Web novel
Chương 184: Phòng Chuyên trách biến cố và tai nạn
9 Bình luận - Độ dài: 2,439 từ - Cập nhật:
Nói thật thì, trước khi bị cuốn vào những biến cố, tôi đã luôn làm tăng ca như thể đó là việc hàng ngày.
Lượng công việc giấy tờ nhiều vô kể đến nỗi mà có nhiều hôm phải chuẩn bị rồi lo hoàn thành luôn, và vào những ngày Trưởng phòng bảo tôi viết báo cáo để nộp, tôi đã tự hỏi liệu mình có thể về nhà ngày hôm đó hay không nữa.
Và không chỉ có mỗi vậy.
Vào những ngày chốt tiền lương, tôi kiểu gì cũng sẽ phải làm tăng ca.
Đó là lý do tại sao dù không còn dùng chúng nữa, tôi vẫn để lại mấy món đồ ngủ trong kho.
Tôi nhìn khung cảnh mặt trời lặn qua ô cửa sổ.
Nó làm tôi nhớ lại những ngày xưa cũ, tuyệt thật đấy.
“Nhấn enter ở đây”
“Ừm, enter”
“Tốt lắm”
“Ừm”
Khi Jang Chaeyeon nhấn enter như tôi bảo, ô bảng liền chuyển sang cái tiếp theo.
“Tôi nghĩ là cô làm tốt rồi đấy”
“...Ra vậy”
Dù cô ấy mới chỉ biết chuyển sang ô tiếp theo, nhưng khi Jang Chaeyeon nhìn tôi với vẻ mặt tự hào như vậy, tôi cũng khó mà nổi giận với cô ấy được.
Tôi nhìn Jang Chaeyeon đang nhấn enter, rồi quay sang nhìn Yu Daon.
“Cô Daon vẫn ổn chứ?”
“À, vâng. Tôi vẫn đang làm ổn”
Yu Daon gật đầu trong khi gõ phím kiểu mổ cò.
Cô ấy gõ mổ cò như vậy thì có gọi là ổn được không nhỉ?
“Có cần tôi dạy cách đánh máy không?”
“À, vâng. Có vẻ là nó trông khá kỳ nhỉ?”
Yu Daon mỉm cười ngượng ngùng trong khi gãi má.
“Tôi xin lỗi. Tôi chưa bao giờ được sử dụng máy tính một cách đàng hoàng từ nhỏ…Nhưng nếu được anh Jaehun dạy, tôi sẽ cố gắng học nó!”
“...”
Phải rồi.
Đúng là cô ấy không được học nó thật.
Tôi lại nói điều không nên nữa rồi.
Tôi thầm đấm vào mặt mình trong lòng và đi đến chỗ Yu Daon.
“Nó không khó đâu. Trước hết hãy duỗi thẳng ngón tay của cô ra”
“Vâng”
“Đặt chúng lên bàn phím”
“Vâng”
“Rồi gõ”
“...Nó khó mà?”
Đương nhiên rồi.
Khi mới bắt đầu học chúng, tôi cũng đã gặp rất nhiều khó khăn.
“Vậy thì ta làm cùng nhau đi”
Tôi đứng bên cạnh Yu Daon và đặt tay trái lên bàn phím.
“Để ngón tay của cô như này”
“Ah, vâng”
“Rồi gõ. Giống như là nhấn vào các phím vậy”
-Cạch…cạch…
Âm thanh Yu Daon gõ vào bàn phím vang lên trong văn phòng tĩnh lặng.
“...Cô có cảm giác là mình đã làm tốt hơn chưa?”
“Vâng. Tôi nghĩ là mình đã làm tốt hơn trước nhiều rồi”
Yu Daon khẽ mỉm cười trước lời của tôi.
“Vậy thì tiếp theo là—”
“Này”
“Ừm”
Ngay khi tôi chuẩn bị bảo Yu Daon rằng chúng tôi nên quay trở lại việc điền giấy tờ, Jang Chaeyeon liền gọi tôi.
“Tôi phải làm gì tiếp đây?”
“À, tôi ra đấy ngay đây. Cô Daon, hãy đợi tôi một chút”
“Vâng!”
Yu Daon mỉm cười rạng rỡ, và tôi đi đến chỗ Jang Chaeyeon.
“Sau khi enter xong thì làm gì?”
“Sau đó…”
Tôi đã tốn một khoảng thời gian dài để dạy Jang Chaeyeon.
***
Tôi nhìn đồng hồ.
Đã gần 11 giờ đêm.
Tôi muốn về nhà ngay bây giờ, nhưng mà…
“...”
“Ưm…”
Tôi nhìn hai người đang chật vật với máy tính trong khi rên rỉ.
Có vẻ là tôi vẫn chưa về nhà được rồi.
Cũng chẳng còn cách nào khác.
Tôi hướng đến kho để đồ của Phòng Nhân sự.
Hai người kia nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.
“Đây rồi”
Tôi lấy ra một chiếc hộp bụi bặm và rút từ trong đó một tấm nệm tạm bợ.
Đây là thứ bắt buộc phải có cho những nhân viên văn phòng làm tăng ca.
Ban đầu, Chi nhánh Gangseo cũng có phòng trực ban, nhưng tôi nghe được rằng sau một biến cố nào đó, phòng trực ban hiện đang thuộc thẩm quyền của Phòng Quản thúc.
Cũng bởi vậy, những người phải làm tăng ca đã không thể ngủ trong phòng trực ban nữa mà thay vào đó ngủ luôn trong văn phòng.
Tôi là một trong những người đó.
“Cái gì đây?”
“Nệm gấp gọn đó”
“Sao anh lấy nó ra vậy?”
“Tại sao ấy hả?”
Tôi nói vậy và nhìn chằm chằm vào Yu Daon.
“...À”
Như thể hiểu được ẩn ý đằng sau vẻ mặt của tôi, Yu Daon liền lẩm bẩm, lảng tránh ánh mắt của tôi.
“Anh chắc hẳn đã rất bận rộn nhỉ…”
“Phải đó”
Mặc dù tôi cũng đã không còn phải làm tăng ca sau khi bắt đầu mấy công việc thực địa.
Khi tôi dùng tay vỗ vào tấm nệm, bụi liền bay lên tứ tung, từ đó cũng khiến tôi ho theo.
“Khụ! Khụ!”
-Lạch cạch!
Thấy tôi như vậy, Jang Chaeyeon liền vẫy tay, và cửa sổ tự động mở ra.
Khi ấy, gió lạnh thổi vào và cuốn đống bụi đi.
“...Như này đủ rồi chứ?”
Sau khi phủi hết đống bụi, tôi liền lấy ra mấy tấm nệm khác và lật chúng ra.
Có ba tấm nệm trong Phòng Nhân sự.
Một cho Trưởng phòng, và một cho tôi.
Đó là hai, nhưng nhờ vào sự cân nhắc của Trường phòng cho người nhân viên mới có thể đến bất cứ lúc nào, Phòng Nhân sự đã có ba tấm nệm.
Trong khi đang ho sù sụ lên vì phải phủi bụi nốt mấy tấm nệm còn lại, tôi liền quay sang nhìn hai người kia khi không còn nghe thấy tiếng gõ phím nữa.
Cả hai chỉ đang nhìn chằm chằm vào tôi mà không làm việc mà mình được bảo làm.
“Hai người đang làm gì vậy? Mau tập làm nhanh lên đi”
Trước lời của tôi, cả hai liền vội vã bắt đầu gõ phím.
Chúng tôi có thừa thời gian để làm việc này à?
Bọn họ muốn bị đá ra khỏi Phòng Nhân sự chắc?
Đương nhiên, kể cả khi hai người họ thực sự làm hỏng chuyện và bị kéo đến Phòng Cách ly đi chăng nữa, tôi không hề có ý định ngồi yên nhìn việc đó xảy ra.
Dù có phải liên hệ với Trưởng Chi nhánh hay là Trưởng bộ phận đi nữa, tôi sẽ làm bất cứ việc gì để ngăn không cho việc đó xảy ra.
Nhưng có lý do tôi không nói ra việc.
-Cạch…cạch…
Tiếng gõ phím vang lên khắp văn phòng.
Lý do rất đơn giản thôi.
Bởi vì nó không công bằng chút nào.
Tôi đã tưởng rằng lý do khối lượng công việc của mình giảm đi là nhờ có ba người khác giúp san sẻ công việc, nhưng hóa ra chỉ có mỗi Song Ahrin là làm việc đàng hoàng.
Tôi không thể chỉ ngồi yên đấy không làm gì được.
Tôi sẽ biến hai người họ trở thành những thành viên Phòng Nhân sự có thể xử lý công việc giấy tờ của mình một cách hoàn hảo.
Khi tôi cứ chỉ dẫn cho họ như vậy…
-Tích…tắc…
Từ lúc nào, đồng hồ đã chỉ hai giờ đêm.
“Ôi, đã ngần ấy thời gian trôi qua rồi sao?”
Yu Daon duỗi người với một tiếng ‘Ưm!’.
“Tôi sẽ ngủ lại đây”
Tôi nhìn hai người họ.
Hai giờ đêm.
Mới nhìn qua, nó sẽ trông như vẫn ổn để về nhà, nhưng không.
Sau khi về nhà rồi phải chuẩn bị cho cái này cái kia và suy nghĩ đủ thứ, tôi kiểu gì cũng sẽ không có đủ thời gian để ngủ.
Ngược lại, văn phòng Cục Quản thúc thì sao?
Không có phòng trực ban, nhưng ở đây có lắp đặt phòng tắm dành cho những người làm tăng ca, và nó thực sự là một nơi tốt để ăn ngủ.
Đương nhiên, còn có cả nỗi khổ phải ngủ lại công ty, nhưng sau khi làm vậy một vài lần, ta sẽ nhanh chóng quen với nó thôi.
“Ah, vậy thì tôi…”
“Tôi cũng sẽ ngủ lại”
Yu Daon rụt rè giơ tay lên, và Jang Chaeyeon gật đầu với vẻ mặt tự tin.
“Nhà tôi xa, nên là việc đi lại khó lắm”
“Ưm, có thể nói là việc di chuyển cũng khó khăn nhỉ, tại nhà tôi xa mà…”
Nhà họ thực sự xa đến vậy à?
Không phải chúng chỉ cách Cục Quản thúc hai mươi phút đi bộ thôi sao?
Tiêu chuẩn của mỗi người đều khác nhau mà, nên có thể hai mươi phút đi bộ cũng được coi là xa chăng?
“Vậy thì…”
Tôi nhìn ba tấm nệm được trải ra gọn gàng một cách thỏa mãn.
“Chúng ta đi ngủ chứ nhỉ?”
Ngay khi tôi vừa nói xong, Jang Chaeyeon thản nhiên đi đến tấm nệm bên phải, còn Yu Daon đi đến tấm nệm bên trái.
Cả hai người đồng thời nằm xuống như thể đã lên kế hoạch từ trước.
Tôi đã lo rằng họ sẽ cảm thấy không thoải mái khi mình nằm giữa nên đã định chọn cái bên ngoài, nhưng có việc đó là không cần thiết rồi.
Tôi tắt đèn văn phòng và đi về tấm nệm của mình.
Ánh đèn thành phố từ bên ngoài cửa sổ lờ mờ soi sáng căn phòng.
“Ôi trời…”
Một tiếng rên rỉ vô thức thoát khỏi miệng tôi khi tôi đặt lưng xuống nệm.
Làm việc tăng ca thực sự hủy hoại một người mà.
“Cảm giác hồi hộp và tuyệt thật đấy!”
Yu Daon nói vậy một cách vui vẻ trong khi nằm ở bên trái.
“...”
Còn Jang Chaeyeon chỉ quay mặt về tôi mà không nói gì.
Khi Yu Daon không nói nữa, bầu không khí lại trở nên im lặng.
“Tôi có một câu hỏi”
Và rồi Jang Chaeyeon, người đã im lặng từ nãy đến giờ, lên tiếng.
“Nói đi”
“Hồi nhỏ anh như nào?”
“Tôi ấy hả?”
Tôi à…
“...Hừm”
Hồi nhỏ tôi như nào ấy nhỉ?
‘Nói thật thì cậu cũng không khác gì những đứa trẻ tầm tuổi đó cả. Thì là, cậu không đặc biệt thông minh, với cả cậu còn rất tinh nghịch nữa’
Lời nói của đứa trẻ đó vang lên trong đầu tôi.
“Tôi nghĩ là mình có chút nghịch ngợm”
“Có vẻ là vậy ha”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm với giọng lẫn chút cười đùa.
Có hơi oan uổng đấy.
Tôi đã làm gì đâu?
“Còn cô Chaeyeon thì sao?”
“Tôi…”
Jang Chaeyeon lặng dần đi.
“Bạo lực sao? Thiếu tế nhị? Hay là không não?”
Yu Daon nói xen vào từ phía đối diện.
“...”
Trong bóng tối, Jang Chaeyeon đưa ngón tay của mình.
-Thụp!
“Đau!”
Một âm thanh vui tai vang lên từ bên trái tôi, và Yu Daon ôm lấy trán mình.
Kể cả khi điều đó đúng đi nữa, tôi cũng không có gì để nói cả.
“Còn cô thì sao?”
Đáp lại câu hỏi của Jang Chaeyeon, Yu Daon cất lời với một tiếng ‘hihi’.
“Tôi đã từng là một đứa trẻ ngoan biết vâng lời cho đến khi bị bán đi! Đương nhiên, sau đó—”
“Sáng mai hai người muốn ăn gì?”
Tôi không thể để chủ đề này đi xa hơn được.
Tôi vội vã ngắt lời Yu Daon và thay đổi chủ đề.
“Tôi ăn gì cũng được”
“Tôi sẽ ăn bất cứ thứ gì anh Jaehun ăn!”
Chúng tôi cứ nói chuyện rì rầm như vậy cả đêm cho đến tận bình minh.
Việc này cũng không tệ chút nào.
***
Ngày hôm sau.
Song Ahrin, nhìn Jang Chaeyeon và Yu Daon đang đứng thẳng với vẻ mặt nghiêm nghị, liền vỗ vào vai tôi.
“Hai người đó bị sao vậy?”
“Đó là bởi họ đã rất cố gắng thôi”
Mặc dù chỉ trong một thời gian ngắn, họ đã học hết tất cả những gì cần được dạy.
Tôi có thể tự tin nói rằng họ đã học được đa số những công việc Phòng Nhân sự cần làm, như là viết báo cáo, tổng hợp bảng đánh giá nhân viên, và loại bỏ người đã chết.
Nơi chúng tôi thực hiện bài kiểm tra giáo dục an toàn và sức khỏe là văn phòng 103.
Tôi nhìn cái máy tính ở trước mặt mình trong văn phòng.
Bây giờ, chúng tôi chỉ cần sử dụng cái máy tính được cấp cho mình một cách đàng hoàng—
“Ấy, cậu Kim Jaehun!”
Giọng nói vui vẻ của một người đàn ông vang vào tai tôi.
“...Anh Ahn Sanghyun?”
Tôi quay về sau và nhìn về phía giọng nói phát ra.
Một người đàn ông đang đi đến chỗ tôi với một nụ cười.
Một cửa sổ trong suốt xuất hiện trên đầu anh ấy.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Ahn Sanghyun]
[Tuổi: 31]
[Đặc trưng: Lăn]
[Khả năng: Kháng gián đoạn khi lăn]
[Tiểu sử: Chỉ cần tiếp tục làm việc này, anh ta có thể lăn ra tận ngoài vũ trụ]
[Điểm yếu: Nếu không lăn xung quanh, anh ta sẽ chẳng khác gì một người bình thường]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Quả nhiên là cậu Kim Jaehun cũng sẽ đến đây nhỉ?”
“Quả nhiên…?”
Một vài người đi theo sau anh ấy.
Một người đàn ông và một người phụ nữ mặc com-lê, và cả một người đàn ông với nửa khuôn mặt bị cháy đen.
Bọn họ đều liếc nhìn chúng tôi rồi ngồi vào chỗ của mình.
Tôi có một cảm giác chẳng lành.
Không.
Chắc sẽ ổn thôi vì trước mặt tôi là một cái máy tính mà.
Tôi quay về nhìn màn hình máy tính.
Không lâu sau, một giọng thông báo khô khan vang lên.
<Chúng tôi sẽ bắt đầu bài giáo dục an toàn và sức khỏe ngay bây giờ>
-Tinh!
Những con chữ xuất hiện trên màn hình.
<Bài kiểm tra bắt đầu>
Màn hình máy tính chớp tắt cùng với tiếng lách tách, và trước khi nhận ra, tôi đã đang đứng một mình giữa một đống đổ nát.
“Chuyện quái quỷ gì đây…”
<Câu hỏi>
Một giọng nói máy móc vang lên từ trên trời.
<Bạn sẽ bỏ rơi đồng đội của mình để sống sót chứ?>
Đây đâu phải là bài kiểm tra tôi từng làm?


9 Bình luận
I'm only human, after all, I'm only human, after all
Don't put the blame on me, don't put the blame on me.