Trùng Sinh Rồi Mới Phát H...
Tào Man Quân | 曹瞒君
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 03: Cao Trung

Chương 108: Lời hứa từ bảy năm trước (C238)

7 Bình luận - Độ dài: 1,560 từ - Cập nhật:

    NOTE lão tác:

    (Trước đó tôi đã nhớ nhầm mốc thời gian. Đúng ra phải là từ 7 năm trước, lúc họ 10 tuổi cơ. Xin lỗi QWQ, đã sửa lại, có thể quay lại xem chương 041 để tìm manh mối.)

================================================

    "Lời hứa từ bảy năm trước?"

    Mai Phương tò mò hỏi, "Bảy năm trước... Tức là năm 2005, lúc đó chúng ta đang học lớp 3 hay lớp 4 nhỉ?"

    "Lớp 4 đấy. Chính là năm Duyên Duyên và cậu bỏ nhà đi, và cũng là năm cậu đi cùng tớ đến thăm mẹ tớ, cũng là năm cậu chuẩn bị chuyển nhà đến Bạch Châu nốt."

    "Năm đó đã xảy ra nhiều chuyện như vậy sao? Tớ hầu như không có ấn tượng gì."

    Mai Phương gãi đầu, "Vậy... năm đó có chuyện gì sao?"

    "Năm đó, khi sắp đến sinh nhật của Duyên Duyên, tớ đã làm mất chiếc hộp nhạc định tặng cậu ấy. Đó là món quà tớ đã dành dụm tiền tiêu vặt rất lâu mới mua được."

    Lâm Hữu Hề giải thích với Mai Phương, "Nhưng lúc đó gia đình tớ khá khó khăn, ông cậu tớ vừa mượn bố tớ một khoản tiền, tớ không muốn làm phiền bố nên đã thức đêm tự làm một chiếc hộp thời gian thay thế, định tặng Duyên Duyên làm quà sinh nhật."

    "Còn như thế nữa à?!" Mai Phương rất ngạc nhiên, "Sao cậu không nhờ tớ giúp?"

    Lâm Hữu Hề nhẹ nhàng véo má Mai Phương, "Thực ra hồi tiểu học chúng ta chưa thân đến vậy, tớ luôn quấn quýt với Duyên Duyên, A Phương chỉ là người thay thế để tớ tâm sự khi Duyên Duyên không có thôi."

    "Nghe câu này tớ cảm thấy đau lòng quá..."

    "Cơ mà kể từ sau khi cậu đi cùng tớ đến thăm mẹ thì mọi chuyện đã thay đổi."

    Lâm Hữu Hề tiếp tục kể, "Sau đó, năm đó Duyên Duyên tổ chức sinh nhật và mời rất nhiều bạn trong lớp đến quán Vị Gia Vị. Cái quán gà rán ở huyện Bạch Mai bắt chước KFC và McDonald's [note72445] ấy, cậu còn nhớ chứ?"

    "À à, là lần đó à... Tớ nhớ rồi."

    Việc mời cả nhóm bạn cùng đến cửa hàng hamburger, gà rán để tổ chức sinh nhật là chuyện rất oách và có mặt mũi nhất thời tiểu học. Chỉ có đại tiểu thư Hạ Duyên của huyện nhỏ này mới có tư cách tổ chức như vậy.

    "Lúc đó mọi người đều tặng Duyên Duyên những món quà rất xinh đẹp và vô cùng tinh xảo, chỉ có món quà của tớ là hơi đơn sơ."

    Lâm Hữu Hề nhẹ nhàng nói, "Khi đó thì thật lòng tớ chẳng muốn đưa ra chút nào. Cơ mà cuối cùng Duyên Duyên vẫn thấy tớ giấu giấu giếm giếm món quà, dáng vẻ lại quẫn bách nên đã chủ động hỏi lý do, rồi tớ mới đưa món quà đó cho cậu ấy. Cậu ấy tỏ ra rất vui nên tớ cũng yên tâm."

    Chiếc hộp thời gian mà Lâm Hữu Hề tặng Hạ Duyên là một món đồ chơi thủ công rất phổ biến của các bé gái thời đó, xuất phát từ một cuốn truyện cổ tích đang thịnh hành.

    Các cô bé nhét những điều ước vào một chiếc hộp thời gian đặc biệt. Theo cốt truyện, những điều ước trong chiếc hộp thời gian chắc chắn sẽ thành hiện thực vào đúng ngày này bảy năm sau.

    "Hóa ra giữa các cậu đã từng xảy ra chuyện như vậy à? Vậy mà tớ lại chẳng hề hay biết gì cả... Chẳng trách trước đây Duyên Duyên nói nhà cậu ấy cũng có rất nhiều đồ vật kỷ niệm thời nhỏ, muốn chúng ta cùng nhau làm một bảo tàng hồi ức."

    Mai Phương gãi đầu, "Vậy cuối cùng Duyên Duyên đã bỏ điều ước gì vào trong đó thế?"

    "Thực ra tớ cũng không biết nữa... Điều ước này chỉ có Duyên Duyên tự tay bỏ vào mới có hiệu lực, nếu nói cho người khác biết thì sẽ không linh nghiệm nữa."

    Lâm Hữu Hề vừa chuẩn bị bữa sáng vừa nói chuyện với Mai Phương:

    "Chỉ có điều tớ đã tặng nó cho cậu ấy vào ngày sinh nhật, nên ngày ước nguyện thành hiện thực cũng phải là ngày sinh nhật bảy năm sau đó. Vì vậy tớ mới nói muốn để lại cho Duyên Duyên một ngày sinh nhật thật đáng nhớ."

    "Tớ đoán chuyện từ nhiều năm trước như vậy, chắc giờ cậu ấy cũng đã quên mất rồi."

    "Tớ nhớ là được rồi."

    "Trí nhớ của cậu thật tốt, không hổ danh siêu cấp đại học bá mà."

    Lâm Hữu Hề mang bữa sáng ra phòng bếp, Mai Phương phụ cô ấy xếp đĩa xong, Lâm Hữu Hề vừa nói vừa hôn Mai Phương một cái.

    "Đừng vội khen tớ nữa, mau giúp tớ nghĩ xem nên tặng quà gì cho Duyên Duyên thì ổn đi, sau đó tớ sẽ thưởng cho cậu thật hậu hĩnh."

    Mai Phương thở dài: "Tặng quà sinh nhật là một việc rất khó đấy. Chúng ta là thanh mai trúc mã đã quen biết nhau lâu như vậy rồi, chẳng lẽ còn có món quà sinh nhật nào chưa từng tặng sao?"

    Những món quà sinh nhật đơn giản mà ấm áp đã từng tặng: khăn choàng, mũ, găng tay, cốc, thú bông, chuông gió, túi sưởi; những thứ này đều là chuyện thường ngày;

    Những món quà sinh nhật đắt tiền cũng đã từng tặng: MP3, đồng hồ, điện thoại, những thứ này thỉnh thoảng cũng có;

    Còn những món quà sinh nhật giá trị cao hơn, chứa đầy tâm ý cũng không phải chưa từng tặng: ví dụ như bài thơ do Mai Phương "viết", đôi vòng tay có khắc tên nhau do Lâm Hữu Hề tặng, hay như phiếu ước nguyện mà Mai Phương từng chia cho Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề, trước đây cũng đã từng tặng làm quà sinh nhật mấy lần rồi.

    "Quả thật quen nhau quá lâu rồi, nên những thứ nên tặng và không nên tặng đều đã tặng hết..."

    Lâm Hữu Hề mỉm cười, "Thực ra trong lòng tớ cũng có vài ý tưởng, nếu A Phương không nghĩ ra được ý tưởng nào tốt hơn, vậy thì cứ theo cách của tớ mà sắp xếp nhé?"

    "Thế... rốt cuộc cậu định sẽ tặng gì để làm quà sinh nhật tuổi 17 cho Duyên Duyên đây?"

    Lâm Hữu Hề cười tủm tỉm: "Tớ dự định sẽ tặng sự ra đi của tớ."

    "Hả?"

    ...

    Một tuần sau, đến ngày sinh nhật của Hạ Duyên.

    Đây là lần đầu tiên cô ấy đón sinh nhật mà không có bố mẹ bên cạnh.

    Nhưng cô ấy không cảm thấy cô đơn.

    Con gái rồi cũng phải lớn lên mà.

    Hơn nữa hôm nay là sinh nhật tuổi 17 của mình rồi!

    Nếu tính tuổi mụ thì bây giờ là tuổi 18 rồi, không chỉ là một người lớn "nhỏ", mà đã hoàn toàn là người lớn rồi.

    Huống hồ mình còn có hai người bạn thanh mai trúc mã luôn bên cạnh mình nữa...

    ...

    Hạ Duyên vừa vặn eo bẻ cổ, vừa sờ mó mò mẫm tìm Lâm Hữu Hề, người thường ôm chặt cô ấy khi ngủ.

    Hửm?

    Hạ Duyên khẽ mở mắt, trong ánh mắt thoáng hiện một chút nghi hoặc và khó hiểu.

    Hôm nay hẳn là mình đã dậy rất sớm rồi mà... Sao Hữu Hề lại còn dậy sớm hơn mình được nhỉ?

    Cậu ấy lại đi chuẩn bị bữa sáng rồi sao?

    Dù hôm nay là sinh nhật của mình... Nhưng cũng đâu cần phải bận rộn như thế chứ, hehe...

    Lúc này, từ ngoài cửa vang lên giọng nói của Mai Phương.

    "Duyên Duyên, cậu dậy rồi đúng không? Tớ vào được chứ?"

    "Được mà... Vào đi."

    Mai Phương nhẹ nhàng mở cửa, hiện ra trước mắt cô là một Mai Phương với mái tóc chải chuốt gọn gàng, bóng loáng như người lớn. Rõ ràng cậu ấy đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho sinh nhật của Duyên Duyên, trên tay còn cầm một bó hoa tươi, nhìn qua hình như là một đóa hoa hồng.

    "Chúc mừng sinh nhật nhé, Duyên Duyên!"

    Hạ Duyên bình thản nhìn Mai Phương, rồi khẽ thốt lên vài từ.

    "... Ra ngoài đi."

    "Hả, cậu không thích kiểu này sao?"

    Chẳng lẽ bộ dạng này của mình xấu quá hả?

    Hạ Duyên lấy tay che mặt, lẩm bẩm nói với Mai Phương: "Ai lại chúc mừng sinh nhật người ta từ sáng sớm thế?! Với lại, cậu nhìn đầu tóc bù xù của tớ này, tớ còn chưa kịp ăn mặc chỉn chu gì cả!"

    À, thì ra không phải cậu ấy chê mình xấu, mà là tự chê bản thân chưa đẹp.

    "Đó cũng là mục đích chính của tớ ngày hôm nay đấy."

    Mai Phương yên tâm bước vào phòng, đặt bó hoa lên tủ đầu giường cạnh giường của Hạ Duyên, rồi mỉm cười nói:

    "Hôm nay, để tớ hầu hạ thay đồ trang điểm cho vị "tiểu thọ tinh" [note72446] của chúng ta nhé."

Ghi chú

[Lên trên]
Gốc là "肯打雞" - "Khẳng Đả Kê" và "麥噹噹" - "Mạch Đương Đương". Nhại lại KFC và McDonald
Gốc là "肯打雞" - "Khẳng Đả Kê" và "麥噹噹" - "Mạch Đương Đương". Nhại lại KFC và McDonald
[Lên trên]
Gốc là "小壽星" - "Tiểu Thọ Tinh". Hiểu nôm na là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật
Gốc là "小壽星" - "Tiểu Thọ Tinh". Hiểu nôm na là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật
Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Tiểu thư × quản gia <(")
Xem thêm
Hóng mật ngọt chap sau quá
Xem thêm
lấy phương ca ra làm quà
đỉnh vl
Xem thêm
thay đồ cho luôn à , tôi cũng muốn thay đồ cho duyên duyên
Xem thêm