Yuusha Party wo Oidasaret...
Itsuki Togami Kisaragi Yuri
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel (101 - 150) - Đang tiến hành

Chương 103- (Ngoại truyện Luna) - Nữ hoàng tinh linh

2 Bình luận - Độ dài: 4,042 từ - Cập nhật:

Hầu tước Forgas đột nhiên triệu hội ra một vật giống như một viên ma thạch màu vàng kim, và sau khi nhìn thấy nó thì bỗng dưng Oliver-san khuỵu cả người xuống và bắt đầu tỏ ra vô cùng đau đớn.

"Oliver-san! Cậu sao thế!? Cậu có ổn không!?"

Tôi khẩn trương thi triển [Hồi phục] nhưng không có tác dụng.

"Đây là... ma lực sao...?"

Một dòng ma lực dày đặc đang chảy ra từ bên trong cơ thể Oliver-san.

Là người nhạy cảm với ma lực từ bé, tôi vẫn có thể cảm nhận được bất kỳ dòng ma lực nào dù là nhỏ nhất, nhưng kể cả tôi không có khả năng đó thì lượng ma lực này vẫn quá sức dày đặc, không thể không cảm thấy được.

"Làm gì thế hả lão Forgas kia?"

Philly thì thào với giọng điệu đầy phẫn nộ. Đây thật sự là Philly-san ư? Tôi dường như không thể xem cô ấy của ngày hôm qua và hôm nay là cùng một người được.

"Ta vẫn sẽ là người chiến thắng thôi! Khi Oliver đã được giải phóng sức mạnh rồi thì đến cô cũng không có cửa thắng đâu! Giờ thì Oliver à! Nghiền nát ả đàn bà này cho ta mau!"

Ngài Hầu tước đang nói gì vậy? Làm sao mà ngài ấy lại dám chắc Oliver-san có thể đánh nhau trong tình trạng đó được chứ? Rõ ràng là cậu ấy đang ở trong trạng thái không thể chiến đấu rồi.

"... Chúng ta phải thay đổi kế hoạch thôi."

Dường như Philly-san đã hoàn toàn bơ đẹp lời ngài Hầu tước và tiếp tục lẩm bẩm một mình trong khi nhìn chằm chằm vào Oliver-san.

"Arrgh!"

Oliver-san kêu lên một tiếng đầy đau đớn. Thế rồi, một dòng ma lực màu vàng kim có thể nhìn thấy bằng mắt thường chảy ra từ cơ thể cậu ấy, kể cả tôi có hay không có khả năng cảm nhận ma lực.

Oliver-san đang tỏ ra đau đớn tột độ, bỗng dưng im phăng phắc rồi đứng dậy.

"Oliver-san...?"

"Hahaha! Oliver à, mau giết chết con ả này mau!"

Oliver-san, người lúc này đã đứng dậy, nhận được lệnh tấn công từ ngài Hầu tước.

"Phải phá nát Hội."

Oliver-san nói ra một câu cụt lủn và đi về phía bức tường.

"Này Oliver! Ngươi làm gì thế hả? Giết chết ả phụ nữ xấc xược này cho ta mau lên!"

Bơ đẹp tiếng hét của ngài Hầu tước, Oliver-san vẫn đi về phía bức tường, cầm lấy một thanh kiếm được treo trên đó lên và chém một nhát vào tường.

Tường bị thủng ra một lỗ có kích thước lớn hơn những gì mà một nhát chém đơn thuần có thê gây nên và Oliver-san vẫn tiếp tục đi ra phía bên ngoài.

"Ra vậy. Ra là thế. - Nếu vậy thì mình phải làm chuyện này thôi."

Philly-san thì thầm gì đó và tôi thì vẫn còn rất bối rối, không thể nắm bắt được tình hình. Bỗng dưng, có giọng con gái vang lên trong đầu tôi.

<Luna à! Mau làm gì đó để phòng thủ đi!>

Tôi khẩn trương mở rộng lớp rào chắn ma pháp quanh cơ thể mình, trong khi đó, Philly-san dùng cây trượng mình cầm trên tay chạm một cái xuống sàn nhà.

Một cơn gió cực mạnh nổi lên quanh Philly-san và bởi toà biệt thự đã không thể chịu được sức gió ấy nên nó liền bị cơn lốc thổi bay ngay tắp lự.

Khi cơn lốc đã lắng xuống, toà biệt thự đã hoàn toàn biến mất và chỉ còn mỗi Philly-san, ngài Hầu tước, Aneri, Derrick và tôi còn đứng yên trên mảnh đất trơ trụi.

"Chuyện... chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

Ngài Hầu tước rơi vào cơn hoảng loạn bởi những sự việc xảy ra dồn dập liền cao giọng hỏi. Cũng phải thôi, chẳng có gì lạ khi ngài ấy lại trở nên như thế sau hàng tá sự việc cùng xảy ra như vừa rồi.

"... Không chỉ phản ứng kịp với đòn tấn công của tôi mà cô còn có thể bảo vệ được mọi người sao. Ấn tượng lắm Luna à."

<Là nhờ cô sao Sylph? Cảm ơn cô vì đã cứu tôi và bảo vệ mọi người nhé.>

Tôi chỉ có thể mở rộng lớp rào chắn ra xung quanh cơ thể mình. Theo lẽ thường thì ngài Hầu tước, người không có khả năng chiến đấu và cả Aneri lẫn Derrick, những người chỉ biết đứng ngẩn người ra như thế ắt hẳn là đã bị thổi bay từ lâu rồi.

Nhưng họ vẫn đứng yên ở đó. Tôi đoán rằng Phong tinh linh Sylph đã tạo ra một cơn lốc khác bọc quanh ba người họ để chống trả lại đòn tấn công của Philly-san.

<Loài người không phải là thứ ta để tâm tới, nhưng lần này là vì mệnh lệnh của Nữ hoàng đấy.>

<Titania ư...? Sao bà ấy lại - >

<Đừng chần chừ nữa!>

< - !? >

Đang mải mê cảm ơn Sylph thì một giọng nói khác vang lên trong đầu tôi. Ngay sau đó, hàng tá pháp trận đồng loạt xuất hiện rồi vây quanh tôi.

"... Phiền phức thật đấy. Xem ra Thiên phú của tôi khá là tương khắc với cô đấy, nên tôi phải đảm bảo rằng cô sẽ chết ngay tại đây vào ngày hôm nay, Luna à." 

Ngay khi tôi kịp nhận ra tất cả những pháp trận đó đều là [Siêu Bộc Phá], tôi liền bị nhấn chìm trong vô số vụ nổ liên hoàn.

"Khụ khụ..."

<Cô có sao không Luna?>

Khi tôi đang ho sặc sụa vì hít phải đám khói dày đặc từ những cú nổ thì giọng một người phụ nữ trưởng thành vang lên trong đầu tôi.

<Ừm, cảm ơn bà rất nhiều vì đã cứu tôi, Titania à.>

<Thiệt tình, cô đúng là cô nhóc rắc rối.>

Tinh linh là những thực thể siêu nhiên, vô hình đối với hầu hết tất cả mọi người. Tuy nhiên, dù không thể nhìn thấy hình dáng thật sự thì tôi vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện và giao tiếp với họ.

Thiên phú của tôi là [Điều khiển Tinh linh].

Thiên phú này cho phép tôi kiểm soát các tinh linh và điều khiển chúng theo ý muốn của mình. Về cơ bản thì nó giống với [Hội tụ Ma lực] của Orn-san. Nhưng nếu Orn-san có khả năng can thiệp vào dòng chảy ma lực bằng cách hội tụ chúng tại một điểm thì Thiên phú của tôi lại bị giới hạn với mỗi tinh linh, tức là ma pháp đã bị biến đổi. Nhưng chính sự giới hạn đó đã cho phép tôi làm được nhiều thứ hơn là chỉ thu thập một cách đơn thuần.

Nhờ Thiên phú này mà tôi có được hai khả năng mà những người khác không có.

Thứ nhất là khả năng cảm nhận ma lực. Tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện, mật độ và chuyển động của các tinh linh trong ma lực. Đây là khả năng khá phổ biến ở những người sở hữu Thiên phú có khả năng can thiệp vào dòng chảy ma lực.

Thứ hai là khả năng có thể xem như là đặc trưng với riêng tôi. Nó cho phép tôi nhận diện và giao tiếp được với các Tiên linh. Dù Tiên linh cũng chính là tinh linh nhưng họ là duy nhất và không thể bị sai khiến được. Nhưng họ vẫn có thể đứng ra yểm trợ tôi như hồi nãy.

Tiên linh có tính cách rất thất thường và đặc biệt không thích qua lại với loài người nên nhìn chung thì họ không phải là những thực thể gì quá thân thiện cho cam.

<Cảm ơn bà vì đã cứu tôi nhé. Nhưng tại sao Titania lại phải can thiệp thế? Bà từng nói rằng Tiên linh không thích nhúng tay vào các hoạt động của loài người kia mà.>

<Phải, ta căm ghét thế giới này... Nhưng ta rất mến cô lắm Luna à, và ta không muốn cô phải chết đâu. - Vả lại, chỉ mỗi sự hiện diện của ả đàn bà kia cũng đã đủ khiến ta phải cảm thấy sôi máu rồi. Nên nếu có thể can thiệp thì ta rất vui lòng đấy.>

Tôi tự hỏi liệu các Tiên linh có máu chảy trong người không.

<Tôi rất cảm kích vì sự hiện diện của Titania đấy. Tôi không rõ tại sao Philly-san lại hành xử như thế nhưng trước hết, tôi phải khống chế cô ấy đã. Tôi sẽ cảm ơn bà đàng hoàng sau nha.>

<... Thật đáng tiếc, nhưng ả đàn bà đó là ngoại lệ. Hiện tại, cô vẫn chưa thể kiểm soát được bọn ta một cách hoàn toàn thì cô không có cửa thắng trước ả ta đâu. Thất bại là điều tất yếu nếu cô chọn giao chiến trực tiếp với ả.>

Đúng vậy, tôi chưa từng gặp ai có khả năng thi triển hàng ta pháp trận ma pháp Cao cấp cùng lúc chỉ trong khoảnh khắc như cô ấy.

Nếu Titania nói tôi không có cửa thắng thì cũng không sai chút nào. Tiên linh không mưu mô hay xảo quyệt như con người. Mọi lời họ nói ra đều là thật lòng.

Bởi các Tiên linh tồn tại ở một cõi khác xa với loài người nên họ không thể trực tiếp tác động tới nhân gian được. Phải có một người làm trung gian thì họ mới có thể can thiệp được.

Đến cả một người có khả năng tiếp cận Tiên linh như tôi cũng không thể khai thác toàn bộ sức mạnh của họ. Tôi chỉ có thể sử dụng một phần rất nhỏ trong toàn bộ sức mạnh của họ.

<Vậy sao. Thế tôi phải làm gì đây?>

Nếu không có cửa thắng thì chỉ còn nước chạy thôi, nhưng việc thoát khỏi một Pháp sư lão luyện như Philly-san không phải là điều gì quá đỗi dễ dàng.

... Cơ mà tôi không cảm nhận được sự hiện diện của Sylph nữa. Cô ấy đã đi đâu mất rồi?

<Luna à, cố cầm cự một lát nhé. Ừm, nói sao nhỉ? Ồ phải rồi, là thời gian! - Cầm cự thêm mười phút nữa và mọi chuyện sẽ khá hơn nhiều đấy."

Mười phút sao? Tôi không rõ bà ấy đang có ý định gì, nhưng dựa theo lời của Titania thì việc cầm cự trong mười phút không hề đơn giản một chút nào.

Tôi hiểu rõ uy lực từ các đòn tấn công của Philly-san hơn bất kỳ ai. Tôi sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng vì tôi không muốn chết.

Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng với Titania xong, tôi tạo một luồng gió để thổi tung làn khói đen và bắt gặp Philly-san trong tầm mắt.

Philly-san đang cầm trên tay một viên ma thạch màu đỏ to cỡ nắm đấm và dường như đang rất tập trung để làm một điều gì đó.

Cô ấy đang định làm gì vậy?

"Hừm... Đúng là không dễ để thi triển tại năm địa điểm khác nhau cùng lúc thật. Nhưng với thứ này thì -"

Khi Philly còn đang thì thào gì đó thì viên ma thạch màu đỏ nằm trên tay cô ấy vỡ vụn ra thành từng mảnh. Luồng ma lực khổng lồ bên trong nó chia ra làm năm phần và bay đi nhiều hướng khác nhau.

Viên ma thạch lớn cỡ đó chỉ có thể kiếm được từ các lõi ma thạch tầng Sâu hoặc các Trùm tầng dưới mê cung thôi. Dùng đến một thứ quý giá như thế chứng tỏ cô ấy đang có một kế hoạch nào đó cực kỳ quan trọng, nhưng tôi chẳng thể đoán ra cô ấy đang định làm gì.

"Aneri, Derrick, mau đến văn phòng Hội đi. Hãy tận dụng đám đông hỗn loạn để xử gọn Leon Conti nhé."

Theo lệnh của Philly-san, hai người họ vốn vẫn đứng đực ra bỗng dưng bắt đầu di chuyển.

Xử gọn Leon Conti ư? Tức là giết chết ông ấy sao!?

"Hai người có hiểu mình đang định làm gì không!? Nếu hai người làm thế thì hai người sẽ không thể làm mạo hiểm giả nữa đâu!"

Nếu một mạo hiểm giả hãm hại các nhân viên Hội thì họ sẽ phải đối mặt với các hình phạt như hạn chế ra vào mê cung trong một khoảng thời gian nhất định, thậm chí còn có thể bị trục xuất khỏi Hội.

Trục xuất đồng nghĩa với việc họ sẽ bị tước đi thẻ Hội và mất khả năng đi vào mê cung, là dấu chấm hết cho sự nghiệp làm mạo hiểm giả của họ.

"..."

Hai người họ tiếp tục bước về phía văn phòng Hội với khuôn mặt đờ đẫn, bơ đẹp tiếng gọi can ngăn của tôi.

"Vô ích thôi. Họ gần như không thể tự nhận thức về bản thân mình nữa. Họ chỉ còn là những con rối nghe theo mọi mệnh lệnh của tôi thôi."

"Con rối sao...? Đó là hiệu ứng từ Thiên phú của Philly-san ư?"

"Phải. Tôi không có lý do gì để giải thích chi tiết cho cô hiểu vì dù gì thì cô cũng sắp đi rồi." 

Khi tôi và Philly-san đang lời qua tiếng lại thì tôi chợt nghe thấy tiếng ồn và âm thanh của nhiều toà nhà đang đổ sầm xuống phía sau lưng mình.

" -!?"

Hoảng loạn quay đầu lại, tôi nhìn thấy một khu vực từng là nơi mà các toà nhà đứng sừng sững nay đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một đống đổ nát. Đứng giữa nơi hoang tàn ấy chính là Oliver-san.

(Oliver-san đã làm nên chuyện đó sao...?)

"Sức mạnh của Dũng sĩ trong truyện cổ tích thật đáng ấn tượng biết bao. Nhưng đây chỉ mới là khởi đầu thôi. Tôi vốn định dùng thứ sức mạnh đó để đánh lại Trùm tầng 100 hơn cơ. Dùng đến nó ngay tại đây sao, lãng phí quá đi mất."

"Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy!? Này, cô mau giải thích đi Philly!"

Ngài Hầu tước, người vẫn còn đang tỏ ra hoảng loạn, yêu cầu lời giải thích từ Philly-san.

"Phiền phức vãi. Ngủ lát giùm tôi đi được không?"

Philly-san vừa dứt lời, ngài Hầu tước liền mất ý thức rồi gục xuống như món ma cụ hết năng lượng. Ngài ấy vẫn thở đều nên chắc là ngài ấy không gặp nguy hiểm gì, nhưng ngài ấy trở nên như thế đích thị là do chính Philly-san gây nên.

"Tại sao... tại sao Oliver-san và Philly-san lại hành xử như vậy hả...!? Nếu mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn thì không chỉ mỗi tổ đội này mà cả chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm đấy! Hơn thế nữa, hành vi chống lại những con người vô tội không có khả năng chiến đấu là hành vi cực kỳ đáng khinh! Xin cô hãy mau dừng chuyện này lại đi mà!"

"Thời đại này... vẫn có chút bình yên hơn so với trước đây. Đó là vì sao mà con người mới có thể sống an nhàn như này đúng không? - Nhưng cô có nghĩ đó là một suy nghĩ hết sức khờ khạo không?"

"Tôi không hề nghĩ như thế! Có hoà bình là tốt lắm rồi! Đâu cần phải có xung đột mới được chứ!?"

"Cô ngây thơ quá. Loài người đang tự kéo mình đi đến bờ vực diệt vong đấy. Ừm, nhưng cá nhân tôi thì lại rất hoan nghênh điều này đấy."

<Luna à, hạ ả đàn bà đó mau lên. Ả ta nói khó nghe quá đi mất!>

Giọng Titania vang lên trong đầu tôi, tràn ngập sự giận dữ.

Tôi nhận ra rằng giá trị quan điểm giữa chúng tôi quá khác biệt để cả hai có thể tìm được tiếng nói chung trong cuộc trò chuyện này.

Tôi là một mạo hiểm giả. Các mạo hiểm giả có vai trò mang lại tài nguyên từ mê cung lên để cải thiện chất lượng cuộc sống cho mọi người. Việc mạo hiểm giả quay lưng chống lại loài người là hành vi không thể chấp nhận được, nhất là khi họ còn là một thành viên trong cùng tổ đội với mình.

Đó là vì sao tôi có nghĩa vụ phải ngăn chặn người đồng đội xấu xa của mình. Tôi sẽ không do dự nếu phải dùng đến vũ lực đâu!

Tôi sẽ xử lý Philly-san. Thế nên, nhờ cậu lo liệu Oliver-san giùm tôi nhé, Orn-san!

Cảm nhận được sự hiện diện của Orn-san từ phía trên cao, tôi quyết định giao phó Oliver-san cho cậu ấy.

Một lúc đã trôi qua kể từ khi tôi giao chiến với Philly-san và cô ấy đang hoàn toàn áp đảo tôi.

Dù được Titania hỗ trợ, hay nói thẳng ra là hai đấu một thì tôi vẫn đang dần bị đẩy lùi.

"Heh heh heh. Kìa, phản kháng mạnh hơn nữa đi nào."

" -Titania à, tôi cần phải phòng thủ! - [Siêu Bộc Phá]!"

Một cơn lốc cực lớn xuất hiện khi Philly-san thi triển ma pháp Đặc cấp [Cơn lốc Ngàn Đao], khiến tôi bị kẹt bên trong nó. [Cơn lốc Ngàn đao] cắt mọi thứ nằm trong tầm ảnh hưởng của cơn lốc bằng vô số lưỡi đao gió. Một khi đã bị cuốn vào bên trong thì sẽ rất khó để có thể thoát ra bên ngoài.

May mắn thay, Titania đã tạo ra một rào chắn ma pháp hình khối ra quanh tôi, ngăn không cho những lưỡi đao gió kia chạm được đến tôi. Rào chắn này cứng cáp hơn rất nhiều so với các loại rào chắn ma pháp mà người thường có thể dựng nên, và nó cũng không thể bị phá nát kể cả có đỡ phải ma pháp Đặc cấp.

Khi Titania đang lo liệu việc phòng thủ, tôi thi triển [Siêu Bộc Phá]. Một vụ nổ lớn xảy ra ngay gần chỗ Philly-san đang đứng, nhưng nó đã bị cơn lốc gió cực mạnh vô hiệu hoá.

"Ư -"

Dù đã tấn công Philly-san rất nhiều lần nhưng không một chiêu nào của tôi trong số đó có tác dụng hết. Dù tôi đã cố gắng kiềm sức lại để tránh giết chết cô ấy thì ắt hẳn nó vẫn phải đủ để đả thương cô ấy. Khoảng cách về sức mạnh giữa tôi và cô ấy thực sự quá lớn.

<Luna à, đủ rồi đấy. Tập trung câu giờ đi.>

Nghe theo chỉ dẫn của Titania, tôi tiếp tục tấn công theo nhiều cách khác nhau nữa nhưng tình thế vẫn không hề thay đổi dù chỉ một chút.

"Xử lý đám Tiên linh này đúng rõ phiền mà. Không chỉ khắc chế được cả Thiên phú của mình mà còn có thể chung sức cùng với kẻ rắc rối kia nữa. Giá mà mình có thể né tránh được thứ này thì hay phải biết."

<... Thứ đã khắc chế Thiên phú của Philly-san á? Ý của cô ấy là sao?>

<Ta đã khắc chế hiệu ứng từ Thiên phú của ả ta lên cô rồi. Mà chủ yếu là nhờ các tinh linh đấy. Nếu không thì cô sẽ rơi vào tình trạng giống như hai người đồng đội kia của cô mất.>

<Ừm... cảm ơn bà nhiều lắm.>

"Xem ra mình phải nghiêm túc hơn một chút mới được."

Ngay khi Philly-san dứt lời, pháp trận của [Mjolnir] xuất hiện từ trên trời, nó được cô ấy thi triển và liền phóng một tia sét cực mạnh xuống chỗ tôi. Nhưng Titania đã thành công bảo vệ tôi khỏi đòn đó.

< !? Tệ rồi đây... Luna à, cố gắng đừng làm thêm điều gì khác và hãy tập trung giữ vững ý thức cho thật tỉnh táo nhé!>

Bởi Titania có thể nhìn thấy những gì tôi không thể thấy nên bà ấy đã cảnh báo tôi. Có chuyện gì sắp xảy ra sao?

<Tôi hiểu rồi!>

Ngay khi tôi đáp lại Titania xong, hàng trăm loạt ma pháp Đặc cấp và Cao cấp đồng loạt trút xuống chỗ tôi.

" -!?"

(Cô ấy có thể thi triển nhiều phép cùng lúc như thế này sao...)

Nếu không có rào chắn của Titania thì tôi ắt hẳn đã banh xác từ đời nào rồi.

Tôi cũng đã hiểu tại sao Titania lại nói như vậy.

Rào chắn của Titania thực sự rất kiên cố, có thể chịu được toàn bộ đòn tấn công của Philly-san mà không hề rung chuyển dù chỉ một chút.

Tuy nhiên, lớp rào chắn này không thể được duy trì mãi mãi được. Nó được dựng nên bởi Titania, đồng nghĩa với việc nó chỉ có thể bảo vệ mỗi mình tôi.

Khi có một Tiên linh nhập vào người tôi thì cả thể lực cũng như tinh thần của tôi sẽ dần dần bị rút kiệt. Tức là một khi tôi chạm đến giới hạn của bản thân mình thì lớp rào chắn vững chãi này sẽ biến mất.

Dù chỉ là những nhận thức thông thường hay việc phải đón lấy những đòn tấn công dồn dập của Philly-san thì cả sức lực lẫn tinh thần của tôi đang dần cạn kiệt đi một cách nhanh chóng.

Khó rồi đây...

"Hực..."

<Cố lên nào Luna! Đừng để mất ý thức nhé!>

Tôi tập trung hết sức cao độ để có thể giữ vững tỉnh táo.

"Dù cô có thể thu hút được nhiều linh lực hơn người thường thì cô vẫn chỉ là con người mà thôi. Nếu không phải là 'Thiên phú Vương' thì cô sẽ không thể triệu hồi nhiều Tiên linh cùng lúc đâu. Chiếu tướng hết cờ rồi nhé Luna Flockhart. Mau chết đi!"

Cuối cùng thì tôi đã không thể duy trì lớp rào chắn được nữa và nó biến mất.

"Haa... haa... haa..."

Tôi gần như không thể đứng vững được nữa. Tôi vừa thở hổn hển vừa khuỵu người xuống.

May mắn thay, thời điểm lớp rào chắn biến mất trùng đúng lúc Philly-san đang rơi vào khoảng trễ nên tôi vẫn giữ được mạng, nhưng -

"Heh heh heh, khá khen cho cô vì đã có thể cầm cự lâu đến mức này đấy. - Giờ thì, vĩnh biệt nhé."

Ngay khi Philly-san dứt lời, một ngọn thương gió lao thẳng về phía tôi.

<Xin lỗi nhé Titania, vì tôi đã không đủ mạnh dù đã được bà hỗ trợ tận tình đến vậy.> 

<... Không đâu Luna à, cô làm tốt lắm rồi. - Vừa kịp lúc luôn..."

Ngay khi Titania dứt lời, một thứ gì đó vụt ngang qua tôi với tốc độ cực nhanh.

Một cô gái mặc đồ ngoại quốc với mái tóc đen dài được buông xoã về phía sau đứng ngay trước mặt tôi.

Ngọn thương gió đang lao đến chỗ tôi đã bị cô ấy dùng kiếm chặn lại.

"... Hể?"

<Muốn đối phó với một thứ đặc biệt thì chỉ có nước dùng đến một thứ đặc biệt thôi.>

Hồi Orn-san còn đang ở trong Tổ đội Anh hùng, cậu ấy từng nói một điều ngay sau chuyến thảo phạt chung.

"Ta không thể phủ nhận rằng cô ấy chính là người mạnh nhất Tutril. Nếu phải đối đầu trực diện với cô ấy thì không một ai trong thành phố - hay thậm chí là cả vương quốc này - có đủ khả năng đánh bại cô ấy đâu."

Nữ Kiếm sĩ mạnh nhất, Fuuka Shinonome, người được Orn-san hết lòng ca ngợi đang đứng chắn trước mặt tôi và chuẩn bị đương đầu với Philly-san.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

NDK
Vừa kịp
Xem thêm