Cún Cưng Của Giới Thượng...
아기소금; Babysalt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 54 : tôi tốt hơn cô

1 Bình luận - Độ dài: 2,133 từ - Cập nhật:

Lẽ ra mày không nên xuất hiện trên đời này.

Đó là một trong những câu nói tôi được nghe nhiều nhất ở kiếp trước.

Và chỉ khi những lời ấy được thốt ra, ánh mắt của mẹ mới thực sự có chút chân thành.

Ban đầu, tôi khóc mãi không ngừng và ôm chặt lấy mẹ. Nghe những lời đó từ người mà tôi yêu thương và tin tưởng hơn bất cứ ai trong thế giới này quả là một vết thương chẳng thể nào chịu đựng nổi.

Nhưng rốt cuộc, vì thiếu thốn tình thương nên tôi chỉ có thể gượng cười và quay lại vòng tay của bà. Nếu mẹ bỏ rơi tôi, sẽ chẳng còn ai ở bên tôi nữa.

[Tao đã quá mệt mỏi với mày rồi.]

Mỗi lần như thế, mẹ lại nhìn tôi bằng ánh mắt tiều tụy đến tận cùng. Khinh miệt, ghê tởm, giận dữ—tất cả những cảm xúc trong ánh mắt ấy đều găm thẳng vào trái tim tôi như một nhát dao.

Bà gọi tôi là đồ xấu xí. Là một con quái vật điên cuồng khao khát tình yêu và không thể tự mình làm bất cứ điều gì. Nhưng thú thật, tôi không thể không cảm thấy mình bị đối xử bất công.

Không phải là tôi đòi hỏi. Nhưng chỉ cần một cái ôm ấm áp... thậm chí chỉ cần là một cái nắm tay thôi là được... Nếu như thế vẫn là quá nhiều, thì một nụ cười dịu dàng cũng đủ để làm tôi mãn nguyện...

Vậy nhưng những hành động thể hiện tình cảm duy nhất mà tôi nhận được từ mẹ chỉ là bạo lực và lạm dụng, được che giấu dưới lớp vỏ tình yêu.

Như một con gián kiên cường luôn quay trở lại dù bị giết không bao nhiêu lần, tay chân tôi luôn đầy những vết bầm tím mới. Thực ra, nếu nghĩ đó là một hành động thể hiện tình cảm của mẹ thì nó cũng khiến tôi bớt đau một chút.

Với tôi, cô đơn mới chính là nỗi đau lớn nhất.

Căn phòng của tôi chật chội và tối tăm, không có lấy một cái cửa sổ, nhưng cũng chẳng sao vì tôi vẫn còn gương.

Tôi nhã nhặn ngồi xuống và lẳng lặng nhìn vào gương. Bên trong là một đứa trẻ có khuôn mặt xinh xắn, giống hệt mẹ tôi.

Khi tôi cười với tấm gương, đứa trẻ trông giống mẹ cũng mỉm cười lại với tôi. Tôi cảm thấy ấm lòng, cứ như thể mẹ đang dịu dàng mỉm cười với tôi vậy.

Tôi vươn tay về phía chiếc gương, và đứa trẻ trong gương cũng vươn tay ra để nắm lấy tay tôi.

Vào khoảnh khắc ấy, khi đôi tay của 'chúng tôi' chạm vào nhau, nỗi cô đơn mà tôi chẳng thể chịu đựng nổi đã tan biến đi mất.

Ta chán rồi.

Viviana đã nói như vậy với tôi.

Ngay khi nghe được những lời đó, tâm trí tôi bỗng trở nên trống rỗng, tôi không thể nghĩ thông suốt. Đầu óc tôi lúc đó chỉ biết loay hoay cố gắng để hiểu vì sao Viviana lại chán tôi.

"Thay vào đó, liệu ta có thể chạm vào ngực của cô được không?"

Tôi không có thời gian để tự hỏi tại sao Viviana, người không phải là một kẻ tâm thần đồng tính như Mardian, lại muốn chạm vào ngực mình.

Nhưng liệu cô ấy có nhìn tôi dịu dàng hơn không nếu tôi để cô ấy chạm vào ngực mình? Nhưng nếu cô ấy lại chán tôi lần nữa thì sao? Lúc đó tôi sẽ phải làm gì?

Không, tôi không muốn.

Dù có trao đi toàn bộ cơ thể, tôi vẫn không nghĩ mình có thể chịu đựng được nếu Viviana nhìn tôi bằng đôi mắt chán nản sau khi đã nếm trải từng tấc da thịt trên cơ thể mình.

"C-chúng ta có thể đừng... chạm vào ngực tôi được không?"

Tôi nói với một nụ cười gượng.

'...Thật sao?'

Ánh mắt chỉ còn một chút quan tâm của Viviana đã biến mất ngay lập tức. Đôi đồng tử tím của cô giờ đây chỉ còn lại sự chán nản.

Chỉ mới hôm qua thôi, cô ấy còn dịu dàng biết bao, nhưng giờ lại thay đổi đột ngột như vậy. Tôi căm phẫn cô ấy vì chuyện này. Nhưng dù vậy, tôi vẫn chẳng thể thốt ra một lời trách móc nào cả. Theo hợp đồng thì tôi là người vị trí phục tùng, còn Viviana là người nắm quyền.

"V-vậy chúng ta đi dạo cùng nhau có được không...? Hoặc chúng ta có thể cùng thưởng trà cũng được mà...?"

"Ta không phải kiểu người thích những việc nhàm chán như vậy."

Sợ phải đối diện với ánh mắt thờ ơ của Viviana, tôi không dám nhìn thẳng vào cô nữa mà chỉ cúi đầu.

"Vậy... sao..."

Sự tĩnh lặng ấy kéo dài một hồi lâu. Tôi nghĩ bản thân đã nghe thấy một âm thanh gì đó như tiếng nghiến răng khẽ vang lên ở đâu đó, nhưng lại không biết đó có phải chỉ là ảo giác do nỗi lo tạo ra hay không.

"Thực sự, ngực cũng không được sao?"

Viviana nói với nụ cười nhạt.

"... không thể được, ngực..."

"Đổi lại, lần này ta sẽ gửi cho cô hai bức tranh."

Nếu là trong tình cảnh bình thường thì có lẽ tôi đã rất vui mừng rồi. Hẳn là tôi sẽ để Viviana chạm vào ngực mình để đổi lấy hai bức tranh như một phần thưởng. Nhưng không hiểu vì lý do gì, lời đề nghị của cô lại khiến lòng tôi thêm nặng trĩu.

Cái cách Viviana nói...

Cảm giác như... cô ấy đang coi tôi như một con điếm vậy.

Tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ làm chuyện đó. Nhưng khi nghe thấy lời nói lạnh lẽo của Viviana, nhìn vào đôi mắt cô ấy đã sớm trở nên lạnh nhạt khiến tôi cảm thấy như bản thân là một cô gái mại dâm, vừa cười, vừa bán đi cơ thể của mình để đổi lấy tiền, như thể có một phần nào đó trong con người tôi muốn làm vậy.

"...Tôi xin lỗi."

"...Được rồi."

Viviana đứng dậy với một tiếng thở dài, cô nhìn xuống tôi với ánh mắt thờ ơ rồi lại mở miệng nói.

"Nhưng Tina này, ta đã trả hết nợ cho gia tộc cô và hứa rằng gia tộc Blanc sẽ nhận được hỗ trợ từ Công tước đấy, mọi quý tộc đều khao khát có được điều này. Thế nên ta sẽ rất cảm kích nếu cô có thứ gì đó để đáp lại ta."

"Đ-đó... là..."

“Cô cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ quay lại."

Vivian quay người và rời khỏi phòng không chút do dự. Còn tôi thì vẫn chẳng thể ngẩng đầu lên dù tiếng bước chân của cô đã dần xa.

Sự yên lặng bao trùm căn phòng và vẻ cô đơn tĩnh mịch bắt đầu bủa lấy tôi, tôi ngẩng đầu lên rồi nhìn vào tấm gương.

Đôi mắt như con cá chết vì ánh sáng bên trong đã lụi tàn. Đôi mắt mà mẹ đã từng rất căm ghét ở kiếp trước. Tôi ghét đôi mắt ấy đến tận cùng.

Vào những lúc như thế, người bạn thời thuở của tôi luôn an ủi tôi. Tôi không hối tiếc về những chuyện ở kiếp trước, nhưng nghĩ đến việc bản thân sẽ không còn được gặp lại cô ấy nữa khiến trái tim tôi đau nhói.

Tôi bò đến gần tấm gương bằng cả tứ chi. Đưa tay ra và xoa nhẹ tấm gương. Một bàn tay nhỏ nhắn và nhợt nhạt, giống hệt tay tôi, từ bên trong gương chạm lại bàn tay tôi.

Nỗi cô đơn vơi đi một chút làm tôi cảm thấy khá hơn phần nào.

Sau đó tôi đứng dậy và tiến về phía chiếc giường, ngã người xuống đó. Tôi mở cuốn sách bên cạnh và cẩn thận xem từng bức tranh bên trong.

Người đàn ông trong bức tranh đang khóc ra máu và gào thét vì đau đớn. Nhìn thấy hắn ta như vậy làm cho nỗi đau của tôi giảm xuống, tôi cảm thấy khá hơn một chút.

Đúng vậy, tôi ổn mà.

Có người ở đây còn đau đớn hơn tôi đấy? Người này có đôi chân dập nát, đôi tay rách bươm, thậm chí còn bị xuyên thủng nửa đầu nữa, nhưng tôi vẫn ổn.

Vậy nên, tôi ổn mà.

Bao nhiêu người trên thế giới này bất hạnh hơn tôi thế? So với những con người đáng thương ấy thì tôi thực ra vẫn còn may mắn chán. Vậy nên tôi không cần phải buồn làm gì, nhỉ?

Tôi biết tìm sự an ủi trong nỗi bất hạnh của người khác là điều đáng khinh, nhưng tôi cũng biết đó vốn là bản chất của mình.

Mỗi khi cảm thấy cô đơn, tôi lại nhìn vào tấm gương, và mỗi khi buồn chán, tôi lại ngắm những bức tranh trong sách.

Cuối cùng, phần thưởng cho những nỗ lực của tôi đã đến. Dần dà, bình yên bắt đầu tìm thấy con đường đi tới trái tim hỗn loạn của tôi.

Khi tôi đang cố gắng tạo ra một nụ cười bằng cách kéo khoé môi lên bằng ngón tay, thì đột nhiên cánh cửa đang khép chặt bỗng bật mở.

Trong thoáng chốc, tôi đã tưởng rằng Viviana quay lại, nhưng hóa ra người xuất hiện lại là Iris.

"...Iris?"

Bình thường, họ chỉ vào phòng khi tôi rung chuông, vậy nhưng Iris đã mở cửa bước vào mà không cần tôi gọi.

"Có chuyện gì vậy?"

Sự im lặng lạnh lẽo là câu trả lời duy nhất của Iris.

Cô ấy đến đây để làm gì nếu không định nói chuyện thế?

Nhưng có một người trong phòng, dù chỉ là một người, vẫn làm tôi cảm thấy đỡ cô đơn hơn là phải ở một mình.

Mặc dù trong lòng có chút mệt mỏi, nhưng tôi vẫn mỉm cười yếu ớt rồi nhìn Iris.

"Cô biết không, Iris? Thực ra, hôm nay..."

"Chẳng phải tôi đã nói với cô rằng đừng vượt quá giới hạn rồi còn gì?"

Giọng nói điềm tĩnh, nhẹ nhàng, không cao cũng không thấp, hoàn toàn phù hợp với phong thái lạnh lùng của Iris. Những lời nói lạnh lẽo của cô khiến mắt tôi tròn mắt.

Iris vừa nói sao? Trong một khoảnh khắc, tôi đã không thể tin nổi thứ mình vừa nghe.

Người đã im lặng kể từ lần gặp đầu tiên lại đột ngột lên tiếng sao? Tôi tự hỏi liệu bản thân có nghe nhầm không, vậy nhưng ánh mắt của Iris đang nhìn chằm chằm vào tôi, dường như khác biệt so với thường ngày.

Nhưng... cô ấy vừa nói gì vậy...?

"Cô vừa nói gì cơ...?"

"Tôi tưởng là mình đã cảnh báo cô rồi, nhưng hình như cô hoàn toàn không hiểu thì phải."

Giọng nói thẳng thừng, khinh bỉ của Iris làm tôi bối rối.

Dù là con gái của một gia tộc quý tộc đã suy tàn nhưng tôi vẫn là một quý tộc. Nếu cô ấy đối xử với tôi như vậy thì cũng có nghĩa Iris là một quý tộc.

"Iris… tại sao cô lại đột nhiên trở nên như vậy?"

"Hmm... Đúng là cô dễ thương thật đấy, nhưng đồng thời cũng phiền phức không kém."

Nụ cười nhếch mép như thể chế giễu, Iris tiến lại gần tôi. Tôi lùi lại theo bản năng, cảm nhận được khí chất căng thẳng toả ra từ cô.

Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Iris đã rút ngắn khoảng cách và nắm lấy cổ tay tôi, đẩy tôi ngã xuống giường.

Tôi cố đẩy cô ấy ra, nhưng Iris còn chẳng hề nhúc nhích.

Tôi bất ngờ bởi sự chênh lệch sức mạnh lớn giữa hai chúng tôi, mặc cho cả hai đều là phụ nữ.

"...Tại sao cô lại làm vậy?"

Đáp lại tôi chỉ là ánh mắt bình thản của Iris.

Giọng của cô sắc như lưỡi dao đâm thẳng vào tim tôi.

"Tôi mong là cô nhận ra, tôi mới người có năng lực vượt trội và tôi xứng đáng với gia tộc Merdellia hơn, chứ không phải một con điếm sẽ bị chủ nhân vứt bỏ khi cảm thấy chán như cô."

Lời lẽ bất ngờ và sắc lạnh của cô khiến trái tim tôi chìm sâu vào vực thẳm của nỗi đau một lần nữa.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Tôi tự hỏi tác giả tìm hiểu ở đâu mà có tâm lí nhân vật thế này được.🤔
Xem thêm