Web Novel
123 • Phép màu và ma thuật của con gái không bao giờ dừng lại☆②
4 Bình luận - Độ dài: 3,334 từ - Cập nhật:
Vann: 2 tin, 1 vui 1 buồn, mọi người muốn nghe tin nào trước?
☆☆☆
“Tụi mình đi biển đi.”
Lời đề xuất đột ngột của tiền bối Frida.
Bởi vì không có lý do cụ thể nào để phản đối cả, thế nên cả bọn đã thay đồ và đi đến ga tàu điện ngầm. Sau đó, chúng tôi di chuyển thẳng đến ga tàu từ Tuyến 2.
Bíp—
"Chuyển khoản thành công."
Tiền bối Selma phàn nàn khi phải lê thân qua hành lang chuyển tiếp dài tưởng chừng như vô tận trong 5 phút liền.
”Mắc gì người ta làm lối đi dài thế? Bộ dư thuế của dân lắm hay gì?”
“Ờ thì… chỗ này cũng khét tiếng dữ lắm. Cứ coi như tập thể dục đi ha… Hehe.”
“Ahaha, lẽ ra chúng ta nên đi xe buýt mới phải?”
“…”
Thế mà bằng cách nào đó, tôi thấy khó có thể đồng cảm với lời phàn nàn của các tiền bối.
Theo tiêu chuẩn của những con ngốc tóc hồng, mặt ngoài nơi này trông giống như một cơ sở vô cùng sang trọng.
Giao thông công cộng mà ta chỉ cần quẹt thẻ một cái và đi lại thoải mái ngày nay cực kỳ tiện lợi. Và vẫn còn rất nhiều thứ còn tiện lợi hơn thế này nữa.
'Có thể khởi hành ngay sau khi quẹt thẻ đi lại không phải là cực kỳ tiện lợi sao? Chẳng phải chúng ta cần nộp CCCD hay biên bản có dấu của trường để được cấp thẻ đi lại sao...'
Thẻ đi lại?
Giây phút đó.
Có giọng nói vui vẻ của một cô gái vang lên trong tâm trí tôi.
-Nè! Vé tàu vô hạn mức do cô thư ký dễ thương của <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất> cấp…!
…
Có thứ gì đó.
Cảm giác như thể tôi sắp nhớ ra gì đó…
“…”
Thấy tôi đứng đực như trời chồng.
Các tiền bối đã đi xa quay lại nhìn lại.
“Clara?”
“Ơ dạ, không có gì đâu ạ—☆”
Tôi vội vã đi theo các tiền bối. Cứ thế, một chuyến tàu chạy thẳng đến ga Incheon đã cập bến.
Keng—
Keng—
Thực ra, thoạt đầu khi nghe tiền bối Frida nói, tôi đã rất ngạc nhiên. Không hiểu do đâu mà nơi được gọi là 'biển' lại mang tới một cảm giác cực kỳ xa xôi.
Thế mà giờ đây, khi đã lên chuyến tàu hướng thẳng đến Incheon chỉ tốn 15 phút chờ đợi từ khi vào ga, tôi tự hỏi cảm giác xa xôi trong lòng mình rốt cuộc là gì.
'Mình đâu có sống ở vùng đất sâu xa tít trong đất liền chỉ toàn đồng bằng như Mông Cổ đâu… cớ sao lòng mình lại cồn cào đến vậy khi nhắc đến biển…?'
Tàu điện ngầm hướng đến sân bay Incheon.
Bên trong toa tàu yên ắng tới lạ bởi vì chả ai hơi đâu như mấy con dở bọn tôi đi ra biển vào mùa này cả. Chỉ có những hành khách đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại với chiếc vali to đặt trước đùi đang ngồi đây đó trong toa tàu.
Keng—
Keng—
Cảm giác của chiếc ghế cứng mà mông tôi cảm nhận được thật lạ lẫm.
Tình huống mà cả đám rủ nhau đi biển vào một buổi chiều ngày thường là điều không hề xa lạ.
Mọi thứ ngoại trừ các tiền bối đều có vẻ vừa tự nhiên lại vừa xa lạ.
Cảm giác giống như bước vào một nhà hàng theo phong cách hanok[note72477], chỉ để thấy đầu bếp người Ý phục vụ món pizza Hawaii theo phong cách Pháp.
Mọi thứ chẳng liên quan gì tới nhau và trông sượng vô cùng.
Thật chẳng quen thuộc tẹo nào.
“…”
Ấy thế mà… ở một góc trái tim tôi.
Tôi cảm thấy thế này là đủ rồi.
Đầu bếp người Ý phục vụ pizza Hawaii theo phong cách Pháp thì đã sao chứ? Miễn sao nó ngon là được…
'Chỉ cần… như thế này thôi…'
Cuối cùng bọn tôi cũng cập bến Incheon sau một giờ ngồi tàu. Sau khi lang thang quanh nhà ga Incheon một lúc chán chê mê mỏi rốt cuộc bọn tôi cũng bắt được taxi và đi đến bãi biển gần đó.
Rì rào—
Tôi không cảm thấy gì nhiều ngay cả khi sóng vỗ vào chân tôi.
'Hồi còn nhỏ hè nào bố mẹ cũng dắt mình ra bờ biển Incheon tắm…'
Biển mà tôi nhìn thấy lần nữa bây giờ mang một màu tối âm u đượm buồn.
Những đám mây u ám nặng nề đang phun ra màu xám khó chịu và tô mờ đường chân trời. Một cơn gió ẩm ướt nặng nề đưa thay cho một làn gió mát hằng mong đợi.
Có vẻ như bọn tôi chọn sai ngày để đi biển rồi.
Đây chính là lý do tại sao chúng ta không nên bốc đồng chọn lịch đi chơi mà không kiểm tra dự báo thời tiết.
“…”
Tiền bối Frida mỉm cười ngượng ngùng và nói:
“…mờ mịt quá. Lạ thật đó.”
“U ám… cứ như ngày cuối cùng ở Berlin[note72478] vậy.”
“Selma, bà còn định nói về lão già râu vuông đó đến bao giờ nữa?”
“Cho đến ngày cuối cùng của Đức Quốc Xã…”
“Haaa.”
Tiền bối Nina giơ lòng bàn tay lên trời và nói:
“Sắp mưa rồi ha?”
“Thật sự, buồn tẻ thiệt đó…☆”
Tuy nhiên, bọn tôi không cứ thế mà quay lại ngay. Bởi vì đã cất công đi cả chặng đường dài đến tận đây nên cả đám quyết định dành thời gian đi dạo thong thả bên bờ biển.
Tiền bối Selma và Nina đi xa về phía trước, vừa đi vừa tán dóc. Tiền bối Frida và tôi đi theo sau.
Tiền bối Nina đột nhiên lên tiếng khi bước về phía trước.
“Selma, có phải dạo này bà hốc thêm bánh mì mỗi khi ra cà phê cào phím không?”
“Hở? À… chỉ gọi một ly Americano mà ngồi tận 4 tiếng thì ngại lắm. Cho nên tui đã mua thêm mấy thứ lặt vặt như bánh mì lát… mà sao biết?”
“Má bà trông đầy đặn hơn chút chứ sao.”
“Ôi thôi nào, chỉ là một hai lát bánh mì thôi mà. Nhiêu đó sao béo lên nổi?”
“Ahaha… mấy con gà thì biết cái gì, bánh ngọt với bánh quy có chứa cùng một lượng bơ và đường cũng như thành phẩm đấy.”
"…ôi thần linh ơi."
Trong khi cả bọn đang cứ thế thong thả tản bộ dọc bãi biển.
Tiền bối Frida đột nhiên nhìn ra biển u ám và lên tiếng.
“…nè. Clara.”
"Dạ?"
Dưới bầu trời xám xịt.
Cảnh tượng mái tóc vàng của chị ấy tung bay để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi.
“Ước mơ của chị là mở một studio ở đâu đó có thể nhìn ra biển.”
“Ò, ở Incheon ạ? Wow—☆ Nghe tuyệt quá…”
"Bởi vì."
Thế nhưng tiền bối Frida, người không bao giờ ngắt lời người khác, vẫn tiếp tục nói như thể chị không nghe thấy tôi nói.
Vẻ ngoài đó cũng lạ lẫm nữa.
“Bởi vì quê chị ở rất xa biển, phải mất ba ngày ba đêm đi tàu mới tới được.”
“…”
“Bởi vì gia đình chị lúc nào cũng túng thiếu, không đủ khả năng chi trả cho những thứ xa xỉ như thế… biển mãi mãi chỉ là một cảnh nhỏ tồn tại trong những bức tranh minh họa trong truyện cổ tích.”
“…”
“Nhưng phải chăng vì chúng là những cuốn truyện cổ tích rẻ tiền? Mà những hình minh họa khi đó… giờ ngẫm lại, trông chúng thật thô sơ. Hầu hết chỉ được sơn một màu xanh lam sơ sài, không hơn không kém.”
“…”
“Thế mà đối với chị ngày còn bé, tờ giấy xanh đó là biển cả và là giấc mơ. Vì vậy mà, chị muốn một ngày nào đó mở một studio tại nơi có thể ngắm nhìn phong cảnh đó qua ô cửa sổ.”
Thật kỳ lạ.
Càng nghe về giấc mơ của chị ấy.
Ngực tôi càng nhói đau và cảm giác tội lỗi trực trào nơi cuống họng.
Thật kỳ lạ.
Không có nơi nào ở Hàn Quốc mà phải mất ba ngày ba đêm đi tàu hỏa để tới biển dù ở nơi xa xôi hẻo lánh tới đâu. Và dù có nghèo đến đâu, người hàn quốc hiện đại vẫn có thể ngắm nhìn biển qua các bức ảnh chụp trên mạng xã hội ở bất cứ nơi đâu.
“…”
Quê?
Quê của tiền bối Frida là ở đâu?
“…”
Nếu tôi nhớ không nhầm thì quê của tiền bối Frida nằm ở…
Và cả lý do bốn người bọn tôi đến sống chung với nhau…
Một ngày mưa xuân tầm tã.
Ngày đầu tiên tôi đến thành phố học viện.
Ngày mà tôi bị cư dân thành phố chối từ và xua đuổi.
-Rất vui được gặp em!
Lời chào từ một ai đó tôi không hề quen biết.
Đó là lần đầu tiên tôi nghe được những lời chào đón vui mừng đến thế khi được gặp tôi.
“…”
Vào lúc đó.
Tôi thấy ươn ướt ở một bên mắt.
Nhỏ giọt—
“…hở.”
Trời mưa rồi sao?
Thời tiết hôm nay mù mịt quá mà, có mưa cũng là điều hiển nhiên ha?
“…”
Ấy thế mà khi tôi nhìn lên bầu trời, trời vẫn chưa mưa.
“…”
Tôi đứng lặng người nhìn bầu trời.
“Clara.”
“…”
Tiền bối Frida nói với tôi bằng tông giọng như đang cảnh báo.
“Đây không phải thế giới của 'chị', đúng không?”
“…”
* * *
Rota và Astrid đã đến được thư viện của Phe Nghiên Cứu.
“Chỗ này kỳ thật… tại sao cả một tòa nhà lớn như này lại chỉ có một lối đi ra vào bé tí tẹo?”
“Em cũng chưa thể quen được với điều đó mỗi lần đến đây.”
Rota tra chìa khóa vào cổng chính đóng chặt và xoay. Sau bao nhiêu chuyến viếng thăm và tham gia thường xuyên các hoạt động của phe nghiên cứu, cuối cùng cô cũng nhận được ân huệ không tưởng trong cái ‘hang’ toàn người hướng nội là chìa khóa dành cho người ngoài.
Kẹt kẹt—
Cánh cửa sắt nặng nề mở ra.
Bước vào tòa nhà tối tăm giống như hang động đó.
Bên trong thư viện cũng hỗn loạn hệt như bên ngoài vậy.
Giật
Giật
Đôi tai chó màu nâu co giật dữ dội.
Một nữ sinh thú nhân chó đeo kính gọng sừng vừa than khóc vừa kể lể. Đó là bởi vì có một ấn phẩm mới cô mà đón đọc sắp sửa được phát hành.
“Wa-waaah…! Tất cả sắp chết hết rồi…! T-Tui biết phải làm gì giờ…! Nếu không thể đọc tập 11 của <Chuyện Tình Của Chàng Và Nàng> phát hành vào tuần tới…! Cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa…!”
Còn về phần những học viên đã có trong tay những ấn phẩm mới mà họ mong chờ thì phớt lờ những lời than vãn đó và tập trung vào đó và đọc ngấu nghiến như thể không còn ngày mai nữa.
“Đ-Đừng có bắt chuyện với ta… trước khi thế giới này kết thúc, ta phải đọc hết tập 21 của <Thái Tử Điện Hạ Hãy Nương Tay Với S*x Doll Bé Bỏng Này> và tập 6 của <Thưởng Thức Sữa Cùng Cô Y Tá Giàu Nhũ Hoa>… nếu k-không thể đọc hết… ta sẽ chết không nhắm mắt mất…[note72479]”
Các học viên của Phe Nghiên Cứu đang tập trung cao độ với đôi mắt mở to như muốn lồi nhãn cầu ra.
Ngay khi cảm nhận được thế giới sắp kết thúc, liêm sỉ hay phẩm giá gì thì tầm này cũng chẳng còn bấu nổi trên người nữa rồi, bọn họ mau chóng đọc lướt qua những cuốn tiểu thuyết dài tập yêu thích và ngang nhiên đọc sách khiêu dâm mà không thèm che giấu.
Khung cảnh hàng trăm học viên thú nhân nhút nhát vùi đầu vào sách truyện. Tiếng lật trang sách nối tiếp nhau như tiếng bầy chim vỗ cánh.
Soạt—
Soạt—
Soạt—
Đó quả thực là một cảnh tượng đáng thương.
Nhưng trong cái rủi có cái may, có lẽ vì quá đắm chìm trong thế giới riêng của mình mà họ mới có thể bỏ ngoài tai âm vọng và tri thức cấm kỵ.
Không giống như những học viên trường khác hoặc bị đầm lầy nuốt chửng hoặc bị âm vang mê hoặc dẫn dụ và nhanh chóng biến mất vào vực thẳm ngay lúc này, quân số học viên của Phe Nghiên Cứu vẫn còn nguyên vẹn trong thư viện.
“…”
“…”
Bỏ lại những học viên của Phe nghiên cứu đang đọc sách một cách điên dại, Rota và Astrid trèo lên đỉnh tháp thư viện, nơi Freya và những học viên khác đang ở.
“Hửm…? Tai cam? Tại-tại sao nhóc lại đến đây?”
Cô thủ thư thỏ Mila đã rất sốc khi nhìn thấy Astrid.
“[Mist]…! Giám đốc thư viện…! Ng-người đó tỏa ra mùi hướng ngoại nồng nặc…!”
Nghe những lời đó, Astrid ngẩng cao cằm một cách đầy tự hào.
“Ố HÔ~ HÔ HÔ HÔ! Ngay lập tức nhận ra vẻ ngoài lộng lẫy của bổn phu nhân! Con thỏ cái kia! Ta sẽ ban cho ngươi tư cách làm người hầu của phu nhân ta đây—!”
“Éc…?!”
“Mi-Mila… đừng có khen cô ta thế, sẽ rất phiền phức…”
Sau đó hai người họ hỏi Rota và Astrid, những người đột nhiên xuất hiện, nhiều câu hỏi khác nhau. Nhưng rồi cả bọn nhanh chóng tập trung suy nghĩ và bắt đầu có một cuộc trò chuyện mang tính xây dựng giải pháp cao.
“Đ-Để ta cho hai ngươi thấy tình hình hiện tại của thành phố học viện.”
Freya mở cửa sổ quan sát nhìn ra thành phố học viện và than thở.
Có thể thấy vô số sự sụp đổ qua khung ảnh chiếu trên các vòng tròn ma thuật. Mọi nơi trong thành phố đang sụp đổ, được bao phủ bởi những tấm rèm mờ đục.
“B-bọn ranh nhìn thấy cảnh này thì liền mất trí… tất cả đều thành ra như dưới kia…”
Thế mà ngay cả trong tình thế hiểm nghèo hiện tại, thủ thư thỏ Mila vẫn hứng khởi nói với vẻ thích thú về thông tin thu được từ âm vang bất ổn định của Cây thế giới.
“A, cửu giới bị ràng buộc làm một… c-cái đó được duy trì một cách cưỡng bức thông qua sự kiểm soát nhận thức… t-thành phố này là một thể ý thức khổng lồ… hay nói cách khác là một cái lồng chim dành riêng cho hoạt động hiến tế…”
“Nếu ngươi nhìn nhận theo góc độ số phận… c-có thể thấy rõ rằng mục đích là để kiểm soát cư dân thành phố… a-ai mà ngờ được Cây Thế Giới lại tập hợp tất cả các cuộc chiến tranh và xung đột trên thế giới vào một nơi, và quyết định hướng đi của thế giới…”
Rota xen vào cuộc trò chuyện của Freya và Mila.
“Ngay cả trong lúc chúng ta trò chuyện, côn trùng hỗn loạn và sức mạnh vực thẳm vẫn đang tràn ngập khắp thành phố học viện. Mọi người bên ngoài kia đang phải vật lộn. Em muốn ngăn chặn điều đó càng sớm càng tốt.”
“…ai mà không muốn chứ? Đó là lý do tại sao bọn ta đang cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh và tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.”
Mila thú nhận với vẻ mặt ngượng ngùng.
“N-nhưng mà bọn chị vẫn chưa hiểu rõ tình hình lắm.”
“Im-im đi…”
“Haaa…”
Freya thở dài, lại chỉ vào cửa sổ quan sát, đặc biệt chú ý đến hình dáng của Cây thế giới và khu vực phía nam của thành phố học viện.
“C-có hai nơi được cho là trung tâm của sự bất thường ngay lúc này…”
Một là Cây thế giới.
Dị điểm còn lại là một vực thẳm xuất hiện ở phía nam của thành phố học viện.
“C-Cây thế giới đã chuyển biến rồ dại từ trước đó… lảm nhảm những điều vô nghĩa về quên và nhớ…”
Mila chỉ về phía nam của thành phố học viện và nói:
“Có một thứ gì đó khổng lồ đột nhiên xuất hiện từ một cái lỗ mở ra ở phía nam của thành phố học viện… theo phỏng đoán của bọn chị thì đó có lẽ là vị thần thú được gọi là 'Rồng' đang thức tỉnh…”
“[Rồng Ẩn Mình Trong Vực Thẳm]…”
Một sinh vật tầm cỡ vĩ mô.
Một thân thể mang sức mạnh thao túng quy luật của thế giới.
Và là một vị thần thú thậm chí còn vượt qua cả ranh giới của sự sống và cái chết.
Theo Urd, nữ thần của quá khứ, chỉ có số phận của [Tam Dũng Giả] đã từng phong ấn Rồng mới có thể ngăn chặn nó một lần nữa.
'Những gì mình… có thể làm.'
Rota ôm chặt cuốn sách ma thuật gốc đang cầm trong tay. Và rồi cô nói với Freya.
“Với sự giúp sức của Phòng Hiền Nhân… em có thể giúp gì được không?”
Những gì hiện lên trong tâm trí Rota là ký ức về trận đánh với Ofnir.
'Giả sử giải phóng phép thuật từ đây là khả thi, thì liệu mình có thể đánh bại được Rồng không?'
Căn phòng này là một lá át bài chủ, có thể bắn phá toàn diện bất kể khoảng cách có xa đến đâu, giả sử cô có thể truyền vào đó sức mạnh của [Phù Thủy Vàng]…
“A… về chuyện đó.”
Freya lè lưỡi và nói:
“Ta cũng đã nghĩ tới phương án đó và tính toán vị trí… nhưng có vẻ như nó nằm quá xa phạm vi, nên sẽ rất khó khăn.”
"Ra vậy…"
Rũ xuống—
Đôi tai màu cam đang dựng lên vì mong đợi giờ đã cụp xuống.
Freya lẩm bẩm một cách tiếc nuối:
“Nếu có thể tách riêng nơi này ra và di chuyển đỉnh tháp đến cơ sở của <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất>, chúng ta có thể điều chỉnh được…”
“…”
“…”
Đó là một đề xuất không thực tế.
Làm sao bọn họ có thể di chuyển căn phòng lớn thế này được?
Kể cả thế, thành học viện hiện tại đang bị màn không gian bao phủ khắp mọi nơi, cho dù có thể dùng vũ lực để giải quyết, thì vẫn cần rất nhiều hỗ trợ.
Vì vậy mà cả Mila và Rota đều mang vẻ mặt buồn bã.
Điều không ngờ là Astrid, người đang nhìn vào cửa sổ quan sát, lại đáp lại lời đề xuất không thực tế đó.
“…thế nếu hàng trăm người khổng lồ xuất hiện và di chuyển căn phòng này bằng tay thì sao?”
“N-này, cái con điên kia… bây giờ không phải lúc để ba hoa chích chòe…”
Đáp lại câu trả lời khó chịu của Freya, Astrid chỉ vào một trong những cửa sổ quan sát.
“Thế kia không phải là người khổng lồ thì là gì?”
“…”
Freya lộ rõ vẻ kinh hoàng khi chứng kiến cảnh đó.
“C-cái gì thế kia…”
Vô số người khổng lồ thép đang tiến đến trong tiếng cười sảng khoái, tay mang vác các tòa nhà và đập vỡ các rào chắn và vật cản đường. Phía trên họ, hàng chục chiếc phi thuyền đang dàn trận hệt như cuộc diễu binh hào nhoáng của đất nước biệt lập nào đó.


4 Bình luận
Bản dịch tiếng anh của ‘Con Ngốc Tóc Hồng’ cùng nhiều tác phẩm thể loại gb khác trên fenrir đã bị novelpia sờ gáy(giống vụ nettruyen năm ngoái) và bay màu trên mọi nền tảng liên quan(ngoại trừ các trang mtl và trong số đó không hề có ‘Con Ngốc Tóc Hồng’), thế là nguồn eng đã không còn nữa và yeah, chấp nhận thôi chứ biết sao giờ...