ACT FOUR: DEAD WORLD. ( THẾ GIỚI CHẾT) - ACT CUỐI
Chương 02
0 Bình luận - Độ dài: 4,494 từ - Cập nhật:
DECEIVER: Hỡi những đứa con cao quý của Necrontyr, hãy từ bỏ thân xác của các ngươi. Hãy gột bỏ sự mục rữa và bệnh tật. Hãy trút bỏ nỗi sợ hãi và lo âu. Hãy quẳng đi những trái tim rối loạn và bất định. Và khi các ngươi đã rời xa thứ xác thịt đấy, thì cái chết–kẻ thù xưa cũ nhất đi kèm với nó, sẽ không còn ám ảnh các ngươi được nữa.
–War in Heaven, Hồi IV, Cảnh IV, Dòng 8
–––––
Khi cánh cổng được kích hoạt, một thứ đã ngay lập tức tuôn trào ra từ nó. Nước, dòng nước mặn mà và trong vắt, dòng nước quen thuộc đầu tiên mà thế giới chết chóc này một lần nữa được cảm nhận sau hàng thế kỷ. Nhưng lại cực kỳ xa lạ trong môi trường vô trùng của Cổng Tử Thần, dòng nước tràn ra ào ạt như lũ, đổ ầm ầm xuống các bậc thang như thác nước sau mưa, suýt chút nữa đã cuốn trôi Orikan khỏi chỗ đứng mong manh của ông ta. Và để tránh bị cuốn đi bởi nó, ông phải quỳ sụp xuống một gối, dùng những ngón tay ngắn ngủn, mòn vẹt bám chặt vào cạnh của những bậc thang.
Giữa dòng nước lũ, đột nhiên xuất hiện những những sinh vật lấp lánh trôi nổi. Chúng là những con sứa, những con sứa với cơ thể phát sáng đang dần phai nhạt khi dòng nước rút đi. Trazyn nhặt một con lên, quan sát một cách ngạc nhiên những hoa văn phát quang sinh học được tạo ra tự nhiên trên lớp màng của nó, hình dáng của chúng tựa như những vì sao.
“Chúng đã tiến hóa,” Trazyn nói, giọng đầy kinh ngạc. “Bị cuốn vào lăng mộ khi chúng ta mở nó cách đây 1.5 thiên niên kỉ. Lọt vào với dòng nước từ cánh cổng bị bao phủ bởi biển kia. Một số đã chết sau một thời gian, nhưng một số con còn sống đã thích nghi bằng cách nuôi dưỡng bản thân trong dòng năng lượng huyền bí của các chiều không gian. Ta nghĩ nó có thể là một bài học cho tất cả chúng ta.”
Ông ta thả con sứa xuống, lưu trữ những hoa văn kỳ diệu ấy vào cơ sở dữ liệu, rồi bước tiếp về phía cánh cổng.
“Trazyn.” Orikan nói một cách khó nhọc khi ông ta bò lên. Một khớp gối của ông đã bị kẹt cứng khiến ông ta gần như không thể nhích nổi, và tầm nhìn của ông cũng bắt đầu mờ đi. “Trazyn, đừng…”
“Một khám phá mới đầu tiên trong số nhiều thứ sắp tới.”
Và Orikan nhận ra rằng nhà khảo cổ học đáng chết không nói chuyện với ông ta. Thực tế, gã chỉ đang độc thoại với chính mình.
Orikan cố gắng đứng dậy nhưng thất bại. Ông đã tiêu hao quá nhiều năng lượng chỉ để đào bới, để đến được nơi này kịp thời. Trong cơn tuyệt vọng ngăn chặn Trazyn, ông đã đốt cháy cạn kiệt nguồn năng lượng của chính mình. Lõi năng lượng trong cơ thể ông đang tiến gần đến trạng thái nguy kịch – không phải quá tải, mà là hoàn toàn cạn kiệt.
Suốt hai thiên niên kỷ qua, ông đã vận hành nó ở quá gần giới hạn tối đa. Thậm chí, một thế kỷ trước, ông đã xóa mọi cảnh báo hệ thống chỉ vì chúng liên tục làm phiền, khiến ông không thể tập trung vào ý định của mình.
Hy vọng duy nhất của Orikan là kết nối bản thân với dòng chảy năng lượng vô tận của vũ trụ, của không gian và các cung hoàng đạo. Chính nhờ cách này, ông mới có thể duy trì khả năng di chuyển và tự sửa chữa để tiến xa đến vậy. Nhưng vụ sụp đổ của ngọn núi đá đã làm hỏng các bộ thu năng lượng trên cơ thể ông. Và dù năng lượng vũ trụ vẫn đang tràn ngập xung quanh, ông chỉ có thể hấp thụ một phần nhỏ bé khi chúng lướt qua.
Một người thầy cũ của Orikan từng rất thích kể cho ông câu chuyện ngụ ngôn về Người Đàn Ông Và Ống Hút, nội dung của nó nói về một người cố ngăn thảm họa bằng cách uống dòng nước lũ cuồn cuộn đang tràn qua con kênh. Tuy nhiên, khi anh ta đang hút từng ngụm nước bằng cái ống hút của mình, hàng vạn thùng nước đang lướt qua và tàn phá ngôi làng của anh.
Orikan cảm thấy mình giống như người đàn ông ấy, nhưng trong cơn kiệt sức, ông ta không thể nhớ nổi bài học của câu chuyện. Đại khái là về việc tránh làm những hành động vô ích, những thứ khiến ta cảm thấy năng động nhưng chẳng thay đổi được chuyện gì.
Và, giống như người đàn ông không thể ngăn cản dòng nước lũ cuồn cuộn, Orikan cũng không thể ngăn cản Trazyn bước qua cánh cổng.
Orikan thấy rìa cánh cửa nhấp nháy và biết rằng mọi nỗ lực của mình đã thành công cốc. Ông ta không còn chút năng lượng nào. Không thể gửi ý thức của mình trở lại quá khứ để thử một cách khác, cũng chẳng thể lao tới ôm Trazyn ra. Ông chỉ có thể dồn sức ép mình đứng dậy từ sự tuyệt vọng. Bắt đầu chống gậy lê bước lên phía cổng.
Orikan chợt nhận ra, cảm giác hiện tại của ông chẳng khác gì sự già đi của các loài xác thịt. Những sinh vật ấy luôn ý thức được rằng thời gian của mình đang cạn dần, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể ngăn lại. Đó là một trải nghiệm mà Orikan chưa bao giờ biết đến – một trải nghiệm đã bị cướp mất khi ông trải qua Chuyển Giao Sinh Học.
Chuyển Giao Sinh Học – điều mà Orikan đã từng cảnh báo họ. Ông đã nhìn thấy trước những hậu quả, đã cố gắng lên tiếng, nhưng họ không chịu nghe. Thậm chí còn phớt lờ ông, giống như cách Trazyn đang làm bây giờ – dửng dưng và hoàn toàn không đoái hoài đến lời cảnh báo của ông.
Và rồi, từ sâu trong cơ sở dữ liệu của Orikan, một người bạn cũ bắt đầu trỗi dậy. Một người đồng hành cũ mà ông ta đã cố giấu đi.
Cơn thịnh nộ.
Một thứ nguy hiểm biết bao cho sự tập trung. Nhưng mạnh mẽ đến nhường nào nếu biết cách khai thác.
Và trận chiến này, không đòi hỏi sự tập trung.
Cánh cổng đang co lại và tan biến. Các trường năng lượng quanh nó dần hòa vào không gian khi nó từ từ thu nhỏ vào trung tâm, chỉ còn lại một vòng tròn nhỏ cỡ cánh cửa treo lơ lửng trong không gian.
Orikan đứng đó trong sự bất lực. Những ngón tay của ông đã mòn vẹt và rách nát, không còn đủ sức thực hiện chính xác các giao thức phức tạp. Vaaul’s Stabiliser(Bộ Ổn Định Của Vaaul), công cụ duy nhất có thể cứu vãn tình hình, yêu cầu ông chạm ngón giữa vào lòng bàn tay – nhưng ngón giữa tay phải của ông chỉ còn một đốt xương cục lủng. Còn Quellan’s Reversal (Phép Đảo Ngược Của Quellan), một thuật toán phức tạp cần bốn bước liên tiếp, thì không thể kịp thi triển trong thời gian ngắn ngủi này.
Không còn cách nào khác, Orikan chỉ có thể gào lên, dồn toàn bộ ý chí vào cánh Cổng Vĩnh Hằng, ra lệnh cho nó mở ra như đang ra lệnh cho một cỗ máy ngoan cố.
"MỞ RA!"
Cánh cổng đột nhiên rung lên, ánh sáng trên bề mặt nhấp nháy liên hồi. Nó co lại, rồi lại mở rộng, như thể một con mắt khổng lồ đang gắng sức nhìn thấu qua thực tại.
Dồn toàn bộ sức lực còn lại, Orikan lao mình qua bề mặt chập chờn của cánh cổng, ngay trước khi nó đóng sập lại hoàn toàn, để lại không gian tĩnh lặng và trống rỗng phía sau.
–––––
Trazyn khao khát mọi thứ.
Tất cả mọi thứ ông ta nhìn thấy trong lăng mộ này tới từng nguyên tử nhỏ nhất. Ông muốn thu thập toàn bộ và cất giữ chúng trong các phòng trưng bày ở Solemnace, không bao giờ chạm vào hay làm xáo trộn. Ông hình dung mình sẽ lướt xuyên qua chúng trên một chiếc xà lan Catacomb, chỉ để chiêm ngưỡng tất cả mà không làm xáo trộn dù chỉ một hạt bụi.
Căn phòng rực sáng với sàn nhà khắc đầy những ký tự, mỗi ký tự là tên một kẻ thù của vương triều Ammunos đã bị đánh bại. Chúng được khắc quang học vào lớp đá đen để những người khiêng quan tài của Nephreth có thể dẫm lên chúng khi họ di chuyển. Những cây cột khổng lồ, như những khối đá nguyên vẹn, được chạm khắc các hình ảnh nổi mô tả những sự kiện đầu tiên của Cuộc Chiến Trên Thiên Đường, nâng đỡ phần trần nhà được vẽ trang trí tỉ mỉ. Ở trung tâm của lăng mộ, một kim tự tháp khổng lồ đứng sừng sững, mặc dù nó rất to lớn thông qua con mắt của Trazyn, nhưng chỉ là một thứ nhỏ bé nếu so với toàn bộ căn phòng đang chứa đựng nó.
Đứng chắn giữa Trazyn và ngôi mộ Nephreth là đội quân đá. Một đội quân được trang bị đầy đủ khí tài đang đứng nghiêm trang trong bộ trang phục chiến tranh. Chính điều này đã khiến ông ta choáng ngợp, nhấn chìm ông trong những ký ức dữ liệu về một hành tinh đã chết từ lâu.
Bởi những chiến binh đá này không mang hình dang kim loại của các Necron, mà là được tạo nên từ hình hài xác thịt của Necrontyr. Một đạo quân cổ xưa hoàn chỉnh được xếp hàng để diễu hành, được tạo thành từ các Warrior và Immortals, dẫn đầu họ là các Quản Ngục Hoàng Gia cùng đội vệ binh danh dự Lychguard. Ba chiếc Doomsday Ark được bố trí thành hình tam giác ở phía cuối đội hình. Tất cả họ đứng đối diện với căn phòng mai táng trung tâm, xếp hàng bao quanh nó như thể vị Phaeron đã chết của họ sắp sửa đứng lên phát biểu sau một chiến thắng hay một cuộc chinh phục mới.
Trazyn chưa hề chuẩn bị tâm lý để nhìn thấy dù chỉ là một mô phỏng thô sơ của hình dạng Necrontyr. Dù những bức tượng này chỉ là những đường nét mờ nhạt, các chi tiết chạm khắc trên đá núi lửa của chúng đã bị bào mòn bởi một thiên niên kỷ rưỡi ngập trong nước biển. Những sự hư hại ấy làm nhói lên một nỗi đau sâu thẳm trong tâm trí khi ông ngắm nhìn chúng. Và ông ta tự nguyền rủa chính mình vì đã mở Cổng Vĩnh Hằng mà không khóa chặt nước biển xung quanh nó trong trạng thái ngưng đọng thời gian. Vì hành động phá hoại này xảy ra do sự bất cẩn của chính Trazyn. Ông ta thề sẽ tự tay phục hồi từng bức tượng.
Nhưng Trazyn cũng gần như cảm thấy may mắn vì sự bào mòn này. Hình ảnh một cơ thể Necrontyr được khắc họa hoàn hảo có lẽ đã khiến ông ta không chịu nổi. Ngay cả bây giờ, Trazyn đã khó khăn khi di chuyển về phía căn phòng mai táng, phải dừng lại sau vài bước chân để nhìn sâu vào những khuôn mặt đầy vết rỗ.
“Chúng ta từng là một giống loài vĩ đại,” Trazyn nói thầm “Giờ đã không còn nữa. Một Necron không phải là chủng tộc hay giống loài. Không phải thứ được sinh ra bởi quá trình tự nhiên và tiến hóa. Giờ đây chúng ta là những thứ được rèn giũa, được tạo ra. Bền vững hơn những khối đá này, nhưng không có nổi một nửa ý chí cứng cáp của nó. Những tác phẩm nghệ thuật này được tạo ra bởi những bàn tay từng sống, hoặc biết cuộc sống là gì. Đây là ngôi mộ cuối cùng của Necrontyr, và cũng là lăng mộ vĩ đại nhất.”
Dường như, Trazyn có thể nghe thấy tiếng trống vang lên trong khắp lăng mộ. Một nhịp điệu sôi động như khúc quân hành uy nghiêm, như thể những nhạc công bằng đá với trống và đĩa đồng đang phát lệnh tiến quân. Những dữ liệu của Trazyn bắt đầu gợi lên trong tâm trí ông ta hình ảnh về những trận chiến trong quá khứ, những cuộc chiến vinh quang xưa cũ của người Necrontyr, một dân tộc yếu đuối về thể xác nhưng trọn vẹn về tinh thần, một dân tộc đã đã chinh phục các vì sao với những cơ thể bệnh tật vô phương cứu chữa.
Và chỉ có những kẻ bất tử và các vị thần mới có thể cản bước tiến của họ.
Vì quá mải mê và đắm chìm trong sự kinh ngạc, Trazyn suýt không nhận ra tín hiệu cảnh báo từ bộ cảm biến của mình.
Ông ta ngay lập tức xoay người và trong một khoảng khắc, thành công bắt lấy cây gậy của Orikan, ngăn chặn đòn đánh chí tử.
“Ngươi yếu ớt quá, người bạn lâu đời của ta,” Trazyn dùng một tay để chặn cú đánh với sự mỉa mai. “Thật buồn cười làm sao. Cú đánh của ngươi giờ chẳng mạnh hơn một nhân loại là bao.”
Trazyn giật lấy vũ khí từ đôi tay tàn tạ của Nhà Chiêm Tinh và ném nó đi.
Orikan tiếp tục lao vào ông, rít lên như một con rắn phẫn nộ, và Trazyn đáp trả ông ta bằng một cú đánh thẳng vào đầu, khiến Orikan ngã lăn ra, chiếc mặt nạ tử thần hỏng hóc của ông ta rò rỉ chất lỏng từ lõi năng lượng. Orikan phải đưa một tay để chặn dòng chảy và quỳ một gối xuống, chống tay còn lại lên sàn để giữ thăng bằng.
“Nghe ta nói đây,” Orikan rên rỉ. “Lời cảnh báo–”
“Nằm yên đó, đồ điên rồ lải nhải. Ngươi không thấy ta đã thắng sao?” Trazyn vừa nói vừa quay lại để tiếp tục di chuyển, nhưng ông đột ngột cảm nhận một bàn tay nắm lấy tấm áo choàng vảy kim loại của mình.
“Không phải chuyện thắng thua, Trazyn.” Orikan vừa nói vừa siết chặt áo choàng. Nhưng đã Trazyn giật mạnh nó ra khỏi tay ông ta, và Orikan ngay lập tức lại túm lấy bàn chân thép của nhà khảo cổ. “Ngươi không thấy sao? Nó đang kiểm soát ngươi. Ngươi bị mê hoặc rồi, đồ tự mãn ngu ngốc. Nó bảo–”
Trazyn vặn chân thoát ra và giẫm mạnh lên đầu Orikan, liên tục giẫm xuống bằng toàn bộ sức nặng của cơ thể. Nhìn ngắm hộp sọ hẹp Và chiếc vương triều màu vàng của Nhà Tiên Tri cong lại và nứt vỡ. Đi kèm với đó là sự bể tan của các cổng thu năng lượng trên đầu Orikan.
Nhà Khảo Cổ đắm mình trong sự tàn nhẫn. Thốt ra những lời chửi bới mà ông ta không thể nhớ nổi mình đã nghĩ tới lúc nào: “Ngươi dám. Ngươi dám chạm vào ta, đồ côn trùng. Ngươi phá hoại cổ vật của ta. Ngăn cản công việc của ta. Lôi ta vào chuyện này, giờ lại không chịu nổi vì ta đã vượt qua ngươi. Một lần nữa, ngươi suýt phá hủy mọi thứ. Như trước đây.”
“Đó không phải giọng của ngươi, Tra–”
Gót chân kim loại của Trazyn đập mạnh vào miệng Orikan, cắt đứt lời nói của ông ta và để lại một cái miệng bị hỏng vo ve.
Rồi Trazyn tiếp tục bước đi, bỏ lại nhà chiêm tinh vỡ vụn, đang cố gắng bò lết phía sau.
“Bài Ca Serenade,” Orikan muốn nói tiếp, nhưng giờ không ai có thể nghe được chất giọng bị lỗi của ông ta nữa “Nó bảo, đừng để bị lừa.”
–––––
Hầm mộ ngưng đọng có chiều cao gấp đôi một Monolith, bốn góc nền của nó được đặt những ống dẫn năng lượng từ các lò phản ứng vĩnh cửu. Chúng tạo ra những nhịp đập đều đặn vang vọng khắp lăng mộ, hẳn Bài Ca Serenade mà Trazyn đã tìm hiểu. Chỉ là bốn lò phản ứng hoạt động theo nhịp. Không phải là sự liên lạc của một linh hồn ma quái. Không phải là thực thể ác ý nào đó đã thúc đẩy họ đến một cuộc tàn sát. Không có gì kỳ lạ hay quái dị. Chỉ đơn giản là sự vận hành siêu nhiên của công nghệ Necron.
Tiếng rung của chúng làm Trazyn dễ chịu. Xoa dịu tâm trí vừa phẫn nộ vừa bi thương của ông ta. Chúng tạo ra những rung động đầy mê hoặc, như một bể dầu ấm áp. Khiến ông muốn bước vào hầm mộ và đắm mình trong nhịp đập thư giãn ấy.
Tên ngốc Orikan đã dẫn dắt họ lạc lối với những lý thuyết điên rồ bao lâu rồi? Dù đang giận dữ, Trazyn cũng không muốn cố tính toán điều đó nữa.
Bởi sau cùng, Trazyn cảm thấy thật sảng khoái khi ông ta thoát khỏi gắng nặng được tạo ra bởi tên thích ngắm sao vô dụng kia.
Trên cánh cửa trước mặt Trazyn có bốn biểu tượng, và bên dưới chúng là những phù hiệu được tạo ra từ công nghệ cổ xưa nhưng đầy sức mạnh. Mỗi phù hiệu mang một biểu tượng được làm từ các loại vật liệu địa chất khác nhau. Chúng cảnh báo không được mở hầm mộ, tiên đoán về những đại họa, lời nguyền và tai ương khủng khiếp.
Trazyn thậm chí chẳng buồn đọc chúng. Vì những thứ cổ xưa như thế này lúc nào cũng có cảnh báo. Cánh cổng dịch chuyển trước cũng có cảnh báo. Viên đá đeo ở hông ông ta – thứ ông lấy từ Linh Hồn Thế Giới của Aeldari – cũng có cảnh báo. Những cuốn sách ma thuật thì thào về việc bị quỷ ám và những thực thể nuốt chửng tất cả các vì sao cũng có cảnh báo. Vậy mà sau tất cả, ông ta vẫn đứng đây. Kể cả khi ông ta đã vi phạm những cảnh báo đấy, xâm phạm những cánh cổng linh thiêng và lấy đi những thứ cấm kỵ. Ông ta vẫn còn sống nhăn.
Trazyn muốn giữ lại mấy phù hiệu này. Dù gì chúng cũng có giá trị. Nhưng bây giờ ông ta quan tâm hơn đến thứ nằm bên trong.
Ông triệu hồi cây quyền trượng Obliterator và vung nó vào phù hiệu đầu tiên.
Một.
Biểu tượng làm từ đá dung nham nứt vỡ dưới cú đánh của cây gậy mạnh mẽ, phù hiệu cổ xưa bên dưới lớp đá vỡ tan với âm thanh như tiếng hít thở.
“Trazyn, xin ngươi.” Một tin nhắn xen kẽ từ Orikan xuất hiện trước mắt Trazyn, và ông ta gạt phăng nó đi.
Hai.
Biểu tượng thứ hai được làm từ xương, nứt gãy theo một đường rạn và vỡ vụn.
“Vẫn chưa muộn đâu.”
Ba.
Biểu tượng thứ ba, được cấu tạo làm từ một loại đá bê tông, tan rã sau hai cú đánh.
“Ngươi thắng rồi,” Orikan tiếp tục gửi tín hiệu. “Ta thừa nhận sự vượt trội của ngươi. Ta sẽ làm bất cứ điều gì, thậm chí thề làm chư hầu của ngươi, nếu ngươi đồng ý để cả hai ta rời đi.”
Trazyn chẳng màng đến những lời cầu xin đó. Quá đắm chìm trong sự phấn khích khi ông ta sắp mở được lăng mộ.
Biểu tượng thứ tư là một loại tro cốt, được tạo ra chỉ như một khối xám rời rạc. Và chỉ với một đòn đánh, nó ngay lập tức tan thành bụi, phù hiệu cổ xưa bên dưới nó cũng nứt gãy và rơi xuống nền đá đen.
Cánh cửa hầm mộ mở toang, và Trazyn đứng đó trong sự kinh ngạc khi nhìn thấy những thứ bên trong.
Ánh sáng mờ ảo nhảy múa trên tường, được tạo ra bởi trường ngưng đọng bao phủ cả căn phòng trong một sắc vàng hổ phách.
Căn phòng đơn sơ và nhỏ hơn những gì Trazyn tưởng tượng. Nó chỉ mang kích thước ngang một phòng hội đồng của một Lord cấp thấp - rõ ràng phần còn lại của cấu trúc kim tự tháp này hẳn là chứa đựng những thiết bị bí ẩn giữ cho “vật chủ” bên trong luôn tươi mới và sống động.
Nằm cạnh một bức tường trong căn phòng là hình hài tan nát của một Cryptek, cơ thể được cải tiến nặng nề của cô ta bị nghiền nát như thể bị kẹt trong cỗ máy hạng nặng hoặc bị các trường năng lượng đè bẹp. Trazyn đoán cô ấy là một người canh mộ vô danh, có thể đã phát hiện ra một lỗi từ rất lâu của hệ thống và đã hy sinh bản thân để duy trì hoạt động của hầm mộ.
Con mắt duy nhất của cô ta đang nhấp nháy bật tắt theo một mô hình chết chóc lặp lại. Như thể cô ấy muốn gửi một tín hiệu cuối cùng nào đó vào hư không.
Tít-tít-tít. Tít-tít. Tít. Tít….
Bộ cảm nhận của Trazyn ghi nhận rằng chu kỳ này đồng bộ với nhịp đập của các lò phản ứng, như thể Cryptek đã chết kia đang phát một chương trình duy trì nhịp điệu không đồng bộ vĩnh cửu.
Và ông ta lờ nó đi.
Bởi vì thứ ở trên phiến đá giữa căn phòng đã thu hút toàn bộ sự chú ý của ông ta. Như một vực sâu đang thu hút ánh nhìn của một kẻ hiếu kỳ. Trên phiến đá đó là thi thể của Nephreth Kẻ Vô Nhiễm. Nephreth The Untouched.
Trazyn bước chậm rãi đến rìa trường ngưng đọng thời gian, vừa muốn nhìn nhưng lại vừa không muốn thấy thứ nằm bên dưới.
Những tay chân mạnh mẽ, những cơ bắp rắn chắc và được xăm bằng những dòng mực vàng, ngài ta nằm trong tư thế bắt chéo hai tay trên lồng ngực. Trên phần cổ của ngài, một chiếc vòng vàng rộng với những lá bùa hộ mệnh được làm bằng lớp da đã bắt đầu hoại tử nặng. Những chiếc vòng đeo tay bán lớn, được đánh bóng bằng bạch kim, xếp chồng lên nhau như thể bị khóa chặt vào cánh tay rắn chắt.
Và trên cùng là một chiếc mặt nạ vàng trùm kín toàn bộ phần đầu, loe ra hai bên thành một chiếc vương miện lớn và ôm khít vào vai.
Cảnh tượng trước mắt này đã quá sức chịu đựng của Trazyn, khiến ông ta quỳ sụp xuống và nghẹn ngào nức nở.
Một Necrontyr bằng xương bằng thịt. Một hình ảnh không ai từng thấy trong sáu mươi lăm triệu năm. Một vật phẩm mang ý nghĩa lịch sử và văn hóa độc nhất, khiến ông ta biết rằng nó xứng đáng với tất cả những gì ông đã hy sinh. Những di vật văn hóa đã tan vỡ, những cái chết và thương tật lặp đi lặp lại, những mười thiên niên kỷ làm việc không ngừng nghỉ.
Một cơ thể được giữ sống động đến mức gần như còn thở. Một vật thể duy nhất gói gọn tất cả những gì họ đã mất, tất cả những gì họ có thể giành lại. Và ngay khi nhìn thấy hình hài ấy, Trazyn biết ông ta không thể giữ bí mật này cho riêng mình. Orikan đã đúng. Thân thể tuyệt đẹp này phải được sử dụng. Không phải cho nghiên cứu công nghệ huyền bí, mà để tái tạo gen. Để tái tạo lại giống loài lạc lối của bọn họ.
Trazyn đã mang đến cho các Necron một tương lai. Một cơ hội để trở lại thành Necrontyr.
Ông ta muốn đưa tay ra để chạm vào cơ thể đó, để lần nữa cảm nhận được những xúc cảm của xác thịt, nhưng rồi ông đột ngột khựng lại.
Bởi nếu Trazyn không bị hoa mắt hay hệ thống quét hình ảnh của ông ta không bị lỗi, thì Nephreth Kẻ Vô Nhiễm, sinh thể tưởng chừng đã chết sáu mươi lăm triệu năm trước, lại đang ngồi dậy. Những cơ bắp tưởng chừng đã mềm oặt kia lại đang hoạt động một cách chắc chắn và ánh sáng ngưng đọng bắt đầu tụ lại trong chiếc mặt nạ hoàng kim của thứ đó.
Đôi mắt đáng lẽ phải trống rỗng và được lấp đầy bởi những viên ngọc quý hiếm được chế tác hoàn hảo và đánh bóng đến lấp lánh, lại đang chớp mắt về phía Trazyn.
Và ông ta chợt nhận ra rằng các lò phản ứng không còn rung nữa.
Chúng đã dừng lại khi ông bước vào căn phòng. Lần đầu tiên trong hàng triệu năm, sự tĩnh lặng bao trùm Serenade.
Nephreth Kẻ Vô Nhiễm bắt đầu đưa đôi tay được chạm khắc vàng lên và tháo chiếc mặt nạ, để lộ khuôn mặt thật đang nhìn chằm chằm vào Trazyn.
Trazyn Kẻ Vô Hạn, Chúa Tể Tối Cao Của Solemnace, Chủ Nhân Của Các Phòng Trưng Bày Lăng kính, một thực thể đã trải qua cái chết cả ngàn lần và đã thu phục những thứ hoang dã và đáng sợ nhất trong thiên hà, bắt đầu gào thét.
Vì ông ta nhận ra nụ cười tàn nhẫn và đôi mắt giễu cợt, nhận ra khuôn mặt tràn ngập niềm vui độc ác khi tiết lộ một trò lừa bịp được thực hiện khéo léo kia. Một khuôn mặt đã tàn sát hàng triệu tỷ sinh linh và nuốt chửng các vì sao. Và là Khuôn mặt đã đánh cắp linh hồn của Trazyn.
Đó là khuôn mặt của The Deceiver. (Kẻ Lừa Dối)
–––––
Artwork miêu tả một lăng mộ của Nercon.
Lưu ý đây không phải là lăng mộ của Nephreth.
Nguồn Ảnh: 40k Gallery
Tác Giả: John Michelbach


0 Bình luận