KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁN...
ROBERT RATH WARHAMMER - BLACK LIBRARY
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

ACT FOUR: DEAD WORLD. ( THẾ GIỚI CHẾT) - ACT CUỐI

Chương 01

1 Bình luận - Độ dài: 4,232 từ - Cập nhật:

3211–1545–4131–5322

[Thông điệp lặp lại.] 

– Tín hiệu Serenade.

–––––

Thế giới được gọi là Serenade, trước đây từng mang những cái tên như Cepharil, Cephris hoặc bất cứ cái tên nào đã bị lãng quên. Giờ đây nằm trơ trọi và chết chóc giữa khoảng không. 

Mặc dù là một thế giới đã chết, nhưng thỉnh thoảng, những làn gió nhẹ vẫn khẽ lay động bầu khí quyển mỏng manh của nó. Ánh sáng vẫn len lỏi rồi rút đi trên bề mặt theo chu kỳ ngày và đêm khi thế giới này vẫn đang xoay vòng không ngừng quanh ngôi sao của mình. Những xác tàu chiến của Đế Chế Nhân Loại vẫn trôi nổi trên quỹ đạo hành tinh, tựa như xác cá bồng bềnh trong một ao nước độc.

Một lần nữa, như trong những kỷ nguyên đầu tiên khi thời gian mới bắt đầu trôi, hành tinh này không có tên. Vì nó chẳng có lý do gì để được đặt tên. Dù không khí vẫn có thể hít thở được, nhưng cũng chẳng còn ai để thở. Tất cả tài nguyên đã bị hủy hoại, lớp vỏ hành tinh đã nứt toác thành những vực sâu hàng trăm dặm. Lò luyện vĩ đại của sự sáng tạo, phần lõi dung nham nóng chảy từng tạo nên các hòn đảo và lục địa bằng cách phun trào hàng nghìn tỷ tấn đất đá nóng bỏng lên bề mặt, giờ đây đã tắt ngúm và lạnh giá. Không còn bất cứ giá trị nào để khai thác, nó biến mất hoàn toàn khỏi các bản đồ thiên hà. Các tuyến thương mại được điều chỉnh lại, những tập đoàn vận chuyển hàng hóa giữa các vì sao đã thay đổi hướng đi và bỏ rơi nó vĩnh viễn.

Hành tinh này giờ đây cằn cỗi như những mặt trăng vô tri xoay quanh nó. Như những khối đá xoắn lại với nhau trong chu kỳ vĩnh cửu của trọng lực.

Không có con tàu nào ghé thăm thế giới này nữa, trừ những xác tàu thỉnh thoảng vẫn bị lực hấp dẫn kéo xuống từ quỹ đạo và đâm sầm vào bề mặt tĩnh lặng.

Vì vậy, khi một chiếc phi thuyền nhỏ đột nhiên xuất hiện và tiến vào bầu khí quyển hành tinh. Bốn động cơ của nó rực sáng như một ngọn nến trong không gian sâu thẳm, hẳn là một sự kiện độc nhất và mang lại nhiều ý nghĩa nếu bất cứ ai còn sống để chứng kiến.

Con tàu Night Scythe bay dần xuống bề mặt hành tinh và lơ lửng cách lớp tro bụi 2.5 mét. Phía dưới thân tàu, thiết bị dịch chuyển bắt đầu phát sáng khi nó tạo ra một cánh cổng đi xuyên không-thời gian.

Trazyn, Overlord của Solemnace, Nhà Khảo Cổ của Bảo Tàng Lăng Kính vĩ đại, Kẻ-Được-Gọi-Là-Vô-Hạn, bước xuống lớp đất phủ tro của một thế giới đã chết.

Ông ta tự nhủ, mình là sinh vật đầu tiên đặt chân lên Serenade sau ba thế kỷ.

Việc lần nữa đột nhập lên thế giới này khá dễ dàng. Các hạm đội oanh tạc của Đế Chế Nhân Loại đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của chúng và rời đi. Để lại đằng sau một hành tinh hấp hối khi ngọn lửa hóa học bắt đầu đốt cháy bầu khí quyển, kích hoạt những vụ phun trào núi lửa tức thời, ném hàng tỷ tấn tro bụi vào không trung và tạo nên khung cảnh hoang mạc xám xịt cằn cỗi.

Khi những cơn động đất và biển lửa tan biến, chúng để lại hàng lớp tro tàn tụ tập quanh những khung thép plasteel xoắn vặn – tàn dư duy nhất của những thành phố vĩ đại – tạo thành những cấu trúc xương xẩu ghê rợn cao đến hàng chục mét.

Trazyn nhìn những tác phẩm điêu khắc méo mó ấy và nghĩ đến những khung xương từng chống đỡ những ngôi đền được chế tác bởi loài Aeldari, những rặng san hô phân nhánh dưới hang động biển sâu, và những mái vòm bay bổng khác thường của Thành Phố Serenade. Theo một cách mỉa mai và chế giễu, Bài Ca Serenade vẫn còn vang vọng xung quanh chúng.

Và nó cũng vang vọng trong ông.

Dù Trazyn đã làm gì trong ba thế kỷ qua. Bài Ca luôn luôn thôi thúc ông quay lại thế giới này. Những tín hiệu của Serenade vẫn văng vẳng trong nền ma trận thần kinh và thì thầm trong các ký ức mã hóa của ông. Mặc kệ ông ta đang đứng ở đâu và bất chấp ông đang gặp nguy hiểm thế nào, tâm trí Trazyn luôn hướng về Lăng mộ Nephreth. Nó tự chạy như một chương trình phụ trong hệ thống khi ông ta chiến đấu vì Ngọn Giáo Vulkan. Khi ông chứng kiến sự sụp đổ của Cadia trong Cuộc Hắc Phạt lần thứ Mười Ba của Kẻ Hủy Diệt Abaddon.

Suốt những thế kỷ ấy, những dòng suy nghĩ tự động giống như một chiếc đồng hồ cát, chậm rãi nhỏ từng giọt bụi. Chờ đợi khoảnh khắc ông ta biết mình phải trở lại đây.

Orikan đã đúng. Trazyn là một kẻ dễ dàng ám ảnh về một việc nào đó như hắn ta. Và bất cứ thứ gì cất tiếng hát trên Serenade đã lây nhiễm họ. Nó quyết tâm bám rễ trong tâm trí của Trazyn và không buông tha ông.

Dù lăng mộ có bị phá hủy và tan hoang, dù những thánh tích của nó bị phân tán và cơ thể vô giá của Phaeron Nephreth bị hủy diệt, Trazyn vẫn cần phải thấy tận mắt điều đó. Kể cả khi, việc đó chỉ để tâm trí của ông ta được nghĩ ngơi.

Trazyn đứng trước rìa của vết nứt lục địa và nhìn xuống. Bên dưới là một khoảng không mênh mông, một hẻm núi bất tận rộng cả ngàn dặm dẫn thẳng xuống lõi hành tinh. Chính xác là nơi mà dàn pháo năng lượng của hạm đội nhân loại đã bổ đôi hành tinh như một nhát rìu chẻ sọ.

Ông ta có thể cảm nhận được sức hút của tín hiệu phát ra từ sâu thẳm bên dưới. Liên tục lặp đi lặp lại. Quen thuộc như chính tên ông.

Trazyn mở túi không gian của mình và lấy ra một đĩa nâng nhỏ, rút nó khỏi giá đỡ nơi nó nằm cạnh những mê cung Tesseract. Ông ta không rõ tại sao mình lại mang những mê cung này theo, chỉ cảm thấy điều đó dường như hợp lý. Như một kiểu trở về quê hương.

Ông mở đĩa ra và ném nó vào hẻm núi, nhìn nó lơ lửng ngay tại điểm mà đất liền chấm dứt và không gian bắt đầu.

Trazyn bước lên đĩa và bắt đầu hạ xuống.

Khi đi xuống, ông ta giơ cao cây quyền trượng Obliterator, kích hoạt thiết bị bí ẩn bên trong để nó tỏa ra một luồng ánh sáng trắng, chiếu rọi lên vách đá bị cắt đứt của hẻm núi.

Các tầng địa chất bắt đầu hiện lên trước mắt, mỗi kỷ nguyên lướt qua khi cơ thể ông chìm dần xuống khoảng không, tâm trí ông tự động ghi nhớ từng chi tiết của mặt địa chất bị cắt ngang.

Đầu tiên là tàn tích của thành phố Đế Chế Nhân Loại, mặt đường bị chôn vùi dưới lớp tro bụi nén chặt hình thành trong đợt càn quét hành tinh. Những dầm thép nhô lên từ bề mặt chỉ là phần còn sót lại của những tòa tháp cao nhất.

Tại đây, ở tầng đường phố, Trazyn nhìn thấy những cỗ xe chiến tranh và xe dân sự bị đập nát. Những đám sinh vật vỏ cứng dính chặt vào nhau trong làn sóng chuyển động, bị nhiệt độ khủng khiếp của bầu khí quyển bốc cháy đột ngột nung chảy. Những người đàn ông và phụ nữ co ro, hình hài họ bị hóa cứng như tượng đá bởi cùng một xung động địa chất đã tạo nên vùng đất mà họ gọi là nhà. Vùng đất mà họ đã chiến đấu để bảo vệ.

Nhưng thay vào đó, chính vùng đất ấy đã bùng nổ và giết chết họ.

Phía dưới nữa là các khu định cư thuộc địa từ những chuyến tàu di cư đầu tiên, giờ chỉ còn là nền móng gạch vỡ và rác rưởi. Một số nơi lộ ra những vật thể đen bóng, có thể là mảnh ngói vỡ. Hoặc một chiếc đinh kim loại lỏng lẻo mà Trazyn nhận ra là sản phẩm của lũ Ork khi phân tích các thành phần hóa học bên trong.

Càng xuống sâu, Trazyn bắt đầu thấy những tàn tích đổ nát từ các cung điện xương ma của người Aeldari, những ngôi đền và thánh địa của họ bị sụp đổ vì sở thích của Trazyn đối với viên ngọc đang đeo bên hông.

Có phải đó là lúc ông ta bị mắc bẫy lần đầu tiên? Khi số phận của ông trở nên gắn bó không thể tách rời với thế giới này?

Giờ đây, Trazyn không thể nhớ nổi tại sao mình lại khao khát viên ngọc đó đến thế – nó độc nhất, dĩ nhiên, nhưng tại sao không phải là cả ngôi đền đang chứa đựng nó?

Ông ta bắt đầu nhớ lại những rung động trong thánh đường xương ma, nơi Linh Hồn Thế Giới của người Aeldari ngự trị, và ông ta nhận ra, Bài Ca Serenade có thể đã ám ảnh ông từ lúc đó.

–Thế giới này đang cất tiếng hát cho dòng máu của Trazyn.–

Ông ta có thể nghe thấy tiếng vọng ấy, lặp đi lặp lại, ngày càng mạnh mẽ hơn. Và ông ta đang gần đến nơi rồi.

Liệu Nephreth có còn ở đó không? Trazyn thấy mình e ngại viễn cảnh xấu của câu hỏi ấy. Nếu thi hài ấy vẫn còn nguyên vẹn, thì đấy sẽ là một phát hiện vĩ đại, phát hiện vĩ đại nhất từ trước đến nay của ông. Một phát hiện quan trọng đến mức ông ta đã nói với Đao phủ Phillias và các Phaerons rằng không thể nào lăng mộ ấy còn tồn tại. 

Mặc dù Hội Đồng Thức Tỉnh đã tan rã kể từ cuộc Đại Thức Tỉnh, và một vài thành viên của nó đã bị tiêu diệt. Trazyn vẫn không muốn bất kỳ ai đến tranh giành chiến lợi phẩm của mình. Nhất là khi nó đã ở gần đến thế. Và việc ông ta giam cầm Orikan ở đó đã khiến ngay cả những kẻ tìm kiếm kiên trì nhất cũng chùn bước.

Ai dám thử thách để thành công, ở nơi mà nhà tiên tri thời gian vĩ đại nhất trong dải ngân hà đã thất bại?

Những hóa thạch trôi qua trước mắt Trazyn giờ đây là của những con thằn lằn khổng lồ. Không phải loại mà các Exodites từng cưỡi, mà là một dạng nguyên thủy hơn. Chúng vẫn sở hữu kích thước to lớn với bốn chân và những chiếc răng nhọn nhỏ. Nhưng không tỏ ra sự uy nghi như hậu duệ của chúng. 

Rồi đến một nền văn hóa mà Trazyn không nhận ra. Một kỷ nguyên lịch sử của hành tinh nhưng lại này hoàn toàn xa lạ và bí ẩn với ông. Những tàn tích đá khổng lồ cùng những ngôi nhà đá thấp mà ông ta không thể xác định. Hẳn là thuộc về một nền văn minh đã tiến hóa rồi biến mất, có lẽ chẳng ai từng biết đến chúng ngoài ông ta.

Bên dưới chúng là dấu vết của những giống loài nguyên thủy nhất của thế giới này. Những vỏ sò xoắn ốc với đường cong đạt đến sự bất đối xứng hoàn hảo mà mọi sinh vật trên Serenade đều có. 

Và rồi đến nền đá đen. Một lớp vỏ bọc khổng lồ của hành tinh, với những kênh dẫn chằn chịt để đưa dòng dung nham đi lên từ lõi. 

Chúng cứ kéo dài mãi. Xuống sâu tận lõi hành tinh.

Và rồi Trazyn nhận ra một sự thật bất ngờ. Nơi này không phải một thế giới tự nhiên. Nó được xây dựng. Được tạo ra bởi những bàn tay đã biến mất từ lâu, được chế tạo với kết cấu để chống lại các khẩu pháo năng lượng và bom plasma. 

Dù đó là công trình của các Old One, C’tan, hay bất cứ giống loài đã tuyệt chủng nào khác, Trazyn không biết. Nhưng khi ông ta tìm thấy lối đi mình cần và bước vào mạng lưới đường hầm, ông biết nó không giống bất kỳ công trình nào mà ông từng thấy. Với loài Necron, tạo ra một thế giới nhân tạo là khó khăn và tốn thời gian, nhưng không phải bất khả thi. Các Cryptek cổ đại từng giam cầm những ngôi sao trong các quả cầu thu hoạch năng lượng khổng lồ, và chế tạo những con tàu thời đại có thể tự động điều hướng giữa các vì sao với phi hành đoàn trong trạng thái ngủ đông.

Nhưng để cải tạo một hành tinh đến mức này, vừa nhân tạo vừa tự nhiên, thực sự là một kỳ quan của công nghệ ma thuật vượt xa cả những nỗ lực lớn nhất của giống loài vô tử như ông ta. Một kiệt tác thực sự của những vị thần bất tử.

Trazyn đã bước đi trong bóng tối suốt ba mươi ngày và ba mươi mốt đêm cho đến khi tìm thấy căn phòng chứa cánh cổng. Và may mắn là nó vẫn an toàn. Cánh cổng đầu tiên mà họ tìm thấy trước kia, nơi bị bao phủ bởi sự sống xâm lấn của đại dương đã ở quá gần bề mặt để có thể tránh đi những đợt bắn phá từ quỹ đạo. Nhưng cổng này vẫn còn nguyên vẹn, do đã được chôn sâu trong lớp vỏ hành tinh.

Cổng Vĩnh Hằng màu đen nằm sừng sững ở cuối căn phòng trên một cầu thang lớn. Hai bên con đường dẫn đến nó là hai hàng lư hương, trơ trọi và ngập trong bóng tối. Trazyn đã chưa trở lại nơi này kể từ khi tên Quellkah ô uế phục kích ông ta bốn thế kỷ trước. Và ông cảm giác như thể đã trôi qua hành thiên niên kỉ kể từ lúc đó.

Trazyn thò tay vào túi không gian, rút ra Astrarium Mysterios.

“Đã đến lúc,” ông ta nói, “để hoàn thành nó.”

Khi ông ta đi qua cặp lư hương đầu tiên, chúng lập tức bùng cháy, những ngọn lửa màu ngọc lục bảo nhảy múa và xoay tít, xoáy lên thành những cột lửa, chiếu sáng cả những cột trụ xa xôi của trần phòng. Ông ta tiếp tục di chuyển và mỗi cặp lư hương bùng cháy khi ông bước qua, ngọn lửa ban đầu liếm vào Mysterios rồi vươn lên tạo thành một hàng lửa. Từ khoảng cách xa, Trazyn có thể thấy ánh sáng ngọc lục bảo phát ra từ phía sau cánh cửa khổng lồ, tràn ra từ bên dưới và các khe hở của nó. Ánh sáng năng lượng dày đặc đến mức hóa thành những dòng khí xanh cuộn trào và lan tỏa, tạo thành một tấm thảm sương mù tràn xuống các bậc thang và phủ khắp căn phòng.

Trazyn bước một bước, rồi thêm một bước nữa, liên tục di chuyển trong tâm trí lơ đãng của một người quản lý bảo tàng, ông ta nhận ra rằng Cổng Vĩnh Hằng này lớn hơn nhiều so với cánh cổng đầu tiên mà họ phát hiện. Có lẽ vương triều Ammunos đã đảo ngược quá trình xây dựng chăng? Liệu rằng đây mới là cổng chính, còn cổng kia chỉ là lối đi dự phòng? 

Nhưng điều đó không hợp lý. Chính Mysterios đã chỉ dẫn họ đến lối vào kia cơ mà.

Rồi Trazyn bắt đầu nhớ lại những phong tục cổ xưa của giống loài mình. Vào những ngày xa xưa đó, ông ta đã chứng kiến lễ mai táng của nhiều Phaeron – nhưng đã sáu mươi lăm triệu năm kể từ quá trình Chuyển Giao Sinh Học, không một Phaeron nào có địa vị đã qua đời vì tuổi thọ. Đương nhiên là có một số đã bị giết, hoặc bị hủy diệt. Nhưng những ý nghĩa biểu tượng của các nghi thức tang lễ và sự tôn kính truyền thống – vốn ăn sâu vào văn hóa của ông ta – giờ đây lại trở nên xa lạ với ý thức Necron vô hồn của ông.

Bất chợt Trazyn nhận ra, nơi này không phải một cổng dịch chuyển đơn thuần. Nó là một Cánh Cổng Tử Thần, một lối đi dành cho các nghi lễ an táng. Được thiết kế chỉ để sử dụng một lần rồi niêm phong lại. Nó được tạo ra để đón nhận thi thể của Phaeron Nephreth, và không gì khác ngoài vị Phareon.

Trong điều kiện lý tưởng nhất, cổng này sẽ mãi được niêm phong. Trở nên thiêng liêng và bất khả xâm phạm. Không bị vấy bẩn bởi bước chân của bất kỳ ai không mang theo thi thể đã được thanh tẩy của Nephreth.

Trazyn dừng lại bước chân của mình trước phát hiện đó. Trong sự kinh ngạc, ông ta bắt đầu quan sát thật kỹ những bậc thang, cổng vào, những ký tự và phù điêu được khắc trên tường.

Con đường này Nephreth đã đi qua. Nephreth Kẻ Vô Nhiễm. Vị Phaeron cao quý nhất trong các Phaeron. Một thực thể bằng xương bằng thịt, người đầu tiên đứng lên chống lại các vị Thần Sao. Orikan từng khoe khoang rằng hắn đã nhìn thấu được kế hoạch của các C’tan và cảnh báo về sự phản bội của bọn chúng, nhưng hắn ta đã chọn trốn chạy. Nephreth thì lại chọn chiến đấu.

Ngài ấy đã chống lại quá trình Chuyển Giao Sinh Học bằng vũ lực. Chấp nhận việc cơ thể hoàn hảo độc nhất của mình có thể bị hủy hoại chỉ để bảo vệ linh hồn của người Necrontyr. Giương vũ khí chống lại những kẻ thù thần thánh từ năm triệu năm trước, rất lâu trước khi Silent King quay lưng và tiêu diệt các vị thần lừa dối, đập tan chúng thành những mảnh vỡ sau cuộc Chiến Tranh Thiên Đường.

Nephreth, theo một cách nào đó, là Necrontyr cuối cùng và cũng là Necron đầu tiên. Một thực thể ở ngã rẽ của thời đại. Vừa là một truyền thuyết cổ xưa, vừa là một sự thật lịch sử.

Và nếu ngôi mộ vẫn còn nguyên vẹn, điều dường như rất có thể khi dựa trên sự bảo tồn của tiền sảnh này. Trazyn sẽ sớm được nhìn thẳng vào khuôn mặt xác thịt của Nephreth.

Khuôn mặt necrontyr đầu tiên ông ta thấy sau sáu mươi lăm triệu năm.

Trazyn thả Mysterios ra.

Khối bát diện bắt đầu bay lên một cách từ từ và bình thản, trôi dọc cầu thang như thể nó được những bàn tay thần thánh nâng niu, trước khi dừng lại ở giữa cánh cổng. 

Và rồi, nó biến đổi. Các góc cạnh gấp lại một cách phi vật lý nhưng mượt mà. Các mặt của nó hòa quyện vào nhau như thủy ngân khi ánh sáng màu lục bảo bùng lên từ bên trong.

Cuối cùng, nó trở thành một hình cầu. Một hình cầu hoàn hảo. Hình dáng toán học ấy đẹp đẽ đến mức khiến Trazyn có thể đã khóc khi ông ta nhìn vào nó, đương nhiên đó là nếu ông ta có đôi mắt.

Nhưng có lẽ, chẳng bao lâu nữa, Trazyn có thể sẽ thật sự được khóc.

Ông ta mở miệng, chuẩn bị đọc ra thuật toán mở khóa.

“Trazyn!”

Đôi mắt quang học của Trazyn nheo lại khi nghe thấy giọng nói này, và ông ta quay người lại nhanh đến mức chiếc áo choàng lát vảy kim loại kêu lách cách khi nó tung bay quang đôi vai của ông.

Ở dưới chân cầu thang là một sinh vật thảm hại, gầy guộc và xương xẩu. Sở hữu một hình hài bị tàn phá và phủ đầy khoáng chất đến nỗi trông nó không khác gì một thi thể hoại tử. Những sợi dây điện lộ ra trên chiếc mặt nạ tử thần nứt vỡ kêu vo ve với ánh sáng nhấp nháy. Những ngón tay – nếu có thể gọi những thứ mòn nhẵn và cụt lủn ấy là ngón tay – đã bị mài mòn thành những mẩu kim loại nhỏ nhắn đang rơi rỉ chất lỏng thủy lực. Cột sống cong vẹo thành hình chữ S, khiến nó chỉ có thể chống đỡ cơ thể bằng một cây gậy gắn ngôi sao ở phần đầu.

Orikan?”

“Đừng…” sinh vật ấy dừng lại, giọng nói lắp bắp vì mệt mỏi và đang cố gắng tìm từ ngữ hoặc hơi thở, “mở lăng mộ. Đừng làm thế.”

Trazyn bật cười, âm thanh của ông ta vang dội lạc lõng giữa những mái vòm cao. “Lại giở trò lừa bịp cũ của ngươi à, Orikan? Ta nghĩ chúng ta đã đi xa hơn thế nhiều rồi. Nhìn ngươi xem. Nhìn những ngón tay của ngươi kìa. Ngươi đã tự đào bới để thoát ra, đúng không?”

Orikan lê bước thêm một bậc. Rồi một bậc nữa. “Đừng mở nó. Ngươi không muốn thứ ở bên trong đâu.”

“Mất… ừ thì, mất ba thế kỷ để đào thoát, ta đoán vậy?” Trazyn trả lời với giọng mỉa mai.

“Hai thiên niên kỷ,” Orikan đáp. Ông ta đang tự kéo mình lên, cố gắng đến gần Trazyn. “Hai ngàn một trăm hai mươi hai năm. Ta cần phải thoát ra. Để đến được đây. Mỗi lần bị chặn khi đào tới lớp đá cứng, ta đều quay ngược thời gian. Tìm một hướng đi khác. Đừng–”

Trazyn cười khanh khách. Gõ từng nhịp lên cây quyền trượng Obliterator bằng những ngón tay. “Ngươi phải thấy chính mình bây giờ, nhà chiêm tinh yêu quý ạ. Đừng lo, ta đang tạo một bản ghi ký ức hoàn hảo. Ta mong ngươi sẽ xem lại nó thường xuyên.”

“Trazyn.” Orikan tiến đến, chậm rãi nhưng đều đặn, vẫn còn xa ngoài tầm bắn của một khẩu súng ngắn “Ta đã ở đây, trong ngọn núi đá này, trong hơn hai thiên niên kỷ.”

“Ta biết, đồng nghiệp thân mến.”

“Ta đã có rất nhiều thời gian để lắng nghe. Lắng nghe và tìm hiểu về những luồng năng lượng rung động qua các tầng địa chất. Những–”

“Bài ca Serenade, ta biết.”

“Không, ngươi không biết. Trazyn, có hai bài ca. Một bài tinh tế và gần như không thể phát hiện, như thể nó là tiếng gọi của mỹ nhân ngư. Nhưng thực chất, nó là một loại virus lây nhiễm thông qua suy nghĩ. Những thứ khiến lũ nhân loại cúi đầu trước lũ Genestealers. Nó khơi dậy nỗi ám ảnh sâu trong tâm hồn chúng, làm trầm trọng thêm các nổi sợ của chúng. Và chính nó đã khiến Quellkah tội nghiệp phát điên.”

“Thôi nào. Đừng mong ta tin–”

“Bài ca thứ hai là chuỗi số. Dự đoán trước kia của ngươi đã đúng, nó là một mật mã sách. Và nó là một lời cảnh báo. Một lời cảnh báo từ Vishani. Cảnh báo phải tránh xa lăng mộ. Thông điệp dựa trên năm hồi đầu trong vở kịch tái hiện Cuộc Chiến Trên Thiên Đường. Chuỗi đầu tiên, 3211, chỉ định Hồi Ba, Cảnh Hai, Dòng Một, Từ Đầu Tiên. Nó cố thuyết phục ta không nghe tín hiệu. Nó bảo rằng tín hiệu sẽ lây cho ta virus flayer. Dù thứ bên trong là gì…”

“Vậy bên trong là gì?”

Orikan đã tiến đến gần trazyn, trong tầm mà ông ta có thể lao đến với một cú chạy nước rút “Ta không biết.”

Trazyn nhảy lên vài bậc thang để giữ khoảng cách và trêu chọc Orikan. “Tốt thôi, vậy hãy tự mình xem, được chứ?”

“Trazyn, xin ngươi. Ngươi đã thắng. Ta chấp nhận thất bại này. Nhưng xin ngươi đừng lôi cả hai chúng ta vào nguy hiểm chỉ để chứng minh–”

Trazyn mặc kệ lời cầu xin của Orikan và đọc thuật toán. Ông ta làm điều đó với vẻ thích thú lộ rõ trên khuôn mặt.

Và những cánh cửa kim loại bắt đầu trượt ra, để lộ cổng dịch chuyển lấp lánh bên dưới. Qua lớp năng lượng không-thời gian, cả hai thấy từng hàng từng hàng chiến binh đang đứng nghiêm bên kia. Giống như một đạo quân đang sẵn sàng chờ lệnh.

–––––

Artwork Cổng Vĩnh Hằng ( Eternity Gate)

Nguồn Ảnh: 40k Gallery 

Tác Giả: Alexandr Elichev

67d2ad28-2710-415f-b0e4-465d470f0db2.jpg

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Anh ba đần kẻ cụt tay.
Xem thêm