Ai đó vừa gọi tôi; hình như là Lorewell, cậu học sinh với mái tóc và mắt một màu đỏ gắt.
“Chào buổi sáng, tiền bối!”
“……?”
Tôi cuối cùng cũng điên đến mức nhìn thấy ảo giác, hoặc có lẽ là mộng du.
Một học sinh của Học việnthì chắc chẳng gọi tôi là tiền bối đâu vì tôi thậm chí còn chưa từng nhập học. Nhưng ai mà biết được. Tôi chỉ vào mình và nghiêng đầu hỏi:
“Cậu đang nói với tôi à?”
“Bọn em còn nợ chị vụ lần trước mà, tiền bối.”
“Tôi không phải tiền bối. Tôi không học ở đây.”
“Nhưng chị vừa bước ra từ phòng thí nghiệm Hỏa Ma Pháp vào sáng sớm thế này mà.”
Ờm...Giờ phải nói gì đây? Hiểu lầm nghiêm trọng rồi.
Tôi vẫn hay đùa khi giới thiệu với người khác là “trợ lý riêng của Giáo sư Hasfeldt,” nhưng chỉ nói như vậy khi Hasfeldt cũng có mặt.
Cuộc sống của tôi thì đúng kiểu học viên đại học thật, nhưng thân phận chính thức thì chẳng khác gì nô lệ. Một con nô lệ cao cấp biết làm toán và áp dụng được chúng vào lý thuyết ma pháp.
Cái nhìn chung của xã hội về tầng lớp nô lệ thì chẳng mấy tốt đẹp. Có thể học viên Học việnsẽ ít định kiến hơn vì họ được phân vào tầng lớp thứ ba, nhưng…
Không ai biết trước được điều gì. Nếu muốn biết Lorewell sẽ phản ứng ra sao khi biết thân phận tôi thì cách duy nhất là nói thẳng với cậu ta.
Trong số những người ở Học viện, số người còn đối xử tốt với tôi sau khi biết sự thật thật sự rất hiếm. Ngoại lệ chỉ có Giáo sư Hasfeldt, người chẳng bao giờ để tâm đến hệ thống giai cấp, và Giáo sư Heerlein, người có xuất thân thường dân.
Thành thật tiết lộ tất cả trong hoàn cảnh này không cần thiết. Tôi cũng không định gặp cậu ta thường xuyên.
Nhưng nếu nói dối rồi bị phát hiện sau đó thì cũng rắc rối không kém.
Thôi thì chiến lược "không nói dối nhưng cũng không khai hết" sẽ ổn hơn.
“Tiền bối…?”
“Tôi không phải tiền bối. Tôi là trợ lý riêng của Giáo sư Klais Hasfeldt.”
“Trợ lý à? Vậy nên chị mới ra từ đây.”
“Phải. Tôi phụ trách những công việc mà giáo sư không có thời gian làm. Cô ấy bận suốt ấy mà.”
“Vậy… chắc chị biết rồi nhỉ.”
“Biết gì?”
“Em có học lớp của cô Hasfeldt. Tên là Nền tảng Hỏa Ma pháp. Hôm qua trông cô có vẻ mệt mỏi lắm. Giao bài tập còn ít hơn mọi khi. Nếu được, em có thể hỏi thử là có chuyện gì không…?”
Ờ thì… tôi cũng đâu có biết gì hơn đâu.
“Tôi cũng không rõ lắm.”
“Vậy… em hỏi thêm một câu nữa được không ạ?”
“Ừ, cậu hỏi đi.”
Ngay khi tôi gật đầu, Lorewell rút ra một tờ giấy phép thuật từ trong áo choàng. Trên giấy có khắc dấu vết của Hỏa Ma pháp Cao cấp.
Cậu định đưa cái này cho tôi làm gì đây...?
***
Học việnở đây không giống hoàn toàn với các cơ sở giáo dục ở thế giới cũ của tôi.
Nó là trung học hay là đại học? Khó nói lắm. Nếu phải chọn thì chắc là dạng trường nửa chuyên môn, nửa quân sự.
Có lẽ vì vậy mà học viên đại học ở đây vẫn gọi các giáo sư là “thầy cô.”
Gọi như thế cũng chẳng sai. Nhất là lũ năm nhất, họ còn có giáo viên chủ nhiệm và học lý thuyết trong lớp cố định.
Điều này không chỉ là vấn đề cách xưng hô. Nó phản ánh tư duy và hành xử của họ vẫn giống học sinh cấp ba ở thế giới cũ của tôi.
Ví dụ như bây giờ...
“Chị thật sự sẽ dạy cho bọn em à?”
Mắt Lorewell sáng lên.
“Còn thời gian, nên dạy được.”
“Vậy để em đi gọi mấy đứa bạn lại!”
Tuy tôi đã nói rõ mình chỉ là trợ lý của giáo sư, Lorewell vẫn xem tôi như gia sư. Với độ tuổi tâm lý còn non như vỉ trứng của mình, tôi lại thấy thái độ đó khá đáng yêu.
Kiểu như sinh viên năm nhất vừa mới vào đại học. Có lẽ vì vậy mà tôi gật đầu đồng ý giúp, dù hoàn toàn có thể từ chối.
Tất nhiên, tôi không chỉ làm vì lòng tốt.
Cậu ta nói là có học lớp của Hasfeldt, nghĩa là có liên hệ gì đó với bà ta.
Tôi cần một ai đó có thể đứng về phía mình nếu sau này được nhận vào Học viện. Lỡ mà có chuyện với Hasfeldt thì cũng to chuyện lắm. Bị một Nữ Công tước ghét thì nguy hiểm khôn lường về nhiều mặt.
Tóm lại là... đôi bên cùng có lợi.
“Chào chị, chị trợ lý ạ!”
“À, chào….”
Vẫn là nhóm hôm trước: hai nam, hai nữ. Trông họ đã bắt đầu quen với nhịp sống ở trường.
Thật kỳ quặc. Tôi ở đây lâu hơn tụi nó hai năm mà lại không phải là học viên. Nghe chẳng hợp lý gì cả.
Chúng tôi ngồi quanh chiếc bàn gỗ lớn gần đó. Đây cũng là một phần của đời sống học viên—làm bài tập cùng nhau. Àh… nhớ ghê.
Lorewell còn chu đáo mang cà phê theo. Cậu ta rót cho tôi một ly espresso từ bình giữ nhiệt. Tôi cảm ơn rồi nhấp một ngụm, để chất kích thích tự nhiên cuốn trôi hết mệt mỏi.
Àhh, caffeine. Ánh sáng của đời tôi.
“Bài tập cô Hasfeldt giao tuần trước là hoàn thành cuộn giấy này. Nhưng tụi em thử đủ cách mà vẫn không làm được.”
“Bất công thật đấy! Mới bắt đầu học cơ bản mà đã giao bài kiểu này rồi!”
Ừ, tôi hiểu mà. Tôi cũng từng trải qua rồi.
“Biết làm toán đúng không? Vậy thì phải biết dựng công thức phép này.”
Chính Hasfeldt là người từng giao cho tôi hoàn thành năm công thức Hỏa Ma pháp Cao cấp trong một đêm. Nếu lúc đó không được tặng cái giấy nghiên cứu về nguyên tố dẫn cháy như món quà khi đi vào thế giới này thì lúc đó chắc tôi bị bán ngược về chợ nô lệ rồi.
“Có cách giải không ạ?”
“Hmm…”
Tôi chăm chú nhìn vào công thức phức tạp trước mắt. Đây là đề bài Hỏa Ma pháp Cao cấp.
Không phải yêu cầu tạo ra một loại phép cụ thể nào cả mà chỉ là hoàn thiện mạch vòng cơ bản.
Phải rồi, với học viên năm nhất thì bài này đúng là khủng khiếp thật.
Tôi chỉ vào phần đông bắc của mạch và hỏi:
“Phải đặt đá ma lực nào ở đây?”
“Trong lớp bọn em học là nên chọn nguyên tố có thể tăng hiệu suất lưu dẫn. Nhưng…”
“Không có loại đá nào phù hợp đúng không?”
Cả bốn đứa cùng gật đầu. Cô gái trông rụt rè nhất còn thở dài một tiếng.
“Đã thử chỉnh thông số bloom chưa?”
“Không có tác dụng. Giáo sư yêu cầu đầu ra tối thiểu là ba mươi sievert…”
Nghe vậy, tôi chỉ biết bật cười.
“Ba mươi sievert?”
“Vâng ạ.”
Với kinh nghiệm nhìn qua hàng chục ngàn mạch phép suốt ba năm qua, tôi có thể khẳng định:
Không thể nào chế tạo được cuộn phép có đầu ra mạnh đến vậy chỉ với nguyên liệu trong tay.
Nếu tụi nhỏ cố gắng cả đêm mà cuối cùng lại nghe giáo sư bảo “Thật ra không có cách giải,” thì sẽ thất vọng biết bao?
“Lớp của Hasfeldt là mấy giờ?”
“Tám giờ sáng ạ.”
Vậy thì ít nhất đến mười giờ bà ta mới quay lại phòng thí nghiệm. Bình thường giờ đó tôi còn đang lau dọn.
Đây là cơ hội để cho bà ta biết trước về thành quả nghiên cứu của tôi. Hasfedlt sẽ lập tức nhận ra công dụng của ma thạch tbans dẫn nếu bà ta đọc được một đáp án chưa từng có trước đây. Nói gì thì nói thì bà ta cũng có mắt nhìn đấy.
Tôi lấy ra mười hai viên transistor từ túi đeo hông và phát cho các học sinh.
“Cái này là gì vậy ạ?”
“Ma thạch.”
“Em chưa từng thấy loại nào như thế này.”
“Nó mới được tung ra thị trường gần đây thôi. Nhìn vậy chứ nó là loại cao cấp.”
“L-loại cao cấp ạ?”
“Nó gọi là transistor. Transistor là một vật liệu vừa có khả năng dẫn ma lực vừa có khả năng kháng ma lực truyền vào.”
Mấy học sinh đều há hốc mồm trước lời giải thích của tôi.
“Thật sự có nguyên tố như vậy sao?”
“Dùng rồi sẽ biết. Nếu dùng đúng cách thì sẽ có thể điều khiển ma lực theo ý mình. Tất nhiên cũng có thể khuếch đại đầu ra của mạch.”
Tôi không nói hết mọi thứ. Với trình độ đại học thì không nên dạy kiểu nhồi nhét từ A đến Z.
Gợi mở sự tò mò rồi dẫn dắt để học sinh tự tìm ra đáp án mới là cách dạy của tôi.
Tôi đưa ra hai gợi ý. Gợi ý đầu tiên là: tùy vào cách đặt ba chân của transistor mà dòng ma lực có thể chảy hoặc không.
“Ma lực không chảy gì cả…”
“Sao lại thế? Em làm giống hệt mà của em thì chảy.”
“Thạch ma này có cấu tạo đối xứng. Thử đảo chiều lại xem.”
“À! Em hiểu rồi. Được rồi!”
Gợi ý thứ hai là: chỉ cần ba transistor là đủ.
Ít hơn thì không thể đạt 30 sieverts. Tôi biết rõ điều này vì đã nghiên cứu suốt đêm mới phát hiện ra.
“Em làm được rồi!”
“Em cũng thế…!”
“Hóa ra dễ thế này thôi sao?”
Cả bốn học sinh đều hoàn thành bài tập trong vòng ba mươi phút. Khi kích hoạt mạch bằng ma lực của mình, đầu ra đều vượt mục tiêu đề ra. Một tiếng reo nhỏ vang lên quanh bàn.
“Nhưng mạch của mỗi người trông khác nhau.”
“Đương nhiên là khác. Có nhiều cách để tạo ra một mạch mà.”
Các học sinh đều gật đầu đồng tình với lời tôi.
***
Sau khi được mấy học viên năm nhất cảm ơn rối rít, tôi quay lại phòng thí nghiệm. Không có Giáo sư Hasfeldt, căn phòng chìm trong im lặng.
Bàn làm việc của cô ấy bừa bộn kinh khủng. Với một người nghiện sạch sẽ như mụ phù thủy đó, đây là chuyện bất thường. Rốt cuộc đêm qua bà ta đã làm gì?
Tôi bắt đầu dọn dẹp chồng tài liệu trên bàn. Trong lúc xếp lại, một bức thư màu vàng trượt ra từ giữa đống giấy rồi rơi xuống sàn.
Cái gì đây?
Không suy nghĩ gì, tôi nhặt lên và đọc.
[Gửi người thừa kế của Công tước Hasfeldt danh giá]
[Đã đến lúc con trai út của ta nộp đơn vào Học viện – trường của quý cô.]
[Nghe nói trong chuyến tham quan sơ bộ bí mật đến trường, nó đã thấy quý cô. Cùng với nô lệ đi cùng, dĩ nhiên. Hình như nó tỏ ra hứng thú với nô lệ đó.]
[Ban đầu ta nhất quyết phản đối. Làm sao một người mang dòng máu hoàng tộc lại có thể cưới một nô lệ làm vợ?]
[Nhưng xem ra thằng ngốc đó quá cứng đầu. Cuối cùng ta đành thỏa hiệp: cho cô ta đến cung điện làm hầu gái trước đã. Vì vậy, ta xin lỗi và mong quý cô thông cảm.]
[Bốn tháng nữa, quý cô có muốn trao đổi cô ta lấy ba vạn đồng vàng không? Ta không muốn làm tổn thương danh dự của một gia tộc khai quốc. Nếu quý cô cần gì khác, ta cũng sẽ chấp thuận.]
[Không cần hồi âm. Khi nào rảnh, mời quý cô đến cung uống trà.]
[Hoàng đế, Yelchin Philiut (niêm ấn)]
“À.”
Hình như tôi vừa mở ra chiếc hộp Pandora mất rồi.


0 Bình luận