hồi 5 - Hỡi rồng thiên, hỡi rồng vĩ đại! Điều chúng ta khai phá là những điều chưa biết và sự thật (291 - 370)
Chương 308 – Tuy nhiên, tôi là kẻ nghiện game rác
5 Bình luận - Độ dài: 1,876 từ - Cập nhật:
Qua cuộc trò chuyện, có vẻ như chị cả nhà Saiga (tạm gọi) không mấy thiện cảm với công nghệ Full Dive VR.
Xét theo phản ứng của chị ấy với lời tôi nói, tôi có cảm giác chị ấy xếp nó ngang hàng với rượu và thuốc lá.
Dù vậy, chị ấy cũng không đến mức là kiểu người theo “chủ nghĩa hiện thực” kêu gào đòi tận diệt Full Dive VR, nên nếu tôi giải thích cặn kẽ thì có thể xua tan được nghi ngờ bắt nguồn từ sự thiếu hiểu biết.
Chuyện người thân không hiểu hay thông cảm cho sở thích cá nhân là nỗi phiền mà tôi nghe thấy rất thường xuyên khi tiếp xúc với người chơi từ nhiều game khác nhau.
Nhà tôi thì... khá là khoan dung? Hay đúng hơn là vô tâm. Mỗi người trong nhà đều có ranh giới rõ ràng với nhau, nên về cơ bản là không ai xía vào chuyện ai. Mà chắc nhà tôi là kiểu đặc biệt thôi.
「Ừm… người ta thường nói chơi Full Dive VR nhiều sẽ làm cơ thể yếu đi, nhưng điều đó là một nhận định sai lầm.」
「…Thật vậy sao?」
Tôi liếm môi một cái, cảm nhận rõ động cơ "chém gió" của mình đang bắt đầu nóng lên.
「Thì đúng là nó giống như ngủ, nên cơ bắp có thể yếu đi thật. Nhưng vốn dĩ Full Dive VR được thiết kế dựa trên tiền đề là bạn phải có một cơ thể khỏe mạnh. Hình thức đúng đắn là xây dựng được một cơ thể khỏe mạnh không ảnh hưởng tới sinh hoạt, rồi mới tận hưởng Full Dive. Kiểu như phi hành gia, ở ngoài không gian lâu thì cơ cũng bị teo mà đúng không? Nên họ mới phải tập luyện trước và sau khi lên không gian.」
Người ta gọi nó là eSports và đúng là như vậy. Những ai không rành về Full Dive VR thường hay hiểu nhầm nhất chính là điểm này, nhưng Full Dive là trò giải trí đặt sức khỏe lên hàng đầu. Nếu chơi trong tình trạng thể chất tồi tệ thì chỉ là tự hại bản thân thôi.
「Hizutome-san cũng rèn luyện cơ thể sao…?」
「Rèn luyện thì… ví dụ như chạy bộ, jogging, thỉnh thoảng tập bụng… đại khái vậy.」
Thật ra thì, chỉ cần ăn uống đủ để không béo phì và có đủ sức để đi ra cửa hàng tiện lợi mà không thở hổn hển là cũng ổn rồi.
Dù sao thì, được nói chuyện xoay quanh Full Dive VR là một diễn biến tốt. Ít ra còn hơn bị hỏi kiểu “Saiga ở trường thế nào?” – mấy câu đó thì tôi chẳng biết trả lời sao cả.
「Này… Hizutome-san có chơi cùng với mấy đứa em gái 'ngu ngốc' đó không? Ờm… game ấy?」
「Em gái ngu ngốc… À, vâng, có.」
Lần đầu tôi thấy ngoài đời có người nghiêm túc gọi em mình là “ngu ngốc”. Nhưng mà, vì chúng tôi quen nhau qua Shangri-La Frontier nên tôi gật đầu xác nhận luôn.
「Shan… furo? Tôi nghe nói trò đó có thể trải nghiệm làm samurai hay ninja gì đó… Vậy hai người đó đang trải nghiệm kiểu gì vậy?」
「Hả? À… ờm…」
Giờ mà buông một câu kiểu “Cả hai người họ gần như bỏ luôn thực tại rồi” thì liệu có ổn không đây? Dù sao cũng là người thân của nhau… Mà người này có vẻ không có thiện cảm gì với Full Dive, tôi mà lỡ lời kiểu “em gái thì còn giữ chút thực tại, chứ cô chị thì gần như vứt bỏ luôn rồi” khiến dẫn đến họp gia đình thì tôi không gánh nổi đâu.
Nhưng mà nói dối quá thì cũng dễ làm bầu không khí tụt xuống âm độ… Thôi thì nói cho tròn chuyện vậy.
「Ờm, em với Rei-san ở cùng một clan… à, như là chung nhóm ấy. Em tin tưởng cậu ấy trong vai trò hiệp sĩ. Còn momo-san… thì em không tiếp xúc nhiều, nhưng… kiểu như, điều khiển kiếm bằng phép thuật ấy… và hình như còn là thủ lĩnh của một tổ chức có sức ảnh hưởng rộng rãi nữa…」
「???」
Cũng đúng thôi, giải thích cách chiến đấu của Kiếm Thánh cho người không rành fantasy thì kiểu gì cũng thành ra thế này. Nói thật thì tôi cũng đâu có biết gì nhiều về Saiga-100 đâu, trước giờ toàn là Pencilgon tiếp xúc với chị ấy mà.
「Cái đó là…」
「Xin lỗi đã để cậu phải chờ… Ơ,… Sen-neesan!?」[note73197]
Saiga-saaaan! (trong lòng tôi reo lên)
「Rei, để khách phải đợi là sao?」
「Hả… ơ? À, em… em xin lỗi…」
Nhìn qua thì không thấy hỏng hóc gì cả, nhưng Saiga-san, người đang ôm một bộ VR headgear của mình và cái tôi mang theo, đảo mắt bối rối rồi cúi đầu chào chị cả nhà Saiga... hay đúng hơn là Sen-san?
Sen-san khẽ cúi đầu chào tôi rồi đứng dậy.
「Hizutome-san, vậy thì tôi xin phép.」
「À–vâng」
「Thật là một khoảng thời gian vô cùng bổ ích… Này, Rei.」
「V-Vâng ạ!㎑
「──Trong cái game gọi là Shang-Flo gì đó, để có được địa vị đủ để người ta nhờ cậy như em, thì phải mất bao nhiêu thời gian vậy? Cụ thể là, có thể làm được không nếu phải làm song song với công việc chính?」
「Ể…」
「Á…」
Xin lỗi nhé Saiga-100, có vẻ đạn lạc bay trúng chị mất rồi.
「À, ừm… tùy vào nỗ lực, thì chắc là vẫn có thể làm song song được ạ…」
「Vậy sao. Có vẻ chị cần phải nói chuyện thêm một chút với Momo rồi.」
Xin lỗi nhé, Saiga-100. Đây không phải đạn lạc nữa, mà là đạn bắn tỉa rồi.
Tiễn Sen-san rời đi, người vẫn giữ nụ cười không hề lay chuyển, tôi chỉ thở phào nhẹ nhõm khi bóng dáng ấy khuất khỏi tầm mắt. Nói ra thì hơi thất lễ khi còn có Saiga-san ở đây, nhưng tôi thực sự không muốn gặp Boss Rush nhà Saiga hai trận liên tiếp đâu.
「À, cái đó… xin lỗi…」
「Không không, cậu không cần xin lỗi đâu… chỉ là, tớ nghĩ là tớ bắt đầu hiểu một chút cảm giác của giáo viên khi đi thăm nhà học sinh rồi…」
Lấy lại tinh thần, tôi nhận lấy bộ headgear mà Saiga-san mang đến, dùng bộ dụng cụ sửa chữa tôi đem theo tháo vỏ thiết bị chính, cái máy to đến mức phải dùng cả hai tay ôm rồi bắt đầu kiểm tra bên trong.
「Hmm… không đến mức bị bụi bám đầy… dây nối cũng không bị đứt… chắc là phần xuất tín hiệu gặp vấn đề chăng.」
「Sao rồi…?」
「Trước mắt thì bên máy chính không có lỗi rõ ràng, có thể là bộ phận xuất tín hiệu bị hỏng. Để tớ kiểm tra cả bên headgear nữa.」
「X-Xin nhờ cậu…」
Nếu vấn đề nằm ở thiết bị chính thì cũng không đến mức phải đem đi sửa, chỉ cần thay bộ phận hỏng là được. Thiết kế của nó cũng khá thân thiện với người dùng không chuyên.
Nhưng nếu headgear hỏng thì chịu. Nó tinh vi hơn khoảng hai mươi phần trăm so với thiết chính, nên nếu hỏng thì tốt nhất là mua mới.
「Về phần gear thì…… không có hỏng hóc gì bên ngoài, nhưng… tớ có thể thử gắn tạm bộ phận xuất tín hiệu dự phòng ở nhà tôi để test xem sao được không?」
「V-Vâng, không vấn đề gì ạ.」
「Bộ này vẫn còn mới tinh và dựa trên cách nó tắt khi đó, thì khả năng cao là phần xuất tín hiệu gặp lỗi. Nếu vẫn không được thì tôi nghĩ vấn đề nằm ở headgear. À, Saiga-san mua cái này bao lâu rồi?」
「Ờm… chắc là hai, ba năm trước rồi… ạ?」
「Ra vậy… Nếu hơn hai năm thì không biết còn bảo hiểm không đây…」
Cũng còn tùy vào chỗ mua, nhưng ranh giới này khá mơ hồ. Tuy nhiên, nếu gửi đi sửa thì ít ra cũng đảm bảo nó được sửa đúng cách. Mà nói thật thì, nếu không có hư hại bên ngoài thì việc tôi có thể làm cũng không nhiều.
「……………….」
「Hử? Có chuyện gì sao?」
「À, ano… nếu để khách ngồi mãi ngoài phòng chờ thì… ừm, thì sẽ bị… bị Sen-neesan mắng mất… ano, tức là…」
Saiga-san cứ mở miệng rồi lại ngậm, cúi đầu rồi lại quay đi, như thể đang vật lộn để bật ra lời nghẹn trong cổ họng. Nhưng rồi, như đã lấy hết can đảm, cô ngẩng đầu lên và cất tiếng:
「X-Xin mời cậu… v- vào phòng mình…!」
「…Ể.」
.
.
.
「………」
「………Ể, tôi phải làm sao đây?」
Tôi buột miệng lẩm bẩm, nhưng Saiga-san không trả lời.
Tất nhiên rồi, cô ấy đang trong trạng thái full dive, ít nhất thì cũng sẽ không tỉnh lại trong vòng ba phút tới.
Việc full dive vào game thực ra tốn kha khá thời gian. Về cảm giác thì chưa đến một phút, nhưng thực tế thì mất khoảng một phút rưỡi, lâu thì đến ba phút. Mà nếu hơn năm phút thì chắc chắn là có trục trặc chỉ còn cách mang đi sửa. Trong tình trạng phản ứng chậm mà đi PvP thì đúng là thà chết còn hơn.
「Giờ thì…」
Phòng này không có ghế. Không có giường.
Tức là đây là một phòng kiểu Nhật trải chiếu tatami.
Phòng của nữ sinh trung học" + "phòng Nhật truyền thống" + "công nghệ cao" có thể cùng tồn tại sao… Không, không phải lúc này, tôi phải làm gì đây mới được chứ.
Saiga-san định để tôi vào đây để làm gì cơ chứ… Dù sao thì, tôi đang ngồi chính tề trong tư thế seiza chờ đợi.[note73198]
「Chán quá.」
Trước mặt tôi là Saiga-san đang đăng nhập. Tình huống này không khỏi khiến người ta nghĩ đến R18, nhưng nếu tôi thực sự hành động thì điểm kết thúc sẽ là R18G (bạo lực và máu me), nên thành thật mà nói tôi muốn quay lại cái phòng chờ ban nãy. Cảm giác hộp sọ sẽ bị chẻ đôi như quả táo mất.
Chết tiệt… tôi nên làm gì đây chứ. Ồ, có bụi ở mí mắt Saiga-san.
「Hừ… chỉ có mấy tên nam chính trong galge mới với tay ra lấy bụi trong tình huống này thôi.」
Rồi đúng cái lúc ngón tay chạm tới là cô ấy mở mắt và đấm tôi văng ra luôn đúng chuẩn kịch bản rồi còn gì. Mà nếu Saiga-san thực sự làm theo cái tình tiết đó thì tôi chắc chắn sẽ bị knock-out.
Tức là, cách xử lý đúng đắn duy nhất trong tình huống này là tiếp tục ngồi seiza.
Đây chính là lựa chọn nhanh nhất và tối ưu nhất! Phải không, Tias loli sensei đáng kính!!
__________________________________________________
Tias loli sensei: 「Ai mà biết hả, đồ ngốc.」
Viết đến cả triệu chữ rồi mà rom-com mãi mới có tí tiến triển thế này là sao trời…
_Katarina


5 Bình luận
Sun : Không