Zero Kara Hajimeru Mahou...
Kakeru Kobashiri Yoshinori Shizuma
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 4 [Đã hoàn thành]

Chương Cuối: Quyết Định Của Phán Quan

0 Bình luận - Độ dài: 2,434 từ - Cập nhật:

Khi chúng tôi quay trở về Nordis, chúng tôi mới biết được rằng công chúa đã cùng Raul đi tới nơi ở của Argentum để dụ con rồng ra khỏi thành phố.

Công chúa không biết rằng sư phụ đáng kính của mình đã lìa trần. Cô trở về Nordis trước khi chúng tôi hay tin. Cô chắc hẳn đã tìm thấy thi thể của Argentum trong chính cái động của ông, chính cú sốc kinh hoàng đó đã mở toang cánh cửa cho Sanare cướp lấy thân xác cô.

“Rất có thể đó là những gì đã xảy ra,” Zero đưa ra kết luận với giọng điệu mệt mỏi.

Để cơ thể trôi nổi lềnh bềnh trong suối nước nóng, nơi công chúa đã mời chúng tôi đến tắm cùng. Theo như Amnil nói thì nó có đặc tính đặc biệt giúp hồi phục ma lực.

Giờ công chúa đã không còn ở đây, Gouda nói rằng chúng tôi cứ thoải mái sử dụng. Zero đã sử dụng Ma Thuật liên tục từ khi bị trôi dạt đến Đảo Hắc Long, nên đó quả là một lời đề nghị đáng hoan nghênh. 

Như lần trước thì tôi vẫn đứng làm bạn với bức tường—hoặc là do tôi muốn nói vậy, nhưng tôi đã từ bỏ mọi sự dè dặt và xuống ngâm cùng Zero.

Tôi mệt mỏi dựa vào mép bồn, trong khi Zero đang trôi nổi giữa nơi suối nước nóng.

“Vậy công chúa chết rồi sao?” tôi hỏi.

“Không, cô ấy chưa chết. Chỉ là đang chìm vào một giấc ngủ sâu. Nếu hai linh hồn cùng trú ngụ trong cùng một cơ thể chiến đấu với nhau, linh hồn nào có ý chí mạnh hơn sẽ giành lấy quyền sở hữu cơ thể.”

“Vậy nếu chúng ta xử lý được Sanare…”

“Chúng ta có thể cứu được công chúa. Sanare hẳn đã nói với tên Ngựa điều này. Mặt khác thì dù có giết công chúa đi chăng nữa thì Sanare cũng không chết. Ả không còn là người nữa rồi. Hơn nữa, ta đã hứa với Argentum khi ông ta giao phó công chúa cho ta. Ta là một phù thủy, mà phù thủy không bao giờ nuốt lời.”

Nên Zero để cho cô ta đi.

“Nếu ngươi muốn biết đến thế thì ráng bắt cho kịp ta nhé, phải không? Ả ta đang đùa giỡn với cô. Vậy kế hoạch là gì? Tiếp tục đi về Rừng Cầu Nguyệt? Hay chúng ta sẽ theo dấu con ả đó và thu hồi lại các bản sao?”

“Để ta nghĩ đã.” Zero nín thở, để cơ thể mình chìm trong nước. Sau một hồi lâu khó chịu, cô bất ngờ ngoi lên. “Thành thật mà nói thì ta cũng không biết.”

“Chừng đó thời gian và đó là câu trả lời sao?”

Zero cười khúc khích rồi đứng dậy. Khóe mắt tôi thoáng bắt gặp cơ thể cô qua lớp vải ẩm ướt. Những đường nét hoàn hảo vẫn hoàn mỹ như xưa— như một bức họa của quỷ dữ.

“Nhưng hành trình của chúng ta vẫn sẽ như ban đầu. Ta đã khá quen thuộc với ma lực của công chúa, và ta cảm nhận được nó ở cảng phía nam mà chúng ta đang hướng tới—Lutra. Ả như đang mời gọi chúng ta vậy.”

Tôi bật dậy. “Một cuộc mai phục ngay sau khi tuyên chiến ư?! Con mụ già đó muốn biến ta thành những gã hề thực sự sao?”

“Ta cho là thế. Nếu cứ để ả ta cứ xem ta như trò đùa mãi thì danh xưng Phù Thủy Bùn Đen sẽ bị hoen ố mất. Nhưng trước hết thì ta cũng cần rời khỏi hòn đảo này đã. Linh mục chắc chuẩn bị xong thuyền rồi. Đi thôi. Đến gặp Đồ Long Vương thôi.”

_________________________________

Đồ Long Vương—tước hiệu mới của Gouda với tư cách là người đội trưởng của Quân Đoàn Ma Thuật. Vị vua tiền nhiệm đã băng hà, và công chúa người được định sẵn sẽ lên ngôi vương cũng đã biến mất. Không còn huyết thống nào khác, Gouda với vai trò là vua của nước đồng minh sớm muộn cũng sẽ thành quốc vương. Hắn sẽ trị vì một vương quốc từng giết rồng, chấp nhận Ma Thuật, và rồi sẽ chịu số phận diệt vọng dưới tay của Giáo Hội.

“Tôi không chắc rằng con rồng đã chết, hay nó vừa ra đời nữa…” tôi cau mày lầm bầm khi nhận ra con thằn lằn màu bạc đang bám trên vai Gouda.

To bằng cỡ một đứa trẻ sơ sinh, nó có cánh sau lưng và sừng nhỏ trên đầu. Việc nó xuất hiện từ hồ nước ngầm nơi con rồng rơi xuống cho thấy nó là đứa con của thứ sinh vật đó.

Ngay khi xuất hiện, nó tìm thấy Gouda và lao tới chỗ hắn. Nó bám chặt lấy đội trường kể từ đó, không bao giờ buông ra.

Tôi tự hỏi liệu con rồng đó có đang mang thai không, nhưng xét đến việc chúng tôi không bao giờ tìm thấy xác của nó, tôi chỉ có thể cho rằng con rồng đen đã bị teo nhỏ lại.

“Ta có nghe truyền thuyết rằng rồng là loài bất tử, và đôi khi chúng phục vụ những người mà chúng công nhận sức mạnh. Tuy nhiên ta chưa bao giờ nghĩ mình có thể được tận mắt chứng kiến điều đó.”

Zero chọc chọc con rồng nhỏ vài lần. Nó há to miệng bé xíu, gầm gừ đe dọa cô. Khi Gouda ra hiệu cho nó ngậm miệng lại thì nó lập tức dịu lại chỉ kêu rừ rừ. Thậm chí có khi nó đã xem đội trưởng là ba mẹ của mình.

“Tôi nghĩ nó đang cố bảo vệ tôi, khi nãy tôi va chân vào kệ, nó đã gầm lên uy hiếp cái kệ ấy.” Gouda nói.

 “Nghe có vẻ đáng tin cậy đấy,” Zero nói. “Ta có chút ghen tị đó. A, nếu lúc đó ta tự tay hạ gục con rồng. Thì giờ nó đã đang phục tùng ta rồi.”

“Thôi tha cho tôi đi,” tôi nhăn mặt xen vào. “Một mình phù thủy như cô thôi đã đủ phiền phức rồi. Lôi theo cả một con rồng non nữa chỉ càng tệ hơn thôi. Chắc lúc đó ta phải giả dạng thành đoàn nghệ sĩ lưu diễn ấy chứ.”

“Nghe vui đấy.”

“Không. Vui chỗ nào vậy!” Tôi thở dài.

Mọi chuyện đều bất bình thường. Ngay cả tên linh mục cũng chưa từng chứng kiến điều gì như thế này, hắn trông hoàn toàn mất phương hướng. Đến mức có lẽ cũng không còn đủ ý chí để đưa ra phán xét nào, chỉ lặng lẽ quay người đi gọi một con thuyền ngoài khơi.

Gouda tuy xưng là một tín đồ ngoan đạo của Giáo Hội, nhưng lại giết rồng để cứu lấy một linh mục. Rồi chính con rồng lại quay sang phục tùng Gouda. Quân đoàn Ma Thuật cũng liều mạng để bảo vệ dân chúng. Trong đầu tên linh mục lúc này hẳn là một mớ hỗn độn. Lời răn của Giáo Hội và khái niệm công lý đang đều bị đảo lộn.

Nói thật thì tôi cảm thấy chút tội nghiệp cho hắn… thoáng nghĩ việc giết hắn có lẽ sẽ tốt hơn đấy.

“Ngài Gouda!” Giọng người đàn ông trẻ vang vọng nơi quảng trường chật kín người.

Guy, tên pháp sư trẻ tuổi, đang chạy xuống cầu thang lớn dẫn đến lâu đài. Hắn lập tức chạy ngay đến chỗ Gouda.

“Có thuyền đến!” hắn hét lớn.

“Ở đây sao?”

“Vâng! Tôi không biết nữa nhưng mà có tận bốn cái lớn!”

“Hả?!”

Zero và tôi liếc nhìn nhau. Tôi biết lý do tại sao.

“Chắc là thống đốc của Ideaverna,” Zero nói.

“Có lẽ thế,” tôi đáp.

Quả nhiên, ba trong số bốn chiếc thuyền được sắp xếp bởi thống đốc của Ideaverna. Khi hay tin chiếc thuyền chở chúng tôi mất tích cạnh Đảo Hắc Long, ông đã lập tức tổ chức một cuộc tìm kiếm.

Đội tìm kiếm không thể tiếp cận hòn đảo nhưng khi tên linh mục nói với họ rằng không còn nguy hiểm, họ để nhổ neo hướng về đây. Chiếc thuyền còn lại chính là chiếc mà linh mục đã đi.

Tên linh mục vốn không có ý định quay lại khi đã có thuyền của thống đốc. Nhưng nghĩ lại chúng ta cũng cần phải di chuyển dân trên đảo nên nhiều thuyền cũng tốt mà.

Nhìn chung mọi chuyện đang diễn ra một cách suôn sẻ nhưng không phải là không có vấn đề. Tôi hoàn toàn không biết sao mọi chuyện sẽ đi về đâu, nhưng Gouda và thuộc hạ của hắn đã được phán là những tay tội phạm nguy hiểm đã giết rồng bằng Ma Thuật. Không con thuyền nào dám chở họ nếu không có sự che chở của Giáo Hội. Gouda và Quân Đoàn Ma Thuật chắc chắn phải buộc ở lại hòn đảo.

Chẳng ai sẽ muốn ở lại một nơi sẽ được định sẵn sẽ bị Thánh Kị Sĩ thiêu rụi—hoặc là tôi nghĩ vậy, nhưng tôi đã hoàn toàn sai lầm.

Ngoài những thủy thủ trôi dạt vào bờ như chúng tôi, và những thương nhân vốn không phải dân bản địa nhưng vẫn không thể rời đi, chỉ có một vài người lên thuyền—những tín đồ sùng đạo của Giáo Hội, những người căm ghét Ma Thuật và những kẻ đã cố gắng hạ sát linh mục của hòn đảo. Tuy nhiên, một vài người trong số hàng ngàn người vẫn là một con số bất thường.

“Nếu tất cả chúng ta cùng đi thì chúng tôi cũng sẽ lên thuyền,” một người đàn ông lên tiếng. “Nhưng ta đâu thể bỏ mặc lại vị vua và Quân Đoàn Ma Thuật ở lại được.”

“Chúng tôi không thể sử dụng Ma Thuật nhưng chúng tôi không thể tưởng tượng ra một cuộc sống thiếu nó,” một người khác nói. “Con rồng vẫn chưa từ bỏ nơi này. Không phải tôi muốn tỏ ra giống công chúa đâu, nhưng tôi có cảm giác ở lại đây là lựa chọn tốt nhất.”

Ngay cả một trong những người thủy thủ cũng quyết định ở lại. Chỉ một lý do—Ma Thuật. Anh ta biết mình có năng khiếu với nó. Rõ ràng có một sự quyến rũ kỳ lạ nào đó với kỹ thuật mà họ không thể rũ bỏ ngay cả khi biết rõ rằng Giáo Hội sẽ giết họ vì nó.

Linh mục đã cố gắng hết sức để thuyết phục mọi người lên thuyền nhưng không ai để lọt tai lời hắn.

_________________________________

Sáng hôm sau, tất cả thuyền đã sẵn sàng để ra khơi. Zero và tôi vừa kịp lúc rời khỏi đảo mà không chậm trễ.

Gouda và Quân Đoàn Ma Thuật đã tiễn chúng tôi ở cảng. Việc phô bày con rồng trước công chúng có vẻ không khôn ngoan, nên đội trưởng đã nhốt nó trong phòng của mình.

“Anh nhìn thảm thật đấy,” tôi nói.

“Nó không để ta đi được chưa?!” Gouda hét lên. Móng vuốt con rồng nhỏ bé đó đã làm bẩn mặt và quần áo Gouda. “Tương lại trông thật u ám. Không đời nào ta có thể nuôi con rồng đó được. Công chúa cũng đi mất rồi. Ta thực sự rất lo, ngươi biết không?  Nhưng ta cũng không thể cứ bắt hai người ở lại mãi được.” Hắn ta thở dài.

Zero đấm vào ngực Gouda. “Mạnh mẽ lên, Đồ Long Vương. Anh sẽ là một vị vua tốt. Mặc dù anh có vẻ hơi vô tư.”

Gouda hơi cau mày rồi xoay người một cách khó chịu. Sau đó như nhớ ra điều gì đó, hắn lục trong túi và lấy ra một tờ giấy da.

“Suýt quên mất. Đây. Bọn tôi tìm thấy nó hôm qua.”

“Là Thư Phù Thủy!”

Tôi gần như quên mất đi sự hiện diện của nó. Tôi lập tức mở bức thư ra và thấy nó đầy nội dung mới do Albus viết. Cô ấy hẳn đã chờ hồi âm rất lâu rồi. Tưởng tượng cảnh Albus hét lên với giọng the thé khiến tai và đuôi cụp xuống.

“Chúng tôi nợ cô rất nhiều,” Gouda nói. “Tôi ước mình có thể làm việc gì đó cho cô.”

“Ta hành động mà không mong đợi bất cứ điều hồi đáp gì,” Zero nói. “Anh và cả hòn đảo này chỉ đơn thuần là va phải hành trình của bọn ta thôi.”

“Chúng ta sẽ nhổ neo!” Tiếng thủy thủ hét lên từ trên tàu.

Gouda và tôi chỉ vỗ nhẹ lên vai nhau lần cuối.

“Ta khuyên ngươi nên dùng chút nước hoa, Đọa Thú.”

“Và ta nghĩ ngươi nên bôi thuốc mỡ lên trán của mình, Quý Ngài Cau Có à.”

Zero quay lại với áo choàng tung bay. “Nếu anh muốn thì có thể viết thư cho ta về sự phát triển của con rồng,” cô nói. “Cứ gửi thư cho thống đốc của Ideaverna, rồi nó cũng sẽ đến tay ta.” Sau đó cô lên tàu mà không ngoảnh đầu lại.

_________________________________

“Ngươi đang làm cái quái gì ở đây?”

Linh mục đang chờ chúng tôi trên boong tàu, cứ đứng đó,  tay chống gậy của mình.

“Đây có phải thuyền của ngươi đâu!”

“Ta đã trả toàn bộ tiền vé đi, nên có toàn quyền để được lên tàu. Ngươi có quyền cản ta chắc.”

“Thật không may, ta là một Đọa Thú, và như ngươi biết đấy, ta đang hộ tống một phù thủy. Ta nghĩ mình có mọi lý do để phàn nàn về việc ngươi ở đây.”

“Thôi đi, Đánh Thuê,” Zero nói. “Đó là lý do tại sao linh mục lại ở đây.” Cô nhìn hắn. “Phải vậy không?”

Nụ cười linh mục chợt tắt khi đối mặt với Zero. “Ta đã quyết định kể từ giây phút này, nhân danh Dea Ignis, cô sẽ nằm dưới sự giám sát của ta. Ma Thuật là một thứ sức mạnh khủng khiếp có thể giết được cả rồng, và nó sẽ không còn bị ngó lơ nữa. Nếu ngươi bằng lòng tiết lộ thông tin nào đó về Ma Thuật hữu dụng với Giáo Hội, ta sẽ hoãn việc hành hình ngươi ở một mức độ nào đó.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận