Hồi 04: Kiến bất hiền nhi nội tự tỉnh dã
[Tử viết: Kiến hiền tư tế yên, kiến bất hiền nhi nội tự tỉnh dã (子曰:見賢思齊焉。 見不賢而內自省也。): Khổng tử nói: Nhìn thấy người hiền thì noi theo, thấy kẻ không hiền thì xem xét lại mình. Trích Luận Ngữ Thiên IV Lý Nhân Chương 17 của Khổng Tử ]
Sáng sớm hôm sau, Tuyết Liên và Lê Ngọc được Hạ Lâm Anh triệu kiến.
Trong cống viện, các sĩ tử lần lượt bước vào sân để chuẩn bị cho vòng thi thứ ba. Ngoại liêm quan bận túi bụi chạy tới chạy lui, bộ quan chủ khảo không có việc gì khác để làm sao? Tuyết Liên không khỏi cảm thấy ngạc nhiên như vậy ở trong lòng.
[cống viện: trường thi. Nơi thi Hương và thi Hội thời xưa ]
[Nội liêm quan (内帘): Chức giữ việc chấm văn. Ngoại liêm quan (外簾): Chức giữ việc thu quyển thi. Liêm quan (簾官): Quan chấm thi hương thời xưa ]
Hạ Lâm Anh nở nụ cười giả tạo và nói với Lê Ngọc.
"Cảnh Lê Ngọc, lần này ngươi đã lập được đại công. Nhờ có ngươi, chúng ta mới có thể nắm rõ sào huyệt của đảng Hoàng Hoàng. Mặc dù Hạ Điếu Văn vẫn chưa bắt được, nhưng giải quyết được hắn chỉ là vấn đề thời gian —— Lần này triều đình Hồng Linh chắc hẳn có thể thái bình hơn một chút rồi."
"Đúng, đúng vậy!"
"Không cần phải thận trọng như vậy. Sau này ta nhất định sẽ đáp tạ ngươi thật tốt. Hôm nay ngươi chỉ cần chuyên tâm chuẩn bị cho Hương thí thôi —— Cứ yên tâm, ngươi chắc chắn có thể hợp cách với năng lực của mình."
Lê Ngọc xúc động đến mức toàn thân run lên.
Khuôn mặt của cô ấy đỏ bừng và tinh thần trở nên hăng hái.
"Trưởng công chúa đại nhân! Tôi nhất định sẽ thi đỗ khoa cử và dốc hết toàn lực phụ tá Trưởng công chúa đại nhân! Tôi nhất định sẽ nộp lên quyển thi xuất sắc trong Hương thí!"
"Thật đáng tin cậy đó. Ta sẽ cổ vũ cho ngươi."
"Vậy thì tôi xin phép đi chuẩn bị ngay cho cuộc thi!"
Lê Ngọc rời khỏi phòng sau khi cung kính hành lễ.
Tuyết Liên đưa mắt nhìn theo cô ấy rời đi và trên mặt không khỏi lộ vẻ cay đắng.
"Sao thế? Trông cô cũng lạ lắm."
"Không có gì."
Tuyết Liên lại nhìn Hạ Lâm Anh với tâm trạng bực bội.
Sau khi Lê Ngọc rời đi, trong phòng chỉ còn lại mỗi hai người.
Lúc này, khuôn mặt của Hạ Lâm Anh hiện lên một chút vẻ độc ác. Cô ta tiếp tục nói với giọng quở trách.
"Cô dường như có lời muốn nói nhỉ? Nhìn hoàng tộc với loại ánh mắt đó là tội đại bất kính đó?"
"Tôi nghe nói cô chính là người xúi giục Lê Ngọc. Bảo cô ấy làm mồi nhử thực sự quá đáng."
"Đành chịu thôi! Bản thân ta cũng không thể tự làm mồi nhử được —— Sao thế? Tức giận sao? Cảnh Lê Ngọc quan trọng với cô đến như vậy sao?"
"Đây không phải là trọng điểm. Chỉ là —— Tùy ý 'tiêu hao' bách tính, liệu làm như vậy có vấn đề gì không?"
"Không có vấn đề gì cả, dù sao cô ấy không bị trọng thương chút nào. Nhưng ta vốn tưởng rằng cô ấy sẽ mất mạng cả."
Hạ Lâm Anh dùng cây quạt che kín khóe miệng và cười khẽ.
Quả nhiên cô ta chẳng hề quan tâm đến tính mạng của Lê Ngọc.
Tuyết Liên nắm chặt quả đấm và trừng mắt nhìn Hạ Lâm Anh.
"Tại sao cô lại đưa ra mệnh lệnh hà khắc như vậy với Lê Ngọc?"
"Bởi vì đứa trẻ đó không có phẩm chất năng lực trở thành Tiến sĩ. Ban đầu ta còn có kỳ vọng rất lớn, nhưng ta đã nhìn thấu được cô ấy sau khi nói chuyện riêng một lúc. Cô ấy luôn cho rằng chỉ dựa vào sức mạnh của chính mình là có thể làm được mọi thứ —— Cho dù tiến vào được triều đình, loại người như vậy cũng chỉ có thể làm tiểu quan chạy vặt mặc sai khiến mà thôi."
"Không đúng. Cô đang ghen tị với Lê Ngọc."
Nụ cười trên khuôn mặt Hạ Lâm Anh biến mất.
"... Tại sao cô lại nghĩ như vậy?"
"Bởi vì điều đó được viết hết ở trên mặt cô. Cô ghét Lê Ngọc, đúng không?"
Hai người nhìn nhau một lúc lâu.
Cuối cùng, Hạ Lâm Anh đóng cây quạt lại với một tiếng 'pặc' và lại mỉm cười.
"Cô vẫn luôn như vậy. Bình thường trông có vẻ ngốc nghếch, nhưng cô lại thỉnh thoảng nói những điều không có giới hạn với giọng điệu kỳ quái. Ta ghét điểm này ở cô."
"Thật trùng hợp. Tôi cũng chưa bao giờ thích cô."
"A ha ha ha! Không ngờ cô dám nói đó, Tuyết Liên."
Đây cũng không phải là chuyện cười. Sự việc lần này hoàn toàn là do tầm nhìn hạn hẹp của Hạ Lâm Anh. Mọi việc xảy ra sau đó đều là lỗi của chính cô ta."
"Được rồi, nếu cô đã tỏ ra thẳng thắn như vậy, ta cũng thật lòng nói cho cô biết. Nói trước, đây cũng không phải là ghen tị —— Ta chỉ không thích những đứa trẻ như Cảnh Lê Ngọc. Cô ấy tin rằng mình chỉ cần nỗ lực là có thể thực hiện được lý tưởng ước mơ. Nếu để mặc không quan tâm người như vậy, họ sẽ phá hỏng trật tự."
Đó hoàn toàn không phải là lời thật lòng. Hạ Lâm Anh ghen tị bởi vì cô ta biết Lê Ngọc thực sự có năng lực để thực hiện được lý tưởng. Khi nói về trật tự, thứ mà cô ta ám chỉ là sự tồn tại của Lê Ngọc sẽ phá vỡ sự yên bình trong lòng mình mà thôi."
Tuyết Liên thở dài.
Người phụ nữ này thực sự là một tiểu nhân vô phương cứu chữa.
"... Vậy thì, tại sao cô luôn giả vờ động viên khích lệ mỗi lần gặp Lê Ngọc?"
"Cho phép nữ tử có thể làm quan là lời thật lòng của ta. Cho nên khi Cảnh Lê Ngọc xông vào cống viện với dáng vẻ ngốc nghếch, ta thực sự muốn ủng hộ cô ấy. Dù sao, cô ấy cũng không thể làm quan, nhưng trông có vẻ rất thú vị. Vì vậy, ta mới để mặc cô ấy tự do —— Như thế đó."
"Cho nên khi phát hiện ra Lê Ngọc thực sự có năng lực để hợp cách, cô lập tức trở mặt và muốn hãm hại cô ấy?"
"Chao ôi, ngược lại mới đúng, bởi vì ta nhận thấy cô ấy không đủ khả năng để hợp cách, cho nên ta mới chỉ rõ một con đường đấy chứ? Thay vì làm quan, đến làm thị nữ theo bên cạnh ta dường như phù hợp với cô ấy hơn."
Đây là lời nói dối. Đó chỉ là 'cưỡng từ đoạt lý' để bảo vệ lòng tự trọng đáng thương kia của bản thân mà thôi.
Hạ Lâm Anh sợ năng lực của Lê Ngọc.
Tuyết Liên cố tưởng tượng xem —— Người phụ nữ này có tâm tình như thế nào mới có thể sống đến ngày hôm nay.
"... Thật tồi tệ."
"Cái gì?"
"Cô cũng lớn lên ở sâu trong hậu cung như ta. Từ nhỏ đã được khen ngợi tán dương là thông minh lanh lợi, không giống với những công chúa khác, cô là một nữ tử tài năng, nhưng cô không bao giờ có thể làm quan bởi vì chính sách của Viêm Phượng Đế. Mặc dù bản thân là một nữ tử tài năng, nhưng cô không có thiên phú để bắt đầu một cục diện mới trong triều đình. Đầu óc không đủ tốt để học thuộc lòng Tứ Thư Ngũ Kinh giống những người làm quan bằng thi đỗ khoa cử. Cho nên cô luôn buồn bực không vui với tâm tình không thể giải tỏa được."
"Rốt cuộc cô muốn nói gì?"
"Cô vẫn luôn thèm khát cơ hội được leo lên trước sân khấu. Vài năm sau, nhân cơ hội Hạ Chung Thế lên ngôi, cô cuối cùng đã có thể tham gia việc chính trị trên triều đình. Nhưng điều này cuối cùng không phải dựa vào thực lực, mà là do may mắn. Đó chỉ là do Quang Càn Đế ưu ái mà thôi. Cô vẫn luôn lo sợ sự vô năng của bản thân bại lộ, cho nên cô mới tỏ ra mạnh mẽ như vậy. Có lẽ cô thực sự có tài năng, nhưng ít nhất —— Cô vẫn luôn hoài nghi đối với năng lực của chính mình."
"Này, câm miệng lại cho ta."
"Lại 'họa vô đơn chí' là cuộc tranh đấu với phe Hoàng Thái tử. Bây giờ Hoàng thái tử dường như là một người đàn ông rất có thực lực. Hắn đang cố gắng hết sức để loại bỏ 'cái đinh trong mắt' là cô —— Và cô cũng đang cố gắng hết sức để tránh bị loại bỏ. Tất cả những điều này đều bắt nguồn từ sự thiếu năng lực của cô, nhưng cô lại luôn lấy việc là nữ tử làm cái cơ để duy trì hòa bình. Cô che đậy thực tế bằng những lời nói dối hoa mãy và miễn cưỡng làm một nhân vật uy nghiêm."
[tuyết thượng gia sương (雪上加霜): hoạ vô đơn chí; liên tiếp gặp tai nạn; đã rét vì tuyết lại giá vì sương (ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề) ]
"Ta đã bảo cô câm miệng rồi cơ mà..."
"Nhưng bây giờ lại xuất hiện một người trực tiếp chế giễu sự tồn tại của cô. Cô chắc hẳn cũng biết rằng Lê ngọc là nữ tử. Mặc dù bản thân là con gái, nhưng cô ấy đã chuyên cần học hành, thuộc lòng Tứ Thư Ngũ Kinh, thi đỗ kỳ thi nhập học và một mạch 'vượt qua khó khăn để tiến lên' đến tận Hương thí. Cô ấy hoàn toàn trái ngược với cô. Cho nên cô mới đố kị, phải không? Ghen tị, đúng không? Nếu Lê Ngọc chỉ là một người có tham vọng tầm thường nhỏ nhặt không đáng kể thì không sao, nhưng cô ấy lại có một tinh thần cao quý khiến người ta phải khâm phục. Hơn nữa, tướng mạo cũng vô cùng xuất chúng. Sau khi nói chuyện riêng một lúc với Lê Ngọc, cô đã nhận ra sâu sắc khoảng cách giữa hai người. Ví dụ, có một câu trong chương Nhân Thiên của 『 Luận Ngữ 』 ——"Kiến hiền tư tế yên, kiến bất hiền nhi nội tự tỉnh dã" . Cái này nói rằng phải lấy người ưu tú làm tấm gương, nhưng đối với một người chưa được Khổng Tử dạy dỗ nhiều như cô, có lẽ đây là một ý tưởng xa lạ ——"
[Tử viết: Kiến hiền tư tế yên, kiến bất hiền nhi nội tự tỉnh dã (子曰:見賢思齊焉。 見不賢而內自省也。): Khổng tử nói: Nhìn thấy người hiền thì noi theo, thấy kẻ không hiền thì xem xét lại mình. Trích Luận Ngữ Thiên IV Lý Nhân Chương 17 của Khổng Tử ]
"Câm miệng! Hạ Tuyết Liên!"
Chiếc ghế đã bị đá đổ với một tiếng động lớn.
Đám thị vệ nghe thấy tiếng động và chạy đến kiểm tra.
Nhưng Hạ Lâm Anh không thèm quan tâm chút nào và phát ra âm thanh chói tai như sấm:
"Ngươi thì biết cái gì về ta! Một phế vật bị huynh trưởng lưu đày! Nếu còn nói thêm nữa, ta sẽ bắt ngươi lại!"
"..."
"Nói!"
Một cây quạt ném về phía Tuyết Liên.
Cô ta rõ ràng bảo mình câm miệng, cho nên mình mới im miệng.
Tuyết Liên cảm thấy bất lực trước sự cực kỳ vô lý này, nhưng cô vẫn mở miệng nói.
"Có vẻ như tôi đã đúng. Lê Ngọc giỏi hơn cô rất nhiều."
"Bớt tỏ ra hiểu biết đi! Ta lại ghen tị với Cảnh Lê Ngọc sao? Được thôi, ta ghét đứa trẻ đó! Cô ta có mọi thứ mà ta mong muốn —— Tài năng và trí tuệ để tham gia khoa cử! Dũng khí không lùi bước trước khó khăn! Trái tim trong sáng không pha tạp!"
"Cô định gây trở ngại cho con đường của Lê Ngọc chỉ vì điều này sao?"
"Không phải thế. Ta suy nghĩ vì triều đình Hồng Linh. Nó không cần nhân tài như Cảnh Lê Ngọc —— Giống như những gì ta nói ban nãy, cô ta không thích hợp làm quan."
Hạ Lâm Anh đứng dậy.
Cô ta bước qua những thị vệ đang bối rối và nhặt cây quạt rơi dưới đất lên.
Cô ta chĩa đầu nhọn quạt về phía Tuyết Liên và nở nụ cười tà ác.
"Ngươi cũng thế, Hạ Tuyết Liên. Ta không biết ngươi muốn làm gì khi tham gia khoa cử, nhưng ta không thể để loại người không nên thân như ngươi lẻn vào triều đình Hồng Linh đâu."
Quả nhiên Hạ Lâm Anh cũng có ác ý với Tuyết Liên.
Cô ta không ưa những người cùng giới dựa vào thực lực của chính mình để leo lên.
"Vậy cô định làm gì?"
"Ta là quan chủ khảo đó, biết không? Có hiểu điều này có nghĩa là gì không?"
"Thì ra là như vậy. Định để chúng tôi không hợp cách sao?"
"Ngươi và Cảnh Lê Ngọc sẽ kết thúc ở đây. Bất cứ kẻ nào dám chống đối ta đừng nghĩ được qua. Đây là vì triều đình Hồng Linh."
"Hừm..."
Rốt cuộc, Hạ Lâm Anh cũng chỉ như vậy.
Từ khi còn nhỏ, Tuyết Liên đã có một nỗi sợ hãi khó hiểu đối với cô ta, nhưng bây giờ ngẫm lại thì điều đó thật nực cười. Mặc dù bản thân có một chút mưu trí, nhưng cô ta lại thiếu nghiêm trọng về tầm nhìn toàn cục.
"Cuối cùng tôi có một thỉnh cầu."
"Hả? Chuyện gì?"
Tuyết Liên nhìn thẳng vào Hạ Lâm Anh và nói.
"Chế độ khoa cử được lập ra để mọi người đều có cơ hội thăng tiến công bằng. Nếu tùy ý bài xích loại trừ người khác, chế độ này sẽ mất đi ý nghĩa. Vì vậy —— Xin hãy đánh giá công bằng quyển thi của tôi và Lê Ngọc."
"Không muốn."
Hạ Lâm Anh dứt khoát từ chối.
Nụ cười độc ác kia đã in sâu vào tâm trí Tuyết Liên.
"Không có sự công bằng nào trên thế giới này. Ngươi hãy bò trên mặt đất mà sống."
*
Lê Ngọc cũng không phải là tiểu cô nương không biết gì hết.
Mặc dù Tuyết Liên và Lý Thanh cũng rất lo lắng cho cô, nhưng trên thực tế thì không có vấn đề gì hết.
Tại sao ư? —— Bởi vì cô biết bản thân đã để lại ấn tượng xấu cho Trưởng công chúa. Sau này cô mới nhận ra được điều đó, lúc đó nói chuyện riêng với nhau, vào khoảnh khắc Lê Ngọc từ chối 'quyên góp' và nói về ước mơ thi đỗ khoa cử kia —— Một vết rạn nhỏ xíu xuất hiện trên nụ cười dịu dàng của Trưởng công chúa. Cô ấy vốn tưởng rằng mình đã tránh được việc chọc giận cô ấy, nhưng không ngờ tới bản thân lại động vào vảy ngược của đối phương.
Cho nên Lê Ngọc cũng mơ hồ nhận ra được bản thân bị lợi dụng như quân cờ vứt bỏ. Bảo cô làm mồi nhử để bắt giữ tổ chức khủng bố bạo lực —— Điều này còn khó hơn cả khoa cử. Đối với một sĩ tử đang 'sứt đầu mẻ trán' vì Hương thí, một mệnh lệnh như vậy thực sự quá không hợp với đạo làm người.
Tuy nhiên, cô không hề oán hận với Trưởng công chúa chút nào.
Mặc dù trong đó cũng có nhân tố làm khó dễ, nhưng Trưởng công chúa thực sự đang cố gắng giải cứu bách tính từ trong tay đảng Hoàng Hoàng. Đó là lý do tại sao Lê Ngọc lại đánh cược tính mạng làm mồi nhử.
(Mình muốn nói chuyện tử tế với Trưởng chúa đại nhân. )
Bởi vì có Tuyết Liên ở đây, cho nên không thể nói gì nhiều. Tuy nhiên, cô hi vọng một ngày nào đó mình có thể mở lòng và nói chuyện thoải mái với Trưởng công chúa. Trưởng công chúa dường như có nỗi khổ nào đó. Cô ấy thở dài vì bản thân không đủ năng lực —— Thực ra không cần thiết phải làm như vậy.
Vì vậy, bản thân phải thi đỗ khoa cử và xuất hiện ở trước mặt Trưởng công chúa một lần nữa.
Những gì ngài làm rất tuyệt vời. Xin hãy cho phép tôi được hỗ trợ phò tá cho đại nghiệp 'an bang định quốc' này —— Đây là một khẩn cầu cần được thốt ra bằng lời lẽ chân thành nhất. Cứ như vậy, Trưởng công chúa chắc hẳn sẽ công nhận Lê Ngọc.
[an bang định quốc (安邦定国): mang lại hoà bình và sự ổn định cho đất nước ]
(Được rồi —— )
Lê Ngọc cúi đầu nhìn quyển thi trước mặt.
Đến trưa, cuộc thi đã bắt đầu được một lúc.
(Trước tiên phải trả lời câu hỏi đã. )
Mặc dù vết thương do Hạ Điếu Văn gây ra vẫn còn đau âm ỉ, nhưng trái tim Lê Ngọc không hề chán nản, mà trở nên rực cháy hơn. Người ta không thể trở thành quan viên chỉ bằng cách trả lời câu hỏi một cách ngẫu nhiên không có mục đích —— Đây là một bài học sâu sắc mà kỳ thi trước đã dạy cho cô. Một nữ tử lẫn vào trong đám nam tử muốn thi đỗ khoa cử, đương nhiên sẽ phải chịu đựng những gian khổ mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được. Vì vậy, để thế hệ tương lai bớt vất vả đau khổ hơn, bây giờ Lê Ngọc phải cố gắng hết sức để mở ra con đường này.
Cô cầm bút lông và bắt đầu viết trên tờ giấy nháp.
Vòng thi thứ ba là đề về chính sách. Cái gọi là đề về chính sách, là yêu cầu mọi người bày tỏ quan điểm của mình về các vấn đề chính trị thời cổ đại. Theo truyền thống, đây là điểm nhấn của Hương thí nhằm kiểm tra năng lực đánh giá nhìn nhận về chính trị của sĩ tử. Tuy nhiên, vòng thi đầu tiên với vòng thi thứ hai đều có dạng đề về chính sách tương tự, cho nên cái này không có gì mới mẻ hết.
Chỉ là —— Đề mục hơi dài dòng một cách bất thường.
Hơn nữa, câu trả lời còn phải dài gần một ngàn chữ.
Đây thực sự là một cửa ải khó khăn cuối cùng.
(Nhưng mình tuyệt đối sẽ không chịu thua. )
Lê Ngọc đã huy động toàn bộ trí tuệ và kiến thức của mình để mài giũa đánh bóng văn chương.
Ngòi bút bay lượn trên trang giấy, những con chữ hiện lên như đang nhảy múa.
Trái tim nóng hầm hập tựa như bị ngọn lửa bao bọc, nhưng sâu thẳm trong tâm trí lại mát lạnh như vừa được giội nước đá. Nhờ có Trưởng công chúa, bây giờ Lê Ngọc đã sáng tỏ thông suốt và không còn hoang mang bối rối nữa.
Chỉ mong bản thân có thể thi đỗ khoa cử.
Trở thành quan viên trong triều đình với Tuyết Liên, Lý Thanh Long, Âu Dương Nhiễm.
Đến khi mong ước ấp ủ bấy lâu trở thành sự thật, mình nhất định phải nói chuyện thật lâu với Trưởng công chúa để hóa giải hiểu lầm.
"Được rồi!"
Bản nháp đã hoàn thành, bắt đầu chép lại.
Mặc dù Hương thí lần này xảy ra đủ loại sự cố, nhưng cô quyết định tạm thời gác lại tất cả những thứ này sang một bên.
Lúc này, trong mắt Lê Ngọc chỉ còn lại thế giới ngôn từ.
*
Chạng vạng hôm đó, Âu Dương Nhiễm bắt đầu chặng nước rút cuối cùng.
Cấu trúc câu trả lời đã được xác định. Việc còn lại là làm thế nào kết thúc bằng những câu chữ phù hợp. Âu Dương Nhiễm đặt bút xuống và nhắm mắt trầm tư suy nghĩ.
(Mình cũng muốn trở thành một quan viên. )
Điều thúc đẩy hắn tiến về phía trước là tâm ý của Lê Ngọc và Tuyết Liên.
Bọn họ tràn đầy háo hức nhiệt tình muốn thay đổi Hồng Linh Quốc. Ban đầu Âu Dương Nhiễm bước vào con đường khoa cử một cách thụ động, nhưng trong quá trình vượt qua vô số thử thách cùng với những người bạn đồng hành, hắn cũng nhận ra rằng mình phải quyết chí tự cường.
Trên thế gian này thực sự có quá nhiều đau khổ.
Đặc biệt là sự kiện liên quan đến đảng Hoàng Hoàng khiến cho ngươi ta phẫn nộ.
Hắn muốn giúp Lê Ngọc và Tuyết Liên giải quyết những vấn đề.
(Gần được rồi. Cố lên nào. )
Sau khi hạ quyết tâm, Âu Dương Nhiễm lại cầm bút lên.
Một luồng hơi nóng tỏa ra từ các hào xá xung quanh khiến người ta khiếp sợ.
[hào xá (号舍): phòng thi mà sĩ tử ăn, uống, ngủ, nghỉ thời xưa ]
Mỗi một sĩ tử phải chiến đấu đơn độc trong hào xá của mình.
*
Lý Thanh Long kiểm tra lại nhiều lần quyển thi đã hoàn thành của mình.
Màn đêm đã buông xuống trong cống viện.
Có tiếng reo hò hoan hô phát ra từ các hào xá gần đó, một số người phát ra âm thanh rên rỉ bởi vì bản thân cảm thấy được giải thoát. Câu hỏi về chính sách không phải là loại đề mục đỏi hòi phải suy nghĩ nhiều. Mặc dù lần này yêu cầu tác phẩm dài hơn những năm trước, nhưng hầu hết mọi người vẫn có thể hoàn thành quyển thi vào ban đêm.
(Lê Ngọc huynh không thành vấn đề. Nhiễm huynh đã rất kiên định ngay từ đầu. Tuyết Liên huynh thì khỏi cần phải nói —— Tất nhiên mình cũng viết ra được câu trả lời hay. )
Bất kể đọc bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn vẫn luôn cảm thấy tác phẩm hoàn hảo không chê vào đâu được.
Hắn tin chắc rằng quyển thi này không hề thua kém so với các bài văn mẫu của Hương thí những năm trước được lưu hành trên thị trường.
Các bằng hữu chắc hẳn cũng viết ra được những câu trả lời xuất sắc.
Nhưng trong lòng Lý Thanh Long luôn có một dự cảm kỳ lạ.
Điều đáng lo ngại là sự tồn tại của Trưởng công chúa Vinh Minh.
Xét theo việc Trưởng công chúa cố gắng 'bào mòn' Lê Ngọc, cô ta hiển nhiên là một người có tính cách không từ một thủ đoạn nào. Khi chấm quyển thi ở Hương thí, không thể loại trừ khả năng cô ta sẽ có những hành động chưa từng có.
"... Haiz, với tư cách là sĩ tử, mình cũng chịu bó tay."
Lý Thanh Long thở dài và đứng dậy.
Hắn đi ra khỏi hào xá để hóng mát một lúc và nhìn thấy một vầng trăng sáng chói rực rỡ.
Đêm nay là đêm rằm, trăng Trung Thu sáng ngời.
Đây là bầu trời đêm 'tương đắc ích chương' cho kết thúc của Hương thí.
[tương đắc ích chương (相得益彰): hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh; cùng bổ sung cho nhau thì càng tốt, càng hay; hợp quần tăng sức mạnh ]
*
Tiếng pháo hiệu vang lên.
Theo quy định, thời hạn nộp bài là vào hoàng hôn ngày thứ hai sau khi vào trường thi, nhưng nhiều người thường về sớm trong vòng thi thứ ba. Bọn họ muốn thoải mái ăn uống no say và tự an ủi bản thân. Vì vậy, Ngoại liêm quan cũng rất quan tâm chu đáo phát tín hiệu. Mặc dù Hương thí của Hồng Linh Quốc không cho phép rời khỏi trường thi giữa chừng, nhưng các thí sinh vẫn được phép rời khỏi hào xá nhỏ hẹp kia sau khi tiếng pháo hiệu vang lên.
"Ra ngoài thôi..."
Tuyết Liên sắp xếp lại quyển thi và ra khỏi hào xá.
Trên con đường mòn chật hẹp, các sĩ tử đều đã hoàn thành quyển thi, tụ tập lại một chỗ. Nghe nói lần này có khoảng 60% sĩ tử sẽ rời khỏi trường thi. Bọn họ khen ngợi nỗ lực của nhau, phàn nàn rằng đề mục lần này rất đặc biệt và quan chủ khảo có thể sẽ phát điên. Tuy nhiên, hầu hết biểu cảm của bọn họ đều thoải mái vui vẻ. Dù sao, kỳ thi Địa Ngục kéo dài gần hai tuần cuối cùng đã kết thúc.
Tuyết Liên đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
Có một vầng trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời đêm.
(Lê Ngọc có ổn không? )
Từ khi đối đầu với Hạ Lâm Anh cho đến nay, phần lớn ý thức của Tuyết Liên đều bị Lê Ngọc chiếm giữ.
Lê Ngọc từng chịu đả kích bởi Hương thí, nhưng cô ấy vẫn đứng dậy một cách xinh đẹp.
Nhưng cơ hội này lại vừa vặn là 'lời ngon tiếng ngọt' của Hạ Lâm Anh.
Những bằng hữu trong tổ Bính Tam, bao gồm cả Tuyết Liên (Mặc dù cô không biết dùng từ này có phù hợp hay không) , đều không đủ sức mạnh để khích lệ động viên cô ấy. Lê Ngọc hoàn toàn bị Hạ Lâm Anh lừa gạt và bắt đầu dựa vào thứ năng lượng giả tạo để tiến về phía trước.
Mặc dù Hương thí đã kết thúc, nhưng nỗi buồn tích tụ trong lòng vẫn chưa tan biến.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Lê Ngọc sẽ bị Hạ Lâm Anh lôi kéo vào bè đảng của cô ta.
Phải ngăn cản tất cả những thứ này.
(Mình đang ghen tị sao? )
Tuyết Liên tự giễu nghĩ.
Không phải như thế. Tuyệt đối không phải là ghen tị.
Lê Ngọc là công cụ. Mình chỉ có thể chịu nổi việc bị người khác 'hoành đao đoạt ái' mà thôi.
[hoành đao đoạt ái (横刀夺爱): cướp ai đó của cái gì đó mà họ yêu mến ]
Nhất định phải tiêu diệt Hạ Lâm Anh.
Đây là vì Lê Ngọc, cũng là vì bản thân Tuyết Liên ——
"A, cuối cùng ta cũng tìm thấy được ngươi."
Khi cô đang ngây người ra trước hào xá.
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ trong đám đông.
Ánh trăng chiếu sáng một bóng người cao lớn. Người này rõ ràng tuyệt đối không phải là sĩ tử, nhưng hắn vẫn lẻn vào cống viện như thể không có chuyện gì xảy ra.
Tuyết Liên thở dài và xoay người lại đối mặt với người đàn ông kia.
Có vẻ như giải pháp tốt nhất đã tìm được.
"—— Hạ Điếu Văn. Tại sao ngươi lại tìm đến nơi này?"
*
Trưởng công chúa Vinh Minh Hạ Lâm Anh đang mỉm cười.
Địa điểm là khách sạn Vân Cảnh. Mặc dù các quan khảo thí của Hương thí đang kẹt sâu trong cống viện và bận rộn chấm quyển thi, nhưng với tư cách là Trưởng công chúa, cô không có nghĩa vụ đạo đức phải làm như vậy. Nhiệm vụ của Hạ Lâm Anh là tìm kiếm những nhân tài có tiềm lực và lôi kéo về phe cánh của mình.
(Hai người kia đã kết thúc. )
Cô đã xé nát quyển thi của Cảnh Lê Ngọc.
Còn về quyển thi của Lôi Tuyết Liên, sau đó cô cứ ra lệnh cho Ngô Xuân Nguyên xử lý là được.
Cứ như vậy, những kẻ đe dọa đến sự bình yên của Hạ Lâm Anh có thể bị loại bỏ.
(Đây là kết cục cho việc chống lại ta... )
Ban đầu, Hạ Lâm Anh dự định sử dụng người phụ nữ kia.
Có hai mục đích.
Thứ nhất, cô đơn thuần chỉ muốn mở rộng thế lực. Nếu bản thân có thể chiến thắng trong cuộc 'ám đấu' với phe Hoàng thái tử, thực quyền chính trị của thế hệ tiếp theo sẽ nằm ở trong tay cô.
Thứ hai —— Cái này quan trọng hơn —— Là để kiến công lập nghiệp. Quang Càn Đế chán ghét luật lệ tập quán bất hợp lý lỗi thời và mong muốn mang đến một làn gió mới cho Hồng Linh Quốc. Nếu đã là như vậy, cô muôn thể hiện tinh thần đổi mới của mình bằng cách bổ nhiệm những nữ quan chưa từng có tiền lệ. Nếu hành động này đánh dấu sự khởi đầu của việc nữ tử tham gia khoa cử, vậy thì phần công trạng này đương nhiên sẽ thuộc về Hạ Lâm Anh và cô sẽ nhận được lời ca ngợi.
Cảnh Lê Ngọc và Lôi Tuyết Liên vốn dĩ là những ứng cử viên vô cùng hoàn hảo.
Tuy nhiên, hai người kia lại ưu tú quá mức.
Là nữ tử, họ lại tinh thông Kinh Thư và dũng cảm mạnh mẽ khiêu chiến kỳ thi của hoàng gia —— Chỉ riêng điểm này thôi đã kích thích sâu sắc mặc cảm tự ti của Hạ Lâm Anh. Hơn nữa, Lôi Tuyết Liên rõ ràng có mưu đồ đáng ngờ, Cảnh Lê Ngọc lại từ chối sự cám dỗ của 'quyên góp' và quyết tâm đi theo con đường của mình. Mặc dù ánh mắt của hai người khác nhau, nhưng bọn họ đều tỏa ra hào quang tươi mới mà Hạ Lâm Anh chưa từng có trước đây.
Vì vậy, hai người đều không đạt tiêu chuẩn.
Cô phải bóp chết bọn họ ngay lúc này.
"Đám ngốc kia. Các ngươi hãy cút xuống Địa Ngục đi."
Hạ Lâm Anh uống cạn rượu trong chén.
Cách đây không lâu, tiếng pháo hiệu đã vang lên từ trong cống viện bên kia.
Bây giờ các sĩ tử đã hoàn thành quyển thi cuối cùng và đang lần lượt rời khỏi cống viện.
Liệu Cảnh Lê Ngọc và Lôi Tuyết Liên có đang đắm chìm trong cảm giác đạt được thành tựu vào lúc này hay không?
Tuy nhiên, mong muốn của bọn họ sẽ không bao giờ thành hiện thực.
(Đáng đời. )
Mọi việc cũng diễn ra rất suôn sẻ.
Không chỉ loại bỏ được kẻ gây trở ngại —— Mà còn lợi dụng Cảnh Lê Ngọc làm con mồi để tìm ra được sào huyệt của đảng Hoàng Hoàng. Bây giờ tư binh của Hạ Lâm Anh và quan viên nha môn tỉnh cần phải tiến hành điều tra. Không ngờ tới bọn chúng lại ẩn nấp dưới lòng đất cống viện. Các quan viên nha môn tỉnh đều hoảng hốt lo sợ vì lo lắng nó sẽ ảnh hưởng đến Hương thí, nhưng vòng thi thứ ba vẫn được tiến hành như thường lệ dưới sự ra lệnh của Hạ Lâm Anh. Việc dừng lại Hương thí giữa chừng mà bản thân làm quan chủ khảo không phải là chuyện đùa.
(Lần này ta có thể đánh bại Hoàng thái tử. )
Một số lượng lớn phản tặc đã bị bắt giữ. Mặc dù thủ lĩnh Hạ Điếu Văn vẫn không rõ tung tích, nhưng họ sẽ sớm tìm thấy được hắn nếu cứ tiếp tục tra xét. Sự sụp đổ của đảng Hoàng Hoàng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Dĩ nhiên, đây là một đại công của Hạ Lâm Anh. Một Trưởng công chúa vừa không phải là quân nhân vừa không phải là quan viên lại có thể tróc nã được đảng Hoàng Hoàng. Hoàng Đế và phe Hoàng thái tử sẽ phải nhìn Hạ Lâm Anh với con mắt khác.
Trong lòng cô phấn khích không thôi.
Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Hạ Lâm Anh nhăn mặt nở nụ cười ——
"... ?"
Cô đột nhiên nghe thấy tiếng động.
Hình như có ai đó đang chạy nhanh trên hành lang của khách sạn.
Hạ Lâm Anh đứng dậy và trong lòng hơi nghi hoặc. Bản thân rõ ràng đã ra lệnh hộ vệ để cô một mình —— Cô mở cửa phòng ra với đủ loại suy nghĩ trong đầu.
"Hự a..."
Cứ như vậy, Hạ Lâm Anh đã ngã xuống trong khi bản thân chưa kịp rõ chuyện gì đang xảy ra.
Một cơn lạnh chạy dọc cơ thể. Khi cúi đầu nhìn xuống, thứ lấp lánh trong ánh nến chiếu rọi —— Là một lưỡi kiếm sắc bén màu trắng bạc và đâm thẳng vào tim cô.
(Hả? Cái gì? Tại sao... )
Vô số dấu chấm hỏi hiện lên trong tâm trí cô.
Hạ Lâm Anh ngã xuống đất với miệng phun ra máu tươi.
Một cảm giác chóng mặt ập đến.
Một số lượng lớn đàn ông tràn vào phòng.
Toàn thân nóng rát như lửa đốt.
Nhưng theo thời gian, cái lạnh ngày một tăng lên giống như mùa đông đang đến.
Cô biết ngọn nến sinh mệnh của mình sắp tắt.
(Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lẽ nào? )
Hạ Lâm Anh tuyệt vọng ngước mắt lên nhìn.
Kẻ đứng ở đó là một người đàn ông chưa gặp bao giờ.
"Bò trên đất đi."
Trong khi hấp hối, tâm trí của cô đột nhiên tỉnh tảo thông suốt.
Những lời này. Chỉ có một người biết.
Thứ thoáng qua trong tâm trí là bóng lưng của đứa cháu gái đáng ghét đó.
Hạ Lâm Anh hét lớn:
"Ngươi, ngươi đang đùa ta sao! Ngươi, ngươi thật to gan! Ta rõ ràng đã tha cho ngươi! Ta rõ ràng đã không lấy mạng ngươi! Chúng ta là họ hàng có cùng huyết thống! Ngươi lại vô nhân tính như thế! Muốn cướp đi tất cả mọi thứ của ta sao! Lôi Tuyết Liên —— !!"
Âm thanh đó nhanh chóng dừng lại.
Lưỡi kiếm sắc bén đã chém vào não của Hạ Lâm Anh.
*
"Sao chuyện này lại có thể kết thúc như vậy... ?"
Chạng vạng ngày hôm sau (ngày 16 tháng 8) , sau khi tất cả các sĩ tử rời khỏi trường thi, công việc chấm quyển thi chính thức bắt đầu. Quyển thi gốc sẽ không giao trực tiếp cho quan khảo thí. Để tránh việc nhận dạng thí sinh thông qua bút tích, tất cả quyển thi phải được nhân viên thuê sao chép lại trước đó.
Khi nhìn vào đống quyển thi có đánh dấu chữ đỏ (bản sao) được mang vào phòng từng cái một, Ngô Xuân Nguyên không khỏi thở dài.
Có lẽ các sĩ tử đang thở phào nhẹ nhõm sau kỳ thi vào lúc này, nhưng đối với quan khảo thí thì kỳ thi thực sự mới bắt đầu. Các sĩ tử đã nỗ lực hết mình hoàn thành quyển thi —— 18.000 người x 3 vòng. Chỉ tượng tượng thôi đã cảm thấy số lượng này nhiều đến mức vô lý.
"Còn nhiều hơn so với năm ngoái..."
"Huynh trưởng đại nhân, lúc ở Mân Châu mất khoảng bao lâu?"
"Lúc đó có khoảng 9.000 sĩ tử, phải mất khoảng 3 tuần để chấm quyển thi. Sợ rằng lần này phải mất hơn 1 tháng."
"Vậy thì chúng ta phải cố gắng hơn nữa! Đây vừa vặn là cơ hội tốt để kiểm tra bản lãnh của quan khảo thí chúng ta."
"Vậy à. Thế đây cũng là chuyện tốt."
Khi nhìn Đông Nguyên tràn trề thích thú, Ngô Xuân Nguyên cảm thấy bất lực.
Nói đi cũng phải nói lại, năm ngoái Ngô Xuân Nguyên cũng từng có ý chí chiến đấu sục sôi. Dù sao, khi đó cũng là lần đầu tiên hắn làm quan chủ khảo và chuyên tâm muốn tuyển chọn nhân tài ưu tú cho Hoàng Đế bệ hạ. Nhưng hắn sớm bị đánh gục bởi khối lượng công việc nặng nề và đánh mất sự nhiệt tình cao quý kia.
(Nhân tiện... )
Ngô Xuân Nguyên đột nhiên nhớ ra.
Hương thí ở tỉnh Đường Châu còn có một quan chủ khảo khác.
"Trưởng công chúa điện hạ không đến sao?"
"Có vẻ như điện hạ sẽ không đến. Ngài ấy nói rằng toàn quyền chấm quyển thi sẽ giao hết lại cho chúng ta."
"Rốt cuộc là tại sao ngài ấy lại đến nhậm chức vậy?"
"Thôi kệ đi, kệ đi —— Nói đi cũng phải nói lại, huynh trưởng đại nhân, đệ muốn xác nhận lại một chút."
Đông Nguyên vừa nói vừa lấy ra một xấp giấy.
Đó là quyển thi bị xé nát một cách tàn nhẫn.
"Cái này nên xử lý như thế nào?"
"Có phải là thứ mà Trưởng công chúa điện hạ đã xé không?"
"Đúng vậy."
Thật là gây thêm rắc rối. Hoàn toàn không hiểu mục đích của việc đặc biệt dùng bản sao để chấm. Thông thường, quan chủ khảo quyết định một sĩ tử đỗ hay trượt dựa trên ý muốn cá nhân thực sự là một hành động ngu ngốc tương đương với tội tử hình.
Phiền phức. Thực sự quá phiền phức.
Tuy nhiên —— Với tư cách là quan khảo thí, việc để sĩ tử nào đó trượt mà thậm chí không kiểm tra quyển thi là điều hoàn toàn không thể chấp nhận được.
"Có thể khôi phục lại không?"
"Có thể."
"Vậy thì khôi phục lại đi. Ta chỉ không chịu nổi việc loại bỏ quyển thi đó."
Đôi mắt Đông Nguyên sáng lên.
"Liệu có ổn không? Nếu bại lộ, điều đó sẽ không chọc Trưởng công chúa điện hạ khó chịu chứ?"
"Nhiệm vụ của quan chủ khảo là xử lý công việc một cách công bằng. Nếu trên đó thực sự viết nội dung bất kính đối với Trưởng công chúa, đến lúc đó lại tiêu hủy là được. Nếu loại chuyện này không xử lý ổn thỏa, sợ rằng chúng ta sẽ bị Hoàng Đế bệ hạ khiển trách. Hơn nữa —— "
Ngô Xuân Nguyên nói sau khi do dự một lúc.
"Trưởng công chúa Vinh Minh cũng sắp xong rồi. Đắc tội một chút với cô ấy cũng không sao cả."
"Không nói thế được đâu."
"Đệ cũng hiểu mà. Trưởng công chúa hùng hổ dọa người quá mức với Hoàng thái tử. Chuyện này sẽ không kéo dài lâu đâu —— Lòng người đã phân tán rồi."
Trưởng công chúa tỏa sáng như trợ thủ đắc lực của Hoàng Đế bệ hạ.
Nhưng quyền thế của cô ấy có hạn. Cùng với Hoàng thái tử dần trưởng thành, người chán ghét Trưởng công chúa cũng càng ngay càng nhiều. Lần này ngài ấy làm quan chủ khảo chắc hẳn là để đưa ra một kế sách hiếm thấy nhằm kiến công lập nghiệp.
Ngô Xuân Nguyên vô tình thiên vị Trưởng công chúa.
Nếu muốn sống trong yên bình, đứng ở bên Hoàng thái tử mới là hành động sáng suốt.
"Huynh trưởng đại nhân tuyệt vời giống như ngọn đuốc. Đệ cảm động đến mức sắp khóc rồi."
"Bớt đùa đi. Này, đệ khóc thật đấy à..."
"Vậy đệ sẽ mang quyển thi này đi chấm. Đệ đi thông báo cho Ngoại liêm quan."
Đông Nguyên nở nụ cười đầy ẩn ý và xoay người rời đi.
Đúng lúc này.
"Có chuyện xin bẩm báo!"
Ngoại liêm quan chịu trách nhiệm truyền đạt tin tức, hoang mang rối loạn chạy vào phòng.
Các quan khảo thí, bao gồm cả Ngô Xuân Nguyên đều ngừng lật xem quyển thi và ngước cổ lên để xem có chuyện gì đang xảy ra.
"Sao thế? Đã xảy ra vấn đề gì sao?"
"Cái đó..."
Sắc mặt hắn nhợt nhạt như một bệnh nhân.
Chắc hẳn có việc lớn nào đó đã xảy ra.
Quả nhiên, tin tức mà hắn mang đến khiến cho tất cả mọi người đều sốc tại chỗ.
"Khách sạn mà Trưởng công chúa điện hạ đang ở bị đảng Hoàng Hoàng tập kích ——"
*
"Tui đã về rồi! Cuối cùng mọi thứ cũng kết thúc rồi ~!"
Chạng vạng —— Cũng là lúc Hương thí kết thúc hoàn toàn, Lê Ngọc trở về quán trọ. Có vẻ như cô ấy đã luôn suy nghĩ về điều đó cho đến phút cuối cùng. Nhìn vào vầng thâm quầng dưới mắt, có vẻ như cô ấy đã rất vất vả, nhưng trên khuôn mặt lại tràn ngập vẻ vui sướng.
"Ồ, Lê Ngọc huynh! Vất vả rồi!"
Lý Thanh Long chào đón cô ấy với vẻ mặt tươi cười.
Ba người Tuyết Liên, Lý Thanh Long, Âu Dương Nhiễm vừa vặn tụ tập ở quán trọ nói chuyện. Tuyết Liên và Âu Dương Nhiễm cũng đi về phía Lê Ngọc.
"Vất vả rồi, Lê Ngọc đại ca! Cùng uống chén trà và nghỉ ngơi đi."
"Thế nào? Có thể hợp cách không?"
Lê Ngọc nhận lấy chén trà từ trong tay Âu Dương Nhiễm và nghiêng đầu cười khổ nói:
"Mình đã làm những gì nên làm. Tiếp theo phải xem các quan khảo thí đánh giá như thế nào. Hi vọng có thể qua..."
"Lê Ngọc huynh nhất định có thể hợp cách. Chúng ta hãy ăn mừng ngay bây giờ đi."
"Thanh Long đại ca, có phải cái này còn quá sớm không... ?"
Nhân tiện, kết quả Hương thí thường được công bố một tháng sau tháng 9.
Danh sách tên họ của những thí sinh hợp cách sẽ được dán thông báo ở tỉnh phủ.
Tuy nhiên, hầu hết sĩ tử đã về quê nhà.
Vì vậy, tin tức thi đỗ sẽ được truyền đi khắp các phủ, huyện và chuyển đến tay các sĩ tử dưới dạng tin mừng.
Tuyết Liên ngồi thẳng người và nói.
"Tuy nhiên, mình đã cố gắng hết sức rồi, chỉ còn im lặng chờ vào thiên mệnh thôi."
"Tiểu Tuyết."
Lê Ngọc nhìn xuống Tuyết Liên với ánh mắt nghiêm túc.
"Mình đã học được rất nhiều thứ từ lần Hương thí này. Chỉ học mỗi Tứ Thứ Ngũ Kinh thôi là không đủ —— Mình cần phải chú ý nhiều hơn đến đại sự trong thiên hạ."
"Sao thế, tự dưng nói không may vậy? Ý cậu là cứ tiếp tục như thế này thì không thể làm quan được sao?"
"Không phải thế, nó càng khiến mình quyết tâm hơn để thi đỗ! Không phải Tiến sĩ được gọi là người trên trời sao? Quả nhiên con đường này sẽ không dễ dàng —— Đó là lý do tại sao mình phải nỗ lực hơn. Để có thể thi đỗ cùng với Tiểu Tuyết, Thanh Long đại ca, Nhiễm tiểu đệ, tại hạ phải học tập chăm chỉ trước khi Hội thí tiếp theo bắt đầu."
Đây dường như là một bản tuyên ngôn vậy.
Lê Ngọc có tâm ý rất mãnh liệt đối với khoa cử.
Bởi vì đây là cơ hội cuối cùng sao —— Không, cũng không phải là như vậy. Ngay từ đầu, Lê Ngọc cũng chỉ nhìn về phía trước. Mặc dù bản thân đã chịu khuất phục đôi chút giữa đường, nhưng cô ấy đã nhanh chóng cháy lại ngọn lửa ý chí và tiếp tục tiến về phía trước. Sự thanh khiết này là thứ mà Tuyết Liên không thể noi theo bắt chước.
Hương thí lần này đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Những hoạt động bí mật của đảng Hoàng Hoàng.
Sự xuất hiện của Hạ Lâm Anh.
Tất cả những thứ này dường như cũng thúc đẩy Lê Ngọc có những tham vọng cao hơn.
Thế nhưng —— Tuyết Liên có một thứ không thể buông bỏ.
"Lê Ngọc. Cậu cảm thấy Trưởng công chúa Vinh Minh là người như thế nào?"
Lý Thanh Long đột nhiên nhìn về phía Tuyết Liên.
Âu Dương Nhiễm không rõ nội tình, nghiêng đầu.
Lê Ngọc vừa nói vừa mỉm cười.
"Cô ấy đương nhiên là người rất tốt rồi, đúng không? Không phải cô ấy cũng từng nói là muốn thay đổi Hồng Linh Quốc sao?"
Những cảm xúc đen tối tích tụ trong trái tim Tuyết Liên.
Lê Ngọc không thể phát hiện ra những ham muốn tiểu nhân đê tiện được ẩn giấu bên trong Hạ Lâm Anh.
Cô ấy vô cùng tin tưởng Hạ Lâm Anh như một đứa trẻ ngây thơ.
"Không phải thế. Trưởng công chúa cũng không phải người như cậu nghĩ đâu ——"
"Mình hiểu rồi. Tiểu Tuyết rất không thích Trưởng công chúa đại nhân, đúng không?"
Câu chuyện đột nhiên bị cắt đứt.
Lý Thanh Long nhìn sang với ánh mắt kinh ngạc.
"Lê Ngọc huynh, chẳng lẽ huynh đã sớm nhận ra điều đó rồi sao?"
"Ừm. Có lẽ Trưởng công chúa đại nhân ghét tôi. Nếu không, cô ấy sẽ không bảo tôi làm nhân vật mồi nhử nguy hiểm như thế —— Nhưng tôi không hề oán hận Trưởng công chúa đại nhân, biết không? Đây cũng là chuyện không có cách nào khác."
Tuyết Liên không nhịn được mà đứng dậy.
"Lê Ngọc, cậu hoàn toàn không hiểu. Cậu đã suýt chút nữa bị giết đó."
"Mình đã lường trước được mức độ nguy hiểm này. Không thể vượt qua Huyện thí và Viện thí chỉ bằng cách trả lời câu hỏi một cách trung thực. Mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý ngay từ đầu cho tình huống có thể xảy ra sự cố."
Đôi mắt Lê Ngọc trong trẻo không tì vết.
Tựa như đang tỏa ra một thứ ánh sáng kiên định không thể lay chuyển.
"... Tại sao cậu lại cố chấp về Trưởng công chúa như vậy?"
"Không phải mình đã nói rồi sao? Trưởng công chúa đại nhân có cùng quan điểm với mình. Mặc dù hiện tại có chút hiểu lầm, nhưng chỉ cần nói chuyện thẳng thắn thì cả hai nhất định có thể hiểu lẫn nhau. Trưởng công chúa đại nhân khác với đám người của đảng Hoàng Hoàng, mình nghĩ ngay cả mình cũng có thể trở thành bạn của ngài ấy."
Lê Ngọc vừa nói vừa nghịch cây trâm mà Trưởng công chúa tặng.
Tuyết Liên cảm thấy cay đắng trong lòng.
"Điều đó gần như là không thể. Trưởng công chúa trông có vẻ rất cố chấp bướng bỉnh."
"Hả? Mình không nghĩ thế đâu?"
"Cũng không phải là hoàn toàn không thể mà. Nói tóm lại, từ giờ mình phải cẩn thận nhiều hơn."
"Ái chà chà? Tiểu Tuyết? Cậu đang ghen sao? Có phải cậu lo lắng mình sẽ bị Trưởng công chúa đại nhân cướp mất sao ——?"
Lê Ngọc cười mỉm 'hì hì' và nhích mặt lại gần nhìn thăm dò. Thành thực mà nói, cô cảm thấy hơi khó chịu. Tuyết Liên chép miệng và sau đó quay đầu đi chỗ khác.
"... Cậu thực sự là người lạc quan đến không ngờ đó."
"Hả!? Thật là quá đáng quá đi!?"
"Ha ha ha ha ha! Đây thục sự là đại nhân vật vượt quá sức tưởng tượng! Tuyết Liên huynh, xem ra không có gì phải lo lắng rồi! Lê Ngọc huynh dường như đang muốn chính diện đối mặt với Trưởng công chúa điện hạ và muốn thu phục được trái tim của ngài ấy."
"Nói 'thu phục' có phải hơi sai sai không... ?"
"Nói tóm lại, chúng ta hãy mở tiệc đi! Nhiễm huynh, cùng nhau chuẩn bị đi."
"Được, được thôi. Tôi đi lấy một ít điểm tâm."
Âu Dương Nhiễm và Lý Thanh Long trào dâng niềm hứng thú. Lê Ngọc cũng vui vẻ mỉm cười theo. Nhưng Tuyết Liên lại bị nhấn chìm trong làn sóng cảm xúc mạnh mẽ không thể đè nén —— Mặc dù bản thân biết Lê Ngọc không phải là nhân vật tầm thường, nhưng điều này đã nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
Có lẽ ngay cả bản thân cũng sẽ thay đổi bởi cô ấy.
Cảm giác khủng hoảng này cứ lặp đi lặp lại.
Điều khiến người ta khó giải quyết nhất là trạng thái tinh thần của bản thân đã bắt đầu chấp nhận sự thay đổi này một cách vô thức. Đối với Tuyết Liên, sự tồn tại của Lê Ngọc có thể là một liều thuốc mạnh.
"Đến đây, Tiểu Tuyết, mau ngồi xuống đi."
"... Mình thì thôi. Ba người cứ vui chơi đi."
"Không được! Bốn người chúng ta là bạn mà."
"Cứ ném mấy chuyện thi cử tẻ nhạt ra sau đầu và thoải mái ăn uống một bữa đi!"
"Đúng vậy, Tuyết Liên đại ca, mời dùng trà."
"Này, đừng kéo tui nữa..."
Tuyết Liên bị đám Lê Ngọc xô đẩy và cuối cùng đành phải 'gặp sao hay vậy'.
Lê Ngọc, Lý Thanh Long, Âu Dương Nhiễm đều nở nụ cười tươi và tràn đầy hi vọng.
Lệ khí của Tuyết Liên đã tan biến và cô nhận ra biểu cảm của mình đã trở nên dịu dàng mà không hề hay biết.
"Tiểu Tuyết! Hội thí lần sau cũng phải hợp cách đó!"
"... Không cần phải nói, mình cũng biết điều đó. Mình cũng phải hợp cách cho dù chỉ có một mình."
"Đang nói cái gì thế! Chúng ta cần tất cả mọi người đều hợp cách chứ."
Cô không biết liệu rốt cuộc ngày đó có bao giờ đến hay không.
Bất kể như thế nào, bây giờ họ cũng chỉ có thể chuyên tâm vào việc đánh hạ cửa ải khó khăn trước mắt.
Tuyết Liên nhấp một ngụm trà và đưa mắt nhìn các bằng hữu đang vui vẻ nói chuyện với nhau.


1 Bình luận