The Jack-of-all-trades Ki...
Itsuki Togami Kisaragi Yuri
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel (51-100) - Đang tiến hành

Chương 88 - Thương hội Flockhart

4 Bình luận - Độ dài: 2,938 từ - Cập nhật:

"... Nè, tôi đã bảo là mình đang có công chuyện riêng rồi mà đúng không? Sao cô lại bám theo tôi thế?"

Tôi hỏi Fuuka, người vẫn đang chạy sát sau lưng tôi.

"Chẳng sao hết. Kệ tôi đi."

Không, làm sao tôi kệ cô được chứ...

Nhưng tôi có cảm giác rằng kể cả tôi có nói gì đi chăng nữa thì cô ấy vẫn sẽ bám theo tôi, và nếu dừng lại đuổi cô ấy đi thì sẽ cực kỳ tốn thời gian.

Vả lại, tôi không thể dự trù được những gì sẽ xảy ra sắp tới đây cả, nên nếu tôi có thể nhờ Fuuka sử dụng Thiên phú thì tôi cảm giác được rằng mình sẽ khéo léo xử lý được những gì sắp sửa xảy đến.

... Nhưng cô ấy có chịu dùng Thiên phú đó giúp tôi hay không là một chuyện khác.

"Hầy... được rồi. Nhưng nếu cô có nhìn hay nghe thấy gì thì đừng nói cho ai khác biết nhé. Nếu cô có thể hứa điều đó với tôi thì cô có thể đi cùng với tôi."

"Mm, được mà. Tôi hứa đấy."

"Hứa về chuyện gì?"

"Cái gì... ? ... Thế, thanh đao của tôi thì sao."

Cô ấy vừa nói vừa lấy ra một thanh kiếm cong được tra trong bao.

Thanh kiếm của Fuuka được gọi là "Katana", được dùng rất nhiều tại vùng phương Đông, một loại kiếm chuyên dùng để chém.

Thanh Katana mà Fuuka mang theo có đủ nét đặc trưng để giúp ta thừa sức nhận ra rằng nó là một thanh kiếm tốt đến nhường nào dù chưa phải nhìn vào phần lưỡi.

Nhiều Kiếm sỹ cho rằng thanh kiếm họ dùng có giá trị ngang bằng mạng sống của họ và tôi được nghe rằng người Kyokuto có phong tục xem trọng những vật mà họ sở hữu.

Tôi không biết liệu Fuuka có tuân theo phong tục đó hay không, nhưng chắc là tôi có thể tin tưởng lời hứa của cô ấy.

Tại sao tôi lại phải cố gắng che đậy những chuyện sắp sửa xảy ra đến mức này ư?

Bởi chuyện tôi đang định làm là chuyện mà mọi người gọi là sai trái.

Nếu chuyện này mà lộ ra bên ngoài thì nó sẽ gây rắc rối cho cả "Thỏ Bạc Đêm Sao" mất.

Nhưng nếu Fuuka đã chịu im lặng rồi thì chắc là chuyện này sẽ không bị lộ ra bên ngoài đâu.

Kẻ bị dính [Đánh Dấu] của tôi không phải là tên móc túi ban nãy.

Thực ra vụ cướp đó được thực hiện nhằm mục đích thu hút mọi sự chú ý của những người xung quanh gã khỏi mục tiêu chính của bọn chúng.

Tên móc túi đã phải quan sát xung quanh trước khi thực hiện hành vi của mình và hắn đã đặc biệt chú ý đến một số địa điểm.

Và người phụ nữ là nạn nhân của gã ta cũng nhìn về phía và tên móc túi vừa nhìn về trước khi hắn ra tay thực hiện hành vi.

Nơi mà cả hai kẻ đó cùng nhìn về, cùng lúc với khi hắn ra tay móc túi thì có một nhóm khác đang tiến hành một vụ bắt cóc trẻ em.

Tôi đã thi triển [Đánh Dấu] lên những tên bắt cóc kia.

Đi đến nơi mà [Đánh Dấu] đang toả ra phản ứng, đúng như tôi đã nghĩ, đó chính là cửa tiệm chính của Thương hội Flockhart.

"Uớc gì những gì mình nhớ là sai... Chạy đến đây rồi thì quả nhiên..."

"Cậu đang định làm gì đó tại Thương hội Flockhart à?"

"Ừm."

Thương hội Flockhart là một trong năm thương hội lớn nhất vương quốc Nohitant với chi nhánh chính được đặt tại vương quốc này luôn.

Thị phần của họ tại Tutril này chắc chắn phải thuộc vào hàng lớn nhất.

Và đó cũng là gia đình của Luna, một thành viên của Tổ đội Anh hùng.

Chạy theo cùng tuyến đường với tên bắt cóc, bọn tôi chạy đến cửa sau của cửa tiệm.

Ừm, chúng không thể nào đi vào cửa trước trong khi vác theo một cái bao tải chứa trẻ em trong đó được.

Tôi vặn tay nắm cửa và cố kéo nó nhưng dường như nó đã được mở khoá và nó mở ra một cách dễ dàng.

(Vội sao? Quá ngu xuẩn, định phạm tội lớn như bắt cóc ư...)

"Từ giờ hãy cố gắng gây ra càng ít tiếng động càng tốt nhé."

Tôi báo cho Fuuka biết ngay khi tôi đóng cửa lại.

Sau khi xác nhận Fuuka đã hiểu ý tôi với một cái gật đầu, tôi mở cửa ra một lần nữa và đi vào bên trong toà nhà.

(Đây là lần đầu tiên mình đi vào một toà nhà bằng cửa sau đấy.)

Khi đi vào bên trong, tôi thấy một cái cầu thang dẫn xuống một tầng hầm.

Tên bắt cóc hẳn đã đi thẳng xuống bên dưới tầng hầm này.

Khi cả hai đi xuống cầu thang thì chợt nghe thấy giọng đàn ông.

"-dù sao thì mọi người đã làm tốt lắm. Vẫn như mọi khi, ta sẽ yêu cầu ngài Hầu tước thả những người đã bị bắt ra cho."

"À, cảm ơn nhé. Dẫu vậy thì chẳng phải gần đây vẫn có quá nhiểu ủy thác bắt cóc sao? Nhưng cũng chẳng phàn nàn nổi vì đã nhận được khoản phí đặc biệt rồi mà."

"Đây là mệnh lệnh từ ngài Hầu tước mà. Tôi cũng chẳng biết rõ cụ thể ra sao nữa."

"Ngài nói là 'chẳng biết' sao... Thôi nào, ít nhất thì hãy cho tụi này biết lý do đi mà."

Nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, tôi không thể không xen vào.

Không đùa đâu, dù đang tiếp tay cho tội ác mà ông lại nói là không biết gì ư. Thật đáng ghét mà.

Có năm người đàn ông trong tầng hầm và một cô bé có vẻ là nạn nhân của vụ bắt cóc.

Một trong năm gã đàn ông đó là người mà tôi biết rất rõ, Pascal Flockhart.

Chủ tịch của thương hội này và là cha nuôi của Luna.

Bốn gã còn lại tầm khoảng hơn 20 tuổi nhưng ở nhiều độ tuổi khác nhau.

Và trông chúng không giống tuýp người tử tế gì cho cam.

Gần như tôi có thể chắc chắn là chúng có dính líu đến thế giới ngầm.

Dường như cô bé đã bị chụp thuốc ngủ và đang nằm trên giường.

Và cổ tay em ấy đã bị còng vào một cây cột gần đó, chắc là để ngăn em ấy tìm cách chạy thoát.

"Mày là thằng nào!?"

"Lâu rồi không gặp thưa ngài Pascal."

Tôi bước ra chào Pascal bằng giọng điệu vui tươi như thể vừa mới tình cờ gặp một người quen trên phố.

"... Orn hử. Cậu muốn gì đây?"

"Có vụ bắt cóc diễn ra ngay trước mắt tôi nên tôi cho rằng tốt nhất là nên thử tìm hiểu xem rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra, và thế là mò được đến chỗ này đấy ạ."

"Ra vậy. Bởi cậu đã biết đến nhường này nên ta không thể để cậu lành lặn rời khỏi đây được nữa mất rồi. Jeffrey, ta có một yêu cầu bổ sung cho cậu đây. Giết chết tên nhãi ranh trước mặt cậu đi."

(Quyết định ngay và luôn sao, thiệt tình... Ừm, thấy mình mò mặt đến chốn này thì đưa ra quyết định như vậy cũng chẳng có gì là lạ.)

Dù quyết định này không sai nhưng tôi không ngờ được rằng Pascal lại sẵn sàng đưa ra quyết định như vậy.

Ít nhất thì Pascal mà tôi từng biết không phải là loại người có thể đưa ra kiểu quyết định như vậy ngay tức khắc.

"Được thôi. Xin lỗi anh bạn nhé. Tôi vốn chẳng có tư thù gì với cậu cả nhưng khách hàng đã yêu cầu rồi thì tôi đành phải ra tay với cậu vậy."

Bốn gã đàn ông bước vào tư thế chiến đấu.

"Ngài Pascal à, ngài hiểu lầm rồi. Bọn tôi không có ý định đánh nhau đâu ạ."

Tôi giơ tay lên để chứng tỏ rằng tôi không có ý định thù địch.

"Ai dám tin những lời đó chứ? Kể cả mày không có ý định đánh nhau thì chắc là mày sẽ đe doạ bọn tao bằng chuyện này thôi. Bọn tao không thể gây thêm phiền phức cho ngài Hầu tước được nữa. Ở yên đó và chịu chết đi."

Tôi thật sự không có ý định đụng tay đụng chân nhưng đành vậy, chẳng còn cách nào khác rồi.

"... Fuuka này, cô có biết mấy tên đó định làm gì tiếp không?"

Cùng với mục đích xác nhận độ hiệu quả mà [Thấu thị Tương lai] của Fuuka có thể mang lại cho cô ấy, tôi cất giọng hỏi.

Bởi dù cho tôi có biết nhiều đến mấy về Thiên phú của Fuuka đi chăng nữa thì chừng đó vẫn chưa đủ.

Đây là cơ hội tốt để tôi thu thập thêm thông tin.

"Tách ra hai bên để tấn công tôi và cậu."

Cô ấy đáp lại một cách dửng dưng. 

Thiệt tình, cô ấy có lợi thế kinh khủng khiếp.

"Vậy cô có thể xử hai tên kia không? Tôi sẽ lo hai tên bên này cho."

"Mm, rõ rồi."

"Cần phép bổ trợ không?"

"Không cần. Tôi ổn mà."

Ngay khi cô ấy vừa đáp lại, hai trong số bốn gã đó lao đến tấn công tôi đúng như những gì mà Fuuka đã nói.

Bởi nơi này quá chật hẹp để có thể vung kiếm, tôi niệm [Tăng cường Ba lần] [Tăng cường Trạng thái] lên mình cùng lúc và cả [Phong Chấn] gần mặt bọn chúng.

Hai tên đó đang định tấn công thì bị luồng khí chấn động trước mặt làm cho bối rối.

Tôi áp sát hai tên đó và tung một đấm vào thượng vị của một tên.

Tên còn lại định vung chân đá tôi nên tôi quét chân một vòng và khiến hắn ngã lăn quay.

Rồi tôi tóm lấy mặt hắn rồi ném thẳng một phát thật mạnh xuống đất.

Xong một tên.

Tên bị tôi đấm vào thượng vị đang oằn mình ôm bụng, khiến sơ hở lộ ra một cách đầy lộ liễu, giúp tôi dễ dàng đá trúng hắn hơn bao giờ hết.

Nên tôi đã tung một cước vào cằm hắn ta khiến hắn bị chấn động não.

Và thế là, hai tên đàn ông xông lên đánh tôi đã lăn đùng ra ngất xỉu.

Fuuka cũng đã xử lý xong hai tên đàn ông lao tới đánh cô ấy.

(Fuuka cũng chẳng phải tốn quá nhiều thời gian cho lắm. Ừm, ít ra thì mình đã được quan sát phong cách chiến đấu của Fuuka dù chỉ một chút rồi.)

"T, tại sao... Một tên yếu đuối đến nỗi bị đá ra khỏi tổ đội như mày lại có thể đánh gục mấy tên này vậy!"

Pascal, người nãy giờ vẫn đứng nhìn bọn tôi bón hành bốn gã kia chỉ trong tích tắc tỏ ra khá hoảng loạn.

... Gã này đâu thuộc tuýp người thay đổi cảm xúc liên tục đến thế đâu nhỉ, cảm giác kỳ lạ... gì thế này...

"... Đúng là tôi đã bị đuổi ra khỏi tổ đội vì quá yếu đuối nhưng ông đã nhầm khi cho rằng tôi quá yếu đuối đấy. Dù là tôi đang tự nói về mình nhưng nếu ông chịu nhìn lại một cách tổng quát về hàng tá các mạo hiểm giả ngoài kia thì tôi đây vẫn thuộc top đầu đấy nhé."

"Kể cả mày có định bắt giữ ta tại đây thì ta vẫn có ngài Hầu tước Forgas chống lưng đấy! Chắc chắn ngài ấy sẽ tẩy trắng mọi chuyện chỉ trong chốc lát! Mày có giam giữ tao thì cũng vô ích thôi!"

... Sao lão này cứ nhắc đi nhắc lại lão Hầu tước kia thế nhỉ?

À há. Cáo mượn oai hùm sao?

Nghe gã ta nói đúng là thấy thảm hại thật đấy. Nhưng liệu có phải tôi cảm thấy như vậy là vì tôi đã rời khỏi Tổ đội Anh hùng và xem xét sự việc theo một góc nhìn khác không?

"Hầy... Tôi đã bảo là ngài đã hiểu nhầm rồi kia mà. Tôi không có ý định tố cáo chuyện này đâu... Thôi được rồi."

Dĩ nhiên, việc bắt cóc trẻ em là hoàn toàn phi pháp.

Tùy vào từng trường hợp mà sẽ chẳng có gì lạ nếu ta bị kết án tử hình.

Nhưng như những gì mà tôi đã nói, tôi không có ý định làm lùm xùm vụ việc này lên.

 Có rất nhiều lý do cho chuyện này, nhưng lý do chính là nếu làm vụ này bị công khai ra thì mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ hỗn loạn và khó có thể làm vụ này lắng xuống một cách bình thường.

Trước hết, thương hội này, hay nói thẳng ra là Hầu tước Forgas đang dính líu đến rất nhiều lời đồn đen tối.

Tôi nghĩ rằng lão ta đã dính líu vào rất nhiều vụ việc phi pháp.

Nhưng đến giờ thì vẫn chưa có một bằng chứng xác thực nào.

Nhưng nếu một khi những chuyện này bị đưa ra ánh sáng thì có khả năng cao là chúng sẽ bị công khai ra trước công chúng.

Nếu chuyện đó xảy ra thì các lãnh chúa và thương gia ủng hộ thị trấn này có thể sẽ cùng lúc biến mất ngay tức khắc.

Có một Đại mê cung trong thành phố này.

Dù tôi không am hiểu chuyện quản lý lãnh thổ cho lắm nhưng tôi vẫn có thể dễ dàng hiểu được rằng việc quản lý vùng đất như thế này khó khăn hơn nhiều so với các vùng đất khác, nơi không tồn tại Đại mê cung.

Sẽ không phải là nói quá khi cho rằng khả năng cân bằng của Hầu tước Forgas trong chuyện này đã đạt đến mức thượng thừa rồi.

Không thể phủ nhận được rằng nhờ có tài năng của ông ta mà thành phố này mới có được sự phát triển thịnh vượng như ngày hôm nay.

Nếu ông ta biến mất mà không có ai lên chức thay thế thì trong viễn cảnh tệ nhất, thành phố này sẽ phải dừng hoạt động ngay  lập tức.

Thời điểm này rất khó để có thể tìm ra một người khác có khả năng quản lý thành phố ngang bằng với ông ta.

Tôi cảm thấy thương hại cho những con người đang phải chịu khổ vì bọn họ, hay thậm chí là có những con người còn gặp trúng tình cảnh tồi tệ hơn nữa, nhưng trên đời này vẫn tồn tại cái thứ được gọi là cái ác cần thiết.

Giờ đây, khi việc Hầu tước Forgas có dính líu đến thế giới ngầm đang ngày càng trở nên rõ ràng hơn, tôi cho rằng vấn đề hỗn loạn sau đó sẽ trở thành một vấn đề lớn hơn.

Hầu hết mọi người sẽ cho rằng điều này là sai trái, nhưng những gì sẽ xảy ra với những người lạ ngoài kia hoàn toàn không hề liên quan gì đến tôi.

Tôi không phải là thánh nhân hay siêu anh hùng, càng chẳng phải là đấng cứu thế.

Tôi chỉ cố gắng hết mình trong việc bảo vệ những người thân cận với mình mà thôi.

Trừ khi chúng cố gắng gieo rắc ác ý đến tôi và những người thân cận với tôi ra, nhưng hiện tại thì chưa phải là trường hợp đó.

Với những lý do trên, tôi sẽ không công khai vụ lần này ra.

Nếu tôi làm thế thì lão Hầu tước Forgas cũng sẽ ém nhẹm bằng hết mọi chuyện đi mà thôi.

Tôi nghĩ như này là ổn rồi.

"Cái gì? Vậy tại sao mày lại đến đây?"

Pascal nhìn tôi bằng ánh mắt bối rối sau khi nghe thấy lời khẳng định của tôi.

"Như tôi đã nói hồi nãy, tôi chỉ đang cố tìm hiểu xem rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra thôi mà, không hơn không kém-"

"Orn à, có người đang đến. Nhìn giống binh lính lắm."

Tôi đang đính chính lại với Pascal thì Fuuka chen ngang vào.

"Cô nói là binh lính sao?"

Sau khi nghe Fuuka nói, tôi nghe thấy thêm nhiều tiếng bước chân.

"Và, có cả ngài Lãnh chúa nữa."

"... Cái gì cơ?"

(Lãnh chúa - Hầu tước Forgas đang đi xuống đây cùng với binh lính ư? Sao lại là lúc này cơ chứ?)

"... Quân đội Lãnh thổ à?"

"Không. Là Quân đội Hoàng gia."

Fuuka lắc đầu phủ định nghi vấn của tôi.

(Đi cùng với Quân đội Hoàng gia được lãnh đạo bởi vương quốc chứ không phải là Quân đội riêng của nhà Hầu tước sao? Vô lý. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế?)

Đang còn chìm trong dòng suy nghĩ miên man thì Hầu tước Forgas đã xuất hiện cùng với năm người lính mặc giáp có phù hiệu của Quân đội Hoàng gia.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Quào... Căng à nha!
TFNC
Xem thêm
Ôi, phải chăng chap sau thuần combat?
Xem thêm
Góp ý tí:
Đoạn 104 có thể thay bằng "Cáo mượn oai hùm" cho nó VN hơn nhé
Thực ra hôm trc cô văn ms cho đề có câu này nên ms bt =)))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Ok bạn, mình lấy câu góp ý của bạn luôn nhé,cứ đắn đo câu đó suốt cả tối:))
Xem thêm