Cuối cùng, tôi quyết định không đến ngôi làng nghèo ngày hôm nay nữa.
Thay vào đó, tôi quay lại phòng mình, nằm dài trên giường, tiếp tục ngắm chiếc vòng cổ mà hoàng tử Duke đã tặng.
Nó đẹp đến mức khiến tôi không thể rời mắt.
Hoàng tử Duke chắc chắn không xem tôi là em gái… Cách anh ấy đối xử với tôi giống như đang đối đãi với một quý cô vậy.
Nhưng có lẽ đó là cách anh ấy cư xử với tất cả phụ nữ?
Ý tôi là, anh ấy được định sẵn sẽ yêu nữ chính… còn tôi thì là người sẽ bắt nạt nữ chính… Vậy làm gì có lý do nào để anh ấy đối xử đặc biệt với tôi chứ?
……Nếu sau này anh ấy đòi lại chiếc vòng thì tôi nên làm gì đây?
Một phản diện chân chính chắc chắn sẽ từ chối. Cô ta sẽ không bao giờ trả lại những gì mình đã nhận.
Kể cả là những món đồ ít giá trị hơn, cô ta cũng nhất định giữ khư khư bên mình, chứ đừng nói đến một món quà có giá trị lớn đến mức có thể nâng cao địa vị xã hội như thế này…
Tôi nhảy khỏi giường và bước đến trước gương. Cẩn thận, tôi tháo dây vòng ra rồi thử đeo lên cổ.
Viên ngọc nằm gọn nơi chân cổ. Vì dây ngắn nên sẽ không cản trở lúc luyện kiếm, vậy là tôi có thể đeo nó cả ngày!
Và nó thực sự rất lộng lẫy. Viên kim cương vẫn đang lấp lánh, dường như phát ra ánh sáng xanh mờ ảo… khiến tôi có cảm giác như hoàng tử Duke đang ở ngay bên cạnh mình vậy.
……Mình đang nói cái gì thế này? Ngốc thật.
Hoàng tử Duke lớn tuổi hơn tôi, là con trai của quốc vương, và tương lai sẽ yêu nữ chính.
Để không nghĩ linh tinh nữa, tôi vùi đầu vào bài tập thể lực hằng đêm – gập bụng.
Sáng hôm sau, Rosetta đến phòng tôi từ rất sớm, và điều đầu tiên cô ấy làm là hỏi về chiếc vòng.
“Đó có phải là chiếc vòng mà hoàng tử Duke tặng tiểu thư hôm qua không!? Đẹp quá đi mất!” – cô ấy reo lên, mắt lấp lánh khi ngắm nhìn viên đá quý đang lấp ló nơi cổ tôi.
“……Là kim cương đúng không!?” Rosetta hỏi, mắt mở to, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào tôi.
“Đúng thế. Anh ấy nói vậy.”
Đôi mắt Rosetta mở to hơn nữa.
“Tôi không ngờ hoàng tử Duke lại hào phóng đến vậy… Đây là lần đầu tiên tôi được thấy kim cương thật đấy, tiểu thư…”
Phải rồi. Ngạc nhiên là điều tự nhiên. Kim cương ở thế giới này rất hiếm và vô cùng quý giá.
Có lẽ, mình nên ngừng đeo nó thì hơn… Không, mình là một phản diện kia mà!
Một phản diện nên đeo những món trang sức đắt tiền, lộng lẫy như thế này mọi lúc mọi nơi!
Vào buổi chiều, đến lượt anh Alan và anh Henry đến hỏi tôi.
Dù đã đoán trước chuyện này có thể xảy ra, tôi vẫn hơi bất ngờ.
“Vậy là em nhận được cái này từ hoàng tử Duke thật à!?”
“Là kim cương đúng không?”
“Ừ, chắc chắn là kim cương rồi.”
“Trời, giá mà anh có mặt lúc cậu ta tặng nó cho em…”
Họ trò chuyện với nhau rất tự nhiên, không để tôi có cơ hội lên tiếng, cứ thế tự hỏi rồi lại tự trả lời.
Sau đó, hầu hết mọi người tôi gặp trong hành lang đều không kiềm được ánh nhìn ngưỡng mộ dành cho chiếc vòng.
Khi gặp mẹ, bà chỉ mỉm cười dịu dàng và nói rằng nó rất đẹp. Nhưng đến khi cha nhìn thấy, mắt ông trợn to và người ông hơi cứng lại.
Dù sao thì được con trai của quốc vương tặng kim cương cũng là một chuyện khá bất ngờ.
Nhưng liệu chuyện này có thật sự quan trọng đến thế không? Cả dinh thự cứ như rộn ràng cả ngày chỉ vì một chiếc vòng…
Chiếc vòng tôi đeo đã trở thành chủ đề nóng số một hôm nay. Có vẻ như kim cương còn quý giá và hiếm có hơn cả những gì tôi từng nghĩ.
Với ý nghĩ đó cứ lởn vởn trong đầu, tôi lặng lẽ đi về phía thư viện.


0 Bình luận