[Chòm sao ‘Mưu Lược Gia Thần Bí’ tò mò về chiêu trò của bạn.]
[Bạn nhận được 200 xu tài trợ.]
Người chiến thắng trò chơi kéo búa bao đã ngay lập tức được quyết định. Gương mặt Lee Gilyoung hơi phớt đỏ - trong khi Jung Heewon lại có vẻ khá hài lòng. Lee Jihye đang quỳ sụp trên đất với biểu cảm tuyệt vọng.
“...Thật vô lý!”
Thật không may, tôi không thể đọc được suy nghĩ của Lee Gilyoung nên thằng bé chỉ giành được hai ống huyết thanh.
“Anh không cần đưa nó cho em đâu…”
“Nhận đi.”
Dễ thương ghê. Tôi xoa đầu Lee Gilyoung.
Ngoài ra, Jung Heewon đã giành được hai ống huyết thanh tăng cường thể lực. Cô ấy mỉm cười nhận lấy chúng.
“Cảm ơn. Với thể lực này thì trước giờ cũng hơi khó cho tôi thật.”
Chỉ có Lee Jihye là không nhận được ống huyết thanh nào.
“Sao chú có thể thắng tôi tận 18 trên 20 lần chứ? Chú chơi ăn gian hả?”
“Tại tôi giỏi chơi trò này thôi.”
“Chú thật sự phải làm như vậy sao? Cho tôi một cái thôi cũng được mà…”
“Đi mà đòi Yoo Junghyuk ấy.”
Tôi lờ đi tiếng kêu ca của Lee Jihye và cất mấy ống huyết thanh đi.
Jung Heewon vỗ nhẹ lên vai Lee Jihye đang cau có rồi nhìn sang thanh kiếm sáng bóng của con nhóc.
“Em gái, thế giới này phải công bằng chứ.”
_______________________________________
Phạch phạch phạch.
Tiếng cánh quạt trực thăng xoay đều vang lên. Lee Gilyoung nhìn hòn đảo khủng long đang xa dần và hỏi,
“Anh ơi, em không thể đem nó lên tầng trên sao?”
Con bọ ngựa khổng lồ đang ngồi trên đùi Lee Gilyoung và nói chuyện với thằng bé. Rồi nó dụi hai dây ăng ten trên đầu vào cằm Lee Gilyoung.
“Tiếc là không được đâu.”
Lee Gilyoung ôm chầm lấy con bọ ngựa với vẻ mặt buồn bã.
“...Bảo trọng nhé Titano.”
Kécc.
Thằng nhóc đã đặt tên cho nó luôn rồi. Tiếc rằng, những con quái vật trong Hầm ngục Rạp Chiếu Phim không thể tự ý di chuyển đến tầng khác.
Tuy nhiên, vật phẩm thì được. Ví dụ như đống huyết thanh tăng cường chỉ số và thứ mà tôi đang giữ đây.
[Huyết thanh ADN Khủng Long Bạo Chúa]
Ống huyết thanh màu vàng này là nguyên nhân chính để tôi chọn bộ phim này. Nó là một vật phẩm có khả năng tăng toàn bộ chỉ số thêm 10 cấp trong vòng 30 phút. Mặc dù có một hạn chế là chỉ có thể dùng trong Hầm ngục Rạp Chiếu Phim, nếu không có thứ này thì việc phá đảo tầng cuối của hầm ngục là điều không thể.
Đặc biệt là nếu Yoo Junghyuk đang ở tình trạng tệ nhất mà tôi nghĩ đến.
Con bọ ngựa mà Lee Gilyoung thả ra bay ra ngoài và bầu trời đêm dần sụp đổ.
[Đã đạt được ‘Danh Đề Cuối Phim’ đầu tiên.]
[Diễn viên: Kim Dokja, Jung Heewon, Lee Jihye, Lee Gilyoung.]
[Bạn nhận được 500 xu phần thưởng.]
Tôi cảm thấy hơi choáng váng, sau đó tôi phát hiện bọn tôi đã trở lại tầng trệt. Sau khi thoát khỏi bộ phim, tấm áp phích trên tường đã bị xé rách. Đó là bằng chứng cho thấy chúng tôi đã hoàn thành bộ phim một cách an toàn. Lee Jihye phàn nàn.
“Phải tiếp tục như này mấy lần nữa lận hả?”
“Yoo Junghyuk chắc đã phá đảo gần hết rồi nên sẽ nhanh thôi.”
Chúng tôi đi thẳng lên tầng hai bằng thang máy. Từ tầng hai trở đi, không gian trở nên chật chội hơn vì các phòng chiếu đã chiếm phần lớn diện tích. Jung Heewon lên tiếng hỏi.
“Không có gì thay đổi à?”
Dù có đợi bao lâu thì không gian tầng hai cũng không thay đổi gì. Không có đèn chiếu, phân cảnh cũng không bắt đầu. Nhìn kỹ lại thì, toàn bộ những tấm áp phích nằm ở tầng hai này đều đã bị xé rách. Lee Jihye để ý được gì đó.
“Vậy là chúng ta chỉ có thể vào được mấy bộ phim có áp phích còn nguyên vẹn à?”
Tôi lần lượt kiểm tra từng tấm áp phích bị xé.
‘Siêu Đại Chiến’ của đạo diễn Guillermo Del Toro...là một bộ phim có robot khổng lồ choảng nhau cực chiến à? Tiếc ghê. Nếu cái này chưa bị xé thì tôi đã có thể nhận được phần thưởng như ‘Găng Tay Gia Cố’ hay gì đấy rồi.
‘Kẻ Đánh Cắp Giấc Mơ’ của đạo diễn Christopher Nolan…may là cái này rách rồi.
“Oa, tôi muốn xem phim này nè.”
Tôi quan sát tấm áp phích mà Lee Jihye đang nhìn.
“Nhóc thích siêu anh hùng à?”
“Ừm.”
“Phải thấy may mắn đi. Vào đó xong là nhóc ghét nó luôn cho mà xem.”
“...Vậy à.”
Trên tấm áp phích đó, một con quái vật màu xanh đang rống vào mặt bọn tôi. Chúng tôi đi thẳng lên tầng ba.
“Ở đây cũng vậy.”
Tất cả áp phích cũng đều đã bị xé rách. Yoo Junghyuk đúng là đã quét sạch nơi này. May ghê, vì tầng ba này có rất nhiều bộ phim nguy hiểm.
‘Final Destination’ của đạo diễn James Wong…Tên khốn Yoo Junghyuk đó, sao hắn hoàn thành được nó vậy? Đó là một bộ phim huỷ diệt đấy.
“Chúng ta đi nhanh hơn tôi nghĩ?”
Khác với giọng nói đầy lạc quan của Jung Heewon, mỗi lần lên tầng là tôi càng lo hơn. Cần phải có chút may mắn để vượt qua Hầm Ngục Rạp Chiếu Phim. Ở mỗi tầng đều có một vài tấm áp phích không được đề cập đến trong ‘Cách Sống Sót’. Yoo Junghyuk không hề càn quét tất cả các bộ phim.
Khi lên được tầng bốn, một thông báo vang lên.
[Bạn đã tiến vào tầng thứ tư.]
Ánh sáng chói loá đổ xuống trước khi tôi kịp nhìn mấy tấm áp phích. Jung Heewon chụm tay lại và cầu nguyện.
“Làm ơn đừng là phim ma…”
Tôi nhìn sang Jung Heewon, cô ấy liền giải thích.
“Dùng kiếm không có giết ma được.”
…Là vậy à.
[Phân cảnh đã bắt đầu!]
Bối cảnh xung quanh thay đổi. Vừa mở mắt ra, chúng tôi thấy mình đang ở trên một con tàu, cảm nhận luồng gió biển phả vào mặt.
“Cái này…?”
Tôi nếm được vị mặn của muối biển, và chân trời mênh mông mở ra ngay trước mặt. Tôi choáng ngợp trước khung cảnh mênh mông của biển trời. Trước đây, ngày nào tôi cũng vùi đầu vào làm việc, và đã mấy năm rồi tôi không đi du lịch.
“Đây là phim gì vậy?”
Jung Heewon bên cạnh tôi đang mặc một bộ váy dài chấm gót.
Tiếng violin du dương vang lên từ bên trong khoang tàu, ngoài ra còn có tiếng người ồn ào, phấn khích nói chuyện. Bầu không khí lãng mạn thật…
À, tôi biết đây là phim gì rồi.
Rồi giọng của Lee Jihye vang lên.
“A, sao tự nhiên lại tăng tốc…”
Tôi xoay người lại và thấy Lee Jihye đang nôn thốc nôn tháo. Jung Heewon vội chạy đến và vỗ vỗ lưng cô nhóc. Sau một hồi nôn khan, Lee Jihye nói.
“Ư, say sóng quá.”
“Không sao, cứ nôn ra hết đi.”
…Tôi đã thắc mắc điều này từ rất lâu rồi. Tại sao Trung Vũ Công lại chọn Lee Jihye vậy? Không, dù tôi đã đọc tiểu thuyết rồi, nhưng tôi chỉ không muốn biết thôi.
“Nhưng mà chị ơi…đây là bộ phim đó phải không? Phim có con tàu bị chìm ấy?”
“Hình như là vậy.”
“Vậy…chắc chị là ‘Kate Winslet’ nhỉ?”
Lee Jihye hơi ghen tị nhìn bộ váy của Jung Heewon, rồi cô nhóc nhìn sang tôi.
“Còn ông chú là…DiCaprio? Oẹee!”
Không hiểu sao tôi lại thấy hơi bực khi con nhỏ ói ngay khi vừa dứt lời. Vào lúc đó, Lee Gilyoung xuất hiện phía sau tôi.
“Anh ơi!”
Lee Gilyoung mặc một bộ trang phục trông khá sang chảnh. Nhìn có hơi quen thì phải…
Thôi kệ đi, mọi người đã tập hợp đầy đủ rồi.
“Không có thời gian đâu.”
Con tàu sắp chìm rồi. Thật không may, cách giải quyết bộ phim này không được đề cập trong ‘Cách Sống Sót’.
Làm sao hoàn thành phim ‘Titanic’ đây? Phải chiến đấu với biển cả à?
Lee Jihye là người đầu tiên đưa ý kiến.
“Kiểu gì thuyền cũng chìm. Hay chúng ta chìm chung với nó luôn?”
“Cái đó hơi…”
Bực thật. Nếu bộ phim này có phản diện cụ thể thì đỡ hơn rồi.
“Chúng ta đi tìm nhân vật phản diện thôi anh.”
Đó là ý kiến của Lee Gilyoung. Tôi không biết liệu bộ phim này có nhân vật phản diện cụ thể nào hay không. Nhưng vì không nghĩ được gì khác, tôi quyết định làm theo lời thằng bé.
“Vậy thì đi giải quyết kẻ xấu nào.”
Chúng tôi bắt đầu di chuyển. Nhưng mà, phản diện của bộ phim này là ai vậy? Nhớ lần cuối tôi xem ‘Titanic’…
Nhưng tôi không phải lo, bởi nhân vật phản diện đã tự mình vác xác đến tìm bọn tôi. Một người đàn ông với bộ tux gọn gàng đang trừng mắt nhìn về phía này.
“Jack Dawson!”
Khoan, Jack Dawson…là vai mà Dicaprio đóng mà? Nhưng anh ta không nhìn tôi.
“...Em á?”
…Thằng nhóc là Dicaprio sao? Tôi thở dài thườn thượt nhìn Lee Gilyoung.
_______________________________________
Sau một lúc, bọn tôi đã bắt cóc cái người được cho là nhân vật phản diện của bộ phim. Nhưng chủ rạp chiếu phim không có phản ứng gì. Bắt cóc vẫn chưa đủ à…
Tôi do dự một lúc rồi mở miệng.
“Vậy…”
“Giết hắn đi.”
Lee Jihye rút kiếm ra và chỉ thẳng vào người đàn ông bị trói đang nằm quằn quại.
“Chú nói chủ rạp chiếu phim là một gã điên mà? Vậy thì chỉ cần giết tên này là được rồi không phải sao?”
Tôi cũng đã nghĩ như vậy. Không, tôi đã chắc chắn như vậy.
Một bộ phim khác trong ‘Cách Sống Sót’ cũng có câu trả lời tương tự thế này. Nhưng Jung Heewon nhìn chằm chằm người đàn ông đang hoảng sợ và bất ngờ nói.
“Nhưng…anh ta trông rất giống người thật.”
“...Hử?”
“Đây là một bộ phim, nhưng anh ta cứ như người thật vậy.”
Thật đáng ngạc nhiên khi Jung Heewon lại nói ra những lời đó, trong khi chỉ mới vài ngày trước, chính tay cô ấy đã quét sạch đám thủ ác một cách gọn ghẽ. Song, Jung Heewon cũng đã nói: ‘Chỉ vì tôi là một kẻ giết người không có nghĩa là tôi sẽ tiếp tục giết chóc. Tôi không muốn trở thành một con quái vật.’
Lee Jihye hỏi,
“Chị, giờ là lúc để nói mấy lời uỷ mị này sao? Chị không muốn giết hắn?”
“Không, không phải vậy…”
“Cứu người là việc tốt. Nhưng nếu người này không chết, người chết sẽ là chúng ta. Chúng ta là người thật, còn hắn chỉ là một nhân vật thôi!”
Nhân vật…
Tôi chợt sửng sốt trước lời nói của Lee Jihye.
Jung Heewon nhìn tôi.
“...Anh có nghĩ vậy không?”
“Dù người này có là một con người ‘thật’ đi nữa, hắn vẫn là kẻ xấu mà! Giết kẻ xấu thì sao mà sai trái được?”
Có lẽ Lee Jihye nói đúng. Tên này chắc chắn là nhân vật phản diện của bộ phim và sẽ làm việc ác. Vậy nên có giết hắn cũng không sao. Điều buồn cười là, đây là đạo lý mà Yoo Junghyuk hay nhắc tới trong ‘Cách Sống Sót’.
Ngay khoảnh khắc tôi định mở miệng, Lee Jihye nhanh chóng giơ kiếm lên.
“Hầy, giờ sao? Sư phụ tôi sắp chết đến nơi rồi đó!”
Lưỡi kiếm hạ xuống và đâm xuyên qua ngực người đàn ông. Máu văng ra tứ tung trông chân thật một cách bất ngờ. Rồi một thông báo vang lên.
[Chủ Nhân Rạp chiếu phim rất hài lòng với cái kết mới của bộ phim.]
[Đường lên tầng tiếp theo sẽ được mở ra ở đuôi tàu.]
“Nhìn đi, tôi đã đúng. Thấy không?”
Lee Jihye reo lên đầy phấn khích.
Dĩ nhiên câu trả lời này không hề sai. Chủ rạp chiếu phim biết rõ điều đó và các chòm sao sẽ tài trợ xu cho hành động của chúng tôi. Với số xu đó, chúng tôi sẽ có thể sống sót.
Chính cách sống ấy đã huỷ hoại thế giới này.
[Đã đạt được ‘Danh Đề Cuối Phim’ thứ hai.]
[Diễn viên: Kim Dokja, Jung Heewon, Lee Jihye, Lee Gilyoung.]
[Bạn nhận được 500 xu phần thưởng.]
Bộ phim ‘Titanic’ không có bất kì phần thưởng nào cả. Vì vậy, chúng tôi lên tầng tiếp theo và đi theo hướng dẫn của hệ thống.
[Bạn đã tiến vào phòng phần thưởng ở tầng thứ năm.]
Sau khi lên tầng bằng thang máy, Phòng phần thưởng cuối cùng cũng đã xuất hiện.
“Phòng phần thưởng á? Đó có phải là phim kinh dị không vậy?”
“Đây là phòng triển lãm. Người ta dùng nơi này để trưng bày đạo cụ phim.”
Hàng loạt đạo cụ phim hiện lên trong các hộp kính. Các trang bị và trang phục của các nhân vật chính trong nhiều bộ phim, ngoài ra còn có phụ kiện sân khấu…
Điểm thú vị là chúng không đơn thuần chỉ là ‘đạo cụ’.
Jung Heewon đến gần một hộp kính và hô lên.
“Trời ơi, nhìn cái này đi!”
[Mikazuki Munechika - Bản sao]
Kiếm cấp A.
Hai mắt Jung Heewon nhìn hộp kính với đôi mắt sáng lấp lánh, tôi gật đầu với cô ấy.
“Cuối cùng thì cô cũng có một thanh kiếm tốt rồi, cô Heewon.”
Vừa nhìn đã biết thanh kiếm đó là hàng xịn rồi. Con dao làm từ sừng Groll đâu có cửa mà so với nó, và nếu so với thanh kiếm của Lee Jihye thì nó cũng không hề kém cạnh.
Jung Heewon cầm thanh kiếm trên tay và thử vung vài đường.
“Tuyệt ghê! Đã nhẹ mà đường kiếm lại tốt nữa!”
Đây là lần đầu tôi thấy Jung Heewon vui vẻ thế này.
[Nhân vật ‘Jung Heewon’ cảm thấy biết ơn bạn sâu sắc.]
Không có gì đâu.
Mục đích chính của việc tiến vào Hầm ngục Rạp chiếu phim chính là ‘Phòng phần thưởng’ ở tầng năm. Đây là một nơi phù hợp để cày vật phẩm cho cả đội ngay từ giai đoạn đầu. Đặc biệt, Jung Heewon sẽ trở nên mạnh hơn rất nhiều khi có vũ khí này trong tay.
[Mỗi người chỉ được lấy tối đa hai phần thưởng.]
Dù không phải là những ‘Thánh tích’ thực thụ mà chỉ là đạo cụ phim, nhưng mỗi bản sao đều mang đủ đặc trưng của hàng chính hãng. Trong những kịch bản đầu này, có vật phẩm cấp A thì khác gì bật cheat đâu.
Nhân tiện, có vẻ Yoo Junghyuk đã ghé vào đây rồi. Có hai vật phẩm đã biến mất.
“Chọn phần thưởng thôi. Mỗi người chỉ được lấy hai thứ nên hãy chọn lựa cẩn thận.”
Tôi nhờ Jung Heewon chọn một thứ cho Yoo Sangah, còn tôi thì lấy một món cho Lee Hyunsung. Cái này chắc được này.
[Khiên Của Hercules - Bản sao]
Khiên cấp A.
Được lắm…Cái khiên này xịn hơn hẳn Khiên Thép Cổ kia. Nghĩ đến đôi mắt sáng bừng và lòng trung thành của Lee Hyunsung dành cho tôi mà tôi thấy ấm lòng hẳn.
Lee Jihye, người tự nhận là fan của các vị siêu anh hùng, đang đứng ở một góc cố kéo một vật phẩm ra.
“A, sao nó không chịu nhúc nhích gì hết?”
Tôi lại gần. Ra là nó.
[Mjolnir - Bản sao]
Búa cấp A.
Búa của thần sấm Thor. Nếu là đồ thật thì chắc sức mạnh của nó sẽ khủng khiếp lắm…Do bản gốc đã vô cùng chất lượng rồi, nên bản sao cũng không hề thua kém.
Tôi nhìn Lee Jihye đang vừa la oai oái vừa cố kéo cây búa mà không làm nó xê dịch đi chút nào.
“Không phải chỉ có người đặc biệt mới cầm được nó thôi sao?”
“Đệt, vậy là tôi không đặc biệt à?”
Ngay lúc đó, Lee Gilyoung từ phía sau đi lên và duỗi tay về phía cây búa.
“Ê nhóc! Cái này là của chị…”
Mjolnir được Lee Gilyoung nhấc lên một cách dễ dàng. Lee Gilyoung vung vẩy cây búa một chút rồi nhìn tôi.
“Anh ơi, em lấy nó được không?”
“Ừ, trông nó hợp với em đấy.”
Lee Jihye lần nữa câm nín.
“Sao chỉ có mỗi tôi xui xẻo vậy…”
Tôi mặc kệ con nhỏ và tiếp tục tìm vật phẩm. Để xem còn lại cái gì.
[Giáp Ngoại Trang Cường Hoá - Bản sao]
Giáp cấp A.
Tôi không biết tương lai sẽ có chuyện gì nhưng cứ tăng cường lớp phòng thủ sẽ tốt hơn. Sau khi mặc bộ giáp vào, tay áo và ống quần tự động điều chỉnh cho vừa với vóc người tôi.
[Thương tích do ngoại thương được giảm xuống 10%.]
[Khả năng phát hiện kẻ địch đã được nâng cao.]
[Bạn có thể di chuyển nhanh hơn trước.]
Có hơi khó chịu, nhưng vẫn tốt hơn là không mặc giáp, nhất là khi nghĩ đến trận chiến đang chờ đợi chúng tôi ở cuối hành trình này.
Đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi.
Hầm ngục không có bất kì thay đổi đáng kể nào, vậy rõ là Yoo Junghyuk vẫn còn sống. Nếu chúng tôi nhanh chóng vượt qua tầng sáu thì có lẽ sẽ gặp được nhau ở tầng bảy. Còn trường hợp tệ nhất, nếu hắn đang chiến với boss ở tầng tám…Ít nhất thì hắn vẫn còn sống.
Giờ thì, đi túm cổ vị hồi quy giả chết tiệt của chúng ta về thôi.


0 Bình luận