Tôi sẽ trở thành nữ phản...
Izumi Okido Jyun Hayase
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Chương 19

0 Bình luận - Độ dài: 737 từ - Cập nhật:

Cuối cùng thì cũng đến lúc tôi tới thăm ngôi làng nghèo.

Phía sau dinh thự có vẻ được canh gác khá lỏng lẻo, nên tôi dễ dàng lẻn qua mà không ai phát hiện.

Thật lòng mà nói, tôi đã mong chờ một cuộc phiêu lưu hồi hộp hơn, nên việc vượt qua tất cả một cách quá dễ dàng thế này lại thành ra… hụt hẫng. Đúng là đáng thất vọng thật.

Và giờ tôi đang đứng trước khu rừng.

Không hiểu sao, việc ở đây vào ban đêm… một mình… khiến nơi này mang cảm giác hơi rờn rợn.

Tôi không tin vào mấy chuyện phi khoa học như ma quỷ, nhưng… khu rừng này thật sự trông như thể có thể xuất hiện một bóng ma bất kỳ lúc nào… Cũng hơi đáng sợ đấy.

…Không, một phản diện sẽ không sợ hãi. Cô ta thậm chí còn chẳng bao giờ nghĩ đến chữ “sợ”. Chỉ cần có suy nghĩ đó thôi cũng đủ để bị loại khỏi vai phản diện rồi.

Phản diện phải mạnh mẽ. Phải can đảm. Việc run rẩy chỉ vì vài cái cây thì thật không thể chấp nhận được.

Tôi cố ép mình ngừng run, và bước thật tự tin vào rừng.

Mọi thứ tối đen như mực, nhưng may là tôi đã chuẩn bị đèn lồng từ trước.

Thật ra thì, vì chẳng có lối mòn hay dấu vết gì cả, tôi cũng không biết mình có đang đi đúng hướng hay không.

Giờ thì chỉ có thể tin vào trực giác của bản thân thôi. Có thể sẽ không nhanh, nhưng chắc chắn tôi sẽ đến được đó.

Ánh sáng yếu ớt của đèn lồng soi sáng đường đi, nhưng những cái bóng nó tạo ra trên thân cây trông như những con quái vật khổng lồ kỳ quái.

Nhưng tôi không thể để bản thân sợ hãi. Tôi sẽ không bỏ cuộc dễ dàng vậy đâu. Tôi nhất định phải đến được ngôi làng nghèo tối nay.

Và chỉ vì chúng trông giống quái vật không có nghĩa là chúng sẽ tấn công tôi. Dù sao thì… chúng cũng chỉ là cây thôi.

Khi đã quen với khung cảnh xung quanh, tôi bắt đầu tăng tốc cho đến khi chạy với tốc độ khá nhanh.

Nhờ việc luyện kiếm và tập thể lực đều đặn, hình thể tôi giờ đã khá ổn. Dù chạy một đoạn khá dài, tôi vẫn chưa thấy mệt hay hụt hơi chút nào.

Vì không chắc mình đang đi đúng đường, tôi chỉ tập trung chạy thẳng về phía trước.

May mắn thay, cảm giác u ám mà khu rừng mang lại lúc ban đầu dần dần biến mất. Đến khi tôi nhận ra thì nó đã hoàn toàn tan biến rồi.

Sau khoảng một tiếng chạy, tôi bắt đầu nhìn thấy thứ gì đó giống như sương mù hiện ra trước mắt.

Nhưng tại sao chỉ có sương mù ở khu vực đó thôi? Nó gần như bị giới hạn trong một vùng nhất định… Có phải đó là rào chắn ma thuật không?

Vậy có nghĩa là… tôi tìm thấy nó thật rồi!?

Tuyệt vời. Giỏi lắm, tôi ơi…! Vì chẳng có ai xung quanh để khen ngợi, nên tôi đành tự khen mình vậy.

Điều quan trọng cần nhớ là chỉ những ai sở hữu ma lực mới có thể vượt qua rào chắn đó.

Và dù tôi chưa thể sử dụng phép thuật, tôi vẫn có ma lực – lý thuyết là vậy – nên tôi nên có thể đi qua được.

Tạm thời, cứ lại gần nó đã.

Wow, tôi thật sự không thể nhìn thấy gì bên trong lớp sương mù ấy cả. Ngôi làng nghèo hẳn là ở ngay phía bên kia đó đúng không?

Vào ban đêm, trật tự trị an ở nơi như thế này chắc hẳn rất tệ…

Ugh, không. Tôi đến đây để quan sát tình hình. Không thể để bản thân có định kiến như vậy khi còn chưa tận mắt chứng kiến.

Trước mắt, tôi nên kiềm chế mọi đánh giá cho đến khi thật sự nhìn thấy bên trong.

Tôi nhìn chằm chằm vào làn sương mù, và nghe rõ tiếng tim mình đang đập mạnh trong lồng ngực.

Để trấn tĩnh lại, tôi hít một hơi thật sâu… rồi bước vào màn sương ấy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận