Trở về năm 2000: Thanh ma...
Phấn Đấu Lão Cửu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

(151-300)

Chương 181: Thối Phong, em muốn ăn quẩy, uống sữa đậu nành

13 Bình luận - Độ dài: 2,290 từ - Cập nhật:

Trong đầu của Phan Thành Phúc lúc này rối như tơ vò, nhưng hắn vẫn phải hành động:

“Lão Dư, cậu mau đi điều tra nguồn hàng trước, phải nhanh lên!”

“Còn tôi sẽ đích thân đến công ty Hãn Hải một chuyến nữa, tự mình thương lượng với Lưu Thiết.”

Giờ hắn chỉ còn hai con đường: hoặc thuyết phục được Lưu Thiết thay đổi linh kiện, hoặc… buộc phải thực hiện đúng theo yêu cầu trong hợp đồng.

Nếu vi phạm hợp đồng, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!

“Ờ, được, tôi lập tức đi điều tra.” Dư Quảng Xuân gật đầu lia lịa rồi xoay người rời đi.

Phan Thành Phúc ngồi sụp xuống ghế, sắc mặt u ám đến cực điểm.

Hai ngày sau, Phan Thành Phúc vẫn không thuyết phục nổi Lưu Thiết, nhưng cuối cùng cũng có một tin tốt.

Bọn họ rốt cục cũng đã tìm ra nguồn cung cấp mẫu quạt P12U4 — chính là từ Nam Kiều Thương Mậu!

Phan Thành Phúc dĩ nhiên biết rõ Nam Kiều Thương Mậu từ trước đến giờ luôn là đối thủ cạnh tranh của mình, nhưng lúc này tình thế nguy cấp, hắn không còn tâm trí mà giữ thể diện nữa, chuyện này hắn nhất định phải phải nhờ vả Nam Kiều Thương Mậu.

Ngay trưa hôm đó, Phan Thành Phúc dẫn theo Dư Quảng Xuân đến công ty Nam Kiều Thương Mậu để cầu kiến.

Hai người tới quầy lễ tân, Phan Thành Phúc lên tiếng hỏi:

“Chào người đẹp, bọn tôi có hẹn với Phùng tổng của Nam Kiều Thương Mậu, ông ấy có đang ở công ty không?”

“Ồ? Hai anh là Phan tổng và Dư tổng của Thịnh Đức đúng không ạ?” Cô lễ tân hỏi lại.

“Đúng vậy.” Phan Thành Phúc gật đầu.

“Phùng tổng có dặn, ông ấy đang bận trong văn phòng, bảo hai anh đến phòng khách chờ một lát.” Cô lễ tân trả lời.

“Không sao, bọn tôi đợi được.”

Phan Thành Phúc trong lòng có chút bất mãn, nhưng hiện tại hắn đang trong tình cảnh “ở dưới mái hiên”[note72386] nên đành phải cúi đầu.

“Mời hai anh theo tôi.”

Dưới sự dẫn dắt của cô lễ tân, hai người được đưa đến phòng tiếp khách bên ngoài văn phòng của Phùng Trạch.

Phan Thành Phúc và Dư Quảng Xuân ngồi đợi trên sofa, thần sắc đầy vẻ sốt sắng.

Mà lúc này, từng cử chỉ của họ đều bị người trong văn phòng nhìn thấy rõ mồn một.

“Ha ha, Tiểu Dịch, trông bọn hắn sốt ruột chưa kìa.” Phùng Trạch hạ rèm cửa xuống, cười nói.

“Tất nhiên là phải sốt ruột rồi, nếu đến sáu giờ chiều mai hắn không giao được hàng, chúng ta sẽ lập tức gửi thư của luật sư cho bọn họ.”

Dịch Phong búng tàn thuốc, bình thản đáp.

Phùng Trạch lại châm thêm một điếu thuốc, cười sảng khoái nói:

“Đội ngũ luật sư và thư luật sư tôi đã chuẩn bị sẵn rồi. Ngày mai gửi, ngày kia họ sẽ nhận được trát hầu tòa.”

“Vụ kiện này chắc sẽ kéo dài hai ba tháng, nhưng bọn họ thua là cái chắc.”

Dịch Phong gật đầu nói: “Chuyện tiếp theo phải giao cho Phùng tổng rồi.”

“Ha ha, không thành vấn đề! Khoản bồi thường của công ty Thịnh Đức là một số tiền lớn đấy, e là có bán cả công ty cũng không đủ đền đâu.”

“Cũng phải nói, Tiểu Dịch à, kế hoạch của cậu quá thâm hiểm. Nhưng tôi thích!”

Phùng Trạch cười đến không khép miệng nổi.

Dịch Phong liếc nhìn ông ta một cái, tâng bốc: “Chuyện này cũng phải nhờ sự giúp sức hết mình của Phùng tổng mới có thể thành công được.”

“Có cơ hội diệt được Thịnh Đức, bỏ ra chút chi phí cũng đáng.”

Phùng Trạch nheo mắt cười, nhưng Dịch Phong trong lòng thì âm thầm cảnh giác.

Phùng Trạch này còn nguy hiểm hơn trong tưởng tượng, là người rất trọng lợi ích, tâm cơ thâm sâu. Với loại người như vậy, chỉ có thể lấy lợi ích để duy trì quan hệ, tuyệt đối không thể tin tưởng hoàn toàn.

Phùng Trạch từ tốn hút thuốc, không vội ra ngoài, định cố tình “phơi” hai người kia thêm một lúc.

Đợi hút xong điếu thuốc, ông ta mới chỉnh lại quần áo, mỉm cười với Dịch Phong:

“Tôi ra tiếp đón bọn họ một chút, Tiểu Dịch cứ ngồi đây chờ nhé.”

Nói xong, Phùng Trạch đẩy cửa bước ra.

“Ha ha, Phan tổng, Dư tổng, thật ngại quá, để hai người đợi lâu rồi.” Phùng Trạch bước tới bắt tay với nụ cười niềm nở, nghênh đón hai người kia.

Phan Thành Phúc vừa thấy Phùng Trạch liền giấu hết vẻ khó chịu, vội vàng đứng dậy bắt tay và nở một nụ cười thân thiện: “Không lâu, không lâu! Phùng tổng bận rộn là chuyện bình thường, là bọn tôi quấy rầy anh mới phải!”

Ba người mặt mày cười như hoa, giả vờ như những người bạn thân lâu ngày không gặp, độ giả tạo phải nói là đỉnh cao.

“Mời ngồi. Phan tổng, lần này đến chắc là có chuyện làm ăn muốn nhờ cậy nhỉ?”

Phùng Trạch ngồi xuống ghế chủ tọa cười hỏi.

Phan Thành Phúc cũng ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Phùng tổng, nghe nói công ty các anh có đại lý mẫu quạt P12U4 của Kyushu Fengshen[note72387]?”

“Ừ, đúng vậy.” Phùng Trạch nheo mắt đáp.

Phan Thành Phúc mừng rỡ, vội vàng nói: “Phùng tổng, tôi có một dự án đang rất cần loại quạt này, cần đến tám trăm bộ, trong kho bên anh còn đủ không?”

“Có thì có đấy, nhưng cụ thể còn bao nhiêu thì tôi cũng không rõ, để tôi gọi người kiểm tra.”

Vừa nói, Phùng Trạch vừa giả vờ gọi điện cho Lam Thải Y.

Một lát sau, ông ta cúp máy, làm bộ tiếc nuối:

“Tôi hỏi rồi, quạt đó vẫn còn, nhưng trong kho chỉ còn hơn một trăm bộ thôi, tám trăm bộ thì… chịu.”

“Hả, gì cơ?!” Phan Thành Phúc sắc mặt lập tức sụp xuống, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.

Không ngờ sau tin tốt lại là một đòn đau thế này.

“Phùng tổng, xin anh giúp tôi một tay với, có thể điều thêm từ nơi khác cũng được, tôi sẵn sàng trả gấp ba giá gốc để mua!”

Phan Thành Phúc nghiến răng, cầu khẩn.

“Được, để tôi hỏi thêm, có tin gì tôi sẽ gọi lại.” Phùng Trạch tùy tiện đáp.

Đúng lúc đó, Lam Thải Y gõ cửa bước vào, nói: “Phùng tổng, lát nữa anh còn một cuộc họp quan trọng...”

“Ồ suýt nữa thì tôi quên mất!” Phùng Trạch vỗ trán một cái rồi quay sang hai người.

Phan Thành Phúc rất biết điều, lập tức đứng dậy: “Nếu Phùng tổng có việc, vậy bọn tôi không làm phiền nữa, tôi sẽ đợi cuộc gọi của anh!”

“Nhất định rồi, có tin tôi sẽ gọi ngay!” Phùng Trạch trịnh trọng cam kết.

“Thải Y, tiễn hai vị tổng giám đốc.”

“Vâng, Phùng tổng. Hai vị, mời bên này.”

Lam Thải Y lập tức đưa hai người ra ngoài.

Chờ họ đi khuất, Dịch Phong từ trong văn phòng bước ra, cười nói: “Phùng tổng diễn đạt quá, cho bọn họ chút hy vọng, kéo thêm một ngày nữa.”

“Ha ha, để cậu chê cười rồi.” Phùng Trạch đắc ý cười một tiếng, sau đó hỏi: “Tiểu Dịch này, trưa có muốn ăn cơm chung không? Chúng ta uống với nhau vài ly?”

Dịch Phong liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi lắc đầu từ chối: “Thật ngại quá, Phùng tổng. Tôi còn phải quay về trường một chuyến. Dạo này mỗi lần ra ngoài đều phải xin phép, thầy phụ đạo của tôi đã bắt đầu có ý kiến rồi.”

“Ha ha, vậy được, để hôm khác vậy!” Phùng Trạch cười ha hả, đứng dậy nói.

Hai người lại hàn huyên một lúc, sau đó Phùng Trạch đích thân tiễn Dịch Phong rời khỏi công ty.

Dịch Phong lái xe quay trở lại trường.

Sáng hôm sau, vừa mới tỉnh dậy, Dịch Phong đã nhận được điện thoại của Cố Mộc Hi, hẹn cậu ra cổng phụ gặp nhau để cùng đi ăn sáng.

Dịch Phong vội vàng rửa mặt chải đầu, sau đó hối hả xuất phát.

Bây giờ mới bảy giờ sáng, trời vẫn còn sớm nên trên đường chẳng có mấy người. Phần lớn sinh viên đại học đều thích ngủ nướng, thường phải đến tám, chín giờ mới dậy.

Nhưng Cố Mộc Hi vẫn giữ thói quen từ hồi cấp ba: ngủ sớm dậy sớm. Có đồng hồ báo thức sống này bên cạnh, giờ giấc sinh hoạt của Dịch Phong cũng trở nên rất điều độ.

Cậu tới cổng phụ thì vừa vặn nhìn thấy Cố Mộc Hi đang đứng chờ ở bên cạnh. Cô mặc chiếc váy hai dây màu xanh nhạt, tóc tết hai bên cực kỳ đáng yêu. Khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ khiến cô trông càng thêm trẻ trung duyên dáng, làm những người đi ngang qua đều không kìm được mà ngoái đầu nhìn.

Cô đang ngậm một cây kẹo mút trong miệng, mắt nhìn đông nhìn tây như đang tìm kiếm ai đó.

Dịch Phong thầm cười trong lòng, cậu đảo mắt một vòng, nghĩ trò chọc phá dọa Cố Mộc Hi.

Cậu rón rén vòng ra sau qua bãi cỏ, nhẹ nhàng tiến tới sau lưng Cố Mộc Hi rồi bất ngờ dùng tay che mắt cô lại.

“Đoán xem tôi là…”

Lời còn chưa dứt, đôi tay của Dịch Phong đã bị Cố Mộc Hi theo phản xạ túm chặt!

“Bịch!”

Tiếp đó là một cú vật vai cực mạnh!

“A đau! Cố Mộc Hi! Là, là anh đây mà!” Dịch Phong ngã bịch xuống đất, đau đớn kêu lên.

Cố Mộc Hi sững người, cô cũng không ngờ rằng người lén lút tiếp cận mình lại là Dịch Phong.

Tại sao lại là Thối Phong chứ?

Cô kinh ngạc che miệng.

Tên ngốc này… còn định dọa mình à?

Hừ!

Nhưng dù sao cô cũng rất lo lắng nên đã vội vàng đỡ Dịch Phong dậy.

“Thối Phong, anh không sao chứ?”

Dịch Phong hít sâu một hơi rồi lườm cô một cái: “Em thử bị vật xuống nền bê tông như vậy xem có đau không?”

Cố Mộc Hi bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng: “Ai bảo anh lén lén lút lút tới gần em từ phía sau chứ? Đó chỉ là phản xạ của em thôi!”

“Em còn tưởng là tên biến thái nào đó định làm bậy đấy!”

Dịch Phong: “…”

Xem ra sau này tuyệt đối không thể giở mấy trò hù dọa bất ngờ với Cố Mộc Hi nữa, thật sự nguy hiểm đến tính mạng!

Nhưng nghĩ kỹ lại thì, cô ấy có khi một mình chấp ba, năm tên đàn ông cũng không thành vấn đề… đúng là rất an toàn!

“Được rồi, để em xoa cho, anh đau chỗ nào?” Cố Mộc Hi ngọt ngào nói, chủ động giúp cậu xoa lưng.

Giọng cô mềm mại, ngọt ngào đến mức khiến Dịch Phong cảm giác xương cốt cũng muốn nhũn ra.

“Ừm~ đau ở đây này.” Dịch Phong nắm lấy tay cô rồi đặt lên chỗ khác.

“Ở đây à? Để em xoa cho, anh không được giận em đấy nhé~” Cố Mộc Hi tiếp tục làm nũng.

Được nghe Cố Mộc Hi nũng nịu như vậy, Dịch Phong sướng rơn trong lòng.

Cố Mộc Hi mà làm nũng thì đúng là không có tên con trai nào chống đỡ nổi!

“Còn chỗ này nữa.”

“Đây hả? Đỡ hơn chưa?”

“Vẫn chưa, bên này cũng xoa giúp anh luôn đi.”

“Ơ… Thối Phong, ngực anh cũng đau à?”

“Chính xác, chắc là bị nội lực của em đánh trúng, đau thấu tim luôn!”

“…”

“Tiểu Hi Hi à, nhanh lên đi, nếu em ngại thì sau này anh cũng xoa ngực giúp em cho công bằng!”

Cố Mộc Hi: “(╬◣д◢)!”

“Cốc!”

Một tiếng “cốc” giòn tan vang lên, kèm theo đó là tiếng la thảm thiết của một nam sinh.

Một phút sau.

“Khụ khụ, Cố Mộc Hi đừng giận mà, anh chỉ đùa thôi. À, đúng rồi, bữa sáng nay em muốn gì? Em muốn ăn gì anh cũng mua hết!” Dịch Phong vừa nắm tay Cố Mộc Hi, vừa xoa đầu mình, cười hỏi.

Cố Mộc Hi bĩu môi, giả vờ tức giận: “Hừ~ Em muốn ăn quẩy, thật dài, thật to ấy! Còn muốn uống cả sữa đậu nành nữa!”

“Để anh đoán nhé, có phải em muốn uống loại sữa đậu nành thật đặc không?” Dịch Phong cười nham nhở, nháy mắt một cái.

“Đúng thế, em thích uống loại sữa đậu nành đặc!” Cố Mộc Hi kiêu ngạo hất cằm, nhưng khi thấy nụ cười gian trá của Dịch Phong, cô lập tức ngẩn người.

“Ê? Thối Phong, sao anh lại cười bỉ ổi thế hả?”

Dịch Phong ngay lập tức làm bộ chính nhân quân tử, nói: “Có à? Có đâu? Người quân tử như anh sao lại cười bỉ ổi được chứ hả? Cố Mộc Hi à, em đừng có mà vu oan cho anh nha!”

“Đúng rồi, Tiểu Hi Hi, anh hỏi em cái này.”

“Nói đi, chuyện gì?”

“Ờm… thật ra thì, buổi tối uống nhiều sữa đậu nành cũng rất tốt cho sức khỏe đấy.”

“Hả?”

Ghi chú

[Lên trên]
"Ở dưới mái hiên" mang hàm ý: Khi ở vào hoàn cảnh chịu sự khống chế của người khác thì dù không cam tâm cũng buộc phải nhượng bộ. Câu này được lấy từ câu thành ngữ "人在屋檐下,不得不低头" (Tạm dịch: Người ta dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.)
"Ở dưới mái hiên" mang hàm ý: Khi ở vào hoàn cảnh chịu sự khống chế của người khác thì dù không cam tâm cũng buộc phải nhượng bộ. Câu này được lấy từ câu thành ngữ "人在屋檐下,不得不低头" (Tạm dịch: Người ta dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.)
[Lên trên]
Là mẫu ở chương 180, chương trước mình diễn giải cho mọi người dễ hiểu, chương này mình sẽ để tên gốc.
Là mẫu ở chương 180, chương trước mình diễn giải cho mọi người dễ hiểu, chương này mình sẽ để tên gốc.
Bình luận (13)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

13 Bình luận

TRANS
Anh này sốc dếch nhiều mà chị nhà éo hiểu :)))
Xem thêm
Chị nhà trong sáng quá nó thế đấy. Chứ về sau sờ ếch nhiều rồi thì nói phát là hiểu liền luôn, thậm chí còn gạ lại anh nhà kìa😄
Xem thêm
hở là sao v
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Sốc dếch suốt mà vợ ko hiểu như này thì dễ sau bị vợ vắt khô kiệt r 👾
Xem thêm
Đoạn 85 ranfg --> rằng
Thanks Trans
Xem thêm
TRANS
Sốc dếch quài, mỗi tội đối phương trong sáng quá, chịu =))))))))
Xem thêm
trong sáng quá cx là một cái tội
Xem thêm
Cảm ơn trans!!!! có Cơ rồi có cơm rồi!!!!!!!!!!
Xem thêm
A này sếch dốc mãi thôi :(
Xem thêm
hề hê hế hế
ha há ha ha
Xem thêm
hú hú 🤓
Xem thêm