Ngay khi cầm lấy lá cờ, tôi cảm nhận được một nguồn năng lượng mạnh mẽ đang dâng lên trong người. Theo nguyên tác thì đây là thứ mà Yoo Junghyuk lượt thứ ba sẽ có được nhưng…thôi kệ vậy.
Không phải tên đó đã mạnh sẵn rồi sao?
[‘Kim Dokja’ đã sở hữu Cờ Trắng.]
[Nếu Cờ Trắng không đổi chủ trong 5 phút tiếp theo, ga Chungmuro sẽ chịu sự kiểm soát của cá nhân này.]
[Nếu Cờ Trắng bị lấy đi trong 5 phút tới, thời gian đếm ngược sẽ được đặt lại.]
Một cái đồng hồ xuất hiện trong không khí.
[5:00]
Gong Pildu mặt trắng bệch chỉ vào tôi.
“Mau cướp lấy lá cờ! Chỉ cần lấy được nó trong vòng 5 phút thôi!”
Đám người trong Liên Minh Địa Chủ lấy lại tinh thần và đồng loạt xông về phía tôi. Ô hô, chỉ có vậy thôi sao?
Lee Hyunsung xoay người về phía tôi.
“Anh Dokja!”
“Anh Hyunsung!”
Chúng tôi gọi tên nhau cùng một lúc. ‘Khiên Của Hercules’ phóng ra khỏi tay tôi và bay về phía tay của Lee Hyunsung.
“C-Cái này?”
“Tôi chọn cho anh đó. Anh hãy vứt cái kia đi.”
Một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên gương mặt Lee Hyunsung.
[Nhân vật ‘Lee Hyunsung’ đã sử dụng kỹ năng độc quyền ‘Phòng Thủ Diện Rộng’!]
Một màn bảo vệ trong suốt tỏa ra từ Khiên Của Hercules bao bọc lấy cả nhóm bọn tôi. Đúng vậy, đây chính là kỹ năng thứ hai của vật phẩm cấp A này.
“Oa, cái gì thế này?”
Đám người xông tới đâm sầm vào màn chắn, chịu đau một vố mà rên rỉ. Chúng tìm cách phá hủy màn bảo vệ bằng đống vũ khí cũ nát nhưng đây không phải thứ có thể dễ dàng bị phá hủy chỉ bởi vậy phẩm cấp E hoặc cấp F. Cuối cùng, Liên Minh Địa Chủ đều quay về phía một người.
“Ông Pildu!”
“Tránh hết ra!”
Cấp bậc của ‘Vùng Vũ Trang’ đã tăng lên đáng kể, và một ‘Vùng Vũ Trang’ nhỏ đã được tạo ra ngay dưới chân Gong Pildu rồi. Ông ta đã thu nhỏ diện tích để rút ngắn thời gian hồi chiêu. Cũng biết dùng não rồi đấy nhỉ.
Chà, tôi phải xử lý cho đàng hoàng thôi.
“Pildu, tôi đã cho phép ông đứng dậy chưa?”
“Hả?”
Gong Pildu một lần nữa ngã xuống đất.
[Theo điều khoản hợp đồng, ‘Quyền Ra Lệnh’ được kích hoạt!]
“Cứ úp mặt xuống đất như vậy, chừng nào tôi cho phép thì ông mới được đứng lên.”
Đám người trong liên minh hoang mang la lên.
“Ô-Ông Pildu?”
“K-Kéo tao lên coi! Nhanh!”
Cả bọn xúm lại tìm cách kéo Gong Pildu lên nhưng không dễ gì vì ông ta khá nặng.
“Và…mấy cái tháp pháo này phiền thật sự, tắt hết đi.”
[Nhân vật ‘Gong Pildu’ đã hủy bỏ ‘Vùng Vũ Trang’ Lv.6!]
“Th-Thằng chó này…!”
“Ngậm miệng lại luôn. Giữ im lặng như vậy trong 30 phút tới nhé.”
[Theo điều khoản hợp đồng, ‘Quyền Ra Lệnh’ được kích hoạt!]
“Ưm ưm ưm!”
Ai nấy đều khiếp vía khi nhìn thấy Gong Pildu hoàn toàn bị trấn áp chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Tất nhiên, cả Lee Hyunsung, Yoo Sangah và Jung Heewon cũng không ngoại lệ.
Tôi mỉm cười nói,
“Giờ mọi người có vẻ đã hiểu tình hình đại khái rồi. Tôi muốn nói với mọi người…”
Tôi thấy cả đám người hoảng sợ lùi bước.
Còn lại khoảng 29 người. Gồm có 20 thành viên của Liên Minh Địa Chủ và 9 người khác, tính cả nhóm của tôi. Con số không cao lắm nhưng cũng nhiều hơn tôi nghĩ. Ngay từ đầu mà có quá nhiều người thì sẽ rất khó kiểm soát. Tôi nhìn họ và nói.
“Giờ mọi người có hai lựa chọn.”
Đến lúc chọn phe rồi.
“Hoặc là rời khỏi ga Chungmuro và đi đến ga khác, hoặc là ở lại đây với tôi.”
“S-Sao tự dưng…?”
“Chỉ cần trả lời thôi. Ở lại hay rời đi? Tốt nhất các người nên đưa ra quyết định trước khi bắt đầu kịch bản. Nếu không thì khó mà giữ được mạng.”
Đám người đảo mắt nhìn nhau. Có người nhìn tôi, có người nhìn Gong Pildu, và một số khác lại nhìn vào đường hầm dẫn đến ga khác. Chỉ nhìn thôi cũng biết là đang nghĩ gì.
“Tôi sẽ không ngăn cản các người rời đi. Nhưng đã ở lại đây thì phải chịu sự kiểm soát của tôi.”
“Kiểm soát…?”
“Nghiêm cấm hành động chia bè kết phái như Liên Minh Địa Chủ. Dù là nhóm nhỏ cũng không được.”
Một số ít người lẳng lặng quan sát từ nãy đến giờ bắt đầu đi đến bên cạnh tôi. Bọn họ đã từng bị Liên Minh Địa Chủ đối xử thậm tệ và nghĩ nếu đứng về phía tôi sẽ tốt hơn. Quyết định rất đúng đắn. Vài thành viên trong liên minh bỗng hét lên.
“Rốt cuộc thì mày cũng là kẻ thống trị mà!”
“Tôi không phủ nhận việc đó. Nhưng tôi sẽ không thu thuế hay phí sinh tồn gì cả.”
“Nếu bọn tôi tham gia nhóm của cậu thì có được đảm bảo an toàn không?”
Một thành viên trong liên minh lên tiếng hỏi. Thì, lúc trước chúng gây đủ chuyện cho bọn tôi nên giờ lo lắng cũng phải.
“Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho mọi người ở bên ngoài, nhưng tôi sẽ không can thiệp vào chuyện nội bộ. Các người sẽ phải tự giải quyết ân oán cá nhân của mình.”
“C-Cái đó…”
“Tôi cho các người một phút. Đến lúc đó rồi quyết định.”
Không cần phải đợi hết một phút, ai nấy đều đã có quyết định của mình. Vài người trong liên minh đi đến chỗ tôi với vẻ mặt kiên định và cúi đầu. Tất cả đều khá trẻ.
“Cảm ơn anh. Trước đây chúng tôi đã mắc sai lầm. Cảm ơn anh vì đã rộng lượng tha thứ.”
“Không có gì. Không cần phải cầu xin sự tha thứ từ tôi như vậy.”
[Vài thành viên trong nhóm bắt đầu tin tưởng bạn.]
Tuy nhiên, một số người khác đã chọn rời khỏi Chungmuro. Bọn họ loay hoay tìm cách đỡ Gong Pildu dậy.
Tôi đứng nhìn một hồi rồi nói,
“A, để Gong Pildu lại đi. Ông ta thuộc sở hữu của tôi.”
“Gì?”
“Nếu đã quyết định rồi thì đi nhanh đi.”
Năm thành viên của Liên Minh nghe xong liền cau mày lùi lại.
“Anh Kang! Ông thật sự không muốn đi cùng chúng tôi sao? Thà đi còn tốt hơn ở lại dưới trướng tên đó!”
“Cùng đi đi! Các người định phục vụ cho tên đó thật đấy à? Các người đã thấy hắn làm gì rồi đấy!”
Nhưng chẳng có ai đổi ý nữa.
Năm người đàn ông chửi rủa thêm vài câu rồi đi vào đường hầm dẫn đến ga Myeongdong. Có lẽ chúng muốn chiếm đóng ở nơi nào đó và trở thành ‘địa chủ’ lần nữa. Nhưng không may là, kế hoạch đó sẽ thất bại mà thôi. Trong kịch bản thứ tư, những ‘kẻ lang thang’ đều trở thành những miếng mồi ngon cho đám săn mồi.
Sau khi hết năm phút, một thông báo hệ thống hiện lên.
[Kịch bản phụ đã kết thúc.]
[Bạn nhận được 1,000 xu phần thưởng.]
[Nhờ hiệu ứng của Cờ Trắng, bạn đã trở thành người đại diện của ga Chungmuro.]
[Số thành viên hiện tại: 24 người.]
[Danh tiếng của bạn quá thấp để đạt được vương hiệu.]
Vương hiệu à…
Phải, muốn có được vương hiệu chỉ với một lá cờ trắng thì khá là khó. Để có thể bước lên ‘Con Đường Đế Vương’ thực thụ, tôi phải đổi màu cờ. Tất nhiên, cờ màu trắng cũng có ‘đặc quyền’ của riêng nó.
[Nhờ hiệu ứng của Cờ Trắng, bạn đã giành được quyền kiểm soát ga Chungmuro.]
[Bạn có thể ra lệnh ‘trừng phạt’ bất kỳ thành viên nào chống lại bạn.]
[Hiện tại đã có 5 người rời đi.]
Tôi có thể đưa ra lệnh ‘trừng phạt’ với năm người đàn ông kia, nhưng tôi mặc kệ. Điều khiển người khác bằng nỗi sợ có thể hiệu quả, nhưng cái vai ‘bạo quân’ có lẽ không hợp với tôi cho lắm.
“Chà, cảm ơn mọi người.”
Tôi vừa nói vừa đưa mắt nhìn tất cả.
Lee Hyunsung đang nhìn tôi đầy kính trọng, còn Yoo Sangah và Jung Heewon gật đầu. Số còn lại đều nhìn tôi với biểu cảm tương tự. Họ vẫn còn khá hỗn loạn nhưng khởi đầu thế này cũng không tệ lắm.
Không lâu sau đó. Bihyung xuất hiện từ khoảng không.
[Ô hô, các ngươi đã chọn ra người đại diện rồi nhỉ. Vậy thì bắt đầu trò chơi thôi nào!]
[Kịch bản chính thứ tư đã xuất hiện!]
[Kịch bản chính #4 – Cướp Cờ]
Danh mục: Chính
Độ khó: C
Điều kiện: (Bị ẩn vì nội dung quá dài)
Giới hạn thời gian: 12 ngày
Phần thưởng: 2,000 xu
Thất bại: ???
Tôi nhấn vào mục điều kiện.
Hàng loạt tin nhắn hiện ra trước mắt tôi.
[Điều kiện]
Mỗi trạm đều có 'cờ' và 'cột cờ' có thể chiếm đóng.
* Chỉ có ‘người đại diện’ của ga là có thể giữ cờ.
Bạn cần bảo vệ cột cờ khỏi các nhóm ga khác. Nếu cột cờ bị nhóm khác chiếm đóng, nhóm thua cuộc sẽ phải gia nhập vào nhóm chiếm được cột cờ.
Bạn có thể cắm 'cờ' vào 'cột cờ' của ga khác. Quyền sở hữu cờ chỉ thuộc về 'người đại diện' của mỗi ga. Khi người đại diện chết trong một cuộc chiến, quyền sở hữu cờ sẽ được chuyển cho người đầu tiên chiếm được cờ. Nếu bạn lấy cờ của nhóm ga khác, nhóm chiếm được cờ sẽ có toàn quyền xử lý nhóm mất cờ.
Bạn phải chiếm giữ 'cột cờ' của ‘ga mục tiêu' trong một khoảng thời gian nhất định. Nếu không hoàn thành, tất cả các thành viên trong nhóm sẽ bị tiêu diệt.
Ga mục tiêu mà nhóm bạn cần chiếm đóng là: ga Changsin.
Jung Heewon đăm chiêu một lúc rồi mở miệng.
“…Chúng ta phải bảo vệ cả cờ và cột cờ của mình, cùng lúc đó cũng phải đi chiếm đóng các ga khác. Tôi hiểu thế có đúng không?”
“Theo tôi hiểu là vậy. Chúng ta phải cắm được cờ ở ga Changsin.”
Lee Hyunsung tiếp lời.
Tôi đáp,
“Đúng vậy. Mọi người đều hiểu rồi nhỉ.”
Jung Heewon nheo mắt nhìn tôi. Cô ấy biết rõ tôi đang giả vờ không biết chuyện gì đang xảy ra. Hiện tại Jung Heewon đã biết là tôi biết trước tương lai, thế nên cô ấy cứ nhìn chằm chằm tôi mãi. Tôi mỉm cười nhìn lại.
Yoo Sangah đặt tay lên vai Jung Heewon và hỏi.
“Vậy là…chúng ta lại phải đi đánh nhau với người khác à?”
Lee Hyunsung nghĩ ngợi một hồi rồi trả lời.
“Trong này nói là nếu chiếm được cột cờ của nhóm khác thì chúng ta có toàn quyền quyết định đối với họ…mong là sẽ không có thương vong nào.”
“A, tôi hiểu rồi. Tức là chỉ cần chiếm đóng được ga tàu, không nhất thiết phải giết chóc phải không? Nếu đúng là vậy, chúng ta có thể thu nhận những thành viên của ga đó…”
“Phải, có thể hoàn thành kịch bản này mà không ai phải chết.”
Lee Hyunsung đáp lại với một nụ cười nhẹ. Tuy nhiên, lòng tôi lại không thể thoải mái như vậy.
Có vẻ như Yoo Sangah và Lee Hyunsung đang cố gắng giải thích thế giới này bằng một loại logic thánh thiện nào đó.
Nhưng làm gì có kịch bản nào mà không có ai chết. Kịch bản thứ tư này còn nhiều thương vong hơn cả thảy những kịch bản trước.
Như thể biết được tôi đang nghĩ gì, Jung Heewon vội chuyển chủ đề.
“Ga Changsin nằm ở tuyến số mấy thế? Tôi nghĩ trước hết chúng ta nên tìm hiểu về nó.”
Lee Hyunsung tìm trên bản đồ lộ trình và xác nhận.
“Ở tuyến 6. Nếu đi theo đường hầm này, chúng ta có thể dùng tuyến trung chuyển…”
Mọi người đều đang sôi nổi thảo luận ý kiến với nhau nên tôi chẳng cần phải nói gì. Nhìn họ mà tôi thấy ấm lòng.
[Khi kịch bản bắt đầu, màn bảo vệ của ga Chungmuro sẽ biến mất.]
[Bạn có thể tự do di chuyển đến những ga khác.]
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, tôi đi đến chỗ Gong Pildu.
“Gong Pildu, giờ ông có thể nói được rồi.”
Mệnh lệnh đã được hủy bỏ, nhưng Gong Pildu vẫn không buồn mở miệng.
“Tôi biết là ông không ưa tôi. Nhưng ông phải làm quen dần đi. Ngày tháng làm địa chủ của ông đã kết thúc rồi.”
“…”
“Tôi biết lý do tại sao ông lại ám ảnh với ‘đất đai’ nhiều như vậy. Nhưng nếu ông vẫn còn muốn sống thì hãy làm vừa phải thôi. Ông không có việc gì muốn làm à?”
Ánh mắt Gong Pildu dao động. Tôi nói tiếp.
“Ông sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ nơi này.”
Tương tự như kịch bản thứ ba, Gong Pildu cũng rất hữu ích ở kịch bản thứ tư. Chỉ cần có ông ta ở đây, trừ khi có người mạnh cỡ Yoo Junghyuk đến, không thì Chungmuro sẽ được an toàn.
“Sao tao phải nghe lời mày chứ…?”
“Lần này không phải là mệnh lệnh. Nếu ông đồng ý với yêu cầu của tôi, ông sẽ nhận được một phần thưởng.”
“…”
“Cân nhắc kỹ vào. Hãy nghĩ về gia đình ông.”
Gong Pildu trợn to mắt sau khi nghe được câu nói của tôi.
“Mày, làm sao mà…!”
..Ngay lúc đó, một âm thanh vang dội phát ra từ trong đường hầm.
Baang!
Tiếng còi xe inh ỏi, cùng ánh đèn pha chiếu sáng rực trên tuyến đường ray số 4. Có âm thanh động cơ xe máy và cả tiếng thở dốc. Thứ gì đó đang tiến đến ga Chungmuro.


1 Bình luận