Em sẵn lòng làm bạn gái t...
Nishi Jouyou (西 条陽) ReTake (Re岳)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 8

Chương 27 : Cuộc Đàm Phán Hòa Bình Hóa Kyoto

10 Bình luận - Độ dài: 9,235 từ - Cập nhật:

Chủ nhật, tôi lên chuyến tàu shinkansen sớm nhất để quay trở về Kyoto.

Tới nơi, tôi bắt đầu đi bộ về phía căn hộ ở Yamashina.

Căn hộ ấy là nơi tôi thuê sau khi chia tay với Tono vào mùa đông năm ấy.

Nó cũ kỹ và chật hẹp chẳng kém gì Sơn nữ trang, nhưng vì nằm ở Yamashina nên tiền thuê còn rẻ hơn cả mớ. Hơn nữa, đối với cả chung cư Sakura nơi đông đúc người ở, nơi này gần như chẳng có lấy một ai – toàn bộ các phòng hầu như bỏ trống. Một chốn đầy sự cô độc bởi chẳng có bạn bè, người thân.

Chỉ đơn giản là một căn phòng lát chiếu tatami trong một khu nhà gỗ cũ kỹ.

Tôi đặt hành lý vào phòng, cầm theo cần câu rồi lại bước ra ngoài. Tôi đi về phía con đường mòn xuyên núi, hướng sang tỉnh Shiga.

Tôi vừa hái rau dại, vừa tiếp tục men theo con đường. Đến khi cảm thấy đã đủ, tôi chuyển sang câu cá ở con suối gần đó. Khi trong tay đã có đủ rau và cá, tôi xuống núi. Lúc ấy trời vẫn chưa đến trưa.

Về đến căn hộ, tôi cất cần câu, cho rau dại vào túi, bỏ cá vào hộp giữ lạnh rồi lại đạp xe đến Higashiyama.

Tôi dừng xe ở bãi đỗ của chung cư SAkura.

Khi bước vào căn phòng cũ của mình, đập vào mắt là khoảng trống thênh thang.

Ánh sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên những hạt bụi lơ lửng, lấp lánh.

Chiếc bàn sưởi từng nằm giữa phòng, bàn cờ tướng, mấy món đồ lặt vặt gom góp được – tất cả đều đã biến mất. Tôi đã dọn hết những thứ thiết yếu sang Yamashina, còn những gì không cần thiết thì đem vứt bỏ.

Vô thức nằm bệt xuống chiếu tatami, dang rộng hai tay.

Những thứ còn sót lại trong tâm trí là những ký ức ấm áp lại hiện về.

Chơi mạt chược, câu cá, tiếng đàn hồ vang vọng, lễ hội đêm Gion.

Tôi đã từng được mọi người yêu quý. Tôi cũng yêu quý họ. Những ngày tháng tràn ngập tiếng cười và niềm vui ấy.

Tôi không hủy hợp đồng thuê căn phòng này có lẽ cũng vì lòng tôi vẫn chưa thực sự buông bỏ.

Nhưng—

Tôi biết mình đã buông tay rồi.

Lúc từ Hokkaido trở về, tôi đã nói thật với Fukuda. Rằng tôi từng có một vài chuyện với Hayasaka và Tachibana hồi cấp ba. Và giờ tôi muốn hoàn thành những điều còn bỏ dở từ hồi đó. Vì vậy, tôi không thể ở bên Tono được nữa. Tôi đã xin lỗi vì đã giấu cậu ta chuyện này, rồi cúi đầu nhận lỗi.

Chuyện đó diễn ra ngay trước cửa nhà Fukuda.

Sau khi nghe xong, Fukuda nói:

"Đồ khốn kiếp."

Khuôn mặt cậu ta vừa cười, vừa như muốn khóc – một biểu cảm mơ hồ giữa mỉa mai và đau đớn.

"Nói thật thì, tui không biết phải làm sao nữa. Đối với một kẻ như ông, tui thực sự không biết nên nói thế nào."

Những lời ấy còn khiến tôi đau hơn cả khi bị chửi thẳng mặt. Và điều khiến tôi tuyệt vọng hơn cả, là việc mình lại để một người như Fukuda nói ra những lời như thế.

"Tui chẳng còn gì để nói cả… xin lỗi."

Nói xong, Fukuda từ từ khép cánh cửa lại.

Tôi cứ đứng lặng trước nhà cậu ấy, bất động như hóa đá.

Còn về Tono—

Từ sau khi tôi về Kyoto, cô ấy gần như không rời khỏi phòng, cũng không liên lạc với Miyamae. Vì không tham gia hoạt động câu lạc bộ, nên các bạn trong đội bóng chuyền nữ đã chặn tôi ngay trước chung cư Sakura. Tôi cúi đầu, xin lỗi họ.

Dù là lỗi của tôi hoàn toàn, nhưng tôi vẫn luôn hy vọng Tono có thể quay lại với cuộc sống bình thường. Vì vậy, biết rằng mọi chuyện là thừa thãi, tôi đã thử đến chào cô ấy.

Tuy nhiên, dù tôi ấn chuông bao nhiêu lần, Tono vẫn không trả lời. Tin nhắn gửi đi cũng không hiện "đã đọc".

Vì thế tôi đã quyết định rời bỏ Sơn nữ trang. Tôi nghĩ, chỉ cần tôi còn hiện diện ở đây, mọi người sẽ không thể nào mỉm cười được nữa. Nên tôi thuê phòng ở Yamashina, dọn sạch mọi tàn tích.

Sau đó, tôi chỉ còn lại một mình, ngồi trong căn phòng trống trải, suy nghĩ về việc bỏ học, rời khỏi Kyoto.

Với tôi, đó giống như một nghi lễ cần phải trải qua.

Đúng lúc ấy—

Hamanami liên lạc với tôi.

Em ấy bảo, Tono cuối cùng cũng chịu rời phòng, đi sinh hoạt câu lạc bộ trở lại, nhưng tinh thần cực kỳ tồi tệ. Fukuda cũng bắt đầu nghỉ học nhiều hơn.

Nghe vậy, tôi tự hỏi:

Liệu chỉ rời xa họ thôi, có được xem là một lời xin lỗi thực sự? Có được xem là sự đền bù?

Tôi không rõ Tono và Fukuda đang trông đợi điều gì.

Nhưng tôi vẫn muốn họ có thể trở lại. Dù họ căm ghét tôi, ghét đến tận xương tủy, tôi vẫn hy vọng họ có thể sống một cuộc đời đáng được chúc phúc.

Tôi có thể làm gì cho họ? Tôi nên làm gì?

Sau một hồi trăn trở—

Cảnh vật lại quay về với hiện tại, nơi căn phòng trống trơn trong Yamashina.

Tôi ngồi dậy khỏi chiếu tatami, mở hộp giữ lạnh, lấy cá ra. Sau đó tôi trải lá tre vào trong giỏ tre, đặt cá và rau dại sáng nay lên trên.

Tôi cầm giỏ bước ra khỏi phòng, mang đến trước cửa nhà Fukuda.

Có thể người ta sẽ cho rằng tôi ngu ngốc.

Nhưng với tôi, đây là việc duy nhất tôi có thể làm lúc này. Dù là như thế—

Trước khi rời đi, tôi vẫn muốn làm điều gì đó. Điều gì đó có thể giúp họ quay lại với cuộc sống hằng ngày.

Đây là điều tôi nghĩ tới mỗi cuối tuần.

Vì điều đó, sáng nay tôi đã từ Tokyo đến Kyoto.

Trong giỏ tre có ba phần rau và cá. Một phần cho Fukuda. Một phần cho ông già Daidouji. Phần còn lại dành cho Tono.

Sau khi để phần của Fukuda trước cửa nhà cậu ấy, tôi lên lầu, định đặt phần của ông già Daidouji trước cửa, thì cánh cửa đột ngột mở ra.

"Kirishima, lâu quá rồi đấy."

Ông già Daidouji xuất hiện nơi khung cửa.

"Tui biết kiểu gì ông cũng sẽ quay lại vào khoảng thời gian này. Vào đi."

Phòng của ông già Daidouji vẫn bừa bộn như mọi khi. Một ngọn núi hỗn độn được tạo nên từ kính thiên văn, mô hình tên lửa, và đủ thứ nhạc cụ dân tộc kỳ quái. Giữa phòng là một chiếc lò than nhỏ đang cháy âm ỉ.

"Ngồi đi."

Tôi kéo ghế ngồi xuống. Ông già Daidouji mở cửa sổ, rồi bắt đầu nướng cá trên lò than.

Anh ấy còn chuẩn bị kỹ càng cả củ cải bào và nước tương.

"Tui nghe nói giờ không còn tổ chức buổi nướng cá ngoài đường nữa à?"

"Vì chẳng còn ai tham gia nữa. Lần cuối cùng chỉ có tui với Miyamae, mà trông cô ấy lúc ấy thật sự rất cô đơn."

Than cháy lách tách, vang lên những âm thanh nhỏ xíu.

"Kirishima từng để cá trước cửa để kêu gọi buổi nướng cá… nhưng để làm lại thì cần thêm chút thời gian."

Ông già Daidouji lặng lẽ nhìn con cá đang nướng trên than, lớp da cá bắt đầu chuyển màu, mỡ rỉ ra tí tách.

"Tui nghe nói ông còn để cả cuốn sổ ghi chép trước nhà Fukuda?"

"Vâng…"

Vì tôi mà Fukuda dạo này hay nghỉ học, tinh thần sa sút. Nên tôi đã đến lớp, chép lại bài giảng, rồi đem cuốn sổ đến để trước cửa nhà cậu ta.

Chuyện này, thật ra năm nhất đại học Fukuda cũng từng làm cho tôi.

Tôi đã nhận được quá nhiều từ mọi người. Bây giờ, tôi chỉ mong mình có thể đền đáp lại đôi chút. Tôi muốn giúp mọi người ở Kyoto trở lại như xưa, muốn để Miyamae có một nơi để quay về. Sau khi hoàn thành lễ rửa tội của mình, tôi sẽ rời khỏi nơi này.

"Đây là ý định thực sự của Kirishima à?"

"Vâng."

"Nghe chẳng khác gì một cuộc đàm phán bình thường hóa Kyoto nhỉ."

"Nhưng mà… cũng có lúc tui nghĩ, có khi mình chẳng nên làm gì cả mới là tốt nhất."

"Tại sao lại nghĩ vậy?"

"Vì người làm tổn thương mọi người là tui. Giờ lại muốn mọi người vực dậy, nghe thật kiêu ngạo… cứ như thể tui chỉ đang tìm cách để được tha thứ. Tui không thể ngăn được suy nghĩ ấy…"

Thành ra, đôi khi tôi cũng nghĩ… lẽ ra cứ rời khỏi đây thật nhanh mới là cách đúng đắn.

Nhưng ông già Daidouji lắc đầu.

"Nghĩ gì trong lòng thì cũng chẳng có nghĩa lý gì đâu. Nếu muốn thay đổi người khác, thứ duy nhất có thể làm được là hành động. Nếu đã nghĩ ra điều gì nên làm, thì cứ làm đi."

Rights, Camera, Action!

Vừa nói, anh ấy lấy ra chiếc bảng mà mấy đạo diễn phim thường dùng khi quay, "tách" một cái giòn tan.

"Sao trong phòng ông lại có cái đó?"

"Nếu tui không nghiên cứu vũ trụ, thì đã làm đạo diễn phim từ lâu rồi."

Nhân tiện, cái bảng phát ra âm thanh kia gọi là clapperboard, bảng cảnh quay.

"Dù sao thì—"

Ông già Daidouji nói tiếp.

"Quan hệ giữa người với người là như thế đấy. Dù là gia đình, người yêu hay bạn bè, trong bất kỳ mối quan hệ nào cũng sẽ có lúc vô tình làm tổn thương nhau, phản bội nhau. Nhưng người đã từng tổn thương người khác, rồi muốn bù đắp lại, đó là chuyện rất tự nhiên."

Anh ấy bảo, việc nghĩ rằng mình có thể mãi mãi chỉ làm điều tốt với người khác là quá ngây thơ — thậm chí có phần ngạo mạn.

"Cho nên, tui nghĩ chuyện Kirishima ông đang làm ấy, tuy nhìn không ngầu chút nào, nhưng không hề đê tiện, cũng không sai."

Tôi không biết liệu hành động của mình có mang đến kết quả tốt đẹp gì không.

"Nhưng vậy cũng chẳng sao cả. Coi như đó là một cuộc đàm phán hòa bình hóa ở Kyoto. Chỉ cần cố gắng làm hết những gì ông có thể."

Đó là điều ông già Daidouji nói.

"…Cảm ơn ông."

"Nhưng mà chắc chắn sẽ rất gian nan đấy."

Anh ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có thể thấy tòa nhà cao tầng của Chung cư Sakura.

"Tono ngoài việc đến trường và tham gia câu lạc bộ thì gần như không ra khỏi phòng. Cứ như một bức vách sắt vậy."

Tôi nên làm gì mới được?

Anh ấy vừa chấm cá nướng vào chút giấm cam, vừa chậm rãi nói:

"Nghe nói tuần sau có một trận bóng chuyền rất quan trọng, tổ chức ở Shizuoka."

"Shizuoka?"

"Từ Tokyo đi đến đó cũng không quá xa nhỉ."

Tôi cúi đầu cảm ơn ông già Daidouji rồi rời đi.

Nếu tuần sau tôi đến Shizuoka cổ vũ cho Tono, liệu cô ấy có chịu chấp nhận tôi không?

Việc tôi đi cổ vũ liệu có ích gì không?

Dù nghĩ vậy, nhưng dạo gần đây sức khỏe của Tono rất tệ. Nên tôi chỉ hy vọng có thể làm được chút gì đó cho cô ấy.

Chỉ cần lời xin lỗi của tôi có thể giúp Tono lấy lại tinh thần, thì bất cứ chuyện gì tôi cũng sẵn lòng làm.

Nếu cô ấy muốn tôi biến mất, tôi cũng sẽ ra đi.

Mang theo những suy nghĩ ấy, tôi rời khỏi Sơn nữ trang đi đến Chung cư Sakura, đứng trước cửa phòng Tono.

Tôi lại đặt phần cá và rau củ trước cửa, như mọi lần, rồi chuẩn bị rời đi — thì bỗng nghe tiếng cửa mở ra.

Quay đầu lại, tôi thấy Tono đang đứng ở ngưỡng cửa.

Cô ấy nhìn hộp đồ ăn rồi nói:

"Làm mấy chuyện như thế này, chẳng có ý nghĩa gì đâu."

"Anh chỉ muốn Tono có thể vực dậy—"

"Em đâu phải 'cáo con Gon' đâu chứ. "

(Gon, the Little Fox)

Tono nói.

"Dù anh có đem bao nhiêu đồ ăn đến đây, cũng chẳng thay đổi được gì đâu… làm gì có chuyện dễ dàng thế chứ?"

Nghe xong, tôi không thốt được lời nào.

Cô ấy hoàn toàn nói đúng.

Đứng nói chuyện như vậy cũng không tiện.

Tono vừa nói vừa mời tôi vào phòng. Khuôn mặt cô ấy lạnh lùng, giọng nói cũng chẳng mấy vui vẻ. Tôi bước vào, Tono xoay lưng lại, đi sâu vào trong rồi ngồi xuống một chiếc gối ôm đặt trên sàn, ôm đầu gối, cúi mặt.

"Anh cứ đến đây rốt cuộc là để làm gì?"

"Anh chỉ muốn làm điều gì đó trong khả năng của mình thôi mà…"

Tôi vừa nói, vừa đặt giỏ tre đựng cá và rau dại vào trong bếp.

“Cái đó em không cần.”

Tono nói.

“Em không thấy đói.”

“Vậy thì mấy thứ như vậy, từ giờ anh không nên mang đến nữa phải không?”

“...Tuỳ thôi. Nhưng em sẽ đưa chúng cho Daidouji.”

Tono ôm gối, cúi đầu nói nhỏ.

Đã mấy tháng rồi tôi không bước vào phòng của Tono. Trông có vẻ lộn xộn hơn trước một chút. Bồn rửa vẫn còn bát đĩa chưa rửa, quần áo thì vứt bừa bộn khắp sàn nhà.

Tôi đứng trong bếp, bắt đầu rửa bát, rồi gấp lại từng món quần áo.

“Không cần phải làm mấy chuyện đó cho người yêu cũ vừa mới đá mình đâu. Bình thường thì chẳng ai bận tâm đâu.”

“Nhưng... người sai là anh mà...”

Thông thường, đối với một người từng yêu, việc tốt nhất là không nên làm gì cả.

Để ta không khỏi lưu luyến cái gọi là quá khứ.

Thế nhưng—

“Anh không muốn những chuyện này ảnh hưởng đến cuộc sống và tương lai của Tono. Dù anh biết đây là mong muốn rất ích kỷ của mình…”

Trên bàn, những cuốn manga nằm vương vãi.

Tôi gom chúng lại, xếp theo thứ tự từng tập.

Vừa mới xếp xong, Tono vươn tay, đẩy đổ đống sách.

Manga lại văng tứ tung xuống sàn.

“Tono…”

Tôi lại nhặt từng cuốn lên, sắp lại một lần nữa. Nhưng chưa kịp hoàn thành, Tono lại đưa tay đẩy tất cả qua một bên.

Cứ thế lặp đi lặp lại ba lần.

Tôi không khỏi nhớ lại khoảng thời gian khi chúng tôi còn bên nhau.

Lúc ấy, Tono thường tiện tay ném quần áo vừa thay lên giường. Tôi vừa cười vừa bảo, “Tono thật là tùy tiện ha~”, rồi giúp cô ấy gấp gọn lại. Kết quả là Tono bướng bỉnh nói, “Để vậy mặc lại cho tiện, em cố ý đó!” rồi lại ném đồ lên giường như cũ.

Thế là tôi lại gấp, cô ấy lại ném.

Rồi hai đứa cùng nhìn nhau bật cười.

Nhưng giờ, Tono lại cúi đầu, không nói gì.

Rõ ràng ngày xưa chúng tôi từng vui vẻ đến thế. Rõ ràng là cùng một hành động, vậy mà giờ đây lại không thể nào cười lên được như trước.

Ký ức vẫn còn ấm áp, vậy mà căn phòng này lại buốt lạnh đến lạ, khiến tôi nhận ra mình đã tàn nhẫn đến nhường nào.

Rõ ràng là chính tôi chọn rời đi, rõ ràng là đã quay lưng lại rồi, vậy mà vẫn không kiềm được mong muốn quay về ngày ấy.

Có lẽ, Tono cũng đang nhớ lại những điều tương tự.

Đến lần thứ ba đẩy đổ đống manga, cô ấy cuối cùng cũng bật khóc.

Đôi mắt đỏ hoe, từng tiếng nấc không dừng lại.

“…Xin lỗi.”

“Tại sao Kirishima lại phải xin lỗi chứ?”

Tono lập tức dùng tay lau nước mắt.

“Nếu anh thật sự muốn em vực dậy, thật ra có một cách rất đơn giản.”

—Đó là:

“Kirishima, chỉ cần anh quay về bên em là được mà. Bỏ lại mọi thứ ở Tokyo, trở về nơi đây. Như thế em sẽ có lại sức sống.”

Trước lời thỉnh cầu của cô ấy, tôi không thể nói được gì.

Thấy tôi im lặng, Tono lại cúi đầu.

“Ngày xưa, mỗi khi em cảm thấy buồn, Kirishima sẽ xoa đầu … hoặc ôm em một cái… nhưng giờ, anh sẽ không làm thế nữa, phải không?”

“Chuyện đó…”

“Rửa bát, dọn dẹp, mang cá đến… em không cần những thứ đó. Em chỉ muốn Kirishima quay trở lại thôi.”

Tôi hiểu rất rõ, Tono thật sự mong muốn điều gì. Nhưng tôi không thể đáp lại điều ấy.

Nếu hỏi tôi còn yêu Tono không? Tất nhiên là có. Nhưng... đây không phải chuyện chỉ cần “còn yêu” là đủ để giải quyết.

Tôi định mở miệng, định nói ra những gì cần nói.

Nhưng bất kể là câu từ nào, tôi đều cảm thấy nó sẽ khiến mình trở nên vô cảm và lạnh lùng. Tôi cứ do dự, chẳng thể tìm được lời thích hợp.

Không lâu sau—

“Anh đi đi.”

Tono ngẩng đầu lên, gương mặt gần như sắp khóc, nói với tôi như vậy.

“Nếu anh không thể làm vậy, thì Kirishima chẳng còn gì có thể làm cho em nữa đâu.”

Thứ Hai, tôi bắt đầu kỳ thực tập sư phạm với tâm trạng nặng nề.

Ngay cả trong giờ học, đôi khi tôi vẫn không thể ngăn mình nghĩ đến một chuyện.

Cuối tuần tới… tôi có nên đến Shizuoka để cổ vũ cho Tono hay không?

Đây là một câu hỏi thật sự khó trả lời.

Sẽ có người nghĩ rằng, người bị bỏ rơi thì nên quên đi quá khứ càng sớm càng tốt. Nếu như điều đó giúp Tono vực dậy, thì có lẽ tôi nên hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô ấy, không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Thế nhưng, tôi vẫn còn những việc nhất định phải làm. Chẳng hạn như, chuẩn bị một nơi mà Miyamae có thể trở về. Và trên hết, tôi thật sự lo cho Tono. Nếu cứ mặc kệ, lỡ như tình trạng của cô ấy ngày càng tệ đi, thì tôi nhất định phải can thiệp.

Cũng như đối với Fukuda vậy.

“Có những lần vấp ngã trong đời, có thể gọi là ‘vấp ngã chí mạng’.”

Tôi nói qua loa ngoài điện thoại, bật loa ngoài.

Đó là vào giờ nghỉ trưa, tôi gọi từ phía sau dãy nhà trường.

“Chỉ cần một chuyện thôi, cũng có thể khiến cuộc đời một người trật khỏi đường ray mãi mãi. Mà lạ lắm, những chuyện như thế, ngay tại thời điểm ấy lại trông thật nhỏ nhặt, chẳng đáng gì.”

[Khoan đã, anh gọi điện từ Tokyo vào giữa giờ nghỉ của kỳ thực tập chỉ để triết lý chuyện đời với em thhooi à?]

Giọng phản đối vang lên từ phía đầu dây bên kia.

Là Hamanami.

[Anh tưởng em rảnh lắm à?]

“Đôi lúc, anh lại nhớ về một người bạn hồi cấp hai.”

Cậu ấy là một người vô cùng thông minh.

Lúc nào cũng được điểm tuyệt đối trong các kỳ thi, không chỉ giỏi lý thuyết mà còn sắc bén trong suy nghĩ. Ai cũng tin rằng sau này cậu ấy sẽ vào được đại học danh tiếng và trở thành người thành đạt.

Thế rồi một ngày, trong một kỳ kiểm tra, cậu ấy bất ngờ bị điểm liệt vài môn. Khó tin đến mức như đùa. Có lẽ là do không khỏe, hoặc trùng phải đề bài không hợp sở trường. Dù là lý do gì, kỳ thi đó đã trở thành bước ngoặt.

Lúc đầu, sự thay đổi không rõ ràng. Cậu ấy bắt đầu nghĩ học giỏi cũng chẳng để làm gì, dần dà chẳng buồn làm bài tập nữa.

Giờ nghĩ lại, có lẽ cậu ấy đang cố gắng bảo vệ lòng tự trọng bằng cách tự phủ nhận giá trị của việc học.

Nhưng lúc ấy, cả chúng tôi và bản thân cậu ấy đều không nhận ra.

“Thực ra, cậu ta vốn chẳng thông minh gì cả.” — người ta bắt đầu nói thế.

Và sau những lời như vậy, không biết vô tình hay cố ý, cậu ấy càng ra sức hạ thấp việc học. Rồi chẳng mấy chốc, cậu trở thành một trong những học sinh hư nhất lớp, học hành bết bát, và không thi lên được cấp ba.

Giờ thì chẳng ai biết cậu ấy đang ở đâu, sống ra sao.

Chỉ nghe nói, cậu ấy đã vay mượn rất nhiều tiền từ bạn bè.

Mọi chuyện bắt đầu chỉ từ một kỳ thi định kỳ bình thường của cấp hai.

Từ một cú vấp nhỏ bé.

Một “vấp ngã chí mạng”.

Dĩ nhiên, không phải ai cũng vì thế mà sụp đổ.

Nhưng điều tôi muốn nói, cho dù chỉ là một chuyện nhỏ, nó vẫn có thể âm thầm để lại một vết nứt không thể vá lành trong cuộc đời một con người.

Và vết thương từ tình yêu, thường chính là điểm khởi đầu cho những cú vấp ấy.

Cho nên——

“anh không muốn chuyện lần này trở thành ‘vấp ngã chí mạng’ đối với Tono hay Fukuda.”

[Ra là vậy… Câu chuyện thì dài thật, em chẳng biết nên phản biện từ đâu, nhưng kết luận thì… có lý phết.]

“Thật vậy sao.”

Tono hiện tại tinh thần rất tệ, liên tục thất bại trong thi đấu. Fukuda thì hay trốn học. Những điều đó khiến tôi thấy bất an trong lòng.

[Nhưng rồi sao? Kirishima, chẳng phải anh đang bị Miyuki đeo bám hay sao, còn hơi đâu mà lo hết chuyện này chuyện nọ?]

“Ba mặt trận cùng lúc.”

[…Lại bắt đầu nói mấy câu kỳ cục rồi đấy.]

“Chăm sóc Tono và những người khác ở Kyoto. Giúp Miyamae quay về nơi cô ấy từng thuộc về. Và chấm dứt dứt khoát với mối quan hệ giữa tôi và Miyuki. Lần này, tôi sẽ giải quyết cả ba việc đó cùng lúc.”

Vì có ba việc cần toàn lực đối mặt, mỗi việc đều phải chính diện đương đầu, nên tôi gọi đó là “ba mặt trận”.

“Anh sẽ hoàn thành tất cả điều này với một thái độ tích cực nhất.”

[Lại nữa rồi! Cái chủ nghĩa lạc quan vô nghĩa!]

“Bi quan thì chẳng thay đổi được gì mà.”

Tôi vừa nói, vừa đưa ánh mắt về phía xa.

“Thật ra từ nãy đến giờ, Miyuki vẫn đang lén nhìn anh từ sau dãy nhà trường.”

Trong giờ nghỉ trưa, khi tôi vừa rời khỏi phòng giáo viên, hình như em ấy đã bám theo rồi.

Chắc lại định lấy cớ hỏi bài để bắt chuyện đây mà.

“Đến lúc phải dạy cho cô nhóc đó một bài học rồi.”

[Anh có chắc không đấy?]

“Anh với cương vị là người lớn, chẳng lẽ lại thua một nữ sinh cấp ba?”

[Càng nghe càng giống kiểu tự dựng flag ấy!?]

“Anh sẽ cho cô bé biết thế nào là lễ độ.”

[Em thấy anh nên bình tĩnh lại thì hơn…]

“Để anh cho cô bé này thấy uy nghiêm của một người làm thầy.”

[Anh hoàn toàn không nghe em nói đúng không!?]

“Đợi đã nào, Miyuki!”

[Kirishima—!]

Tôi dập máy, bước về phía Miyuki đang trốn sau dãy nhà trường.

Thấy tôi phát hiện ra, Miyuki vội vàng chỉnh lại tóc mái và váy áo.

“Thật… thật trùng hợp quá nhỉ, thầy Kirishima!”

“Không hề, em bám theo tôi đấy à?”

“Chuyện đó…”

Mặt Miyuki bỗng đỏ bừng, cúi gằm xuống nhìn mũi giày, ngập ngừng nói:

“Làm… làm ơn hãy hẹn hò với em!”

“Miyuki, chuyện này không thể được.”

Tôi trả lời với dáng vẻ nghiêm khắc, đúng mực của một người thầy.

Vừa dứt lời, gương mặt Miyuki thoáng chút u sầu, cúi thấp đầu.

“Nhưng mà… em… từ hồi cấp hai đã luôn thích thầy Kirishima… em nghe nói, hồi đó thầy…”

Trong những lúc thế này, cần phải dứt khoát nói rõ ràng. Vì vậy, tôi thẳng thắn, dứt khoát nói ra:

“Miyuki, em quá trẻ con so với thầy.”

“Trẻ...”

“Và, em rất dễ thương.”

“Dễ thương...”

“Vì vậy, em nên hẹn hò với một chàng trai đẹp trai cùng trang lứa, yêu đương một cách lành mạnh. Những người đàn ông lớn tuổi trông có vẻ hấp dẫn, chỉ là ảo tưởng của em thôi.”

Tôi đã nghĩ mình nói như vậy là đủ rõ ràng rồi. Thế nhưng — gương mặt của Miyuki lại bừng sáng.

“Hả? Sao lại vậy?”

“Trẻ… dễ thương…”

“Cảm giác như em chỉ nghe đúng mấy chỗ không nên nghe thì phải?”

Cứ như bị cắt nghĩa mất rồi.

“Thầy Kirishima nghĩ em trẻ trung và dễ thương...”

Miyuki vui sướng nhảy cẫng lên, nắm chặt lấy tay tôi.

“Thầy chỉ không dám nhận lời em vì lo Ủy ban Giáo dục, vì sợ dính vào tai tiếng, đúng không ạ?”

“Không! Không phải vậy chút nào!”

“Dù thầy có động lòng, em cũng tuyệt đối không nói cho ai biết đâu! Em rất nghiêm túc đấy!”

Đúng lúc ấy, chuông báo tiết học vang lên, báo hiệu giờ nghỉ trưa đã kết thúc.

Miyuki bước về lớp với tâm trạng vui vẻ phơi phới.

Còn tôi thì chỉ biết thở dài, bất lực.

Phải nói thật, tình hình bây giờ đúng là không ổn chút nào.

Tin đồn về mối quan hệ thân thiết bất thường giữa thực tập sinh và học sinh đã lan khắp trường.

Dù tôi vẫn giữ vững lập trường của một người thầy, nhưng — vấn đề là Miyuki chẳng hề che giấu tình cảm dành cho tôi, đến nỗi cả trường ai cũng bàn tán.

Em ấy sẽ kéo tay áo vest của tôi giữa đám đông, gọi tôi đầy ngượng ngùng, hay đỏ mặt lúng túng ngay giữa giờ học.

“Bạn Tachibana lớp 12 chắc chắn đang thích thầy Kirishima nhỉ?”

Tiếng xì xào râm ran từ học sinh, cuối cùng cũng truyền đến cả phòng giáo viên.

Vì chuyện này, trong buổi họp sáng ở phòng giáo viên, trưởng khối còn đặc biệt nhắc nhở tôi:

“Học sinh ở độ tuổi này rất dễ nhìn lệch vấn đề. Tuyệt đối không được để xảy ra sai lầm.”

Ánh mắt ông ấy nhìn tôi đầy ẩn ý.

Nếu cứ tiếp tục thế này, cả tôi và Miyuki đều sẽ chẳng có kết cục gì tốt đẹp.

Phải làm sao đây...

Vừa nghĩ thế, tiết học chiều kết thúc, tan học.

“Kirishima, cùng về nhé.”

Tôi vừa bước ra khỏi phòng giáo viên thì Hayasaka đã lên tiếng. Cô ấy còn ghé sát lại, thì thầm:

“Để em đưa thầy về. Lỡ bị em gái nhà Tachibana bám theo thì phiền lắm.”

Thế nhưng, ngay giây sau đó—

“Thầy Kirishima!”

Giọng Miyuki vang lên.

Vừa tiếp cận, cô bé đã khoác tay tôi thân mật.

Thấy vậy, Hayasaka nở nụ cười gượng gạo.

“Trò Tachibana, em làm vậy không hay đâu. Đây là trường học, sự thân mật giữa thầy trò dễ gây hiểu lầm cho người khác đấy.”

“Không sao đâu, vì đây không phải là hiểu lầm.”

Miyuki trừng mắt nhìn Hayasaka.

“Cô Hayasaka, cô lúc nào cũng cản trở em và thầy Kirishima nhỉ?”

“Cô chỉ đang nghĩ cho tương lai của em thôi, Tachibana.”

“Thầy Kirishima nói em trẻ và dễ thương mà.”

“…”

Hayasaka im lặng. Tình hình bắt đầu căng thẳng rồi.

“Thầy Kirishima thích em. Vậy nên, cô Hayasaka, cô bỏ cuộc đi là vừa. Cô chỉ là món ăn phụ được mấy nam sinh ưa thích, không thể nào thắng được một nữ sinh trung học trẻ trung đâu!”

Tôi thầm nghĩ — tuổi trẻ quả thật là đáng sợ.

Hayasaka vẫn giữ nụ cười trên môi, nhìn tôi nói:

“Kirishima, thầy ra xe em ngồi chờ trước đi. Em cần ‘hướng dẫn’ cho bạn học này chút đã.”

Cô ấy mỉm cười chỉ ngón tay cái về phía phòng Hướng dẫn học sinh.

Nhìn cách nói chuyện, chắc chắn không phải là kiểu hướng dẫn thông thường.

Thế nhưng, Miyuki cũng không chịu kém.

“Em không đi đâu. Vì em còn có hẹn với thầy Kirishima.”

“Này này…”

Lông mày Hayasaka giật nhẹ, cố giữ nụ cười gượng gạo:

“Chuyện đó không được đâu. Thầy là nam nên hạn chế ở riêng với nữ sinh. Thầy Kirishima sẽ không làm chuyện như vậy đâu.”

“Thầy Kirishima?”

“À, xin lỗi. Cô lỡ để lộ việc bọn cô thân thiết quá nhỉ. Trong trường nên giữ quan hệ đồng nghiệp, chết rồi chết rồi.”

Hayasaka thản nhiên chiếm thế thượng phong.

Nhưng Miyuki chẳng chịu lùi bước.

“Cô có ngăn cản thế nào cũng vô ích. Em có lý do chính đáng để ở riêng với thầy Kirishima.”

Nói rồi, Miyuki lấy ra từ trong cặp —

Một bài kiểm tra nhỏ với điểm dưới trung bình.

“Em bị điểm liệt trong bài kiểm tra. Nên bắt buộc phải học phụ đạo. Môn này là do thầy Kirishima phụ trách, nên người dạy phụ đạo chính là thầy.”

“Đó là bài mà ai cũng làm được điểm tối đa cơ mà?”

“Nhưng em lại bị điểm liệt. Lần này chắc chỉ mỗi em trượt thôi, nhưng cũng đành chịu. Vì vậy—”

Miyuki bấu lấy tay tôi, má ửng hồng.

“Vậy thì, thầy Kirishima... xin thầy hãy dạy dỗ em…”

Nói rồi, cô bé kéo tay tôi đi về phía lớp học.

“Thầy Kirishima, hãy dạy cô bé này đàng hoàng đấy, với tư cách là một người thầy... và là một người lớn.”

“À... ừm...”

Trong ánh mắt tiễn đưa đầy áp lực của Hayasaka, tôi bị Miyuki lôi vào lớp học.

Trước khi vào lớp, tôi lên tiếng như một người thầy thực sự:

“Em đối xử với cô Hayasaka kiểu đó là không tốt đâu.”

“Là do cô ta sai. Lúc nào cũng ra vẻ ‘cô hiểu thầy Kirishima nhất’... Nhưng mà, bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta thôi…”

Miyuki đỏ mặt, bẽn lẽn nói nhỏ.

“Em và thầy Kirishima, sau giờ tan học, trong lớp học chỉ có hai người…”

“Chỉ là phụ đạo thôi.”

Tôi nhấn mạnh. Nhưng Miyuki ngước lên, nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Hôm nay, nhất định em sẽ khiến thầy nhìn thẳng vào tình cảm của em. Em thật sự nghiêm túc. Xin thầy đừng dùng những lý do như ‘vì em là học sinh’, ‘vì thầy là giáo viên’ để trốn tránh nữa.”

Nhưng đúng khoảnh khắc tôi mở cửa lớp —

“Hả?”

Miyuki thốt lên ngỡ ngàng.

Lẽ ra bài kiểm tra đó chỉ có mình cô ấy bị điểm liệt.

Thế nhưng, trong lớp đã có một người khác ngồi ngay ngắn, mở sách chờ đợi.

Là bạn Kadowaki, chủ tịch câu lạc bộ hợp xướng — cũng là người cùng câu lạc bộ với Miyuki.

“Tại sao…”

“Vì bạn ấy cũng bị điểm liệt.”

“Bài đó ai cũng làm điểm tuyệt đối cơ mà...”

Miyuki phồng má tức tối nhìn tôi.

— Đúng vậy, tôi cố tình chấm bài của Kadowaki dưới điểm chuẩn.

Tôi là Kirishima Shirou — một người thầy nhiệt huyết.

Tôi không để bản thân bị hoàn cảnh xung quanh dắt mũi.

Tất nhiên, tôi sẽ giúp học sinh vượt qua rắc rối. Tôi sẽ xúc tiến cuộc đàm phán tái hòa nhập cho Miyamae, đồng thời hòa giải cuộc chiến nam nữ trong câu lạc bộ hợp xướng ở Kyoto. Vì vậy, tôi đã suy nghĩ rất nghiêm túc.

Lần này, Kirishima Shirou khác bọt rồi!

Trong lớp học lúc tan trường, buổi học phụ đạo chính thức bắt đầu, với hai người tham gia là Miyuki và Kadowaki.

Đây là một phần trong “chiến dịch ba mặt trận” – vấn đề của câu lạc bộ hợp xướng.

Do mâu thuẫn giữa nam và nữ, câu lạc bộ đã rơi vào tình trạng phân hóa. Kadowaki, với tư cách là trưởng câu lạc bộ, muốn hàn gắn rạn nứt, và Miyuki – phó câu lạc bộ – từng nỗ lực phối hợp. Thế nhưng, khi Kadowaki đem lòng yêu Miyuki, em ấy ã ngừng tham gia các hoạt động, khiến sự đối lập giữa hai bên ngày càng gay gắt, thậm chí còn ảnh hưởng đến quyền tham gia thi đấu.

Với tư cách là giáo viên, tôi đã nghĩ ra một kế hoạch để hàn gắn mối quan hệ giữa trưởng và phó câu lạc bộ.

Và thế là——

“Buổi phụ đạo hôm nay, hai em sẽ dạy lẫn nhau.”

Tôi tuyên bố.

“Việc giảng dạy sẽ hai người giúp hiểu sâu hơn. Kadowaki đã ôn bài từ trước, vậy em hãy dạy Tachibana trước đi.”

Tachibana ra vẻ khó chịu, trong khi Kadowaki chỉ cười gượng. Tôi hiểu tâm trạng của em ấy, nhưng đây là bước đầu tiên em buộc phải vượt qua.

Tôi trao cho em ấy một ánh nhìn khích lệ. Do dự một chút, cuối cùng Kadowaki cũng rụt rè tiến lại chỗ ngồi của Miyuki và bắt đầu giảng bài. Và ngay khoảnh khắc đó——

“Này—!”

Tôi không nhịn được phải lên tiếng. Miyuki vừa nghe giảng, vừa nghiêng người ra sau như thể muốn lùi xa khỏi Kadowaki hết mức có thể.

“Đừng làm điều tổn thương nhất với con trai như vậy chứ! Em vào lớp cũng chẳng chào lấy một lời!”

Hồi nãy, khi vào lớp, Kadowaki còn vui vẻ vẫy tay chào “Chào cậu nhé”.

Vậy mà Miyuki lại lờ tịt đi, bước thẳng tới bàn và ngồi xuống.

“Cách hành xử như thế sẽ để lại vết thương lòng cho con trai đấy!”

Miyuki vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nói lấy một lời.

“Thưa thầy, là do em không tốt…”

Kadowaki cúi đầu, khẽ nói.

Cuối cùng, giữa hai người vẫn tồn tại một khoảng cách gượng gạo khi cùng nhau học bài. Mà đề kiểm tra này thì vốn rất đơn giản, nên cũng nhanh chóng kết thúc.

“Vậy… em về được rồi chứ?”

Miyuki vừa cất hộp bút vào cặp, vừa đứng lên chuẩn bị rời đi.

“Không được.”

Tôi chặn lại.

“Em đã trượt bài kiểm tra. Phụ đạo phải đủ một tiếng đồng hồ.”

“Nhưng… còn gì để làm nữa đâu?”

“Cái này.”

Tôi lấy ra một đề thi tuyển sinh đại học siêu khó trong những năm trước, đặt trước mặt Miyuki. Nếu đòn đầu tiên không hiệu quả, thì phải tung chiêu thứ hai.

“Câu này, hai em phải cùng nhau giải.”

Tôi ép hai chiếc bàn học lại với nhau.

“Hãy cùng thảo luận, cùng giải bài nhé.”

Thế nhưng——

Chiêu thứ hai cũng thất bại.

“Vậy thì để bạn Kadowaki suy nghĩ trước mười phút, ghi lại ý tưởng ra giấy. Sau đó đến lượt em suy nghĩ mười phút, rồi đổi lượt.”

Miyuki đề xuất như vậy.

Tôi quay sang hỏi Kadowaki:

“...Cô ấy luôn gọi em như thế à?”

“Trước đây gọi em là ‘Bộ trưởng’... Mà cũng chẳng phải dùng kính ngữ nữa...”

“Quan hệ của hai em... thật sự tốt đẹp lắm sao?”

“Có lẽ ký ức của em đã bị thêu dệt mất rồi...”

Kadowaki bỗng trở nên yếu đuối lạ thường.

Tôi nhìn cả hai một lúc, nhận ra Miyuki vẫn đang trong chế độ “tsundere” (bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp) và không có dấu hiệu sẽ thoát ra, thế là tôi quyết định tung mũi tên thứ ba.

“Giờ là lúc chơi trò ‘phá băng’! Cho não thư giãn, tiện thể chơi game nhé!”

Tôi đi thực tập sư phạm không phải chỉ mang theo lý thuyết sách vở.

Trong lớp học, giúp học sinh thư giãn, giữ động lực cũng là trách nhiệm của giáo viên. Một trong những kỹ năng quan trọng chính là ‘phá băng’.

Nói đơn giản, là tạo ra những khoảnh khắc thả lỏng giữa quá trình học. Và lúc này, trò chơi là lựa chọn tuyệt vời. Vì sao phải chơi? Không chỉ để thư giãn, mà khi cùng nhau chơi, tinh thần đồng đội cũng được nâng cao. Vậy nên——

“Hai em, giờ sẽ chơi ‘trò chơi ra hiệu’ nhé.”

“Ra hiệu?” – Miyuki nghiêng đầu thắc mắc.

“Thầy sẽ ra đề, một người dùng hành động để diễn tả, người còn lại đoán.”

“Ví dụ, đề là ‘tên phim’, thì sẽ làm thế này——”

Tôi giơ hai tay lên cao tạo thành hình tam giác, rồi uốn éo cả người.

“Phim gì nào?”

Miyuki suy nghĩ một chút, rồi đáp:

“Vũ điệu Bon của kẻ khả nghi?”

“Làm gì có phim như thế chứ! Là ‘Hàm Cá Mập[note72007]’!”

Miyuki nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương cảm. Con bé này thực sự có quý tôi không vậy?

“...Thôi, tạm bỏ qua phần minh họa của thầy.”

Mục đích của trò chơi hôm nay là phá bỏ khoảng cách giữa hai người họ, đưa mối quan hệ trở lại như xưa.

“Câu đầu tiên là ‘trận đấu thể thao gần đây xem nhất’. Miyuki, bắt đầu nhé.”

Miyuki có vẻ hơi miễn cưỡng, nhưng rồi vẫn đứng dậy, xoay vài vòng tại chỗ.

“Trượt băng nghệ thuật?” – Kadowaki đoán. Miyuki gật đầu:

“...Chính xác.”

“Giỏi lắm.” – Tôi gật đầu.

“Câu tiếp theo là ‘món ăn sở trường’. Lần này đến lượt Kadowaki.”

“Ờm...”

Cậu ấy bắt đầu vung tay một cách rất mạnh mẽ.

“Cơm rang?”

Miyuki đáp. Lại đúng nữa.

“Tốt, tiếp tục nhé.”

Tôi lần lượt đưa ra các đề tiếp theo — danh nhân lịch sử, trò chơi yêu thích, truyện tranh đang đọc, địa điểm muốn đi du lịch...

Tuy chỉ là những màn trao đổi đơn giản, nhưng chính sự lặp lại và tương tác này là chìa khóa để hàn gắn một mối quan hệ.

Mối liên kết từng rạn nứt, dần dần được nối lại.

Miyuki ban đầu còn miễn cưỡng, nhưng dần dần đã nhập tâm vào trò chơi, bắt đầu trò chuyện tự nhiên với Kadowaki. Cho đến khi——

Tôi ra đề “Việc hiện giờ muốn làm nhất”. Lượt này là của Kadowaki.

Cậu ta đứng dậy lặng lẽ, mấp máy môi không phát ra tiếng. Miyuki lập tức hiểu ngay.

Nhưng Miyuki chẳng nói gì cả.

Chỉ lặng lẽ nhìn Kadowaki.

Lần này, động tác của Kadowaki không còn là trò chơi nữa, mà là thật lòng.

Vì vậy, tôi lên tiếng:

“Kadowaki, em có thể nói đáp án đúng là gì không?”

“...Hợp xướng.” – Kadowaki cúi đầu.

“Điều em muốn làm nhất bây giờ, là được hợp xướng. Em muốn cùng câu lạc bộ, như ngày xưa, cùng nhau cất tiếng hát.”

Có vẻ cậu bé này thực sự yêu thích hợp xướng.

“Lần đầu em tham gia hợp xướng là hồi tiểu học. Khi đó chẳng hiểu gì cả, chỉ là bị bắt tập phần bè của mình.”

Tôi cũng từng trải qua cảm giác ấy. Phần bè của nam giới khá đặc biệt. Thật lòng mà nói, nếu chỉ nghe phần nam, sẽ chẳng thấy hấp dẫn gì. Dù là bài hát phổ biến được chuyển soạn, khi chỉ hát bè nam, lại giống một bài hoàn toàn khác.

Bởi phần giai điệu chính thường được hát bởi bè nữ.

“Nhưng rồi, khi bắt đầu tập cả nhóm, em như bừng sáng. Bè nữ ngọt ngào và bè nam mạnh mẽ hòa quyện, trở thành âm nhạc tuyệt diệu. Những phần trầm khô khốc của chúng em lại có thể làm nền vững chắc cho âm thanh tuyệt mỹ ấy. Thật sự rất xúc động.”

Chính vì thế, cậu ta đã quyết định tiếp tục theo đuổi hợp xướng ở trường cấp ba.

“Chỉ có bè nữ thôi cũng có thể thi đấu. Nhưng ở một trường nam nữ cùng học, nếu chỉ có giọng nữ thì thấy cô đơn quá. Vì chúng ta có thể hòa trộn những chất giọng cao và thấp, tạo nên thứ âm thanh rất tuyệt vời.”

Miyuki lặng lẽ lắng nghe từng lời của Kadowaki.

Rồi cả hai cùng im lặng.

“Miyuki, đến lúc rồi nhỉ?”

Tôi lên tiếng.

“Thật ra em không ghét Kadowaki đúng không? Lúc nãy chơi trò ra hiệu, trông em cũng rất vui mà?”

Tôi tin rằng Miyuki thật lòng cũng muốn được hợp xướng. Nhưng chỉ là vì cố chấp, nên không biết làm sao để hạ cái “nắm đấm đang giơ lên”. Tôi đã nghĩ vậy, nhưng——

“...Không có chuyện đó. Em ghét Kadowaki.”

Miyuki giận dỗi nói.

“Em vốn rất nghiêm túc với hợp xướng, vậy mà trong hoàn cảnh ấy, lại nghe cậu ta nói thích em. Dù là ở trường hay trong câu lạc bộ, cũng không phải chỗ để yêu đương!”

“Hử?”

Tôi nghiêng đầu khó hiểu.

“Người để chuyện tình cảm làm mờ lý trí như cậu ấy, thì nói gì em cũng chẳng thể dễ dàng tin được!”

“Chỉ mình tôi thấy lời của Miyuki chẳng có sức thuyết phục chút nào sao?”

“Thầy Kirishima là đồ ngốc!”

Miyuki xách cặp, lại giận dỗi chạy biến đi.

Dù đã lên cấp ba, dù đã gia nhập câu lạc bộ hợp xướng, con bé vẫn như trước, rất thích chạy bộ mỗi khi giận.

Nhưng, dù thế nào đi nữa——

“Xin lỗi, là lỗi của thầy.” – Tôi cúi đầu xin lỗi Kadowaki.

Kế hoạch nhân cơ hội buổi học phụ đạo để hàn gắn quan hệ đôi bên đã thất bại. Nhưng——

“Không phải lỗi của thầy Kirishima đâu.” – Kadowaki lắc đầu.

“Em phải tự làm điều đó. Không thể trông cậy vào người khác. Phải để bạn Tachibana thấy được thành ý của em.”

“Em đã có kế hoạch gì chưa?”

“Hiện tại thì... chưa có gì rõ ràng.” – Kadowaki khựng lại một chút rồi nói tiếp:

“Nhưng thông qua trò chơi vừa rồi, em nhận ra một điều. Rằng em thật sự yêu hợp xướng. Vì thế, em sẽ làm những gì mình có thể làm, những điều em biết làm.”

Kadowaki nói vậy, khuôn mặt trông trưởng thành hẳn lên.

Khi đi thực tập, trong đầu tôi chỉ có suy nghĩ “phải trở thành một giáo viên có thể truyền đạt kiến thức cho học sinh”. Nhưng có vẻ, chính tôi mới là người đã học được điều gì đó từ các em.

Hãy làm những gì mình có thể.

Giống như Kadowaki nói, kết quả ra sao tôi không biết. Nhưng tôi chỉ có thể làm điều mình làm được.

Vì thế, cuối tuần, tôi lên đường đến nơi thi đấu của Tono — Shizuoka.

“Kirishima, anh ăn mặc kiểu gì đấy hả?”

Trên toa tàu shinkansen, Miyamae – người đi cùng tôi – hỏi.

“Đây là đồng phục cổ vũ.”

Tôi mặc một bộ đồng phục học sinh dài đã được chỉnh sửa, trán và lưng buộc dải lụa, cánh tay đeo băng đội trưởng.

“Phong cách cổ vũ truyền thống của Kirishima.”

“…”

Miyamae nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, rồi cúi xuống nhìn chiếc trống nhỏ đặt trên đùi mình.

“Cái này... là em đánh à?”

“Anh sẽ múa tay cổ vũ, còn Miyamae phụ trách phần nhịp điệu.”

“Kirishima đúng là, nhìn từ ngoài thì thú vị đấy, nhưng mà nếu phải tham gia cùng thì... xấu hổ chết đi được!”

Miyamae khẽ gõ gõ mặt trống.

“Nhưng... anh nghĩ làm thế này thật sự có thể khiến Tono lấy lại tinh thần à?”

“Anh không chắc. Nhưng anh muốn thử.”

Trong căn phòng ở chung cư Sakura, Tono từng nói:

“Anh bây giờ không còn mặc yukata nữa nhỉ. Định từ bỏ Kyoto hẳn rồi sao?”

Quả thật, từ khi tôi quyết định rời khỏi Sơn nữ trang, tôi chưa từng khoác lại yukata. Đó là trang phục được truyền lại bởi các thế hệ sống ở nhà trọ Sơn nữ trang.

Chỉ là, Tono rất thích tôi trong bộ trang phục ấy.

Vì thế, trong khoảnh khắc cần tiếp thêm sức mạnh cho Tono, tôi chọn khoác lên mình bộ đồng phục cổ vũ này, để gợi lại chút không khí như khi còn mặc yukata.

“Thật sự mặc thế này ổn chứ?”

“Cứ cho là vậy, nhưng nếu thành công——”

“Anh biết rồi, hôm qua chúng ta đã hứa với nhau rồi mà...”

Tối qua, tôi đã nói chuyện với Miyamae. Chúng tôi thống nhất rằng, sau khi cổ vũ cho Tono xong, khi việc thương lượng đưa Kyoto trở lại bình thường kết thúc, mối quan hệ giữa tôi và Miyamae cũng sẽ chấm dứt. Sau đó, tôi sẽ trở về Kyoto, sống cùng mọi người như trước.

“Không đượcccc~!!”

Vừa la hét, cô ấy vừa lăn qua lăn lại trong phòng, tay chân vung vẩy loạn xạ như con nít.

“Em muốn sống cùng với Kirishima! Nhất định không được!”

“Này~…”

“Em biết rồi! Chỉ cần làm nũng, Kirishima sẽ lại mềm lòng thôi!”

“Em đúng là có kinh nghiệm thành công quá rồi đấy!”

Bầu không khí pha trò ấy không kéo dài được lâu. Miyamae cũng hiểu rất rõ điều đó.

Tôi đã quyết định tiếp tục câu chuyện còn dang dở từ thời cấp ba với Hayasaka và Tachibana. Nói cách khác, tôi không thể duy trì mối quan hệ hiện tại với Miyamae. Dù vậy—

Sau khi nũng nịu xong, Miyamae ngồi thẳng dậy, đổi sang vẻ mặt nghiêm túc.

“Em thật sự rất thích được ở bên Kirishima mà.”

Rồi cô ấy nhìn vào bộ đồ ngủ đôi mà chúng tôi đang mặc và nói:

“Em biết chứ. Hôm trước, khi anh suýt vứt bỏ bộ đồ đôi của tụi mình, em đã tức giận hét lên với anh: ‘Tại sao anh lại làm chuyện tàn nhẫn như vậy chứ!?’ Nhưng rõ ràng, đó là quyền của anh mà.”

Thế nhưng, khuôn mặt cô ấy lại nhăn nhó, như sắp khóc.

“Dù vậy, khi thấy những món đồ cặp đó bị bỏ vào túi rác… em đau lòng đến mức như có gì đó trong tim rạn vỡ. Bởi vì, chúng giống hệt như hình ảnh hạnh phúc em luôn tưởng tượng—ấm áp và vui vẻ. Chẳng lẽ Kirishima không thấy vui sao? Không hạnh phúc sao?”

“…Anh có. Rất vui và rất hạnh phúc.”

Tôi thành thật đáp.

Trong suốt thời gian thực tập sư phạm này, được sống cùng Miyamae—đúng như lời cô ấy nói, đó là những tháng ngày hạnh phúc như trong tranh. Chúng tôi rất hòa hợp, mỗi ngày đều tràn ngập tiếng cười.

Nhưng… tôi phải rời khỏi nơi này.

Dù cho ở Hokkaido, tương lai bên cạnh Tono đã cho tôi biết đâu là điều khiến tôi hạnh phúc—tôi vẫn phải chia tay Miyamae.

Thế nên, tôi đã nói với cô ấy. Rằng, dù hạnh phúc và vui vẻ, tôi vẫn phải làm vậy. Không thể tránh khỏi.

“Đổi lại, anh sẽ chuẩn bị cho em một nơi để em có thể quay về… nên, xin em hãy hiểu cho…”

“…Ừm… cũng phải thôi. Vì đó là lựa chọn của anh mà… Em xin lỗi, vì đã cứ bắt anh chiều theo sự bướng bỉnh của em…”

Cuộc trò chuyện đêm qua kết thúc như thế, và rồi chúng tôi lên đường tới Shizuoka, nơi diễn ra trận đấu của Tono.

Miyamae ngồi bên cạnh, vẫn ôm lấy chiếc trống một cách vui vẻ. Có thể thấy, cô ấy vẫn rất hạnh phúc khi được ở cạnh tôi. Nhưng tôi biết—tôi phải kết thúc tất cả.

Cũng chính vì vậy, tôi phải biến Kyoto trở lại thành một nơi tràn đầy niềm vui.

Đó chính là quyết tâm của tôi.

Khi chúng tôi đến nhà thi đấu, trận đấu đã bắt đầu. Kết quả trận trước đó kết thúc sớm hơn dự đoán. Và rồi, đến lượt trận đấu của Tono—

Cô ấy đang thất thế.

Những cú đập bóng liên tục bị chắn lại. Bình thường, chỉ cần Tono tấn công là gần như chắc chắn ghi điểm. Nhưng hôm nay, gần một nửa số cú đập của cô ấy bị chắn ngay tại lưới.

“Em chưa từng thấy Tono như vậy bao giờ…”

Miyamae nói với vẻ mặt đầy lo lắng.

Tono dùng tay quệt mồ hôi trên trán, rồi lặng lẽ suy nghĩ. Khi đồng đội nói chuyện, cô ấy khẽ gật đầu và đáp lại bằng vài lời ngắn ngủi.

“Miyamae, trống.”

Tôi nói.

“Chắc là tinh thần của Tono đang xuống dốc. Về kỹ thuật và thể lực thì không thể nào thua được. Vấn đề nằm ở tinh thần—phải tiếp sức cho cô ấy từ đó.”

Điều quan trọng là phải cho Tono biết.

Tono là một cô gái tuyệt vời. Tất cả lỗi lầm là do tôi. Cô ấy không cần phải đau khổ, không cần phải nhận lấy trách nhiệm vốn không thuộc về mình, cũng không cần đánh mất tình yêu dành cho bóng chuyền vì tôi.

Tono, hãy bước tiếp trên con đường ngập ánh sáng.

Tôi quyết định gửi gắm lời cầu nguyện ấy vào tiếng cổ vũ.

Tôi nói tất cả những điều đó cho Miyamae.

Rồi—

“Kirishima, sao anh lúc nào cũng như vậy hả!”

Miyamae bật lại.

“Hồi trước anh cũng từng đánh trống rồi còn gì, rốt cuộc có thành công đâu!?”

Đúng là có chuyện đó thật… nhưng đúng lúc ấy, Tono lại thử thực hiện một pha tấn công từ tuyến sau, và lần này—vẫn bị chắn.

“Dù không biết có tác dụng hay không, nhưng cứ phải thử thôi!”

“Trời ơi—!”

Vừa làu bàu, Miyamae vừa cầm dùi lên và bắt đầu đánh trống theo nhịp.

Tôi chắp tay sau lưng và hét thật to:

“Cố lên! Cố lên! Tono!”

Tôi vung đôi tay đeo găng trắng qua lại, theo phong cách cổ vũ truyền thống.

“Cố lên! Cố lên! Tono! Cố lên! Cố lên! Tono!”

Trong lòng, tôi âm thầm cầu nguyện.

Tono, xin hãy trân trọng bản thân.

Tôi không thể ở bên cạnh em nữa, cũng không thể cùng em cười như trước kia.

Dù biết điều này là ích kỷ, tôi vẫn mong em được hạnh phúc.

Mong em sẽ sống thật tốt.

Quãng thời gian được ở bên em—thật sự rất đẹp đẽ.

Khoảnh khắc hai đứa ngồi cạnh nhau trong tiệm giặt ủi tự động, tôi sẽ không bao giờ quên.

Tôi đã nhận được rất nhiều từ em.

Vậy nên, xin hãy để tôi đáp lại em một chút thôi.

Mong tấm lòng này có thể truyền đến em, để em bước tiếp trên con đường tương lai thật vững vàng—

Tôi tiếp tục hô khẩu hiệu kiểu cổ động viên, nâng cao giọng hơn nữa.

Hy vọng tiếng lòng này có thể đến được với em.

“Tono! Tono! Tono! Tono!”

Và rồi—

Tono nhìn về phía này.

“Này, Miyamae.”

Tôi nói.

“Hồi nãy, Tono có cười đúng không?”

“Em ngại quá, không dám nhìn thẳng luôn đó~”

“Tono đã cười. Cô ấy nhìn anh, và cười…”

Tôi bỗng thấy tràn đầy sức mạnh, tiếp tục cổ vũ.

“TO-NO! TO-NO! TO-NO! TO-NO!”

Tono thực sự đã cười.

Nhưng—

Có thể đó chỉ là điều tôi muốn tin, là sự tự huyễn hoặc.

Tono vẫn chưa lấy lại được phong độ. Cuối cùng, đội của cô ấy thua trắng, không thể phản kháng.

Sau trận đấu, tôi đứng chờ trước phòng nghỉ. Tono bước ra cùng các đồng đội.

Tôi vừa định mở miệng, thì lập tức bị các cầu thủ trong đội vây quanh.

“Mày làm tổn thương chị Tono đến thế còn dám tới đây hả?”

“Mặt dày vừa thôi, đồ thần kinh!”

Tất nhiên, họ đứng về phía Tono—vì họ biết tôi là người đã rời bỏ cô ấy. Tôi bị bao vây bởi những cô gái cao lớn, buộc phải lùi lại, rồi co ro bên cạnh Miyamae đứng phía sau.

“Không sao đâu.”

Tono lên tiếng can ngăn.

“Các cậu đi trước đi, tớ có chuyện muốn nói riêng.”

Mặc dù vẻ mặt không mấy vui vẻ, các thành viên đội bóng vẫn rời đi.

Chỉ còn tôi, Tono và Miyamae.

Khuôn mặt Tono lộ rõ vẻ mệt mỏi. Cũng phải thôi—vừa trải qua một trận đấu căng thẳng mà. Cô ấy đã cởi tóc, để xõa ngang vai, khoác trên người bộ đồng phục thể thao. Tono cất tiếng:

“Anh đến đây làm gì?”

“Anh… chỉ muốn đến cổ vũ cho em…”

Tono im lặng một lúc, rồi ôm lấy cánh tay, thì thầm:

“Rồi để làm gì?”

“….”

“Kirishima, em biết rất rõ anh đang nghĩ gì. Nhưng… làm vậy thì thay đổi được gì? Muốn em lấy lại tinh thần? Muốn em hòa thuận lại với Shiori?... Rồi chính anh thì chạy theo Hayasaka với Tachibana. Những việc như vậy…”

Tất cả—

“Chẳng phải chỉ là toan tính của riêng anh sao?”

Tôi chẳng biết đáp lại thế nào.

“Không sao đâu. Em không ghét việc người khác làm điều gì đó vì mình.”

Tono đeo chiếc túi Boston lên vai, quay lưng về phía tôi.

“Nhưng lần này… em không thể mỉm cười nổi. Mỗi điều anh làm, chỉ khiến em đau hơn…”

Nói xong, cô ấy rời đi.

Tôi chỉ còn biết lặng lẽ dõi theo bóng lưng ấy.

bb8fa41d-e2b3-4b8f-8531-3ea6d17a080e.jpg

Trên chuyến tàu shinkansen trở về, tôi ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài là màn đêm đen đặc, chẳng thấy gì cả. Dù vậy, tôi vẫn dán mắt về phía ánh sáng lấp lánh của thành phố nơi xa xăm.

“Về rồi cùng ăn nhé.”

Miyamae ngồi bên cạnh lên tiếng. Trên đầu gối cô ấy là hộp xíu mại mua ở nhà ga. Cô ấy đang cố gắng quan tâm đến tôi.

“Ừ, cảm ơn em.”

Tôi khẽ mỉm cười với Miyamae.

Nhưng trong đầu, câu nói của Tono cứ vang lên mãi:

Rồi để làm gì?

Tôi nhắm mắt lại.

Đàm phán tái thiết Kyoto, trận chiến ba mặt trận, đồng phục dài, cổ vũ…

Tất cả những thứ đó…

Liệu có ý nghĩa gì không...

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

TRANS
Một nơi cô độc, chẳng có bạn bè, người thân.
🤡 Địa điểm cũng là người hở?
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
ô nhìn theo cách khác nó lệch hẳn🤡
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
@Yoamete: phải là : Một chốn đầy sự cô độc bởi chẳng có bạn bè, người thân mới đúng
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
sao tôi nhớ là yukata mà h thành kimono r nhỉ
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
ấy lộn yukata mới đúng😱
Xem thêm