• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 2 (WN) [Hoàn thành]

Chương 36: Hai con đường giao nhau - Phần 2 (Góc nhìn của Cecil)

2 Bình luận - Độ dài: 1,661 từ - Cập nhật:

Leon vẫn còn sống và anh ấy nói rằng muốn gặp tôi, chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến để khiến con tim tôi ngập tràn hạnh phúc. Tôi muốn nhanh chóng hoàn thành công việc để sớm được biết địa điểm và thời gian hẹn gặp với Leon. Lòng tôi chưa từng rạo rực như thế này kể từ khi anh ấy biến mất. Cảm thấy rất phiền phức khi phải đưa ra mệnh lệnh, tôi quyết định tự mình nhanh chóng tóm gọn những kẻ xâm nhập kia, chỉ dẫn theo cận vệ Lilith và lập tức tiến xuống tầng hầm.

"Hôm nay trông ngài vui vẻ đến lạ đấy." Nữ hiệp sĩ Lilith, cận vệ của tôi, nói với vẻ mặt ngạc nhiên. "Đoàn trưởng đang ngân nga một điệu nhạc ư?"

Chắc hẳn vì mải nghĩ về Leon mà biểu cảm của tôi đã lộ ra ngoài mất rồi, tôi vội vàng nghiêm nghị trở lại. "Chỉ là ta đang nghĩ đến mấy kẻ ngu ngốc dám cả gan xâm nhập vào tầng hầm của lâu đài đá thôi, đúng là chuột sa vào bẫy mà!"

"Quả đúng là vậy! Hơn nữa, chắc chắn những tên xâm nhập kia chẳng thể ngờ rằng chính đoàn trưởng thánh Hiệp sĩ Cecil lại đích thân ra tay xử lý đâu nhỉ!"

"Thỉnh thoảng quay về với công việc tuần tra như những ngày đầu cũng không tệ phải không?"

Tôi thì thầm thánh ngôn, khiến từng ngóc ngách của cả tầng hầm sáng rực lên bởi ánh sáng, xua tan đi mọi bóng tối.Tốt! Tầm nhìn đã trở nên rõ ràng. Không chỉ soi tỏ xung quanh, ánh sáng này còn giúp tôi dễ dàng phát hiện ra những kẻ sử dụng kỹ năng ẩn nấp.

"Thánh thuật của đoàn trưởng quả thực là kỳ tích của thần linh." Lilith cảm thán. "Xua tan đi màn đêm trong một không gian rộng lớn thế này, thậm chí đến cả những cái bóng cũng biến mất , thật là đi ngược lại quy luật của tự nhiên mà."

"Lilith, dù có tâng bốc đến thế nào đi chăng nữa thì lương của cô cũng không tăng đâu."

"Không phải tâng bốc đâu! Tôi chỉ đang chân thành bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình thôi.”

Tôi biết Lilith không phải là loại người thích nịnh hót, chính vì vậy mà tôi đã chọn cô ấy làm cận vệ thân cận nhất của mình. Kể từ khi Leon không còn ở đây nữa, có thể nói cô ấy là hiệp sĩ duy nhất mà tôi có thể toàn tâm toàn ý đặt lòng tin cậy.

"Lilith, đi thôi. Hãy tóm gọn bọn khốn vô phép kia một cách gọn gàng nào!"

"Đoàn trưởng, hôm nay tâm trạng của ngài đúng là lạ thật đấy. Nếu có chuyện gì vui thì có thể kể riêng cho tôi biết có được không?”

Sau đó, Lilith liên tục dò hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng dĩ nhiên tôi không nhắc gì đến Leon cả, nếu để cô ấy biết rằng trong lúc làm nhiệm vụ mà đầu óc lại tràn ngập hình ảnh người bạn thuở nhỏ, không biết Lilith sẽ trêu chọc tôi đến thế nào nữa. Chúng tôi thuận lợi di chuyển từ tầng hầm thứ nhất xuống tầng hầm thứ hai mà không gặp sự cố gì, nhưng hiện tại vẫn chưa phát hiện dấu vết của kẻ xâm nhập. Tôi hỏi một hiệp sĩ mặc giáp đang tình cờ đi ngang qua về tình hình hiện tại, anh ta đáp: "Chúng tôi đã tăng cường hiệp sĩ, nhưng vẫn chưa phát hiện được ai cả."

“Thế à? Các anh cũng không được lơi là cảnh giác đấy nhé.”

“Đã rõ, thưa Cecil-sama.”

Khi hiệp sĩ đó định rời đi, tôi đột nhiên gọi anh ta lại. 

"Đợi đã."

Chiếc mũ giáp sắt nặng nề quay về phía tôi. 

"Có chuyện gì vậy, Cecil-sama?"

"Chỉ để chắc chắn thôi, anh có thể tháo mũ giáp ra được không? Không phải ta nghi ngờ gì anh đâu, chỉ là để đề phòng thôi."

Dù chỉ là linh cảm của tôi thôi, nhưng không loại trừ có khả năng kẻ xâm nhập đã cướp lấy áo giáp của một hiệp sĩ. Hiệp sĩ trước mặt tôi tháo chiếc mũ giáp nặng nề ra – không có gì bất thường, gương mặt hiện ra thuộc về một hiệp sĩ dưới quyền của Nadale. Tuy nhiên, một nghi vấn chợt lóe lên trong đầu tôi.

"Anh là hiệp sĩ thuộc đội đặc nhiệm do Nadale quản lý, đúng không? Tại sao anh lại ở dưới tầng hầm? Phó đoàn trưởng cho gọi anh đến đây à?"

"Vâng."

"Nếu không phiền, anh có thể cho ta biết mình đã nhận được mệnh lệnh gì không?"

Vị hiệp sĩ trả lời với vẻ mặt vô cảm.

“Xin đoàn trưởng hãy hỏi trực tiếp Nadale-sama, tôi đã được lệnh tuyệt đối không được phép tiết lộ thông tin.”

"Vậy à…"

Tay hiệp sĩ cúi chào một cách quá mức cung kính rồi rời đi. Trước khi tôi kịp mở miệng, Lilith đã lên tiếng.

“Cái quái gì vậy? Đoàn trưởng rõ ràng có chức vị cao hơn rất nhiều đoàn phó Nadale, vậy mà hắn ta dám có thái độ như thế à?”

"Không sao đâu, bởi vì ta là thánh nữ nên mới được làm đoàn trưởng thôi, còn người hiệp sĩ kia lớn tuổi hơn và cũng dày dạn kinh nghiệm hơn nhiều."

"Tuổi tác hay kinh nghiệm chẳng liên quan gì sất! Chỉ riêng số lượng những kẻ dị giáo mà đoàn trưởng đã bắt giữ cũng đủ để được xem là một kỳ tích trong lịch sử rồi."

"Được rồi, than vãn cũng chẳng ích gì đâu. Chúng ta chỉ cần hoàn thành tốt công việc trước mắt thôi, rồi bọn họ sẽ tự hiểu ai mới là người đứng đầu.”

Xuống đến tầng hầm thứ ba, căn hầm của người chết, một luồng khí lạnh lẽo đặc trưng bao trùm lấy cơ thể tôi. Từ trước đến nay, cứ mỗi lần đến đây là tôi luôn cảm thấy khó chịu. Tôi không biết tại sao nơi này lại được gọi là căn hầm của người chết, nhưng cảm giác lạnh lẽo như thể linh hồn của người chết đang lẩn khuất nơi đây khiến tôi rùng mình. Và rồi, tôi không khỏi bị ám ảnh bởi ý nghĩ này: Những linh hồn lẩn khuất ở đây là của những dị giáo đồ mà tôi đã đưa ra xét xử. Tất cả họ đều ôm mối hận sâu sắc với tôi. Và họ đang chờ đợi, từng giây từng phút, cơ hội để trả thù.

Dĩ nhiên, tất cả chỉ là tưởng tượng mà thôi, nhưng lần nào ở đây tôi cũng không thể thoát khỏi cảm giác bất an đó. Chợt nhận ra bước chân của mình đang vô thức trở nên nhanh hơn. Phía trước chỉ còn thánh tích, tôi nóng lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ rồi nhanh chóng thoát ra khỏi căn hầm của người chết này.

Trước cánh cửa mở ra căn phòng thánh tích, tôi thấy hai hiệp sĩ mặc giáp toàn thân. Có vẻ như họ vẫn chưa bắt được những kẻ xâm nhập.

"Có thông tin về những kẻ xâm nhập đã xuống đến đây, tình hình hiện tại thế nào, báo cáo đi!"

“Cecil-sama, chuyện có kẻ xâm nhập có vẻ chỉ là do các cảm biến ma thuật đã nhận diện sai mà thôi.”

“Nhận nhầm ư?”

"Vâng, chúng tôi đã khám xét kỹ lưỡng cả tầng hầm này, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào cả."

Thỉnh thoảng, những cảm biến ma thuật cũ kỹ vẫn nhầm lẫn chuột hay thứ gì đó với những kẻ xâm nhập. Thật ra, tôi muốn xin ngân sách để thay mới tất cả những cảm biến này, nhưng việc này cần sự phê duyệt của hoàng tử Raymond. Gần đây, hoàng tử thường lẫn lộn chuyện công tư, liên tục đưa ra những yêu cầu hèn h, nếu đề cập đến ngân sách này, không biết anh ta sẽ đưa ra điều kiện gì nữa, nên tạm thời chỉ có thể duy trì tình trạng này thôi.

"Vậy thì các anh cũng không được mất cảnh giác, đề phòng mọi trường hợp bất ngờ!”

Nhiệm vụ đã hoàn thành, giờ thì tôi có thể toàn tâm toàn ý nghĩ về Leon rồi. Khi đang chuẩn bị rời đi, Lilith bỗng thì thầm vào tai tôi.

"Bộ áo giáp của người hiệp sĩ kia, kích cỡ trông rõ ràng là không đúng, có phải không?"

Kích cỡ ư? Tôi nhìn về phía người hiệp sĩ mà Lilith đang ám chỉ. Đúng như cô ấy nói, bộ giáp đó quá rộng, cứ như thể có một cô gái nhỏ nhắn đang khoác lên mình bộ giáp cồng kềnh dành cho đàn ông vậy.

"Này, hai người, để cho chắc chắn, hãy tháo mũ giáp ra. Ta không nghĩ rằng thánh hiệp sĩ lại để kẻ xâm nhập cướp đi áo giáp, nhưng cẩn thận thì vẫn hơn."

Chuyện quái gì thế kia? Ngay khi tôi vừa dứt lời, hai người hiệp sĩ đứng sững lại, đưa mắt nhìn nhau.

Họ đang do dự cái gì kia chứ? Chẳng lẽ thật sự có chuyện thánh hiệp sĩ bị cướp áo giáp ư? Lilith đứng cạnh tôi, tay nắm chặt chuôi kiếm, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng. Tôi cũng lập tức chuyển tư thế, sẵn sàng chiến đấu.

"Hai người, mau tháo mũ giáp ra! Hay là có lý do gì khiến các người không thể tháo? Nếu bất tuân lệnh, ta sẽ buộc phải khiến các người lộ diện bằng vũ lực."

Nói rồi, tôi liền rút kiếm ra khỏi vỏ.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Đòi chém chồng ư
Xem thêm