Cô Bạn Ngồi Phía Trước Bà...
Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp (Cho Ngài Thêm Nấm Nữa Nhé)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 14: Biết rồi

2 Bình luận - Độ dài: 1,361 từ - Cập nhật:

"Lại sao nữa thế." Phi Viên ngả người ra sau, tháo tai nghe hỏi.

"Không sao, không sao." Anzai chỉ lặng lẽ xắn tay áo, đẩy gọng kính.

Anh ta bất giác đã nghiêm túc lên, ngay cả gõ chữ cũng dùng sức hơn một chút.

【Anzai: Vậy tôi sẽ nói ngắn gọn.】

【1, Tác phẩm này của em có tiềm năng thương mại, đề nghị điều chỉnh sang kênh Kịch tính, Light Novel hoặc Đô thị, tiến hành sáng tác dài kỳ.】

【2, Viết ra câu chuyện thú vị là thiên phú, khống chế truyện dài là năng lực, thiên phú không thể lựa chọn, nhưng năng lực có thể rèn luyện, chỉ cần em có đủ quyết tâm.】

【3, Nếu như em đồng ý, tôi có thể giúp em đổi bút danh mới để bắt đầu lại tác phẩm này, tránh để độc giả bị quá khứ của em dọa chạy mất.】

Lý Cách Phi gõ một hơi ra những dòng chữ này, chính anh ta cũng nghi ngờ có phải mình đã dùng sức quá mạnh không.

Biên tập viên thường không nên thể hiện sự quan tâm và khích lệ quá mức, điều đó sẽ trở thành gánh nặng cho tác giả.

Một khi tác phẩm không đạt được kỳ vọng, tác giả ngược lại sẽ ghi hận chuyện này, thậm chí nghi ngờ trình độ chuyên môn của biên tập viên.

Vì vậy, trừ khi đối mặt với tác giả nổi tiếng và tác giả đại thần, "Ít nói chuyện", "Chỉ nói điều cần thiết", luôn là khuôn vàng thước ngọc[note72143] của ban biên tập.

Đặc biệt đối với tác giả trẻ tuổi chưa trưởng thành như Dã Khuyển, nói nhiều rất có thể sẽ gây ra phản tác dụng.

Quả nhiên, Lý Cách Phi vừa gửi đi đã có chút hối hận.

Chỉ là một tên nhóc 16 tuổi thôi mà, tuổi mình gấp đôi nó rồi, sao lại bốc đồng thế chứ...

Giữa lúc ảo não, tin nhắn trả lời truyền đến.

【Dã Khuyển: Đội ơn đã ưu ái.】

【1: Đề tài này viết không dài được, lần này em chỉ muốn viết một tác phẩm hoàn chỉnh.】

【2: Tác phẩm này chính là để rèn luyện năng lực viết truyện dài.】

【3: Em vĩnh viễn chỉ dùng một bút danh.】

Lý Cách Phi lập tức trả lời.

【Anzai: Đã quyết định thay đổi hoàn toàn rồi, không nên đổi bút danh sao?】

【Dã Khuyển: Như vậy những người thích em sẽ không tìm thấy nhà nữa.】

【Anzai: ...】

【Anzai: Tuy em có nhiều tác phẩm đã ký hợp đồng, nhưng số người đọc qua tác phẩm của em nhiều nhất cũng chỉ vài trăm người, trong đó đa số còn ghét em nữa.】

【Mà em lại đang đối mặt với một thị trường hàng trăm triệu.】

【Giả sử những vết nhơ quá khứ này sẽ khiến em mất đi 30% độc giả tiềm năng trong tương lai, vậy thì số lượng độc giả em mất đi rất có thể lên đến hàng vạn người.】

【Điều đó có đáng không?】

【Dã Khuyển: Không đáng, nhưng ai bảo em lại cố chấp cơ chứ.】

【Anzai: ...】

【Dã Khuyển: Có thể giao em cho biên tập viên hợp đồng làm hợp đồng được chưa? Gõ chữ xong còn phải làm bù bài tập nữa.】

Lý Cách Phi giật giật khóe miệng, ngón tay cứng đờ trên bàn phím.

Người gần đây nhất dám nói chuyện với anh ta như vậy, là đại thần Bạch Kim "Bạch Mã Khiếu Tây Phong".[note72144]

Nói mới nhớ, tên đó cũng là một lão thái giám cấp tổng quản rồi...

Được... rất tốt.

Dã Khuyển cái đồ chó chết này, còn dám drop nữa ông đây gọi điện chửi chết!

Lý Cách Phi tuy rất tức giận, nhưng vẫn đẩy "Tokyo Kịch Bản Sát" cho đồng nghiệp ở bộ phận hợp đồng.

Ai bảo anh ta cũng cố chấp vậy chứ.

【Anzai: Được rồi, biên tập viên hợp đồng sẽ sớm liên lạc với em.】

【Vì em đã cố chấp như vậy, vậy thì khi nào bí ý tưởng, viết không nổi nữa cũng phải tự mình khắc phục.】

【Cuộc thi truyện ngắn một tuần nữa hết hạn, sau đó sẽ tiến hành bình chọn trong hai tuần.】

【Nếu em nhất quyết tham gia, trong vòng 15 ngày, ít nhất phải viết đến 5 vạn chữ. Đây là số chữ tối thiểu để truyện ngắn mở chức năng đọc trả phí, đạt đến tiêu chuẩn này mới có tư cách tham gia bình chọn.】

【Tôi sẽ dựa vào số liệu và chất lượng của em lúc đó, để quyết định có phê duyệt lên kệ hay không.】

【Cố lên nhé.】

【Dã Khuyển: Biết rồi.】

Đóng khung chat lại, Lý Cách Phi dụi mắt dựa vào lưng ghế. Anh ta còn phiền não hơn cả lúc trước khi ký.

Không biết tại sao, nhìn thấy Dã Khuyển nói "Biết rồi", lại gợi lên ký ức thời học sinh của anh ta khi chat với nữ thần.

Đó là một đoạn hồi ức tràn ngập những tiếng "Ưm"...

"Ha!" Phi Viên nghiêng đầu cười, "Cuối cùng vẫn bỏ à?"

"Hết cách, hắn không muốn đổi kênh, cuốn sách này cơ bản là bỏ rồi." Lý Cách Phi thở dài, tháo kính ra lau một cách bất đắc dĩ, "Viết truyện ngắn, chắc chắn sẽ không có thành tích gì, nhưng nếu lần này có thể hoàn thành, tôi nguyện ý tiếp tục đầu tư vào cậu ta."

"Truyện ngắn?" Phi Viên lẩm bẩm, "Nhắm vào cuộc thi trưng cầu bản thảo đúng không? Cái cuộc thi truyện ngắn liên kết với Hội Nhà văn thành phố ấy?"

"Ừm, số lượng tác phẩm dự thi không nhiều, tác giả già dặn đa phần không thèm để mắt đến chút giải thưởng này."

"Sao thế, cậu thấy có hy vọng à?"

Lý Cách Phi đeo kính vào, khẽ gật đầu.

"Có."

"Ha ha!" Phi Viên nhướng mày cười, "Tuần sau nữa là bắt đầu bình chọn rồi, chỉ dựa vào hắn? Có thể viết đến số chữ lên kệ được không?"

"Đó là chuyện của hắn, tôi chỉ phụ trách đưa ra phán đoán của mình." Lý Cách Phi hừ cười, "Chỉ cần một người còn muốn viết sách, tôi, Anzai, nguyện ý cho cậu ta một cơ hội."

"Hây dô, lại ra vẻ rồi kìa." Phi Viên lập tức giơ tay hô lớn, "Các vị, Cách Phi ký với Dã Khuyển rồi, mục tiêu là giải thưởng lớn cuộc thi truyện ngắn, chúng ta mau chúc mừng cậu ấy!"

"Mẹ nó..." Lý Cách Phi đấm mạnh qua.

Đã quá muộn, tiếng cười hả hê trên nỗi đau người khác đã vang lên.

"Oa, vậy cậu phải vun trồng cho tốt vào đấy!"

"Không hổ là huấn luyện viên Anzai, ánh sáng của văn học mạng."

"Bình chọn truyện ngắn tôi nhớ là mỗi người một phiếu đúng không? Kẻ thù của Dã Khuyển trong ban biên tập nhiều lắm đấy..."

"Các người đúng là..." Lý Cách Phi cười khổ đứng dậy nhìn quanh, "Có ai biết tuổi của Dã Khuyển không?"

Không ai đáp lại.

Chuyện này rất bình thường, ngoại trừ Anzai thi thoảng cố chấp ra, chẳng ai có thời gian tán gẫu đôi chuyện với một tên tác giả mới cả.

"16 tuổi." Lý Cách Phi mím môi đẩy gọng kính, "Tác phẩm ký hợp đồng đầu tiên của cậu ta là viết năm 14 tuổi, đủ phá kỷ lục chưa?"

"!!"

"Cái cuốn Cờ Đỏ Xô-Viết là do một đứa nhóc 14 tuổi viết?"

"Thật hay giả vậy? Cái văn phong của Bạn Gái Biến Thành JoJo, nhìn thế nào cũng là lão mập sống trong một xó viết chứ?"

"Cậu bị lừa rồi, không thể nhỏ thế được."

Lý Cách Phi cũng không thèm để ý đến họ, cứ thế ngồi về chỗ làm việc.

Dã Khuyển à.

Huấn luyện viên tôi, đánh cược cả danh dự nghề nghiệp của mình, cũng chỉ có thể giúp em đến đây thôi.

Còn lại, chỉ có thể dựa vào chính em.

Ghi chú

[Lên trên]
ví với những cái không thể thay đổi được
ví với những cái không thể thay đổi được
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Ngầu vã ò
Xem thêm
14 tuổi t viết bài văn còn chưa xong :))
Xem thêm