Con Ngốc Tóc Hồng Của Thà...
국문파랑 - Korean Paran 국문파랑 - Korean Paran
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

124 • Phép màu và ma thuật của con gái không bao giờ dừng lại☆③

2 Bình luận - Độ dài: 2,998 từ - Cập nhật:

Tiếng sóng vỗ rì rào giữa bầu trời đầy mây.

Rì rào—

“…”

“…”

Thế mà những con sóng tiến gần đến chân chúng tôi lại biến mất không một vết tích. Không thể làm ướt ngón chân trên cát của bọn tôi, chúng quay trở lại đường chân trời mờ ảo, chỉ để lại bọt biển phía sau.

Sau nhiều đợt sóng dạt tới rồi lại rút đi, tiền bối Frida lại mỉm cười và lên tiếng.

“Nơi này không phải là thế giới của ‘chị’. Vì Selma và Nina đến từ cùng một nơi với chị… nơi kỳ lạ này hẳn là thế giới của Clara, chị nói đúng không?”

“…”

“Thoạt đầu chị không biết đâu… thế rồi đột nhiên, khi vẽ hoa, chị cảm thấy là lạ vì hình dáng của bông hoa khác với những gì chị nhớ. Càng quan sát, chị càng nhận ra mọi thứ rất khác với những gì chị biết.”

“…”

“Thế là… đến một thời điểm nào đó, chị đã nhận ra.”

Đúng với khả năng quan sát nhạy bén của mình, tiền bối Frida dường như đã nắm bắt được cảm giác bất hòa với thế giới mà chị ấy không thuộc về.

'Bản thân mình cũng đang lang thang vô định giữa khoảng không. Phải chăng là vì 'linh hồn' của 'chị ấy' vẫn còn tồn tại đâu đó trong tim mình?'

Phải chăng vì vậy mà tôi mới tạo ra giấc mơ về đất nước Hàn Quốc hiện đại?

Là vì hoài niệm về cuộc đời cũ ư?

'Không…'

Thay vì mấy cái cớ tầm thường đó.

Thì có lẽ là do tôi, với tư cách là 'Clara', đã giả vờ không biết vì muốn ở cạnh các tiền bối.

“…”

Tôi đã cảm nhận được sự bất hòa này vô số lần rồi.

Đây là thế giới của kẻ ích kỷ và yếu đuối, 'Kang Jinsu'.

Một thế giới bị chia cắt bởi sự lãng quên không thể đảo ngược và cái chết tất định.

“…”

Cô gái đáng yêu 'Clara' sống ở thành phố học viện.

Không thể nào có chuyện ba người tiền bối sống chung trong cùng một ngôi nhà với tôi được.

Cuộc sống học đường ở thế giới này không thể tự do tự tại như thế được.

Con người ta không thể sống trên thế giới khắc nghiệt này chỉ bằng cách làm những gì bản thân mong muốn.

Và trong thế giới nơi thành phố học viện tồn tại, không có bất kỳ tiện nghi hiện đại nào hết. Chỉ có những kẻ thù mà ta cần phải đối mặt và những thứ ta cần phải tranh đấu, mạo hiểm chính mạng sống của mình.

“…”

Nơi đây rốt cuộc…

Chỉ là một thực tại chọn lọc những phần tốt đẹp của tiền kiếp và hiện kiếp, một giấc mơ thô sơ và đẹp đẽ được đan xen một cách thô thiển.

Niềm hy vọng xấu xí của một con người đã đánh mất một bản thân khác vào quên lãng.

“…”

Tiền bối Frida thấy vẻ mặt nghiêm trọng của tôi thì liền cười khúc khích.

“Nơi này thật quá đỗi kỳ lạ với chị. Có rất nhiều thứ chị không biết, và con người nơi đây thì… nó thoải mái và dễ chịu hơn nhiều so với thành phố học viện.”

“…”

“Chị thậm chí có thể nhìn thấy biển ở rất gần thế này đây.”

Chị ấy từ từ tiến lại gần, phía sau lưng là bầu trời mù sương.

“Nhờ có giấc mơ của em, mà chị đã hạnh phúc cho đến tận bây giờ, và hẳn em cũng đang hạnh phúc, chị nói phải chứ?”

“…em cũng rất vui khi được gặp lại các tiền bối.”

“Ở đây bọn chị không phải là tiền bối mà là unnie, đúng chưa nào?”

“Kể cả khi là unnie, em vẫn rất vui.”

"…chị biết mà."

Tiền bối Frida gật đầu và nói thêm:

“Vậy bây giờ em đã có thể buông tay được chưa?”

"Dạ…?"

Nói rồi chị ấy dang rộng cả hai tay, ôm chặt tôi một cách nồng nhiệt… sự ấm áp đó xuyên thấu trái tim tôi.

“Em có thể đến nơi em cần phải đến. Em luôn là một đứa trẻ nhảy nhót và phiêu lưu trong những thế giới mà bọn chị thậm chí chẳng dám mơ tưởng.”

“…”

“Chính vì thế mà bọn chị thấy ở em một ánh sáng chói lòa không gì sánh bằng. Từ khoảnh khắc em đến, em đã luôn là giấc mơ và niềm tự hào của ba người bọn chị.”

“…”

Những giọt nước mắt đang chảy ra từ một bên mắt bắt đầu chảy ra không kiểm soát.

Càng được khen ngợi, tôi càng cảm thấy tội lỗi.

'Bởi vì sự thao túng của nhà tiên tri, các chiều không gian được kết nối đã bị chia cắt. Kể cả khi chúng ta đánh bại được Rồng, mình cũng không biết liệu Cây Thế Giới bất ổn có thể trở lại như cũ hay không… và liệu các tiền bối đã trở thành âm vang có thể trở lại làm người một lần nữa hay không…'

Thế là tôi ôm chặt lấy tấm lưng mảnh mai của tiền bối Frida.

Mái tóc vàng của chị ấy đung đưa, chạm vào má tôi.

Tôi ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé tỏa ra mùi hoa cúc đó. Đau đớn như thể đang ôm một con nhím bằng tất cả sức lực của mình vậy.

Trái tim tôi đau quá.

"…em xin lỗi."

Tất cả là lỗi của tôi.

Nếu tôi không mù quáng sống vượt quá số phận của Clara, các tiền bối đã có thể tốt nghiệp vào thời điểm câu chuyện gốc bắt đầu. Có lẽ họ đã có thể an toàn ra đến thế giới bên ngoài.

'Giá như mình im lặng thêm vài ngày nữa thôi...'

Không thể làm được điều đó, tôi đã chà đạp lên giấc mơ của tiền bối Frida.

“Vì em mà… các chị đều biến mất. Em xin lỗi.”

Thế nhưng khi nghe những lời đó, tiền bối Frida cười lớn đến nỗi gần như trào cả bữa trưa ra ngoài.

Chị ấy thực sự cười rất vui.

“Phì…! Phụt! Gì cơ gì cơ? Clara bé nhỏ của tụi chị, cưng vẫn còn buồn về chuyện cỏn con đó sao? Hửm?”

"…tiền bối?"

“Há! Đã bảo phải gọi là unnie cơ mà!”

“…unnie.”

Vẫn ôm chặt tôi, tiền bối Frida gọi tiền bối Selma và Nina lại. Hai người họ nhanh chóng quay đầu lại từ xa xa phía trước trên bãi biển khi nghe tiếng gọi.

“Nè mấy gái, lại đây lát coi!”

“Hửm? Sao đấy?”

“Ôi, chộ ôi… Clara đang khóc đấy à?”

Tiền bối Selma, người thường thích thú trêu chọc tôi, chạy đến ngay khi thấy tôi khóc. Tiền bối Nina đi theo sau cũng có vẻ mặt ngơ ngác không kém.

“Sao thế? Hở? Chuyện gì vậy cà?”

“Hehehe…”

Vẫn không buông tay, tiền bối Frida vỗ nhẹ lưng tôi và nói:

“Này nhé~ nếu một ngày, Clara xinh xắn nhường này của chúng ta… bị một kẻ xấu cầu hôn 'Hãy để em cưới em gái của chị!', để rồi bị từ chối và cố gắng làm hại ba bọn mình… thì liệu hai bà có ghét Clara không?”

“…”

Tiền bối Selma trừng mắt với vẻ mặt không tin nổi.

“Ê, Frida. Con bé đang khóc mà bà nói nhăng nói cuội gì thế?”

“Trả lời.”

“…”

Thấy tiền bối Frida quyết tâm, người không bao giờ từ bỏ sự bướng bỉnh của mình. Biết rõ điều này, tiền bối Selma thở dài và trả lời.

“Là lỗi của tên người xấu đó chứ sao nữa, Clara chả làm gì sai cả. Cớ sao chúng ta lại ghét em ấy?”

“Đúng đúng đúng! Đúng vậy, đúng vậy!”

Tiền bối Nina cười tươi nói:

“Clara là niềm tự hào của chúng ta!”

Tiền bối Frida cũng mỉm cười và nói thêm:

“…em nghe rồi chứ?”

"…vâng."

“Em là niềm tự hào của bọn chị.”

"…vâng."

Chính vì thế…

Em không nên ràng buộc với bọn chị.

“Hãy tiến về phía trước.”

"…vâng."

Khi tôi nói những lời đó, khi tôi gật đầu, bầu trời đang yên bình bỗng chốc bắt đầu rung chuyển.

Ầm ầm—

Mọi thứ ở đằng xa bắt đầu trở nên mờ nhạt.

Đường chân trời và bầu trời hòa vào làm một, phai mờ dần rồi trở nên đục ngầu.

Nhìn thấy cảnh đó, tiền bối Selma và tiền bối Nina dường như cuối cùng cũng nhớ ra điều gì đó.

"…à ra thế."

“…bọn chị đã rất vui~”

“Tại giấc mơ của Clara mà chị mới trở thành một tiểu thuyết gia kén tắm đó.”

“Ahaha, em không nghĩ vậy đâu…”

Tất cả các tiền bối đều mỉm cười và vỗ lưng tôi.

“Cảm ơn, Clara.”

“Vì vẫn còn nhớ đến bọn chị.”

Tôi trả lời những lời đó theo phản xạ.

“Em không thể nào quên được các chị, các tiền bối.”

“Ahaha, nghe em nói thế chị vui lắm. Nhưng sẽ còn vui hơn nữa nếu em gọi bọn chị là unnie~”

“…”

Tiền bối Frida có vẻ bướng bỉnh một cách kỳ lạ.

Ầm ầm…

Những vết nứt bắt đầu từ đường chân trời và bầu trời xa xăm đang từ từ tiến lại gần bọn tôi. Bọn tôi cảm nhận hơi ấm của nhau, chuẩn bị cho lời vĩnh biệt thực sự.

“…tiền bối Frida.”

“Phút cuối rồi mà em vẫn không thể gọi chị là unnie được sao?”

Sự bướng bỉnh này dường như sẽ không bao giờ biến mất ngay cả trong giấc mơ.

Chính vì thế mà tôi thậm chí còn vui hơn.

“…Frida unnie. Ừm, có điều này em muốn hỏi.”

“Chuyện gì nà~?”

“Cuốn truyện cổ tích đó. Cuốn mà chị bảo có cảnh biển ấy.”

"Ừm."

“Em muốn biết tên cuốn sách đó.”

Giả sử rằng em có thể bình an đến được thế giới bên ngoài thành phố học viện.

Thì trước tiên, chúng ta hãy cùng đến thăm những địa điểm trong truyện cổ tích nhé.

Đó là điều tôi đã quyết.

“…”

Có lẽ nhận ra được quyết tâm đó, tiền bối Frida thanh thản gật đầu và trả lời:

“<Câu Chuyện Về Cuộc Gặp Gỡ Của Anh Và Em>… đó là câu chuyện về một người chàng trai dạy cho một cô gái biết về màu sắc của biển và bầu trời. Đó là một câu chuyện được truyền lại từ lâu rất lâu rồi… chị thực sự rất thích nó.”

“Đó là một tiêu đề hay… và là một câu chuyện hay.”

“Nhỉ? Khi nói đến màu sắc, con người ta không thể không thích vẽ tranh…”

<Câu Chuyện Về Cuộc Gặp Gỡ Của Anh Và Em>, có vẻ như tôi đã từng nghe tiêu đề này ở đâu rồi thì phải.

-Như một đóa hoa nở rộ từ cuộc gặp gỡ của em và tụi chị…

Có vẻ như tiền bối Frida đã lấy cảm hứng từ tiêu đề của cuốn truyện cổ tích đó khi nói về 'xoắn ốc'. Không hiểu do đâu, tôi cảm thấy như mình đã được lắng nghe một câu chuyện diễn ra trong cuộc đời của cô gái tên là Frida.

"Em biết rồi."

Ầm ầm—

Trước khi chúng tôi kịp nhận ra, những vết nứt đã lan tới rất gần.

Tiền bối Frida mỉm cười rạng rỡ lần cuối và nói:

“Nina và Selma cũng thích câu chuyện đó lắm. Chị mong em cũng sẽ vậy.”

“Em nhất định sẽ thích câu chuyện đó.”

Bởi vì đó là câu chuyện được những người em trân quý yêu thích.

Nứt-!

Và rồi…

Thế giới bắt đầu chìm vào bóng tối hoàn toàn.

Bờ biển, các tiền bối, khu đô thị, mọi vật trước mắt tôi… mọi thứ.

Mọi thứ biến mất như thể tất cả chỉ là một lời nói dối.

Hệt như một giấc mơ.

Không.

Ngay từ đầu, đó đã là một giấc mơ.

“…”

Tôi lại mở mắt ra.

Bộ quần áo tôi mặc ở Hàn Quốc hiện đại đã biến mất, và tôi cảm nhận được bộ đồng phục <Học Viện Lăng Kính Trung Ương> rách nát do hậu quả của trận chiến trước đó. Và cả mái tóc hồng rực rỡ trước kia của tôi giờ đã phai màu đôi chút.

Ngay cả những giọt nước mắt tôi rơi tại đó cũng đã biến mất.

“…”

Những gì hiện ra trước mắt tôi là một bóng tối không hồi kết.

Chỉ còn lại bóng tối vô tận.

'Ngoài hình dáng của bản thân ra, mình thực sự không thể cảm thấy gì cả.'

Vực thẳm của thế giới.

Nơi mà vô số âm vang và linh hồn không ngừng chìm xuống và lắng đọng.

Nơi này không khác gì âm giới của cửu giới.

Thế nhưng giờ đây, dưới sự kiểm soát của nhà tiên tri, nơi đây rốt cuộc đã trở thành buồng ngủ của những con người mắc kẹt trong giấc mơ hạnh phúc.

“…”

Tôi nhìn lên trên.

Dù khá ngại khi nói "nhìn" trong không gian chỉ toàn bóng tối thế này, nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó đang tiếp diễn bên ngoài tầm nhìn của mình.

“…”

Có lẽ là những người đang đắm chìm trong những giấc mơ hạnh phúc giống như tôi vậy.

Đến cả tôi, người có nhận thức dao động qua lại vì tàn dư của hai linh hồn, còn muốn định cư tại đây. Vậy thì những học viên bình thường sẽ khó mà có thể tự mình thoát ra.

'Vậy là chỉ có mình mình có thể di chuyển đến đây—☆'

Nhưng bây giờ tôi phải làm gì?

'Hừm hưm… làm gì có chuyện mấy ơn trên kia tử tế ném mình vào trước mặt trùm cuối sau cảnh hồi tưởng cảm động ha—☆'

Tôi không ngờ mình lại bị đưa vào một không gian giả như thế này do độ trễ của máy chủ…

Tôi đã thử xài [Bifrost] nhiều lần.

“Kyop—☆”

Thế nhưng nó không có tác dụng.

“…”

Đây là không gian kết nối với Cây Thế Giới…

Mà không, bản thân nó không khác gì Cây Thế Giới cả.

Dịch chuyển không gian không có tác dụng ở đây.

“…”

Nói một cách đại khái, tôi đang ở trong tình huống bị kẹt trong cốp chiếc xe tải do nhà tiên tri lái. Để giải quyết vấn đề, trước tiên tôi phải tìm cách thoát khỏi đây đã.

Nghĩ vậy, tôi định cosplay Ayaya turtle[note73031] và gắng hết sức tiến về phía trước, thì đúng lúc đó, tôi nghe thấy một âm thanh lạnh lẽo từ xa vọng lại.

Tsutsutsutsutsu—

Âm thanh của hằng hà sa số bàn chân chuyển động liên tục.

Nghe như tiếng một con rết đang bò ngay bên tai tôi vậy.

Một bóng đen khổng lồ bơi qua bóng tối và tiến lại gần.

Và rồi một vật thể ‘cao, to, đen và dài’ chào đón tôi.

Giọng nói của một lão già nhăn nheo.

[Đã lâu rồi.]

“Ôi mèn ơi…☆”

[Giờ đây khi ta đã vượt qua cái chết, ngay cả kẻ thù lớn nhất của ta cũng trông thật đáng thương. Hỡi Valkyrie đang đấu tranh nhạt nhòa trong xiềng xích của số phận. Hỡi kẻ thù không đội trời chung đã giết chết ta.]

“Ôi mèn đét ơi…☆”

[Hưm…][note73030]

Đó là một giọng nói quen thuộc đến khó chịu.

Vù vù—!

Bốn chiếc cánh khổng lồ dang rộng ra từ trong bóng tối.

Một con rết có hàng trăm chiếc sừng đang tiến lại gần, cuộn tròn thân mình.

[Một con chó canh gác giám sát những kẻ kén ngủ… đây là nhiệm vụ đầu tiên của ta sau khi vượt qua cái chết, cơ mà đây quả thực là một công việc nhàm chán… nhưng cũng không thể làm phiền những kẻ yếu đuối khác cuối cùng cũng được nghỉ ngơi được. Lão già này sẽ vui vẻ mà chấp nhận vậy. Hô Hô.]

Cung cách nói chuyện thuật lại tình hình của chính mình bằng giọng điệu giải thích, cũng quen thuộc đến phát tởm. Chắc chắn đó là [Linh Mục Xói Mòn] Grafvolud.

“Ấy ấy…☆”

Tôi cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Ơ.

Mà khoan.

Lộn kịch bản rồi ní ơi—☆

Và khi tôi tăng cường giác quan siêu việt lên mức tối đa, tôi thậm chí còn nghe thấy cả tiếng đập cánh vội vàng từ bên cạnh.

Vèo—!!

Thứ xuất hiện từ bóng tối là đôi chân trước trông giống như những lưỡi kiếm màu xanh lá cây.

Đó là một con bọ ngựa khổng lồ cũng có hàng trăm chiếc sừng.

Là [Linh Mục Xung Đột] Ofnir.

[Kuhahaha!! Lão khọm! Lão lại định đi chết nữa à?]

[Câm mồm, tên đần độn trơ tráo. Khi ta đi, ngươi chỉ biết bắt nạt phụ nữ và trẻ em.]

Con rết và con bọ ngựa khổng lồ cãi nhau nhưng vẫn từ từ thu hẹp khoảng cách trong khi cẩn thận kiểm soát toàn bộ khu vực xung quanh tôi.

[Con đĩ tóc hồng chết tiệt, có mặt ở đây tức là ngươi nhất định bị [Số Phận] ràng buộc!! Ngươi dám cả gan lừa bổn tọa khi chẳng biết gì sao?! Nhờ ngươi mà bổn tọa chết vô ích—!!]

[Keke… mắt ngươi là lỗ châu mai. Đáng đời ngươi lắm, đồ đần độn—]

[Cái lão khọm mà chết trước thì ngậm cái miệng lại!]

Từ nào.

Ôi thần linh ơi, sai rồi, sai hết rồi.

Tại sao bổn cô nương lại bị nhốt chung với những gã khốn mà mình đã giết thế này—☆

Ghi chú

[Lên trên]
Vann: khúc này vuốt râu là đẹp
Vann: khúc này vuốt râu là đẹp
[Lên trên]
Vann: ”ayatle”
Vann: ”ayatle”
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Hôm trước chúng ta đã nghe tin buồn thì hôm nay chúng ta sẽ nói về tin vui nhé, đấy là vann đã dịch xong hết từ tám hoành rồi
9CWEDCx.png


Lêu lêu cái đồ bị lừa, giờ thì xì tiền ra đây nào các con vợ ;'))


m3GRhSj.png
Xem thêm