• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10: Công quốc Alcrem

Chương 207: Những kẻ thực sự chết đói

7 Bình luận - Độ dài: 7,544 từ - Cập nhật:

Tại một Tổ quỷ ở Công quốc Farzon… hay đúng hơn, là nơi từng là Tổ quỷ. Những người canh gác lối vào mê cung—nằm sâu trong vách đá của thung lũng—đang đứng thành đội hình nghiêm ngặt.

Một nửa trong số họ canh giữ phía trước lối vào, đề phòng dị biến từ bên trong mê cung. Nửa còn lại thì để mắt đến bất kỳ kẻ đột nhập nào từ bên ngoài.

Giữa họ là một cặp chiến binh linh mục đang đứng canh lưng tựa lưng.

“...Có vẻ đêm nay vẫn yên ắng như thường lệ” một người lên tiếng.

“Đêm qua cũng chẳng có gì xảy ra mà” người kia đáp lại.

Một trong hai đến từ Giáo hội Alda, người còn lại thuộc Giáo hội Vida. Thế nhưng giữa họ không hề có sự căng thẳng thường thấy giữa các tín đồ khác thần, ngược lại, họ còn khá hòa hợp với nhau.

Lực lượng canh gác nơi đây là các chiến binh linh mục từ phe ôn hòa của Giáo hội Alda, được hỗ trợ bởi chiến binh linh mục của Vida. Dù điều này nghe có vẻ trái ngược với truyền thuyết tại đại lục Lambda, nhưng ở Vương quốc Orbaume, phe ôn hòa của Alda từ lâu đã có mối quan hệ tốt đẹp với Vida.

Tất nhiên vẫn tồn tại những công quốc mà Alda nắm ảnh hưởng lớn, như Công quốc Hartner, cũng như những giáo phái cực đoan và bảo thủ đang hoạt động trong bóng tối. Vì vậy, để bảo vệ tín đồ của Vida khỏi các thế lực ấy, liên minh với phe ôn hòa là lựa chọn khôn ngoan.

Heinz, thủ lĩnh của phe ôn hòa, người đã ra tay bảo vệ một Dhampir, chính là người có công lớn trong việc thuyết phục nhiều tín đồ Alda rời bỏ phe cực đoan để gia nhập phe ôn hòa. Với Giáo hội Vida, sự nổi lên của hắn là điều rất đáng hoan nghênh… Dù nghĩ lại, điều đó cũng thật trớ trêu khi xét đến sự thật đằng sau hai vị thần: Alda, thần của luật lệ và vận mệnh, và Vida, nữ thần của sự sống và tình yêu.

“Nói chứ, vụ hôm qua rốt cuộc là cái gì thế? Bọn tôi đang ăn trưa muộn thì nghe thấy tiếng động vang vọng từ trong mê cung, nghe rợn cả người. Rồi một phần bức tượng Alda ở ngôi miếu nhỏ trên đất khai hoang bị nứt vỡ luôn” chiến binh linh mục của Alda nói.

Những gì anh ta mô tả chính là hậu quả của trận chiến giữa Vandalieu và Heinz—sự hủy diệt mê cung bằng 【 Hư pháo xuyên diệt giới 】, và cả cái chết của Curatos, thần của ký ức và ghi chép. Dư chấn của sự kiện đã lan đến tận vùng đất quanh lối vào mê cung.

“Tôi cũng không rõ. Cửa vào mê cung từ đầu tới giờ vẫn đóng chặt. Nếu thế thì Heinz-dono và những người đi cùng có lẽ vẫn ổn… hoặc ít nhất, một người trong số họ thì còn sống” chiến binh linh mục của Vida bình thản đáp.

“Này! Cậu nói cái gì xui xẻo vậy hả?!” chiến binh linh mục Alda la lên.

“Tôi cũng mong Heinz-dono và những người khác an toàn, nhưng… việc có âm thanh và chấn động lớn đến mức vọng cả ra ngoài thế này thì không phải chuyện thường.”

Quả thật, không gian bên ngoài và bên trong mê cung vốn là hai thế giới tách biệt. Dù bên ngoài có động đất, hay bên trong có xảy ra bùng nổ ma thuật cỡ lớn, cũng không hề ảnh hưởng đến nhau—trừ khi có sự việc xảy ra ngay sát lối vào.

Thế nhưng, nếu cả chục tầng của mê cung bị xuyên phá và hủy diệt, âm thanh và chấn động có thể lan cả ra ngoài cũng chẳng phải chuyện lạ.

“Còn vụ tượng bị vỡ nữa. Dù chỉ là một phần nhỏ, nhưng ta phải giả định là đã có chuyện gì đó xảy ra. Giống như mấy năm trước, khi tượng thần Yupeon—thần băng giá—bị nứt vỡ. Rất có thể lần này cũng vậy, có thứ gì đó bên trong mê cung gây ra chuyện. Nếu vậy, nghĩ Heinz-dono có liên quan thì cũng là điều hiển nhiên. Quan tâm đến sự an nguy của họ là chuyện bình thường, đúng chứ?”

Hiện tại, chỉ có Heinz và nhóm của hắn là những người ở trong mê cung. Nếu có chuyện xảy ra, họ chắc chắn dính dáng. Dù cách suy luận ấy vốn còn nhiều lỗ hổng, nhưng đây là một mê cung bất thường, như thể được tạo ra chỉ dành riêng cho Heinz, và ngay khi họ bước vào, lối vào đã lập tức bị phong kín.

Với những điều ấy, lời của chiến binh linh mục Vida không thể bác bỏ được.

“Ừ thì… Nhưng thật tình, bên trong mê cung rốt cuộc đang xảy ra cái quái gì vậy? Bên ngoài thì ổn lắm—Tổ quỷ đang được thanh tẩy, đất đai khai khẩn tốt, công trình xây dựng thị trấn cũng tiến triển thuận lợi—vậy mà tụi mình lại không biết nên dồn mắt trông chừng bên trong mê cung hay bên ngoài đây nữa!” chiến binh linh mục Alda lầm bầm đầy bực dọc.

Ngay khi sự kiện bất thường xảy ra, người ta đã lo lắng chuyện lũ quái vật có thể tràn ra từ mê cung. Ai cũng biết mê cung sinh ra quái vật, và nếu không kiểm soát số lượng chúng bên trong, thì sớm muộn gì chúng cũng sẽ tràn ra ngoài.

Vì thế, các chiến binh linh mục mới phải đứng lưng tựa lưng, mỗi người nhìn về một hướng. Một nửa quan sát bên trong mê cung, nửa còn lại thì cảnh giác với những kẻ xâm nhập từ ngoài—như pháp sư muốn thăm dò bên trong, hay sát thủ do phe cực đoan của Alda hoặc tín đồ tà thần phái đến để ám sát Heinz.

Dù là mê cung được thần tạo ra, thì bên trong hẳn phải có thử thách nào đó, và không ai đảm bảo thử thách đó không chứa quái vật cả.

“Liệu các vị thần có ban Thần dụ gì không nhỉ? Nghe nói nữ thần mới hồi sinh gần đây mà?” chiến binh linh mục Alda lên tiếng.

“Nghe nói là vậy. Nhưng dù vài người có Thần hộ, vẫn chẳng mấy ai nói mình nhận được Thần dụ… Thậm chí còn có nhiều giáo sĩ bỏ trốn trong đêm.”

“Ơ, thế ổn hả? Dù sao thì chắc tụi mình cũng không định báo cáo gì đâu.”

“Tôi mặc kệ. Mấy người không có mặt ở đây thì chẳng cần quan tâm làm gì.”

Gần đây, trong Giáo hội Vida đã xuất hiện những người nhận được Thần hộ và thậm chí là kỹ năng 【 Quyến thần giáng trần 】. Điều này khiến người ta đồn rằng Vida đã hồi sinh. Nhưng đồng thời, cũng khiến một số giáo sĩ hoảng loạn, cảm thấy tính mạng bị đe dọa nên bỏ trốn ngay trong đêm.

Vida đã ngủ say gần như hoàn toàn suốt thời gian qua, nên trong hàng ngũ giáo sĩ cũng có kẻ thối nát, nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ bị trừng phạt, hoặc thậm chí đã trà trộn vào chỉ để phạm tội. Điều tra sau đó đã xác nhận điều này.

Dù vậy, ngay cả khi không có vụ bỏ trốn ấy, cũng khó lòng trông mong Vida sẽ gửi Thần dụ giải thích chuyện gì đang diễn ra trong mê cung.

“Còn có vài người nói mình nhận Thần dụ nhưng lại khẳng định nó chẳng liên quan gì đến mê cung này… Cậu nghĩ sao?” chiến binh linh mục Vida hỏi.

“Tôi cũng chịu. Tôi đâu có biết chuyện gì đang xảy ra bên trong đâu” chiến binh linh mục Alda lắc đầu.

Alda vẫn chưa gửi Thần dụ nào tiết lộ điều gì về Heinz hay những diễn biến trong mê cung.

Đơn giản là vì Alda đang cố giấu đi, lo rằng nếu để lộ thông tin, Vandalieu sẽ lần ra manh mối.

“Thì đó, chứng tỏ những gì đang xảy ra bên trong mê cung quan trọng đến mức nào. Nếu thần mà gửi Thần dụ mà lại để bọn Vampire, Majin hay tệ hơn nữa—Ma vương—biết được, thì đúng là đại họa” chiến binh linh mục Vida nói.

“Ma vương à… Là cái kẻ bị nghi ngờ tồn tại dựa theo Thần dụ mà Giáo hội Alda bên Đế quốc nhận được hả? Thật lòng mà nói, nghe đáng ngờ lắm.”

“Cũng đúng. Dù sao đó cũng là Giáo hội của nước thù địch. Mà chỉ là tin đồn thôi… Nhưng rõ ràng là đang có chuyện mà, đúng không?”

“Ừ. Các vị thần phò tá Alda dạo này cứ thi nhau ban Thần hộ cho anh hùng ấy chứ. Nếu chẳng có chuyện gì thì họ đâu cần làm vậy.”

Các vị thần đang tích cực ban Thần hộ và gửi Thần dụ cho những người họ thấy có tiềm năng, bồi dưỡng họ thành anh hùng. Nhiều người trong số đó hiện đang ở Đế quốc Amid, nhưng cũng có không ít ở Vương quốc Orbaume. Tuy rằng, hai chiến binh linh mục ở đây vẫn chưa từng gặp ai như thế ngoài đời.

“Giờ nghĩ lại mới thấy, tại sao phe của Vida không bồi dưỡng anh hùng nhỉ? Vida đã phục sinh rồi cơ mà” một chiến binh-tế sư của Alda lên tiếng.

“Chuyện đó chỉ có các vị thần mới biết” chiến binh-tế sư bên phía Vida đáp lại.

“Ừ ha… À, mong là nhóm Ngũ Sắc Kiếm sớm quay về. Như vậy chắc Selen cũng sẽ yên lòng hơn.”

“Tôi cũng nghĩ thế.”

Và thế là, hai chiến binh-tế sư của Alda và Vida cứ thế trò chuyện, dù vẫn quay lưng lại với nhau. Họ mang theo cảm giác bức bối vì bản thân chẳng làm được gì ngoài chờ đợi, nhưng vẫn tiếp tục hoàn thành công việc thường nhật.

--------------------------------------------

Cùng lúc đó, tại một trong vô số con hẻm sau ở khu đèn đỏ Morksi, Miles đang ôm trong tay một đống xiên nướng và ngấu nghiến một cách háu đói.

“Mmm! Chính là cái vị này đấy! Đúng là cái hương vị mà ta thèm bao lâu nay!” hắn tấm tắc vừa ăn vừa chép miệng.

“… Cũng chỉ là xiên nướng thôi mà” Vandalieu bình thản nói.

“Danna, làm sao lại có thể gọi tuyệt phẩm này là ‘chỉ là xiên nướng’ được chứ! Dù là thịt rẻ tiền đi nữa, công đoạn chuẩn bị đúng là đỉnh của chóp!” Miles đáp lại, vẫn tiếp tục ăn như bị thôi miên.

Quả đúng là nguyên liệu chỉ là phần thịt thừa của mấy con quái cấp thấp như Chuột khổng lồ (Giant Rat), thông thường chỉ cần rắc tí muối là có thể nướng ăn tạm được rồi. Nhưng Vandalieu đã dùng phép 【 Lão hóa 】 để xử lý thịt, rồi ướp với sốt làm từ các loại thảo dược và trái cây do chính cậu trồng. Đã vậy, công đoạn nướng còn được thực hiện bởi công chúa Levia và các hỏa linh khác, giúp kiểm soát nhiệt độ hoàn hảo.

Nhờ vậy mà hương vị mà Miles đang thưởng thức vượt xa cái giá 5 Baum một xiên.

“Chẳng lẽ giới cầm đầu chốn hắc đạo lại ăn uống kham khổ vậy sao?” Vandalieu hỏi.

Cậu đã giao một Gia quyến ma vương cho Miles và những người khác để tiện liên lạc, nhưng để tiết kiệm Mana, nó chỉ hoạt động khi cần thiết hoặc khẩn cấp. Thế nên Vandalieu không rõ lắm về lối sống hiện tại của họ… Việc duy trì phân thân hoạt động liên tục tiêu hao nhiều Mana, mà nếu để Mana tỏa ra quá mạnh thì nhóm Murakami – vốn dò theo dấu hiệu Mana – có thể bị nhầm hướng và mò đến chỗ Miles.

“Eleanora thì còn đỡ vì đang ở tổng bộ, chứ vị trí của ta thì… không thể ghé mấy tiệm sang chảnh mà dân thường hay lui tới quá lâu được. Thế nên đồ ăn hằng ngày toàn là mấy món thịt mua ở quán rượu. Không phải ta ghét thịt, nhưng toàn là loại cứng ngắc, chỉ ướp muối chán ngắt, ăn kèm dưa muối với cá khô… Ta nhớ mấy món rau tươi, hải sản, trái cây biết chừng nào. Rồi nào là miso, xì dầu, mayonnaise, ketchup, nước sốt Worcestershire… chưa kể cà-ri, ramen, hamburger, đồ chiên ngập dầu và bánh ngọt ngọt nữa” Miles than thở.

Xem ra khẩu vị của hắn đã hoàn toàn bị Talosheim làm hư mất rồi. Dù ngay cả mấy xiên nướng hắn đang ăn giờ đây vẫn chưa được làm hoàn toàn vừa miệng, nhưng vẫn ngon hơn rất nhiều so với mấy bữa hắn phải chịu đựng kể từ khi thâm nhập vào thành Morksi.

“Khi Melissa trở lại vì Doug và mấy người kia có khả năng biến dị, ta đã nhờ cô ấy mang về một núi quà bánh… nhưng mà nếu bị đám đàn em thấy ta ăn thì lại phiền toái” Miles thở dài.

“Nghe nói nơi đây là thành phố buôn bán, nhưng xem ra vẫn còn nhiều bất tiện so với Talosheim quá nhỉ. Anh khổ sở thật đấy… Phải chăng vì vậy mà mới có danh hiệu ‘Sói đói’ kia?” Darcia lên tiếng, thắc mắc liệu việc ăn uống khổ cực và dáng vẻ đói ăn của Miles có liên quan đến danh hiệu mới của hắn không.

Miles nở nụ cười khổ. “Ta chỉ là một kẻ thuộc thế giới ngầm bất ngờ lộ mặt ra với xã hội bình thường, thế là cái danh đó tự nhiên dính vào thôi. Có lẽ người tiền nhiệm cũng được dân tình ‘yêu mến’ ghê lắm.”

Ở thành Morksi này từng tồn tại một tổ chức tội phạm từng làm ăn với tên “Linh Cẩu” Gozoroff. Tổ chức đó không có tên, hoạt động âm thầm và tránh gây ra sự việc quá lớn – đúng chất của một hội kín bí ẩn.

Nhưng ngay cả hội kín cũng không chấp nhận việc người ngoài tự dưng chen chân giành quyền trong lãnh địa của mình. Có vẻ họ không muốn dính vào rắc rối do lũ côn đồ và lính đánh thuê thất bại gây ra.

Thế nên họ để một thủ lĩnh lộ diện với xã hội bình thường – như một cái cọc để gom lũ vô lại về một mối.

Sau khi Eleanora cùng nhóm của cô quét sạch tầng lớp cầm đầu và tiếp quản tổ chức đó, trong số họ chỉ có Miles là phù hợp để đảm nhận vị trí thủ lĩnh mới. Hắn đảm nhận vai trò này để có thể hành động ngay nếu có chuyện xảy ra trong thành Morksi.

Nhưng với lũ côn đồ không biết rằng thủ lĩnh tổ chức đã bị thay đổi, thì việc Miles đột nhiên xuất hiện và chiếm ghế đầu là điều không thể chấp nhận được.

Một số kẻ thậm chí còn ra mặt thách thức để tranh giành ngôi vị thủ lĩnh.

“Chắc rắc rối lắm nhỉ” Vandalieu nhận xét.

“Rắc rối thật đấy… Rắc rối ở chỗ phải kiềm chế không giết bọn chúng ấy” Miles lẩm bẩm.

Bọn đó, so với Miles, chỉ là đám tép riu. Trong số những kẻ dám thách thức hắn có cả mấy mống mạo danh mạo hiểm giả hạng D, lính đánh thuê và sát thủ thất nghiệp – tất cả đều còn kém xa so với tên “Linh Cẩu” Gozoroff.

Trong khi đó, Miles là một Hầu tước Vampire cấp 11 – một tồn tại có thể bước vào truyền thuyết, một đối thủ mà ngay cả tổ đội mạo hiểm giả hạng A cũng khó lòng đánh bại.

Nếu muốn, hắn hoàn toàn có thể hủy diệt cả thành Morksi và đe dọa tới sự tồn tại của cả công quốc Alcrem.

Đối với Miles, việc đối phó lũ côn đồ chẳng khác gì công việc nhàm chán và mệt mỏi.

“Danna có thể không trách ta nếu ta giết bọn chúng, nhưng xử lý xác thì phiền phức, với lại nếu lính gác phát hiện có nhiều người biến mất bất thường thì rắc rối lắm” Miles nói. “Thế nên ta đành phải dỗ dành chúng kiểu như vặn tay em bé vậy. Cứ bẻ gãy vài cái là chúng nghe lời ngay.”

Miles thường nắm lấy tay kẻ thách thức và nghiêm giọng uy hiếp, vừa siết từ từ. Tên kia thì dùng tay còn lại cố đâm hắn bằng dao hoặc đá vào đầu gối, nhưng hắn chẳng thèm lay chuyển. Áo hắn mặc được dệt từ tơ của Arachne và chính tay Vandalieu – cứng chẳng kém gì áo giáp kim loại. Cơ bắp hắn thì cứng như thép. Đám côn đồ không có cửa làm hắn bị thương.

… Có kẻ thậm chí còn nhắm vào chỗ hiểm, nhưng bị hắn chặn lại bằng đầu gối, kết quả là chân chúng lãnh hậu quả bi thảm.

Thế là phần lớn kẻ thách thức nhận ra sự chênh lệch sức mạnh và đành chịu khuất phục.

“Vậy mới nói, danh hiệu đó cũng ghê gớm thật” Vandalieu nhận xét.

“Chỉ là do có quá nhiều đứa không tin sức mạnh của ta thôi. Chúng nghĩ ta chỉ giỏi chém gió, mạnh ngoài mặt chứ thực lực chẳng ra sao. Nhờ vậy mà ta bận rộn đi vặn tay cả đám đến tận vài ngày trước khi Danna tới” Miles nói.

Nhiều tên lưu manh bị in hằn dấu tay của Miles, và lời đồn rằng hắn như con sói đói sẵn sàng ngoạm bất kỳ ai lan rộng, thế là biệt danh “Sói đói” ra đời.

“Ta cũng chẳng phiền. Nhờ vậy mà thiên hạ sợ ta, lại còn được phong danh hiệu. Với lại giờ ta cũng đã tái hợp với Danna… dù phải nói thật là, đối phó với Eleanora với Isla còn mệt hơn bọn du côn nữa” Miles thở dài.

“Ta có thấy chút đỉnh rồi” Vandalieu gật đầu.

Công việc của Miles yêu cầu đi lại trong thành phố, thế nên hắn là người có cơ hội gặp Vandalieu nhiều nhất. Eleanora và Isla dĩ nhiên cũng muốn nhận vai trò đó, nhưng… không thể.

Trong thế giới ngầm, chuyện nam nữ bình quyền vốn không tồn tại. Phụ nữ luôn bị xem thường, và nếu muốn vượt qua định kiến đó để nắm quyền thì họ sẽ phải tốn gấp đôi thời gian của Miles.

Miles đã phải cực khổ dỗ dành hai người – khi họ rơi vào trạng thái buồn bã và cay cú vì thực tế ấy. Vandalieu thì âm thầm quan sát mọi việc qua Gia quyến ma vương – nhưng lời thú nhận thật thà của Bellmond rằng “dáng vẻ của họ không phù hợp để lãnh đạo đám du côn” đã để lại một vết thương lòng sâu hoắm.

“Quay lại chuyện chính, ta muốn hỏi về gã lính gác tên Aggar và Phó hội trưởng Joseph. Anh không biết gì về bọn chúng à?” Chipuras hỏi Miles.

“Chưa từng nghe về Aggar. Nhưng mấy tên lính nhận hối lộ để nhắm mắt làm ngơ thì không thiếu, chắc hắn là một trong số đó thôi” Miles vừa lau nước sốt quanh miệng vừa nói. “Còn Joseph… là chú ruột của Bá tước Morksi hiện tại.”

“Thế tức là người có máu mặt thật à?” Vandalieu hỏi.

“Ừ thì… nếu nói về quan hệ thì đúng. Ông ta sinh ra trong gia đình quý tộc, nhưng là con thứ tư nên không được thừa kế, cũng chẳng có ai muốn ông ấy gả vào nhà khác. Thế nên mới chuyển sang làm quan, rồi về sau vào làm việc ở Hội thương mại và dần thăng lên chức Phó hội trưởng” Miles giải thích. “À, giờ ông ta không còn là quý tộc nữa. Hình như đã từ bỏ quyền thừa kế.”

Hội thương mại vốn là tổ chức dân sự, nhưng cũng đóng vai trò trung gian thu thuế cho quốc gia – kiểu như cục thuế vậy. Do đó, một số quan chức nhà nước sẽ được điều sang tạm thời, và việc một trong các Phó hội trưởng có quan hệ với chính phủ là chuyện thường.

Ở thành phố này, người đó chính là Joseph.

Nhưng vì thành phố lớn nào cũng có ít nhất một người như vậy, nên Joseph cũng chẳng phải nhân vật gì ghê gớm lắm.

“Vậy tức là chuyện ông ta gây sự với bọn ta là theo lệnh của Bá tước Morksi?” Vandalieu hỏi tiếp.

“Thần không nghĩ là vậy đâu” Miles lắc đầu. “Trái với anh trai mình là cựu bá tước, nghe nói quan hệ của ông ta với người cháu – tức Bá tước hiện tại – khá là tệ… với lại hôm nay Danna mới công khai thân phận Dhampir mà? Ta nghe nói Bá tước Morksi đang bận rộn điều tra vụ tượng thần Alda bị vỡ và mấy linh mục ngất xỉu cơ mà. Không có thời gian đâu.”

“Giờ nghĩ lại thì đúng thật.”

Xem ra Joseph hành động hoàn toàn theo ý mình. Những trò quấy phá nhằm vào Vandalieu và Darcia không hề có sự chỉ đạo của Bá tước.

Nụ cười khổ của Miles càng lúc càng sâu, hắn thở dài: “Aggar thì bỏ qua đi, chứ Joseph làm vậy cũng khiến bọn ta khó hiểu. Danna là Dhampir – một chủng tộc hiếm thấy, chỉ riêng chuyện đó đã khiến người ta phải dè chừng. Mà cho dù bị từ chối lời đề nghị, ông ta cũng không cần gây chuyện như vậy.”

“Hiếm thấy… Nghe thì hay nhưng thật ra rắc rối lắm. Có lẽ trong mắt người ta, thằng bé chỉ là giống loài quý hiếm có thể dùng để bắt cầu với phe ôn hòa của Alda và mấy người đó thôi” Darcia nhận xét.

Trong xã hội của Vương quốc Orbaume, Dhampir là một chủng tộc hiếm và quý. Phe hòa bình của Alda do mạo hiểm giả hạng S Heinz dẫn đầu, cũng như Giáo hội Vida, nếu biết đến sự tồn tại của Vandalieu thì chắc chắn sẽ tìm cách bảo vệ cậu.

Tuy nhiên, xét về mặt địa vị xã hội, Vandalieu chỉ là một dân thường. Ở Vương quốc Orbaume không có luật nào bảo vệ Dhampir, cũng chẳng có quy định nào bắt buộc phải đối xử với Dhampir như quý tộc cả.

Vì thế, dù Joseph có gây rắc rối cho Vandalieu đi nữa thì cũng không phạm luật, và Vandalieu không thể công khai phản đối. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là cậu hoàn toàn có thể hành động... không công khai để đáp trả.

"Phó hội trưởng một thành phố thương nghiệp bé như vầy mà bị Công tước vùng Alcrem để mắt thì xóa sổ lúc nào chẳng được" Miles vừa nói vừa suy tính kỹ càng. "Tên Joseph đó gây chuyện với Danna chẳng được lợi gì cả, nhưng mà..."

"Qua những gì ta nghe được, có vẻ như hắn không làm vậy vì tư lợi. Chuyện là hắn thấy mất mặt khi Vandalieu-sama từ chối đề nghị của hắn, nên giờ hắn chỉ đơn giản là xả giận thôi vì không còn lý do gì để nể nang nữa" Chipuras nói.

"Ra là vậy à?" Vandalieu hỏi lại.

"Đúng thế, Vandalieu-sama. Kẻ thống trị một mảnh đất nhỏ nhoi thường như vậy đó. Việc hắn xuất thân quý tộc hay có học vấn chẳng liên quan gì cả" Chipuras tiếp lời. "Đôi khi con người mắc sai lầm ngu xuẩn, làm ra những điều độc ác chỉ vì những lý do không ai hiểu nổi. Bản thân ta lúc còn sống chính là ví dụ điển hình."

"... Bọn ta từng đối đầu với ngươi khi ngươi còn sống, nên ta không tiện gật đầu đồng tình lắm" Darcia nói chen vào.

"Trên Trái đất cũng có kiểu người như vậy, chắc là tính người vốn thế rồi" Vandalieu nói, như để tự lý giải.

Rõ ràng, việc có học thức cao hơn người và đang giữ chức vụ quan trọng không hề đảm bảo rằng Joseph sẽ không phạm sai lầm.

Trên đời luôn tồn tại những quý tộc ngu ngốc, những thương nhân tham lam... Ngay cả ở Trái đất, các chính trị gia, quan chức chính phủ hay cả lãnh đạo tôn giáo cũng đã không ít lần dính vào bê bối và phạm tội.

Bản thân cách mà Vandalieu bị đối xử ở Origin có lẽ cũng là sai lầm của cả một quốc gia... Nghĩ đến vậy, cậu chợt cảm thấy: có lẽ bản chất con người vốn là thế.

"Thôi bỏ qua chuyện đó đã... Joseph-san định làm gì tiếp theo nhỉ? Hiện tại cũng đâu có gì đáng lo đâu" Darcia nói.

"Darcia-sama, ta vẫn phải lo đến doanh thu của quầy đồ nướng, với lại bọn côn đồ có thể quay lại nữa –" Chipuras bắt đầu nói.

"Miles-san sẽ lo được mà, đúng không?" Darcia mỉm cười, liếc nhìn Miles.

Miles, lúc này đang định cho xiên thứ sáu vào miệng, liền dừng lại và gật đầu. "Tất nhiên rồi. Tin tức 'Sói Đói' đến ngồi lâu ở xe đồ nướng này chắc chắn sẽ lan ra trong hôm nay… Tôi sẽ lo giúp việc buôn bán diễn ra ổn định. Tôi sẽ dặn mấy thằng đàn em –"

"Vậy sao không để lộ thông tin luôn là tôi là đàn bà của Michael, 'Sói Đói' nhỉ?" Darcia đề xuất tỉnh bơ.

Miles nghẹn cả xiên thịt, ho sặc sụa, còn hàm dưới của Chipuras thì gần như rớt xuống đất vì sốc.

"À, nếu vậy thì mẹ có lý do để thường xuyên tới xe đồ nướng, mà gặp Miles-san cũng hợp lý. Đã là 'đàn bà của Sói Đói' rồi thì ai dám đụng, khỏi nói tới đàn em của hắn" Vandalieu gật gù phân tích.

"Vandalieu đồng ý rồi, vậy quyết định vậy đi" Darcia chốt.

"Khoan đã! Hai người thật sự nghiêm túc đó hả?!" Miles hoảng hốt hỏi.

"Không sao đâu, Miles-san. Người đó... Valen, dù không nổi như anh nhưng cũng từng là nhân vật có máu mặt trong thế giới ngầm đấy" Darcia nói, mắt nhìn xa xăm như đang hồi tưởng.

"... Danna, ngài ổn với chuyện này thật chứ?" Miles quay sang Vandalieu.

"Giả vờ thôi mà, miễn là anh không thấy phiền thì được. Tôi tin anh mà" Vandalieu đáp bình thản.

Miles tuy ăn nói điệu đà, hay đánh son, nhưng Vandalieu biết anh ta không phải người đồng tính. Dù vậy, cậu vẫn đặt niềm tin ở anh.

"Danna...! Vậy thì làm thôi nào!" Miles cảm động suýt rơi nước mắt. "Chắc sẽ phải nắm tay hay khoác vai nhau để diễn cho giống, mong ngài thông cảm trước nhé."

"Ừ thì diễn xuất mà. À mà này, về vụ thần hộ bí ẩn, của anh sao rồi, Miles?" Vandalieu chuyển chủ đề, nghĩ rằng có thể các chữ ẩn trong thần hộ của Miles cũng đã hiện ra giống như của mẹ mình.

"Thần hộ của tôi á? Vẫn còn hai chữ bị ẩn… nhưng giờ ngài nói mới nhớ, hôm qua vẫn còn ba chữ lận."

Xem ra thần hộ của Miles vẫn còn phần chưa lộ hết. Có vẻ như hiệu quả của chức nghiệp “Bestower” chỉ đủ để hiện ra một chữ.

"Vậy à? Của tôi lộ hết rồi, ghi rõ là 【 Thần hộ của Vandalieu 】 luôn. Chắc có sự khác biệt tùy người" Darcia nói.

"Ừm… Lúc chúng ta về Talosheim chắc có khi mọi người đang dựng tượng thần của Danna mất" Miles nói nửa đùa nửa thật.

"Miles, là tượng đá. Không phải tượng thần, là tượng đá thường thôi" Vandalieu sửa lời.

*Ghi chú: Trong tiếng Nhật, có từ riêng để chỉ “tượng thần” khác với tượng thường. Tiếng Anh thì không có sự phân biệt này. Ở đây, Vandalieu đang cố khẳng định đó chỉ là tượng đá bình thường.

"Nhưng Danna à, có khi người khác cũng đã lộ hết chữ giống Darcia-sama rồi đó. Như mấy cô gái ở Talosheim chẳng hạn" Miles nói thêm.

"Vẫn là tượng đá thôi" Vandalieu cương quyết.

"Cứng đầu quá, Danna… À, mà chủng tộc của tôi cũng thay đổi nữa dù Rank không tăng. Từ ‘Abyssal Vampire Marquis’ thành ‘Abyssal Noble-born Vampire Marquis’ rồi," Miles tiếp tục.

"Chỉ thêm ‘Qúy tộc’ thôi mà, phải không? Mấy Vampire thuần chủng cũng đã thành ‘Abyssal Pure-breed Vampires’ rồi mà," Chipuras nói.

"Thay đổi là thay đổi. Ông là hồn ma nên không ảnh hưởng gì, chứ Bellmond và mấy người khác có khi cũng sắp đổi đấy" Miles đáp. "Dù có vẻ ngoài trừ cái tên thì chưa có gì thay đổi cả."

Dựa vào thời điểm thay đổi, rất có thể đó là hiệu ứng của việc Vandalieu đạt được chức nghiệp “Bestower”.

"Hiểu rồi. Để hỏi mấy Vampire khác ở Talosheim sau vậy" Vandalieu gật đầu. "Mà, giờ còn kịp không ta?"

"Nhắc mới nhớ, ngồi nói nhiều quá cũng không tiện… Cho tôi thêm ba mươi xiên nướng mang về nhé" Miles nói.

"Rồi rồi."

"Cho tôi nửa thỏ nửa chuột khổng lồ nha. Thịt thỏ thì ít mỡ, ăn khỏe người mà ngon, còn chuột thì béo béo đậm đà. À, có loại nước sốt nào khác không?"

"Đây, mời anh. Nhưng chưa có loại sốt nào khác đâu, tôi sẽ nghĩ thêm sau."

Sau đó, Miles nhận ba gói lá khô mỗi gói mười xiên, rồi đi một vòng ghé các quầy hàng khác với tư cách “Michael – Sói Đói”, đưa tiền để xin lỗi vì gây náo loạn. Sau cùng, anh quay lại với cuộc sống về đêm của thành phố. Có lẽ anh sẽ chia xiên cho mấy đàn em… và cả Eleanora nữa.

Nhờ có Miles, Vandalieu đã bán được kha khá hôm nay. Nhưng sau đó, vài người khác cũng đến mua thêm đồ nướng và bắt chuyện.

Có vẻ như họ là những kẻ buôn tin đang tò mò xem “Sói Đói” đã nói gì tại quầy hàng này. Thế nên Vandalieu và Darcia liền kể câu chuyện đã thống nhất từ trước: rằng “Sói Đói” đã quyến rũ Darcia.

Sau đó, hai mẹ con trở về nhà, cất xe hàng vào kho, rồi bước vào ngôi nhà từng mang tiếng... đáng ngờ.

Nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ bởi hai Tartarus Maid Armor, Saria và Rita.

“Chào mừng về nhà, Bocchan, Darcia-sama” Saria lên tiếng.

“Dọn xong hết rồi ạ!” Rita nói theo.

Thực ra, hai người họ đã trốn trong chiếc ba lô mà Darcia đeo khi vào thành phố Morksi.

Nghĩ đến cảnh hai mỹ nhân – một người mặc giáp kiểu bodysuit khoét cao táo bạo, người kia mặc bikini giáp pha phong cách hầu gái – cùng chui vừa một cái ba lô thì quả thật rất khó tin.

Nhưng Saria và Rita là loại Undead mang tên Living Armor – Giáp sống. Giáp chính là cơ thể thật của họ, còn phần “người” chỉ là linh hồn được vật chất hóa.

Khi họ thu linh thể lại, trở về dạng giáp trống rỗng thì Darcia hoàn toàn có thể nhét họ vào ba lô mang theo. Dù có bị kiểm tra hành lý thì hai người cũng chỉ như hai bộ giáp bình thường, im lặng nằm yên.

Vì là giáp chứ không phải vũ khí, cũng chẳng phải hàng cấm, nên khả năng gặp rắc rối là rất thấp… trừ chuyện người ta sẽ nghĩ Darcia sở hữu bộ giáp cực kỳ thiếu vải này.

“Cảm ơn nhé” Darcia nói. “Trong nhà có gì lạ không? Kiểu như người thuê cũ vẫn còn lảng vảng chẳng hạn.”

“Không, không thấy hồn ma nào cả. Một con chuột cũng không có” Saria đáp.

“Chuột chắc ngửi thấy tụi em là chạy trốn rồi đó” Rita bình luận.

“Vậy à… Nếu có hồn ma thật thì vui hơn đấy chứ” Darcia nói đầy tiếc nuối.

“Mẹ à, đa phần hồn ma trong thành phố này theo con cả rồi mà” Vandalieu nhắc.

“À ha, giờ nghĩ lại thì đúng thật” Darcia gật gù.

Chỉ những người có khả năng nhìn thấy linh hồn mới biết được, nhưng hiện đang có vô số… đúng nghĩa là vô số hồn ma luôn bám theo Vandalieu. Nhiều linh hồn chỉ như những đốm sáng bé tí, nhưng không thể nhầm lẫn được – đó chính là linh hồn người chết.

“Bocchan hút hết hồn ma trừ những kẻ oán niệm quá mạnh đang bám theo ai đó hay một nơi cụ thể” Saria nói. “Nhưng mà… không biết cái nhà này trước đây từng xảy ra chuyện gì?”

“Có khi là từng có một sát thủ siêu cấp chuyên đến đầu độc từng người thuê, khiến cái chết trông như bệnh tật” Darcia đoán mò.

“Darcia-sama, cái đó còn đáng sợ hơn cả hồn ma nữa đó” Rita rùng mình.

“… Có gì đó bên dưới sàn. Kỹ năng 【 Cảm nhận nguy hiểm: Tử vong 】 của con phát ra phản ứng yếu” Vandalieu nói.

Sau khi điều tra kỹ hơn, họ phát hiện có một khoảng hở giữa tầng trệt và tầng hầm, bên trong đó mọc đầy nấm mốc. Loại nấm này dường như cực kỳ độc hại, và đây chính là nguyên nhân khiến những người thuê nhà trước đây thường chết vì bệnh chỉ sau chưa đầy một năm dọn vào.

Dù sự thật này chỉ được hé lộ sau quá trình điều tra… thì lịch sử của ngôi nhà này vốn dĩ đã không đúng hoàn toàn. Thực tế từng có người bỏ trốn vì nợ nần chứ không phải vì bệnh, cũng có người sống ở đây hơn một năm rồi mới chuyển đi.

“Thật ra, với bọn mình thì mốc còn phiền hơn ma nhiều đấy” Vandalieu nói. “【 Thanh tẩy 】, 【 Khử trùng 】.”

Cậu dùng ma pháp cẩn thận loại bỏ hoàn toàn phần nấm mốc, sau đó dùng kỹ năng 【 Kiến tạo Golem 】 để lấp kín khe hở. Ngôi nhà giờ đã trở thành một nơi trú ẩn an toàn… dù có lai lịch hơi đáng ngờ.

“Thật ra thì, ở đâu có Bocchan thì chỗ đó cũng thành nhà ma rồi còn gì” Saria đùa.

“Ừ, bọn em cũng ở đây, mà còn có bao nhiêu Ghost như công chúa Levia với Orbia-san nữa mà” Rita phụ họa.

“Với lại ta tính sửa lại toàn bộ căn nhà luôn” Vandalieu nói. “Chỉ giữ lại vẻ ngoài như cũ thôi.”

Việc đầu tiên cậu làm là biến toàn bộ ngôi nhà thành Golem. Như vậy, dù giữ nguyên hình dáng bên ngoài, cậu vẫn có thể sửa những cánh cửa lỏng lẻo, sàn nhà kêu cót két, và tăng cường phòng chống kẻ đột nhập.

Nếu toàn bộ ngôi nhà là Golem, thì đến cả “King Slayer” Sleygar — tên sát thủ siêu phàm đã thức tỉnh kỹ năng 【 Án bộ 】 lên thành kỹ năng thượng cấp 【 Vô giới (Nihility) 】 , khiến sự hiện diện của hắn hoàn toàn biến mất — cũng sẽ khó lòng xâm nhập.

Và rồi, như thể đã chờ đúng thời điểm, một lỗ không gian mở ra trong nhà, và Gufadgarn bước ra từ đó.

“Thần đã mang theo vật liệu và trang bị rồi ạ” cô nói.

Cô đã đem từ Talosheim đến những thứ cần thiết để sửa chữa lại ngôi nhà.

“Cảm ơn. Ở đây thì bọn ta chỉ kiếm được mấy thứ làm bằng xương, nên mấy món này quý lắm” Vandalieu nói.

“Thần vô cùng vinh hạnh” Gufadgarn đáp.

“Tuyệt thật luôn! Bọn em còn chưa mang theo halberd với glaive nữa cơ” Rita nói, đầy phấn khởi.

“Nếu mua mấy món mới ở cửa hàng vũ khí thường, chắc xài vài lần là gãy mất thôi. Cảm ơn Gufadgarn-san nhiều” Saria thêm vào.

Rita và Saria cho đến giờ vẫn chưa có vũ khí. Giờ thì họ vui mừng nhận lại trang bị từ Gufadgarn. Lực tay của họ đã vượt quá mức mà vũ khí sắt bình thường chịu nổi.

Vandalieu dùng Dạ đồng mà Gufadgarn mang đến để gia cố ngôi nhà. “Thế này thì nhà có bị tấn công bằng ma pháp hay kỹ năng võ thuật từ bên ngoài cũng chịu được” cậu nói.

“Có lẽ đủ để chống lại các đòn tấn công từ bọn tái sinh… nhưng với Vampire thuần chủng như Birkyne, thì một đòn có thể phá hủy hoàn toàn phòng thủ ngôi nhà” Gufadgarn nhận định.

Dù cô gần như không biết gì về Birkyne, cô vẫn đưa ra kết luận đó dựa trên hiểu biết của mình về những Vampire thuần chủng khác.

“Cũng đúng… nhưng nếu là Birkyne, hắn có thể tấn công từ ngoài tường thành rồi” Vandalieu đáp. “Ta sẽ xử lý vụ đó bằng cái Dungeon mình sắp tạo dưới tầng hầm.”

“Ra vậy. Ngài sẽ tạo Dungeon ở tầng hầm, dùng làm nơi trú ẩn và nguồn cung cấp lực lượng chiến đấu khi khẩn cấp.”

“… Không, ta định tạo Dungeon hạng thấp thôi, nên chắc không có lực lượng chiến đấu gì đâu.”

“Tùy tình hình, có khi cũng chẳng kịp lấy gì từ Dungeon nữa” Darcia nói.

Nếu Vandalieu tạo ra Dungeon hạng cao một cách bất cẩn, rất có thể thành phố Morksi sẽ gặp rắc rối lớn. Nếu thành phố chấp nhận Dungeon và trở thành thành phố mê cung thì không sao, nhưng như thế thì người dân khu ổ chuột sẽ mất nơi ở — điều đó là không thể chấp nhận.

Và nếu đến mức cậu phải dựa vào quái vật trong Dungeon để chiến đấu, thì tức là thành phố đã bị hủy diệt hoặc đang trong tình cảnh không thể cứu vãn.

Việc Vandalieu tạo Dungeon là để ngăn tình huống đó xảy ra, nên việc dùng nó làm kho lực lượng chiến đấu hoàn toàn không có ý nghĩa.

“À mà, ta sẽ phải làm Dungeon có diện tích rộng nữa… hy vọng vẫn giữ được ở hạng E” Vandalieu nói. “Thôi được rồi, mẹ ơi, con đi tạo Dungeon dưới tầng hầm đây… mà trước đó con đi vòng ra sau nhà một chút.”

“Ra phía sau nhà à? Nhớ quay lại trước khi bữa tối Gufadgarn-san mang đến nguội nhé” Darcia dặn.

“Vâng, mẹ.”

Phía sau ngôi nhà — nơi vừa mới có người vào ở sau một thời gian dài bỏ hoang — là một con chó hoang gầy trơ xương, chẳng buồn để tâm đến ngôi nhà có người sinh sống. Nhưng kèm theo đó là một cảm giác hiện diện kỳ dị, khác thường.

Con chó này sinh ra ở khu ổ chuột, mất mẹ và các anh chị em từ nhỏ, nhưng vẫn sống sót đến tận giờ. Tuy nhiên, sau khi thất bại trong một cuộc cạnh tranh khốc liệt để giành thức ăn, nó đã bị bỏ đói nhiều ngày và lang thang tới đây trong vô thức.

Đối thủ của nó không chỉ là những con chó hoang khác… mà còn là chính cư dân khu ổ chuột.

Với những người dân nghèo đói kia, chó không chỉ là đối thủ trong cuộc săn tìm rác mà còn là nguồn thực phẩm. Mẹ và đàn của nó đã bị chính con người giết để làm thịt.

Vì vậy, nó cực kỳ sợ con người. Vốn là chó hoang, nó đã được mẹ dạy phải tránh xa con người, nhưng giờ đây, con người chỉ còn là những kẻ săn mồi đáng sợ trong mắt nó.

Chính vì thế, nó mới trốn ở đây, sau ngôi nhà hiu quạnh. Không thể săn, cũng chẳng dám đào rác ở nơi người qua lại, nó chỉ còn con đường chết đói.

Nhưng trước khi điều đó xảy ra… Vandalieu lặng lẽ xuất hiện.

“Dùng chuột làm vật thí nghiệm thì hợp hơn, nhưng chó cũng được... Lại đây nào” cậu nói, vẫy tay với một miếng thịt khô nhỏ trong tay.

Đôi mắt con chó đói ánh lên chút sinh khí, nó gầm gừ và nhe răng với Vandalieu. Tất nhiên, nó thấy miếng thịt trong tay cậu, nhưng bản năng mách bảo nó phải cảnh giác với Vandalieu trước, nên nó chọn cách dọa nạt.

“Trong mấy lúc thế này… người ta hay nói, ‘Đừng sợ, không sao đâu,’ đúng không nhỉ?” Vandalieu tự hỏi, rồi đưa tay lại gần, chẳng mảy may sợ bị cắn.

Con chó sủa lên, theo bản năng lao đến cắn. Nó dùng hết sức lực còn lại cắn vào tay cậu — không phải miếng thịt, mà là tay cậu.

Thế nhưng, điều khiến nó bất ngờ là Vandalieu chẳng hề phản ứng. Cậu không la lên, cũng không giật tay lại vì đau — mà cứ để yên cho nó cắn.

Hơn nữa, bàn tay trong miệng nó… có gì đó rất kỳ lạ. Cắn mãi, mà chẳng có máu chảy ra. Da cũng không rách.

“Được rồi, được rồi” Vandalieu dùng tay còn lại xoa đầu nó. “Không cần phải cắn kiểu nũng nịu như thế đâu… Ồ, câu này hiệu quả thật. Thử nói một lần cũng đáng mà.”

Con chó cảm nhận được có thứ gì đó đang ngọ ngoạy sâu thẳm trong đôi mắt của Vandalieu.

Nó biết rõ — sinh vật này không phải là con người.

Nó buông tay ra khỏi cái bàn tay trắng bệch như sáp nến, chẳng hề đỏ lên vì bị cắn, rồi liếm nhẹ lên tay cậu.

“Giỏi lắm. Chắc đói lắm rồi nhỉ. Vào ăn tối nào… nhưng trước hết, phải tắm cái đã” Vandalieu nói.

Con chó vui vẻ sủa lên một tiếng, rồi chạy theo cậu vào trong nhà.

------------------------------------------------

Giải thích thêm về kỹ năng: Thần hộ của Vandalieu

Thần hộ do Vandalieu ban — dù cậu không phải thần linh. Trước đây, tên kỹ năng này vẫn còn ẩn, nhưng sau khi cậu nhận chức nghiệp ‘Bestower’, các ký tự ẩn cuối cùng đã được hé lộ. Đây là kỹ năng mang lại hiệu ứng toàn diện… giúp giảm độ khó khi vượt qua rào cản phát triển, đồng thời tăng khả năng học các kỹ năng khó như 【 Kháng hiệu ứng 】, 【 Kháng đòn vật lý 】, 【 Tiết nọc độc 】, 【 Hắc nhãn 】 và 【 Dạ nhãn 】. Dù vậy, kỹ năng này không giúp việc học dễ dàng hơn, mà chỉ làm tăng khả năng học được nếu người đó nỗ lực hoặc gặp cơ duyên đặc biệt.

----------------------------------------------

Giải thích thêm về kỹ năng: Kỹ năng giường chiếu

Kỹ năng dùng vào ban đêm — không phải dành cho quan hệ nam nữ thông thường, mà là kỹ năng giúp đối phương đạt khoái cảm. Chỉ có kỹ nữ, kỹ nam và nữ nhân trong hậu cung mới có thể học được kỹ năng này. Nếu đạt đến cấp độ 5 trở lên, họ sẽ được coi là kỹ nữ cao cấp, dù là nô lệ cũng không bị đối xử tệ.

----------------------------------------------

Giải thích thêm về kỹ năng: Làm tình

Một kỹ thuật giúp đối phương hồi phục thể lực và sinh khí thông qua việc ái ân. Tuy là một phần của “vệ sinh thân thể”, nhưng hiệu quả rõ rệt tới mức được hệ thống hóa thành kỹ năng. Người được hưởng kỹ năng này trong thời gian dài có khả năng cao học được kỹ năng 【 Khả năng làm tình vô hạn 】.

Tương truyền, ngày xưa các nhân vật quyền thế luôn giữ kỹ nữ sở hữu kỹ năng này để trường thọ và khai vận cho hậu duệ. Có lời đồn rằng đây là kỹ năng Vida — nữ thần của sự sống và tình yêu — ban cho con người, nên vị hoàng đế đầu tiên của Đế quốc Amid từng cấm hẳn kỹ năng này. Tuy nhiên, đến đời hoàng đế thứ ba thì lệnh cấm được bãi bỏ hoàn toàn. Dù hiện nay kỹ năng này không còn bị cấm, nhưng rất ít người sử dụng ở vùng phía tây lục địa Bahn Gaia.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Kĩ năng bao ae ao ước
Xem thêm
Thật sự 😂
Xem thêm
Vậy thần hộ thay đổi chủ yếu là do Van
Còn có ng hiện có ng ko là do tư chất và sức mạnh khác biệt
Xem thêm
Sao darcia lại gọi van là danna kìa
Xem thêm
Skill ngon vl
Xem thêm
Ê cái thần hộ ngon nghẻ phết, cũng đa dụng nữa
Xem thêm