• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 38

4 Bình luận - Độ dài: 2,482 từ - Cập nhật:

Tôi dậy từ sáng sớm và chuẩn bị đến trường. Dù đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, nỗi bất an vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Đôi tay tôi vẫn hơi run.

Tôi mở cửa sổ, phóng tầm mắt ra thành phố đang dần thức giấc và châm một điếu thuốc thảo dược mà tôi đã mua từ Leonor vào thứ Sáu tuần trước.

Không sao... Sáng mai, mình sẽ lại được chiêm ngưỡng khung cảnh này thôi.

Hít khói một hơi thật sâu, trái tim đang run rẩy trong tôi cũng dần ổn định lại. Đến khi hút xong, tay tôi cũng đã ngừng run. Tôi dập tắt điếu thuốc, hít thêm một hơi thật dài rồi bước ra khỏi nhà, hướng đến trường.

***

Khi tôi bước vào lớp, lớp trưởng đã có mặt như thường lệ.

“Cuối tuần của cậu ổn chứ?”

Cô ấy chào tôi với giọng điệu có vẻ thân thiện hơn mọi khi một chút. Tôi gật đầu.

Tôi tưởng rằng chúng tôi sẽ cùng nhau vệ sinh lớp như mọi khi, nhưng có lẽ vì đã tham gia hoạt động câu lạc bộ cùng nhau vào thứ Sáu, lớp trưởng trông như có điều muốn nói thêm.

Cô ấy hơi đỏ mặt rồi lên tiếng.

“Ờm, lần tới khi tụi mình sinh hoạt câu lạc bộ…”

Giọng cô ấy ngập ngừng, không giống với vẻ quyết đoán thường thấy.

Sau một hồi lấy hết dũng khí, cuối cùng lớp trưởng cũng cất giọng lớn hơn một chút:

“Cậu… thử món tớ làm nhé!?”

Tại sao cô ấy lại hỏi rụt rè đến vậy chỉ vì muốn nấu ăn cho tôi? Thật khó hiểu.

Tôi liếc nhìn lớp trưởng—người đang nhắm tịt mắt lại như thể sợ nghe câu trả lời—và hỏi:

“Cậu định làm món gì?”

“Ơ? S... Sô cô la?”

Cô ấy lắp bắp, rõ ràng là chưa nghĩ kỹ. Chắc hẳn cô ấy thích socola đến mức thốt ra mà không suy nghĩ gì.

Vậy là lớp trưởng định nấu cho bọn tôi ăn trong buổi sinh hoạt tuần này sao? Trong nguyên tác, chuyện này không thể nào xảy ra.

Nếu chuyện đó có thể xảy ra… thì đó chính là điều tôi thầm mong muốn.

Mang theo một chút mong đợi và hy vọng, tôi đáp:

“Tớ sẽ mong chờ tay nghề của cậu.”

“…Ừm!”

Lớp trưởng nở nụ cười rạng rỡ, trông rất vui.

Khi buổi vệ sinh kết thúc, các học sinh dần lấp đầy lớp học, ai nấy đều trở về chỗ ngồi. Càng lúc lớp càng đông, kim giờ trên chiếc đồng hồ cũng càng tiến gần đến con số 8.

Âm thanh tích tắc của kim giây vang lên như tiếng sấm rền trong tai tôi.

Tôi tưởng mình đã bình tĩnh rồi, nhưng tay tôi lại bắt đầu run.

Chỉ còn chưa đầy một phút nữa là đến giờ sinh hoạt đầu buổi—tôi chăm chăm nhìn vào đồng hồ, cảm giác như đang nhìn vào bộ đếm giờ của một quả bom.

Kim giây dịch chuyển.

7:59:58

59 giây.

Và đúng lúc kim giây chạm đến số 12, đánh dấu 8 giờ sáng, một tiếng còi báo động vang lên khắp thành phố.

“Cái... cái gì thế?!”

“Giật cả mình! Âm thanh gì vậy?”

“Có chuyện gì xảy ra bên ngoài à?”

Cả lớp học nhốn nháo vì bối rối. Học sinh đứng dậy, túa ra bên cửa sổ để nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.

Cũng phải thôi. Theo như nguyên tác, đã hàng chục năm rồi mới có tiếng báo động vang lên bên trong kết giới bảo vệ.

Tôi đan đôi tay đang run rẩy lại, cố gắng điều hòa hơi thở để trấn tĩnh.

Một lúc sau, tiếng báo động tắt, thay vào đó là giọng phát thanh vang lên.

[Thông báo đến toàn thể cư dân: Cảnh báo quái vật cấp độ 2 đã được ban hành trên toàn thành phố. Đề nghị mọi công dân nhanh chóng và trật tự di chuyển đến khu trú ẩn gần nhất. Nhắc lại, cảnh báo quái vật cấp độ 2—]

Ngay sau đó, tiếng bước chân vội vã vang lên từ ngoài hành lang, dồn dập tiến về phía cửa lớp.

Cô Eve lao vào lớp, gương mặt nghiêm trọng.

Đối mặt với những học sinh đang xôn xao, cô lên tiếng giải thích bằng giọng nghiêm nghị:

“Có tình huống khẩn cấp. Một đàn quái vật lớn đã được phát hiện ở biên giới phía tây. Khu vực phía tây là nơi tập trung đất nông nghiệp nên chúng ta không thể để mất nó được. Một mệnh lệnh tổng động viên đã được ban hành, bao gồm cả học sinh Học viện. Bình thường, học sinh năm nhất sẽ không bị điều động, nhưng lần này là trường hợp đặc biệt. Dựa theo đánh giá của giáo viên, chúng tôi sẽ lựa chọn những học sinh có thể tham gia bảo vệ. Giờ cô sẽ thông báo danh sách những người sẽ ở lại trường.”

Lãnh thổ bên ngoài kết giới—nơi đã được lắp thiết bị áp chế và thanh lọc ma khí—là vùng đất mà con người từng bước giành lại được. Khu vực tiếp giáp với phần đất chưa được khai hoang gọi là “khu biên giới”.

Tại biên giới phía tây, một trận chiến phòng thủ quy mô lớn sắp diễn ra. Các anh hùng từ khắp nơi trong kết giới và các khu vực khác sẽ được điều động đến để chống lại bầy quái vật khổng lồ, nhằm bảo vệ vùng đất đã được thu hồi.

Trong nguyên tác, học sinh năm nhất cũng bị điều đi, nhưng họ được phân công đến những khu vực tương đối an toàn. Nhóm của Yoon Si-woo và nhóm của Sylvia ở lớp A bị tách ra và cử đến những nơi khác nhau.

Tuy nhiên, nhóm của Yoon Si-woo đã phải đối mặt với số lượng quái vật vượt mức dự báo, buộc họ phải chiến đấu kịch liệt. May mắn thay, nhờ vào chiến công xuất sắc của Yoon Si-woo, nhóm của cậu ta đã trở về mà không có thương vong. Trong khi đó, nhóm của Sylvia hầu như không cần phải giao tranh và cũng trở về an toàn.

Nếu tôi có thể theo sát Sylvia, có lẽ tôi cũng sẽ sống sót qua ngày hôm nay.

Đó là lý do tôi đã nỗ lực luyện tập đến vậy. Không do dự làm mấy trò điên cuồng như giơ tay đỡ kiếm thật, hạ sát quái vật hay goblin bất chấp độ khó nhằn đến đâu.

Nỗi sợ chết khiến mọi thứ khác đều trở nên không đáng sợ bằng.

“Trước tiên, 17 học sinh bị điểm 0 trong ngày học đầu tiên sẽ ở lại trường để hỗ trợ công tác sơ tán dân thường. Lý do thì chắc không cần phải giải thích, đúng không?”

Trong nhóm học sinh bị điểm 0, có lẫn lộn cảm xúc giữa oán trách và nhẹ nhõm.

Tất cả các thành viên trong nhóm của tôi—ngoại trừ lớp trưởng—đều nằm trong danh sách đó.

Không ai biết thứ gì đang chờ đợi họ, nên phản ứng như vậy là điều dễ hiểu.

“Daniel, Andre, và Mei—ba em đủ năng lực, nhưng vẫn sẽ phải ở lại trường. Nếu có quái vật đột nhập từ bên ngoài, ba em có thể ứng phó với chúng mà không gặp nguy hiểm.”

Tên những người cô gọi là nam sinh dùng thương, nam sinh dùng khiên, và lớp trưởng.

Từ trước đến nay, tôi vẫn luôn cố tránh gọi tên họ.

Tôi né tránh việc gọi tên, bởi họ là những người sẽ ở lại trường. Nếu gọi tên họ, tôi sợ mình sẽ trở nên thân thiết và gắn bó với họ.

Những người ở lại trường hôm nay—tất cả sẽ chết hết.

“Evande.”

Tiếp đến, cô Eve gọi tên tôi. Ánh mắt cô nhìn tôi đầy ẩn ý khi hỏi:

“Em muốn làm gì?”

Trái với dự đoán của tôi, cô ấy lại cho tôi quyền lựa chọn. Dù màn thể hiện của tôi trong buổi huấn luyện trước chưa thật sự hoàn hảo, nhưng cô Eve đang ám chỉ rằng năng lực của tôi là đủ.

Tôi chỉ biết một ít Taekwondo, và siêu năng lực duy nhất là phát ra lửa từ tay chân. Dẫu vậy, tôi—Scarlet Evande—vẫn được xem là khá mạnh so với mặt bằng học sinh hiện giờ.

Một sợi dây cứu sinh bất ngờ được đưa ra trước mắt tôi. Nếu tôi chọn đi với Sylvia, tôi có thể sống sót. Dù sao thì cánh cửa phòng thể chất cũng sẽ bảo vệ tất cả mọi người, nên...

Đó có lẽ là lựa chọn an toàn nhất dành cho tôi.

Tôi do dự trong giây lát.

‘Đừng làm điều gì khiến em phải hối hận sau này.’

Nhớ lại lời thầy dạy lịch sử từng nói, tôi cẩn thận đẩy sợi dây cứu sinh ấy ra xa.

“Em sẽ ở lại.”

Cô Eve gật đầu trước câu trả lời của tôi.

“Được rồi. Khi em đóng cánh cửa phòng thể chất, giáo viên sẽ nhận được tín hiệu. Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy đóng cửa và cố thủ bên trong. Sau đó sẽ có người đến ứng cứu.”

Tôi gật đầu.

Dù không muốn nghĩ đến điều đó, nhưng nếu tôi theo Sylvia và bất kỳ tai nạn hi hữu nào xảy ra, dẫn đến cái chết của mọi người, thì suốt đời tôi sẽ không thể tha thứ cho bản thân và hối hận vì đã không chọn ở lại.

Cánh cửa kiên cố trông như có thể chống đỡ mọi đòn tấn công của quái vật hiện lên trong tâm trí tôi.

Nếu chính tôi còn không tin vào kết quả từ những hành động của mình—thì còn ai sẽ tin?

Chắc chắn nỗ lực cứu người của tôi không phải vô ích.

Thay vì chọn lối thoát dễ dàng nhất, tôi chọn con đường mà bản thân đã dốc sức tạo dựng.

***

Sau khi cô Eve rời đi cùng nhóm học sinh, chúng tôi bắt đầu hỗ trợ người dân lân cận sơ tán đến nhà thể chất.

Phép thuật của kết giới có thể ngăn ma khí xâm nhập, nhưng không hoàn toàn chặn được quái vật băng qua. Vì kết giới chặn ma khí nên khi ma vật cố vượt qua, chúng sẽ yếu đi rõ rệt—nhưng vẫn nguy hiểm đối với thường dân.

Thông thường, các anh hùng được bố trí ở khu vực gần kết giới sẽ xử lý những con quái vật này, nhưng hiện tại phần lớn anh hùng đã bị điều động đi nơi khác.

Vì vậy, các nơi trú ẩn được thiết lập để tập trung bảo vệ nhiều dân thường nhất có thể, với lực lượng anh hùng tối thiểu nhằm giảm thiểu thiệt hại nếu quái vật lọt qua kết giới.

Với số học sinh còn lại và một vài giáo viên không chuyên thực tiễn, chúng tôi hoàn toàn có thể đối phó với những con quái vật đã suy yếu. Trên thực tế, đây là lực lượng quá mức thừa thãi chỉ để bảo vệ một nơi trú ẩn.

Thông thường là vậy.

Nhưng điều gì đã xảy ra trong nguyên tác khiến tất cả mọi người đều chết?

Có phải vì một con ma vật khổng lồ? Hay số lượng quái vật vượt ngoài khả năng kiểm soát?

Dù lý do là gì, thủ phạm chắc chắn vẫn là quái vật.

Sau đại họa, phòng thể chất được mô tả là “một biển máu ngập tràn.” Nếu đấy là tấn công khủng bố thì hẳn phải có thi thể. Việc không tìm thấy xác chứng tỏ đó là quái vật.

Quái vật ăn mọi thứ chúng thấy—dù còn sống hay đã chết. Dạ dày của chúng không có đáy, và chúng mạnh lên sau mỗi lần ăn.

Thời gian trôi qua.

Có vẻ như cư dân khu vực lân cận đã gần sơ tán xong.

Các học sinh khác bắt đầu thở phào nhẹ nhõm, nhưng tôi thì vẫn bồn chồn.

Tôi không biết khi nào và ở đâu quái vật sẽ xuất hiện.

Tôi muốn đóng cửa ngay lập tức, nhưng cũng không thể hành động tùy tiện.

Nếu lên sân thượng, tôi có thể sẽ thấy được quái vật từ xa khi chúng đang tiến đến.

Dù là số lượng nhiều hay có con đặc biệt mạnh, nếu đủ xa, tôi có thể phát hiện mối nguy hiểm từ trước.

Nếu quái vật đến quá nhanh, việc cố định ở trong phòng thể chất có thể khiến chúng tôi không kịp phản ứng để đóng cửa. Nếu phát hiện trước từ xa, tôi sẽ có thời gian cảnh báo họ.

Tôi thuyết phục lớp trưởng, nam sinh dùng thương và nam sinh dùng khiên đi cùng tôi lên sân thượng.

Họ bật cười trước sự lo lắng của tôi, nhưng vẫn đồng ý đi theo.

Một cô gái với năng lực ngoại cảm—người từng trong nhóm thứ ba và rất ghét côn trùng—cũng nhập hội, có lẽ vì chán.

Từ sân thượng, tôi dõi mắt về phía cổng chính, còn lớp trưởng và ba người kia thì chia nhau quan sát các hướng khác.

Thật ra, chuyện này không cần đến tận năm người. Nhưng không sao cả.

Chúng tôi bắt đầu quan sát thành phố yên tĩnh từ trên cao.

Một tiếng trôi qua.

Tôi bắt đầu tự hỏi liệu mọi chuyện có yên ổn thật không.

Ngay lúc đó, tôi thấy một bóng người từ đằng xa đang tiến về phía học viện.

Chẳng lẽ có người vẫn chưa sơ tán?

Tập trung nhìn kỹ, tôi nhận ra đó là một cô gái tóc tím sẫm—người từng trò chuyện với tôi.

Cô gái siêu năng ngoại cảm, lúc ấy đang vừa đi loanh quanh vừa tán gẫu, cũng nhìn thấy và reo lên:

“Có người chưa sơ tán kìa! Để mình gọi họ vào nhanh!”

Cô đưa hai tay lên miệng tạo hình chiếc loa và hét lớn.

Tôi còn đang thắc mắc cô ấy định làm gì thì người con gái đứng trước cổng chính dừng lại, ngoảnh đầu nhìn về phía chúng tôi.

Có vẻ cô bạn ngoại cảm đã dùng năng lực của mình để khuếch đại âm thanh.

Không hiểu sao, tôi lại có cảm giác như ánh mắt của cô gái ấy giao nhau với tôi.

Cô ta lấy từ trong túi ra một quả cầu lớn, đen bóng.

Rồi… cô nở một nụ cười—méo mó như pho mát chảy.

[■■■■■■■■—!!!!!!!!!]

Một tiếng gầm ghê rợn chợt vang vọng khắp nơi.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

càng ngày càng dark
Xem thêm
Sắp tới rùi~~
Xem thêm