Sau một lúc, chúng tôi di chuyển đến cổng vào của ‘hầm ngục ẩn’ nằm ở tầng một tầng ngầm. Tôi đi sau Lee Jihye, Lee Gilyoung và Jung Heewon, vừa đi vừa nhìn điện thoại.
「...Trong cơn đau đầu như muốn nứt ra, Yoo Junghyuk đã tỉnh táo trở lại.
‘Từ bỏ lượt này thôi.’
Đây chính là dấu chấm hết của kiếp sống thứ tám của Yoo Junghyuk.」
Không thể nào. Chuyện này vẫn chưa xảy ra mà.
…Mẹ nó, sao mới có lượt thứ ba mà tên đó chơi lớn dữ vậy? Nếu cứ hành động cẩn thận như lượt thứ hai thì hắn đã đi tới được mấy kịch bản ở phần nửa sau rồi.
Tôi ngước mắt lên và thấy Jung Heewon đang nhìn tôi.
“Anh Dokja, anh đang xem cái gì vậy?”
“...À, tôi coi lịch ấy mà…Tình hình hiện giờ làm tôi mất nhận thức về thời gian luôn.”
Thật ra thỉnh thoảng tôi cũng xem lịch thật. Nhiều lúc chính tôi cũng không biết sao mình lại đọc hết cuốn tiểu thuyết này được nữa.
Jung Heewon nghi ngờ nhìn tôi thêm một lúc rồi quay sang Lee Jihye.
“Vậy…em nói tên của em là Jihye nhỉ? Em cũng dùng kiếm à?”
“Vâng. Em thích kiếm lắm.”
“Phải không? Kiếm đúng là tuyệt nhất. Em cũng biết chọn hàng ghê.”
“...Chị cũng thấy thế sao?”
Jung Heewon mỉm cười nhìn thanh kiếm của Lee Jihye. Đó là một thanh kiếm bóng bẩy và rõ là rất bén. Chắc là con bé nhận được từ Yoo Junghyuk.
“Thanh kiếm của em trông tốt thật.”
“A, sư phụ đã tặng cho em đó. Còn chị…?”
“Cái của chị…À…C-Chị cũng thích kiếm của chị lắm.”
Jung Heewon nhìn xuống thanh gươm làm từ sừng Groll rồi lại lén liếc qua thanh kiếm treo trên thắt lưng của người bên cạnh.
Dù không làm gì sai nhưng mà tự nhiên tôi thấy tội lỗi ghê. Không biết làm sao, tôi bèn kéo Lee Jihye ra ‘đỡ đạn’.
“Này, sao nhóc chịu nói chuyện với chị Heewon mà với tôi thì bơ đẹp luôn vậy?”
“À thì…cái đó, tôi dễ yếu lòng trước mấy chị gái lắm.”
Lee Jihye lí nhí trả lời, và Jung Heewon túm lấy con bé mà vò đầu, chắc do cổ thấy nó dễ thương. Có vẻ giữa các ‘Sát Quỷ’ có một sự liên kết nào đó. Lee Jihye chật vật thoát khỏi vòng tay của Jung Heewon và hỏi.
“À đúng rồi, sao ông chú lại đi cứu sư phụ vậy?”
“Bọn tôi là chiến hữu mà.”
“Bớt xạo.”
“Hắn khá hữu dụng.”
“...Chú nói giống sư phụ ghê.”
[Chòm sao ‘Mưu Lược Gia Thần Bí’ muốn biết ý đồ của bạn là gì.]
Nghĩ lại cũng phải, không chỉ Lee Jihye mà các chòm sao có lẽ cũng đang tò mò về hành động của tôi. Tên kia là kẻ sẽ lập tức giết tôi ngay khi có cơ hội mà. Tôi chạy đi cứu hắn thì thấy lạ là đúng rồi.
[Chòm sao ‘Thẩm Phán Quỷ Diện Hỏa Thiêng’ vui mừng trước mong muốn cứu rỗi người bạn sa ngã của bạn.]
[Bạn nhận được 100 xu tài trợ.]
Hiểu nhầm rồi, ‘Thẩm Phán Quỷ Diện Hỏa Thiêng’ à…Khác với mong đợi của Tống Lãnh Thiên Thần Uriel, tôi quyết định cứu Yoo Junghyuk vì lý do hết sức cá nhân.
Chính là để ngăn hắn ‘hồi quy’.
Hồi quy sau khi chết. Nghe thì cũng hấp dẫn đó. Tinh ấn ‘Hồi Quy’ sẽ được kích hoạt mỗi lần hắn chết đi. Đúng là nhân vật chính, kỹ năng gì mà như hack ấy.
Vấn đề là kỹ năng này sẽ khiến cho dàn nhân vật xung quanh phải đau đầu.
「…À mà, nếu anh hồi quy thì thế giới này sẽ ra sao?」
Một nhân vật phụ nào đó đã từng hỏi Yoo Junghyuk câu này khi số lần sống lại của hắn đã lên tới hai con số. Tôi quên mất tên người kia rồi, nhưng vẫn nhớ như in câu trả lời của Yoo Junghyuk lúc đó.
「…Tôi cũng không biết. Tôi chỉ chọn thế giới nào có nhiều người sống sót hơn thôi.」
Câu trả lời có vẻ khá thuyết phục nhưng thực chất, Yoo Junghyuk cũng không biết rõ thế giới mình từ bỏ sẽ ra sao. Trên thực tế ‘Cách Sống Sót’ không hề đưa ra bất kỳ giả thiết nào về thế giới sau khi hắn chết cả.
Khoa học, ma thuật, cái gì cũng không.
Vậy nên tôi mới bất an. Chuyện gì sẽ xảy ra với thế giới sau khi hồi quy giả biến mất?
Nó sẽ trở lại như lúc đầu cùng với lượt hồi quy sao? Hay một nhánh của vũ trụ song song sẽ tách ra? Nếu là vế sau thì may rồi, nhưng nếu là vế trước…
“Anh ơi?”
“Hửm?”
Lee Gilyoung, nãy giờ đang nắm lấy một góc áo của tôi, nhìn lên với ánh mắt lo lắng.
“Em nghĩ là chúng ta tới nơi rồi?”
[Bạn đang tiếp cận khu vực bên ngoài kịch bản. Lưu ý không được rời khỏi khu vực kịch bản.]
Một thông báo hiện lên. Kệ đi. Hầm ngục ẩn của Chungmuro vốn là một khu vực ‘bên trong’ mà.
Chúng tôi rẽ vào một góc và lối thoát 1 xuất hiện. Một cánh cổng hầm ngục đầy u ám đang chào đón chúng tôi.
[Bạn đã tìm thấy hầm ngục ẩn!]
[Hầm ngục này đã được phát hiện bởi người khác. Bạn không nhận được thành tựu phát hiện đầu tiên.]
[Kịch bản ẩn đã xuất hiện!]
[Kịch bản ẩn – Hầm Ngục Rạp Chiếu Phim]
Danh mục: Ẩn
Độ khó: A-
Điều kiện: Đánh bại chủ nhân Hầm Ngục Rạp Chiếu Phim
Giới hạn thời gian: Không có
Phần thưởng: 4,000 xu
Thất bại: ––
Lee Jihye kinh ngạc và lùi lại đầy do dự.
“...Cái gì đây? Hầm Ngục Rạp Chiếu Phim?”
Lee Gilyoung hình như bị giật mình. À, có vẻ như đây là lần đầu bọn họ tham gia một kịch bản ẩn thì phải. Jung Heewon cũng lên tiếng.
“Rạp Chiếu Phim trở thành hầm ngục à…nghe lãng mạn thế.”
Lãng mạn sao. Do cô chưa biết cái rạp chiếu phim này nó kinh khủng cỡ nào thôi. Chúng tôi tiến vào trong. Xuất hiện trước mặt chúng tôi là sảnh chờ quen thuộc của một rạp chiếu phim multiplex bình thường.
[Bạn đã tiến vào Hầm Ngục Rạp Chiếu Phim.]
Chúng tôi hồi hộp bước vào. Nơi này là một khu phức hợp gồm chín tầng, từ tầng hầm B1 đến tầng 8.
“Anh ơi, mấy tấm áp phích này đều bị xé hết rồi. Ai lại làm vậy ạ?”
“Anh không biết nữa.”
Cốt lõi của ‘Hầm Ngục Rạp Chiếu Phim’ chính là những ‘tấm áp phích’ dán trên tường này. Có lẽ Yoo Junghyuk đã hoàn thành hết chúng trong lúc lên tầng trên. Mục tiêu của hắn là quét sạch phần thưởng của nơi này.
Ngoại trừ những tấm áp phích đã bị xé rách, không có gì khác bất thường ở tầng B1 cả. Không có vật phẩm, cũng không có quái vật, chỉ có mỗi cái thang máy bị đập nát nằm bơ vơ một góc.
Lee Jihye hỏi.
“Không phải nơi này là hầm ngục à? Sao không có gì hết vậy?”
“Từ từ rồi sẽ có.”
“...Ông chú biết cái gì rồi phải không?”
“Biết chút chút à.”
“Bằng cách nào? Ông chú đáng nghi lắm đấy nhé. Đây là kiếp sống thứ hai của ông chú có phải không?”
Sư phụ nhóc thì có ấy. Có điều hắn sống lại tận ba lần rồi.
Jung Heewon liền nói.
“Là nhờ nhà tài trợ của anh Dokja đó.”
“...Thật sao?”
Tôi mặc kệ hai người đó và tìm cách lên tầng trệt. Đột nhiên Lee Gilyoung túm lấy tôi. Con gián trên đầu thằng bé chạy loạn lên. Lee Jihye rút kiếm ra gần như cùng lúc tôi giơ tay bịt miệng con bé.
“Suỵt, có người.”
Tôi thở nhẹ một hơi nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Âm thanh phát ra ở tầng trên. Vậy là…ở hành lang? Lúc đầu tôi nghĩ đó là Yoo Junghyuk nhưng kia không phải giọng của hắn.
“...Chắc chưa vậy? Ở đây…có nhiều đồ tốt lắm à.”
“Phải. Tôi đã mua được thông tin này với giá 1,000 xu đó.”
“Từ các Giáo Đồ sao?”
“Đúng vậy. Đám đó tởm lợm nhưng lại có thông tin rất chính xác.”
Tiếng nói chuyện cứ văng vẳng. Chúng tôi đi lên thang cuốn và tiếp cận đám người. Có bốn người đang tập trung ở hành lang tầng một.
Lee Jihye nói nhỏ.
“Đám người đó là ai vậy? Tôi chưa thấy bọn họ ở Chungmuro bao giờ.”
“Hình như bọn họ vào đây bằng cổng trên mặt đất.”
“Trên mặt đất? Không phải trên đó nhiễm đầy khí độc rồi sao? Hơn nữa, kịch bản–”
“Mỗi ga thực hiện các kịch bản khác nhau với tiến độ khác nhau. Chắc bọn họ đã hoàn thành kịch bản trước chúng ta. Nếu chỉ bị nhiễm độc ở mức độ nhẹ, họ có thể ăn thịt của những sinh vật dưới lòng đất để hồi phục.”
Nói thì nói vậy, nhưng tôi cũng đang hoang mang.
‘Giáo Đồ?’
Không có bất kỳ thông tin gì về những người đó trong các kiếp sống của Yoo Junghyuk. Cho đến hiện tại, lẽ ra chỉ có tôi và Yoo Junghyuk mới biết đến hầm ngục ẩn này.
Điều gì đã tạo ra biến số? Không cần phải nói nhiều, tôi phải tìm hiểu chuyện này.
“Vào trong thôi.”
Một đốm sáng màu xanh lam đang lơ lửng trên đầu đám người. Sau đó, đốm sáng loé lên bao phủ bọn họ, và những người đó biến mất.
“...Chuyện gì xảy ra với đám người đó vậy?”
Jung Heewon hỏi tôi nhưng tôi không trả lời. Thay vào đó, tôi tập trung kiểm tra những tấm áp phích trên tường. Cái này bị xé rồi, cái kia cũng vậy nốt…Đến tận cuối hành lang, chỉ còn duy nhất một tấm áp phích chưa bị xé. Tôi đọc dòng chữ in trên đó.
Steven Spielberg, Samuel L Jackson, Jeff Goldblum…
Tên khốn Yoo Junghyuk đó…vậy mà để lại cái này thôi sao? Đúng là lượt hồi quy thứ ba có khác.
Ngay lúc đó, một luồng sáng lại loé lên. Lần này, ánh sáng chiếu lên người chúng tôi. Lee Jihye và Lee Gilyoung kinh ngạc lùi lại, nhưng không vẫn không thể tránh được.
Tôi hỏi Jung Heewon,
“Cô Heewon thích xem phim không?”
“Có chứ. Còn anh?”
“Cô sẽ ghét nó sau vụ này đấy.”
“Ý anh là s–”
[Bạn đã bị đèn chiếu rọi trúng.]
[Phân cảnh sắp bắt đầu.]
Khung cảnh xung quanh dần thay đổi. Đây không phải là ảo ảnh đơn thuần nên Bức Tường Thứ Tư không được kích hoạt như lần trước. Sàn nhà trải thảm cũ kĩ biến thành những bụi cây xanh, trong khi bàn tiếp tân và quầy bán bỏng ngô trở thành một khu rừng nhiệt đới tươi tốt. Trần nhà trở thành nền trời xanh ngắt vô tận không một gợn mây. Lee Jihye nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Đây là nơi quái nào thế?”
Lee Jihye gào lên, huơ kiếm chém vào những bụi cây xung quanh, nhưng không có gì thay đổi. Lee Gilyoung bắt đầu tìm kiếm côn trùng với biểu cảm hết sức bình tĩnh.
Tôi thử chạm vào những cái cây gần đó. Lớp vỏ của chúng sần sùi và ẩm ướt. Thực sự là một khu rừng nhiệt đới thuộc đại Trung sinh. Khung cảnh này chân thực hơn hẳn ‘Nhà Tù Ảo Ảnh’. Đây chính là sức mạnh của chủ rạp chiếu phim ở tầng 8 của hầm ngục.
“Chúng ta đang ở trong một bộ phim.”
“...Mấy chuyện nhảm nhí hoá thành hiện thực luôn rồi này.”
Tiểu thuyết còn thành hiện thực được, thì lý do gì mà một bộ phim không thể trở thành hiện thực cơ chứ.
Jung Heewon là người có khả năng thích ứng nhanh, chẳng mấy chốc cô ấy đã nắm bắt được tình hình.
“Ông chú, đây là phim gì vậy?”
“Nhóc sẽ sớm biết thôi.”
“...Nói luôn đi được không? Chờ chút, thằng nhóc kia đang làm cái gì vậy…?”
Đúng lúc đó, bụi cây vang lên âm thanh xào xạc và thứ gì đó nhảy ra trước mặt Lee Gilyoung. Là một con côn trùng trông giống bọ ngựa, nhưng to gần 40cm. Lee Jihye sợ hãi hét toáng lên.
“Nhóc! Lùi lại ngay!”
Nhưng phản ứng của Lee Gilyoung lại vô cùng bình thản.
“Không phải bọ ngựa đâu. Đây là một con Titanoptera thuộc Kỷ Tam Điệp.”
“Hả?”
Lee Gilyoung chìa tay về phía con Titano. Con bọ cũng không né tránh, sau một lúc, cả Lee Gilyoung và con bọ đều được bao trùm trong luồng ánh sáng xanh.
“Cái này…là sao?”
“Fabre đấy.”
Đúng là sáng suốt khi đem theo Lee Gilyoung. Khả năng của thằng bé có lẽ sẽ giúp chúng tôi qua ải dễ dàng hơn.
Con bọ ngựa khổng lồ mấp máy miệng, rồi Lee Gilyoung gật đầu. Tôi không hiểu lắm, nhưng hình như hai người đó đang nói chuyện thì phải. Sau một lúc, gương mặt Lee Gilyoung chợt tái mét.
…Chuyện gì vậy?
Lee Gilyoung gấp gáp chạy đến chỗ tôi.
“Anh ơi!”
Vừa dứt lời, mặt đất liền rung chấn dữ dội. Có vẻ thứ gì đó đang đến đây với tốc độ rất nhanh, san bằng cả đám cây cọ cao lớn.
Gàooooo!
Một cái mồm nhầy nhụa máu của một con bò sát khổng lồ xuất hiện sau rừng cây. Ở đằng trước là một đám người bê bết máu đang chạy bán sống bán chết. Là những người vào trước chúng tôi lúc nãy.
Lee Jihye lùi lại và nói với Jung Heewon.
“Em biết phim này là phim gì rồi.”
“...Ừm, chị cũng vậy.”
Trước mặt chúng tôi là loài thú săn mồi mạnh nhất Đại Trung Sinh, với thân hình cao hàng chục mét cùng các bó cơ mạnh mẽ bao phủ xung quanh và lớp da cứng cáp.
Vừa nhìn đã biết con quái vật này thuộc hạng quái vật cấp 7. Mới tầng 1 của hầm ngục mà độ khó đã khủng khiếp vậy rồi. Thế nhưng tim tôi lại đập bình bịch vì hưng phấn, hầm ngục ẩn càng khó thì phần thưởng càng hậu hĩnh.
Tôi rút kiếm ra và nói,
“Chuẩn bị chiến đấu.”
Có lẽ Yoo Junghyuk bỏ qua bộ phim này bởi vì nội dung của nó. Phần thưởng chính của Hầm Ngục Rạp Chiếu Phim có liên quan đến nội dung của những bộ phim. Chắc Yoo Junghyuk nghĩ rằng sẽ không có phần thưởng đáng giá nào xuất hiện trong một bộ phim có khủng long. Nhưng hắn không biết một chuyện.
Một phần thưởng rất quan trọng đang được giấu trong bộ phim này.
“...Ông chú nghiêm túc đấy à? Chúng ta sẽ chiến đấu với thứ đó sao?”
“Phải đánh bại nó để mở đường thoát.”
“Đường thoát gì?”
“Bộ phim này khá dài đó. Nhóc quên rồi hả?”
Con khủng long bạo chúa đang nhanh chóng đến gần. Phòng thí nghiệm nằm ở trung tâm hòn đảo nằm ở phía sau nó. Và trên sân thượng của phòng thí nghiệm có một chiếc máy bay trực thăng đang đậu.
Đây là một bộ phim được chủ nhân của Hầm Ngục Rạp Chiếu Phim biến thành hiện thực.
Vì vậy, chỉ có duy nhất một cách để thoát khỏi đây.
“Cùng tạo ra kết thúc tuyệt đỉnh cho bộ phim này nào.”


1 Bình luận