy. Trước mắt cứ thử nghiệm hôm nay xem sao, việc thay đổi ý tưởng sau đó cũng không tệ đâu. Thật ra….”
Ý đồ của Kang Chang Suk không phải vậy, nhưng đến giờ thì điều đó cũng chẳng quan trọng nữa.
Điều quan trọng là tình hình hiện tại khiến anh ta không thể nói lời nào khác.
Có lẽ nhờ vậy mà bầu không khí của nhóm dần dần khởi sắc.
Khi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía mình, Yoo Hyun lên tiếng.
“Một tiền bối tôi quen năm ngoái có tham gia khóa đào tạo này, nghe nói đội đứng nhất toàn khóa đã thay đổi hạng mục đến ba lần giữa chừng đấy. Bí quyết đứng nhất là, đừng sợ hãi mà cứ làm tới đi ”
“A, tôi cũng nghe nói rồi.”
Yoo Hyun nói vậy vì đây là bài tập hoàn toàn có thể xảy ra chuyện đó, nhưng khi Choi Seul Gi chen vào thì độ tin cậy của lời nói càng tăng lên.
Nếu phản bác lại ở đây thì sẽ là xem thường đội đứng nhất, đồng thời cũng trở thành kẻ nhát gan.
Thêm vào đó, việc này cũng đi ngược lại ý kiến của tiền bối hướng dẫn nên Kang Chang Suk cũng chẳng còn lời nào để nói.
“Hừm….”
“Để người thuyết trình có thể làm tốt, chúng ta hãy cùng nhau chuẩn bị tài liệu thật tốt nhé.”
Lại còn được tâng bốc thêm một lần nữa nên cuối cùng anh ta cũng không còn cách nào khác ngoài gật đầu.
Dù sao thì bầu không khí cũng đã được định hình.
Ngay khoảnh khắc ý tưởng được nói ra, chắc hẳn mọi người đều đã hình dung ra được ý tưởng chủ đạo trong đầu.
Vì mọi người đều đã góp một phần nên họ cũng có thể nghĩ rằng đó là ý tưởng của chính mình.
Anh đã nghĩ rằng nếu mình đã làm đến mức này mà họ vẫn không hành động thì cuối cùng Yoo Hyun sẽ phải ra mặt.


0 Bình luận