Enjoy!
----------------------
Chương 3: Kỳ nghỉ hè bắt đầu
Từ khi Hinami bị stalker nhắm đến, thoắt cái đã một tuần trôi qua, và cuối cùng kỳ nghỉ hè cũng đã bắt đầu.
Mỗi khi đến trường hay tan học, lúc nào cũng có tôi hoặc là Koi-san đi cùng sát bên cậu ấy, nhờ vậy mà suốt thời gian đó chẳng hề thấy bóng dáng kẻ nào khả nghi cả.
Cứ ngỡ là mọi chuyện đã kết thúc êm đẹp, nhưng thành thật mà nói, tôi không nghĩ tên bám đuôi đã từ bỏ Hinami.
Khả năng cao là hắn vẫn đang nhắm đến cô ấy.
Dù đây là kỳ nghỉ hè đầu tiên của đời học sinh cấp ba, tôi vẫn không tài nào yên tâm được.
Tôi ngồi trong phòng, bật điều hoà thật lạnh, cố gắng xua tan cảm giác bất an bằng cách chơi game âm nhạc.
Lý do Hinami bị nhắm đến, có lẽ là vì vẻ đẹp nổi bật của cô ấy.
Sau vụ việc với Kusayanagi, Hinami lại một lần nữa nổi tiếng khắp nơi trên cả nước, nên việc bị kẻ kỳ quặc để mắt tới cũng chẳng có gì lạ.
Thế nhưng, vào kỳ nghỉ hè thì đúng là rất khó để lúc nào cũng kè kè bên cô ấy.
Thực tế là từ khi kỳ nghỉ bắt đầu đến giờ đã gần một tuần, tôi vẫn chưa gặp Hinami lấy một lần.
Thật sự, tại sao đời học sinh cấp ba của tôi cứ toàn rắc rối thế này cơ chứ.
Tôi định sống kín đáo để không bị lộ thân phận, vậy mà hết rắc rối này tới rắc rối khác cứ kéo đến...
Đang nghĩ tới đó thì game âm nhạc bắt đầu vào đoạn cao trào.
Sắp đến đoạn khó rồi. Nếu không mắc lỗi, tôi sẽ đạt danh hiệu “Perfect”.
Rồi, sắp tới đoạn "ác mộng" đây. Phải tập trung cao độ mới được!
Chắc vì tôi cũng hơi phấn khích nên đã nắm điện thoại chặt hơn.
Tâm lý đã sẵn sàng. Đến đi nào! Vừa nghĩ thế xong...
Riririn!
Điện thoại rung lên cùng tiếng chuông báo có cuộc gọi đến, làm màn hình game chuyển sang màn hình cuộc gọi.
Người gọi là em gái tôi – Michika.
…… ……。
Khốn thật, lại nữa à!! Cái tình huống này bao nhiêu lần rồi hả trời!
Sao lúc nào đến thời điểm quan trọng cũng là con bé đó gọi điện hoặc xông vào phòng làm gián đoạn chứ!?
Tại sao cơ chứ!? Cố tình phá hoại à!? Nó là quỷ dữ đến để hành hạ ông anh ruột này à!?
Tôi cố kiềm chế cơn bực vì bị phá game, rồi bắt máy.
“Alo, có chuyện gì đấy, Michika?”
“Onii. Có điện thoại. Nghe đi.”
“…Hả? Nhưng em đang gọi anh rồi mà…?”
“Ý là, có cuộc gọi đến điện thoại bàn nên em mới gọi báo nè. Hiểu ý đi, đồ ngốc.”
“…Khoan đã. Ý em là có người gọi đến nhà, và em đoán người ta muốn gặp anh. Nhưng tại sao em lại gọi điện thoại để báo? Em đang ở nhà cơ mà. Chỉ cần đi lên phòng gọi là được chứ?”
Hiện tại bố mẹ không có nhà, chỉ có tôi và Michika.
Nếu có việc cần báo cho tôi thì chỉ cần nói miệng là đủ rồi. Việc gọi điện thoại cho tôi chẳng có lý do gì cả.
Tôi – với tư cách anh trai – hoàn toàn không thể hiểu nổi hành động của con em gái. Và rồi...
Michika nói một câu đầy sốc.
“Hả? Không, đơn giản là em lười lên phòng anh. Với lại em không muốn vào phòng anh. Nói thật thì em không muốn nhìn thấy anh tí nào luôn.”
“Bị mắng ba phát liên tiếp đau như dao đâm thế này, anh đây gần như gục xuống vì hết HP rồi đấy, biết không? Mới mười giờ sáng thôi mà, tại sao lại phải nghe mấy câu làm tụt mood như vậy vào đầu ngày chứ!?”
“Tại anh phiền mà. Nghe qua điện thoại cũng mệt nữa.”
A ha—. Ra là vậy.
Tức là, Michika không muốn nhìn mặt tôi. Không muốn vào phòng tôi. Cảm thấy nói chuyện trực tiếp là phiền phức.
Thế nên nó mới gọi điện báo tin.
Đúng lúc tôi đang chơi game âm nhạc nữa.
Được, hiểu rồi. Xong việc là tôi phải dạy dỗ lại con bé này!
“À—rồi rồi. Biết rồi, biết rồi mà. Anh ra nghe điện thoại bàn là được chứ gì.”
“Cảm ơn. Em sắp đi chơi với bạn nên nhớ làm vệ sinh nhà tắm, giặt đồ với dọn toilet nhé. Bye.”
“Khoan đã! Sao em đẩy hết việc nhà qua cho anh vậy hả! Cảm ơn vì báo có điện thoại thì cảm ơn, nhưng việc nhà thì em cũng phải làm phần của mình chứ!”
“Làm rồi còn gì.”
“Làm cái gì?”
“Rửa bát… của em.”
“Cái đó mà gọi là ‘làm rồi’ á!? Mới rửa mỗi phần của em thôi mà! Ít nhất cũng rửa luôn phần của anh đi chứ!!”
"Không, đơn giản là không được. Thế nhé, Oniii, còn lại nhờ cả vào anh đó. Dù sao anh cũng rảnh rỗi mà đúng không? Nếu không làm thì sẽ bị trừng phạt đấy"
"Câu đó... vốn anh mới đúng là người phải nói chứ? Tại sao lại là em nói ra hả, Michika...?"
"Thế nhé, baiii~"
Michika vừa nói xong thì lập tức cúp máy. Rồi ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng cửa trước mở ra cạch một cái.
Cái con bé kia... chỉ vì thấy phiền mà dám ném hết việc nhà sang cho tôi rồi thản nhiên đi chơi với bạn.
Chết tiệt! Đúng là tôi đang rảnh thật, nhưng em gái đối xử với anh ruột mình thế này thì quá đáng lắm rồi.
Haizz... Nhưng giờ nó ra khỏi nhà rồi, có càm ràm thì cũng vô ích.
Tôi đành lết xác ra khỏi phòng, đi đến bên điện thoại bàn, nhấn nút giữ cuộc gọi rồi áp ống nghe vào tai.
"...Tôi là Keidou Ryou, đang bị em gái sai vặt đây? Là Koi-san đúng không"
"Giọng chán đời thế. Nghe giọng cậu mà tôi cũng muốn tụt mood theo đấy"
Tôi đang buồn bã thì nghe giọng Koi-san từ bên kia đầu dây.
Dù chưa biết người gọi là ai, tôi cũng đoán được đó là Koi-san. Vì ngoài cô ấy ra thì chẳng còn ai nữa. Cái kiểu gọi quen thuộc, y như kịch bản lặp đi lặp lại.
"Vậy Koi-san, hôm nay cậu gọi có việc gì ạ?"
"Sao lại dùng kính ngữ thế hả"
"À, thì... cảm tính thôi mà..."
"Thôi được rồi. Mà này, hôm nay cậu rảnh đúng không? R-ả-n-h đúng không?"
Koi-san đặc biệt nhấn mạnh chữ “rảnh”, và dù chỉ là nói qua điện thoại, tôi vẫn cảm nhận được một sức ép như thể cô ấy đang nói rằng "cậu chắc chắn rảnh, đừng có chối".
Trời đất, linh cảm chẳng lành chút nào…
Mà mỗi lần Koi-san gọi điện đều y như rằng có chuyện gì đó.
"Không, xin lỗi nhưng hôm nay thì..."
"Phải rồi nhỉ, hôm nay cậu rảnh lắm mà. Vậy thì chiều sáu giờ gặp nhau nhé. Cảm ơn trước"
"Này, cuộc hội thoại nãy giờ có lúc nào định ra lịch hẹn đâu!? Với cả, cậu có thể đừng ngắt lời tôi khi tôi còn chưa nói xong không!?"
Tôi không nhịn được mà phải lên tiếng.
Koi-san lúc nào cũng vậy, hễ là thông tin bất lợi cho bản thân là sẽ tự động bỏ qua như có cơ chế phản xạ tự nhiên.
Dù tôi đang cố từ chối, cậu ta cũng sẽ phớt lờ và quyết định mọi thứ theo ý mình...
"Thì có sao đâu. Một kẻ rảnh rỗi như cậu được tôi mời đi ăn tối, phải cảm ơn và đồng ý mới đúng"
"Ra là ‘đi chơi’ nghĩa là đi ăn tối hả... Nhưng sao đột nhiên lại rủ đi ăn thế?"
"Tại hứng lên. Với lại, tôi muốn bắt nạt cậu ngoài đời thật"
Ê... ít ra thì cậu cũng che giấu lý do thật đi chứ, Koi-san.
Không phải tôi mong đợi mấy câu kiểu "Đ-đừng hiểu lầm đấy! Không phải tôi muốn ăn tối với cậu đâu nhé!" như mấy cô nàng tsundere trong truyện, nhưng ít ra cũng nên biết xấu hổ một chút chứ...
"Cậu nghĩ với lý do đó thì tôi sẽ đồng ý chắc?"
"Ể!? Không đồng ý á!? Tại sao!? Có chuyện gì à!?"
"Làm ơn đừng phản ứng kiểu như 'bình thường thì vui vẻ đồng ý, hôm nay sao thế' được không!? Mặc dù đúng là tôi thường bị cậu trêu, nhưng không đến mức cậu thiếu vắng tôi là phát bệnh đâu!"
"Nghiêm trọng rồi... Chắc chắn là có triệu chứng thiếu vắng rồi. Phải đến bệnh viện ngay"
"Không phải vì nghỉ hè mà không bị cậu bắt nạt thì tôi phát bệnh đâu!"
"Cậu có nhớ tên quốc gia mình đang sống không? Biết giờ là năm Reiwa bao nhiêu không?"
"À... cậu có thể thôi trêu chọc người khác được không, Koi-san? Tôi sẽ cúp máy đấy"
Tôi nói vậy thì Koi-san bĩu môi “chẹp” một cái rồi quay lại chủ đề chính.
"Chuyện bị lệch hướng mất rồi. Vậy nên, chiều nay lúc sáu giờ, cậu có thể đi ăn tối với tôi được không? Có một quán tôi để ý từ lâu rồi. Tôi cũng muốn nói vài chuyện ở đó nữa."
"Tại sao lại là tôi chứ...? Còn có Hinami và Yuri mà."
"Ừ thì, rủ họ cũng được thôi, nhưng mà cậu là một trong những nam sinh rảnh nhất cả nước đúng không? Thế nên tôi nghĩ rủ cậu thì tiện hơn. Với lại..."
"Với lại?"
"Có chuyện liên quan đến tên theo dõi Hinami mà tôi muốn bàn. Nên là, đi ăn tối rồi nói chuyện nhé?"
Ra vậy, hóa ra chuyện chính là vụ stalker của Hinami.
"Haizz... Được rồi. Tôi sẽ đi với cậu, Koi-san."
"Cảm ơn nhé. Cậu đúng là cứu tinh của tôi, anh chàng rảnh rỗi Keidou Ryou."
"Im đi. Đồ Koi-san ngốc."
"Ara, mắng yêu ghê nhỉ. Vì đáng yêu nên tôi tha thứ cho đấy."
"Cảm ơn nhiều."
"Ừ. Vậy thì, về chỗ hẹn nhé..."
Sau đó tôi nghe Koi-san nói về địa điểm gặp mặt.
Và thế là kế hoạch đầu tiên của kỳ nghỉ hè của tôi đã được quyết định như thế.
—---------------
"Năm phút trước giờ hẹn mà đã có mặt rồi à? Đáng khen ghê. Giỏi lắm đấy."
Khi tôi đang nghịch điện thoại ở chỗ hẹn, chẳng biết từ lúc nào, Koi-san – người mặc một chiếc váy trắng tinh khôi – đã đứng ngay trước mặt tôi.
Đây là một trang phục khá hiếm thấy ở Koi-san. Không giống với hình tượng thường ngày chút nào. Cái cô máu S hay bắt nạt người khác này mà lại mặc đồ nữ tính như thế, khiến tôi cảm thấy có chút lạ lẫm.
"À... Tôi nghĩ nếu để Koi-san phải đợi thì chắc tôi sẽ bị giết... nên tôi đến sớm chút."
"Ý thức tốt đấy. Đang tiến triển thành thú cưng của tôi một cách suôn sẻ rồi, tôi hài lòng lắm."
"Ai là thú cưng của cậu chứ..."
"À không, xin lỗi. Không phải thú cưng nhỉ."
"Đúng rồi đấy. Tôi không phải thú cưng."
"Là nô lệ."
"Ơ... cũng đâu khác gì nhau? Chị chỉ thay từ thôi, ý nghĩa vẫn y chang đấy."
"Thì đúng là vậy thật. Nhưng mà, tuy cậu đến trước giờ rất tốt rồi, vẫn còn một điều thiếu sót đấy. Cậu biết là gì không?"
"Hả? Thiếu gì nữa?"
Tôi nghiêng đầu trước lời nói của Koi-san. Thì ngay sau đó, cô ấy đột nhiên nhìn chằm chằm vào mặt tôi bằng ánh mắt sắc lạnh.
Trông như muốn nói điều gì đó, nhưng tôi hoàn toàn không hiểu.
Cái... cái gì vậy? Sao tự nhiên lại tiến sát mặt rồi nhìn chằm chằm tôi thế này?
"Khi con gái mặc đồ bình thường, điều đầu tiên phải làm là khen. Đây là quy tắc cơ bản. Nói thẳng với người lạ thì hơi kỳ, nhưng với mối quan hệ như chúng ta thì nên khen. Không làm vậy thì cậu mãi không có nổi bạn gái đâu đấy?"
Thì ra là kiểu này! Mà, cô ấy nói điều đúng thật…
Quả thật là nên khen khi con gái mặc đồ đẹp. Họ cũng đã chuẩn bị kỹ càng cơ mà.
"Nào, khen đi. Phải kiểu như: 'Uwaa~ không ngờ Koi-sama lại mặc bộ đồ đáng yêu và thời trang thế này, là một nô lệ, em rất vui sướng~' đại loại như vậy."
"Nhìn cũng dễ thương đấy nhỉ~" (giọng đều đều, vô cảm)
Ngay khi tôi phớt lờ yêu cầu của cậu ta và khen một cách vô hồn, cơn đau nhói truyền từ đầu ngón chân phải tôi lan khắp người.
Vì giận dỗi, Koi-san đã dùng gót giày dẫm mạnh lên ngón chân tôi.
"Đau quá! Koi-san, cậu chơi không đẹp!"
"Hả? Do có con côn trùng tình cờ đậu ở đó thôi. Tôi chỉ dẫm lên nó giúp cậu thôi. Phải biết ơn đi chứ?"
"Cái... cái con nhỏ này...!"
Tôi gắng chịu đau mà lườm cậu ta.
Thế nhưng Koi-san chỉ hừ lạnh một tiếng đầy khó chịu rồi bỏ đi trước, để mặc tôi đứng đó.
"Này! Đợi đã, Koi-san!"
Tôi vừa nhăn nhó vì đau, vừa vội vàng chạy theo bóng lưng cô ấy.
Sau khi gặp nhau tại địa điểm hẹn, bọn tôi vào một nhà hàng kiểu Âu và bắt đầu ăn tối luôn.
Tôi gọi món bít-tết, còn Koi-san thì gọi món mì pasta kiểu salad.
Vừa ăn, hai đứa vừa trò chuyện.
“Dù có là chuyện của Hinami đi nữa, việc Koi-san rủ tôi đi ăn tối thế này cũng hiếm thật đấy.”
“Cũng đúng. Dạo này nhà hàng này đang có chiến dịch khuyến mãi. Nếu là cặp đôi thì được giảm 20% lúc tính tiền. Từ lâu tôi đã muốn thử ăn ở đây rồi, nên thấy là cơ hội tốt để rủ cậu.”
“Thực dụng ghê…”
“Ồ, có vẻ cậu đang buồn thì phải? Có phải đã mong đợi điều gì đó không?”
“Làm gì có chuyện đó.”
“Thể hiện rõ ra mặt rồi kìa. Kiểu như ‘trông đợi mà hóa ra thất vọng’ ấy.”
“Không có kỳ vọng gì hết.”
Nói là không kỳ vọng, thì thật ra cũng hơi không thật lòng. Tôi đã có chút mong chờ.
Thực sự thì khi thấy Koi-san mặc thường phục, lại còn là váy liền trắng, tim tôi đã vô thức đập mạnh.
Thế nhưng, giờ ngồi nói chuyện thế này, tôi hiểu ngay là cô ấy không mời tôi đi vì có tình ý gì đặc biệt cả.
Chỉ là Koi-san như mọi khi ở trường, luôn chọc ghẹo tôi một cách dai dẳng, và luôn mang gương mặt như thể biết hết mọi chuyện.
Đúng là Koi-san mọi khi. Tôi chỉ là người bị lôi theo thôi.
“Dù quen nhau từ đầu năm học, nhưng đây là lần đầu hai đứa mình đi ăn ngoài cùng nhau đấy nhỉ.”
“Nghe nói vậy thì đúng là thế thật. Hai đứa đi riêng thế này là lần đầu.”
“Vậy chắc cậu đang hồi hộp lắm nhỉ?”
“Về được chưa?”
“Đùa đấy mà.”
Koi-san khúc khích cười, rồi cuốn mì bằng nĩa và đưa vào miệng nhỏ nhắn của mình.
Sau khi nhai nuốt xong, cô ấy mới vào vấn đề chính.
“Vậy đó, Koi-san. Cô không chỉ đơn giản là muốn đi ăn thôi, đúng chứ? Có chuyện gì với Hinami à?”
“Ừ. Có chút chuyện.”
“Không lẽ, từ khi vào hè, đã có chuyện gì xảy ra rồi sao?”
“Không, chưa có gì xảy ra cả. Chỉ là tôi phát hiện một bài đăng kỳ lạ trên mạng xã hội thôi.”
Koi-san lấy điện thoại từ túi áo ra và cho tôi xem một màn hình.
“Đây là bài đăng trên X còn gì.”
Những gì cô ấy cho tôi xem là ảnh chụp màn hình từ nền tảng X.
Cô ấy lướt qua vài tấm ảnh, tất cả đều là bài đăng từ cùng một người.
Tên tài khoản là “Mushoku Toumei”. Không rõ nguồn gốc tên gọi, và vì tài khoản không có ảnh đại diện nên cũng không biết người đó trông như thế nào.
Tôi bắt đầu xem qua nội dung những bài đăng từ người tên Mushoku Toumei này…
Và thành thật mà nói, tôi đã nghẹn thở.
—--------------------------
[Bài đăng từ Mushoku Toumei – 27 tháng 6, 3:15 sáng]
“Haa~ Cái thằng Kusayanagi gì đó, bực mình thật. Dám động vào bạn gái của tao!
Hinami-chan là của tao! Tao sẽ bảo vệ cô ấy!”
[28 tháng 6, 2:03 sáng]
“Haa~ Hinami-chan, dễ thương thật đấy~
Cô ấy là vợ tao. Thật sự vui vì đã gặp được em. Tao muốn được gặp em một lần… Thật sự muốn gặp. Tao muốn biến em thành của tao.”
[8 tháng 7, 4:20 sáng]
“Không biết lúc nào sẽ có kẻ nguy hiểm xuất hiện trước mặt Hinami-chan.
Tao phải ở bên để bảo vệ cô ấy…
Dù sao thì tao cũng rảnh, chắc tao sẽ tìm ra nhà của cô ấy để làm vệ sĩ nhỉ?
Mà, chuyện này có vẻ hơi giống stalker nhỉ?
Nhưng mà kệ đi. Dù gì bọn tao cũng là định mệnh mà.”
—------------------
Đó là những bài đăng tôi xem sơ qua.
Vẫn còn vài bài khác, nhưng tôi chịu không nổi nên dừng lại giữa chừng…
Cái quái gì thế này. Thật đáng sợ.
Không phải là kiểu anti Hinami, nhưng theo một cách khác thì cũng là một tên cực kỳ nguy hiểm.
Chỉ cần đọc những bài đăng đó là thấy hắn ta có sự ám ảnh bệnh hoạn với Hinami. Vượt qua mức độ fan thông thường rồi.
“Koi-san, không lẽ người này là…?”
“Chắc là vậy. Tuy chưa có bằng chứng xác thực nên không thể chắc chắn 100%, nhưng khả năng rất cao.
Tôi đang thử tìm xem trên X có manh mối nào không thì tình cờ phát hiện được. May mà tài khoản này không khóa. Nếu là tài khoản khóa thì đã không tìm ra rồi.”
“Nhưng tại sao người tên ‘Mushoku Toumei’ này lại ám ảnh Hinami đến thế? Nếu chỉ là thích thì còn chấp nhận được, chứ đến mức trở thành stalker thế này, nguyên nhân là gì?”
“Tôi đoán là do hành vi của Kusayanagi ở đại hội thể thao.”
“Hả? Lại là hắn à?”
Sau khi cất điện thoại, Koi-san bắt đầu trình bày giả thuyết của mình.
“Cho đến giờ, đối với người tên ‘Mushoku Toumei’ này, Hinami là một dạng thần tượng. Một thần tượng không thuộc về ai cả, chỉ là của riêng anh ta. Nhưng rồi Kusayanagi lại tự xưng là ‘người hùng giả mạo’ tại đại hội thể thao, như thể muốn giành lấy Hinami cho riêng mình. Điều đó không thể chấp nhận được, và đồng thời cũng làm anh ta sợ rằng sẽ còn những gã giống vậy xuất hiện. Thần tượng của anh ta có thể bị cướp mất.”
“Vậy nên nếu có nguy cơ bị cướp, thì thà biến cô ấy thành của mình luôn còn hơn, ý là vậy sao?”
“Ừ. Có lẽ là vậy. Hành động của Kusayanagi đã trở thành ngòi nổ khiến tâm trí anh ta trượt dốc theo hướng xấu.”
Nếu người này vốn đã có tình cảm mãnh liệt với Hinami, thì cũng chẳng lạ gì nếu ngay sau khi cô ấy xuất hiện trên truyền hình toàn quốc, hắn ta lập tức tiếp cận. Thế nhưng, xét việc giờ này mới hành động sau một thời gian dài kể từ vụ việc, thì giả thuyết của Koi-san về liên hệ với đại hội thể thao có lẽ là đúng.
Tên Kusayanagi chết tiệt… Lại gây ra chuyện rắc rối nữa rồi…
“Koi-san, dù đã xác định được tài khoản X đáng nghi, nhưng bước tiếp theo là gì? Cậu có kế hoạch gì rồi chứ?”
Vừa dùng dao cắt miếng bít tết, tôi vừa nhìn vào mắt Koi-san. Lúc đó, ánh mắt của cô ấy như muốn nói “Tôi đợi cậu hỏi câu đó đấy”.
Không đời nào Koi-san lại rủ tôi đi ăn mà không có kế hoạch gì. Cô ấy thông minh vượt xa tôi, nên ít nhất cũng phải có một chiến lược trong đầu. Chúng tôi quen nhau từ khi nhập học, nên tôi phần nào hiểu được.
“Dĩ nhiên là có. Nhưng không đảm bảo là có thể bắt được hắn. Cậu cần ghi nhớ điều đó.”
“Hiểu rồi! Vậy kế hoạch là gì?”
Khi tôi hỏi vậy, Koi-san đưa tôi xem một hình ảnh khác và bắt đầu giải thích.
“Thứ bảy tuần sau, Hinami có kế hoạch đi mua sắm. Và có vẻ như chuyện đó đã bị rò rỉ. Nhìn cái này đi.”
Trên màn hình mà Koi-san đưa ra, có nội dung bài đăng thế này:
‘Mushoku Toumei’ – 3:20 sáng, ngày 25 tháng 7
“Vậy nhé. Thứ bảy tuần sau en ấy sẽ ra ngoài, chắc mình sẽ lén đi theo. Mình phải bảo vệ ẻm từ trong bóng tối chứ.”
Khi đọc bài đăng, tôi chết lặng.
Tên stalker này, không biết vì sao, lại biết Hinami sẽ ra ngoài vào thứ bảy tới...
Tại... tại sao chứ...?
“Cậu đang có vẻ mặt kiểu ‘Sao hắn biết được hành động của Hinami vậy?’ đúng không?”
“Ừ. Chính xác. Làm sao mà hắn biết được lịch trình của cô ấy?”
“Tôi cũng không biết. Tôi và Hinami chỉ lên kế hoạch đi mua sắm với nhau vào thứ bảy. Và không nói với ai cả. Nhưng hắn không biết đến sự tồn tại của tôi trong nhóm. Vậy nên chúng ta sẽ lợi dụng điều đó – cậu sẽ theo dõi tụi tôi từ xa.”
“T-Tôi sẽ lén đi theo cậu và Hinami á?”
“Đúng. Cậu sẽ bám theo chúng tôi và quan sát, tìm ra kẻ đáng ngờ. Hinami vẫn chưa biết gì về chuyện này. Nếu cô ấy biết, chắc chắn sẽ rất sợ và bị căng thẳng. Nên cậu phải đảm bảo không bị lộ, rồi tóm gọn hắn. Đây là việc chỉ cậu mới làm được, hiểu chưa?”
“Chỉ tôi mới... làm được.”
Thực sự không biết vì sao thông tin lại bị rò rỉ. Hinami không thể nào đăng lên mạng xã hội, Koi-san cũng vậy. Thế thì vì sao...?
Dù lý do chưa rõ, nhưng đúng là đây là việc chỉ tôi có thể làm.
Thứ bảy tuần sau, Koi-san và Hinami sẽ đi mua sắm. Tuy có Koi-san đi cùng, nhưng cô ấy cũng chỉ là một cô gái nhỏ nhắn. Nếu tên stalker là một gã to con thì chắc chắn cô ấy sẽ không thể bảo vệ Hinami nổi.
Đây là việc... mà chỉ một thằng con trai như tôi mới có thể làm được.
“Hiểu rồi. Cứ giao cho tớ. Tớ sẽ theo dõi các cậu. Nên Koi-san, hãy luôn ở cạnh Hinami nhé.”
Khi tôi nói vậy, Koi-san mỉm cười rạng rỡ.
Rồi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu tôi, bắt đầu xoa xoa như vuốt ve.
“Quả nhiên là cậu. Tôi biết cậu sẽ nói vậy. Cảm ơn nhé.”
“K-không sao đâu. Hinami là người bạn quan trọng với tôi mà. Tôi thực lòng muốn bảo vệ cậu ấy.”
“Vậy à. Có cậu bên cạnh thật sự yên tâm.”
Vừa xoa đầu tôi, Koi-san vừa thì thầm thêm:
“Trông cậy vào cậu đấy, cún con của tôi.”
“Ê này, ai là chó của cậu hả?”
...Khoan đã, cô ấy vừa vuốt đầu tôi vì xem tôi như chó thật à!?
Giống hệt như một con thú cưng ngoan ngoãn tuân lệnh chủ nhân và được xoa đầu thưởng công vậy!
“Cô... cô đang nghĩ tôi là chó rồi mới xoa đầu đúng không, Koi-san?”
“Ừ.”
“Ừ á!? Trả lời cái rụp luôn hả!?”
Cuối cùng, dù có làm gì đi nữa, Koi-san vẫn chỉ xem tôi như đầy tớ hoặc thú cưng của cô ấy mà thôi.
Tôi hơi thất vọng. Nhưng rồi Koi-san ngừng xoa đầu, kéo nhẹ vành tai phải của tôi, rồi...
“Nhưng, dù Hinami hay những người xung quanh không nhận ra, chỉ cần tôi biết cậu đã cố gắng ra sao là đủ rồi. Yên tâm nhé, được chứ?”
Cô ấy thì thầm nhỏ đến mức tôi chỉ nghe được nhờ khoảng cách gần.
Hơi thở và giọng nói của Koi-san khiến cơ thể tôi bỗng trở nên nóng bừng. Tôi quá xấu hổ và bối rối đến mức chẳng nói nên lời.
Cái người này...
Cô ấy dùng cây gậy và củ cà rốt quá thành thạo rồi đấy chứ!


4 Bình luận