Enjoy!
---------------------
Chương 2: Bóng đen khả nghi
"A! Nhìn kìa sensei ơi! Hina-nee đến rồi! Lâu quá mới gặp Hina-nee~!"
"Chị đến đón em nè. Với lại, không phải là lâu không gặp đâu, ngày nào cũng gặp nhau còn gì."
Khi tôi bước qua cổng nhà trẻ, Mikan – đang chơi ở hộp cát cùng cô giáo – liền dùng hết sức của đôi chân nhỏ bé lao nhanh về phía tôi và ôm chầm lấy chân tôi thật chặt.
Vì đang chơi ở hộp cát với cô, nên khuôn mặt Mikan dính đầy cát và mồ hôi.
Bình thường thì mẹ sẽ là người đón Mikan sau giờ làm, nhưng dạo gần đây mẹ bận rộn với mùa cao điểm, nên tôi thay mẹ đến đón em ấy.
"Hina-san, xin chào. Mikan-chan đã chơi cát từ khi tan học đến giờ luôn đó. Cũng gần một tiếng rồi, chỉ chơi ở ngoài sân thôi à nha."
Ngay sau Mikan, sensei – người cùng chơi với em ở bãi cát – cũng chạy đến, lau mồ hôi trên trán khi nói với tôi.
"Vậy… vậy ạ? Em xin lỗi vì đã để cô phải trông Mikan ngoài trời lâu như vậy…"
"Không sao đâu! Mikan-chan khác với các bé khác, em ấy rất tò mò và hiếu động đó. Cũng hơi vất vả một chút, nhưng mà dễ thương lắm."
Lời cô giáo nói, tôi hoàn toàn hiểu và đồng cảm.
Mikan có tính tò mò rất mạnh, một khi đã thích thứ gì rồi thì sẽ say mê quên cả thời gian cho đến khi chán mới thôi.
Dù trời đã về chiều, nhưng cái nóng ẩm vẫn còn đọng lại. Trong hoàn cảnh như vậy, việc cô ấy phải chơi ngoài trời cùng ẻm khiến tôi nghĩ chắc cổ cũng mệt lắm.
"Vậy nhé Mikan, chị đến đón rồi, giờ thì chào tạm biệt cô giáo nào."
"Roger! Tạm biệt cô giáo!"
Mikan bất ngờ giơ tay chào như một cảnh sát rồi nói lời chào tạm biệt.
Dạo gần đây, bé rất thích xem phim hình sự nên hình như đang mê mẩn mấy màn chào theo kiểu đó.
"Này này, Mikan. Không được chào kiểu đó đâu, phải chào đàng hoàng chứ."
"Bye~!"
"Trời ơi! Có khác gì lúc nãy đâu chứ!"
Mikan vẫn ngố như mọi khi, nhưng sensei vẫn mỉm cười dịu dàng và vẫy tay tiễn hai chị em tôi.
—------------
Sau khi rời khỏi nhà trẻ, tôi và Mikan nắm tay nhau đi bộ về phía nhà ga gần nhất.
Dưới bầu trời hoàng hôn, Mikan bắt đầu nói chuyện về bữa tối hôm nay.
"Hina-nee ơi~ Tối nay ăn gì vậy chị~?"
"Ừm~ Ai mà biết được~. Biết đâu lại là món hijiki (rong biển khô mà em ghét) đó~?"
"Éee~! Không chịu đâu! Em muốn ăn thịt cơ~! Thịt thịt thịt~!"
Mikan phồng má lên và giậm chân liên hồi phản đối.
"Này này. Mikan, không được đòi hỏi lung tung như thế. Mẹ dù bận việc nhưng vẫn nấu cơm ngon cho chúng ta mà~"
"É~! Nhưng mà em muốn ăn thịt! Thịt thịt thịt! Thịt đóoo~!"
"Trời ơi, nói ‘thịt’ bao nhiêu lần rồi đấy. Với lại chị có biết chắc đâu. Chị chỉ đoán đại thôi, cũng không biết mẹ sẽ nấu gì mà~"
"Thật hả? Vậy… vậy thì có khi tối nay sẽ được ăn bít tết á!?"
"Cũng không phải là không thể. Mẹ đôi lúc cũng tự thưởng cho mình bằng một bữa tối sang chảnh nếu hôm đó làm việc mệt nhọc nữa~"
Nghe tôi nói vậy, má của Mikan – vốn đang phồng lên – xẹp xuống ngay lập tức, còn mắt thì sáng rực lên. Em bắt đầu nhảy cẫng lên vì vui sướng.
"Yaaay! Tối nay háo hức ghê luôn~!"
Khi nhìn thấy Mikan nhảy nhót vui vẻ bên cạnh, tự nhiên tôi cũng thấy vui lây.
Mikan rất tùy hứng, nhưng lại ngây thơ và dễ thương hơn ai hết.
Tôi siết nhẹ tay Mikan, vừa nhìn gương mặt em đang hớn hở vừa mỉm cười nhẹ nhàng.
Tối nay ăn gì nhỉ…?
Khi tôi đang nghĩ như vậy…
"A, đó chính là… Kujou Hinami-chan…"
Đột nhiên, có tiếng đàn ông vang lên từ phía sau khiến sống lưng tôi lạnh toát.
Giọng nói ấy trầm thấp, và nghe có phần rợn rợn. Tôi chưa từng nghe giọng đó bao giờ…
Và tại sao… tôi chưa quay lại, vậy mà lại cảm thấy rõ ràng rằng có ai đó đang nhìn chằm chằm về phía này.
Cơ thể tôi bắt đầu run lên vì sợ.
Đá… đáng sợ quá… Là ai vậy? Có nên kêu cứu không?
Nhưng xung quanh chẳng có ai cả… với lại cũng có thể tôi đang tưởng tượng.
Giờ còn có cả Mikan nữa. Nếu hành động thiếu suy nghĩ, có thể không chỉ tôi mà cả em cũng sẽ gặp nguy hiểm…
L-làm sao bây giờ đây...?
Trong khi bị tấn công bởi sự căng thẳng, lo lắng và cả nỗi sợ hãi, từ lúc nào mồ hôi lạnh đã bắt đầu chảy xuống trán tôi.
Giọt mồ hôi từ trán chảy xuống má, rồi rơi xuống mặt đất.
Ch-chưa chắc đã là người khả nghi đâu, có khi mình nghe nhầm thôi...
Phải rồi. Chỉ cần quay lại nhìn một cái là được. K-không có gì phải sợ cả!
Ngay khi tôi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Mikan và định quay đầu lại...
"Hina-nee, chị sao vậy? Sao mồ hôi ra nhiều thế? Với cả… tay em đau quá..."
Có lẽ vì tôi nắm tay quá chặt mà Mikan trông có vẻ hơi đau, em nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt lo lắng.
Tôi hốt hoảng buông tay Mikan ra ngay lập tức, rồi thay vào đó xoa đầu em liên tục.
"X-xin lỗi nha, Mikan. Tại chị đang mải suy nghĩ một chút..."
"Suy nghĩ?"
"Ừ, nhưng giờ ổn rồi! X-xin lỗi nha, Mikan."
"Rõ rồi~!"
Không biết có hiểu được bao nhiêu, nhưng Mikan nở nụ cười tươi rói và lại thực hiện động tác chào theo kiểu cảnh sát giống lúc chào tạm biệt cô giáo.
Nhìn thấy nụ cười của Mikan, tôi cũng cảm thấy nỗi lo và căng thẳng trong lòng được xoa dịu phần nào.
"M-Mikan này... lúc nãy em có nghe thấy tiếng lạ nào không?"
Tôi thử hỏi xem Mikan có nghe thấy giọng nói lạ kia không, nhưng em chỉ nghiêng đầu, mặt lộ vẻ khó hiểu.
"Hử? Tiếng... gì cơ? Ai nói?"
"C-Chị không biết là ai, nhưng có nghe thấy giọng đàn ông đằng sau mình lúc nãy mà!?"
"Ể~? Em không nghe gì hết á~. Với lại, Hina-nee nhìn đi! Đằng sau mình làm gì có ai đâu?"
Mikan vừa quay đầu lại phía sau vừa chỉ tay. Khi tôi nhìn theo hướng tay em chỉ...
Quả thật, đằng sau chúng tôi không có ai cả.
Chỉ có những ngôi nhà được xây dọc theo con đường mà chúng tôi vừa đi, và vài cây cột điện.
Dù nhìn ở đâu, cũng chẳng thấy bóng dáng một kẻ khả nghi nào.
"Hay là mình nghe nhầm chăng...?"
Nghĩ lại thì quanh đây có nhà dân, có thể tôi đã nghe nhầm tiếng TV từ một bộ phim hay anime nào đó trong nhà vọng ra.
Đ-đúng rồi… chắc là vậy... Do tôi nghĩ nhiều quá thôi. Chắc tôi đang mệt.
"Hina-nee ổn chứ?"
"Ừ, xin lỗi nha, Mikan. À, coi như bù lại chuyện hồi nãy, chị mua kem cho em ở cửa hàng tiện lợi nhé?"
"Thật hả!? Yaay! Em yêu Hina-nee nhất! Nhanh lên, mình đi thôi!"
Mikan nhảy lên vui sướng rồi kéo tay tôi thật mạnh, bắt đầu chạy về phía cửa hàng tiện lợi.
Sau đó, hai chị em tôi mua kem rồi cùng nhau trở về nhà.
Trên đường đi, tôi không còn nghe thấy giọng nói kỳ lạ đó nữa, cũng không cảm nhận thấy luồng khí lạ nào.
Chắc là... mình đã nghe nhầm thật rồi ha...
—----------------
Đêm hôm đó.
Sau khi ăn tối xong, tôi trở về phòng và bắt đầu làm bài tập về nhà.
Trong lúc đang giải bài toán, tôi chợt nhớ lại chuyện lúc về cùng Mikan.
"A, đó chính là… Kujou Hinami-chan…"
Giọng nói đó, chắc chắn là của đàn ông. Giọng rất trầm, và có gì đó rợn rợn, đáng sợ.
Mikan nói không nghe thấy gì, nhưng rõ ràng lúc đó tôi cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ. Không chỉ là tiếng nói, mà còn cả sự hiện diện đầy đáng ngờ.
Rốt cuộc thì giọng nói đáng sợ đó là của ai…?
A~ không được rồi. Phải tập trung học chứ! Không được nghĩ lung tung!
Tôi nắm chặt cây bút chì kim, rồi đọc lại đề bài, bắt đầu viết công thức vào vở.
Khi đã chìm vào việc giải bài, đầu óc tôi cũng trống rỗng, không còn nghĩ ngợi linh tinh nữa.
Khoảng hai mươi phút sau, tôi đã hoàn thành toàn bộ bài tập được giao.
"Phù~ xong rồi!"
Tôi vừa ngồi vừa vươn người ra sau thật mạnh. Nhìn đồng hồ thì thấy mới chín giờ rưỡi. Đã xong bài tập rồi, hay là xem video chó Shiba dễ thương một chút cho thư giãn nhỉ...
Tôi cầm lấy điện thoại đặt trên giường, định nhập mật khẩu thì...
Ping! Một tiếng thông báo bất ngờ vang lên.
Tôi liếc xem thông báo đó là của ứng dụng nào, thì thấy là từ Instagram. Người gửi lại là một người hoàn toàn xa lạ – một tin nhắn đến từ người không theo dõi tôi.
"Lại là mấy trò mời chào linh tinh gì nữa đây?"
Sau vụ việc tấn công người ở tàu điện ngầm, số lượng người theo dõi tôi đã tăng chóng mặt.
Tỉ lệ thuận với nó là những lời mời chào kỳ quặc hoặc tin nhắn quấy rối từ anti-fan – thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong hộp thư đến…
Tôi đã nghĩ hôm nay chắc cũng lại là loại tin nhắn kỳ cục như mọi khi thôi.
Thế nhưng, ngay khi vừa kiểm tra nội dung tin nhắn, bàn tay cầm điện thoại – không, cả người tôi đều bắt đầu run lên và cứng đờ.
"C-cái gì thế này...!? Rốt cuộc là chuyện gì đây...!?"
Tôi không thể nói nên lời vì quá sợ hãi. Bởi vì tin nhắn đột ngột được gửi tới có nội dung như sau:
"Gửi Hinami-chan
Hôm nay không thể nói chuyện được, nhưng sắp tới anh sẽ lại đến gặp em.
Hãy chờ nhé. Rồi mình cùng chơi với nhau nha."
K-không thể nào... Cái gì thế này...?
Tôi không biết người đã gửi tin nhắn này là ai. Nhìn vào hồ sơ tài khoản thì không có thông tin gì cả, chắc là tài khoản ảo chỉ lập ra để liên lạc.
Nhưng nội dung này thì...
Không còn nghi ngờ gì nữa – cái giọng nói mà tôi nghe thấy lúc trước, không phải là ảo giác...!
Vậy tức là – có ai đó đang bám theo tôi!?
N-nhưng tại sao!? Không lẽ...
Không lẽ nào – chuyện này... là một kẻ theo dõi (stalker)!?
Người đó theo dõi giờ tôi tan học, bám theo tôi rồi còn gửi tin nhắn như vậy... ngoài stalker thì còn là ai được nữa!?
Tôi không biết mục đích của người đó là gì, nhưng chắc chắn là một kẻ đang theo dõi tôi.
P-phải làm gì bây giờ!? Với lại, câu "Rồi mình cùng chơi với nhau nha" nghĩa là...
Người đó định tiếp cận tôi một lần nữa sao!?
Vì quá hoảng sợ, tôi đánh rơi điện thoại xuống sàn. Tôi không thốt nên lời, toàn thân nổi da gà không dứt.
Nếu người đó đã theo dõi tôi từ khi tôi và Mikan trên đường về, thì cũng không có gì lạ nếu hắn đã biết nhà tôi ở đâu.
Có khi – hắn đang ở ngoài nhà tôi ngay lúc này cũng nên...
Sợ quá... N-nhưng tôi phải xác nhận cho chắc!
Tôi cố gắng điều khiển cơ thể đang run lên, nắm chặt rèm cửa, rồi từ từ vén một góc nhỏ, len lén nhìn ra bên ngoài.
Từ ô cửa sổ, dưới ánh đèn đường lờ mờ – có thể thấy bóng dáng một người đàn ông đang ẩn sau cột điện.
Ngay khi nhìn thấy bóng người đó, tôi liền buông rèm, đóng sập lại và ngồi thụp xuống sàn.
Có người thật! Có người ngoài đó thật!!
Dù bị ánh đèn đường chiếu từ xa, tôi không thấy rõ khuôn mặt, nhưng...
Có ai đó đang đứng sau cột điện – và đang nhìn chằm chằm về phía tôi.
Đ-đáng sợ quá! Phải làm sao bây giờ!?
Khi tôi còn đang run rẩy, một tiếng gõ cửa vang lên từ phòng.
"Hinami ơi~. Mẹ quên chưa mang tráng miệng ra sau bữa tối. Con có muốn ăn không~? À, hay là đang học bài rồi?"
Vừa nói, mẹ vừa từ từ mở cửa phòng tôi. Khi thấy tôi đang co ro bên cửa sổ, mẹ lập tức chạy lại.
"N-này!? Hinami, có chuyện gì thế!? Đau bụng à!? Hay thấy trong người không khỏe!?"
Giọng mẹ khiến tôi thấy nhẹ nhõm, nước mắt tôi khẽ trào ra vì xúc động.
Thấy tôi khóc, mẹ càng thêm hốt hoảng.
"Thật sự có chuyện gì thế con!? Ở trường có chuyện gì không vui à!? Nói với mẹ đi, con có thể kể bất cứ điều gì mà!"
Tôi run rẩy môi, kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra với mẹ:
Lúc chiều về cùng Mikan, tôi đã nghe thấy một giọng nói lạ.
Sau đó, tôi nhận được một tin nhắn kỳ lạ trên Instagram.
Và khi nhìn ra cửa sổ, tôi thấy có người đứng phía sau cột điện, nhìn về phía tôi.
Kể xong, sắc mặt mẹ thay đổi rõ rệt, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
"Được rồi, Hinami. Dù bố không có nhà, nhưng mẹ sẽ ra ngoài xem tình hình."
"K-không được! Một mình nguy hiểm lắm!"
"Không sao. Có gì bất thường mẹ sẽ quay lại ngay!"
"N-nhưng mà..."
"Nếu thật sự có chuyện gì, không chỉ Hinami mà cả Mikan cũng sẽ gặp nguy hiểm, đúng không? Phải kiểm tra ngay lúc này. Không sao đâu, tin mẹ nhé?"
"V-vâng... Con hiểu rồi. Mẹ ơi..."
Tôi miễn cưỡng gật đầu, mẹ nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Tôi không thể để mẹ ra ngoài một mình mà không làm gì, nên quyết định ít nhất phải tiễn mẹ ra đến cửa.
Tại cửa, mẹ mang giày rồi nhẹ nhàng mở khóa.
"Nếu có chuyện gì, gọi cảnh sát ngay lập tức, nhớ chưa?"
"V-vâng..."
Tôi khẽ gật đầu. Mẹ từ từ mở cửa và bước ra ngoài.
Tôi đứng trước cửa, vừa chờ vừa cầu mong mẹ bình an quay trở lại.
Năm phút sau...
Lạch cạch! Tiếng khóa cửa vang lên.
Cánh cửa mở ra chậm rãi – và người đang đứng trước mặt tôi không phải kẻ lạ mặt, mà chính là mẹ.
Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt mẹ, tôi thở phào nhẹ nhõm.
"M-mẹ ơi... mẹ không sao chứ...? Có chuyện gì không?"
"Mẹ ổn mà, Hinami. Mẹ đã đi một vòng quanh nhà rồi, không thấy người nào khả nghi cả."
"T-thật chứ!? Thật sự không có gì bất thường!?"
“Ừ. Mọi thứ đều ổn cả.”
“N-Nhưng mà, con chắc chắn đã nhìn thấy! Có bóng người sau cột điện mà!”
Khi tôi bất giác lớn tiếng, mẹ lại cười khẽ như thể có gì đó buồn cười.
“À, cái đó à. Đúng là có người đứng gần cột điện, nhưng là một cô gái trẻ đấy. Có lẽ bằng tuổi con đó. Mẹ nghĩ chắc là bạn gái của cậu nhóc nhà đối diện. Mẹ thấy cô ấy đang gọi điện thoại, có lẽ là nhờ bố mẹ đến đón.”
“Th-thật hả!? Không phải là đàn ông à!?”
“Ừ. Mẹ không biết cổ học trường cấp ba nào, nhưng cô bé ấy mặc đồng phục, và với vẻ ngoài đó thì chắc chắn không phải đàn ông giả gái đâu.”
“Vậy à…”
Vậy là… tất cả chỉ là do tôi hiểu nhầm thôi sao?
Tôi nhận được một tin nhắn kỳ lạ, rồi khi nhìn ra ngoài lại thấy bóng người. Nhưng hóa ra chỉ là bạn gái của người hàng xóm.
Có lẽ tôi đã lo lắng quá mức rồi...
“Mẹ hiểu cảm giác bất an của con khi nhận được tin nhắn đó hay chuyện xảy ra lúc đi về, nhưng nhà mình có hệ thống an ninh và camera, nên ngay cả nếu có người lạ xâm nhập ban đêm cũng không sao đâu.”
“Mẹ…”
“Chuyện hôm nay cũng mệt rồi, nên cứ quan sát thêm một thời gian. Nếu xảy ra những chuyện tương tự liên tiếp, khi đó ta sẽ báo công an. Nhưng giờ vẫn chưa chắc chắn là bị theo dõi hay gì cả.”
“Vâng… Con hiểu rồi.”
“Xung quanh nhà không có người khả nghi, nên con cứ yên tâm mà ngủ. Nếu có chuyện gì, nhớ gọi người lớn ngay nhé?”
“Vâng, cảm ơn mẹ… vì đã chịu khó ra ngoài kiểm tra.”
Tôi cúi đầu cảm ơn, mẹ lại nhẹ nhàng xoa đầu tôi. Rồi dịu dàng nói:
“Hinami là con gái của mẹ mà. Dù có chuyện gì đi nữa, mẹ cũng luôn đứng về phía con. Nên không sao đâu. Mẹ sẽ kể chuyện hôm nay cho bố nghe sau nhé.”
“Vâng.”
Khi tôi ngẩng đầu lên nhìn nụ cười dịu dàng của mẹ, tinh thần tôi cũng dần hồi phục.
Như mẹ nói, chưa chắc tôi đang bị theo dõi thật sự. Có thể chỉ là trò quấy rối từ ai đó ghét mình thôi.
Thôi thì hôm nay cứ ngủ trước đã.
Tôi được mẹ ôm chặt một cái, rồi quay về phòng và dần chìm vào giấc ngủ.
—-----------------
Ngày hôm sau, vào giờ nghỉ trưa.
“Tớ kể cậu nghe nhé, Koi-chan. Hôm qua đã xảy ra chuyện như thế này…”
“Ra vậy. Nghe cũng đáng sợ thật đó. Cảm ơn cậu đã chia sẻ.”
“Không đâu. Chính tớ mới phải cảm ơn. Vì đã chịu nghe câu chuyện nặng nề thế này…”
Tôi đã gọi Koi-chan lên sân thượng để tâm sự về chuyện xảy ra hôm qua.
Về giọng nói kỳ lạ và cảm giác bị theo dõi khi tôi đi cùng Mikan, rồi cả tin nhắn khả nghi nữa.
Lẽ ra tôi nên kể với giáo viên chủ nhiệm hoặc người lớn nào đó, nhưng tôi nghĩ Koi-chan là người đáng tin cậy hơn nhiều nên mới kể.
“Hinami, tớ muốn hỏi một điều. Những hành vi quấy rối như vậy, trước giờ cậu từng gặp chưa? Hay chỉ mới gần đây?”
“Chắc là từ hôm qua… Trước đây thì cũng hay bị nhận tin nhắn khó chịu từ anti-fan, nhưng kiểu như thế này thì lần đầu.”
“Ra vậy… Dù chưa rõ mục đích, nhưng khả năng là stalker khá cao.”
“Đ-đúng là như vậy nhỉ…”
Khi từ “stalker” phát ra từ miệng Koi-chan, tôi lại cảm thấy sợ hơn.
Bị bám theo, bị gọi đột ngột, bị gửi tin nhắn… Mấy hành vi như thế rất giống stalker.
Tôi cũng nhận ra điều đó, nhưng vẫn muốn tin rằng có thể là do anti-fan thôi.
Muốn tin rằng đó không phải là stalker. Nhưng, rõ ràng, những gì xảy ra thì lại khớp với hành vi của stalker hơn.
“Hinami, cậu có nghi ngờ ai không…?”
“Xin lỗi. Tớ không biết nữa. Tớ đâu có quen nhiều con trai… À, có thể là Kusayanagi-san không?”
“Không thể nói là không có khả năng, nhưng tớ nghĩ không phải cậu ta. Cậu ta đã bị mọi người vạch trần bộ mặt thật, chắc không dám tiếp cận Hinami nữa đâu. Hơn nữa, cậu ta cũng đã hứa rồi. Tớ nghĩ cậu ta có thể loại khỏi diện tình nghi.”
“Vậy thì… tớ thật sự không biết là ai. Từ hồi cấp hai tớ toàn chơi với con gái. Giờ trong lớp cũng có con trai, nhưng ngoài Ryou-kun ra thì tớ chẳng nói chuyện với ai cả.”
“Vậy thì rất có thể là người lạ, có cảm tình với Hinami một chiều. Một người chưa từng gặp cũng nên.”
“Ý cậu là… biết tớ qua mạng rồi bắt đầu theo dõi tớ à?”
“Có thể lắm.”
Hôm đó— khi tôi xuất hiện trong phỏng vấn đường phố về vụ đâm người trong tàu điện ngầm, tôi đã vô tình nổi tiếng trên mạng.
Cũng có vài điều tốt, nhưng hại thì nhiều hơn.
Hình ảnh tôi trả lời phỏng vấn lan truyền trên mạng, thu hút ánh nhìn của hàng loạt người, và cuối cùng… dẫn tới việc bị stalker theo dõi.
Vậy thì, tất cả người Nhật, không—cả thế giới đều có thể là nghi phạm. Tôi hoàn toàn không biết ai là người đang theo dõi mình.
“Koi-chan, tớ nên làm gì bây giờ? Có nên báo cảnh sát không?”
Khi tôi hỏi vậy, Koi-chan lắc đầu.
“Không được đâu. Cảnh sát sẽ không hành động nếu chưa có thiệt hại cụ thể. Họ chỉ bắt đầu điều tra sau khi sự việc đã xảy ra. Trước đó, họ hiếm khi can thiệp. Nên nếu cậu đi trình báo bây giờ, họ chỉ nói kiểu ‘đừng đi một mình vào ban đêm nhé’ là hết.”
“Vậy à… Đúng là vẫn chưa có thiệt hại thật sự, nên cảnh sát cũng không thể làm gì…”
Cho đến giờ, tôi vẫn chưa bị tấn công hay bị lộ thông tin cá nhân lên mạng.
“Như cậu nói, Koi-chan… có khi kể với người lớn cũng chỉ bị phớt lờ thôi.”
Khi tôi cúi mặt xuống với vẻ ủ rũ, Koi-chan dịu dàng nắm lấy tay tôi.
“Không sao đâu, Hinami. Tớ luôn ở đây với cậu. Dù có chuyện gì xảy ra, tớ cũng sẽ bảo vệ cậu, và tớ tin tưởng cậu. Chuyện cậu vừa kể, tớ cũng biết là không phải nói dối. Nên đừng giữ trong lòng một mình nữa nhé?”
“Koi-chan…”
Vừa nói, Koi-chan vừa mỉm cười dịu dàng, như thể muốn trấn an tôi. Bàn tay vẫn siết chặt lấy tay tôi.
Phải rồi… Tôi còn có Koi-chan. Còn có mọi người nữa.
Tôi không hề đơn độc.
“Còn một tuần nữa là tới kỳ nghỉ hè, trong thời gian này, hãy đi học và tan học cùng tụi tớ nhé. Khi đón Mikan-chan cũng vậy, tụi tớ sẽ luôn có người đi cùng cậu. Nếu có từ hai người trở lên, thì đối phương cũng sẽ khó tiếp cận hơn. Có khi hắn ta còn từ bỏ ý định theo dõi cậu.”
“Ừ… Tớ sẽ cố gắng không để bản thân bị cô lập.”
“Đúng rồi. Nếu có chuyện gì, hãy lập tức nói với tớ nữa nhé, Hinami.”
“Tớ hiểu rồi. Cảm ơn cậu, Koi-chan.”
“Đừng bận tâm. Nhưng mà… đừng kể chuyện này với bất kỳ ai nữa nhé.”
“Hả? Không kể với ai sao?”
“Đúng vậy. Mấy chuyện như thế dễ lan truyền lắm. Nếu mọi người biết cậu đang bị một kẻ bám đuôi theo dõi, chỉ khiến mọi thứ rối tung lên. Gây ra hoang mang, rồi có khi tạo ra thêm vấn đề. Chỉ cần nói với người cần thiết là được rồi.”
“Cậu nói đúng… Ừ, tớ hiểu rồi! Cảm ơn cậu nhiều lắm, Koi-chan!”
“Không có gì đâu. Vì Hinami là… bạn của tớ mà.”
—------------
“C-cái gìiii!? Hinami bị stalker theo dõi á!?”
“Giọng cậu to quá. Muốn làm thủng màng nhĩ người ta đấy à?”
Khi nghe Koi-san nói đến chuyện "bị theo dõi", tôi đã vô thức hét lên.
Sau bữa tối, khi đang lăn lộn trong phòng, thì bất ngờ tôi nhận được cuộc gọi từ Koi-san.
Vừa thấy tên người gọi, tôi đã hồi hộp nghe máy, và nội dung câu chuyện là về việc Hinami bị một tên stalker theo dõi.
Sau cái tên cặn bã "Kusayanagi" thì giờ lại đến stalker. Lần này còn là chuyện liên quan đến tính mạng của Hinami.
Nếu đối phương là một tên điên thực sự… thì có khi cô ấy sẽ bị giết mất.
“C-chuyện này… là thật hả?”
“Dĩ nhiên rồi. Ai lại đem chuyện này ra đùa chứ. Hôm nay giờ nghỉ trưa Hinami đã tâm sự với tôi. À, chuyện này cậu cũng giữ kín giùm nhé.”
Hiểu rồi. Vậy nên hôm nay giờ nghỉ trưa hai người mới không có trong lớp… Hinami lúc nào cũng đi cùng Yuri và cậu ấy. Mà hôm nay thì chỉ còn mỗi Yuri ở lại. Dù sao thì, Yuri chơi game âm nhạc với tôi nên cũng không buồn gì lắm đâu.
“Cậu có biết gì về đặc điểm của đối phương không?”
“Không. Hiện giờ chưa có manh mối nào cả. Tin nhắn gửi qua Instagram cũng đến từ tài khoản rác, nên khó mà xác định được. Chưa rõ đối phương bao nhiêu tuổi, trông thế nào. Chỉ có mỗi giọng nói là đàn ông. Nhưng chừng đó thì chẳng làm được gì cả.”
“Vậy à… Nghe vậy thì đúng là không có cách nào đoán được hắn là ai.”
“Ừ. Nhưng theo dự đoán của tôi, hắn có thể là học sinh, người làm bán thời gian, hoặc thất nghiệp. Không phải là nhân viên văn phòng.”
“Gì cơ? Sao cậu nghĩ vậy?”
“Lý do đơn giản thôi. Hắn đã bám theo Hinami sau giờ tan học. Mà nhân viên văn phòng thì giờ đó đang làm việc. Nếu hắn có thể di chuyển tự do vào ban ngày, thì khả năng là học sinh hoặc người không có công việc ổn định.”
“Ra vậy… Nếu là người có quá nhiều thời gian rảnh, thì đúng là đáng sợ thật. Hắn có thể theo dõi Hinami suốt cả ngày…”
“Tớ cũng nghĩ vậy. Hành động tiếp theo của hắn không thể đoán trước được.”
Dù không biết đối phương là ai, nhưng rõ ràng hắn là một kẻ cực kỳ nguy hiểm. Theo dõi, gửi tin nhắn, và thậm chí có thể đã biết nhà của Hinami.
Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi mà tôi cũng thấy ớn lạnh.
“Còn một tuần nữa là nghỉ hè, chúng ta phải đảm bảo Hinami không bao giờ đi đâu một mình.”
“Ừ. Không chỉ khi đến trường hay về nhà, mà cả khi đón Mikan-chan cũng cần có người đi cùng, nếu không lại bị hắn bám theo.”
“Vậy để tôi giả vờ tình cờ gặp Hinami khi về và đi cùng cô ấy. Khi đi đón Mikan-chan thì tôi cũng sẽ là người đi chung.”
“Cảm ơn cậu. Có con trai ở bên cạnh sẽ là rào cản cho hắn ta. Nhưng mà… đừng quá thân thiết trước mặt người khác.”
“Khoan… Ý cậu là gì? Tôi đâu có định tình tứ gì với Hinami đâu.”
“Tôi không nói thế, đồ ngốc. Ý tôi là nếu cậu với Hinami trông quá thân thiết, tên stalker sẽ ghen tỵ. Như vậy còn nguy hiểm hơn.”
“À, ra vậy… Cậu nói đúng.”
Nếu tên đó là đàn ông, và đã nghe thấy giọng nam khi Hinami đang đi với Mikan, thì việc tôi – một thằng con trai khác – tỏ ra thân mật với cô ấy trước mặt hắn ta có thể khiến hắn nổi cơn ghen.
Ngay cả một tên thiếu thốn tình cảm như tôi cũng tưởng tượng ra viễn cảnh đó. Hắn sẽ phát điên vì ghen tuông.
Nếu điều đó xảy ra, Hinami thật sự gặp nguy hiểm. Hắn có thể mang theo dao và tấn công cô ấy.
Vì vậy, tôi chỉ nên xuất hiện bên cạnh cô ấy với tư cách một người bạn, không hơn.
“Còn một tuần nữa là nghỉ hè. Trong thời gian đó, cậu cứ ở bên cạnh Hinami càng nhiều càng tốt. Như tôi nói, cô ấy chỉ kể chuyện này với mình tôi thôi. Vậy nên đừng đề cập đến chuyện stalker với ai khác. Không muốn ai lo lắng thêm cả. Tôi sẽ tìm xem có ai đáng nghi quanh đây không.”
“Rõ rồi. Tôi làm vệ sĩ, còn cậu là người điều tra, phải không?”
“Cậu nghĩ vậy cũng được. Bắt đầu từ ngày mai nhé. Nếu có chuyện gì, gọi cảnh sát ngay.”
“Hiểu rồi.”
“Và đừng kể chuyện này với bất kỳ ai khác. Tin đồn sẽ lan khắp trường đấy.”
“Biết rồi. Sẽ giữ kín.”
“Vậy thì nhờ cậu đấy. Ngủ ngon nhé.”
Koi-san kết thúc cuộc gọi bằng câu đó.
Không ngờ đến mức này lại xuất hiện cả stalker…
Mà nghĩ kỹ thì, Hinami là một mỹ nữ được gọi là "Mỹ nữ ngàn năm có một". Việc có kẻ bám theo cũng không có gì lạ.
Nhưng rốt cuộc hắn là ai…?
Theo lời Koi-san, hắn chắc chắn là đàn ông. Nhắm vào một cô gái tuổi vị thành niên như Hinami, đúng là không thể là người bình thường được.
Đứng rình rập trước cổng trường, rồi âm thầm theo dõi đến tận nhà… Nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.
Một kẻ nguy hiểm thật sự.
Dù thế nào đi nữa, mình cũng phải bảo vệ Hinami…!
—-------------
Ba ngày đã trôi qua kể từ khi nghe chuyện từ Koi-san.
Dưới bầu trời nhuộm sắc hoàng hôn, tôi đang cùng Hinami và Mikan-chan đi bộ đến ga tàu.
Như lời Koi-san dặn, tôi cố gắng luôn ở bên cạnh Hinami. Hôm nay cũng vậy, tôi đã cố gắng tạo ra một lý do tự nhiên nhất có thể bằng cách nói "Tớ muốn gặp Mikan-chan, tớ đi cùng cậu được không?" rồi đi cùng Hinami sau giờ tan học.
Ba ngày đã trôi qua kể từ khi được Koi-san kể về vụ việc, nhưng cho đến giờ vẫn chưa có vụ quấy rối hay bị theo dõi nào xảy ra.
Có thể hắn ta vẫn đang theo dõi Hinami từ nơi nào đó mà chúng tôi không thấy, nhưng ít nhất thì vẫn chưa có hành động cụ thể nào gây tổn hại.
Tuy nhiên, không thể lơ là được. Dù hiện tại chưa có chuyện gì, nhưng chẳng ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Vì vậy, hôm nay tôi cũng đi cùng Hinami như thường lệ để đón Mikan-chan.
Dù đã khá lâu kể từ lúc tan học, nhưng chẳng thấy người nào khả nghi.
Mà đúng hơn là… ngoài ba đứa tôi ra, xung quanh không có lấy một bóng người.
Có vẻ như thời điểm này ít người qua lại.
Nếu là tôi thì cũng nghĩ đây là thời điểm hoàn hảo để hành động.
Việc hắn ta gọi Hinami cách đây ba ngày ở khu vực này cũng dễ hiểu.
Xung quanh có trụ điện, thùng thư… có thể dễ dàng ẩn nấp và bám theo mà không bị phát hiện.
Chọn thời điểm ít người qua lại như thế này để ra tay là chuyện dễ đoán.
Nhưng mà, tôi vẫn sẽ ở bên Hinami cho đến kỳ nghỉ hè, nên sẽ không để cho tên đó muốn làm gì thì làm.
"Dạo này cậu hay muốn gặp Mikan nhỉ, Ryou-kun thích trẻ con à?"
Khi tôi đang suy nghĩ về chuyện tên theo dõi, thì Hinami đang đi bên cạnh bỗng hỏi thế.
"Ừm, tớ cũng khá thích bọn trẻ. Tớ cũng có em gái nữa. Hồi nhỏ hay chăm nó lắm. À mà tớ không phải lolicon đâu nhé?"
"Fufu, không sao đâu Ryou-kun, tớ không hiểu nhầm đâu. Nhưng mà bất ngờ thật đấy~ Ryou-kun thích trẻ con à."
"À… Ừ. Thích mà."
Tôi đang âm thầm bảo vệ Hinami khỏi tên theo dõi, nhưng cô ấy không biết điều đó. Nếu biết, chắc cô ấy sẽ lo lắng thêm thôi.
Thế nên tôi giữ im lặng và ở bên cạnh cô ấy. Không thể nói thật được.
Vậy nên tôi chỉ đang đi theo mạch câu chuyện thôi… Dù sao thì, đúng là tôi cũng thích trẻ con thật (không phải lolicon).
"Ra vậy. Ryou-kun thích trẻ con… Chắc sẽ trở thành một người cha tốt đấy."
Hinami thì thầm như vậy, nhưng tai tôi vẫn bắt được lời đó.
Bị Hinami nói thế, dù biết chỉ là khách sáo thôi mà lòng tôi cũng rộn ràng…
"À, cảm ơn Hinami. Nếu có thể kết hôn, tớ sẽ cố gắng trở thành người cha tốt."
"Ừ… Ơ!? Khoan đã!? Cậu nghe thấy câu đó rồi á!?"
"Ừ. Nhỏ tiếng thật nhưng tớ vẫn nghe được."
Khi tôi vừa nói ra với khuôn mặt nóng ran thì từ bên cạnh, "Kaaa~" – âm thanh như hiệu ứng phát ra từ Hinami.
Có vẻ cô ấy không muốn tôi nghe thấy câu đó, nên mặt đỏ bừng.
Cô ấy luống cuống, miệng mở rồi lại khép, như muốn nói gì đó nhưng lại ngại nên không nói được.
Khỉ thật. Dễ thương chết mất.
Khi tôi và Hinami còn đang ngượng ngùng vì những phản ứng của nhau thì…
"Ryou-nii, Hina-nee. Hai người nãy giờ mặt đỏ lên làm gì thế…?"
Mikan-chan, người đang đi giữa hai chúng tôi, đột nhiên lên tiếng.
Tất nhiên, Mikan-chan không biết chuyện về tên stalker.
Nên chắc con bé không hiểu được cuộc trò chuyện của tôi với Hinami, tò mò nên hỏi vậy.
"À, không! Không có gì đâu… Thật đấy!"
Tôi cố gắng lấp liếm, nhưng…
"… Cái gì đó… hai người đang giấu đúng không?"
Trước câu nói của Mikan-chan, tôi vô thức quay mặt đi.
Sao đúng lúc này linh cảm của Mikan lại nhạy thế nhỉ? Hay là tại tôi che giấu dở quá?
Dù thế nào đi nữa, cũng không thể để Mikan-chan phát hiện được.
“Đ-đâu có giấu gì đâu? Phải không, Hinami?”
“Ể!? Ừ, ừm! Thật sự không có gì đâu, Mikan? Bọn chị không giấu gì hết á!”
Tôi và Hinami cố gắng đánh trống lảng, nhưng Mikan-chan lại khoanh tay, “Ừ~m,” vừa nói vừa trông có vẻ đang suy nghĩ gì đó.
Và chỉ vài giây sau, có vẻ như em ấy vừa nghĩ ra điều gì đó, liền sáng bừng mắt và lớn tiếng hét lên:
“A! Em biết rồi! Hai người đang bàn chuyện sẽ ngủ trưa cùng nhau đúng không!?”
““Hoàn toàn sai nhé!!””
Ừm… rõ ràng là trực giác của Mikan-chan không hề nhạy bén. Từ nãy đến giờ chúng tôi chưa hề nói gì đến chuyện ngủ trưa, không hiểu sao lại có thể nghĩ ra chuyện đó nữa…
“Tại sao em lại nghĩ vậy hả, Mikan-chan?”
Tôi tò mò nên hỏi thử, và Mikan-chan liền làm vẻ mặt kiểu “Cảm ơn vì đã hỏi!” rồi vui vẻ trả lời:
“Vì em nghĩ, chuyện mà mấy đôi trai gái trẻ hay nói đến, chỉ có kẹo bánh với ngủ trưa thôi mà?”
“Cái đó chẳng phải chỉ là mấy chuyện em thích thôi sao? Những điều em quan tâm và điều bọn anh quan tâm chắc chắn không giống nhau đâu. Ở tuổi này, ai còn nghĩ đến chuyện bánh kẹo hay ngủ trưa nữa chứ.”
“...Không thể nào! Anh không muốn ăn bánh ngon à!? Anh không muốn ngủ trưa với cô hiệu trưởng sao!?”
“Bình thường không ai nghĩ vậy đâu, Mikan-chan. Với lại ở trường cấp ba thì làm gì có cô hiệu trưởng như ở mẫu giáo.”
Tôi vừa nói xong thì Mikan-chan làm vẻ mặt nghiêm trọng, rồi nắm chặt váy của Hinami bằng đôi tay nhỏ bé.
“Hina-nee… Ryou-nii đang sống một cuộc đời thiệt là thiệt thòi á. Tội nghiệp ảnh quá… Vậy nên, anh có thể đến mẫu giáo ngủ trưa và ăn bánh với tụi em một lần được không?”
“Chuyện đó thì không được rồi, Mikan… Dù sao thì Ryou-kun cũng lớn hơn Mikan nhiều lắm mà.”
Tại sao tôi lại bị một đứa mẫu giáo thương hại đến mức này chứ…
Mikan-chan đúng là kỳ lạ thật.
Hinami là một cô gái xinh đẹp, mẫu mực, hoàn hảo. Còn Mikan-chan thì là kiểu ngây ngô sống theo thế giới riêng của mình, không thể áp dụng quy chuẩn thông thường được.
Hai chị em gì kỳ vậy trời…
“Hina-nee, lần sau tụi mình tổ chức tiệc bánh kẹo với Ryou-nii nha? Mua kẹo Anpanman nè, snack của Kamen Rider nữa, rồi cùng nhau ăn nhé?”
“Mikan-chan… từ giữa câu đã bắt đầu trộn mong muốn riêng của mình vô rồi đúng không…?”
“Ừa! Em trộn đó! Tại em muốn ăn mà!”
“Vậy thì cho thêm rong biển Hijiki vô nha. Ăn toàn đồ ngọt không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Aaaa! Ryou-nii xấu tính! Biết em ghét hijiki mà còn cố tình cho vô! Em không chịu đâu! Không chịu, không chịu!!”
Ngay khi tôi nói từ “hijiki”, Mikan-chan nắm chặt tay nhỏ và bắt đầu đập đập vào đùi tôi.
Không hề đau chút nào, nhưng mà…
Nhìn một bé gái cố gắng phản kháng như vậy, đúng là đáng yêu thật.
Không biết Hinami hồi nhỏ có giống vậy không ta? Ai cũng có thời kỳ “không chịu đâu” mà.
Khi tôi còn đang nghĩ như thế, Mikan-chan bất ngờ dừng tay.
Sau đó em ấy nhìn tôi chăm chú, đưa hai tay ra như thể đang năn nỉ điều gì đó.
“Ryou-nii… Mệt rồi. Cõng em đi.”
Tâm trạng thay đổi nhanh quá đấy nhỉ…
Mới nãy còn la hét om sòm, giờ thì đã mệt lả rồi. Mí mắt cũng sắp sụp xuống.
“Này, Mikan. Ráng đi bộ về nhà chứ!”
Hinami hơi nghiêm khắc nói, nhưng Mikan-chan vẫn không chịu.
“Không chịu! Em muốn ngủ trên lưng Ryou-nii! Em mệt rồi!”
“Ahaha… Thôi cũng được, Hinami. Mikan-chan trông buồn ngủ rồi, tớ không ngại đâu.”
Nếu cứ để như thế này, chắc Mikan-chan sẽ ngủ luôn mất. Mí mắt em ấy đã sụp gần hết rồi.
Đúng là Mikan-chan kỳ lạ thật. Không thể đoán trước hành động tiếp theo của em ấy.
“Nh-nhưng… Ryou-kun…”
“Không sao mà. Đừng lo. Nào, Mikan-chan, anh cõng em nhé.”
“Uiii~”
Sau tiếng đáp nhẹ nhàng của Mikan-chan, tôi khụy người xuống và quay lưng lại.
Mikan-chan liền đặt cả người lên lưng tôi, rồi lập tức ngủ say.
Khi tôi quay đầu nhìn lại, có thể thấy gương mặt đang ngủ rất bình yên của em ấy.
Vào thế giới mộng mơ nhanh quá đi…
“Ryou-kun, xin lỗi nhé. Mikan lúc nào cũng làm phiền cậu như vậy…”
“Không sao đâu. Nhưng mà, vừa mới nãy còn chơi đùa náo nhiệt, giờ đã buồn ngủ rồi. Đúng là không thể hiểu nổi Mikan-chan.”
“Ừ… Ngay cả chị gái như tớ mà cũng chưa thể hiểu hết về Mikan nữa. Hôm trước, em ấy đến phòng tớ nói muốn chơi, rồi sau đó lại leo lên giường ngủ luôn.”
“Ra là thế… Có lẽ Mikan-chan là kiểu người thay đổi theo cảm xúc, muốn làm gì thì làm ngay lập tức.”
Nhớ lại lần đầu đến nhà Hinami, Mikan-chan bắt chước Kamen Rider xong rồi chuyển qua làm phóng viên phỏng vấn.
Mikan-chan đúng là sống theo bản năng.
Dễ thương đấy, nhưng hoàn toàn trái ngược với Hinami.
“Rồi, đi tiếp tới nhà ga thôi, Hinami.”
“Ừ! Cảm ơn Ryou-kun đã chiều theo tính khí của Mikan nhé.”
Khi bầu trời nhuộm màu hoàng hôn dần chuyển sang đêm,
Tôi cõng Mikan-chan, vừa đi bộ về phía nhà ga, vừa trò chuyện vui vẻ với Hinami.
Dù đang trò chuyện, tôi vẫn không lơ là cảnh giác mà luôn chú ý xung quanh.
Nhưng rốt cuộc, chẳng thấy bóng dáng đáng ngờ nào cả.
Tên stalker... vẫn chưa xuất hiện.


4 Bình luận