Em sẵn lòng làm bạn gái t...
Nishi Jouyou (西 条陽) ReTake (Re岳)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 8

Chương 24 : Đôi chút trưởng thành

12 Bình luận - Độ dài: 7,935 từ - Cập nhật:

"Em không còn sự lựa chọn nào khác rồi!!"

Toàn bộ lớp học náo loạn cả lên.

Nam sinh Kadowaki mở cửa sổ, trèo qua bệ, đứng chênh vênh bên ngoài tòa nhà trường.

"Bình tĩnh lại nào!"

Cô giáo hét to.

"Không sao đâu mà, cô sẽ đứng về phía em."

"Uwaaah~! Dù sao, dù sao thì mọi người đều đang cười nhạo em, phải không!?"

Thấy Kadowaki có vẻ như là sắp nhảy xuống thật, mấy nữ sinh hét lên khe khẽ, còn đám nam sinh thì đồng thanh kêu "Đừng mà!"

Cả lớp rơi vào hỗn loạn.

Ngay lúc đó, một người đàn ông mặc vest bước vào, dáng vẻ đầy tự tin.

Vâng, chính là tôi—Kirishima Shirou.

"Thầy Kirishima!"

"Thầy Kirishima!"

Đám học sinh lần lượt gọi tên tôi và tránh sang hai bên, nhường ra một lối đi trải thẳng đến chỗ Kadowaki—một "con đường danh dự" đúng nghĩa.

"Đ-Đừng lại gần! Em thật sự sẽ nhảy đấy! Em nghiêm túc đó!"

"Vậy à? Thế thì thầy cũng nhảy cùng luôn vậy."

"Ể?"

"Đúng lúc thầy cũng đang phiền lòng, chẳng muốn làm gì nữa cả."

"Ơ... đợi, thầy Kiri—"

Lợi dụng lúc Kadowaki sững người, tôi trèo qua cửa sổ, đứng cạnh cậu ta bên ngoài tòa nhà.

Tôi cúi xuống nhìn—từ đây xuống sân trường khá cao.

"Quả thật, từ trên đây nhìn xuống dưới cũng hơi rợn người đấy chứ."

"Thầy Kirishima, dù thầy có khuyên gì đi nữa cũng vô ích. Em chịu hết nổi rồi... em thật sự muốn chết..."

"Thầy sẽ không hỏi em lý do gì, vì như vậy thật vô vị. Thầy chỉ muốn ở cạnh em—chỉ vậy thôi."

Nói rồi, tôi nhìn sang cửa sổ đối diện Kadowaki. Có một cô bé đang tò mò thò đầu ra ngoài, ánh mắt đầy hiếu kỳ.

Tôi hạ giọng, hỏi nhỏ cô bé:

"(Tại sao Kadowaki lại muốn nhảy lầu vậy?)"

"(Hình như là tỏ tình bị từ chối.)"

"(À~ ra là chuyện đó à~)"

"Em nghe thấy đấy!"

Mặt Kadowaki đỏ bừng.

"Uwaaa~! Biết ngay mà! Mọi người ai cũng đang cười nhạo em!"

"Không hề! Trái lại, thầy còn rất hiểu cảm giác đó! Chẳng có gì phải xấu hổ cả. Trước tiên, cứ bình tĩnh lại đã."

Cuối cùng, tôi cũng khiến Kadowaki nguôi ngoai đôi chút. Cả hai chúng tôi ngồi xuống bệ xi măng nhô ra bên ngoài lớp học.

Tôi ra hiệu cho đám học sinh giải tán, để lại không gian yên tĩnh.

Sau khi lớp học trở lại im ắng, Kadowaki khẽ mở lời.

"Em muốn chết... không phải vì bị từ chối."

"Vậy là vì chuyện gì?"

"Là chuyện của câu lạc bộ hợp xướng..."

Kadowaki là trưởng CLB hợp xướng.

"Mùa hè có vòng sơ khảo cấp khu vực, mục tiêu của bọn em là giải toàn quốc."

Cũng giống như đội bóng chày có sân Koshien, hợp xướng cũng có cuộc thi tầm quốc gia. Với trường họ, đó là sân khấu vinh quang, là nơi mọi nỗ lực hội tụ. Nhưng—

"Bọn em tiêu rồi... thật sự tiêu tùng cả rồi..."

"Tại sao em lại nghĩ thế? Từ giờ tới mùa hè còn lâu mà."

"Không... không kịp nữa rồi. Tinh thần đồng đội tan vỡ mất rồi..."

"Đã có chuyện gì xảy ra?"

"Mọi thứ bắt đầu từ một chuyện nhỏ thôi..."

Ban đầu, là xích mích giữa nam và nữ trong CLB. Mấy bạn nam thì đùa giỡn trong giờ luyện tập, còn các bạn nữ thì nghiêm túc nhắc nhở. Chuyện đó cứ lặp đi lặp lại mãi.

"Vốn dĩ, mấy chuyện này để lâu rồi cũng nguôi. Nhưng lần này, đúng lúc quá tệ..."

Một ngày nọ, nhóm nam sinh được phân sang lớp khác để luyện riêng. Nhưng họ chẳng tập mà ngồi tám chuyện. Dần dà, chủ đề lại chuyển sang—"Bảng xếp hạng những bạn gái muốn hẹn hò nhất trong CLB hợp xướng".

"Vì không nghe thấy tiếng hát, mấy bạn nữ sang nhắc nhở."

"Rồi nghe thấy hết mấy lời đó?"

"Chết thật rồi..."

‘Mấy tên con trai này đúng là tệ hại!’

‘Sao có thể nghĩ ra chuyện như vậy chứ!?’

Các cô gái nghiêm túc với việc ca hát liền nổi giận.

‘Đừng nói là mấy cậu vào CLB chỉ để tán gái đấy nhé!?’

"Rồi một cậu trong nhóm đùa quá trớn thản nhiên thừa nhận luôn."

‘Đúng rồi đúng rồi, tớ vào đây để kiếm bạn gái mà.’

"Rồi cậu ta còn tỏ tình ngay với một bạn gái ít nói."

"Chuyện đó thì đúng là không nên rồi..."

"Cô bé đó bật khóc tại chỗ, mấy bạn nữ khác thì nổi đoá lên. Rồi họ quyết định—thi đấu chỉ bằng đội hình nữ. Vì ngay cả trường nữ sinh cũng được phép thi, nên không cần nam."

Tuy có nam sinh, nhưng nhóm nữ quyết định dùng đội hình giống trường nữ để thi. Đội ngũ tan vỡ không thể hàn gắn.

"Vẫn còn một tia hy vọng..."

"Vẫn còn hy vọng sao?"

"Trong số các bạn nữ có người muốn hòa giải. Là phó hội trưởng, rất có tiếng nói, được cả nam sinh kính trọng."

Vậy là Kadowaki và cô phó hội trưởng đã nhiều lần hẹn gặp ở quán ăn sau giờ học, bàn cách hàn gắn mối quan hệ. Cả hai phía vẫn tiếp tục tập riêng, đều đặn báo cáo tình hình.

"Đó là thời khắc then chốt."

"Nghe như giai đoạn phân định thắng bại vậy."

"Vậy mà... em lại làm ra chuyện như thế..."

Kadowaki cúi đầu.

"Em đã yêu cô ấy... trong lúc cùng nhau cố gắng. Rồi em tỏ tình."

"Ah... vậy thì đúng là hỏng bét rồi..."

"Cô ấy nhìn em đầy khinh bỉ, rồi nói—‘Hóa ra hội trưởng cũng giống mấy tên đó à.’"

"Nghe qua tình hình thì, bị hiểu lầm vậy cũng chẳng lạ..."

"Cô ấy còn nói—‘Thật ghê tởm. Tớ sẽ nghỉ CLB.’"

Cô ấy vốn là người đệm piano cho toàn đội. Nếu rút lui, cả CLB sẽ mất tư cách tham dự.

"Chỉ vì em... truyền thống bao năm của CLB sắp tiêu đời rồi..."

Chính vì trách nhiệm với CLB, và cả mặc cảm tội lỗi với cô gái ấy, cậu ta muốn nhảy lầu.

"Thầy hiểu cảm giác muốn biến mất đó. Nhưng tự hủy hoại mình, không giải quyết được gì cả đâu."

Tôi đặt tay lên vai cậu.

"Nhưng em có thể làm lại từ đầu."

"……Không thể đâu. Em không còn mặt mũi nào nhìn ai nữa."

"Chuyện em làm đúng là mất mặt thật. Tỏ tình đúng lúc CLB đang khủng hoảng, người ta sẽ nghĩ em chỉ đang lợi dụng tình hình để tiếp cận cô ấy, thậm chí gọi em là ‘thằng đầu óc màu hường’ [note71829]đấy."

"Thầy đang an ủi em đó hả?"

"Đã thế còn bị người mình thích ghét bỏ, bị nói là ‘ghê tởm’. Với nhiều người, nghe vậy là đủ gục luôn rồi."

"Thầy đang khuyến khích em nhảy lầu thật à?"

"Nhưng mà không sao cả."

Tôi nói.

"Thầy tin là Kadowaki có thể làm được."

"Cảm ơn thầy… nhưng em chẳng thấy có chút tiền đề nào hết."

"Đương nhiên là có. Thầy không bao giờ nói điều vô nghĩa."

Nói rồi, tôi lấy một vật từ túi áo vest ra đưa cho cậu bé.

Đó là một bản nhạc.

Bản nhạc của Kadowaki, đầy kín những ghi chú bằng bút đỏ—chỗ cần sửa, điểm cần luyện tập thêm, cả những phần được đánh giá tốt…

"Kadowaki, em thực sự rất nghiêm túc. Em đã nỗ lực thật sự. Tuy chỉ một lần vấp ngã, nhưng cuối cùng lại không thể xoá sạch tất cả."

Kadowaki siết chặt bản nhạc, nhìn chằm chằm vào nó, không nói gì.

Có lẽ, cậu đang nhớ lại quãng thời gian luyện tập cùng mọi người.

Một lúc sau, cậu cúi đầu, khẽ nói:

"Liệu… em có làm được không?"

"Chắc chắn có thể. Thầy không dám chắc kết quả, nhưng rất đáng để thử. Nào, quay lại lớp thôi."

Kadowaki gật đầu, bước lên bậu cửa sổ, định trèo vào.

Nhưng có lẽ vì đầu óc choáng váng, cậu mất thăng bằng, ngã ngửa ra sau.

"Á!"

Kadowaki hoảng hốt.

Không chần chừ, tôi nhảy theo, ôm chặt lấy cậu, cùng rơi xuống khỏi tầng hai.

"AAAAA!"

Tôi bị cậu ta đè lên, phát ra tiếng kêu kỳ lạ.

"Thầy ơi, thầy có sao không!?"

Kadowaki luống cuống bò dậy, lo lắng hỏi.

"Không sao."

Tôi mỉm cười, trấn an cậu.

"Dù sao cũng chỉ là rơi từ tầng hai thôi mà."

Đúng vậy, tuy chuyện vừa rồi làm to chuyện, nhưng thực ra chỉ là tầng hai thôi.

"Vả lại—"

Tôi chỉ tay ra sau lưng mình.

"Là nhờ cái này."

Chính là tấm đệm dày lấy từ phòng thể dục.

Trong lúc tôi và Kadowaki đang nói chuyện, ai đó đã âm thầm mang nó tới, trải sẵn dưới đất.

Cô giáo đã giúp đỡ tôi cúi người xuống nhìn vào mặt tôi, rồi nói:

"Nè thầy Kirishima, thầy liều lĩnh quá rồi đấy."

"Đúng vậy. Nhưng cuối cùng cũng không có chuyện gì xảy ra."

Tôi cúi đầu cảm ơn cô ấy.

"Cảm ơn cô, cô Hayasaka."

Không sai. Đứng trước mặt tôi chính là Hayasaka. Cô ấy mặc sơ mi trắng và quần tây đen, trông đúng chuẩn một giáo viên thực thụ.

"Được rồi, sắp đến giờ học rồi. Mau quay lại lớp đi, nhanh lên."

Nghe tiếng Hayasaka giục giã, tôi đứng dậy, bước về phía khu giảng đường.

Thế nhưng, Kadowaki vẫn đứng yên tại chỗ, mãi chưa chịu rời đi.

"Tại sao… tại sao thầy lại vì một đứa như em mà làm đến mức đó?"

"Chuyện đó… chẳng phải là điều hiển nhiên sao?"

Tôi giơ ngón tay cái lên, đáp:

"Bởi vì thầy là giáo viên mà."

Nghe cuộc đối thoại đầy nhiệt huyết giữa hai chúng tôi, Hayasaka đứng bên cạnh lẩm bẩm:

"Rõ rang anh chỉ là thực tập sinh mà."

Tháng Năm năm ba đại học, tôi đến một trường cấp ba ở Tokyo để thực tập sư phạm.

Thông thường, thực tập sư phạm sẽ được tiến hành vào năm tư. Nhưng nếu muốn lấy cả chứng chỉ giáo viên cấp hai lẫn cấp ba, thì phải hoàn thành một đợt thực tập ngay từ năm ba.

Tuy nhiên, trường tôi thực tập không phải là trường cũ của tôi.

Nghe đâu là do năm nay chỉ tiêu tiếp nhận thực tập sinh ở trường cũ đã đầy, nên nhà trường mới liên hệ cho tôi đến một trường cấp ba khác ở Tokyo.

Khi đến nơi, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy Hayasaka cũng có mặt.

"Em cũng tới thực tập đấy, Kirishima à."

Hayasaka mỉm cười nói. Cô ấy cũng đang học để lấy cả chứng chỉ tiểu học lẫn cấp ba, nên giống tôi, phải thực tập trường cấp ba ngay trong năm ba.

"Cố gắng cùng nhau nhé."

Thế là, cuộc sống thực tập sư phạm của chúng tôi bắt đầu.

Hayasaka cực kỳ được yêu thích. Ngày nào cô ấy cũng lái chiếc xe Subaru nhỏ lon ton đến trường. Chỉ riêng điều đó thôi cũng khiến đám học sinh xôn xao vì sự đáng yêu.

Đám cậu con trai thì đặc biệt sôi sục, trong suốt thời gian thực tập, lời tỏ tình dù biết không có hy vọng vẫn cứ dồn dập.

"Còn ổn đó chứ?"

Giờ nghỉ trưa, tôi quay sang hỏi Hayasaka. Chúng tôi đang ngồi cạnh nhau trong phòng giáo viên, chấm bài kiểm tra nhỏ.

"Gì cơ?"

"Được nhiều người chú ý vậy, có mệt mỏi không?"

Hồi còn học cấp ba, Hayasaka luôn là cô gái lý tưởng trong mắt mọi người, nên cũng bị rất nhiều ánh mắt dòm ngó. Cũng vì áp lực bị người khác gán cho hình tượng lý tưởng, có thời gian nụ cười của cô ấy từng trở nên rất u buồn.

Nhưng bây giờ—

"Không sao. Em hiểu cái cảm giác đó rồi."

Hayasaka thản nhiên nói.

"Đám trẻ ồn ào thế thôi, cũng giống như lễ hội ấy mà. Chúng chỉ đang tận hưởng đời học sinh theo cách của riêng mình thôi."

Dù thường xuyên bị trêu chọc, thậm chí bị hỏi những câu chẳng đâu vào đâu, cô ấy vẫn tỏ ra chẳng để tâm.

"Thỉnh thoảng em cũng dùng mấy câu như 'cô có bạn trai rồi' để đối phó cho tiện."

Bạn trai—nói xong, Hayasaka thoáng đăm chiêu, nhưng rồi nhanh chóng lắc đầu như muốn nói chuyện đó để sau.

"Nhưng mà, em lại lo cho Kirishima hơn."

"Vậy sao?"

"Bởi vì trường này có ngành âm nhạc nên số lượng nữ sinh còn nhiều hơn cả nam sinh."

"Ờ, hình như là vậy."

"Hơn nữa, ở đây hầu như không có mấy thầy giáo trẻ. Thế nên kiểu người như Kirishima lại rất dễ bị vây quanh, được nâng như nâng trứng."

Nói rồi Hayasaka quay đầu lại nhìn. Qua khe cửa phòng giáo viên, mấy cô nữ sinh đang len lén dòm vào bên trong. Tôi vừa nhìn sang thì các em ấy đã hét toáng lên.

"Để anh đi đuổi các em ấy đi."

Hayasaka đứng dậy, bước ra ngoài nói một câu "Các thầy cô đang chấm bài đấy nha.", rồi đóng cửa lại. Nhưng lúc trở về, cô ấy mang theo một khay nhỏ.

"Cho thầy này, thầy Kirishima."

Cô đặt cái khay xuống bàn tôi. Trên đó là những chiếc bánh quy được làm thủ công.

"Mấy bé làm trong tiết thực hành nấu ăn đấy."

Tôi cầm một cái nếm thử.

"Ngon thật."

"Ồ… đúng là bánh quy do nữ sinh cấp ba làm có khác, ngon ghê ha."

"Không, không phải ý đó…"

"Chứ còn gì nữa, hơn hẳn mấy món do nữ sinh đại học làm luôn ha."

"Anh phải phản ứng sao mới đúng đây…"

"Đùa thoai."

Hayasaka khẽ cười.

"Em không có ghen đâu."

"Chỉ là thật lòng lo cho anh thôi. Anh cũng biết, mấy vụ bê bối giữa giáo viên và học sinh nữ vẫn đầy rẫy. Em chỉ mong anh có thể giữ quan hệ trong sáng với các em ấy."

Vừa nói, cô ấy cũng cầm một chiếc bánh lên ăn.

Tôi dùng bình pha cà phê và đèn cồn đặt dưới chân, pha cho mình một tách. Hayasaka ngạc nhiên thốt lên:

"Kirishima, anh đúng là..."

"Tiện thể thì, trong đám học sinh làm bánh hôm nay, có một em hình như rất thích thầy Kirishima đấy."

"Hả?"

"Hôm qua, sau giờ học, anh không phải đã giúp một em ôn bài sao?"

Có một em nữ sinh bị điểm liệt trong bài kiểm tra nhỏ, tôi đã kiên nhẫn giảng đến khi em ấy hiểu mới thôi.

Rồi hôm nay em ấy đem bánh đến phòng giáo viên, kéo theo một đám bạn—Hayasaka phân tích như vậy.

"Trời ơi, mới thế đã đổ rồi."

Hayasaka thở dài.

"Hồi em học cấp ba, cả ngày chỉ nghĩ đến học hành, không có thời gian yêu đương gì hết."

"Ờ…"

"Con gái mà dễ thích người khác quá, người ta hay bảo là kiểu 'não toàn tình yêu' đó."

"Ờ, đúng vậy."

"Trong tình huống thế này, em phải dạy cho các em ấy cách yêu lành mạnh mới được."

"…"

Thế nhưng, Hayasaka lại nhìn ra xa và nói khẽ:

"Đúng là… ở độ tuổi này, tụi nhỏ dễ rung động thật."

"Ừ ha."

Sự mong manh của tuổi mới lớn, cảm giác ẩm ướt trên da thịt, và cả những đam mê.

"Chuyện của câu lạc bộ hợp xướng vì sao thất bại, em  cũng hiểu được."

Giọng Hayasaka thoáng vẻ hoài niệm, như đang trân trọng những ký ức xưa cũ.

"Bọn trẻ ấy đã cùng nhau nỗ lực trong câu lạc bộ, luôn ở cạnh nhau."

"Trong môi trường ấy, bảo không thích mới là lạ."

"Dù đó là nơi để sinh hoạt câu lạc bộ, nhưng hoàn toàn không nảy sinh tình cảm mới là không thực tế."

Thế rồi Hayasaka quay sang tôi, mỉm cười nói:

"Nhưng mà, bây giờ tụi mình đã trưởng thành rồi, có thể nói ra mấy điều như vậy."

Tôi hiểu ý của Hayasaka.

Từ sáng sớm, chúng tôi đã bắt đầu chuẩn bị cho tiết học, tan trường lại lo chuẩn bị cho ngày hôm sau, hầu như lúc nào cũng ở bên nhau. Là thực tập sinh cùng khóa, chúng tôi chia sẻ mọi vất vả và niềm vui.

Nếu có nảy sinh thiện cảm, cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng chúng tôi đã trưởng thành hơn Kadowaki một chút, có thể kiềm chế bản thân.

Thật lòng mà nói, cũng có những điều trong tình cảm chúng tôi nên làm. Nhưng hiện giờ, cả hai đều chọn tạm gác lại.

"Ưu tiên cho học sinh trước đã."

Đó là tâm huyết của Hayasaka dành cho kỳ thực tập.

"Chúng ta là giáo viên. Phải làm gương cho học sinh. Không thể chỉ vì được ở cạnh Kirishima mà suy nghĩ lệch hướng. Ta phải chuyên tâm với công việc, làm người lớn đúng nghĩa."

Ngay từ khi thực tập bắt đầu, Hayasaka đã nói như vậy.

"Cho nên, trước khi kỳ thực tập kết thúc, chuyện riêng của chúng ta tạm gác lại, lo cho học sinh là chính."

Chúng tôi là những cái bóng phía sau.

Nhân vật chính phải là học sinh.

Đó là lập trường của Hayasaka.

Cũng vì thế, dù có bị gọi là "cô giáo dễ thương", cô ấy cũng chẳng thấy phiền.

"Bề ngoài trông có vẻ vui vẻ đấy, nhưng thực ra ai cũng đang lo nghĩ cho tương lai, cho gia đình. Vậy nên, em không thể than vãn rằng mình mệt mỏi được."

Chúng tôi chuyên tâm làm công việc của mình ở trường.

Dù có dành nhiều thời gian bên nhau, dù có đôi lúc sát gần nhau đến nỗi vai chạm vào vai, thỉnh thoảng trao nhau một nụ cười—nhưng rồi lập tức quay về trạng thái làm việc.

Đó chính là điểm khiến chúng tôi trưởng thành hơn cậu bé Kadowaki.

Dù vai có chạm nhau, chúng tôi cũng chỉ cười khẽ một cái, rồi tiếp tục làm phần việc của mình.

Vừa ăn bánh, tôi vừa tiếp tục chấm bài kiểm tra.

"Xong rồi!"

Hayasaka đặt bút đỏ xuống, vươn vai một cái. Có vẻ cô ấy đã chấm xong. Sau đó, nhìn đồng hồ, cô đứng dậy.

"Học sinh trong lớp rủ em ra chơi bóng chuyền giờ nghỉ trưa."

Tôi nói: "Cố lên nhé", cô ấy gật đầu "Ừ!", siết chặt nắm tay rồi nhanh chóng rời khỏi phòng giáo viên.

Một lúc sau, tôi cũng chấm xong.

Tôi bước ra khỏi văn phòng, tay thả lỏng, thẫn thờ đi dạo khắp khu giảng đường.

Nhìn những học sinh đi lướt qua hành lang, tôi bỗng thấy bọn trẻ thật trong sáng.

Chỉ hơn vài tuổi thôi mà.

Tôi cũng từng nghĩ mình đã trưởng thành.

Mang theo nỗi niềm ấy, tôi bước xuống hành lang tầng một, thì nhìn thấy Hayasaka cùng các nữ sinh đang chơi bóng trên sân trường. Các em chuyền bóng cho nhau, cố không để bóng rơi xuống đất.

Tôi lặng lẽ dõi theo khung cảnh đó, có chút ngẩn ngơ.

Thời gian trôi chậm rãi, nhưng đột nhiên cả trường ồn ào hẳn lên. Có học sinh chạy nhanh ra phía tủ để giày, có học sinh lại thò đầu ra khỏi cửa sổ.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Tôi níu lấy một cậu học sinh đang chạy vội hỏi, cậu ta đáp:

"Giảng viên mới tới đấy thầy!"

"Bây giờ sao?"

"Nói chính xác thì là một giảng viên tạm thời á."

"Nghe nói sắp đến rồi đó. Thầy Kirishima, không ra xem thử à?"

Bị đám học sinh thúc giục, tôi rời khỏi khu giảng đường. Tin tức lan đi nhanh chóng, Hayasaka và các em khác từ sân thể dục cũng kéo về phía tủ giày.

Mọi người háo hức chờ đợi. Không lâu sau, một chiếc xe từ từ chạy qua cổng trường.

Đó là một chiếc xe thể thao cỡ nhỏ của hãng Mazda.

Tuy là xe thể thao, nhưng vì chạy khá chậm nên không tạo cảm giác tốc độ vùn vụt, trái lại lại có chút lắc lư chao đảo.

Chiếc xe dừng lại trước khu để giày.

Một lúc sau, từ ghế lái bước xuống một cô gái.

Mái tóc đen dài, gương mặt nghiêng nghiêm tĩnh.

Hiệu trưởng bảo học sinh "giải tán", nhưng vì tò mò về giáo viên mới nên không ai chịu đi. Cuối cùng, ông ấy đành phải giới thiệu.

"Đây là cô Tachibana Hikari, giảng viên tạm thời của khoa âm nhạc. Cô giáo sẽ phụ trách lớp chuyên ngành piano. Hiện cô ấy ẫn đang học ở trường nghệ thuật, các em có thể mạnh dạn hỏi cô ấy nhé."

Đúng vậy. Người vừa xuất hiện chính là Tachibana.

"Nghe nói cô ấy chỉ đến dạy tạm thời thôi mà..." Hayasaka tỏ ra khá bất ngờ, nhưng rồi lại nheo mắt cười.

"Thật là..."

Ngay khi vừa thốt ra câu đó, Tachibana đã để ý đến chúng tôi và tiến lại gần. Tuy nhiên, cô vẫn chưa kịp đi được bao xa thì đã bị đám nữ sinh của khoa âm nhạc vây quanh.

Có vẻ như khá nổi tiếng trong giới thi đấu mà các học sinh thi nhau xin bắt tay cô ấy.

Ban đầu Tachibana có hơi lúng túng, nhưng chẳng mấy chốc đã hòa nhập, trò chuyện rất vui vẻ với bọn trẻ.

"Chắc chắn là cô ấy biết rồi mới đến xin làm giảng viên đấy. Vì em đang hẹn hò với Kirishima mà~"

Hayasaka phụng phịu môi.

"Nhưng tụi mình là giáo viên mà, phải đặt học sinh lên hàng đầu mới đúng."

"Ừ ừ."

Đúng lúc đó, có một nam sinh tinh nghịch thò đầu ra từ cửa sổ hét lên: "Cô ơi, hẹn hò với em nhé!" – rõ ràng là để chọc cười mọi người.

Những cô gái đang vây quanh Tachibana lập tức mắng cậu ta: "Thôi đi!" – nhưng Tachibana thì lại không biểu lộ chút cảm xúc nào, như thể chuyện đó chẳng liên quan gì.

Và rồi, cô ấy bình thản đáp lại cậu học sinh:

"Cô có bạn trai rồi."

Tachibana chỉ tay về phía tôi.

"Bạn trai cô đó."

Lời tuyên bố đột ngột ấy khiến lũ học sinh hét ầm lên, cả sân trường náo động hẳn. Trong tiếng hò hét vang trời, tôi còn nghe thấy mấy câu kiểu như "Cô Tachibana hẳn phải kiếm được người tốt hơn chứ!" từ phía các nữ sinh, và "Thế thì vẫn còn cơ hội cho mình!" từ mấy thằng con trai... là sao hả?

Nhưng, náo loạn chưa dừng lại ở đó.

Hayasaka thản nhiên nói một câu——

"Cô cũng có bạn trai đó nha."

Không khí lập tức trầm hẳn, ánh mắt mọi người đều dồn cả về phía cô ấy.

"Này."

Tôi thì thầm.

"Chẳng phải tụi mình đã nói là phải làm người lớn một chút, đặt học sinh lên hàng đầu sao?"

Nhân vật chính ở đây phải là học sinh, còn chúng tôi chỉ là hậu phương lặng lẽ dõi theo các em. Đúng ra những chuyện yêu đương giữa giáo viên với nhau nên là chuyện bên lề, thậm chí không cần đề cập đến – kiểu như "Giáo viên là nhà giáo, không hứng thú với mấy chuyện đó."

Thế nhưng——

"Hãy cho tụi nhỏ biết đi."

Hayasaka mỉm cười.

"Biết rằng giáo viên cũng là con người như bao người khác."

Rồi cô kéo nhẹ tay áo vest của tôi, nói bằng giọng đủ lớn để mọi người cùng nghe thấy——

"Người này chính là bạn trai cô đó nha."

Đi nhậu cùng đồng nghiệp sau giờ làm, nghe có vẻ rất người lớn. Tháo cà vạt, uống một cốc bia, than phiền chuyện công việc.

Thế nhưng——

"Tất cả là tại Tachibana, khiến tui cũng bị mắng theo!"

Hayasaka là người đầu tiên hét lên.

"Nếu không phải do Hayasaka cãi lại, thì đã không đến mức đó rồi!"

Tachibana cũng không chịu thua.

Ba chúng tôi cùng nhau đến một quán rượu. Tôi và Hayasaka mặc vest, còn Tachibana thì mặc áo sơ mi trắng và váy dài đen, đúng kiểu cô giáo dạy piano. Nhìn bên ngoài, quả thực giống hệt mấy người lớn vừa tan làm rủ nhau đi nhậu.

Nhưng không khí thì chẳng có tí gì gọi là người lớn sau giờ làm cả – Hayasaka vẫn như thường, Tachibana thì vẫn là Tachibana.

"Nè, Kirishima, anh cũng nói gì đi chứ!"

"Shiro, em đâu có sai, nhỉ!?"

Chuyện này bắt đầu từ đâu nhỉ...

Sau buổi trưa, khi hai người họ lần lượt tuyên bố tôi là bạn trai của mình trước mặt cả đám học sinh.

Ngay khi tình hình có vẻ sắp bung bét, Tachibana liền buông một câu:

"Giỡn thôi mà."

20a8ea04-2520-416c-b994-05296bf42256.jpg

Hayasaka cũng vội vàng chữa cháy:

"Ê ê, đừng tưởng thiệt nha~ Chỉ là thấy vui nên phối hợp một chút thôi!"

Tất nhiên, mọi chuyện không dễ xí xóa vậy đâu. Cả ba bị ông hiệu trưởng mắng cho té khói:

"Đừng mang mấy thứ tình cảm linh tinh ra kích thích bọn học sinh đang tuổi dậy thì!"

Ông nói đúng hoàn toàn.

Sau đó, chúng tôi vẫn tiếp tục dạy xong tiết chiều, rồi cùng đi ăn tối – và kết thúc bằng việc chui vào quán rượu.

Bàn trong quán là bàn bốn người. Vừa vào, hai người đã nhanh chóng chia nhau vị trí:

"Tất nhiên là Shiro ngồi cạnh em rồi, đúng không?"

"Kirishima, anh định ngồi phía nào?"

"Anh biết ngay mà."

Tôi nắm lấy cổ áo sau của Tachibana, như xách mèo con, đặt cô ấy ngồi cạnh Hayasaka, rồi ngồi xuống ghế đối diện.

Thế là buổi nhậu sau giờ làm bắt đầu – nhưng hai người lập tức lao vào khẩu chiến.

"Sao tự dưng dám nói mình có bạn trai hả?"

"Tại đám trẻ ồn ào quá."

"Dù vậy, cũng đâu cần phải chỉ vào Kirishima chứ?"

"Lúc đó hứng lên nên nói đại đấy."

Giữa lúc họ còn tranh cãi, nhân viên phục vụ đến ghi món, Hayasaka dõng dạc gọi:

"Cho ba ly bia tươi trước nhé~"

"Chưa uống mà đã náo loạn thế này rồi..."

Khi bia được mang ra, hai người nốc cạn ngay một hơi.

"Haa——!"

"Haaa——!"

Đặt ly xuống, họ lại gọi tiếp vòng hai. Đôi mắt cả hai đã bắt đầu lấp lánh mơ màng.

"Hikari, sao bà lại đi xin làm giảng viên vậy?"

"Akane với Shiro đang chơi trò vợ chồng đúng không?"

"Đừng có gọi là trò chơi!"

"Hai người uống lẹ quá rồi đó!?"

Hai người cứ thế tiếp tục rót và uống.

"Tui là người lớn, dĩ nhiên uống được nhiều!"

"Akane, mặt bà đỏ hết rồi kìa. Còn tui? Không sao hết!"

Cả hai bắt đầu thi nhau uống, tôi cố can nhưng chẳng ai chịu nghe. Vừa uống, họ vừa trò chuyện.

"Mà Hikari này, sao bà lại mua xe vậy?"

"Tại tui mới lấy được bằng lái đó~"

Tachibana giơ hai ngón tay tạo hình chữ V.

"Xe của tui là xe thể thao đó nha, chắc chắn nhanh hơn xe của Akane đóa~"

Cô nàng khoe khoang về chiếc xe của mình. Nhưng——

"Xe của Hikari chắc chắn thua Subaru của tui!"

Hayasaka phồng má, phản đối đầy bất mãn. Dù nói gì thì xe thể thao Mazda của Tachibana chắc chắn không thua Subaru của Hayasaka. Nhưng tôi hiểu cô ấy vì sao lại nói vậy, bởi——

"Xe của Hikari chắc chắn là xe tồi!"

Đúng thế.

Chiếc "xe thể thao" của Tachibana thực ra là một chiếc xe cũ kỹ. Nhìn từ xa thì khá ngầu, nhưng nhìn kỹ thì đầy vết trầy xước, tiếng máy cũng kỳ kỳ.

"Tui kiếm được kha khá tiền đó nha."

Tachibana nói.

"Nhưng mẹ bắt tui phải lái xe cũ để tập trước đã."

"Mẹ của Hikari quá sáng suốt luôn!"

Và thế là Tachibana tậu chiếc Mazda cũ đó. Ban đầu tính chạy quen rồi đổi xe mới, nhưng dần dà lại nảy sinh tình cảm với nó.

"Xe tui chắc chắn nhanh hơn Subaru của Akane!"

"Không đời nào!"

Cả hai sau khi say khướt bắt đầu nắm tay nhau, mở cuộc chiến gián tiếp về xe cộ.

Tiện nói thêm, xe của họ vẫn còn đậu trong bãi trường. Vì biết sẽ uống rượu nên cả hai đều không lái đến.

"Subaruuu!"

"Mazdaaaa!"

Buổi nhậu cứ thế náo loạn không dứt. Không chỉ về xe, họ còn cãi nhau xem ai giống giáo viên hơn, ai được học sinh yêu quý hơn – như thể đang ném bắp rang vào nhau mà chọi vậy.

"Tui vừa bước xuống xe là học sinh đã reo hò. Một mỹ nữ ca sĩ vừa bước xuống từ chiếc xe thể thao, ngầu chưa?"

"Tui còn đỉnh hơn! Hôm đó Hikari không có mặt nên bà không biết, chứ học sinh tụ tập còn nhiều hơn cả của bà đó. Ừm, tui chắc chắn được mến mộ hơn bà!"

"Akane được yêu quý là vì tụi nam sinh xem bà như món ăn kèm đó!"

"Gì, gì chứ——!? Quá đáng quá rồi! Tui giận đó nha!"

Mãi đến khi cả hai hoàn toàn say mèm, chúng tôi mới rời khỏi quán.

Trên đường về ga, ngang qua công viên, tôi đưa họ ngồi nghỉ trên ghế dài rồi vào cửa hàng tiện lợi mua nước cho họ.

Một lúc sau, khi cơn say dần qua đi, bầu không khí cũng dịu lại.

Trong công viên về đêm, ánh đèn đường phản chiếu lên gò má của Hayasaka, khiến cô ấy trông có chút gì đó lặng lẽ.

"Chỉ cần sơ ý một chút thôi là mọi chuyện đã thành ra thế này rồi ha."

"Ừm."

Tachibana cũng khẽ gật đầu, ánh mắt dường như lạc về một nơi xa xăm.

Có lẽ là vì, ba người chúng tôi… ai cũng đang mang trong mình những gánh nặng giấu riêng trong lòng.

Mùa đông năm ấy, tôi đã đưa ra một quyết định ở Hokkaido.

"Chúng ta chia tay đi."

Tôi đã nói câu đó với Tono, tại quê hương cô ấy—thị trấn nhỏ ngập trong tuyết trắng.

Câu nói ấy nặng nề đến mức không thể dễ dàng thốt ra. Một khi đã nói, mọi thứ trước và sau đó đều sẽ thay đổi một cách không thể cứu vãn—điều đó, tôi hiểu rất rõ.

Và tôi, đã nói ra câu ấy với một quyết tâm gần như cố chấp.

Tono là một cô gái luôn biết thấu hiểu cảm xúc người khác.

Vì vậy, cô ấy hiểu suy nghĩ của tôi, và cũng hiểu rõ ý nghĩa ẩn sau câu nói đó.

Tono bật khóc.

Ban đầu cô ấy cố gắng kìm nén, nhưng nước mắt cứ thế lăn dài trên má, cuối cùng bật lên thành tiếng nức nở, như một đứa trẻ.

Tôi đã muốn nắm lấy tay cô ấy, đưa cô ấy trở về nhà.

Nhưng Tono đã hất tay tôi ra.

Cô ấy tổn thương. Cô ấy đã trân trọng biết bao những tháng ngày hạnh phúc bên tôi, đã từng mơ về một tương lai tươi sáng. Và tôi cũng biết, nếu tiếp tục bên Tono, tương lai ấy sẽ thực sự ấm áp.

Dù vậy, tôi vẫn chọn rời bỏ cô ấy.

Và vì thế, Tono đã bị tổn thương rất sâu sắc.

Trên ngọn đồi phủ đầy tuyết, Tono khóc nấc, từng bước một quay về nhà. Tôi chỉ biết lặng lẽ đi sau lưng cô ấy.

Khi Tono về đến nhà, đối diện với ánh mắt hoang mang của bố mẹ cô ấy, tôi chỉ khẽ cúi đầu chào, rồi bắt chuyến xe buýt đi đến một thành phố xa xôi. Tôi không còn tư cách ở lại trong thế giới ấm áp ấy của Tono nữa.

Tối hôm đó, tôi nghỉ lại tại một nhà trọ, sáng hôm sau bay về, chỉ có một mình.

Những ngày sau đó, tôi nhốt mình trong căn phòng ở "Sơn Nữ Trang", tâm trạng rơi vào đáy vực. Đúng dịp cuối năm, đầu năm mới, khách trọ gần như vắng bóng, tôi không phải gặp ai, điều đó lại trở thành một sự giải thoát.

Sau một thời gian, tôi đến một thành phố ven biển, kể cho Hayasaka về quyết định mình đã đưa ra ở Hokkaido.

Nghe xong, Hayasaka chỉ nói một câu:

"Đồ ngốc."

Khuôn mặt cô ấy vừa như cười, lại vừa như sắp khóc.

Còn Tachibana ở Tokyo, tôi gọi điện thoại cũng để kể lại cho cô ấy.

Tachibana nói trước:

"Xin lỗi."

Sau đó, cô ấy bộc lộ cảm xúc của mình một cách trực diện hơn Hayasaka:

"Dù đây chính là điều em mong muốn… nhưng giờ em lại thấy mình thật tàn nhẫn."

Quyết định của tôi đã làm tổn thương một người. Một người đáng ra không nên bị tổn thương.

Và người gây ra tổn thương ấy—không nghi ngờ gì nữa—chính là tôi.

Nhưng Hayasaka và Tachibana cũng đang gánh lấy phần trách nhiệm đó.

Tôi đã chọn chia tay với Tono, để đối diện với Hayasaka và Tachibana, để hoàn tất câu chuyện còn dang dở, khép lại những vết thương chưa lành.

Tuy vậy, dù là tôi, Hayasaka hay Tachibana, không ai trong chúng tôi có thể lập tức làm được điều đó.

Vì tôi đã làm tổn thương Tono. Và vết thương ấy, cũng đang âm thầm đâm vào trái tim của cả hai người họ.

Hayasaka và Tachibana—bản chất đều là những cô gái rất dịu dàng.

Chúng tôi đều muốn đặt dấu chấm hết cho mối tình thuở trung học ấy. Nhưng nếu phải xây dựng điều đó trên nỗi đau của người khác, thì chẳng ai trong chúng tôi có thể bình thản mà trở về với cảm xúc thuở xưa.

Hai người họ hiểu rất rõ điều ấy.

Và thế là, mang theo những xúc cảm không nỡ buông bỏ ấy, mùa đông trôi qua, chúng tôi bước vào mùa xuân.

Tất nhiên, chúng tôi không thể cứ mãi dừng lại ở đó.

Bởi tôi đã đưa ra quyết định.

Hayasaka nhắn cho tôi một tin:

"Sau kỳ thực tập sư phạm, mình tiếp tục nhé."

Tôi kể lại lời ấy cho Tachibana.

Tháng Năm, tôi và Hayasaka cùng tham gia thực tập sư phạm. Chờ sau kỳ thực tập ấy kết thúc, chúng tôi sẽ nghiêm túc hoàn tất những gì đã dang dở.

Tachibana trả lời:

"Được."

Và rồi, như một sự sắp đặt của số phận, tôi và Hayasaka cùng thực tập tại một trường cấp ba. Còn Tachibana, đúng lúc ấy cũng đến đó với tư cách giảng viên.

Có lúc, ba chúng tôi sẽ cười nói rôm rả trong quán rượu; nhưng cũng có lúc, như đêm nay tại công viên, lại như đang chìm xuống đáy biển, bị cảm xúc nuốt trọn. Giống như bao con người trên thế gian này.

Thế nhưng, giờ là lúc phải đặt dấu chấm hết cho mối tình này rồi.

Hayasaka đứng dậy khỏi băng ghế công viên, nói:

"Thử… xác nhận một chút nhé?"

"Xác nhận gì cơ?"

"Xem trong lòng tụi mình… liệu có còn cảm xúc như ngày xưa không."

Nói rồi, cô ấy dang tay ra.

Tôi hiểu cô ấy muốn làm gì.

Nên tôi đã ôm lấy Hayasaka.

"Thấy sao rồi?"

Tachibana đứng bên hỏi, Hayasaka gật đầu.

"Ừm, quả nhiên… chẳng thay đổi chút nào. Em không muốn làm chuyện này với bất kỳ người đàn ông nào khác, nhưng nếu là Kirishima, em cảm thấy rất yên tâm. Còn Kirishima thì sao?"

"Anh cũng vậy, cảm giác y hệt hồi cấp ba."

Chỉ cần ôm lấy Hayasaka, cảm nhận được hơi ấm của cô ấy, tôi đã cảm thấy cô gái này quý giá đến nhường nào.

Tất nhiên, tôi có thể dùng những lời văn hoa như "tràn ngập cảm xúc", "con tim dâng trào" để miêu tả.

Nhưng có lẽ, tình yêu vốn dĩ là một điều giản đơn như vậy thôi.

Chỉ cần ôm lấy nhau, cảm nhận tình cảm ấy—là đủ.

Rồi tôi lại ôm lấy Tachibana.

"Thấy sao?"

Lần này, Hayasaka hỏi.

Tachibana nhẹ nhàng gật đầu.

"Ừm, em cũng vậy… Dù gì, đó cũng là mối tình đầu mà. Còn Shiro?"

"Anh cũng vậy. Em là mối tình đầu của anh mà, Tachibana."

Chỉ cần ôm lấy cơ thể mong manh ấy, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác nhói đau. Tôi nhớ lại cảnh tượng năm xưa, lúc ôm lấy Tachibana. Giờ đây, tôi lại khao khát sự gần gũi đó.

Có thể, ý nghĩ ấy hơi tầm thường.

Có thể, tình yêu nên vượt qua cả những khao khát thể xác, trở nên thuần khiết hơn.

Thế nhưng, tôi lại cảm thấy chính sự khao khát ấy mới là điều nguyên sơ, không thể thiếu.

So với những lý do hay lẽ phải mang tính khuôn mẫu…

Đối với tôi, Hayasaka và Tachibana—không nghi ngờ gì—chính là như vậy.

Sau khi xác nhận xong, chúng tôi khẽ buông tay nhau ra.

"Đã vậy, quả nhiên vẫn nên nghiêm túc mà đối mặt thôi."

Hayasaka nói, và Tachibana gật đầu.

"Ừ. Sau khi Kirishima và Hayasaka thực tập xong, tụi mình sẽ tiếp tục nhé."

Rồi chúng tôi cùng đi về phía nhà ga.

Bầu không khí im lặng nơi công viên ban nãy đã tan biến, ba người lại trở về vẻ mặt của những người vừa từ buổi tiệc rượu trở về. Nếu cứ đắm chìm trong cảm xúc ấy mãi, thì chẳng thể sống một cuộc sống bình thường được.

"Lúc đầu rõ ràng nói là đợi thực tập xong… vậy mà Tachibana vẫn đến."

"Đó là vì Hayasaka bảo em rằng Kirishima và Hayasaka cùng thực tập ở một trường mà."

Hai người lại bắt đầu chí chóe cãi nhau.

"Trong thời gian thực tập, học sinh là ưu tiên hàng đầu."

"Hừ, ngừng chiến đã."

Cứ vậy, hai bên đạt được thỏa thuận đình chiến.

"Nhân vật chính trong trường học là học sinh cấp ba—chuyện này tui cũng hiểu."

"Phải rồi, tụi mình chỉ là nhân vật phụ, là người đứng sau hậu trường thôi."

"Biết rồi mà."

Đúng lúc ấy, Hayasaka đột nhiên "a" lên một tiếng.

"Đúng rồi, có một bé nữ sinh đã làm bánh quy cho Kirishima đấy."

"Hả?"

"Lúc đó, mũi của Kirishima suýt nữa là hếch lên trời rồi cơ."

"Này!"

Tôi chắc chắn là mình không có làm ra cái vẻ mặt đó đâu.

Nhưng Hayasaka lại nói tiếp:

"Hơn nữa, Kirishima còn định gọi một nữ sinh khác rất dễ thương ra sau giờ học nữa đấy."

Nghe đến đó, Tachibana nhìn tôi với ánh mắt đờ đẫn.

"Shiro… quả nhiên, anh thích nữ sinh cấp ba hơn tụi em nhỉ… mấy cô bé tuổi teen hợp gu anh hơn đúng không…"

"Khoan đã nào, chuyện là như vầy."

Tôi bất đắc dĩ giải thích:

"Người anh định gọi là bé phó CLB hợp xướng. Là Kadowaki nhờ anh đó."

Ngày mai sau giờ học, tôi sẽ nói chuyện với phó ban, cố gắng khuyên em ấy quay lại với câu lạc bộ hợp xướng. Nếu thành công, có lẽ sẽ hàn gắn được mối quan hệ giữa nam và nữ sinh, để họ có thể cùng nhau tham gia cuộc thi.

"Đây là công việc nghiêm túc của một thực tập sinh đó."

Nhưng hai người kia không hề nghe lời tôi, vẫn cứ rì rầm nói rằng tôi bị nữ sinh cấp ba làm cho mê mẩn rồi.

"Mắt anh có bị hỏng không vậy?"

"Kirishima giờ không đeo kính nữa rồi đó."

"Đeo kính áp tròng luôn cơ à, đúng là có ý đồ xấu với nữ sinh mà…"

"Ngày mai định hẹn cô bé ra sau trường à? Hay là lên sân thượng?"

Hayasaka và Tachibana cứ thế hào hứng đùa giỡn.

Tôi biết là hai người chỉ đang đùa thôi, nhưng vẫn đáp lại bằng giọng hơi nghiêm túc:

"Anh không có cảm tình với nữ sinh cấp ba như thế đâu."

Tất nhiên, với tư cách một người bình thường, tôi vẫn bị thu hút bởi các em ấy.

Tuy nhiên—

"Anh không cảm nhận được ở các em ấy cái sức hút như Hayasaka và Tachibana."

Hai người đi phía trước chợt khựng lại, rồi ngượng ngùng cúi đầu nhìn mũi chân mình. Sau đó, khẽ nói—

"Hehe, cảm ơn nhé."

Hayasaka mỉm cười đầy thẹn thùng.

"Ừm… thực ra em cũng hiểu."

Tachibana khẽ vén mái tóc trước trán như một thiếu nữ đang e ấp.

"Tụi em sẽ đợi anh đó."

Hayasaka nói.

"Hoàn thành tốt kỳ thực tập, rồi đến tìm tụi em nhé."

"Ừ, tất nhiên rồi."

Rồi tôi sẽ tiếp tục hoàn thành những chuyện còn dang dở năm xưa.

Vừa rồi, tôi đã xác nhận lại một điều—

Tình cảm mà tôi dành cho Hayasaka và Tachibana, đến tận bây giờ… vẫn không hề thay đổi.

Bình thường, chúng tôi luôn giả vờ như chẳng có gì, không để lộ những cảm xúc đó ra ngoài.

Bởi vì, đã từng có lúc… chính những cảm xúc ấy khiến người khác bị tổn thương, khiến cả hai tổn thương, thậm chí khiến chính bản thân ta cũng đau đớn.

Nhưng không thể phủ nhận—

Tận sâu trong trái tim mỗi người, đều tồn tại một sự thôi thúc ngây ngô và khờ dại, đến mức khiến ta nghẹt thở.

Đó chính là thứ cảm xúc mang tên tình yêu, hay có thể gọi là—yêu.

Tôi sẽ không chạy trốn nó. Cũng sẽ không chần chừ, do dự như trước lần nào nữa.

Tuy nhiên, như Hayasaka đã nói, để đối mặt thật sự với cảm xúc này, phải đợi đến khi kỳ thực tập sư phạm kết thúc.

Bởi lẽ, thứ tình cảm này quá nặng nề… nó không thể song hành cùng những trách nhiệm khác.

Vậy nên, điều quan trọng nhất lúc này là học sinh.

Bởi chính các em cũng đang mang trên vai những xúc cảm mong manh và rối ren như chúng tôi ngày trước—những điều chỉ có ở lứa tuổi mười mấy.

Tôi muốn nghiêm túc với các em.

Dù Hayasaka và Tachibana có đùa rằng tôi "phải lòng nữ sinh cấp ba" đi chăng nữa, chuyện đó là không thể.

Vì tôi đã bắt đầu thức tỉnh—ý thức của một người thầy.

Một giáo viên nhiệt huyết—Kirishima.

Chính vì đã có được quyết tâm ấy, tôi sẽ không bao giờ để bản thân rơi vào một mối quan hệ tình cảm rối rắm với nữ sinh thời cấp ba.

Hayasaka và Tachibana, cả hai đều có thể an tâm.

Dù sao thì, trong sâu thẳm trái tim họ, họ hẳn cũng đã sớm hiểu rõ điều này rồi.

Tôi sẽ hoàn thành kỳ thực tập thật hoàn hảo—và rồi sẽ thẳng thắn đối mặt với họ.

Mang theo quyết tâm ấy, tôi bước vào ngày hôm sau.

Sau giờ tan học, tôi ở lại một mình với một nữ sinh trong phòng âm nhạc.

Em ấy là phó chủ nhiệm CLB hợp xướng.

"Em thật sự không nghĩ đến việc quay lại câu lạc bộ hợp xướng sao?"

Tôi hỏi.

"Em không có ý định đó đâu."

Cô bé đáp lại bằng giọng thờ ơ, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên sân trường, Hayasaka đang chơi bóng đá cùng học sinh.

"Trông cô Hayasaka có vẻ đã lấy lại tinh thần rồi nhỉ."

"Hả?"

"Sáng nay lúc lên lớp, tuy cô ấy vẫn luôn cười, nhưng cứ cảm giác như cô ấy mệt mỏi lắm."

"Chắc chỉ là hơi mệt trong người thôi. Dạo này thời tiết thất thường mà. Với lại, cô Hayasaka nghiêm túc lắm, chắc chắn không phải kiểu người vì uống quá chén tối qua mà hôm nay bị… say rượu gì đâu. Tuyệt đối không phải."

Tôi cố gắng chuyển hướng câu chuyện.

"Dù sao thì, không thể được sao? Kadowaki trông có vẻ rất thất vọng."

Câu lạc bộ hợp xướng vốn đang luyện tập chăm chỉ để chuẩn bị cho cuộc thi.

Nhưng chỉ vì một chuyện nhỏ, giữa nam sinh và nữ sinh trong câu lạc bộ lại nảy sinh mâu thuẫn, dẫn đến chia rẽ.

Tôi muốn, dù chỉ trong thời gian ngắn thực tập, có thể giúp đỡ mọi người trong câu lạc bộ phần nào. Nếu Kadowaki và bà nhỏ phó chủ nhiệm này hòa giải được, có lẽ mọi người sẽ lại tụ họp cùng nhau.

Hơn nữa, hai em ấy đều là học sinh lớp tôi phụ trách.

"Em không thể suy nghĩ lại sao?"

Tôi cố gắng khuyên nhủ em, bằng tư cách một người thầy có trách nhiệm.

Nhưng—

"Nếu họ thực sự muốn thi thố, thì cứ để mấy nam sinh đi thi hợp xướng nam đi? Hợp xướng nam cũng hiếm lắm đó, biết đâu lại đi được xa hơn thì sao."

Em ấy vẫn giữ thái độ dứt khoát, không chút dao động.

Nhưng cũng chẳng thể trách em ấy. Những chuyện kiểu này, dù thầy cô có nói kiểu "đây sẽ là kỷ niệm đẹp trong đời các em", nếu người trong cuộc không chấp nhận được, thì mọi lời đều vô nghĩa.

Nói cách khác, chỉ khi nào chính em ấy muốn quay lại từ tận đáy lòng, thì mọi chuyện mới có thể thay đổi.

Thế nên, tôi quyết định hỏi thẳng:

"Phải làm gì thì em mới chịu quay lại câu lạc bộ hợp xướng?"

"Hừmm…"

Em ấy im lặng suy nghĩ giây lát, rồi đáp:

"Không phải hoàn toàn không thể quay lại đâu."

"Thật sao?"

"Nhưng, em có một điều kiện."

Tôi hỏi điều kiện là gì. Em ấy nhìn thẳng vào mặt tôi, nói—

"Nếu thầy Kirishima chịu hẹn hò với em, thì em sẽ quay lại câu lạc bộ."

Ánh mắt em ấy nghiêm túc một cách đáng sợ, hoàn toàn không giống đang đùa.

Mái tóc ngang vai, ánh mắt trong veo, làn da trắng trẻo, nét mặt mảnh mai.

Trong đôi mắt ấy ánh lên thứ tình cảm mãnh liệt và sắc bén, chỉ có ở tuổi thiếu niên.

Em ấy đang nghiêm túc.

Từ khi tôi đặt chân đến ngôi trường này thực tập, tôi đã nhận ra sự hiện diện của em ấy, và cũng lờ mờ cảm nhận được tình cảm của em ấy dành cho mình. Thế nhưng—

"Không được đâu."

Tôi trả lời, rồi khẽ gọi tên em ấy.

"TACHIBANA MIYUKI"

Đúng vậy.

Đó là Tachibana Miyuki—

Em gái của Tachibana.

Ghi chú

[Lên trên]
頭ピンク野郎 - "thằng đầu óc màu hồng", chỉ những kẻ hành động theo cảm xúc yêu đương một cách bồng bột.
頭ピンク野郎 - "thằng đầu óc màu hồng", chỉ những kẻ hành động theo cảm xúc yêu đương một cách bồng bột.
Bình luận (12)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

12 Bình luận

🐧 V là tono bị chơi xong vứt
Miyamae cũng y chang 🐧
Tono thì bị chia tay tại quê nhà còn miyamae ko đc đề cập tới....
Vol8 kết thúc thì 100% tono k có slot nào trong mạch vol8
Còn miyamae theo illu chắc vãn gặp nhỉ?
🐧 Còn bé miyuki thì xứng đáng ngồi nhìn 2 ả nu9 chơi main th
Xem thêm
Ơ còn bà miyasase thì sao ?
Xem thêm
oh, sao tôi k nhận ra cái flag to đùng về hs cấp 3 nhờ
Xem thêm
Absolute second girlfriends
Xem thêm
Ý là :))))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Ý là choáy à🤯
Xem thêm
@Yoamete: tuyệt đối bạn gái (thứ 2)
Xem thêm
vl lol main chơi xong bỏ , thua jack đúng 3 đứa con ;)))
Xem thêm