“Ta đã không thể ngăn cản nhà tiên tri… làm ơn hãy giúp Clara bị mắc kẹt bên trong Cây Thế Giới…!! Hãy ngăn chặn nhà tiên tri cố gắng đưa cả cửu giới vào mộng giới thông qua Cây Thế Giới—!!”
“Mắc kẹt bên trong Cây Thế Giới ư?!”
Vào chính lúc đó.
Một trận rung chấn lớn chưa từng có truyền đến từ Cây Thế Giới khổng lồ ở đằng xa.
Đó là âm thanh báo hiệu đẩy nhanh sự sụp đổ đang diễn ra của thế giới.
BÙM—!!
“…?!”
“…?!”
Tất cả học viên đều nhìn về Cây Thế Giới ở đằng xa.
Bầu trời giăng đầy những tấm màn mờ đục. Những tia lửa bùng lên khi ether và vực thẳm va chạm vào Cây Thế Giới phát sáng yếu ớt phía bên kia đường chân trời.
Cây Thế Giới mà người ta cho rằng không ai có thể xê dịch được bằng sức mạnh của số phận… nhà tiên tri đã di chuyển nó.
Ngài - đấng thiêng liêng tối cao… đấng tạo hóa điều khiển mọi quy luật của vũ trụ này.
Khi cả nhóm nhận ra ý nghĩa của điều đó và im bặt, cánh cửa một lần lại được mở ra một cách thô bạo. Cả nhóm căng thẳng theo phản xạ nhìn về phía đó.
Đùng-!!
Anna nhảy vọt vào ngọn tháp với mái tóc vàng tung bay. Cô đã bế ai đó trên tay và chạy một mạch tới đây từ phương nam.
Bell trừng mắt nhìn cô một cách phẫn uất và hét lên.
“Kyaaaaah?! Tại sao ai cũng làm ta giật hết cả mình thế!!”
Nhưng Anna không có thì giờ để đáp trả lời bình luận bực tức đó.
“Au au au…! Đau đau…! M-Mà nè! Mấy chế ơi, to chuyện rồi!! Mấy chế đã thấy gì chưa—!”
Trước khi Anna kịp nói tiếp, một cô gái hồng khác thò đầu ra khỏi vòng tay cô.
“…tất cả đều đã tụ họp lại một nơi, đây cũng là số phận sao.”
Linh hồn của thanh kiếm, Verdandi. Lúc này cô mang một vẻ mặt kiên quyết, chứ không phải vẻ trong sáng trẻ thơ thường thấy.
“Rốt cuộc, ngày này cũng đến.”
“…!”
Mặc cho chỉ là một câu nói đột ngột, nhưng không ai trong phòng không nhận ra đa dạng những hàm ý ẩn chứa trong đó.
Verdandi lững thững bước về phía Rota ở chính giữa Phòng Hiền Nhân. Rồi cô quay sang nhìn lần lượt hai học viên khác tới từ <Học Viện Lăng Kính Trung Ương> đang tỏa sáng màu đỏ hồng ngọc, xanh navy và cam.
“…ngày mà [Tam Dũng Giả] tề tựu, và sự hủy diệt bắt đầu.”
Người phản bác lại những lời tự sự buồn bã đó không ai khác ngoài Alvit.
“…sẽ không có ai trong chúng ta phải chết hết, tất cả sẽ sống sót.”
“…”
“Bởi vì các tiền bối, các bạn và tất cả mọi người… đã dành rất nhiều công sức và sự chuẩn bị cho thế cuộc.”
“…con nói phải.”
Verdandi mỉm cười buồn bã và xoa đầu Urd, người đang nằm sấp trên sàn.
“Con đã đi ngược lại số phận và trả dòng thời gian về như thuở ban đầu, nhờ có con, mà ta mới có thể gặp lại ‘chàng ấy’… cảm ơn con rất nhiều.”
“…!”
Urd run rẩy và cúi đầu.
“Tôi, tôi…”
“Con cũng muốn trở thành một vì sao để dõi theo những đứa trẻ này đúng không?”
“…!”
“Chúng ta hãy cùng nhau hợp sức. Đánh thức số phận của Thánh Nữ cuối cùng… Skuld, và ngăn chặn chàng ấy. Để vùng đất tang thương này không còn cần tới một [Thánh Nữ Hiến Tế] nào nữa…”
"…vâng!"
Nghe thấy vậy, Urd bắt đầu òa khóc. Sau đó cô nắm chặt đôi bàn tay nhỏ như trẻ sơ sinh của mình lại.
Siết chặt lòng bàn tay, thân thể cô bắt đầu tỏa sáng rực rỡ bảy sắc cầu vồng.
Số phận chỉ có thể dõi theo người khác. Thần tính chỉ có thể bất lực reo hò tỏa sáng.
Lóe—!!
Verdandi lên tiếng trong ánh sáng đó.
“[Bifrost]… ta cảm nhận được sức mạnh của thủ vệ.”
“Clara…!”
Những vòng xoắn ốc cầu vồng xuất hiện xung quanh cơ thể của những người quen biết Clara lâu nhất trong số những người có mặt trong phòng.
Lóe—!
Eir.
“Ớ, tiếng đéo gì đấy…?!”
Freya.
“L-Lần nào cũng ra lệnh cho ta…”
Astrid,
“Tất nhiên là bổn phu nhân sẽ rộng lượng mà dang bàn tay giúp đỡ rồi! Đó là bổn phận của quý tộc của màn đêm—!!”
Anna.
“Ahaha… lại thế nữa rồi. Mị ứ quan tâm nữa…[note73996]”
Và cuối cùng là Hilde.
Cô nhìn vào vòng xoắn ốc đó một cách đầy háo hức.
“…Lara.”
Thế rồi một âm thanh lớn nữa lại vang lên từ bên ngoài. Lần này là tiếng động từ khoảng cách rất gần.
BÙM—!!
Một giọng nói nặng nề trầm đục vang vọng.
Có thứ gì đó trồi lên từ vực thẳm khổng lồ cùng với một trận động đất rung chuyển đất trời.
Tại nơi những con sóng đen khởi nguồn.
Tại nơi âm vang bắt đầu vang vọng.
ẦM ẦM…!
Rồng thống trị cái chết đã tỉnh giấc.
Rồng vừa nói vừa vươn thân hình to lớn như ngọn núi của mình lên.
『Các ngươi không được phép can thiệp vào lời tiên tri.』
[Diều Hâu Vô Danh] giật mình dựng đứng lông lên khi nghe thấy giọng nói quen thuộc đó. Dẫu chỉ còn lại tàn dư, thì đó vẫn là một giọng nói mà nó không tài nào quên được.
“Ngươi đã thức tỉnh rồi sao. Hỡi Rồng…!”
『Chỉ là một sự phục sinh nửa vời mà thôi. Cả ngươi và ta… không phải đều như vậy sao.』
“…”
『Lúc này đây, ngay cả số phận [Tranh Đấu] cũng trở nên thật vô nghĩa. Thế giới sẽ sớm chìm vào mộng giới. Một người ngoài cuộc vượt ra ngoài sự kiểm soát của số phận… sẽ mang tới cho chúng sinh sự bình yên vĩnh hằng…』
[Diều Hâu Vô Danh] khiển trách Rồng đang trồi lên từ mặt đất.
“Lẽ nào… ngươi thực sự tin rằng việc bất tực rũ bỏ mọi thứ như thế là sự cứu rỗi sao?!”
『Đối với con cháu ta, đó là sự cứu rỗi. Hỡi kẻ thù không đội trời chung.』
“Chíp—!! Chính ngươi khiến bọn chúng tin rằng đó là sự cứu rỗi!!”
『…』
Rồng chầm chậm di chuyển cơ thể khổng lồ của mình và khẽ trả lời.
『…có lẽ ngươi đúng. Dẫu vậy, ta vẫn phải thực hiện ước nguyện của những đứa trẻ đó.』
ẦM ẦM…!
Thân xác vĩ đại đạp mạnh xuống mặt đất và bay lên.
Một chân trời tối đen như mực.
Vô số xúc tu vươn ra bên dưới.
Những xúc tu mọc ra từ cơ thể mà hình dạng thậm chí không thể phân biệt được do chuyển động của bóng tối. Những xúc tu nâng linh hồn người chết lên và đánh cắp Ether từ những người sống đã rơi vào mộng giới, vươn mình khỏi vực thẳm và bay lên không trung.
『…ta phải ngăn chặn tất cả các ngươi tại đây.』
BÙM—!!
Khi cơ thể dài hàng trăm mét chuyển động.
Toàn bộ vực thẳm xung quanh rung chuyển và dâng trào.
Hàng ngàn, hàng vạn côn trùng hỗn loạn bay lên đáp lại tiếng gọi của tổ tiên chúng.
Kieeeeek—!!
Kiaaaaak—!!
Rồng Ẩn Mình Trong Vực Thẳm.
Rồng gầm lên một tiếng long trời lở đất từ thân thể chỉ chứa một màu tối đen[note73997].
『…!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!』
Thế rồi bóng tối rung chuyển, bầu trời vỡ tan như thể đáp lại lời hiệu triệu.
Rồng nhuộm kín không gian bằng màu của cái chết.
Cái gì đến, rồi sẽ đến. Cái Chết đã đến[note73998].
“…”
Hilde lúc này đang cầm trong tay vòng xoắn ốc sáng chói, nhưng lại không thể đáp lại tiếng gọi bên trong đó.
-Chúng ta hãy cùng nhau bảo vệ thành phố học viện nhé—☆
'Lara, tớ có nên ở lại đây không?'
Tớ muốn đến bên cậu ngay bây giờ…
Liệu tớ, người không còn là kẻ mạnh nhất, có thể giúp được gì không nếu đến đó?
Tớ không chắc đây có phải là điều cậu muốn hay không.
“…”
Người kết thúc nỗi trăn trở của Hilde không ai khác ngoài Alvit.
“Đi đi. Tiền bối… Hilde.”
“Alvit.”
Cô nhìn Alvit, người vừa bắt chuyện với cô.
Cô bé vẫn còn có vẻ ngại ngùng khi gọi cô bằng biệt danh.
Nhưng…
Alvit nói và mắt đối mắt Hilde, người đã tận tình chỉ dạy cô công tác hội học viên cho đến tận bây giờ.
”Bọn em đâu thể cứ mãi trông chờ vào sự giúp đỡ từ các tiền bối được, chị nhỉ?”
“…”
Alvit không chỉ nói vậy với Hilde để xua tan bầu không khí căng thẳng mà còn là để động viên tất cả mọi người có mặt trong phòng.
“Chúng ta… đã chuẩn bị rất kỹ cho đến bây giờ, đúng chứ? Mặc dù có những chuyện lớn hơn dự trù xảy ra, và mọi người có đôi chút nản lòng, cũng như mắc phải một vài sai lầm… mọi thứ đã trở nên khó khăn hơn nhiều so với dự kiến.”
Lời động viên dành cho những ai nản lòng vì sự hiện diện quá đỗi kinh hoàng của Rồng.
Những lời này dần dần được truyền tải thông qua ma thuật của các nữ học viên thú nhân kết nối làm một. Chúng cũng được truyền tải đến tâm trí của các học viên trên tay những người khổng lồ và tàu bay.
“Thế nhưng chúng ta đều đã cố gắng hết sức và đã có thể tập hợp được rất nhiều nhân lực như lúc này đây, đúng chứ?”
Alvit cười toe toét và giơ thanh kiếm thánh của mình ra.
“Lời tiên tri hay số phận, em không hề biết về chúng hay quan tâm chúng là gì… điều em biết là những hậu bối được tiền bối chỉ dạy sẽ không dễ dàng gục ngã như vậy đâu[note73999].”
“…”
Hilde mỉm cười và trả lời Alvit.
"…cảm ơn em[note74000]."
Sau đó, cầu vồng xoắn ốc tỏa sáng rực rỡ và đưa cô đến nơi cô cần đến.
Ngũ Sắc còn lại cũng gửi lời động viên trước khi biến mất vào trong ánh sáng.
“Hừ, tí tuổi đầu mà gan to phết! Đánh thắng cả ta thì chí ít cũng phải kham được nhiêu đây chứ!”
“V-Vậy thì… ta đi đây… ta quay lại mà thấy tháp hiền nhân tan tành, là các ngươi sẽ chết thật đấy…”
“Ố HÔ~ HÔ HÔ HÔ!! Quý tộc của màn đêm sẽ đáp lại lời kêu gọi của tình bạn!!”
“Mấy đứa… nhớ cẩn thận nhé!!”
Lóe—!!
Ngũ Sắc lần lượt biến mất. Thế nhưng ngay cả khi những người mạnh nhất thành phố học viện đã rời đi, hy vọng vẫn còn đó.
“Phìu…”
Alvit vẫn ở đó.
[Diều Hâu Vô Danh] tiến lại gần, cõng theo Urd và Verdandi trên lưng. Trên mặt nó là sự quyết tâm mà nó chưa từng thể hiện trước đây.
“Hỡi anh hùng…! Hai nữ thần sẽ hỗ trợ cậu!”
“Bổn cô nương không chắc liệu mình có giúp được gì nhiều không—☆”
“Ta cũng rứa—☆”
Kara và Rota cũng tiến tới nói chuyện với Alvit.
“Rồi, riết rồi cũng thành quen… lại như thường lệ chứ đồng chí? Tôi sẽ dẫn đầu các đồng chí người lùn và thu hút sự chú ý.”
“Còn tớ sẽ dùng ma thuật để hỗ trợ và cấu rỉa từ xa?”
”Rồi tới lượt đồng chí Alvit kết liễu đối thủ bằng thanh kiếm chớp nhoáng. Những đồng chí khác sẽ làm những gì họ cần làm ở vị trí của mình.”
“Gì thế này… nó thật sự.”
Giống hệt như mọi khi vậy.
Cả ba mỉm cười với nhau khi nói đến đây.
Cô gái tóc hồng đột nhiên xuất hiện như một cơn bão ở thành phố học viện. Phải chăng sự giáo dục mà cô gái ấy truyền dạy một cách tinh tế trong khi khuấy động mọi thứ khắp nơi đều là dành cho ngày hôm nay?
Alvit ngoảnh lại.
Rồng hiện hình đằng sau một ô cửa sổ ở xa.
Không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh tượng tuyệt vọng đó, những lời mà tiền bối từng nói với cô cho đến bây giờ lại hiện về.
“…”
Mọi thứ đều là dành cho khoảnh khắc này.
“…mọi người hãy nghe tôi nói.”
Alvit truyền đạt chỉ dẫn thông qua ma thuật giao tiếp được truyền đến tai các nữ sinh thú nhân trong khi vẫn không rời mắt khỏi Rồng.
“…hãy trợ giúp chúng tôi dựa trên sở trường của mỗi người. Đó là tất cả những gì tôi muốn yêu cầu.”
Có lẽ đây là mệnh lệnh đầu tiên mà Alvit đưa ra với tư cách là người lãnh đạo thành phố học viện.
Một chỉ dẫn ngớ ngẩn.
Một mệnh lệnh cho phép cấp dưới tự phán đoán và hành động theo ý mình.
Nhưng…
-Hyaaah—!! Chắc cần mi nói đấy!!
-Lên đê!!
-Thật sự đấy, cứ làm theo ý mình à. Thế thì chúng ta cũng phải tự nhấc mông lên thôi.
-Công lý!! Chúng ta sẽ chiến đấu vì công lý!!
Đó lại là mệnh lệnh hiệu quả nhất dành cho những học viên bướng bỉnh của thành phố học viện.
Alvit rút thanh kiếm còn lại ra khỏi vỏ và lao ra ngoài cửa sổ. Đôi cánh hồng ngọc rực cháy như ngọn lửa lập tức mọc ra trên lưng cô.
“Bắt đầu thôi!!”
Theo sau cô là Bell, Sieglinde và Erda.
“Thật sự đấy, tất cả chuyện này là sao hả—!”
“Đã đến lúc tham chiến!”
"Tập trung."
Kara vẫy cờ và nhảy xuống từ đỉnh tháp. Những con sóng xanh navy tràn ra như sóng biển.
“Há Há Há!! Khởi hành thôi nào, đồng chí!!”
Người đang cõng Kara trên vai là một gã khổng lồ thép đội mũ bánh mì.
“YEAH! KARA! RẤT VUI VÌ ĐƯỢC GIÚP SỨC!!”
BÙM!
Và rồi ánh sáng màu cam chảy ra từ ngọn tháp, kết hợp vô số kỹ năng ether lại thành một.
Ngay cả hiện tại, khi mà ngũ sắc mạnh nhất đã đi mất.
Thành phố học viện vẫn không mất đi hy vọng.
Lóe—!!
Alvit bay lên không trung, đôi cánh trên lưng cô tỏa sáng rực rỡ. [Diều Hâu Vô Danh] bay tiếp theo sau mang theo phước lành của hai nữ thần.
* * *
Lão già rết lắc lư thân thể như đang nhảy múa, sau đó hút vực sâu từ dưới đất lên, tạo ra mẻ côn trùng hỗn loạn mới.
Cả đống con côn trùng hỗn loạn trưởng thành bò về phía tôi theo đàn. Tất cả chúng đều mang sức mạnh đánh cắp Ether.
Grafvolud hét lên với giọng đầy nhiệt huyết.
[Đừng đánh giá thấp sức mạnh của sự xói mòn—!]
“Này nhá, bổn cô nương chưa bao giờ đánh giá thấp nó—☆”
Thật sự đấy…
Lão là người duy nhất khiến tôi kiệt sức về mặt tinh thần.
'Lão già rết dâm dê đê tiện bệnh hoạn biến thái hentai súc vật khốn kiếp.'
Tôi ước lão biến mất khỏi cơn ác mộng của tôi.
Nghĩ vậy, tôi chạy tới, có một cô gái tóc bạc chạy theo cùng với tôi. Cô gái chạy lướt đi, bao bọc thân mình trong tia chớp màu xanh trắng.
“Lara!!”
"Yub!"
Vợ chồng với nhau thì hông cần mấy câu hông cần thiết—♪
“[Bifrost]—!”
Khi tôi chỉ tay vào Hilde và hét, một tia cầu vồng lóe lên.
Lấp lánh☆
“Freya!! Đưa ta mượn vũ khí!”
“Ta đang không rảnh tay, thấy cái gì thì cứ lấy mà dùng—!!”
Hilde làm động tác trượt và rút ra một ngọn giáo từ giữa vô số vũ khí màu tím. Sau đó, cô nhanh chóng ném nó đi với tia sét quấn quanh mũi giáo.
Bùm—!!
Tiếng sấm rền làm rung chuyển mặt đất dữ dội.
Vô số côn trùng hỗn loạn biến mất trong tia chớp. Đám quái tinh anh bị xử lý trong một nốt nhạc, mở ra con đường dẫn ra đến tận chỗ lão già rết.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi đánh tiếng với Anna và triệu hồi một cây ether khổng lồ ở đằng xa.
“Anna~☆ Mượn xíu nhớ—♪ [Bifrost]—!”
“Há?![note74001]”
Một cây cung dài khổng lồ lập tức xuất hiện trong tay tôi hệt như phép thần thông của đại thánh, và Anna với đôi bàn tay đột nhiên trống rỗng nhanh nhẹn lẩn ra sau những thân cây sồi mà cô đã triệu hồi từ trước.
Tôi giương cung dài và nhắm vào đầu lão già rết. Và cả những khớp chân mềm mại của lão nữa.
Tôi thả dây cung trong khi trì hoãn kỹ năng ether.
Bùm—!!
Theo sau âm thanh xé toạc không khí, hai mũi tên khổng lồ được bắn ra lao đi vun vút.
Và cây trường cung lập tức trở về tay Anna.
Bụp!
Bụp!
Những mũi tên phát sáng với Ether màu hồng xuyên qua đầu con rết và một trong vô số khớp chân của nó.
Sau đó Grafvolud chóp chép miệng và nhổ ra mũi tên cắm vào đầu lão. Mũi tên cắm vào vỏ giáp xác của lão được cũng bị vô ích rút ra.
[Ugh…! Sao cứ phải là khớp…!]
“Hê, ông lão nhiều chân sợ khớp bị tổn thương[note74002]—☆”
Tôi búng tay lần nữa.
“[Ydalir]☆”
Sau đó, mũi tên ether cắm vào khớp chân phát sáng và biến thành một cây sồi. Grafvolud hoảng sợ, bối rối vì cái cây đột nhiên mọc ra từ đầu gối của lão.
Eir không bỏ lỡ sơ hở này, vừa lao nhanh vừa hét lớn, một vòng lửa quay tròn không ngừng trong tay cô.
“[Laevateinn]!!”
Bùm—!!
Một ngọn lửa trắng nóng quay tròn theo quỹ đạo lao vào như một vụ nổ. Ngọn lửa trắng thiêu rụi cây ether mắc kẹt trong khớp chân Grafvolud.
Ngọn lửa thấm đẫm sức mạnh của sự thanh lọc.
Con rết quằn quại trong đau đớn.
[Gaaaah…?!]
Và những tiếng hét tương tự vang vọng giống hệt nhau ở đằng xa. Con bọ ngựa xanh đang loạng choạng trong sương mù vàng.
[Chó chết! Ngay trước mắt ta sao?!]
Thanh đại kiếm màu vàng và vô số vũ khí màu tím tấn công từ trong sương mù lấp lánh vô tận. Và ngay khi thế trận để hở ra một khoảng trống, ngọn lửa trắng liền thay đổi quỹ đạo và lao tới.
“Ố HÔ~ HÔ HÔ HÔ!! Sương mù của bổn phu nhân mùi vị thế nào?!”
“Đ-Đồ bọ ngựa điên khùng, tại ngươi mà Phe Nghiên Cứu bọn ta mới phải vất vả tới thế…!”
“Hyaaah—!! [Laevateinn]!!”
Nhìn cảnh tượng đó mà tôi thấy tức cười.
Năm người bạn chạy đến khi tôi gọi.
Có họ bên cạnh… không có gì phải sợ cả.
Siết…!
Tôi truyền tải cảm xúc đó vào bàn tay, tạo ra một vòng xoáy màu hồng trong nắm đấm của mình.
Vô số trái tim đan xen và tan chảy thành hình xoắn ốc khổng lồ.
Ầm ầm—!!
Và tôi ném nó về phía Grafvolud.
“[Kem Chanh Hồng]—!!”


5 Bình luận
POV Alvit: