Arc 2 (WN) [Hoàn thành]
Chương 38: Con quái vật không nên tồn tại (Góc nhìn của Cecil)
2 Bình luận - Độ dài: 1,276 từ - Cập nhật:
Ngay từ đầu, chỉ cần nhìn vào trình độ kiếm thuật, tôi đã biết hắn không phải là một kẻ tầm thường. Việc có thể đồng thời đỡ được kiếm của tôi và Lilith trong khi bảo vệ một đồng đội là điều không dễ dàng một chút nào.
Và, cái gì thế này? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Ngay khi tôi cố gắng tháo chiếc mũ giáp của hắn, mặt đất chân đột nhiên rung chuyển dữ dội, như thể một trận động đất vừa xảy ra vậy. Tôi hoàn toàn không cảm nhận được dấu vết của bất kỳ ma thuật nào được sử dụng mà như là một kỹ năng dị giáo nào đó vừa được kích hoạt vậy.
“Lilith, giữ vững cảnh giác! Thân là đoàn trưởng mà lại nói ra những lời đáng xấu hổ này, nhưng ta cũng không đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra đâu!”
Tôi hét lên rồi đồng thời nhanh chóng lùi xa khỏi kẻ dị giáo đang khoác bộ áo giáp của thánh hiệp sĩ kia. Dù đã sử dụng thánh thuật『Lời cầu nguyện của Gethsemane』để khóa mọi chuyển động của hắn, tôi không hề ngờ rằng hắn vẫn có thể kích hoạt được một kỹ năng.
Cả không gian dưới tầng hầm rung chuyển dữ dội kèm theo những tiếng gầm vang, bụi mù che khuất tầm nhìn. Tôi đã nghĩ rằng những kẻ xâm nhập sẽ định nhân cơ hội này mà trốn thoát, nên cố gắng quan sát hai kẻ đó, nhưng chúng lại chẳng hề có dấu hiệu di chuyển. Có vẻ như thánh thuật của tôi vẫn đang không chế mọi cử động của bọn họ. Vậy rốt cuộc mục đích của hai kẻ này là gì?
Đúng lúc đó, tiếng hét của Lilith vang lên: “Đoàn trưởng!”
Tôi quay lại và thấy Lilith đang bị bao vây bởi những sinh vật kỳ lạ, những khối đá và xương cốt trồi lên từ mặt đất, kết hợp với nhau tạo thành một thực thể dị hợm. Chúng không giống loài quái vật có sự sống, mà có lẽ là một dạng thây ma nào đó, từ dưới mặt đất, hàng loạt thây ma bắt đầu xuất hiện không ngừng. Trong lúc còn đang sững sờ, bản thân tôi cũng đã bị vô số thây ma vây quanh. Cách đối phó nhanh nhất lúc này là sử dụng thánh thuật để tiêu diệt chúng nhanh gọn trong một nốt nhạc, nhưng vấn đề là, nếu kích hoạt cùng một lúc nhiều thánh thuật khác nhau, hiệu lực của thánh thuật trước đó sẽ bị suy giảm. Hơn nữa, việc sử dụng thánh thuật tấn công trong không gian dưới lòng đất này cũng có thể gây nguy hiểm cho chính chúng tôi.
“Lilith, ta sẽ xử lý lũ thây ma này trong một đòn!”
Tôi vung kiếm về phía lũ xác sống trước mặt. Đúng như dự đoán, những đòn đánh của tôi, được buff tối đa với thuộc tính thánh, cực kỳ hiệu quả đối với lũ thây ma này. Mỗi nhát chém xuống là từng tên thây ma lần lượt gục ngã. Lilith cũng vậy, cô ấy lần lượt tiêu diệt chúng một cách dễ dàng.
“Nhưng cứ như vậy thì cuộc chiến này sẽ không có hồi kết!”
Dù có hạ gục bao nhiêu đi nữa, thì lũ thây ma vẫn cứ tiếp tục trồi lên từ mặt đất như nấm mọc sau mưa. Tôi đã từng đối đầu với một vài tên chiêu hồn sư sử dụng thây ma trước đây, nhưng chưa từng gặp một kẻ nào lợi hại đến mức này. Rốt cuộc thì vì lý do gì mà một kẻ dị giáo vượt ngoài lẽ thường như vậy lại xâm nhập vào tầng hầm của lâu đài đá? Tôi hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.
Nhưng dù sao đi nữa, nhiệm vụ trước mắt giờ đây vẫn chỉ có một mà thôi.
“Lilith! Ta sẽ dùng thánh thuật để quét sạch lũ xác sống này trong một đòn! Lilith, bằng mọi giá hãy bắt giữ những kẻ xâm nhập! Dù có thể cử động được đi nữa thì thánh thuật lúc nãy của ta cũng đã làm cả hai bọn chúng chậm đi đáng kể rồi.”
“Đã rõ, thưa đoàn trưởng!”
Nếu gây ra một vụ nổ kết hợp với thuộc tính thánh, lũ thây ma sẽ tạm thời bị xóa sổ. Tôi bắt đầu thì thầm niệm thánh ngôn, tất cả những linh hồn ô uế sẽ bị tiêu tán dưới ánh sáng thánh thuần khiết!
Trong lúc niệm thánh ngôn, lũ thây ma vẫn điên cuồng lao vào tấn công tôi. Tôi vừa dùng kiếm tiêu diệt từng tên một, vừa tiếp tục niệm chú. Không cần phải hung hãn như vậy đâu, ta sẽ giúp các ngươi sớm siêu thoát ngay thôi! Những linh hồn ô uế của các ngươi sẽ được đích thân thánh nữ ta đây thanh tẩy. Ngay trước khi tôi hoàn thành niệm chú, một giọng nói lớn vang vọng trong không gian dưới lòng đất.
“Cecil! Phía sau! Cẩn thận!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi bối rối quay lại, một tên thây ma to lớn đang bất ngờ vung kiếm về phía tôi. Đó là một gã hiệp sĩ không đầu cưỡi trên con chiến mã khổng lồ. Hình dáng này… chẳng lẽ là Dullahan? Theo truyền thuyết, đây là con quái vật mà quỷ vương trước đây rất ưa thích sử dụng. [note73318]
Tại sao một con quái vật như thế lại tồn tại ở thời đại này? Tôi lập tức dùng kiếm chặn đòn tấn công của Dullahan, rồi nhanh chóng tung một cú chém vào con quái vật khổng lồ này. Khác với lũ thây ma khác, chỉ một đòn thì không thể hạ gục được hắn.
Dù đang giao chiến, ý thức của tôi vẫn hướng về kẻ dị giáo kia, hơn là tên Dullahan ngay trước mặt. Không thể nhầm được, người vừa cảnh báo tôi không ai khác chính là kẻ xâm nhập đang khoác bộ giáp thánh hiệp sĩ đó.
Và trên tất cả mọi thứ trên đời…
(Trên thế giới này, chỉ có duy nhất một người gọi mình là Cecil.)
Có lẽ vì mất tập trung, ánh sáng từ thánh thuật của tôi lập tức yếu đi, khiến không gian trong tầng hầm bắt đầu trở nên mờ tối.
Ngay sau khi chém hạ Dullahan, tôi quên cả việc chiến đấu, lập tức chạy về phía kẻ xâm nhập. Nếu thực sự là Leon đã đến một nơi như thế này, thêm với việc không thể sử dụng thánh thuật, anh ấy sẽ gặp nguy hiểm mất.
“Leon! Em đến cứu anh ngay bây giờ đây!”
Tôi giật mạnh chiếc mũ giáp ra.
(Hả…?)
Bên trong bộ giáp là một khoảng không trống rỗng, chẳng có lấy một bóng người nào. Tôi nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng những kẻ xâm nhập đâu. Chẳng lẽ nào một thánh nữ như tôi đã mắc lừa rồi sao?
Tôi định ra lệnh cho Lilith tìm kiếm bọn chúng, nhưng bỗng thấy cô ấy đang ở thế bất lợi, bị vô số thây ma áp đảo trong trận chiến. Không còn cách nào khác, tôi kích hoạt thánh thuật đã niệm trước đó. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng nổ lớn vang lên, tầm nhìn bị bụi mù che kín, và những tiếng gào thét chói tai của lũ thây ma vang vọng khắp căn hầm của người chết.


2 Bình luận