Em sẵn lòng làm bạn gái t...
Nishi Jouyou (西 条陽) ReTake (Re岳)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 8

Chương 29 : Sự hòa hợp

6 Bình luận - Độ dài: 5,529 từ - Cập nhật:

Buổi học lớp vào ngày cuối cùng của kỳ thực tập sư phạm khép lại, khoảnh khắc tôi bước chân vào cửa lớp học, các em học sinh đồng loạt vỗ tay chào đón.

Một cậu bé, là lớp trưởng cầm trong tay một bó hoa, trên bảng đen viết hàng dòng chữ lớn nắn nót— "Cảm ơn thầy Kirishima!!"

Ngay khi tôi nhận lấy bó hoa ấy, đám học sinh liền đồng thanh lên tiếng phát biểu:

"Giờ học của thầy dễ hiểu lắm ạ!"

"Những câu chuyện thầy kể cũng rất thú vị!"

"Nếu sau này thầy làm giáo viên chính thức, nhất định phải quay lại trường này nhé!"

Tôi cùng Hayasaka khẽ nhìn lại nhìn đám học sinh đang vẫy tay tạm biệt từ khung cửa sổ trên dãy phòng giảng dạy sau khi bước ra khỏi khu vực để giày yên tĩnh, hình ảnh khắc sâu vào tâm trí. Một nỗi xúc động dâng lên, tôi lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt.

"Thật là những đứa trẻ ngoan ngoãn..."

Hayasaka bên cạnh cũng giơ tay chạm nhẹ khóe mắt.

Tachibana vẫn sẽ ở lại trường với vai trò giảng viên cho đến khi hết hạn hợp đồng.

Dẫu sao, kỳ thực tập sư phạm của chúng tôi cũng đã khép lại chóng vánh tựa như một cơn gió xuân mơn man, tuy ngắn ngủi mà để lại chút dư vị trong lành.

Sự kết thúc của một hành trình cũng đồng nghĩa sự khép lại của những điều khác mà không thể tiếp diễn.

Sáng hôm sau, ngày đầu tiên sau khi kết thúc kỳ thực tập. Tôi thức giấc khi bình minh còn chưa ló dạng. Nằm im trên giường, ánh mắt ngước mắt nhìn trần nhà tĩnh lặng.

Kì thực tập đã đến hồi kết, và cũng đến lúc nói lời chia tay với căn hộ thuê ngắn ngày này. Tôi ngồi dậy, khẽ bước chân xuống sàn nhà lạnh lẽo, nhưng mà…

Miyamae vẫn còn say giấc, gương mặt lộ vẻ mãn nguyện và yên bình, mặc bộ đồ ngủ giống hệt tôi, ôm chiếc gối cùng kiểu, miệng còn lẩm bẩm "Kirishima..." trong mơ, nước dãi nhỏ giọt trên gối.

Mà tôi… tôi phải cướp đi tất cả những điều đó khỏi cô ấy, lấy đi cuộc sống thường nhật này, giành lại không gian riêng tư này.

"Xin lỗi nhé…"

Tôi buột miệng nói ra lời thì thầm ấy.

Tôi lặng lẽ rời khỏi giường, thu dọn hành lý cẩn thận, rời khỏi căn hộ mà không đánh thức Miyamae đang còn trong giấc ngủ sâu.

Kỳ thực tập kết thúc rồi, vậy mà tôi vẫn chưa thể giải quyết trọn vẹn những vướng bận trong lòng.

Chuyện của Tono, chuyện của Miyamae, còn nhiều chuyện khác nữa… Nhưng điều đó không có nghĩa là mọi cánh cửa đều đã khép lại.

Tôi nhớ lại lời Hayasaka từng nói.

Tôi của Kyoto cũng là "tôi thật sự".

Nhưng trước hết, tôi cần hoàn thành bài học cuối cùng của kỳ thực tập này. Từng bước một, tôi chỉ có thể làm những việc nằm trong khả năng trước mắt.

Để mặc cho Miyamae vẫn đang ngủ say, tôi rời khỏi căn hộ, đi thẳng đến cửa hàng cho thuê xe gần đó. Đúng vậy, thật ra tôi đã có bằng lái rồi.

Tôi xuất trình bằng lái cho nhân viên và thuê một chiếc Volkswagen màu xám tro.

Không khí buổi sớm mai thật trong lành, tiếng động cơ rền vang khàng vọng lại. Trong sự tĩnh lặng  buổi sáng trong trẻo ấy, tôi lái chiếc xe Volkswagen ấy, nhẹ nhằng băng qua con phố vắng.

Nhấn chân ga, xoay vô lăng, hướng đến nhà ga đã hẹn trước. Trên đường vòng trước nhà ga, có một dáng hình quen thuộc vẫn đang đợi tôi.

Một cô gái trong chiếc váy trắng tinh khôi, thanh khiết như ánh ban mai.

Là Miyuki.

Hôm nay, tôi sẽ đưa Miyuki đi dạo bằng xe hơi này.

Sao mọi chuyện lại thành ra thế này nhỉ? Phải quay lại thời điểm tôi còn vùi mình trong thế giới của những trò chơi hẹn hò mới có thể cắt nghĩa hết được.

Từ lúc Miyamae xuất hiện, mọi thứ bắt đầu trở nên rối tung.

Đầu tiên, khi gỡ băng bịt mắt và hoàn hồn lại, mặt Miyuki lập tức đỏ bừng.

"Không, không phải đâu… Chuyện… chuyện này là…"

Em ấy vội vàng dùng tay che phần cổ áo bị hở, kéo váy xuống, thân hình xoay qua xoay lại đầy bối rối.

"Nhưng mà…"

Miyuki thẹn thùng nói:

"Thầy… quả nhiên vẫn có cảm giác đặc biệt với em đúng không…?"

"Không, không phải đâu, tất cả là do nhân cách tệ hại của cái game mô phỏng giáo viên ở Yokohama kia…"

"Như vậy thì… chỉ còn cách là… làm thôi…"

"Làm?"

"Hẹn hò! Xin hãy hẹn hò với em, nghiêm túc đối diện với tình cảm của em!"

"Khoan đã, Kirishima, con bé này đang nói cái gì vậy chứ!?"

Giọng nói vang lên là của Miyamae.

"Khoan đã, em là ai hả!?"

"Cô mới là ai đấy!"

Đây là lần đầu Miyuki và Miyamae gặp nhau.

"Tôi là người sống cùng Kirishima đó!"

"Đừng đùa nữa, thầy Kirishima rõ ràng sống một mình mà!"

"Sao có thể chứ! Khắp nơi đều có đồ vật anh ấy dùng đôi với tôi đó…"

Nhưng nhìn quanh, chẳng thấy món đồ đôi nào cả, Miyamae liền hoảng loạn.

"Hả? Hả? Lẽ nào, Kirishima… trong lúc em không có mặt đã vứt hết chúng rồi sao…? Hu… hu hu…"

Miyamae lộ vẻ bất an, nước mắt sắp tuôn rơi. Tôi vội mở tủ quần áo. Nhìn thấy các món đồ đôi vẫn được xếp gọn gàng trong đó, Miyamae mới thở phào nhẹ nhõm, "Thật may quá~", khẽ vỗ vỗ ngực.

Rồi cô ấy lập tức lấy lại khí thế, đối đầu kiên quyết với Miyuki.

"Nhìn đi! Đồ ngủ đôi! Gối đôi! Đũa ăn đôi nữa~!!"

"Chuyện này là sao đây!? Người phụ nữ này là ai chứ!? Thầy Kirishima không phải đang qua lại với chị Tachibana hoặc cô Hayasaka sao!?"

"Chị gái!?"

Miyamae quan sát kỹ Miyuki.

"Con nhóc này… chẳng lẽ là em gái của Tachibana!?"

"Tôi không phải con nhóc! Và, người thầy Kirishima thích là tôi, xin đừng xen vào!"

"Hảaa~!?"

"Đúng là vậy! Thầy Kirishima thích dụ dỗ, làm ô uế cô gái trong sáng là em, nhuộm em bằng màu sắc của thầy ấy!"

Ấy thế mà câu nói lại vô cùng dễ gây hiểu lầm đến vậy.

"Kirishima, chuyện này là sao!? Anh lại dám ra tay với học sinh!? Em vốn nghĩ anh nghiêm túc, nên mới định rút lui đấy!!"

"Thầy Kirishima, rốt cuộc chuyện này là sao! Ngoài chị gái em, thầy còn có người phụ nữ khác nữa sao!"

Suy luận của cả hai thật ra rất đơn giản.

Vậy thì…

Đã như vậy thì...

"Mối quan hệ của em với Kirishima sẽ tiếp tục!"

"Thầy nhất định phải hẹn hò với em!"

Thế là…

Tôi mới phải dậy thật sớm, thuê một chiếc xe, và bây giờ đưa Miyuki đi chơi.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa Miyuki và Miyamae, thoạt nhìn tưởng khiến mọi việc thêm phần rối rắm. Nhưng thực ra không hề như vậy.

Bởi vì hôm nay, Miyuki tỏ ra vô cùng điềm tĩnh.

Em ấy mặc một chiếc váy trắng nhã nhặn, phối cùng đôi sandal mang đậm hơi thở mùa hè. Ngồi ở ghế phụ, ánh mắt lặng lẽ ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, dõi theo những khung cảnh lướt qua.

Trong khoảnh khắc, bầu không khí của em ấy rất giống với khi Tachibana(Hikari) chìm trong trầm ngâm.

Quả nhiên, hai người là chị em.

Hơn nữa, cũng giống như Tachibana(Hikari) luôn thấu hiểu tôi, Miyuki cũng đã nhìn thấu được mọi chuyện và khẽ lên tiếng.

"Thầy, cuối cùng vẫn không định nghiêm túc, đúng không?"

Miyuki vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói bình thản.

"Đây là buổi hẹn đầu tiên, cũng là cuối cùng của chúng ta, đúng không?"

Một sự thừa nhận lặng lẽ, tôi khẽ gật đầu.

Hoàn toàn chính xác.

Tôi lái chiếc Volkswagen ra khỏi thành phố rồi nhập vào dòng xe cộ trên đường cao tốc. Cảnh vật hiện lên phía trước rồi nhanh chóng trôi qua sau lưng. Giống như thời gian, cứ thế trôi đi, không ngừng nghỉ.

"Đây là mối tình đầu của em đấy."

Miyuki nói.

"Hồi cấp hai, chị gái dẫn một anh trai đẹp trai về nhà."

Giọng em ấy mang chút buồn buồn, nhưng có vẻ đã buông bỏ được.

"Không ngờ lại kết thúc dễ dàng như vậy. Nếu người kia không có tình cảm, dù mình có làm gì cũng vô ích. Em đã từng vì thầy mà trằn trọc mỗi đêm, kết quả lại như thế này, thật là quá đáng."

Nhưng….Miyuki nói tiếp.

"Nhưng cũng không sao. Em đã yêu một người lớn tuổi hơn, cuối cùng còn được hẹn hò một lần với anh ấy, giữ lấy kỷ niệm này là đủ rồi. Có thể em sẽ day dứt một thời gian, mỗi đêm nằm suy nghĩ mông lung vẩn vơ, nhưng em đã nghĩ thông rồi."

Vì thế nên…

"Hôm nay, em muốn cố tỏ ra trưởng thành một chút, lặng lẽ ngồi bên cạnh thầy, tạo ra một kỷ niệm đầy cảm xúc, mang chút u buồn man mác… rồi khi chia tay sẽ khẽ hôn lên má thầy, mỉm cười nói 'Tạm biệt', sau đó về nhà khóc một chút. Để tất cả trở thành một ký ức đẹp. Thầy đưa em đi chơi hôm nay, cũng là vì muốn giúp em khép lại mọi chuyện, đúng không?"

Tuy nhiên, tuy nhiên…

Giọng Miyuki bỗng cao hẳn lên tám tông…

"Nhưng mà, sao chẳng có tí không khí lãng mạn gì hết trơn vậy chứ——!!"

Miyuki giận dỗi phồng má.

"Im lặng nào."

Tôi vừa giữ khoảng cách an toàn phía trước, vừa nói.

"Để thầy tập trung lái xe."

"Thật là~!"

"Miyuki, định vị vẫn ổn chứ? Nếu lỡ đi qua chỗ rẽ, thầy sẽ hoảng loạn luôn đấy."

"Làn này là đúng rồi!"

Dù gì, tôi cũng chỉ mới có bằng, không thể lái xe thành thạo như người lớn khác. Với chủ đề hôm nay, tôi rất muốn vừa một tay cầm vô lăng, vừa trò chuyện với Miyuki, nhưng với trình độ lái xe của tôi thì không thể.

"Chị lái xe giỏi hơn thầy nhiều nha."

"Cả drift cũng làm được."

Tôi tuân thủ tốc độ giới hạn nghiêm ngặt, lái xe an toàn ở làn trái.

"Thôi kệ, không sao cả."

Miyuki quay mặt về phía cửa sổ, thản nhiên nói.

"Chính vì vậy, em lại thấy mình gần gũi với Kirishima hơn."

Em ấy không gọi tôi là "thầy" nữa.

Chúng tôi tiếp tục chạy một đoạn dài trên đường cao tốc.

Trên đường đi, tôi dừng lại ở một trạm nghỉ.

"Ăn kem cùng nhau nhé."

Chúng tôi mua kem, ngồi cạnh nhau trên ghế dài.

Em ấy khẽ điều chỉnh lại tư thế, một động tác nhẹ nhàng đưa khoảng cách giữa chúng tôi nhích lại gần nhau hơn, cho đến mức bờ vai khẽ chạm vào nhau.

"Vì… đây là một buổi hẹn mà…"

Khuôn mặt thanh tú của Miyuki hơi ửng hồng, vừa e lệ vừa mang một vẻ dễ thương khó tả. Khi ánh mắt tôi vô tình chạm vào, em ấy ngượng ngùng quay đầu đi.

"Giờ thì anh nên nói cho em biết, chúng ta sẽ đi đâu chứ?"

"À, đúng rồi."

Tôi chợt nhận ra vẫn chưa nói cho em ấy biết điểm đến. Sau một thoáng im lặng, tôi thốt ra tên một địa điểm - một nhà thờ nhỏ ẩn mình giữa nơi miền quê yên bình.

"Tại sao lại là nhà thờ?"

"Các tiền bối ở đại học của anh sẽ trình diễn một buổi hợp xướng Thánh ca ở đó. Họ từng là thành viên của dàn hợp xướng."

"…Đến lúc này rồi mà anh vẫn còn nghĩ đến hoạt động hợp xướng của em hả?"

"Anh là giáo viên mà."

"Anh chỉ là thực tập sinh thôi."

Miyuki có vẻ không hài lòng. Nhưng rồi…

"Anh đã xem băng ghi hình vòng chung kết toàn quốc của cuộc thi hợp xướng cấp ba."

Tôi từ tốn nói.

"Trên tivi có phát đó."

"Họ thật sự rất ngầu. Ai cũng đứng thẳng tắp, đầy tự tin."

"Muốn có thể cất lên những âm thanh tuyệt đẹp, thì phải rèn luyện thể chất, giữ tư thế tốt..."

Câu lạc bộ hợp xướng dường như đã thực hiện rất nhiều bài huấn luyện cơ bản. Thay vì gọi là câu lạc bộ văn hóa, có lẽ gần giống câu lạc bộ thể thao hơn.

"Họ mở rộng khẩu hình, biểu cảm trên gương mặt rất phong phú, đối với người chưa từng hát có thể thấy hơi ngượng... nhưng ai nấy đều hát bằng tất cả sự tự tin. Dáng vẻ đó, đã chạm đến trái tim anh."

Rồi…

"Hóa ra giọng nam trầm lắng đến vậy, đã là giọng của người lớn rồi. Khi hòa với giọng nữ cao trong trẻo, nghe thật sự rất lay động. Trước đây anh từng nghĩ chỉ cần giọng nữ thôi cũng đủ đẹp, nhưng khi hai chất giọng khác biệt hòa quyện, lại trở nên rung động hơn nhiều. Có lẽ đó chính là thứ gọi là biểu diễn. Anh nghĩ vậy."

"Hợp xướng nam nữ."

Miyuki khẽ nói.

"Ừ, hợp xướng nam nữ… em cũng thích kiểu đó hơn."

Xuống khỏi đường cao tốc, chúng tôi lái xe dọc theo con đường làng một đoạn thì nhà thờ hiện ra giữa những tán cây.

Những cựu thành viên của dàn hợp xướng đại học mỗi năm đều tụ họp một lần, năm nay họ quyết định tổ chức một buổi diễn Thánh ca dành cho người dân địa phương tại nhà thờ cổ kính này.

Tôi và Miyuki cùng bước vào nhà thờ, ngồi trên hàng ghế gỗ cạnh những người dân quanh vùng. Dàn hợp xướng cũng lần lượt tiến vào, không gian dần ấm áp hơn.

Một người đàn ông trung niên, từng là trưởng nhóm, đứng lên chào hỏi. Theo lời giới thiệu, anh hiện làm việc trong bộ phận tài chính của thành phố. Các thành viên trong nhóm có xuất thân đa dạng: người làm lĩnh vực ngân hàng, người điều hành công ty vận chuyển, người là nội trợ tận tâm, cũng có người đang làm việc ở nước ngoài nên không thể có mặt.

Từ thời sinh viên cùng nhau cất tiếng hát ca, giờ đây mỗi người một ngả, nghề nghiệp cũng khác nhau. Dù vậy, họ vẫn thỉnh thoảng tụ họp để cùng nhau ca hát, trân trọng những khoảnh khắc hiếm hoi.

Sau phần giới thiệu, họ bắt đầu trình diễn với phần đệm piano. Đó chẳng khác gì một buổi hòa nhạc quy mô nhỏ.

Sau những bản Thánh ca cổ điển, họ còn trình bày thêm vài ca khúc hiện đại có tiết tấu rộn ràng. Ai cũng hát trong niềm vui rạng rỡ.

Dẫu vậy, chắc hẳn trên con đường trưởng thành họ hẳn đã trải qua không ít thăng trầm. Tốt nghiệp đại học, ai nấy bước vào đời, đi trên những con đường khác nhau. Trong khoảng thời gian đó, chắc chắn đã từng có xích mích, từng có lúc rơi xuống đáy sâu của cuộc sống.

Thế nhưng giờ đây, họ vẫn hát bằng cả trái tim. Giống như thuở còn trẻ đầy nhiệt huyết, một sự chân thành không đổi thay.

Tôi từng định đem điều gì đó học được từ họ nói ra thành lời, kể với Miyuki đang ngồi bên cạnh, nhưng rồi tôi lại thôi. Bởi tôi cảm thấy, nếu nói ra, lời lẽ tinh tế ấy sẽ trở nên vụng về, nhạt nhòa.

Có lẽ, đó chính là điều người ta gọi là "sự hòa hợp".

Buổi hợp xướng tại nhà thờ kết thúc sau khoảng một giờ đồng hồ.

"Em biết ngay mà, Kirishima thể nào cũng kéo em dính vào hợp xướng cho xem."

Miyuki nói thế khi chúng tôi bước đi trên con đường nhỏ ngập nắng, vừa rời khỏi nhà thờ.

"Nhưng mà cái này thì ngoài dự đoán của em đó."

"Vậy em nghĩ anh sẽ làm gì?"

"Em tưởng anh sẽ dẫn tui đến bờ kè ven sông."

"À, thì ra em biết chuyện đó rồi à?"

"Chị em kéo em đi đó, nói là sẽ đãi kem, rồi dắt em ra cửa hàng tiện lợi."

Có vẻ là chuyện xảy ra sau giờ học mấy ngày trước. Lúc ấy, Miyuki đang học bài ở nhà, bị dụ bằng cây kem nên em ấy theo Tachibana(Hikari) đến cửa hàng tiện lợi.

Cô ấy mua một cây kem, rồi cả hai vừa ăn vừa tản bộ dọc theo con phố. Sau đó, Tachibana(Hikari) khéo léo đưa Miyuki ra bờ kè quen thuộc.

Nơi đó, em ấy bắt gặp Kadowaki trưởng nhóm đang dẫn các nam sinh luyện tập riêng phần bè của nam.

"Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Kadowaki đã nói thế, với quyết tâm âm thầm. Thứ cậu ấy có thể làm hiện giờ là…

"Sau giờ sinh hoạt câu lạc bộ, Kadowaki vẫn tiếp tục tập luyện với các bạn nam. Cậu ấy nói, chỉ cần được các bạn nữ cho phép, là có thể lập tức bắt đầu luyện hợp xướng. Đó là tất cả những gì cậu ấy có thể làm."

"Vậy à."

"Giọng hát của họ sao rồi?"

"Vẫn còn cần trau chuốt. Nhưng mà…"

Miyuki đáp.

"Nghe kỹ thì đã thấy có phần hoàn thiện rồi."

Nắng len qua tán cây, rọi lên gương mặt nghiêng nghiêng, trầm tĩnh của Miyuki.

"Thô ráp thì không được sao?"

"Không phải vậy. Giọng của tụi con gái chúng em cũng chẳng thể gọi là 'mượt mà' gì. Em nghĩ, đó là thứ chỉ người lớn mới có thể làm được."

Buổi hợp xướng hôm nay tại nhà thờ, thật dịu dàng và hài hòa. Nhưng hợp xướng của Miyuki và các bạn khác thì lại mang sắc thái riêng.

"Em nghĩ rằng hợp xướng của tụi em, có lẽ sẽ chẳng bao giờ đạt đến sự hài hòa hoàn toàn. Dù đôi lúc có khoảnh khắc giọng hát hòa quyện, thì cũng có lúc nó xung đột."

Chính bởi vậy…

"Hợp xướng của tụi em tràn đầy nhiệt huyết."

Câu nói ấy rất đúng.

Trong tiếng hát của họ có sức mạnh, cảm xúc bất ổn và những đau đớn rất đỗi cá nhân. Đó là niềm đam mê và rung động mà tôi, Hayasaka và Tachibana cũng từng có.

Ánh mắt của Miyuki gợi tôi nhớ lại những điều ấy.

"Anh có xem đến đoạn cuối trong video của vòng chung kết không?"

"Có chứ, anh xem rồi."

Cao trào của vòng chung kết toàn quốc không phải là phần biểu diễn của trường giành chức vô địch, cũng chẳng phải là lúc công bố kết quả.

Mà là khi tất cả mọi người cùng nhau cất tiếng hát bài hát được chỉ định chung.

Đó mới là màn hợp xướng cuối cùng. Rất nhiều học sinh đã rơi nước mắt. Khi xem video, tôi cũng không cầm được nước mắt.

"Khoảnh khắc ấy khiến lồng ngực như thắt lại, đẹp đến nghẹn ngào."

"Nếu mà được nghe trực tiếp thì chắc còn xúc động hơn nhiều."

Miyuki cúi đầu khẽ nói.

"Năm nay anh nhất định phải đến xem tận nơi. Nghe tụi em hát."

Sau khi nghe hợp xướng trong nhà thờ, chúng tôi tiếp tục buổi hẹn hò.

Thật ra, hôm nay chủ yếu là vì điều này. Vì gần đó có một nông trại, nên chúng tôi quyết định ghé qua.

Đó là một nông trại rất rộng, có bò, cừu, cả lạc đà không bướu. Không chỉ là một nông trại, nơi đây còn là công viên giải trí cho người ta tiếp xúc gần gũi với các loài động vật.

Chúng tôi vừa ăn kem làm từ sữa tươi, vừa dạo bước trong nông trại, chơi đùa với những con vật.

Miyuki trông rất vui.

Em ấy cố chụp hình với lạc đà không bướu, nhưng bị nó chọc vào đầu, liền giận dỗi nói: "Thật là!"; lúc cưỡi ngựa, em ấy còn ngồi lên rồi reo lên thích thú: "Woa! Vui quá!"

Tựa như là một nữ sinh trung học hoạt bát, biểu cảm biến đổi liên tục.

Thế nên tôi vẫn luôn muốn được nhìn thấy gương mặt hạnh phúc ấy của Miyuki.

Nhưng đây cũng là lần hẹn cuối cùng, tôi biết mình cần một lời chia tay nào đó.

Vì vậy, khi mặt trời bắt đầu lặn, tôi nói…

"Miyuki, chắc đến lúc chúng ta phải quay về rồi."

"Không thể ở lại thêm một chút sao…"

Miyuki cúi đầu, vẻ mặt thoáng chút cô đơn.

"Ừm."

Tôi biết nhà Miyuki có giờ giới nghiêm.

Trên đường từ nông trại ra bãi đỗ xe, Miyuki lặng lẽ đi theo sau tôi.

Trên xe về cũng chẳng nói gì nhiều.

Em ấy cứ quyến luyến nhìn ra ngoài cửa sổ, dõi theo cảnh sắc dần tan vào hoàng hôn.

Giữa chừng đường đi thì em ấy bảo đói, thế là chúng tôi ghé một quán ăn nhỏ, gọi vài món đơn giản. Tôi ăn cơm phủ sốt, còn Miyuki gọi cà ri.

"Rõ ràng là hẹn hò mà, xin lỗi nhé."

Tôi vừa nói lời xin lỗi, Miyuki khẽ lắc đầu.

"Kirishima, anh đúng là chẳng hiểu gì cả. Đây là lần đầu em hẹn hò đó. Làm gì cũng thấy mới mẻ và rất vui, giây phút nào cũng khiến tim em thắt lại."

Tôi chẳng biết phải nói gì.

Sau khi ăn xong món tráng miệng, chúng tôi bước ra ngoài. Bốn phía đã tối đen. Nhìn đêm một chút rồi lại quay về xe. Chúng tôi chạy một đoạn, rời khỏi đường cao tốc, tiến về khu nhà họ Tachibana.

Thế nhưng…

"Chạy thêm một chút nữa đi… vậy cũng được mà…"

Miyuki nói vậy, nên tôi cứ thế lái tiếp trong vô định.

Đường vành đai trong đêm, quốc lộ im lìm…

Chúng tôi tấp vào một quán cà phê ven đường, gọi loại cà phê ngọt có thêm kem tươi.

Lúc ấy, gương mặt Miyuki mới thoáng nở một nụ cười nhẹ.

Nhưng ngồi trong xe, hai tay ôm ly cà phê, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, dáng vẻ Miyuki vẫn đượm buồn.

Tôi hiểu, mình cần làm gì đó để giúp Miyuki khép lại mối tình này. Nhưng tôi thực sự không biết phải bắt đầu từ đâu.Dưới cùng của Biểu mẫu Bởi chúng tôi không thể đi đâu, cũng chẳng thể đến được đâu cả.

Thời khắc u sầu cứ thế lặng lẽ trôi qua. Cuối cùng, thời gian trả xe thuê cũng đã gần kề.

"Anh nghĩ đã đến lúc rồi, Miyuki..."

"...Ừm."

Tôi dừng xe trước khu căn hộ nhà Tachibana.

"Cảm ơn anh vì hôm nay. Thật sự là một kỷ niệm tuyệt đẹp."

“Em ấy quá ích kỷ, đã khiến anh phải phiền lòng. Xin lỗi.”

Miyuki nói vậy rồi bước xuống xe, gương mặt em ấy phức tạp như thể đang cười, lại như sắp khóc, cũng có chút do dự.

Tôi cũng xuống xe, đứng bên vệ đường, nhìn em ấy bước về phía lối vào tòa nhà.

"Vậy... tạm biệt. Chúc ngủ ngon."

Miyuki nói, rồi bước đi.

Bầu không khí lúc đó  mang theo chút ngột ngạt, chắc hẳn cả hai chúng tôi đều có cảm giác như vậy.

Giữa chúng tôi, dường như còn thiếu điều gì đó, thứ gì đó tựa như một lời chia tay. Một chiếc đinh neo. Một dấu chấm hết.

Thế nên, tôi mở lời.

"Lý do anh không thể ở bên em, không phải vì mối quan hệ thầy trò hay những quy mẫu khuôn phép."

Miyuki dừng lại, quay đầu nhìn tôi.

"Thật vậy sao?"

"Phải."

Tôi cảm thấy mình cần phải nói cho rõ.

Miyuki, cũng như Hayasaka hay Tachibana(Hikari), đều là những người bị cảm xúc và bản năng dẫn lối, nhưng vẫn kiên định tin tưởng vào trái tim mình.

Vì thế, tôi không thể lấy lý do là thầy trò, là lẽ thường, để phủ nhận tình cảm của em ấy.

Làm như vậy, chẳng khác nào phủ nhận cả Hayasaka và Tachibana(Hikari) trong quá khứ, và cả chính tôi.

"Anh không muốn thay đổi bản thân chỉ vì thứ gọi là 'bình thường', hay vì kỳ vọng của xã hội. Anh không muốn đặt bất kỳ ai kể cả chính mình vào cái khuôn khổ ấy rồi phủ định cảm xúc, hành động của mình."

Tôi tin rằng tình cảm của Miyuki là điều quý giá.

Không phải cái quý giá đầy quyến rũ, phù phiếm mà người ta hay bàn tán.

Mà là một sự quý giá yên lặng, sâu sắc, rất đỗi riêng tư.

"Vậy… lý do anh không thể đáp lại tình cảm của e, là…?"

"Anh và Miyuki có cùng một cảm xúc. Nhưng trong tim anh, đã có một người khác. Người đó… vốn đã được định sẵn từ rất lâu rồi."

Miyuki ngoảnh mặt đi. Môi em ấy khẽ run.

"Là chị em… với cô Hayasaka, phải không?"

"Ừm."

Tôi thấy Miyuki rất đáng yêu, tình cảm em ấy dành cho tôi cũng rất đẹp.

Nhưng mỗi lần cảm nhận được tình cảm đó, tôi lại nhớ đến Hayasaka và Tachibana(Hikari)—như thể soi thấy chính mình trong tấm gương.

Tôi kể điều đó cho Miyuki, tôi phải rõ rang tất cả mọi thứ để cả tôi và em ấy có thể khép lại tất cả mọi chuyện một cách êm đẹp nhất.

"Vì vậy, anh không thể ở bên Miyuki được nữa."

Sau khi tôi nói xong, Miyuki im lặng hồi lâu.

Rồi em ấy cúi đầu, khẽ nói:

"Vậy… cho em hỏi thêm một điều cuối cùng nhé."

"Gì vậy?"

"Chuyện em thích anh, có khiến anh cảm thấy phiền không? Hay… anh thực sự không thích điều đó?"

Tôi trầm ngâm một lúc, rồi trả lời:

"Nói thật là… anh rất vui."

Bình thường tôi không nói những lời như thế, sợ bị cho là màu mè. Nhưng lần này, tôi muốn nói thật lòng.

"Được một nữ sinh trung học dễ thương thích mình… đối với một người đàn ông mà nói, thật sự là điều khiến người ta tự hào. Không gì có thể khiến anh hạnh phúc hơn thế."

"…Thật là như vậy à."

Miyuki nói, giọng có chút giận dỗi.

"Chuyện như thế này… thật sự rất hiếm hoi đấy."

"Phải rồi."

"Tiếc thật đấy."

"Ngay cả bây giờ… anh vẫn có chút cảm giác như vậy."

"Anh nhất định sẽ hối hận đấy."

Tôi đáp: "Có lẽ vậy."

"Nhưng nhờ có em, sau này dù có gặp chuyện gì đau khổ, anh chỉ cần nhớ rằng trên dòng thời gian này vậy mà đã từng có một nữ sinh trung học đáng yêu tỏ tình với mình, là có thể vượt qua tất cả."

"Vậy anh nhớ khoe với bạn bè của mình đấy nhé."

"Ừ, khi về Kyoto anh sẽ khoe. Chuyện thực tập sinh bị học sinh tỏ tình, tuy không thể nói toạc ra, nhưng mà… thành thật mà nói, đúng là đỉnh cao cuộc đời."

"Vậy thì em sẽ cho anh thêm một chuyện đáng để khoe nữa."

Nói rồi, Miyuki bước đến gần, kiễng chân lên mặt sát mặt. Rồi em ấy hôn tôi. Trong nụ hôn ấy, em ấy lúng túng nhưng khẽ đưa đầu lưỡi vào một chút.

"Ê hê hê."

Miyuki nghiêng mặt ra, mặt đỏ bừng, nói:

"Đó là nụ hôn của người lớn đó nha."

"Đừng kể với chị em đấy."

"Tất nhiên, đó là bí mật chỉ của riêng anh."

Sau nụ hôn đó là sự mỉm cười mãn nguyện của cô học sinh tuổi mới lớn, rồi em ấy nói: "Em hài lòng rồi. Cảm ơn anh."

"Lần này thật sự phải tạm biệt. Thầy Kirishima, tạm biệt nhé. Nhưng mà, thầy phải đến xem buổi thi hợp xướng đó!"

"Chắc chắn rồi, thầy là giáo viên mà."

"Vậy nhé."

Miyuki quay lưng lại, bước đi.

Cuối cùng, em ấy ngoái đầu nhìn tôi một lần.

Gương mặt như sắp khóc...

"Thầy Kirishima… đồ ngốc—!!"

Sau khi hét lên câu đó, em ấy liền chạy tọt vào cổng nhà mình.

Còn tôi thì lại trở về căn hộ thuê ngắn hạn sau khi trả chiếc xe thuê, và đây cũng nơi tôi sắp phải trả lại chìa khóa. Trời đã khá khuya.

Vừa tra chìa, mở cửa trước mắt là Miyamae mặc đồ ngủ lao từ trong phòng ra.

"Kirishima—!!"

"Chẳng phải anh đã nhắn là sẽ về trễ sao?"

"Nhưng mà—"

Miyamae vừa thổn thức vừa sụt sịt.

Tôi tháo giày, bước vào nhà. Cô ấy vòng ra sau lưng tôi, nhào tới ôm chặt. Tôi chỉ đành bế cô ấy vào phòng, đặt lên ghế sofa, rồi ngồi bên cạnh.

"Căn nhà này sắp phải trả lại rồi phải không? Kirishima, anh sẽ không quay lại nữa đúng không… cảm giác như anh sắp biến mất khỏi đời em mãi mãi vậy—"

Miyamae rưng rưng nước mắt nhìn tôi.

"Em vẫn không muốn chia xa với anh. Nếu anh chuyển đi nơi khác, em cũng muốn đi cùng. Dù là đâu đi nữa, em sẽ cùng anh đi đến tận cùng."

Vừa nói, cô ấy vừa níu lấy tay áo tôi.

Tất nhiên, chuyện đó là không thể. Chính Miyamae cũng hiểu điều đó, nên mới có gương mặt buồn bã như vậy. Nhưng—

"Đừng lo, anh sẽ không biến mất khỏi trước mặt Miyamae."

"Thật sao!"

Gương mặt ấy đội ngột bừng sáng. Nhưng tôi không thể để cô ấy nuôi hy vọng thêm được nữa nên nói rõ—

"Không, không phải như em nghĩ. Anh sẽ không quay lại với Tono, cũng không thể tiếp tục giữ mối quan hệ như bây giờ với Miyamae được nữa."

Gương mặt Miyamae ngay lập tức trùng xuống.

"Nhưng… cho dù vậy, anh vẫn muốn ở bên cạnh Miyamae."

"…Ý anh là gì?"

Miyamae nghiêng đầu, nhìn tôi khó hiểu.

"Không chỉ với Miyamae, mà cả Tono, Fukuda, ông già Daidouji, anh sẽ không biến mất khỏi họ."

Tôi đã sai.

Tôi từng nghĩ: chỉ cần giúp Tono và Fukuda hồi phục, rồi đưa Miyamae trở lại bên họ, để họ có thể sống vui vẻ mà không cần tôi, thế là quá đủ. Tôi từng nghĩ mình không nên ở lại nơi ấm áp đó nữa. Nhưng giờ tôi mới nhận ra, có lẽ mọi thứ diễn ra không phải như vậy.

Là lời nói của Hayasaka khiến tôi thức tỉnh.

‘Kirishima ở Kyoto, thật hợp với anh. Đó không phải là lời nói dối, mà là sự thật sẽ không bao giờ đổi thay.’

Cô ấy đã đúng.

Khoảng thời gian bên nhau ấy thật quý giá. Không thể chối bỏ, cũng không thể gọi là dối trá.

Thế mà tôi lại xem bản thân mình thời cấp ba và bản thân ở Kyoto như hai lựa chọn loại trừ lẫn nhau. Tôi chọn tiếp tục mối quan hệ với Hayasaka và Tachibana, và vì làm tổn thương những người ở Kyoto, tôi lại muốn phủ nhận chính mình của nơi ấy.

Nhưng lời Hayasaka đã giúp tôi tỉnh ngộ.

Tôi sẽ không bao giờ chối bỏ con người mình ở Kyoto nữa. Tôi sẽ không để khoảng thời gian bên mọi người trở thành bóng ma vô hình.

Tình cảm dành cho những người ở Kyoto sẽ không nhạt phai.

Vì vậy—

"Anh quyết định sẽ ở lại Kyoto. Dù có gây rắc rối cho mọi người, anh vẫn muốn ở bên họ. Tôi sẽ không trả lại căn phòng ở Sơn nữ trang nữa, cũng sẽ không bỏ học. Còn chuyện mọi người có thể tha thứ cho anh hay không… điều đó thì anh không dám chắc. Mà còn tận mười năm nữa nhỉ."

"Mười năm…? Kirishima, anh muốn nói là—"

"Ừ."

Tôi sẽ không cắt đứt quan hệ với mọi người ở Kyoto. Tôi đã chia tay với Tono, cũng không thể tiếp tục giữ quan hệ mập mờ với Miyamae. Tôi cũng từng phản bội Fukuda. Bởi…

"Mười năm nữa, chúng ta hãy cùng đến Tanegashima. Để cùng nhau xem tên lửa nhé."

[note73248]

Vì lời hứa đó, tôi sẽ nỗ lực hết sức mình.

Tôi nói với Miyamae như vậy.

Ghi chú

[Lên trên]
Bậc thầy Kirishima của Kyoto sẽ coomback
Bậc thầy Kirishima của Kyoto sẽ coomback
Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Thank trans, chap này yên bình, chữa lành con tim quá
Xem thêm
Thanks trans, hay vl
Xem thêm
Thanks trans
Xem thêm