Chúng tôi dốc toàn lực truy đuổi theo con rồng, huy động toàn bộ ngựa và xe ngựa còn lại trong hoàng thành Altaria, rồi lao hết tốc lực trên con đường lớn.
Gouda dẫn đầu, tôi chạy sát bên hắn ta, với Zero ngồi trên vai. Phía sau là những chiếc xe chở linh mục và các thành viên Quân đoàn Ma Thuật.
Nhưng đối đầu với rồng mà không thể sử dụng Ma Thuật, thì họ làm được gì? Họ còn chẳng có lấy một kế hoạch đàng hoàng, nói gì đến cơ hội chiến thắng. Bọn họ chỉ đang mù quáng lao đầu về Nordis.
Tôi không dám nói ra suy nghĩ của mình. Chỉ cần nhìn nét mặt của Gouda là đủ hiểu, hắn ta còn tuyệt vọng hơn cả tôi.
Nếu chuyện tệ nhất xảy ra thì tôi chỉ cần lo bảo vệ Zero và bản thân. Nhưng Gouda còn phải gánh trên vai sinh mạng của dân chúng. Sức mạnh và quyền lực không phải thứ tôi thèm khát. Một vị vua, hay một vị chỉ huy, luôn phải trả giá cho đặc ân ấy là những trách nhiệm nặng nề. Nhất là một người cứng rắn như Gouda.
Khi tôi liếc nhìn Gouda, mũi tôi thoáng ngửi thấy mùi máu. Ở đâu đó gần đây, có người bị thương.
“Dừng lại!” Gouda quát lớn, ra lệnh cho đoàn người dừng lại ngay.
Chúng tôi đang ở vùng giáp ranh giữa Nordis và Altaria, ngay trước đoạn đường hẹp giữa hai vách đá. Nhìn kỹ, tôi phát hiện một người mặc quân phục Quân đoàn Ma Thuật đang nằm bê bết máu dưới đất.
“Này, đó chẳng phải là…”
“Guy!”
Đúng rồi. Tôi nhớ tên hắn là vậy. Sau khi cãi nhau với Gouda, hắn đã ở lại hoàng thành Altaria, nhưng chúng tôi không tìm thấy hắn ở đó. Tôi cũng không ngờ lại thấy hắn ngã gục ở đây.
Gouda nhảy xuống ngựa, chạy đến chỗ cậu pháp sư trẻ. Zero cũng trườn xuống khỏi vai tôi và ngồi thụp xuống bên cạnh hắn.
“Tạ ơn trời, cậu ấy còn thở.” Gouda thở phào nhẹ nhõm.
Dù vậy, vết thương nặng nề đến mức qua lớp quần áo, tôi vẫn nhận ra xương hắn đã nát vụn.
“Cố lên, chúng tôi sẽ—”
Zero ngắt lời Gouda. “Tránh ra. Để ta lo.” Cô đẩy tên đội trưởng sang một bên rồi đọc thần chú ngắn, thi triển phép trị thương lên chân Guy.
Thoáng chốc, sắc mặt Gouda cứng đờ khi thấy Zero sử dụng Ma Thuật. Nhưng cân nhắc sinh mạng của thuộc hạ, hắn đành nhắm mắt cho qua. May mắn thay, tên linh mục vẫn còn ở xa phía sau.
“Ổn rồi,” Zero nói. “Cậu có thể tự đi được rồi.”
Sắc mặt cậu pháp sư trẻ dịu lại, rồi hắn chầm chậm mở mắt. Rồi đột nhiên túm lấy vạt áo của Gouda.
“Ngài Gouda?! Ở đây nguy hiểm lắm!” hắn kêu lên. “Xin hãy rời khỏi đây! Mau lên! Con rồng vẫn còn quanh quẩn nơi đây. Nó dùng tôi làm mồi nhử!”
“Cái gì?!”
Tiếng gầm long trời lở đất vang vọng. Tôi bịt chặt tai, ngẩng đầu lên thì thấy con rồng khổng lồ đang trừng mắt nhìn chúng tôi từ trên đỉnh vách đá.
“Các người đang đùa tôi chắc,” tôi lầm bầm.
Nhe hàm răng sắc như dao, con rồng lao thẳng xuống. Tôi lập tức bế Zero và Guy, kéo Gouda phóng vào rừng.
Con rồng đã chặn bước tiến của chúng tôi bằng cách để một người bị thương làm mồi để thu hút sự chú ý của bọn tôi. Không thể tin được một sinh vật như vậy lại có thể nảy ra một chiến thuật độc đáo như vậy.
Tôi thấy nhóm phía sau đang tiến lại gần. Gouda ló đầu ra từ sau thân cây và hét lớn, “Toàn quân chia nhau ra! Trốn vào rừng! Chúng ta bị phục kích bởi con rồng!”
Một tiếng hí vang lên xé tan bầu không khí. Con rồng nuốt chửng con ngựa của Gouda trong nháy mắt, rồi nhổ ra yên ngựa và dây cương.
“Kỹ năng sử dụng lưỡi điêu luyện thật,” Zero nói. “Ta phải học hỏi thôi.”
“Cô là con nít đấy à, học gì lại học con rồng thói nhè đồ ăn ra vậy?”
“Sao các ngươi còn đủ bình tĩnh vậy?!” Gouda gắt.
“Không phải là bình tĩnh đâu.”
Có những lúc, một hai câu đùa sẽ ngăn sự tuyệt vọng nghiền nát chúng ta, và đây là một trong số chúng.
Con rồng đang ở ngay trước mặt, nhưng áp lực từ Giáo Hội đã khiến Quân đoàn Ma Thuật không thể sử dụng Ma Thuật.
Trong tình cảnh này, chúng tôi còn có thể làm gì? Tôi thậm chí chẳng cần phải suy nghĩ. Chỉ còn duy nhất một việc tôi có thể làm. Tôi đứng bật dậy và rút kiếm ra.
Gouda kéo áo tôi. “Ngươi định làm gì?! Ngươi không chỉ thể-”
“Im đi! Tôi sẽ câu giờ cho các người. Với kích thước đó, nó không thể bay sâu vào thung lũng được. Khi tôi đang đánh lạc hướng con rồng, thì mau tập hợp đám lính vô dụng của ngươi và rút vào trong thung lũng đi.”
“Ngươi bị ngu à?! Ngươi sẽ chết!”
“Cũng có ai muốn chết đâu! Nhưng nếu cứ đứng đây chờ, chúng ta cũng chết thôi! Tôi đang cố ra vẻ đấy nên đừng cản giây phút tôi ngầu lòi như thế! Hay anh nghĩ mình gan lớn hơn tôi? Tôi không nghĩ thế đâu. Nghĩ cho kỹ vào!” Tôi hét lên rồi lao ra đường.
“Đánh Thuê!” Zero gọi từ phía sau. “Ngầu lắm.” Cô ấy nở nụ cười rạng rỡ mà tôi chưa từng thấy. Có khi cô ấy sẽ giết tôi trước cả con rồng mất.
Tôi suýt chút nữa thì ngất đi, nhưng cú quật đuôi của con rồng sượt qua ngay trên đầu đã giúp tôi tỉnh lại. Đây không phải là kẻ địch mà tôi có thể đùa giỡn. Dù thế nào đi nữa, tôi phải thu hút sự chú ý của nó và dụ nó ra càng xa nơi này càng tốt.
Tôi thò tay vào túi, lấy ra một ít thuốc súng, châm ngòi và ném thẳng về phía con rồng. Nó phát nổ ngay sát mặt nó, khiến nó quay đầu lại vì bất ngờ.
Rồi nó chú ý đến tôi.
“Tốt! Đuổi theo tao đi!”
Con rồng hạ thấp người và đạp mạnh xuống đất bằng những chi trước to như cột trụ. Có vẻ nó thành thạo cả chiến đấu trên không lẫn dưới mặt đất.
Tôi lao thẳng về phía con quái vật, lách ngay dưới cánh của nó và vòng ra sau lưng. Tôi đỡ cú vung đuôi của nó rồi nhảy tót vào rừng. Từ xa, tôi nghe thấy tiếng Gouda đang tập hợp Quân đoàn Ma Thuật và dẫn họ chạy về phía thung lũng. Tốt rồi. Có vẻ mọi chuyện bên đó ổn rồi.
Con rồng lao thẳng vào rừng đuổi theo tôi.
Tôi hét lên. “Không đời nào tôi đánh với thằng cha này đâu! Tôi chết mất! Làm sao đây? Làm sao đây?!”
Tôi thậm chí chẳng nghĩ mình sẽ thắng nổi. Thực lòng mà nói, tôi còn chẳng chắc mình sống sót nổi.
“Gì thế—”
Tôi vấp phải thứ gì đó và ngã sấp mặt xuống đất. Tôi cắn răng chờ chết, nhưng cú đớp của con rồng sượt qua ngay trên đầu tôi, hàm răng của nó kêu lên ken két. Con quái vật lao vút qua người tôi.
Nếu tôi không vấp ngã, có lẽ giờ này tôi đã thành bữa tối cho nó rồi.
“Ta có nên cảm tạ Chúa vì điều này không?”
“Ngươi nên cảm ơn ta,” tên linh mục lên tiếng.
Giọng nói ngọt ngào như mật rót của hắn như đang cào xé tai tôi. Tôi không thể ngăn nổi việc nhăn mặt trước những lời lẽ đầy trịch trượng hắn thốt ra.
“Vậy là do trượng của ngươi làm ta vấp chân.”
“Một tên Đọa Thú bẩn thỉu không phù hợp để làm cống phẩm cho thánh long được. Ngươi đang câu giờ cho chúng à? Ta sẽ không để ngươi chiếm lấy hào quang một mình. Ta là phán quan của Dea Ignis cơ mà.”
Phải, nghe ngầu đấy. Nhưng bây giờ không phải lúc để đóng vai người hùng.
Con rồng mới gục ngã đã ngẩng đầu, ánh mắt bốc lửa căm giận nhìn chúng tôi. Tôi nắm chặt lấy cánh tay của tên linh mục dồn toàn lực vung hắn đi hết sức có thể.
“Hả…?” Tên linh mục bối rối nhìn tôi.
Mặc dù hắn không thể nhìn thấy vẻ hào hứng của tôi qua miếng bịt mắt nhưng tôi vẫn dành cho hắn một nụ cười rạng rỡ nhất. “Đừng giận nhé. Chúng ta chỉ cần một mồi nhử!”
Tôi quẳng tên linh mục lên không trung và con rồng lập tức quay đầu đuổi theo hắn. Tôi lập tức chạy nhanh tới cành cây rồi nhảy lên lưng con rồng, nơi đây đủ chỗ cho cả một căn nhà.
Tôi suýt ngã vì lực quán tính nhưng may mắn thay móng vuốt tôi đã kịp móc vào lớp vảy trên cơ thể sần sùi ấy. Tôi leo lên lưng rồng rồi bám chặt lấy cổ nó như thể sinh mạng tôi đang phụ thuộc vào điều đấy.
Ngươi nghĩ ta sẽ không giết con rồng sao? Xin lỗi Cha nhé, nhưng tôi lo cho mạng của mình hơn là đức tin. Hắn không thể trách được Quân đoàn Ma Thuật nếu như tự tay tôi kết liễu nó.
Tôi lần mò trên cổ con rồng một khe hở trên lớp vảy nó.
“Cái quái gì vậy?”
Tôi tìm khắp cơ thể nó nhưng cũng không có lấy một kẽ hở mà lưỡi kiếm có thể xuyên qua được.
“Cứng như đá… Q-Quoa…!”
Con rồng quẫy mình dữ dội, đập cánh hòng hất văng con côn trùng—là tôi—trên lưng nó. Mất thăng bằng, tôi ngã xuống lăn lộn trên mặt đất. Một bàn chân khổng lồ đang chực chờ để nghiền nát tôi, nhưng tôi kịp bò lùi lại và trượt người núp sau những rễ cây to chằng chịt.
Con rồng vung đuôi, quật ngã hàng loạt cây xung quanh, rồi dang rộng đôi cánh rồi bay vút lên trời. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nó không còn truy đuổi tôi. Sau đó tôi thấy Zero và Gouda hớt hải lao đến chỗ mình.
“Đánh Thuê, anh không sao chứ?”
“Tay chân vẫn còn đủ, không sao cả. Quân đoàn Ma Thuật sao rồi?”
“Ta dẫn họ đến thung lũng rồi,” Gouda chắc nịch. “Nếu chúng ta còn ở đây và gây náo loạn thì nó sẽ không thể đuổi theo họ đến tận thung lũng nơi khó khăn để tấn công.”
“Nghe quá tốt để thành sự thực đấy. Đau!”
Cơn đau nhói chạy dọc đầu tôi cùng với những tiếng chửi rủa.
“Tên khốn vô lại!”
Là tên linh mục. Đáng tiếc là con rồng chưa xơi hắn ngay. Ngay khi chạy đến chỗ tôi, hắn đã gõ lên đầu tôi bằng cây trượng ấy.
“Sao ngươi có thể lấy một linh mục như ta làm mồi nhử?! Ngươi còn tệ hơn cả quỷ! Nếu ngươi định ném một ai đó thì ít nhất hãy làm cho đáng chứ!”
“Câm mồm! Tất nhiên là phải lấy mấy tên vô dụng ngươi làm mồi nhử rồi! Ngoài ra thứ đó được bao bọc bởi đá. Không có lấy một kẻ hở nào.”
“Đá?” Zero chớp mắt. “Không phải vảy sao?”
“Phải. Toàn là đá.”
Zero thoáng trầm ngâm trong giây lát. Rồi bất chợt nhận ra điều gì đó, cô bật dậy. “Ta hiểu ra rồi! Cơ thể nó đang bao phủ bởi dung nham đã hóa cứng. on rồng rút lui dù không bị thương nghiêm trọng là vì trời bắt đầu đổ mưa!”
“Mưa?” Gouda chồm người về phía trước. “Vì nó sống trong dung nham nên nó ghét nước?”
“Không. Ngươi có thể nghĩ thế nhưng nó không đơn giản thế. Nói đúng hơn, vào một thời điểm nhất định thì nó sẽ ghét nước.” Zero ngước nhìn lên trời và khẽ bĩu môi. Con rồng đang lượn phía trên bắt đầu hạ thấp, hướng về thung lũng. “Không còn thời gian để giải thích. Điều ngươi cần biết bây giờ là chúng ta có cơ hội để đánh bại nó. Nhưng vẫn có một vấn đề.” Ánh mắt Zero dừng lại nơi tên linh mục.
Nhận thấy ánh mắt của cô, tên linh mục nghiêng đầu tò mò. “Ta sao?”
“Đã đến lúc ngươi ngưng giả vờ rồi đấy linh mục.” Zero đã nở một nụ cười ngọt ngào.
Biểu cảm tên linh mục trở nên căng thẳng. Zero làm động tác giương cung nhắm thẳng lên trời. Một mũi tên ánh sáng bắn ra từ tay cô, trúng vào cơ thể con rồng, rồi nảy lại.
Con rồng đang chuẩn bị lao xuống tấn công Quân đoàn Ma Thuật vừa chạy vào thung lũng, đột ngột chuyển ánh nhìn về phía bọn tôi. Zero và con rồng đối mặt nhau, ánh mắt cả tóe ra ngọn lửa đầy sát khí. Cảnh tượng ấy gợi tôi nhớ đến khoảnh khắc ánh nhìn của họ chạm nhau trong cuộc chiến trên thuyền. Nhưng không giống lần đó, Zero không hề nao núng trước ánh mắt đe dọa của con rồng.
“Chúng ta sẽ chủ động tấn công!” Zero tuyên bố với nụ cười trên môi. “Đã đến lúc cho một cuộc săn rồng rồi.”
__________________________________________
“Thật ngu ngốc!” tên linh mục hét to. “Ta tưởng không thể làm tổn thương được con rồng. Và cô đang nghĩ gì trong đầu vậy, sử dụng Ma Thuật trước mặt ta?! Ta tha cho cô vì không có bằng chứng cụ thể, nhưng giờ… Cô chán sống rồi sao?!”
“Ta không,” Zero đáp. “Nhưng ta cũng không dự định buông xuôi lúc này.” Cô quay sang tôi. “Đánh Thuê!”
Tôi chộp lấy cổ tên linh mục từ phía trước ngay khi hắn bước lại gần rồi nện mạnh hắn vào thân cây gần đó và nhấc bổng lên sao cho chân hắn lơ lửng giữa không trung. Một tiếng rên rỉ khẽ bật ra từ cổ họng hắn.
“Đã rõ,” tôi nói. “Tôi sẽ trông chừng tên này. Đi đi! Đội trưởng, hỗ trợ cho phù thủy!”
“Hiểu rồi!” Gouda đáp rồi chạy theo bước Zero.
“D-Dừng lại! T-Tên khốn này!”
Tên linh mục dồn hết sức mình vào cây quyền trượng. Nhưng trước khi có thể biến nó thành lưỡi hái, tôi đã găm thẳng con dao xuyên cổ tay hắn và cố định nó trên thân cây. Cắn chặt môi, hắn rên rỉ đau đớn, hắn quấn những sợi chỉ từ trượng quanh cổ tôi.
Cảm nhận được nguy hiểm, tôi chộp lấy những sợi chỉ, giật mạnh chúng ra khỏi cổ. Máu bắn ra từ lòng bàn tay, nhưng vẫn tốt hơn là đầu nằm lăn lóc trên đất. Trong lúc đó, Zero và Gouda đã biến mất khỏi tầm mắt.
Tôi giữ khoảng cách với tên linh mục. Hắn lập tức rút phắt ra con dao từ cổ tay không một tiếng kêu, rồi khâu vết thương lại bằng chỉ để cầm máu. Những sợi chỉ đó khá tiện dụng, vừa để tấn công vừa có thể sơ cứu. Tôi tự hỏi rằng hắn đã vô tình cắt đứt cổ tay mình, nhưng tình huống này khó có thể hỏi han gì.
Mặt trời vẫn còn cao trên đỉnh đầu, chói chang rực rỡ. Điều này bất lợi cho tên linh mục nhưng hắn đã biến cây trượng thành lưỡi hái và không chút do dự nào lao thẳng về phía tôi.
Zero và Gouda nhảy ra khỏi đường, cãi nhau về việc con rồng đang lượn vòng trên trời. Thi thoảng ánh sáng lóe lên trên cao-có lẽ là Steim của Zero để kiềm chế con rồng- khiến tôi xao nhãng trong chốc lát. Khi tôi vung kiếm lên đỡ đòn lưỡi hái thì hắn đột ngột đổi hướng.
“Hửm? Đợi đã, ngươi đang đi đâu vậy?!”
“Ta không ngu tới mức mà đánh nhau tay đôi với một tên Đọa Thú vào ban ngày đâu!”
Tên linh mục lách qua tôi và hướng về phía Zero. Tôi nhanh chóng quay người lại đuổi theo hắn. Tên linh mục chạy lên cây, đạp lên thân cây rồi nhảy qua đầu tôi. Nhìn khoảng cách bay bất thường ấy, hẳn hắn đã móc dây vào cành cây. Ngay khi đáp xuống, hắn tiếp tục đuổi theo Zero.
Nếu nó là một đoạn đường thẳng thì tôi sẽ nắm chắc phần thắng, nhưng với rừng cây rậm rạp chắn lối. Một khi hắn đã tạo được khoảng cách, thân hình đồ sộ của tôi sẽ không thể nào bắt kịp hắn.
Bất lực chửi thề. Tôi hét lên, “Này, Đội trưởng! Tên linh mục đang đến chỗ mấy người đấy! Bảo vệ phù thủy!”
Tôi nhảy ra khỏi đường. Tên linh mục đã gần đuổi kịp Zero và Gouda. Gouda đẩy phù thủy ra sau hắn và rút kiếm ra.
Một tiếng kim loại va chạm vang lên, đó là âm thanh Gouda đỡ lấy lưỡi hái của tên linh mục. Con rồng từ trên cao lao xuống, móng vuốt sắc nhọn chực chờ vồ lấy. Loạt Steim của Zero khựng lại một nhịp khi tên đội trưởng đẩy cô, con rồng đâu thể nào bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này được.
“Mẹ kiếp… Phía trên! Coi chừng!”
Gouda nhanh chóng ngẩng đầu. Hắn đứng vững tại chỗ. Hắn biết nếu mình lùi lại thì Zero sẽ dễ bị tấn công. Tệ hơn nữa, gã linh mục cũng không rút lui. Cả hai đều là những kẻ đần độn khi cố gắng đặt nhiệm vụ lên trên cả mạng sống của mình.
Mình sẽ không kịp mất.
Một tia chớp đột ngột bay vút qua kèm theo một vụ nổ lớn. Tôi rời mắt khỏi ánh sáng chói lóa. Con rồng gầm lên đầy kinh ngạc rồi bay vút lên, lướt qua đầu Gouda và Zero.
“Là Redaest!” Tôi la lên.
Một phép trong Chương Săn Bắn, Trang Bốn. Tôi nhớ nó vì đó là Ma Thuật Zero đã sử dụng khi đối đầu với con rồng lúc trên thuyền.
Tôi ngẩng đầu nhìn Zero. Vừa rồi chắc chắn là Ma Thuật. Nhưng Zero cũng đang tránh nhìn nơi ánh sáng ấy, nghĩa là cô không phải là người thi triển nó.
Ánh mắt tôi vội vã hướng về phía thung lũng. Những người mặc trang phục giống nhau đang đứng đó—Quân đoàn Ma Thuật.
“Tôi tưởng họ đã trốn-”
Trước khi tôi có thể nói nốt câu, Gouda đã thét lên, “Lũ ngu ngốc! Mấy người nghĩ gì vậy?! Ta đã lệnh cho các ngươi rút lui!”
“Chúng tôi không thể tuân theo mệnh lệnh đó!” Giọng Guy đầy kiên quyết đáp lại.
Cái chân bị thương của hắn dường như đã hoàn toàn lành lặn, cả hai chân đều đứng vững trên mặt đất. Hắn trông rất quyết tâm khi bám trụ tại chỗ dù có thể phải trả giá bằng cái chết. Khá chắc là đầu hắn cũng khá cứng như tên linh mục hay Gouda.
“Ngài luôn mạo hiểm mạng sống của mình vì mọi người!” Guy tiếp tục. “Ngài bảo vệ chúng tôi! Tất cả chúng tôi đã quyết định đến lúc chúng tôi đặt cược mạng sống của chính mình!” Khuôn mặt hắn hiện rõ vẻ một chiến binh đã sẵn sàng hy sinh. Lúc này hắn chẳng quan tâm về mối đe dọa từ con rồng hay cơn thịnh nộ từ Giáo Hội. Chạy trốn khỏi nơi chiến trường là điều duy nhất hắn không thể chấp nhận.
Tên linh mục tái mét mặt mày. Hắn gạt kiếm của Gouda sang một bên bằng lưỡi hái, túm lấy cổ áo tên đội trưởng kéo sát lại. “Bảo chúng rút lui ngay bây giờ! Tên pháp sư đã chết rồi. Nếu họ còn vẫn muốn tiếp tục sử dụng Ma Thuật, thì ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kết án tử hình chúng!” Giọng hắn cứng nhắc, như thể đang van nài, “Xin đừng bắt ta phải giết chúng.”
Nếu Gouda ra lệnh cho Quân Đoàn Ma Thuật sử dụng Ma Thuật, thì Giáo Hội chắc chắn sẽ thiêu sống họ trên giàn hỏa, bao gồm cả tên đội trưởng.
Tuy nhiên tên pháp sư trẻ vẫn bỏ ngoài tai lời của tên linh mục. “Quên chuyện đó đi, phán quan! Bọn tôi không quan tâm đến sắc lệnh của ngài Gouda. Mặc cho việc mạng sống đang nằm trong tay Giáo Hội, bọn tôi sử dụng Ma Thuật theo ý của mình và sẽ làm mọi thứ để bảo vệ lấy ngài và dân chúng. Ngài Gouda là vua của chúng tôi. Lẽ nào lại bỏ rơi vị vua của mình chỉ để giữ mạng cho riêng mình? Đó là lời Chúa răn dạy sao? Nếu thế thì mặc xác lời Chúa! Chúng tôi rất sẵn lòng làm kẻ thù của Giáo Hội!”
“Lũ đần độn!” Tên linh mục tặc lưỡi khó chịu.
Gouda có hai lựa chọn. Ra lệnh cho họ không được sử dụng Ma Thuật để cứu lấy chính mình mặc cho hắn biết điều đó hoàn toàn vô nghĩa lúc này, hoặc đồng lòng chung phận với Quân Đoàn Ma Thuật trở thành trở thành những kẻ phản đồ.
Gouda cau mày hơn lúc nãy, nghiến chặt răng. Hắn nắm chặt kiếm trong tay, hé môi nói. “Quả thật, một lũ đần độn. Ta đã hạ lệnh giải tán họ nhưng họ vẫn tập hợp lại, bảo họ đừng đi theo, mà vẫn âm thầm theo ta đến tận nơi Cấm Địa. Ra lệnh cho họ chạy trốn cũng không chịu đi, giờ thì lại dám chống đối lại cả Giáo Hội, ngay cả mạng mình đang đặt trên bàn cân.” Gouda nhìn thẳng vào tên linh mục nở một nụ cười của chiến binh. “Chỉ có vị vua đần độn như ta mới lãnh đạo đám ngu ngốc này.”
Nói rồi Gouda ngửa đầu ra xa nhất có thể và húc mạnh trán mình vào thẳng mặt tên linh mục. Sau đó đạp mạnh và ngực hắn hất hắn ra xa. Tên linh mục khó chịu gầm gừ.
Tiếng reo hò vang lên từ Quân Đoàn Ma Thuật. Họ thỉnh cầu Gouda ra lệnh, và tên đội trưởng đáp lời, “Nếu các ngươi muốn sử dụng Ma Thuật đến thế thì cứ làm đi! Dùng cho thỏa thích đi! Binh lính Altaria, chuẩn bị khai triển Weinkeid. Norids, Kudra! Giữ vững tinh thần. Chúng ta sẽ tiêu diệt con rồng ngay cả khi phải trả giá bằng mạng sống của mình!”
“Lũ đần độn! Tất cả các ngươi!” Quệt máu chảy ra từ mũi mình, hắn giơ lưỡi hái lên nhảy về phía trước.
Tôi nhanh chóng túm lấy cổ áo hắn từ phía sau. “Đừng quên còn có ta chứ!” Tôi ném hắn vào trong rừng.
Tên linh mục lơ lửng trên không một lúc trước khi lăn người trên mặt đất rồi đứng dậy với tư thế hoàn hảo. Tôi lập tức thu hẹp khoảng cách trong nháy mắt, vung kiếm bổ xuống. Tôi biết rõ rằng hắn sẽ dùng chuôi lưỡi hái để đỡ lấy. Tôi cũng đã tính trước rằng hắn sẽ lách ra phía sau tôi để giảm lực tác động. Khi tôi xoay người chuẩn bị cho hắn tung một đấm trời giáng vào mặt hắn thì tay tôi đột nhiên bất động.
“Chết tiệt, đám dây rách việc!” Những sợi dây quấn chặt lấy tay tôi khiến máu tươi ứa ra.
“Muốn chơi tới cùng đúng không? Được thôi. Ta sẽ cho ngươi đi gặp ông bà trước!”
Tên linh mục vung lưỡi hái. Ngay trước khi lưỡi hái kịp chạm cổ tôi, tôi cúi thấp người tránh lưỡi hái rồi túm lấy đám dây quấn trên tay và kéo tên linh mục về phía mình. Hắn nới dây để né đòn, linh mục xoay tròn vũ khí và dùng đầu nhọn đâm vào bụng tôi. Vừa lúc tôi bật người ra sau để giảm thiểu thương tích thế nhưng ngay lập tức cơn mưa đòn giáng xuống. Không một chút nhân nhượng nào. Hắn thực sự muốn đoạt mạng tôi.
“Đồ linh mục sát nhân! Giữa tình thế như này mà còn lao về phía bọn ta làm gì?! Ngươi thực sự muốn con rồng đó quét sạch người dân trên đảo sao?!”
Tôi lao vào thân hình mảnh khảnh của hắn trong tích tắc. Tôi định nghiền nát vài chiếc xương sườn của hắn nhưng hắn kịp vặn mình để giảm thiểu sát thương.
Tặc lưỡi, tôi quay người và tung một cú đá. Ấy thế mà hắn vẫn khéo léo đỡ bằng cán lưỡi hái, nhưng tác động mạnh vẫn khiến hắn văng ra. Hắn uyển chuyển đáp đất, phủi bụi trên tay áo.
“Nếu đó là ý Chúa,” hắn đáp.
“Chúa? Ngươi nghe được Chúa nói luôn đấy.” Tôi cười khẩy.
Trước đây hắn gọi tôi là súc vật, một con gia súc chẳng biết nghĩ, và đổ mọi lỗi lầm và trách nhiệm cho hành động của mình cho người khác, trong khi giờ đây hắn lại cho rằng mình chỉ đang hành động theo đức tin.
Phải rồi. Ta nghĩ là ngươi hiểu ngược rồi, anh bạn à.
Một linh mục đẩy mọi lỗi lầm và lý do cho hành động của mình cho Giáo Hội và Chúa thì có quyền gì mà chỉ trích tôi vì đang tuân theo lệnh của khách hàng như một lính đánh thuê chứ. Ngay bây giờ, tôi sẽ hành động theo ý mình mặc cho Zero có ra lệnh cho tôi hay không cũng không quan trọng.
“Có gì buồn cười sao?” Linh mục đầy vẻ thắc mắc nhìn tôi.
“Không có gì,” tôi đáp. “Ta chỉ đang nghĩ thật nhục nhã khi chỉ làm chó săn cho Giáo Hội!”
Lưỡi hái tên linh mục rít lên sắc lẹm trong không khí. Tựa như muốn đẩy lùi đòn đánh cùng với âm thanh đó, tôi vung kiếm ngược lên trên, cuốn theo bụi đất. Lưỡi kiếm và hái chạm nhau tóe lửa, lưỡi hái của linh mục bị bật ngược ra xa. Ngay lập tức, tôi túm lấy ngực áo rồi nện mạnh xuống đất, ngay lập tức ghìm chặt hắn xuống, không cho hắn kịp cựa quậy.
Kề lưỡi dao vào cái cổ mảnh khảnh của hắn, tôi dõng dạc tuyên bố, “Kết thúc rồi, thưa cha. Ta thắng rồi.”
“Chưa kết thúc đâu!”
“Kết quả đã rõ rồi. Ngươi chẳng có lấy một cơ hội vào lúc ban ngày đâu.”
Khả năng chiến đấu bình thường ngay cả khi thị lực suy yếu thực đáng kinh ngạc. Tên này chắc chắn nguy hiểm hơn gấp nhiều lần vào ban đêm. Tôi giật phăng miếng bịt mắt của hắn, ánh mặt trời chói lóa xuyên thẳng vào mí mắt linh mục. Hắn nhăn nhó rên rỉ đau đớn.
“Chương Chế Ngự, Trang Ba: Etrach! Ban cho ta sức mạnh, vì ta là Zero!”
Một tiếng động ầm ầm cùng với việc mặt đất rung chuyển quen thuộc. Mắt tôi vẫn dán chặt vào linh mục để ngăn hắn tẩu thoát, tôi rời mắt nhìn về phía con đường. Mặt đất trồi lên dữ dội, ôm trọn lấy con rồng đang lượn lờ ở độ cao thấp.
Bao phủ lấy con rồng bất ngờ không phải là một khối hộp vuông như thường lệ mà là một cái lò nung sừng sững với ống khói vươn cao. Trông nó hệt như cái lò ở xưởng rèn ở thành phố dưới lòng đất, nhưng kích thước nó đủ lớn để nuốt trọn cả một con rồng to lớn, chỉ ngước nhìn nó thôi tôi cảm giác cổ mình như sắp gãy.
Zero không chần chừ niệm chú bồi thêm. “Chương Săn Bắn, Trang Sáu, Flagis!”
Cảnh tượng như thể con rồng đang được quay chín bên trong. Thoáng chốc, lửa trào ra từ miệng ống khói. Khói đen cuồn cuộn bốc lên cao.
Gouda lệnh cho Quân Đoàn Ma Thuật. “Đội Nordis, thi triển Redaest! Khoét một lỗ bên dưới cái lò!”
“Rõ!” Binh lính đồng loạt bắt đầu niệm chú. Một tiếng gầm long trời lở đất vang dội, và một lỗ hổng toác ra ở đáy lò, hơi nóng phả ra. Tôi nheo mắt.
“Đội Altaria, thi triển Wenkeid! Đưa gió vào lỗ hỏng! Tăng nhiệt độ lên, chúng ta sẽ nướng chín con rồng này!”
Một cơn gió mạnh thổi vào lò khiến ngọn lửa đỏ rực bốc lên từ nơi miệng ống khói.
Lúc đó tôi mới nhận ra rằng Zero và mọi người đang cố gắng thiêu rụi con rồng với cái lò nung này. Nhưng thứ họ đang phải đối đầu là một con rồng sống trong dung nham, mà về cơ bản là đá bị nóng chảy.
Cái hộp bằng đất bắt đầu ửng đỏ vì sức nóng khủng khiếp. Từ từ, ống khói oằn xuống, tan chảy từ bên trong, rồi đổ sụp xuống.
Chẳng bao lâu sau, con rồng đã thoát ra ngoài. Đôi cánh vung mạnh làm văng vãi khắp nơi đống mảnh vụn của cái lò đã tan chảy. Theo lệnh Gouda, Quân Đoàn Ma Thuật tức tốc chạy vào rừng.
Con rồng gầm gừ nhìn Zero với đôi mắt đỏ lòm, nham thạch nóng chảy rỉ ra từng giọt từ cơ thể nó. Thế nhưng, Zero vẫn điềm nhiên hạ ánh mắt xuống. Ánh mắt cô hướng về khoảng đất vừa bị đào xới ngay dưới con rồng.
“A, hoàn hảo nhưng thật mỏng manh.” Cô thủ thế và bắt đầu niệm. "Verdiga lum de Garg, hỡi đại địa chấn động , hãy trỗi dậy và nghiền nát mọi chướng ngại chắn lối ta!" Cô cười khẩy. “Đây là hồi kết của ngươi rồi, Hắc Long. Hãy chìm vào đáy sâu lòng đất!” Giọng cô nghe có chút phấn khởi, một giọng điệu đầy tự tin với chiến thắng nằm gọn trong tay.
“Chương Thu Hoạch, Trang Tám: Kudra! Ban cho ta sức mạnh, vì ta là Zero!”
Mặt đất sụp đổ cùng tiếng ầm ầm đinh tai. Cảm giác như bên dưới lòng đất hoàn toàn rỗng tuếch vậy.
Chút ký ức trong tôi trào dâng. “Hồ nước ngầm!” Tôi kêu lên. “Nằm giữa biên giới Nordis và Altaria!”
Gouda đã từng nói với chúng tôi rằng khi họ đào đường hầm từ Nordis, họ đã tình cờ phát hiện ra một hồ nước khổng lồ nằm sát biên giới Altaria. Mà hiện tại, chúng tôi đang đứng ngay gần ranh giới đó — nghĩa là hồ nước kia đang nằm ngay dưới chân.
Cơ thể đỏ rực của con rồng rơi thẳng xuống hồ nước lạnh lẽo nơi sâu thẳm dưới lòng đất. Hơi nước cuồn cuộn bốc lên, kéo theo hàng loạt những hòn đá viên bị hất tung lên trời rồi rơi xuống như mưa.
Tôi quẳng tên linh mục sang một bên rồi lao đến bên Zero. “Nằm xuống mau, đồ ngốc!”
Thế nhưng Zero lại chẳng có ý định bỏ chạy hay nằm xuống. Cô chỉ bình tĩnh quay sang vẫy tay chào tôi một cách duyên dáng. “Ta làm được rồi này, Đánh Thuê,” cô tự hào nói. “Xem ta có giỏi không?”
“Không phải lúc để tự mãn đâu! Cô bị mù hay sao vậy?!”
Tôi gạt văng một tảng đá đang rơi xuống chỗ Zero rồi nằm xuống đất che cho cô. Đá liên tục rơi trúng đầu và lưng tôi. Đau chết đi được. Quân Đoàn Ma Thuật đã nhanh chân kiếm chỗ trú ẩn khỏi mưa đá trong rừng.
Tôi nheo mắt nhìn qua làn hơi nước dày đặc bốc lên từ miệng hố, cố gắng nhìn xuống chỗ lồng hồ bên dưới. Con rồng giờ chỉ còn trồi lên phần đầu, đang vùng vẫy điên cuồng giữa hồ. Những lớp đá đính trên thân nó đang dần rơi rụng, để lộ ra lớp vảy bạc trắng lấp lánh dưới làn hơi nước mờ ảo.
Cái hồ nước ngầm này không chỉ to mà còn sâu đến độ có thể nuốt trọn cả một con rồng. Nó bất lực từ từ chìm xuống đáy hồ như một con thằn lằn đang bị đuối nước.
Một lúc sau, những tảng đá cuối cùng cũng ngừng rơi, hơi nước cũng tan dần. Âm thanh gào thét và tiếng con rồng giãy giụa cũng biến mất.
Sự tĩnh lặng bao trùm khắp nơi.
“Chúng ta làm được rồi,” ai đó thốt lên. “Chúng ta làm được rồi! Chúng ta giết được con rồng rồi!”
Bầu không khí bỗng chốc ngập tràn trong tiếng reo hò.
Các binh sĩ trong Quân Đoàn Ma Thuật mừng rỡ ôm chầm lấy nhau trước chiến thắng vất vả vừa đạt được. Có người vỗ vai đồng đội, khuôn mặt rạng rỡ lấm tấm bùn đất.
Gouda lảo đảo đi về phía chúng tôi. Đầu hắn chảy đầy máu, hẳn hắn đã bị một tảng đá đập trúng.
“Có cần ta chữa lành vết thương đó không?” Zero hỏi.
Gouda nở một nụ cười dịu dàng hiếm thấy. “Đó là một vết thương danh dự tôi nhận được từ cuộc chiến này. Hãy để nó thành sẹo. Linh mục thế nào rồi?”
“Đang nằm tắm nắng mà không có bịt mắt.”
“Bịt mắt?”
“Ánh sáng làm mắt hắn đau,” tôi nói. “Chỉ cần tháo bịt mắt của hắn khi trời sáng thì hắn chẳng thể nào di chuyển bình thường đâu.”
Gouda cau mày nói, “Thật vô nhân tính.”
“Hắn không dễ đối phó đâu, được chứ?! Phải nhắm vào điểm yếu của hắn chứ! Chết tiệt, lính đánh thuê bọn tôi làm điều này suốt mà-”
“Đùa chút thôi. Đừng căng thẳng quá vậy.”
Tôi đơ người. Có thể cười nhiều hơn chút khi đang đùa được không? Tôi giữ suy nghĩ đó cho riêng mình.
Quay sang Zero. “Ấn tượng thật đấy, có thể làm tan chảy cả đá bằng Flagis. Đó là phép cô tạo ra để nướng cả một con lợn đúng không? Làm sao nó có thể nóng đến thế mà không cần nhiên liệu?”
“Hỏi hay đấy. Phép Flagis thông thường không đủ nóng để làm chảy đá.” Zero dùng chân quét đất, nhặt lên một hòn đá. “Nhưng nơi đây có thứ này.”
“Fluorite? À, cái như ở lò rèn!”
“Phải. Nó là chất trợ chảy mà thợ rèn hay dùng để nấu chảy quặng. Fluorite cũng không phải hiếm, ở vùng núi quanh đây có rất nhiều. Nên ta đã tạo ra một cái lò nung bằng Etrach, và sử dụng nhiệt cùng với fluorite để làm tan chảy lớp đá trên cơ thể con rồng. Etrach cũng khoét một lỗ dưới mặt đất.”
Do đó là Ma Thuật sử dụng đá từ mặt đất để tạo thành một chiếc hộp, sử dụng nó sẽ khoét rỗng một lỗ trên mặt đất. Điều cũng đã diễn ra trong trận đấu giữa Zero và công chúa.
Zero sử dụng Ma Thuật để thổi bay mặt đất, để lộ ra hang động bên dưới. Sau đó con rồng rơi xuống và chết.
“Tôi hiểu rồi,” tôi vẫy đuôi nói.
Tôi cảm nhận được sát ý từ đó. Linh cảm cây lưỡi hái và những sợi dây lạnh tanh mùi máu đang kề ngay cổ mình, tôi kéo Zero và Gouda lại gần mình và nhanh chóng thoái lui khỏi tên địch.
Lưỡi hái gần như sượt qua mũi tôi trước khi cắm sâu xuống đất.
Tôi cũng chẳng thắc mắc những gì đang diễn ra. Gã linh mục mà chúng tôi đã để lại trong rừng giờ đây với lưỡi hái lăm lăm trên tay. Hắn quay ra đối mặt với chúng tôi, quay lưng với cái hố mà con rồng đã rơi xuống.
“Ngươi có biết là mình dai như đỉa đói không vậy?”
“Ngươi nghĩ ta sẽ ngoan ngoãn nằm đó sau mọi chuyện sao? Ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì không kết liễu ta ngay từ đầu!”
Miếng giẻ quấn quanh mắt hắn thay cho miếng bịt mắt, hẳn nó được xé ra từ viền áo choàng của hắn. Tôi đoán là nó không thể che nắng tốt như cái làm bằng da nhưng chừng đó đủ để mang lại cảm giác dễ chịu cho hắn.
“Đừng phí công làm gì,” tôi nói. “Đơn phương độc mã đối đầu với một tên Đọa Thú, phù thủy Bùn Đen và cả một đội quân Ma Thuật. Ngươi thậm chí còn không thắng nổi mình ta. Dại dột đâm đầu vào chỗ chết chả có tác dụng gì. Lời khuyên chân thành này, quay lại trụ sở và lên kế hoạch giết tất cả người trên đảo này.”
“Câm miệng, tên súc sinh bẩn thỉu! Ta là phán quan đến từ Dea Ignis. Ta không bao giờ lùi bước trước một phù thủy! Ta tuyên án tử hình cho tất cả các ngươi ngay tại đây và ngay bây giờ.”
Con rồng gầm lên vang vọng từ nơi hố sâu. Nó vẫn chưa chết hẳn. Kinh ngạc, tên linh mục người quay lại. Cái móng vuốt khổng lồ của con sinh vật đang bấu chặt lấy rìa miệng hố. Dù không thể nhìn nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của nó. Con rồng vươn cổ ra, há rộng miệng chuẩn bị nuốt chửng tên linh mục.
Đối mặt với hàng trăm chiếc răng sắc nhọn, linh mục theo phản xạ siết chặt lấy lưỡi hái, rồi hạ nó xuống. Hắn sẽ không làm tổn thương con rồng dù bất cứ điều gì xảy đến với hắn.
Trước khi tôi kịp rút kiếm và nhảy lên phía trước, có thứ gì đó vụt qua trước mắt.
“Đội trưởng! Ngươi đang-”
Hai tay nắm chặt kiếm. Gouda hét vang một tiếng trận, âm thanh vang dội từ sâu lồng ngực. Hắn lao thẳng vào con rồng, đạp mạnh hàm dưới của nó, sau đó với tất cả sức bình sinh dồn toàn bộ sức lực giáng thanh kiếm vào hàm trên khi nó đang định ngậm miệng lại.
Máu tuôn trào như suối, đổ ào ạt xuống người Gouda và tên linh mục bên cạnh. Viên đội trưởng sau đó nhảy ra khỏi miệng rồng, toàn thân nhuộm đỏ máu rồng, túm lấy áo tên linh mục kéo hắn rút lui.
Với một tiếng rít xé tai, con rồng cố bám lấy rìa miệng hố rồi chậm rãi rơi xuống. Một tiếng ùm nơi thăm thẳm đáy hồ, sau đó là sự tĩnh lặng tuyệt đối, không còn cả âm thanh con rồng giãy giụa.
“Sao ngươi lại cứu ta?” linh mục vẻ mặt đầy bối rối.
Nếu Gouda cứ mặc cho con rồng nuốt chửng tên linh mục, hắn cũng không gặp rắc rối gì cả, hoặc trở về Giáo Hội và báo cáo về lũ dị giáo trên Đảo Hắc Long, họ có thể sẽ có thời gian để chuẩn bị Thánh Kị Sĩ.
Gouda chỉ nhìn lướt qua tên linh mục và thở dài. “Đó là điều nhiên khi một tín đồ bảo vệ một linh mục.”
“Vô lý! Làm sao ngươi còn dám tự xưng mình là tín đồ của Giáo Hội-”
Tiếng vỗ tay vang lên, cắt ngang lời linh mục. Tôi đảo mắt tìm kiếm nơi phát ra âm thanh và giật mình khi nhìn thấy một bóng người đứng trên vách đá.
Mái tóc dài mượt mà óng ả màu mật ong cùng với bộ giáp phủ ngoài chiếc váy. Chiếc kính đơn tinh xảo lấp lánh trên mắt phải cô.
“Đó là công chúa sao?” Tôi chớp mắt.
Gouda lau máu trên kiếm rồi nhìn về phía nơi vách đá. “Tại sao công chúa lại ở đây?”
“Khoan đã!” Zero kêu lên. “Có gì đó không đúng.” Cô trừng mắt nhìn thẳng lên vào bóng người như cảm nhận được việc bất thường.
Zero nói đúng. Thật kỳ lạ khi công chúa lại đứng đó, từ trên cao, nhìn xuống chúng tôi với vẻ kiêu ngạo như vậy, vỗ tay đầy ngạo mạn. Một người công chúa nghiêm túc như cô ấy sẽ không bao giờ hành xử ngạo mạn như vậy.
Khi mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô, công chúa cuối cùng cũng cất lời. “Thật tuyệt vời! Thật xuất sắc! Các ngươi thực sự đã giết được một con rồng. Quả là ấn tượng! Thật đáng kinh ngạc!”
Lông tôi dựng hết cả lên. Tim tôi nhói lên, vị đăng đắng khó chịu dâng lên tận cổ họng. Phẫn nộ, nỗi căm hận trào dâng trong tôi.
Vẫn là công chúa, giọng như công chúa, nhưng cách cô cất lời lại rợn ngợp người giống hệt mụ đàn bà đã sát hại Theo.
“Quả là một vở kịch đẹp đẽ,” cô cười khẽ. “Sự gắn bó giữa một nhà vua không thể sử dụng Ma Thuật và quyết tâm nổi dậy của Quân Đoàn Ma Thuật chống lại Giáo Hội. A, thật cuốn hút, như một vở kịch tráng lệ và đầy xa hoa vậy. Ta chưa từng xem kịch bao giờ nhưng ta chắc nó cũng sẽ như thế này. Nhưng các ngươi nên cảm ơn ta vì điều đó. Tất cả chỉ có thể xảy ra nhờ sự phổ cập của Ma Thuật. Và ta, người đã sao chép cuốn Ma Pháp Thư đó!” Một tràng cười lạc điệu vang vọng trong không khí.
Gouda và Quân Đoàn Ma Thuật nhìn nhau với vẻ mặt đầy hoang mang khi không còn nhận vị công chúa uy nghi mọi khi.
“Sanare,” Zero nói giọng chắc nịch.
Công chúa cười như cái cách Sanare hay phô ra. “Phải. Ta đây, Zero.”
Lời Argentum gợi lại trong trí nhớ tôi. Khi Zero hỏi liệu Sanare đã chết, vị pháp sư chỉ ôn tồn đáp, “Linh hồn cô ta vẫn chưa tiêu tán. Nó đang lang thang, tìm kiếm một cơ thể mới.”
“Nhìn này,” công chúa hay nói đúng hơn là Sanare vui vẻ quay người. “Trông con búp bê này không tuyệt sao? Ta nhặt được nó ở chỗ của Argentum đấy. Ngươi không nghĩ đây là cơ thể hoàn hảo được dành riêng cho ta sao?”
__________________________________________
Không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, cơ thể tôi lao lên phía trước, bám lấy vách đá dựng đứng. Tôi vươn tay cao nhất có thể để đâm dao kéo người mình lên. Dùng con dao làm điểm tựa, tôi nhún chân bật người, tiếp tục cắm con dao thứ hai, rồi lại tiếp tục leo cho tới khi chạm tới mép vách.
“Không thể tin được,” Sanare nói. “Leo cả vách đá dựng đứng như này sao? Quả là kiên cường.”
“Con khốn nhà ngươi tốt hơn hết là sẵn sàng bị ta xé xác ra thành trăm mảnh!” Trèo lên vách đá, tôi lập tức lao tới Sanare.
“Nhưng mà không may cho ngươi, ta không dễ bị bắt nạt đến vậy đâu.”
Một hiệp sĩ cưỡi ngựa nhảy ra từ phía sau ả. Không.
“Raul!”
Đó là tên Đọa Thú ngựa mặc áo giáp toàn thân. Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt vì giáp mũ, nhưng chẳng thể là ai khác ngoài hắn.
Hắn đâm giáo tới nhưng tôi kịp chộp lấy mũi giáo trước khi nó kịp đâm trúng người. Nhưng Raul không hề dừng lại mà tiếp tục đẩy mũi giáo xuyên qua bàn tay tôi, đâm sâu vào vai.
Cú thúc mạnh khiến tôi rơi khỏi mép vách. Tôi treo lơ lửng giữa không trung, và trọng lượng của tôi khiến mũi giáo càng ghim sâu hơn. Tôi gào lên đau đớn.
“Chuyện chó má gì với anh vậy?!”
“Ý anh là sao?” Giọng hắn vẫn dịu dàng như mọi khi. “Tôi chỉ đang bảo vệ công chúa thôi, Đánh Thuê.” Hắn nghiêng đầu nói thêm. “Chắc là đau lắm. Tôi xin lỗi.”
Cảm giác kinh hoàng và ghê tởm trộn lẫn khắp cơ thể, tôi mím chặt miệng. “Công chúa nào cơ? Nhìn ả ta đi. Anh không nghe thấy tiếng cười đê tiện đó sao? Cô ta không còn là công chúa anh biết đâu! Tỉnh dậy, tên đần này!”
“Vô ích thôi, Đánh Thuê à.” Sanare cười khúc khích. “Hắn biết rõ rằng ta không phải cô công chúa đáng quý của mình. Nhưng cái cơ thể này là của cô ta. Nếu cơ thể này bị thương thì có lẽ công chúa cũng sẽ chết cùng với ta. Hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài phải bảo vệ ta. Ai biết được một lúc nào đó ta sẽ mủi lòng thương mà trả lại cơ thể này.”
“Con đĩ khốn khiếp!”
“Xin đừng dùng những từ ngữ thô tục với một cô gái yếu đuối như ta chứ, có lẽ làm cậu bé đó khóc nữa. Tên là gì vậy nhỉ? Mio chăng?”
“Đừng có mà thốt ra cái tên Theo bằng cái lưỡi bẩn thỉu của ngươi!”
“Ồ, phải rồi. Theo.” Nụ cười ả nhếch lên đầy khinh bỉ. “Trời ạ, sao ngươi mê muội một đứa trẻ đồng hành chỉ trong vài ngày? Ai đó đã ích kỉ lấy đi chút thông minh còn sót lại trong ngươi rồi sao? Để ta cho ngươi hay, Đánh Thuê à. Ngươi chỉ ám ảnh vì thằng bé đã chết. Ngươi cho rằng nó đặc biệt vì nó không còn trên đời này. Ngươi nghĩ rằng mình có thể hiểu nó hơn, có thể đồng hành với nó lâu hơn. Ngươi chỉ thấy những gì có thể tương lai tươi sáng. Ôi những ký ức tươi đẹp cùng Theo. Nếu như nó vẫn còn sống, ngươi hẳn đã vứt bỏ nó vì phiền toái rồi cũng nên.”
“Câm mồm. Câm mồm ngươi lại. Câm cái mồm bẩn thỉu khi nói về Theo đi. Ta không quan tâm!”
“Vậy thì đừng nghe. Ngươi có thể che tai lại. Chết, ta quên mất tay ngươi đang bận cho việc khác mất rồi.” Ả ta quay sang Raul. “Ngươi đẩy hắn xuống giúp ta nhé?”
“C-Cái gì?”
Raul nhanh chóng rút ngọn giáo của mình lại khiến tôi lao xuống không trung. “Tên ngốc chết tiệt!” Tôi hét lên.
“Đáng thương thay,” Sanare, giọng thương hại nhìn tôi rơi xuống. “Ngươi chỉ để tâm đến những kẻ đã khuất, cho rằng họ đặc biệt. Một tên Đọa Thú cô độc. Với ngươi, chỉ có người chết mới không bao giờ phản bội.”
“Đừng nghe ả ta!” Zero hét lên. “Ả đang hành hạ anh chỉ để thỏa mãn dã tính của bản thân. Toàn là những lời sáo rỗng!”
“Tôi biết chứ! Nhưng nghe vẫn điên tiết lắm!” Tôi đứng dậy.
Nhìn xuống tôi như một con kiến ả có thể dẫm lên, Sanare đặt tay môi, mỉm cười. “Ta chỉ đến đây gửi một lời chào thân thương thôi mà. Đừng nóng thế. Giao đấu với một Đọa Thú, một phù thủy phi thường, cùng cả một quân đội Ma Thuật và cả phán quan cùng một lúc thì có vẻ hơi mạo hiểm. Ta hoàn toàn có thể lặng lẽ biến mất, nhưng mà lòng ta áy náy lắm ấy. Dù gì ta cũng đã khiến các ngươi phải lặn lội để tìm thứ này mà.” Nói rồi ả ta cầm lấy hai cuốn sách được giấu từ sau lưng ra trước ngực.
“Đừng nói là,” tôi lẩm bẩm.
Chỉ cần nhìn lướt qua tôi có thể chắc chắn rằng ả ta đang giữ những bản sao của quyển Ma Pháp Thư.
“Ta cho Argentum mượn chúng trong một thời gian, và cuối cùng ta cũng đã lấy lại được. Ta có quyền giữ chúng. Dù sao thì chúng cũng là những đứa con tinh thần do chính ta sao chép mà.”
Một luồng sáng quen thuộc bao trùm lấy Sanare và Raul, để lại âm thanh giọng nói vang vọng trong không gian. Triệu hồi cưỡng chế. Tôi đã chứng kiến chuyện này quá đỗi nhiều lần đến mức chẳng còn thấy ngạc nhiên mấy.
“Ta nên gửi những đứa con của mình đi đâu đây nhỉ? Và nên làm gì ở đó giờ? Có lẽ mọi thứ cũng đã bắt đầu rồi cũng nên. Nếu ngươi muốn biết đến thế thì ráng bắt cho kịp ta nhé.”
Luồng sáng biến mất cùng Sanare và Raul.
Zero nghiến răng ken két. “Đánh Thuê à,” cô nói.
“Gì? Tôi đang không có tâm trạng ngay lúc này đâu.”
“Thật trùng hợp. Ta cũng thế.”
Tôi rùng mình nhìn về cô ấy. Trên khuôn mặt là một nụ cười lạnh lẽo đến tê tái khiến sống lưng tôi ớn lạnh.
“Ta thề. Ta sẽ giết con mụ đó.”


0 Bình luận