Hồi cuối
Một tháng đã trôi qua kể từ khi Hương thí giống như Địa Ngục kết thúc.
Vào ngày 20 tháng 9, thời tiết mát mẻ đã trở nên lạnh lẽo và đây là mùa mà những cơn gió lạnh thổi nhẹ 'hiu hiu' vào mặt bạn. Lê Ngọc đang đứng trên bờ kè thôn Anh Tang quê nhà và buông cần câu về phía nước sông chảy cuồn cuộn. Thế nhưng —— Từ đầu đến cuối không có con cá nào cắn câu cả. Bản thân vốn định câu cá trên đường đi mua thức ăn về, nhưng không ngờ mặt trời đã lên cao ở phía nam.
"Được rồi, sao cũng được."
Câu cá rất tuyệt. Nó có thể giúp người ta quên đi mọi thứ và đằm chìm trong dòng suy nghĩ.
Nhìn những chú chim nước bay ngang qua, suy nghĩ của Lê Ngọc lại bắt đầu lang thang vô định.
Tâm trí cuối cùng luôn trở về Hương thí.
Các quan khảo thí sẽ mất nhiều ngày để chấm bài. Sau khi trở về từ Vân Cảnh Phủ, Lê Ngọc vẫn luôn lo lắng liệu quyển thi của mình có bị gạch bỏ hay không. Mặc dù người nhà liên tục động viện rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, nhưng tất cả sĩ tử trên thiên hạ chắc hẳn đều lo lắng ngồi không yên như nhau vào thời điểm này.
(Đám Tiểu Tuyết có lo lắng không... ? )
Không rõ nữa.
Mình có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ lúng ta lúng túng của Ân Dương Nhiễm.
Mặc dù Lý Thanh Long bình thường tỏ ra rất bình tĩnh và ung dung, nhưng mình cảm giác cậu ấy là kiểu người không giỏi chịu được áp lực.
Có lẽ chỉ mỗi mình Tuyết Liên đang nhàn nhã đọc sách. Lê Ngọc thực sự rất muốn có được tư chất tâm lý mạnh mẽ như thế.
Tuy nhiên, suy nghĩ quá nhiều cũng vô ích.
Giống như Tuyết Liên đã nói, chỉ có thể nghe theo thiên mệnh.
"Hả? Đây là... ?"
Cần câu đột nhiên cong xuống.
Lê Ngọc đột nhiên bị kéo mạnh và suýt chút nữa bị kéo xuống sông. Cô vội vàng đứng dậy kéo cần cân và chỉ thấy một con cá to mơ hồ nổi lên trên mặt nước.
"Đến đây nào!"
Đây là một con to.
Sau một hồi vật lộn, cô đã nắm đúng thời cơ và dùng toàn bộ sức lực của mình. Cùng với nước bắn tung tóe, thứ nhảy ra khỏi mặt nước là một con cá to màu trắng tuyệt đẹp. Không ngoa chút nào khi gọi nó là vua của con sông.
Liệu đây có phải là điểm lành không —— Lê Ngọc nhìn con cá to bay lượn trên không trung và ngẩn ngơ nghĩ như thế. Đúng lúc này...
"Tỷ tỷ! Hóa ra tỷ ở đây à!"
"Hả? Oa a a a!"
Sự tập trung của Lê Ngọc đột nhiên bị cắt ngang bởi tiếng hô gọi. Thân hình trở nên không ổn định và nghiêng đổ về phía trước. Vào khoảnh khắc sắp rơi xuống sông, phía sau vang lên tiếng la hét "Tỷ tỷ, tỷ đang làm cái gì thế!" và ngay sau đó cô bị kéo mạn trở lại bờ.
"A, suýt chút nữa là mình câu được nó rồi!"
Con cá to biến mất vào trong nước cùng với cả cần câu.
Một thiếu niên ngây ngô ngồi bên cạnh Lê Ngọc trên mặt đất và bất đắc dĩ nhún vai.
"Quá nguy hiểm. Mới vừa rồi tỷ suýt chết đó."
"Rơi xuống nước cũng không chết được! Nhưng dù sao vẫn cám ơn đệ cứu tỷ!"
"Vâng, vâng."
Thiếu niên này là Cảnh Tinh Hiên, đệ đệ của Lê Ngọc.
Không giống tỷ tỷ hồn nhiên ngây thơ, trên người cậu ta tỏa ra khí chất điềm tĩnh.
Lê Ngọc đặt giỏ đựng ở lại lưng và xoay người liếc sang Tinh Hiên.
"Sao thế, có chuyện gì sao?"
"Mới vừa rồi có sai nha đến."
"Ồ."
"Có phải là tin mừng thi đỗ Hương thi không?"
"Sao đệ không nói sớm!"
Lê Ngọc vứt giỏ đồ và chạy đi. Mặc kệ Tinh Hiên phàn nàn ở phía sau, cô ấy dùng toàn lực chạy về nhà. Sau khi chờ đợi cả tháng trời, việc chấm thi cuối cùng cũng kết thúc. Bởi vì những người thi trượt sẽ không được thông báo riêng, điều này có nghĩa là Lê Ngọc rất có thể —— Đã thi đỗ Hương thí.
Nhưng cô vẫn không dám tin cho đến khi tận mắt xác nhận.
Cô chạy như bay dọc theo con đường mòn. Một lúc sau, cánh cửa nhà quen thuộc hiện ra trước mặt.
Các dân làng tụ tập ở đó giống như chơi hội.
Ngay khi nhận ra Lê Ngọc, bọn họ đều chào đón cô bằng những tiếng hò reo hoan hô.
"Là Cử nhân đại nhân! Cử nhân đại nhân đã trở lại!"
"Thực sự không ngờ là ngài thi đỗ thật..."
"Từ giờ trở đi tôi sẽ luôn kính cẩn lễ phép với ngài!"
Những tiếng ca ngợi Lê Ngọc vang lên liên tiếp. Mỗi khi đi qua đám đông, những lá cây sẽ bay theo gió như cánh hoa và mang đến lời chúc phúc cho sự ra đời của tân khoa Cử nhân.
Lê Ngọc đứng ở trước cửa như thể đang mơ.
Dán ở đó là văn bản thông báo rằng Cảnh Lê Ngọc đã thi đỗ Hương thí —— Cũng được gọi là tin mừng. Ý nghĩa này gần tương đương với "thông báo chiến thắng".
"Thực, thực sự thi đỗ rồi..."
Lê Ngọc cảm động đến mức cơn sóng trong lòng dâng trào.
Những khó khăn trong quá khứ ùa về trong tâm trí và thậm chí khiến cho hai mắt ngấn lệ. Mặc dù Hương thí chỉ là khởi đầu của kỳ thi chính, nhưng tỷ lệ thi đỗ lại cực kỳ thấp. Bao nhiêu người mơ ước trở thành Cử nhân, nhưng họ cuối cùng thất bại trở về bởi vì thực lực chưa đủ. Đây là một cửa ải cực kỳ khắc nghiệt. Mặc dù bản thân luôn nỗ lực hướng đến mục tiêu này, nhưng cô vẫn tràn ngập muôn vàn cảm xúc khi thực sự đột phá được.
"Lê Ngọc, con thực sự quá tuyệt vời."
"Mẫu thân...!"
Cánh cửa mở ra, mẫu thân xuất hiện ở trước mắt. Một nụ cười yêu thương hiện trên khuôn mặt bà.
"Con thực sự rất giỏi. Ta cũng tự hào về con."
"Nhưng, nhưng con vẫn chưa trở thành Tiến sĩ mà? Tiếp theo vẫn còn Hội thí và Điện thí ở Trực Lệ (kinh sư) mà. Bây giờ vui mừng vẫn còn quá sớm."
"Cho dù là như vậy, con đã làm rất tốt. Chỉ cần kiên trì bền bì và không ngừng nỗ lực, con cuối cùng sẽ nắm giữ những vì sao trên bầu trời ở trong tay —— Nào nào, hôm nay chúng ta phải ăn mừng một phen mới được. Những ngày như thế này cần phải xa xỉ một chút."
Lê Ngọc nặng nề gật đầu.
Cô xé tin mừng dán trên cửa xuống và bước vào nhà.
Dân lòng tham gia náo nhiệt cũng đổ xô đến hiện trường. Người thi đỗ Hương thí là một việc vui lớn và thường trở thành lễ ăn mừng lớn của cả làng. Trong đó không thiếu người muốn ăn chùa không tiêu tiền và được thơm lây, nhưng đối với Cử nhân đang đắm chìm trong niềm vui, thì đây không phải là một vấn đề lớn.
"Không hổ là Lê Ngọc! Cháu là niềm tự hào của thôn Anh Tang!"
"Nhất định phải thi đỗ Tiến sĩ và 'áo gấm về làng' đó!"
Trên bàn bày biện đủ loại món ăn, mọi người rối rít chúc mừng Lê Ngọc thi đỗ Hương thí.
Lê Ngọc vừa vui vừa ngại ngừng và bận túi bụi.
Mặc dù mới vừa rồi cô còn nói mấy lời khiêm tốn như 'Còn quá sớm để vui mừng', nhưng tốt hơn hết là hãy thành thật tiếp nhận những lời chúc mừng vào lúc này.
(Cử nhân là như thế này à... )
Tiếp theo là Hội thí.
Các nấc thang của kỳ thi hoàng gia đang được chinh phục từng cái một ——
Lúc này, Lê Ngọc đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
(Lát nữa đi gặp Tiểu Tuyết. )
Tuyết Liên đang sống ở Lê Gia Tập gần đó và có thể gặp bất cứ lúc nào.
Với tính cách của Tuyết Liên, cô ấy nhất định sẽ thi đỗ với vẻ ngoài bình tĩnh và điềm đạm như mọi khi.
Niềm vui sướng tột đỉnh này luôn khiến cho cô cảm thấy dường như thiếu cái gì đó nếu không thể chia sẻ với những sĩ tử khác. Nếu mình có thể gặp được Lý Thanh Long và Âu Dương Nhiễm thì tốt biết mấy, nhưng nghe nói quê nhà của bọn họ khá xa và lần này chỉ có thể bỏ mà thôi.
Ngày mai lên đường ghé qua đó một chút xem sao —— Khi cô đang nghĩ như vậy và cầm đũa lên để gắp thức ăn, một người đàn ông trung niên (Tôn đại ca hàng xóm) ngồi bên cạnh, đột nhiên phát ra tiếng kêu nghi hoặc.
"Nhưng Lê Ngọc này, ,màu giấy dùng cho thông báo tin mừng là thế này sao?"
"Hả? Ý của chú là gì?"
"Ta đã từng nhìn thấy hồi mình thi đỗ Viện thí. Khi đó giấy hình như là màu đỏ."
Lê Ngọc cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay.
Nếu suy nghĩ kỹ, nó đúng là như vậy. Cô nhớ tin mừng thi đỗ Viện thí là màu đỏ tươi. Không chi như vậy, nó còn được trang trí với nhiều hoa văn và trông rất lộng lẫy tráng lệ.
Nhưng thứ được gửi đến lần này lại là tờ giấy màu xám tro giản dị giống như loại được dùng trong tang sự. Dĩ nhiên, ở đây cũng không có đồ trang trí nào hết. Bọn họ đang tiết kiệm kinh phí sao? Nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể tìm ra được lời giải thích nào hợp lý.
Tuy nhiên, mẫu thân của Lê Ngọc đã nói ra một sự thật gây sốc.
"—— Cái này là vì quan chủ khảo đã qua đời. Sai nha đã nói như vậy."
"Cái gì?"
Trái tim Lê Ngọc gần như ngừng đập.
Mẫu thân tiếp tục nói mà không hề thương tiếc.
"Có vẻ như bọn họ cảm thấy phô trương quá mức cũng không phù hợp lắm. Gia đình các sĩ tử của tỉnh Đường Châu đều nhận được loại giấy màu xám tro giản dị này, đúng không? Nhưng con không cần phải quá lo lắng. Màu xám tro hay màu đỏ đều như nhau cả thôi ——"
"Đợi, đợi một chút."
Lê Ngọc kinh ngạc hỏi:
"Qua đời? Ngô Xuân Nguyên đại nhân sao? Tại sao thế?"
"Người qua đời là Trưởng công chúa đại nhân. Ta không rõ tình hình cụ thể, nghe nói là bị đám phản tặc đảng Hoàng Hoàng tập kích. Thực sự khiến ngươi ta đau lòng mà..."
Lê Ngọc lại không nói ra được gì nữa.
Cảm giác như mặt đất dưới chân đang sụp đổ và cơ thể bị kéo xuống vực thẳm không đáy.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở một nơi mà bản thân không biết?
(Trưởng công chúa đại nhân... )
Đôi đũa rơi xuống đất. Cơn chóng mặt ập đến và cô không thể cử động.
Lê Ngọc im lặng một lúc lâu như thể bị đông cứng.
*
Giữ lại tính mạng Hạ Lâm Anh vốn là điều vô lý.
Cô ta đã muốn đứng cản ở trước mặt Tuyết Liên với tư cách là quan chủ khảo, thì kết cục này là điều không thể tránh khỏi. Mặc dù Tuyết Liên cũng dự định thuyết phục và lôi kéo Hạ Lâm Anh, nhưng bản tính của cô ta ghen tị và xảo trá. Lê Ngọc từng nói rằng chỉ cần chân thành đối xử là có thể hiểu nhau, nhưng đây không khỏi là phán đoán sai lầm quá ngây thơ. Hạ Lâm Anh hoàn toàn không có sự độ lượng để lắng nghe ý kiến của người khác. Ngay cả đức hạnh của Lê Ngọc cũng không thể thay đổi được bản tính độc ác của cô ta.
Vì vậy, Tuyết Liên quyết định ám sát Hạ Lâm Anh.
Tuyết Liên biết chính xác thời điểm nào cần phải giết Hạ Lâm Anh là khi Lê Ngọc bị đối phương thao túng làm mồi nhử —— Tức là khi cô đang trên đường lần theo dấu vét đảng Hoàng Hoàng với Lý Thanh Long.
Lê Ngọc là một công cụ mà Tuyết Liên phải tận dụng triệt để. Cho nên Hạ Lâm Anh chính là một con mèo giảo hoạt muốn trộm đi vật sở hữu của cô. Hơn nữa, đối phương còn khiến cho Lê Ngọc đặt mình vào trong nguy hiểm, cho nên cô thực sự không có lý do gì để bỏ qua cả.
Các nhân tố chính cần thiết cho vụ ám sát này có thể được chia làm ba cái:
Thứ nhất, mục tiêu ở đâu?
Thứ hai, ai sẽ thực hiện và thực hiện như thế nào?
Thứ ba, thời điểm nào là tốt nhất?
Cái thứ nhất được giải quyết hoàn toàn nhờ vào sự tình cờ. Khi đảng Hoàng Hoàng phá hủy nha môn tỉnh, Âu Dương Nhiễm đã phát hiện ra nơi ở của Hạ Lâm Anh trong quá trình theo dõi binh sĩ. Nếu không có thành tích nay của Âu Dương Nhiễm, Tuyết Liên nhất định phải đích thân đi tìm kiếm ở Vân Cảnh Phủ. Có lẽ cô còn phải cải trang thành dáng vẻ Lý Chiếu để lôi kéo hoặc uy hiếp quan viên nha môn tỉnh để moi thông tin, cho nên có thể nói đây là một may mắn cực lớn.
Cái thứ hai luôn khiến người ta phải đau đầu. Bản thân Tuyết Liên tự ra tay cũng quá mạo hiểm. Chỗ ở của Hạ Lâm Anh chắc chắn được canh gác rất nghiêm ngặt và chỉ lấy ít địch nhiều cũng vô cùng trắc trở khó khăn. Mặc dù miễn cưỡng thực hiện cũng không phải là không thể, nhưng mọi nỗ lực sẽ như 'kiếm củi ba năm thiêu một giờ' nếu bị bắt. Tuy nhiên, người duy nhất có thể dựa vào là bản thân mình. Cuối cùng, bản thân phải tự thực hiện —— Ngay khi Tuyết Liên sắp bỏ cuộc, ý trời lại đứng về phía cô một lần nữa.
Kết luận là những kẻ sát hại Hạ Lâm Anh chính là tàn quân đảng Hoàng Hoàng đã trốn thoát khỏi sự đuổi bắt của quan phủ —— Và chỉ huy của họ, Hạ Điếu Văn.
Khi Tuyết Liên xông vào sào huyệt của đảng Hoàng Hoàng để cứu Lê Ngọc về, cô đã có ý định sử dụng bọn họ làm quân cờ cho mục đích của riêng mình. Nhưng kế hoạch này mỏng manh yếu đuối như sợi tơ nhện. Lúc đó Lê Ngọc và Lý Thanh Long đều có mặt, cho nên cô không thể thương lượng một cách vô tư chân thành. Vì vậy, cô phải tìm một thời điểm khác.
Thứ được Tuyết Liên dùng như 'cọng rơm cứu mạng' cuối cùng là tờ giấy tình cờ cất trong ngực cô —— "Đầu giường nhìn ánh trăng" . Khi đó giằng co với Hạ Điếu Văn, cô đã ôm chặt một tia hi vọng và nhét nó vào trong ngực đối phương. Nhưng kết quả lại vượt xa ngoài dự đoán. Ban đầu nó chỉ là một bản ghi chú để ghi nhớ câu trả lời, nhưng nó lại phát huy tác dụng một cách hoàn hảo trong việc dẫn dụ nhân vật Hạ Điếu Văn xuất hiện.
[Sàng tiền khán nguyệt quang (床前看月光): đầu giường nhìn ánh trăng. Na ná câu: "Sàng tiền minh nguyệt quang, Nghi thị địa thượng sương. Cử đầu vọng minh nguyệt, Đê đầu tư cố hương.." (床前明月光,疑是地上霜。舉頭望明月,低頭思故鄉) trong Tĩnh dạ tứ của Lý Bạch ]
"Đầu giường nhìn ánh trăng."
Đây là dòng mở đầu (câu đầu tiên) của bài thơ ngũ ngôn tuyệt cú Tĩnh Dạ Tư của nhà thơ Đường Lý Bạch.
Mặt chữ có ý là 'ngắm ánh trăng chiếu xuống giường'.
Nhưng trên thực tế thì cái này là thông điệp về địa điểm và thời gian.
"Cái này giống với chữ "Giường (床)" . Tức là ám chỉ hào xá mà Tuyết Liên ở trong cống viện, phụ cận giường số 14 (Nhân tiện giải thích, hào xá được đánh số theo thứ tự các chữ trong 《 Thiên Tự Văn 》). Hạ Điếu Văn biết Tuyết Liên là sĩ tử, cho nên hắn có thể dễ dàng liên tưởng đến chuyện này với cống viện.
Ánh trăng đẹp nhất là vào đêm thứ 15. Vừa hay vòng thứ ba của Hương thí diễn ra vào đêm 15 tháng 8, tức Tết Trung Thu và còn đặc biệt sắp xếp một khoảng thời gian để sĩ tử đi ra ngoài. Ngay cả khi có vài nhân vật khả nghi lẻn vào, các binh sĩ cũng sẽ không chú ý đến họ.
[hào xá (号舍): phòng thi mà sĩ tử ăn, uống, ngủ, nghỉ thời xưa ]
[cống viện: trường thi. Nơi thi Hương và thi Hội thời xưa ]
Thứ băn khoăn lo ngại duy nhất là ngay cả khi Hạ Điếu Văn giải mã chính xác những thông tin này, liệu có chấp nhận lời mời của Tuyết Liên —— Nhưng dựa theo tính cách đối phương, khả năng cao là hắn sẽ đến. Hạ Điếu Văn rõ ràng là người có tính cách thích tranh cường háo thắng và chiến tranh. Để báo thù, đây cũng không phải là thứ không thể tưởng tượng được.
Thế là Hạ Điếu Văn lại xuất hiện ở trước mặt Tuyết Liên.
Nhân tiện, ngày hôm đó cứ điểm đang trải qua một cuộc lùng bắt quy mô lớn của binh lính nha môn tỉnh. Mặc dù cô không rõ liệu Hạ Điếu Văn có bị bắt hay không, nhưng có vẻ như hắn đã trốn thoát thành công.
—— Ngươi làm khá lắm, Lôi Tuyết Liên? Ngươi có biết là hơn một nửa người của đảng Hoàng Hoàng đã bị bắt bởi vì ngươi không? Có muốn ta trả thù ngay tại đây ngay bây giờ không? Hả?
Khi vừa mở miệng, Hạ Điếu Văn đã phát tiết sự oán hận bằng một nụ cười gian xảo. Thật không ngờ khi một nửa trong số họ trốn thoát, nhưng đây thực sự là một cơ hội tốt trời ban đối với Tuyết Liên.
—— Khoảng thời gian này các ngươi trốn ở đâu?
—— Ngay trong cống viện. Lối ra vào ở bên này.
Cứ điểm đó vốn được các sĩ tử đào để bí mật ra vào cống viện. Điều này cũng hợp tình hợp lý. Nghe nói Hạ Điếu Văn và các thành viên của đảng Hoàng Hoàng hiện tại đang ẩn náu trong hào xá để không và ngóng trông cơ hội để chạy trốn như hổ đói. Bọn họ có thể ra ngoài sau khi quan lại kiểm tra cứ điểm xong và rời đi.
Tuyết Liên bày tỏ mình không có ý định đánh nhau và ngay sau đó đưa ra đề nghị kia.
—— Ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp một tay.
—— Cái gì? Không phải ngươi đối nghịch với ta sao?
—— Cái này cũng có lợi với ngươi.
Cứ như vậy, Tuyết Liên giao nhiệm vụ ám sát Hạ Lâm Anh cho Hạ Điếu Văn.
Bởi vì không có nhiều thời gian để nói, cho nên cô chỉ nói chi tiết về thù lao với chỗ ở của Hạ Lâm Anh cho Hạ Điếu Văn biết và phần còn lại giao hết cho hắn lo liệu. Còn về thời điểm thích hợp, tốt nhất là để người thực hiện dựa theo phán đoán của bản thân. Mới đầu Hạ Điếu Văn còn cau mày và lộ ra vẻ hoài nghi, nhưng sau khi nghe được việc cô mất cơ hội thi đỗ bởi vì bị quan chủ khảo Hạ Lâm Anh ghét, thì hắn đã mỉm cười tiếp nhận nhiệm vụ.
Tuy nhiên, trong đó vẫn có một số điều cần đặc biệt lưu ý.
—— Đừng bắt cô ta làm con tin. Nhất định phải xử lý luôn.
—— Tại sao? Chẳng phải giữ lại tính mạng sẽ thu được nhiều lợi ích hơn sao?
—— Giữ lại cũng vô ích. Hơn nữa, Hạ Lâm Anh không có giá trị để làm con tin. Cô ta đã định trước sẽ thất bại trong cuộc đấu tranh ở triều đình Hồng Linh. Một khi rơi vào trong tay đảng Hoàng Hoàng, phe Hoàng thái tử nhất định sẽ mượn cơ hội này để 'thấy chết mà không cứu'. Dĩ nhiên, Quang Càn Đế cũng sẽ không ra tay giúp đỡ. Ta mới biết được chuyện này gần đây thôi, nghe nói Hạ Lâm Anh cũng bị Hoàng Đế xa lánh.
Tuyết Liên không chút do dự kể lại thông tin tình báo mà mình có được từ chỗ Lý Thanh Long cho Hạ Điếu Văn biết. Mặc dù tính xác thực cũng những thông tin này không thể xác nhận được, nhưng ít nhất nó có thể khiến cho hắn từ bỏ ý định bắt con tin.
Hạ Điếu Văn tỏ ra hơi 'nửa tin nửa ngờ' trong giây lát. Tuy nhiên, cú thúc đẩy cuối cùng này cuối cùng đã khiến cho hắn hoàn toàn chấp nhận sau khi Tuyết Liên lấy ra một khoản tiền đặt cọc kha khá từ trong bọc hành lý. Trước khi chia tay, Tuyết Liên đột nhiên nhớ ra điều gì đó và lại bổ sung thêm:
—— Hãy bò trên mặt đất đi. Xin ngươi chuyển lại những lời này với Hạ Lâm Anh.
—— Thật sự thú vị đấy.
—— Cứ coi như đây là lời tạm biệt đi.
Hạ Điếu Văn mỉm cười rời đi. Tuyết Liên cũng mỉm cười đưa mắt nhìn theo. Chỉ có ánh trăng tròn trên bầu trời đêm mới biết được cuộc gặp mặt bí mật này. Hạ Lâm Anh sẽ bị hành quyết bí mật ở một nơi mà không ai ngờ tới. Nhưng đây là kết cục hiển nhiên.
Cô ta đã cản đường Tuyết Liên.
Hạ Lâm Anh đã phạm tội.
*
Ngày 20 tháng 9, Tuyết Liên đang ngồi trên một tảng đá gần lối vào Lê Gia Tập và đọc sách.
Bên cạnh cô là tin mừng màu xám tro kia.
Bởi vì Hạ Lâm Anh bị sát hại, cho nên màu đỏ hoa lệ đã bị loại.
Mọi việc đều diễn ra đúng như mong muốn và cô cảm thấy yên tâm từ tận đáy lòng.
(Những rắc rối này thường xuyên xảy ra... )
Đặc biệt là sự xuất hiện của Hạ Lâm Anh, nó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
Có lẽ thông tin của Tuyết Liên đã được chuyển đến Hoàng Đế thông qua thư tín. Mặc dù cô dự định im lặng theo dõi tình hình xem đối phương có hành động gì không, nhưng bản thân vẫn phải cân nhắc xem nên xử lý tình hình như thế nào sau Hội thí.
Bất kể như thế nào, có vẻ như cô cần phải lên kế hoạch một cách cẩn thận.
Khi bản thân đang suy nghĩ xem nên làm gì ——
"Ồ, đặc biệt ra đây chào đón ta à."
Một người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài thôn xóm.
Thủ lĩnh của đảng Hoàng Hoàng, Hạ Điếu Văn. Hắn vẫn nở nụ cười khiến người ta yêu thích đó.
Tuyết Liên đóng cuốn 『 Luận Ngữ 』đang đọc lại và ngước mắt nhìn lên.
"Những đồng bọn khác đâu?"
"Không phải ngươi bảo ta đến một mình sao? Hơn nữa, phần lớn đồng bọn đã sa lưới. Nhờ ơn ngươi đã tiết lộ sào huyệt của chúng ta."
Hạ Điếu Văn cười nói và ngồi xuống bên cạnh Tuyết Liên.
Tên chết tiệt này thật khó đoán. Hắn chắc chắn đã bảo thuộc hạ mai phục xung quanh.
Tuyết Liên nhặt cái túi dưới chanaleen.
"Đây là tiền thù lao cho vụ ám sát. Xin mời kiểm tra."
"Hả? Ta không ngờ ngươi sẽ thực sự trả tiền đó. Loại người khó đoán giống như ngươi thường hay tìm đủ mọi lý do để quịt nợ."
"Ta chẳng muốn chuốc lấy oán giận."
"Đây cũng là một hành động khôn ngoan sáng suốt —— Hở Số tiền nhiều hơn so với trong thỏa thuận?"
Hạ Điếu Văn bối rối nhìn về phía Tuyết Liên khi đang kiểm tra túi.
Hắn lại cố ý chỉ ra điều đó, thật đúng là một người tỉ mỉ kỹ lưỡng. Nhưng đây cũng không phải là nhầm lẫn —— Là Tuyết Liên cố tình đưa nhiều tiền bạc hơn so với trong thỏa thuận.
"Đây là món quà cám ơn bởi vì ngươi đã đồng ý với yêu cầu quá đáng của ta. Hãy nhận lấy đi."
"Ừm —— Nếu đã là như vậy, ta xin cung kính không bằng tuân mệnh vậy."
Hạ Điếu Văn cười toe toét và cất túi vào bọc hành lý.
Gió lạnh thổi qua xào xạc. Những cái cây thê lương đung đưa.
(Vậy thì... Mình nên làm gì đây? )
Trong lòng Tuyết Liên vẫn còn do dự chưa quyết định được.
Tuyết Liên chính là người đưa ra chủ ý gọi Hạ Điếu Văn đến. Mục đích rất đơn giản, đó là quyết định xem có nên để hắn sống hay giết hắn. Mặc dù hắn đã sai một ít thuộc hạ mai phục, nhưng họ vẫn dễ dàng bị khống chế trước thực lực của Tuyết Liên và Lôi gia. Những kẻ biết về vụ giao dịch ám sát sẽ biến mất và sẽ không còn những lo lắng không cần thiết nữa ——
Nhưng cô vẫn không thể hạ quyết tâm.
Rốt cuộc lựa chọn nào sẽ mang lại lợi ích lớn nhất?
Hạ Điếu Văn đột nhiên khoanh tay lại và nói.
"Nhưng nó thực sự khiến ta kinh ngạc đó. Trưởng công cháu chết lại không có chút động tĩnh nào cả. Nghe nói Thiên Dương Phủ đang chuẩn bị tang lễ, nhưng nó lại trông giản dị nhiều so với lúc tiên đế băng hà."
"So với Hoàng Đế thì nó đương nhiên giản dị hơn rất nhiều."
"Nói như vậy —— Ta còn tưởng rằng bọn họ sẽ 'gióng trống khua chiêng' cơ. Có vẻ như tin đồn Hạ Lâm Anh bị xem thường là thật. Quả nhiên người ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấu được chuyện bên trong."
Có lẽ phé Hoàng thái tử đã bí mật làm điều gì đó.
Tuy nhiên, Tuyết Liên lại không mấy hứng thú đối với chuyện này.
Không có gì vô nghĩa hơn việc nhai đi nhai lại về một người đã mất.
"Đúng rồi, ta cũng rất ngạc nhiên về chuyện của ngươi đó. Quả nhiên ta nhìn người không nhầm mà."
"Ý của ngươi là gì?"
"Không từ một thủ đoạn nào để đạt được mục đích. Bất kể là gian lận hay ám sát, cái gì cũng làm được. Ta cũng thích giành chính quyền với những người tràn đầy nhiệt huyết như vậy."
Hắn ném đến ánh mắt tràn đầy ngỗ ngược.
"Thấy thế nào, Lôi Tuyết Liên, ngươi có muốn gia nhập đảng Hoàng Hoàng không?"
"Xin lỗi, thứ lỗi cho ta từ chối."
"Đừng nói thế chứ. Trong lòng ngươi chắc hẳn đã quyết định rồi mà."
"Ngươi hiểu về ta bao nhiêu?"
"Ta nghe thấy tiếng gào thét của Hạ Lâm Anh trước khi chết. Ngươi là họ hàng có cùng huyết thống với cô ta, đúng không? Nói cách khác, Lôi Tuyết Liên thực ra là hoàng tộc."
Lúc này mình có nên giết hắn không?
Không, mình vẫn nên lắng nghe ý tưởng của Hạ Điếu Văn xem sao.
"... Vậy ngươi định làm gì?"
"Đây là một chuyện đáng mừng đó. Ngươi muốn trả thù Hồng Linh Quốc thông qua thi đỗ khoa cử, đúng không?"
"Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
"Nhìn ánh mắt của ngươi là hiểu. Ta có thể nhìn thấy điều gì đó đen tối mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được."
"..."
"Không phủ nhân là ta nói đúng rồi, phải không? Nếu đã như vậy, chúng ta đều là người căm thù Hồng Linh Quốc, liên thủ tấn công mới là thượng sách. Ta phá hoại Hồng Linh Quốc từ bên ngoài, ngươi thì làm tan rã Hồng Linh Quốc từ bên trong. Cứ như vậy, ngày diệt vọng của nó chắc chắn sẽ đến sớm hơn."
Hắn lộ ra vẻ mặt hoạt bát như thể nghĩ ra được một diệu kế.
Không ngờ tới hắn lại coi trọng Tuyết Liên như vậy.
"Ta cũng nói trước đó rồi, ta cũng là hậu duệ cuối cùng của gia tộc Hoàng Đế, cho nên chúng ta cũng coi như họ hàng thân thích. Người có cùng quan hệ huyết thống nên giúp đỡ lẫn nhau —— Sau khi lên ngôi xưng đế, ta sẽ để ngươi làm khai quốc công thần."
"Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần."
"Chắc chắn có thể thành công. Bởi vì Ông Trời đã thì thầm như thế."
Nụ cười rạng rỡ thật chói mắt. Vẻ mặt tà ác thuần túy khiến người ta phải sợ hãi. Hiển nhiên, hắn tin chắc rằng bản thân có thể phi thăng lên Thiên Đình. Ngay cả Tuyết Liên trong chốc lát cũng có linh cảm rằng —— Có lẽ người đàn ông này thực sự có thể trở thành Hoàng Đế.
Nhưng đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Triều đình Hồng Linh không hề yếu ớt mỏng manh đến mức có thể dễ dàng bị lật đổ bởi một tổ chức như đảng Hoàng Hoàng.
(Mình chỉ cần tiến về phía trước theo con đường của riêng mình là được. )
Tuyết Liên phải thi đỗ khoa cử.
Sau khi lật đổ triều đình Hồng Linh, thân phận Sĩ đại phu chắc chắn sẽ có ích. Chỉ phá hoại từ bên ngoài thôi cũng vô nghĩa —— Tuyết Liên hiểu rất rõ điều này. Trong hàng trăm năm phát triển vượt bậc của nền giáo dục Nho giáo, chế độ khoa cử của triều đình rất được coi trọng. Nếu muốn thành lập một triều đại mới, bạn cần khiến cho dân chúng nghe theo mà không cần đến vũ lực mang tính áp đảo để ép buộc. Đúng hơn là địa vị và danh hiệu của người thừa kế văn hóa. Suy cho cùng, bản thân Thái Tổ Phong Hi Đế đã thành lập Hồng Linh Quốc, từng là một Sĩ đại phu của tiền triều.
(Tuy nói vậy. )
Giữ đảng Hoàng Hoàng như một lá bài tẩy vẫn là thượng sách.
Những kẻ ngu ngốc như Hạ Điếu Văn nên được coi như quân cờ bị vứt bỏ và được phát huy hết tiềm năng.
Đối với thiên hạ này, đối với mọi người, đối với Tuyết Liên, điều này sẽ có lợi hơn.
Tuyết Liên quay sang Hạ Điếu Văn và nói.
"... Ta sẽ không gia nhập đảng Hoàng Hoàng. Nhưng không phải là ta không thể hợp tác với ngươi."
"Vậy thì ở đây vẫn có chỗ để thương lượng."
"Ta không thể quấn khăn vàng đi tham gia khoa cử được."
Hạ Điếu Văn nhếch miệng cười lớn.
"Nói cũng đúng! Hiểu rồi, hiểu rồi, vậy thì chúng ta hãy cùng nỗ lực nhá. Thiên hạ của chúng ta đang ở ngay trước mắt rồi."
"Phần thù lao thêm tương tự như tiền đặt cọc. Cứ coi như đó là tiền hoạt động của đảng Hoàng Hoàng đi."
"Thì ra là như vậy. Vậy thì chúng ta sẽ dùng nó bữa tiệc trước đã."
"Sử dụng nó cho mục đích xây dựng thì tốt hơn."
"Đừng cứng nhắc như thế chứ. Ngươi cũng được chào đón mà."
"Không cần. Nếu có việc, ta sẽ gọi ngươi."
Tuyết Liên phất tay và xoay người rời đi.
Hạ Điếu Văn dường như đứng tại đó một lúc và sau đó truyền tới khi tức hắn xoay người rời khỏi Lê Gia Tập.
Cứ như vậy, đảng Hoàng Hoàng đã trở thành một quân cờ mới.
Sau khi suy xét kỳ thi sắp tới có thể cấp tiến hơn nữa, cô rất mong đợi đảng Hoàng Hoàng có thể phát huy tác dụng.
Tuy nhiên, Ông Trời lại bất ngờ tỏ ra ác ý với Tuyết Liên.
Vào khoảnh khắc cô có bước đi đầu tiên trên đường về nhà.
"Tiểu Tuyết... ?"
Khi nghe thấy tiếng gọi, bước chân Tuyết Liên hơi dừng lại.
Cô quay đầu lại với cảm giác như trái tim sắp bị xé nát.
Lê Ngọc đứng ở phía sau.
Gió lạnh thổi lất phất mái tóc cô ấy.
Thứ cầm trong tay là tin mừng màu xám tro.
Có vẻ như Lê Ngọc cũng thuận lợi thi đỗ.
Không, bây giờ những thứ này đều không quan trọng.
Thứ hiện lên trên khuôn mặt cô ấy là vẻ tuyệt vọng và bối rối tột cùng không thể đo đếm được.
"Chuyện gì đang xảy ra thế? Mới vừa rồi có phải là Hạ Điếu Văn... ?"
"Lê Ngọc. Tại sao cậu lại ở đây?"
"Mình muốn nói chuyện một chút về Trưởng công chúa đại nhân. Hơn nữa, mình cũng lo lắng không biết Tiểu Tuyết có thi đỗ hay không... Nè, mới vừa rồi cậu đang nói gì với Hạ Điếu Văn thế? Nói cái gì mà giết Trưởng công chúa đại nhân, mình chắc hẳn nghe nhầm rồi đúng không? Tiểu Tuyết còn là hoàng tộc..."
Có vẻ như cô ấy đã nghe thấy tất cả.
Trong giây lát, suy nghĩ của Tuyết Liên dừng lại.
Ngay khi Lê Ngọc nhìn Tuyết Liên với ánh mắt hoài nghi, cô đột nhiên nhận ra mình đã phạm một sai lầm không thể cứu vãn. Âm thanh trái tim tan vỡ có thể nghe thấy rõ ràng. Phần còn sót lại của lương tâm đang than khóc.
"Lê Ngọc. Đây là..."
Tuyết Liên không thể trả lời.
Cô đứng lặng im trong gió và không thể làm gì khác ngoài đứng đờ ra tại chỗ.
Địa Ngục thi cử đang dần trở nên hỗn loạn.
◆ Tài liệu tham khảo
Miyazaki Ichisada (みやざきいちさだ/宫崎市定) -『 Khoa cử —— Địa Ngục thi cử của Trung Quốc —— 』(『 科举 —— 中国的考试地狱 ——』/科举) (Nhà xuất bản Chuokoron-Shinsha) năm 1963
Osamu Kanaya (かなや おさむ/金谷治) dịch và chú giải -『 Luận Ngữ 』(『 论语 』/『新訂 論語』) (Nhà xuất bản Iwanami Shoten) năm 1999
Nobuyuki Kaji (かじ のぶゆき/加地伸行) dịch và chú giải đầy đủ -『 Luận Ngữ của Khổng Tử - Phiên bản bổ sung 』(『 论语 增补版 』/『「論語」再説』) (Nhà xuất bản Kodansha) năm 2009
Tetsuto Uno (うの てつと、/宇野哲人) dịch và chú giải đầy đủ - 『 Trung Dung 』( 『 中庸 』) (Nhà xuất bản Kodansha) năm 1983
Susumu Inoue (いのうえ すすむ/井上进) và Keiko Sakai (サカイ ケイコ/酒井惠子) phiên dịch và chú giải -『 Minh sử Tuyển cử Chí 1: Trường học · Khoa cử · Chế độ bổ nhiệm quan lại trong triều đại nhà Minh / Ghi chép chọn lọc về lịch sử nhà Minh 1—— Trường học · Khoa cử · Chế độ bổ nhiệm quan lại trong triều đại nhà Minh —— 』/明史選挙志 1: 明代の学校・科挙・任官制度 (Nhà xuất bản Heibonsha) năm 2013


0 Bình luận