• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 37

7 Bình luận - Độ dài: 3,565 từ - Cập nhật:

Sáng thứ Năm, lớp trưởng đi quanh lớp, hỏi từng bạn một rằng họ đã tham gia câu lạc bộ nào chưa.

Ngạc nhiên thay, ngay cả ở Học viện Aegis, các hoạt động câu lạc bộ khá là phong phú. Suy cho cùng, nơi này vẫn là một ngôi trường.

Ngoài Câu lạc bộ Nấu ăn mà tôi đã gia nhập, còn có nhiều câu lạc bộ kỳ lạ khác như Câu lạc bộ Nghiên cứu Quái vật hay Câu lạc bộ Nghiên cứu Lịch sử. Điều này khiến tôi khá ngạc nhiên, vì trong nguyên tác chưa từng nhắc gì đến hoạt động câu lạc bộ cả.

Mô típ học viện thường thế cả: khi cốt truyện bắt đầu phát triển, bối cảnh học đường dần trở nên mờ nhạt.

Trong [Thánh Kiếm Học Viện], giai đoạn ấy đến khá sớm.

Khi cốt truyện tiến triển, các nhân vật đã không còn ở trong tình huống có thể thong thả tận hưởng các hoạt động như câu lạc bộ nữa.

Lớp trưởng, sau khi tiến đến gần chỗ tôi ngồi, đã hỏi Yoon Si-woo và Sylvia—hai người ngồi phía trước tôi—rằng họ có tham gia câu lạc bộ nào không, và cả hai đều lắc đầu.

Xem ra họ chưa tham gia câu lạc bộ nào.

Vì việc gia nhập câu lạc bộ không bắt buộc nên cũng có khá nhiều học sinh quyết định không tham gia.

Thật lòng mà nói, miễn cưỡng tham gia mấy cái này thì được ích gì?

“Scarlet, cậu có tham gia câu lạc bộ nào không?”

Tôi gật đầu trước câu hỏi của lớp trưởng.

Cả lớp trưởng, lẫn Yoon Si-woo và Sylvia—hai người đang liếc nhìn tôi—đều tỏ ra sốc trước phản hồi của tôi.

Chuyện tôi tham gia câu lạc bộ có gì lạ à?

“Câu lạc bộ nào vậy?”

“Câu lạc bộ nấu ăn.”

“Câu lạc bộ nấu ăn… Tớ hiểu rồi.”

Nghe tôi trả lời xong, lớp trưởng trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát, rồi ghi gì đó lên tờ giấy đang cầm, khẽ gật đầu và tiếp tục hỏi các bạn khác.

“Scarlet, cậu tham gia Câu lạc bộ Nấu ăn à?”

“…Tạm thời là vậy.”

Sau khi lớp trưởng rời đi, Sylvia quay sang hỏi tôi.

Khi tôi trả lời, Sylvia gật đầu sau một hồi suy nghĩ.

“Ừ ha, hôm trước cậu có nói mấy chiếc bánh macarons đó là do cậu tự làm… Haa, tiếc thật đấy… Tớ không thể tham gia cùng cậu được, do bận bịu với nghĩa vụ gia tộc…”

Thấy Sylvia để lộ vẻ tiếc nuối khiến tim tôi nhói lên.

Tôi cũng đau lòng lắm chứ, nhưng khi thấy đôi tai cô ấy vểnh nhẹ lên, tôi vẫn lôi gói bánh macarons mình làm trong cặp ra.

Sylvia nhận lấy những chiếc bánh tôi đưa, trên gương mặt mang theo chút áy náy.

“Cảm ơn cậu… Lúc nào tớ cũng chỉ nhận từ cậu thôi, thật ngại quá… Tớ ước gì mình có thể làm gì đó để đáp lại…”

“K-Không cần đâu. Tớ cho Sylvia vì tớ muốn thôi mà…”

Tôi vội vàng lắc đầu, từ chối dứt khoát.

Chỉ cần cô ấy tiếp tục làm bạn với người như tôi là đã đủ rồi.

Mà nghĩ tới việc đòi ‘phí tình bạn’ từ Sylvia là thế nào nhỉ?

Một thế giới tình bạn đảo ngược à?

Đang mải nghĩ linh tinh, tôi chợt cảm nhận được ánh nhìn của Yoon Si-woo.

Không hiểu sao ánh mắt cậu ta lại mang chút thương hại, khiến tôi khó chịu, nên tôi trừng mắt lườm lại.

Kết quả là cậu ta giật mình, vội cụp mắt xuống.

***

Sau giờ học, phần lớn học sinh đã rời khỏi trường, chỉ còn lại những người tham gia câu lạc bộ.

Tôi ngồi ngẩn ngơ tại khoảng sân trống cạnh phòng thể chất—nơi lớp chúng tôi từng đấu tập—lặng lẽ quan sát công trình đang thi công.

Bằng năng lực siêu nhiên hay ma pháp nào đó, những vật liệu xây dựng đang lơ lửng trên không, từng mảnh ghép dần khớp vào nhau, tạo nên hình hài hoàn chỉnh.

Thứ đang được dựng lên bên ngoài phòng thể chất trông không giống một cánh cửa, mà giống một bức tường hơn.

Nó không có vẻ gì là sẽ được mở ra theo kiểu đẩy hay kéo, mà trông như một tấm cửa chớp có thể được kéo lên hoặc hạ xuống.

Dù thế nào đi nữa, trông nó vẫn cực kỳ chắc chắn.

Mặc dù công trình chỉ mới bắt đầu từ hôm qua, tiến độ đã rất khả quan.

Xem chừng đến thứ Hai là kịp, nhưng tôi vẫn muốn xác nhận cho chắc, nên tiến lại gần người có vẻ là giám sát công trình để hỏi.

Dù câu hỏi của tôi có thể hơi đường đột, nhưng người đàn ông trông như giám sát viên ấy vẫn mỉm cười, quả quyết rằng chậm nhất là ngày mai sẽ hoàn thành.

Làm học sinh ở học viện đúng là có lợi trong những lúc như thế này.

Trong thế giới này, anh hùng được xem như binh sĩ, nên người ta thường không nặng lời với những ai dám đặt mạng sống của mình ra để bảo vệ người khác.

Ở một đất nước kỳ lạ, nơi đa số nam giới buộc phải thực hiện nghĩa vụ quân sự vài năm vì một lý do nào đó, vẫn có những ngoại lệ, nhưng phần lớn đều là như thế.

Tôi đứng lặng im nhìn công trình một lúc sau khi được giải thích, thì người giám sát—có lẽ vì chán—bắt đầu lẩm bẩm một mình.

Ông ta càm ràm về việc bên trên đột ngột thay đổi kế hoạch, khiến ông phải xin lỗi bên đối tác, làm tôi chợt nhớ tới cấp trên cũ khi còn đi làm.

Xem ra, làm quản lý tầm trung ở đâu cũng là nghề khổ sở như nhau.

Nhớ lại quá khứ, tôi buột miệng nói vài câu động viên, và điều đó khiến ông ta rất vui—ánh mắt ông ta nhìn tôi đầy thiện cảm.

Sau khi trò chuyện vài câu, tôi rời đi với lời nhắn: “Làm cho chắc chắn nhé.”

Ông ấy bật cười khanh khách trước câu nói ấy và cam đoan rằng bọn quái vật không thể nào làm trầy nổi nó đâu.

Lời khẳng định đó giúp tôi phần nào an tâm hơn.

Tôi trở về nhà, chuẩn bị kết thúc một ngày, rồi nằm xuống nghỉ ngơi.

Nhắm mắt lại, tôi nghĩ về những người mình đã gặp kể từ khi đến thế giới này.

Trong nguyên tác, họ chỉ là những công dân quần chúng loại B, thậm chí còn không có tên.

Nhưng khi thực sự đối mặt với họ, tôi nhận ra—họ không phải những con người có thể được mô tả chỉ bằng vài chữ cái.

Từng người trong số họ đều là những con người bình thường nhưng cũng độc nhất vô nhị.

Không phải vật hi sinh vô danh chỉ để phục vụ cho sự phát triển của cốt truyện.

Thế nhưng, tất cả những gì tôi có thể làm cho họ, chỉ là lắp một cánh cửa.

Bởi rốt cuộc, tôi cũng chỉ là một nhân vật quần chúng khác—không phải nhân vật chính.

Tôi không hề biết kết cục sẽ ra sao nếu hành động của mình thực sự làm thay đổi tương lai.

Nỗi lo lắng khiến tay tôi bắt đầu run lẩy bẩy.

Không thể chịu nổi cảm giác bất lực đang tràn ngập, tôi đan hai bàn tay lại với nhau.

Và rồi, tôi thì thầm một lời nguyện cầu nhỏ trong lòng.

Làm ơn... hãy để chúng tôi vượt qua ngày thứ Hai một cách bình an…

Là một con người bình thường chẳng có gì đặc biệt, tôi chỉ còn biết cầu nguyện với một vị thần có lẽ không hề tồn tại.

***

Vào thứ Sáu, sau bữa trưa và một chút nghỉ ngơi, tôi phát hiện có một tin nhắn mới trên điện thoại.

[Chúc mừng gia nhập Câu lạc bộ Nấu ăn! Hôm nay chị sẽ làm một món thật ngon, mọi người hãy đến nhà ăn sau giờ học nhé!]

Đó là tin nhắn từ Leonor.

Cô ấy từng nhắc rằng mỗi thứ Sáu đều sẽ nấu ăn trong bếp của trường.

Không có lý do gì để từ chối, nên tôi nhắn lại rằng mình sẽ đến.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này tôi được ăn tối bằng thứ gì đó không phải giá đỗ.

Chú thích thêm: Bánh macarons bị chia thành 20 phần trước đó không tính là bữa ăn chính.

Cái đó không đáng làm bữa ăn đâu… thật đấy…

Ăn giá mãi rồi cũng ngán, nên thỉnh thoảng được đổi khẩu vị một chút cũng tốt.

Nếu ví giá đỗ như người yêu lâu năm thì bữa tối hôm nay chẳng khác nào một cuộc tình chớp nhoáng.

Nếu đám giá đỗ trong tủ lạnh—những bó giá được mua bằng số tiền từ một người đàn ông mờ ám—biết chuyện, chắc chúng sẽ buồn lắm, rồi hỏi tôi kiểu: “Sao em có thể phản bội tụi anh như vậy?”

Nhưng miễn là tụi nó không biết thì đâu có sao, đúng không?

Chỉ nghĩ đến món ăn có thể lấp đầy bên trong mình theo cách mà giá đỗ chưa bao giờ làm được, tôi đã thấy rạo rực cả người.[note72833]

Mau hết giờ học đi nào, mau lên!

Ngay khi lớp học kết thúc, tôi lao đến nhà ăn với trái tim đập rộn ràng.

Khi đến nơi, tôi thấy Leonor đang mỉm cười vẫy tay chào từ xa.

Tôi cúi đầu chào và nhìn cô ấy với ánh mắt chan chứa kỳ vọng.

Thấy ánh mắt háo hức của tôi, Leonor liền lấy ra một chùm chìa khóa và lắc lắc.

Trên móc khóa có gắn thẻ ghi “chìa khóa bếp”.

Nghe tiếng lách cách của chùm chìa, tôi cảm giác mình đã bắt đầu chảy nước miếng.

Giống như một con Evande của Pavlov chính hiệu…[note72834]

“Chờ một chút, còn một người nữa đang đến.”

Tôi là bé Evande đây, tôi không biết mấy chuyện đó đâu, chỉ muốn được ăn ngay thôi.

Dù trong lòng đang than trời vì phải đợi, nhưng vì còn người khác đến, tôi đoán chắc là một thành viên khác của câu lạc bộ nên cố kiên nhẫn đứng chờ.

Rồi tôi thấy có người bước vào nhà ăn.

Đó là lớp trưởng.

Sao cậu ấy lại ở đây?

Bất ngờ trước sự xuất hiện của người không ngờ tới, tôi nhìn theo lớp trưởng tiến lại gần và chào Leonor:

“Em là Mei lớp 1-A, mới đăng ký tham gia câu lạc bộ hôm qua. Rất mong được giúp đỡ ạ.”

“Ừm. Rất vui được gặp em. Chị nghe nói lớp em có người gia nhập hôm qua nên gọi cả hai luôn. Hai người thân nhau mà, đúng không?”

Leonor quay sang hỏi tôi và lớp trưởng có thân nhau không.

Lớp trưởng cố tỏ ra bình thản, nhưng tai vẫn vểnh lên nghe ngóng câu trả lời của tôi.

Làm sao tôi có thể nói “không” trong tình huống này chứ!

Tôi liền gật đầu lia lịa.

Ngay lập tức, khuôn mặt lớp trưởng bừng sáng.

Nhìn biểu cảm ấy, tôi cảm thấy tội nghiệp cô ấy vô cùng. Cô ấy còn xấu hổ gãi má nữa chứ.

“Được rồi, vậy thì cùng đi làm lễ chào mừng thôi. Theo chị.”

Leonor nở nụ cười có phần tinh nghịch, rồi quay người đi.

Lớp trưởng nhìn thấy vậy liền có chút lo lắng.

Dường như hôm nay là lần đầu cô ấy gặp Leonor. Với vẻ ngoài có phần “hầm hố” của Leonor, lo lắng cũng là điều dễ hiểu khi nghe cô ấy nói về “lễ chào mừng”.

Hơn nữa, theo truyền thống của các câu chuyện học viện, kiểu nhân vật lớp trưởng thường rất yếu thế trước kiểu nhân vật nổi loạn “bất trị”—đó là quy luật muôn đời rồi.

“À phải rồi, chị quên mất chưa giới thiệu. Chị là Leonor Lionelle, lớp 2-B. Tạm thời đang là chủ tịch của Câu lạc bộ Nấu ăn. Mấy thành viên khác chỉ là ‘ma’ thôi, nên chị mừng lắm khi có hai em gia nhập. Nếu có thời gian vào thứ Sáu, hãy cùng nhau nấu ăn nhé.”

Leonor như sực nhớ ra, vội giới thiệu bản thân với lớp trưởng.

Nghe thấy cái tên đó, lớp trưởng lập tức tròn mắt, nhìn lại Leonor từ đầu đến chân, rồi gật đầu như đã hiểu ra điều gì.

Có vẻ lớp trưởng đã đoán ra nguồn gốc vẻ ngoài đặc biệt của Leonor.

Giống như nhiều nhân vật nữ chính trong truyện học viện, Leonor xuất thân từ một gia đình khá nổi tiếng. Cha cô ấy là một anh hùng huyền thoại, và cô đã kế thừa ngoại hình đặc trưng từ ông.

Mái tóc vàng và làn da rám nắng là đặc điểm di truyền. Mặc dù khó mà hiểu được di truyền kiểu gì lại ra thế, nhưng nghĩ đến trong lớp có cả elf và người mắt hai màu thì… thôi, tạm bỏ qua.

Leonor dùng chìa khóa mở cửa bếp.

Bên trong là một căn bếp được trang bị đầy đủ chẳng khác nào nhà bếp trong khách sạn. Tôi tròn mắt ngạc nhiên, nhưng bất ngờ thực sự nằm trong chiếc tủ lạnh mà Leonor mở ra sau đó với nụ cười đầy tự hào.

Chiếc tủ lạnh chất đầy nguyên liệu các loại.

Khác hẳn cái tủ lạnh ở nhà tôi, thứ chỉ có nguyên liệu làm bánh macarons và giá đỗ.

Nhưng điều khiến tôi sốc nhất là lời tiếp theo Leonor nói khi nhìn vào tủ lạnh:

“Chỗ này toàn là nguyên liệu dư thừa thôi, nên cứ dùng thoải mái.”

Cô… cô ấy vừa nói gì cơ?

Tôi nhìn Leonor với đôi mắt run rẩy, và cô ấy cười:

“Có phải đáng giá cả trăm nghìn vàng không?”

Tôi gật đầu như máy.

100 bó giá đỗ… xin lỗi các cậu…

“Vì hôm nay là buổi chào mừng, chị sẽ nấu cho hai em. Có món nào muốn ăn không?”

Leonor hỏi, và tôi quay sang nhìn lớp trưởng.

Và đúng lúc tôi vừa quay đầu, cô ấy cũng quay đầu lại nhìn tôi và ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

“Ăn theo món Scarlet muốn đi.”

Chết tiệt! Tôi cũng định nói câu đó mà!

Bị chiêu “Chúng ta ăn món cậu thích nhé” của lớp trưởng đánh úp, tôi nghiêm túc nhìn vào bên trong tủ lạnh để lựa chọn món ăn.

Tôi đắm chìm trong dòng suy tưởng về câu hỏi muôn thuở “Tối nay ăn gì?”—một bài toán mà bao triết gia từ cổ chí kim vẫn chưa thể đưa ra đáp án thỏa đáng—thì ánh mắt tôi chợt bắt gặp một vật thể trắng nhợt đầy quyến rũ.

Cứ như thể bị thôi miên, tôi thì thầm gọi tên nó.

“Gà… Gà rán… ạ...”

Dường như, tôi đã tìm ra đáp án cho bài toán nan giải ấy.

Thịt thì lúc nào cũng ngon, còn gà thì không bao giờ sai.

Với tôi, đó là chân lý tuyệt đối.

Leonor, nghe xong yêu cầu, liền lấy gà từ trong tủ lạnh ra.

“Gà rán à? Nghe được đấy. Mỗi người một con nhé?”

“Bốn.”

“Em định ăn hai con một mình sao? Khó lắm đó.”

Tôi gật đầu đầy quyết tâm, đối diện với ánh nhìn hoài nghi của Leonor khi cô ấy hỏi tôi có thực sự ăn nổi bốn con không.

Bốn con gà… không, là bốn cá thể gà! Tôi hoàn toàn làm được!

Cảm nhận được ý chí kiên định của tôi, Leonor thở dài rồi lấy ra bốn con gà.

Âm thanh của gà đang rán trong dầu vang lên giòn tan như khúc nhạc thính phòng, khiến tôi bất giác nuốt nước bọt.

Gà là một món ăn đắt đỏ.

Một con gà rán của chuỗi cửa hàng thường có giá từ 16.000 đến 20.000 won.

Nhiều người thắc mắc tại sao gà lại đắt như vậy, nhưng tôi yêu món này đến mức cảm thấy nó hoàn toàn xứng đáng.

Dĩ nhiên, dù yêu thích là thế, tôi chỉ có thể ăn gà một cách dè sẻn sau khi trưởng thành và đi làm.

Con gà đầu tiên trong đời tôi là món gà nguyên con 10.000 won mà ba mang về vào ngày sinh nhật tôi.

Hôm đó, tôi đã vừa ăn vừa khóc, vì lần đầu nhận ra trên đời lại tồn tại một món ăn ngon đến thế.

Leonor vớt gà ra khỏi nồi dầu, để ráo rồi đặt lên đĩa.

Hai con gà rán vàng ruộm được đặt trước mặt tôi.

Tôi cắn lấy một chiếc đùi, thưởng thức lớp da giòn tan mằn mặn cùng phần thịt bên trong mọng nước, mềm ngọt.

Hồi đó, ba được một chiếc đùi, tôi được một cái, còn mẹ thì… không có.

Giá mà con gà có ba cái đùi, chắc mẹ cũng đã được ăn rồi.

Vì thế, đã có lúc, tôi từng mong lớn lên sẽ trở thành nhà khoa học—để tạo ra giống gà có khoảng 100 cái đùi.

Tại sao là 100? Vì tôi từng học rằng chia 100 cho 3 thì dư 1.

Chiếc đùi dư ấy, sẽ dành cho mẹ—người không được ăn vào cái đêm gà rán đầu tiên ấy.

Ăn hết hai chiếc đùi và cánh, phần còn lại chỉ còn lại phần ức mà ai cũng bảo là khô nhất.

Dù ăn vẫn ngon, nhưng không thể sánh được với những phần kia.

Tôi tin rằng, phần ức là phần kém hấp dẫn nhất của một con gà.

Người nào thích phần ức hơn đùi… chắc không phải người thường đâu.

Sau khi ba biến mất và gia đình lâm vào cảnh túng thiếu, đã có những sinh nhật không còn gà nữa.

Sau nhiều ngày ăn rau luộc nhạt thếch, có lần tôi nói muốn ăn gà, và hôm sau, mẹ mua gà từ chợ về rán cho tôi.

Không ngon bằng cả con gà ba mua, nhưng tôi vẫn thấy nó ngon tuyệt vời.

Tôi định nhường cho mẹ cái đùi vì ba không còn ở đó nữa, nhưng mẹ lại bảo thích ăn phần ức, thế là tôi lại ăn cả hai chiếc đùi một mình.

Lúc đó, tôi thật sự nghĩ mẹ không thích ăn đùi, nên mới không ăn chúng vào đêm tiệc gà đầu tiên đó.

Phần ức nhiều đến mức khiến tôi có cảm giác như thể lũ gà đều đi tập thể hình phần thân trên, nên chân chúng mới nhỏ mà phần ngực thì khổng lồ đến vậy.

Ăn phần ức của hai con gà khiến cổ họng tôi khô rát.

Mãi đến khi đi tham quan với lớp năm cấp hai, tôi mới nhận ra… chẳng mấy ai thích phần ức cả.

Hôm đó, một đứa nhà giàu bao nguyên buổi tiệc gà cho cả lớp, và tôi nhận ra trong khi mọi người giành nhau phần đùi thì chỉ có phần ức bị bỏ lại.

Đêm ấy, bên đống lửa trại, tôi đã nhớ đến mẹ của mình—người đã chọn yêu thích phần thịt khô khan ấy chỉ vì tôi.

Mẹ đã từ bỏ sự bình thường của mình, để nhường sự ngon lành cho con trai.

Khi tôi hoàn hồn lại, hai con gà trước mặt đã chỉ còn lại xương.

Tôi cảm thấy như thể mình vừa lĩnh hội phép thuật “gà biến mất” một cách vô thức.

Lớp trưởng và Leonor nhìn tôi với ánh mắt bàng hoàng như thể vừa chứng kiến một kỳ tích.

Tôi đem chỗ xương còn lại đổ vào chiếc máy nghiền lớn ở góc bếp, xóa sạch bằng chứng, để không ai biết ba cô gái vừa tiêu thụ bốn con gà.

Tôi cảm ơn Leonor vì bữa ăn tuyệt vời và hẹn lớp trưởng sẽ gặp lại vào thứ Hai.

Trước khi đi về, tôi đưa Leonor 3.000 vàng và nhận lại một điếu ma thảo dược.

Rời khỏi nhà ăn, tôi thấy công trình xây dựng gần như đã hoàn tất. Cánh cửa dày nặng như tường thành đang từ từ hạ xuống, chắn lối vào phòng thể chất.

Cánh cửa khép lại khiến cả phòng thể chất trông như một pháo đài vững chắc, có thể ngăn chặn mọi hiểm họa từ bên ngoài, khiến tôi phần nào an tâm hơn.

Trở về nhà, tôi nằm xuống giường, đôi bàn tay đã bớt run hơn hôm qua.

Tôi đan tay lại và thành tâm cầu nguyện thêm một lần nữa.

Cầu mong cánh cửa kia sẽ bảo vệ được tất cả, để chúng tôi có thể tiếp tục tận hưởng những ngày tháng yên bình như hôm nay.

Với lời cầu nguyện ấy, cuối tuần trôi qua.

Thứ Bảy.

Chủ nhật.

Và rồi, buổi sáng thứ Hai đã đến.

Ghi chú

[Lên trên]
Um... Con nhỏ này nghĩ gì dễ gây hiểu nhầm ác
Um... Con nhỏ này nghĩ gì dễ gây hiểu nhầm ác
[Lên trên]
Thí nghiệm cho chó ăn của Pavlov, nhằm tạo phản ứng có điều kiện. Cứ rung chuông là nhỏ dãi.
Thí nghiệm cho chó ăn của Pavlov, nhằm tạo phản ứng có điều kiện. Cứ rung chuông là nhỏ dãi.
Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Mé tự nhiên thèm gà rán sốt cay vl
Xem thêm
Thanks trans
Xem thêm
Lần đầu tiên đc lấp đầy bởi gà rán khiến giã đỗ ko còn thoả mãn đc ham muốn của cô nx 🐧💧
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
nghe con này tả gà mà tự dưng thèm ăn quá;)
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
tem
Xem thêm