Cô Bạn Ngồi Phía Trước Bà...
Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp (Cho Ngài Thêm Nấm Nữa Nhé)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 20: Phá

2 Bình luận - Độ dài: 2,096 từ - Cập nhật:

Vào đúng chín giờ bốn mươi phút tối.

Lý Ngôn mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm màn hình, gõ xuống hai dòng chữ, sau đó cậu cắn răng, lại ấn chết phím backspace xóa đi...

Sự lặp đi lặp lại này đã kéo dài 5 tiếng đồng hồ.

Cậu không dám nói.

Không dám nói với Anzai, càng không dám nói với Lâm San Phác.

Chính là như vậy...

Lần nào cũng như vậy.

Như thể cậu trúng phải lời nguyền nào đó,

Một khi số chữ vượt qua năm vạn...

Cảm giác đó liền sẽ đến như một con quỷ...

Như thể có một thứ gì đó sền sệt như nhựa đường khuấy vào trong não...

Dù có cố gắng thúc đẩy thế nào, cũng không tìm thấy một chút cảm giác nào.

Cảm giác sung sướng khi viết như bay không biết từ lúc nào đã phai nhạt...

Sự vật lộn khi suy nghĩ như nhai sáp dần chiếm thế thượng phong.

Rõ ràng đã nghĩ xong tình tiết, nhưng làm thế nào để diễn giải thì lại chỉ còn sự cứng nhắc và vô vị.

Những nhân vật vốn đầy sinh khí, như thể trong nháy mắt biến thành những diễn viên rác rưởi của một vở kịch dở tệ. Họ cứng nhắc đọc kịch bản mà không thuộc, không thể nhập vào một chút cảm xúc nào.

Lý Ngôn trừng đôi mắt khô khốc, tuyệt vọng ngả người ra lưng ghế.

Mẹ nó.

Ông trời cũng đang giúp đỡ, chỉ có mình là không chịu cố gắng...

Nửa đêm là lên kệ rồi... hôm nay lại chỉ viết được 200 chữ...

Có nên đi tìm Lâm San Phác bàn bạc tình tiết không nhỉ...

Không được, cô ấy đã làm đủ nhiều rồi, hơn nữa cô ấy căn bản không có tư duy của tác giả...

Huống hồ... lúc này mình căn bản không có mặt mũi nào gặp cô ấy...

Hay hỏi Anzai?

Giờ này mà bị một tác giả như Dã Khuyển làm phiền, chắc biên tập viên sẽ bực bội lắm nhỉ...

Huống hồ ngoài giờ làm việc biên tập viên căn bản không mở QQ.

Ngừng cập nhật một ngày?

Ngừng cập nhật vào ngày lên kệ?

Ngay cả chính Lý Ngôn cũng tin chắc, Dã Khuyển một khi đã ngừng cập nhật, sẽ không thể nào viết lại được nữa.

Giữa lúc mông lung, cậu cầm điện thoại lên mở Trợ lý Tác giả.

Tuy hy vọng rất nhỏ, nhưng có lẽ độc giả có thể vừa hay cung cấp một vài ý tưởng...

【Đột nhiên không còn cảm giác hưng phấn như lúc đầu nữa, nuôi một thời gian rồi xem tiếp vậy.】

【Mùi thái giám ngày càng nồng nặc rồi...】

【Đừng do dự nữa lão sư Dã Khuyển, con dao cùn càng đau.】

【Mấy ngày rồi mà vẫn còn chơi trò gia đình... Sát thủ là thiểu năng à?】

【Các người bị bệnh à? Tình tiết đang tiến triển tốt đẹp mà ngày nào cũng kêu gào cái này?!】

Không... không không không...

Lý Ngôn hoảng hốt tắt điện thoại, đôi mắt cậu lại trống rỗng lần nữa.

Sự dày vò này, cậu đã trải qua quá nhiều lần.

Ý nghĩ đó, không thể kìm nén được, hết lần này đến lần khác lại trồi lên...

Drop đi...

Drop rồi sẽ thoải mái.

Không cần phải ngày nào cũng vắt óc suy nghĩ nữa.

Dù sao viết tiếp cũng chỉ là câu chuyện khô khan, không chỉ cậu đau khổ, độc giả cũng sẽ đau khổ theo cậu.

Lý Ngôn ôm hai chân, run rẩy co người lại trên ghế.

Không được...

Chỉ có duy nhất lần này, là không được.

Nhưng âm thanh đó không hề buông tha cậu.

Drop đi...

Không drop thì có thể làm gì chứ?

Cuốn sách này hoàn thành rồi thì sao chứ?

Chỉ cần còn vật lộn trên con đường này...

Nỗi đau hiện tại sẽ lặp đi lặp lại.

Có lẽ có thể chịu đựng được một lần.

Nhưng có thể chịu đựng cả đời không?

Học hành mới là chuyện đơn giản hơn...

Cậu chỉ xứng đáng đi theo con đường đã định sẵn này.

Drop đi...

Người không có tài năng như cậu, càng cố gắng, chỉ càng đau khổ mà thôi.

Nên tỉnh mộng rồi, Dã Khuyển à.

Khi Lý Ngôn ý thức được điều này, nước mắt đã lăn dài trên khóe mắt.

Cậu nhìn chằm chằm màn hình trống rỗng, nhìn con trỏ nhấp nháy trên đó mà gần như sụp đổ đến mức che miệng lại.

"Cốc cốc cốc..."

Tiếng gõ cửa quen thuộc đột nhiên vang lên.

Nhưng lần này, Lý Ngôn chỉ thấy sợ hãi.

Cậu cố gắng kìm nén tiếng nấc, cố gắng nói giọng trầm nhất có thể.

"Ngủ rồi."

"Cốc cốc cốc..."

Lý Ngôn nghiến răng đáp: "Thật sự ngủ rồi."

"Cốc cốc cốc..."

"Đừng gõ nữa, mai nói sau."

"Cốc cốc cốc..."

"Mẹ nó..." Lý Ngôn đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh, mở vòi nước rửa mặt thật mạnh. Chỉ khi nhìn vào gương xác nhận được mình không có dấu hiệu sụp đổ, cậu mới chạy vội ra cửa mở ra.

Lần này, Lâm San Phác không cầm gì trong tay.

Chỉ đơn thuần và lo lắng nhìn cậu.

Nhìn một con sói Dã Khuyển nhếch nhác thảm hại, như thể vừa bị một bầy thú dữ xé xác, máu chó đầy đầu.

Lâm San Phác chỉ nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, vành mắt đã đỏ hoe.

"Vẫn chưa nhận được bản thảo hiệu đính..." Cô cúi đầu, như thể chính mình cũng cảm nhận được tất cả, "Quả nhiên........."

"Tớ không sao."

"Tớ... xin lỗi..." Lâm San Phác nức nở cúi đầu, "Lúc ăn tối tớ đã cảm thấy rồi... Năm vạn chữ rồi... Chắc chắn rất khó chịu nhỉ..."

Lý Ngôn vành mắt cay xè, nghiến răng quay đầu đi: "Không... Tớ chỉ ngủ một lát, dậy rồi viết tiếp... sáng mai hãy hiệu đính nhé..."

"Là do tớ quá ích kỷ..." Lâm San Phác hai tay nắm chặt quần ngủ, nói từng chữ một, "Ngừng cập nhật nghỉ ngơi một ngày đi... không sao đâu."

"Vậy thì không kịp bình chọn giải thưởng rồi."

Mặt Lâm San Phác cứng lại, cuối cùng cũng bật khóc: "Vậy thì không bình chọn nữa, không sao đâu."

"Có sao." Lý Ngôn siết chặt khung cửa, "Còn chuyện gì nữa không?"

"..." Lâm San Phác nức nở sụt sịt mũi, vừa lau khóe mắt vừa nói, "Chỉ... chỉ muốn nói với cậu... Lhông sao đâu."

"Được, tớ biết rồi."

"Mai gặp..."

"Mai gặp."

Khoảnh khắc cửa đóng lại, Lý Ngôn đã sụp đổ ngã sụp xuống đất.

Cậu co người lại, hai tay ôm chặt lấy mặt.

Đứa con gái xấu xa này...

Cậu như vậy sẽ chiều hư tôi thành đồ bỏ đi mất...

Không được...

Không được.

Không được!

Không phải bây giờ!

Cố sống cố chết cũng phải viết, viết ra toàn rác rưởi cũng phải viết!

Cút mẹ nó đi cái đám comment kia...

Tôi là Dã Khuyển, tôi là chó dại.

Cứ đẩy đấy, cứ đẩy tình tiết lên đấy!

Cậu ngậm nước mắt, vật lộn ngồi lại trước bàn học.

Lúc này cậu mới phát hiện, ở vị trí biểu tượng QQ góc dưới bên phải đang nhấp nháy một khuôn mặt béo đeo kính.

【Anzai: Hoshino Chimi và nhân vật chính chính thức hẹn hò rồi?】

【Anzai: Không thể viết thế này được em ơi, tình tiết đi theo hướng này là tự chặn đường mình rồi.】

【Anzai: Em nghĩ xem, hai đứa nó mà thành đôi, chẳng phải là Happyend luôn rồi sao? Hai đứa nó còn lý do gì để liều mình bảo vệ nữ chính nữa??】

【Anzai: Có đó không?】

【Anzai: Gâu?】

Nhìn thấy những dòng này, nước mắt cậu lập tức ngừng chảy.

Cái tên biên tập chó má vẫn luôn theo dõi truyện của mình???

Vẫn luôn theo dõi một bộ truyện ngắn chắc chắn không có lợi ích, rất có khả năng sẽ drop?

Không kịp suy nghĩ nhiều về chuyện này, đầu óc Lý Ngôn liền giật nảy một cái.

Chó biên tập này nói đúng!

Để không làm người khác chú ý, nhân vật chính và Chimi giả vờ làm tình nhân cùng nhau chiến đấu. Trong quá trình đó, họ nảy sinh tình cảm một cách tự nhiên từ tình nhân giả biến thành tình yêu thật.

Dã Khuyển, người viết chủ yếu theo "phương pháp diễn giải nhân vật", căn bản không thể ngăn cản chuyện này xảy ra, đây là hành vi tự nhiên của nhân vật dựa trên tính cách.

Tuy nhiên, hành vi như vậy, lại không biết từ lúc nào đã đưa câu chuyện vào ngõ cụt.

Hai người đã yêu nhau, đã mất đi lý do để tiếp tục chiến đấu.

Động cơ của câu chuyện, cũng tự nhiên mất đi động lực tiến về phía trước.

!!!

Không chỉ "Tokyo Kịch Bản Sát", trước đây cũng vậy... Rất nhiều lần đều như thế.

Nguyên nhân không viết tiếp được là do mất kiểm soát!

Nhân vật mất kiểm soát dẫn đến tình tiết mất kiểm soát!

Phương án giải quyết...

Lý Ngôn nhướng mày, chỉ trong một khoảnh khắc đã nghĩ ra.

Phương án này rất tệ, rất không hoàn hảo, rất sáo rỗng, rất không phù hợp với phong cách của Dã Khuyển.

Nhưng vì toàn bộ câu chuyện, vì mì bò và nồi hấp gà.

Vì tất cả mọi thứ.

Nhất định phải thỏa hiệp!

Lý Ngôn ra sức lau mắt, gần như điên cuồng gõ chữ trả lời.

Nhưng thực ra cũng chỉ có ba chữ mà thôi...

【Dã Khuyển: Biết rồi.】

【Anzai: ............】

【Anzai: Vậy em có biết phải làm thế nào không?】

【Dã Khuyển: Chính là nói cái này, biết rồi.】

【Anzai: Tôi là thức cả đêm, cố ý hướng dẫn em đấy...】

【Dã Khuyển: Biết rồi, em đi gõ chữ đây.】

【Anzai: Moẹ... Lại hướng dẫn cậu thêm lần nữa! Tôi chính là... Phiền chết đi được, hai tiếng nữa kệ sẽ mở, nhớ đăng chương VIP mới.】

【Dã Khuyển: Biết, rồi.】

Lý Ngôn không chút do dự đóng QQ, chuyển sang Word.

Xoạt!

Ý chí của tác giả hóa thành đồ đao, mạnh mẽ chém xuống.

Vết cắt này tuy không đẹp, nhưng tình tiết và linh cảm lại không kiểm soát được mà tuôn trào ra.

Như thể cắt bỏ đi phần chi hoại tử, cảm giác của cậu cuối cùng đã trở lại!

Hơn nữa cảm giác này còn mãnh liệt hơn trước.

Được rồi, giữ vững cảm giác hiện tại, tối nay mình có thể gõ được một vạn chữ.

...

Trong căn hộ cách đó mười mấy cây số, Lý Cách Phi vừa lắc nôi vừa bực bội cất điện thoại đi.

Nhưng khóe miệng anh ta lại bất giác khẽ nhếch lên.

Anh ta không biết Dã Khuyển có thật sự biết hay không.

Nhưng nếu là thật.

Thằng nhóc này được đấy.

Chín phần duyên phận, một phần chấp nhất.

Dã Khuyển, tất cả những biên tập viên cậu từng gặp trước đây.

Chỉ thiếu đúng một phần này mà thôi.

"Cười gì khiếp thế?" Người vợ nằm trên giường lớn bên cạnh nghịch điện thoại, vẻ mặt tràn đầy buồn nôn hỏi.

"Haiz, em không hiểu đâu."

Lý Cách Phi cười, tay nhẹ nhàng buông ra. Cậu con trai sắp tròn một tuổi của anh đang chép miệng trong nôi, ngủ rất ngon lành.

"Con ngủ rồi à? Vậy thì tới đi." Người vợ thở phào một hơi, đặt điện thoại xuống, dang hai chân nằm thẳng.

"............" Lý Cách Phi lập tức mặt mày dữ tợn, "Trước đây không phải nói, anh lên làm chủ biên rồi em mới sinh con thứ hai sao..."

"Đó là sinh, đây là mang thai." Người vợ khinh thường nói, "Chỉ dựa vào anh? Còn muốn một phát trúng đích à?"

"Được lắm yêu tinh... Bắt đầu trừ yêu! Xem Đại Uy Thiên Long của ta đây!"

Lý Cách Phi còn chưa hét xong.

"Oa oa!!" Đứa con trai kháu khỉnh của họ tỉnh rồi.

Lý Cách Phi vội mặc lại quần áo: "Trời ạ, hôm nay thôi vậy, dỗ con dỗ con."

"Anh cố ý đúng không!" Người vợ mắng.

"Thay tã thay tã..."

Đây lại là một câu chuyện khác liên quan đến địa vị rồi.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Căng r đây
Tfnc 😊
Xem thêm