• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10: Công quốc Alcrem

Chương 206: Con sói đói ghé thăm quầy đồ ăn của Ma vương

6 Bình luận - Độ dài: 7,974 từ - Cập nhật:

Thông thường, chủng tộc Human (Con người) chưa bao giờ có tộc phân nhánh phụ. Tuy nhiên, tùy theo vùng đất mà họ sinh ra, vẻ ngoài và thể trạng vẫn có đôi chút khác biệt. Tương truyền, từng có thời kỳ người sinh ra tại phương bắc sở hữu làn da trắng tựa tuyết, trong khi người phương nam có làn da nâu đậm, thậm chí gần như đen hẳn. Còn những ai ở vùng giữa thì mang sắc da thiên vàng. Thậm chí còn có sự chênh lệch nhất định về cơ bắp và nội tạng giữa họ.

Một giả thuyết cho rằng: hậu duệ của những con người từng sinh sống nơi phương nam cùng Zantark – Chiến thần lửa và hủy diệt, và Botin – Mẹ của đại địa, Nữ thần của nghề thủ công, đều mang làn da sẫm màu. Còn hậu duệ của những người sống ở phương bắc dưới sự che chở của Peria – Nữ thần nước và tri thức, cùng Shizarion – Thần gió và nghệ thuật, thì có làn da trắng. Những người sống cùng các vị thần còn lại thì mang sắc da thiên vàng.

“Nhưng sau cuộc chiến chống lại Ma Vương Guduranis, những người sống sót trong số loài người đã bị gom lại một chỗ. Và khi dân số dần tăng lên như hiện tại, huyết thống cũng hòa trộn với nhau. Nhờ đó mà ngoại hình dần trở nên đồng nhất, tới mức sự khác biệt không còn hiện lên trong Status. Bởi vậy… hay đúng hơn là người ta từng nói, rằng loài người không có chủng tộc phân nhánh” Luciliano điềm đạm giải thích.

“Tôi hiểu rồi. Dù sao thì đây cũng là thế giới khác, nên lịch sử đương nhiên cũng khác” Doug gật đầu, mặt hơi căng thẳng. “Mà... sao ông lại cởi trần tạo dáng vậy hả? Tùy vào câu trả lời đấy, tôi sẽ phải cho ông một cú đấm.”

“Cởi trần? Tôi mới chỉ tháo áo phần thân trên thôi mà. Và nếu cậu thực sự định đấm tôi, làm ơn dùng tay chứ đừng dùng 【 Niệm lực 】. Dùng cái đó là giết người thật đấy” Luciliano điềm nhiên đáp.

“Chắc ông ấy đang kiểm tra cơ thể xem có gì thay đổi sau khi đổi chủng tộc rồi” Melissa xen vào. “Những thứ mà Status không thể hiển thị như bộ xương, cơ bắp, vị trí hay số lượng nội tạng chẳng hạn.”

“Chuẩn không cần chỉnh. Melissa-kun đúng là tinh ý” Luciliano gật gù.

Luciliano đã ghi lại hết những thay đổi hiển thị trong Status, bao gồm cả việc bản thân đã trở thành Dark Human. Giờ đây, anh đang kiểm tra phần cơ thể không hiện ra trong bảng trạng thái, vừa dùng tay sờ nắn, vừa kết hợp với ma thuật thăm dò.

Dù tỏ ra khá nôn nóng, nhưng có vẻ nguyên nhân là do… tò mò và phấn khích vì được trải nghiệm điều mới.

“Tôi đã đạt được một vài kỹ năng như 【 Kháng hiệu ứng 】, nhưng tôi muốn xác định xem đó là đặc trưng của Dark Human hay là do tố chất riêng của tôi. Nếu cứ hỏi mọi người, chắc chẳng ai trả lời tôi nghiêm túc đâu nhỉ? Vậy nên tôi mới tự kiểm tra chính bản thân!” Luciliano lý giải.

Mấy cô gái từng là nô lệ thì thậm chí còn phấn khởi hơn cả anh – có người còn xúc động đến rơi nước mắt. Luciliano tự thấy bản thân cũng lịch sự lắm rồi, vì anh không cưỡng ép kiểm tra cơ thể của họ.

“Thế mà ông lại để nửa thân trần tạo dáng trước mặt mấy cô đó, rồi còn nói là tôn trọng người khác” Doug lườm lạnh.

Thực ra, thứ mà Luciliano gọi là tinh tế, thường chẳng mang nhiều ý nghĩa trong mắt người khác.

“Chỉ cần dừng ở mức cởi trần là được rồi. Ghouls hay Titans cũng thường ăn mặc kiểu đó mà” Melissa nói với vẻ thản nhiên, dường như đang để tâm đến chuyện khác hơn. “Mà, việc kiểm tra của ông có phát hiện gì thêm không? Sẽ phiền phức lắm nếu cơ thể yếu đi dưới ánh sáng mặt trời hay bị bỏng vì bạc.”

“Chuyện đó thì chưa biết được. Hiện tại, chúng tôi xác nhận rằng cấu trúc xương, vị trí nội tạng và số lượng vẫn không đổi” Luciliano đáp. “Ánh sáng mặt trời thì chưa kiểm chứng được vì đang ở dưới lòng đất... nhưng bạc chắc không sao đâu. Bằng chứng là da của Doug-kun chẳng hề bị bỏng khi ôm Melissa trong lúc cô ấy đeo mặt dây chuyền bạc.”

Melissa nheo mắt, còn má Doug thì đỏ bừng.

“…Ông cũng quan sát kỹ đấy chứ, dù bản thân khi nãy trông như sắp xỉu” Melissa bình luận.

“Tôi là nhà nghiên cứu mà” Luciliano mỉm cười. “Tuy nhiên, có vẻ tộc Dwarf và Thú nhân không trở thành Dark Human mà là chủng khác—”

“Tôi từ thú nhân chủng sói đã biến thành Ám thú nhân - Magic Wolf! Còn học được kỹ năng 【 Hóa thú 】 nữa!” một cô gái thú nhân reo lên, đôi tai và chiếc đuôi của cô giờ đã mọc thêm ít lông mượt mà.

“Bọn tôi thành chủng tộc tên là Dvergr! Có người thì da đen hẳn, người thì trắng toát luôn đó!” một cô Dwarf khác hồ hởi nói thêm.

Quả đúng như lời, làn da của nhóm Dwarf trước kia đã có sự thay đổi rõ rệt.

Luciliano gật đầu, rồi quay lại nhìn bán-bản thể Gia quyến ma vương.

“Vậy thì, tôi sẽ tiếp tục kiểm tra và xác định đặc điểm chủng tộc của họ, rồi báo cáo lại sau. Danna-sama thấy vậy được chứ?”

“Không sao. Có vẻ không ai gặp vấn đề sức khỏe hay bị giảm chỉ số sau khi biến dị. Cứ chờ Melissa quay lại thành Morksi rồi báo cáo cũng được. À, tiện thể kiểm tra luôn Knochen và Bone Man – hai người đang ở cùng Kanako nhé. Họ đã hấp thụ xương của Ma Vương, nên có thể cũng bị ảnh hưởng” bán-bản thể Gia quyến ma vương – đang dùng ma thuật tử thuộc tính để tiến hành kiểm tra – gật đầu nói. “Nhưng mà trước tiên thì làm ơn mặc áo vào cái đã. Và tuyệt đối đừng cởi phần dưới ra trước mặt người khác.”

-------------------------------------------

Cùng lúc đó, tại thương hội ở thành phố Morksi, Vandalieu đang kể lại những gì cậu nhìn thấy qua đôi mắt của bán-bản thể cho Darcia nghe.

“Tốt quá, ai cũng biến dị như mong muốn mà vẫn khỏe mạnh. Không ngờ cả thú nhân cũng thay đổi giống như loài người và Dwarf… Nhưng nghĩ lại thì, mẹ có thể biến Elf thành Chaos Elf, thì giờ cả thế giới đều có thể trở thành chủng tộc của Vida rồi” Darcia mỉm cười.

“Nhưng mấy chủng mới như Dark Human thực chất là kết quả của việc uống máu con, cộng thêm ảnh hưởng từ chức nghiệp Bestower. Vậy nên... chắc không gọi là chủng tộc của Vida được đâu” Vandalieu đáp.

“Cũng đúng. Nhưng nhờ vậy, nếu sau này có người tái sinh từ loài người hay Dwarf mà muốn gia nhập cùng chúng ta, con có thể giúp họ biến dị ngay, không cần phải ‘dẫn lối’ nữa.”

“…Mà chỉ riêng chuyện đó thôi chắc cũng đủ khiến người ta chần chừ mất mấy năm rồi.”

“À, mà Vandalieu nè! Cuối cùng thì tên đầy đủ của 【 Thần hộ 】 cũng hiện ra rồi đó! Như mẹ đoán – chính là 【 Thần hộ của Vandalieu 】 luôn!” Darcia reo lên đầy hào hứng.

Dòng chữ từng bị che giấu trên bảng trạng thái của mọi người giờ đây đã hiện rõ. Danh hiệu của nó giờ đã không còn mập mờ, và Darcia vui mừng đến mức nhấc bổng Vandalieu lên không trung.

Dù Vandalieu đã dùng phép 【 Tĩnh lặng 】 để ngăn không cho cô tiếp tân và các nhân viên khác của hội nghe thấy cuộc trò chuyện, hành động quá nổi bật của Darcia vẫn khiến họ không khỏi giật mình. Nhưng cô chẳng bận tâm chút nào.

Vandalieu cũng vậy. Dù sao thì, chỉ riêng việc họ là một cặp mẹ con gồm Dark Elf và Dhampir đã đủ gây chú ý rồi. Mà có hơi lập dị chút cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.

“Ừm… cuối cùng cũng hiện rõ rồi nhỉ. Giờ thì không thể cứ chối bỏ được nữa rồi” Vandalieu lẩm bẩm.

Sự thật đã bị phơi bày… Dù tất cả những người thân cận với cậu, kể cả Darcia, từ lâu đã ngầm đoán rằng đó hẳn là thần hộ của Vandalieu.

Thế nhưng bản thân Vandalieu lại chẳng muốn thừa nhận điều đó.

“Chắc là do con nhận được chức nghiệp Bestower đấy. Giờ thì không tránh khỏi việc có tượng đá khổng lồ của con được dựng lên rồi nhỉ” Darcia nói.

Một trong những lý do khiến Vandalieu không muốn công nhận thần tích ấy, chính là vì muốn ngăn Nuaza—vị giáo sĩ cầm đầu Giáo hội Vida—dựng tượng của cậu khắp nơi.

Ngày nào Nuaza cũng lải nhải bảo rằng nếu cậu là một tồn tại gần như thần thánh, có thể ban phát Thần hộ cho người khác, thì việc có tượng đá to đùng của mình cũng là điều hiển nhiên.

“… Cũng đâu phải con cố tình ban 【 Thần hộ 】 cho người ta. Tất nhiên, con vẫn thấy vui nếu nó giúp được họ” Vandalieu nói thêm.

“Vandalieu-san, thủ tục đã hoàn tất rồi. Xin mời cậu đến quầy tiếp tân” cô tiếp tân gọi với ra từ bàn làm việc.

“À, vâng” Vandalieu đáp.

Darcia vẫn bế bổng cậu trên tay rồi bước tới quầy. Cô tiếp tân đang chờ sẵn, vẻ mặt thoáng chút ái ngại.

“Đây là thẻ đăng ký tạm thời của hội thương mại. Xin cẩn thận giữ gìn, nếu mất hoặc hư hại thì việc cấp lại sẽ phải chịu phí,” cô nói.

“À… tôi hiểu rồi ạ” Vandalieu gật đầu.

“Con giỏi lắm, Vandalieu!” Darcia reo lên vui mừng.

Nhận tấm thẻ đăng ký trong tay, Vandalieu khẽ thở ra một hơi đầy cảm thán.

Dù là thẻ tạm thời, vật liệu làm ra nó vẫn giống với thẻ hội chính thức. Tuy nhiên, nó chưa có tên Vandalieu, cũng chưa tích hợp chức năng hiển thị bảng trạng thái. Sau khi vượt qua bài kiểm tra, thẻ tạm thời này sẽ được chuyển thành thẻ hội chính thức.

Dù vậy, thẻ tạm cũng đã đủ dùng làm giấy tờ tùy thân như một loại chứng minh rồi.

“Và… rất xin lỗi, địa điểm đặt xe bán thức ăn của cậu là con hẻm ở phố Đông số 4, giữa quán Seven-colored Mist và Evening Mug” cô tiếp tân cúi đầu, báo địa điểm kinh doanh với vẻ có lỗi.

Thế nhưng cái tên đó lại là nơi mà Vandalieu từng nghe qua.

“Phố Đông số 4?” Vandalieu lặp lại, tạm gác niềm vui qua một bên.

Cô tiếp tân nhìn Darcia với ánh mắt đầy thông cảm rồi gật đầu. “Vâng, là phố Đông số 4. Nếu cậu bày bán ở nơi khác, hội sẽ phạt theo quy định. Thông thường thì chúng tôi không tiếp nhận yêu cầu đổi địa điểm… Hội trưởng hiện đang đi công tác, từ giữa tháng này đến đầu tháng sau sẽ không có mặt. Dù cậu có khiếu nại lên các Phó hội trưởng khác ngoài Joseph-san thì…”

“Xem ra nơi đó là một khu vực khá rắc rối rồi” Chipuras thì thầm, giọng nói chỉ có Vandalieu và Darcia nghe được. “Có lẽ là khu ổ chuột, hoặc nơi trật tự trị an quá kém đến nỗi lính gác cũng chẳng buồn tuần tra… Ta cũng thấy lạ vì tên lùn đó lại chịu rút lui dễ dàng đến thế sau khi bị Vandalieu-sama từ chối, nhưng xem ra trò quấy rối của hắn đã bắt đầu rồi.”

Dựa vào lời cô tiếp tân, rõ ràng Joseph đã lạm dụng quyền hạn của mình với tư cách Phó hội trưởng để gây phiền phức cho Vandalieu—một cách vừa đủ để không bị quy là phạm luật.

Những kiểu quấy rối không phạm pháp thường rất phiền toái. Dù có kêu cứu thì lính gác cũng chẳng can thiệp.

“Ta hiểu cảm giác bị quấy rối nó phiền đến cỡ nào. Vandalieu-sama, chi bằng chúng ta tẩy não hắn, biến hắn thành con rối rồi thủ tiêu sau?” Chipuras đề nghị.

“Không cần đến mức đó đâu. Ngược lại, còn có lợi ấy chứ” Vandalieu trả lời bằng thần giao cách cảm—thứ mà người sống không thể nghe thấy.

Cậu gật đầu với cô tiếp tân, rồi xoay người bước đi.

“À… xin cẩn thận nhé” cô tiếp tân nói với vẻ lo lắng. “Cô nữa, thưa bà… Gần đây có một người tên là ‘Sói Đói’ Michael đến và chiếm lấy khu đó… Nghe nói là một kẻ rất nguy hiểm.”

“Cảm ơn cô. Tôi sẽ cẩn thận” Darcia đáp lại bằng một nụ cười.

Xem ra tuy vị Phó hội trưởng thì có vấn đề về nhân cách, nhưng cô tiếp tân lại là người tốt… hoặc có thể chỉ là do Joseph thường xuyên gây chuyện xấu xa nên cô ấy mới vậy.

“Thế, Vandalieu, nơi đó là chỗ thế nào vậy?” Darcia hỏi.

“… Là khu đèn đỏ, nơi mà tổ chức tội phạm của Eleanora và mấy người kia đặt căn cứ. Chỉ có điều, con cũng chưa rõ chính xác vị trí giữa Seven-colored Mist và Evening Mug là chỗ nào” Vandalieu đáp.

Tóm lại thì, hành động quấy rối của Joseph rốt cuộc lại chẳng gây khó dễ gì cho Vandalieu cả.

-------------------------------------------

Heinz, thủ lĩnh của nhóm Ngũ Sắc Kiếm, đã được nếm trải tận tay cảm giác linh hồn bị thương tổn là như thế nào.

Mình không hiểu. Tình trạng hiện giờ của mình… những ký ức mơ hồ này là do bị tổn thương, hay do bản thân đã quên mất từ trước? Còn cảm xúc… mình chẳng thấy gì cả, kể cả ăn năn hay đau buồn. Là vì mình đang bị đè nén bởi cảm giác thất bại? Hay là phần linh hồn kiểm soát cảm xúc đã bị hủy hoại? — hắn tự hỏi.

“Linh hồn không giống với tâm trí đâu, Heinz” nữ thần giấc ngủ Mill cất giọng nhẹ nhàng giải thích. “Ký ức và cảm xúc chỉ hoạt động bình thường khi linh hồn còn ở trong thân thể. Còn linh hồn của cậu hiện giờ đã tách ra rồi. Việc ký ức và cảm xúc mơ hồ cũng là vì lý do đó.”

Việc lưu giữ ký ức cần có não bộ—một phần của thể xác. Và cảm xúc cũng chịu ảnh hưởng rất lớn từ cơ thể. Chính vì thế mà nhiều Undead thường bị mất ký ức, hoặc bị cảm xúc tiêu cực chi phối quá mức.

Vậy… linh hồn bị thương tổn như ta giờ rốt cuộc là đang ở trạng thái gì? Heinz hỏi.

“Tiếc là ta không biết” Mill đáp.

Heinz chết lặng khi nghe câu trả lời nhẹ nhàng mà đầy rợn ngợp ấy.

“Heinz, có những điều mà kể cả thần thánh cũng không biết. Thông thường, những linh hồn bị thương tổn đến mức này đều không thể sống sót.”

Những đòn tấn công bằng kim loại ma pháp như Orichalcum hoặc đại pháp thuật do các pháp sư tinh anh thi triển có thể gây thương tổn cho linh hồn—vốn là thứ bình thường không thể chạm tới.

Thế nhưng, kiểu tấn công ấy thường khiến thân thể người nhận đòn chết ngay lập tức. Chưa từng có ai bị linh hồn tổn thương nghiêm trọng mà vẫn sống sót khi linh hồn rời khỏi thể xác như Heinz hiện giờ.

“Những linh hồn sau khi chết sẽ quay về vòng luân hồi. Một số rất ít được các thần mời gọi để trở thành tinh linh, anh linh hoặc quyến thần. Nhưng trong những trường hợp đó, linh hồn đều sẽ được chữa lành hoàn toàn trước khi ‘thăng hóa’. Chúng ta không rõ điều gì sẽ xảy ra nếu một con người vẫn còn sống mà linh hồn lại bị tổn thương như vậy” Mill tiếp tục. “Nhưng chúng ta có thể suy đoán.”

Mill bắt đầu trình bày những suy đoán ấy.

Chỉ số giảm, kỹ năng biến mất, trình độ kỹ năng suy yếu. Mana không thể hồi phục hoàn toàn vì linh hồn bị hư hại. Và khi linh hồn trở về thể xác, có thể sẽ xảy ra hiện tượng tê liệt chân tay hoặc đột nhiên đau đớn dữ dội.

Và, như dự đoán, là mất trí nhớ, cảm xúc, cả giác quan…

“Tuy nhiên, Heinz… hiện tại linh hồn của cậu đang được trị liệu trong Thần giới của ta. Giấc ngủ luôn là phương thuốc tốt nhất. Khi quá trình này hoàn tất và linh hồn trở về thể xác, cậu sẽ không phải chịu đựng di chứng nghiêm trọng nào đâu” Mill dịu dàng nói.

Nếu linh hồn đã bị nghiền nát và tan biến, thì chẳng còn cách nào để cứu chữa nữa. Nhưng Mill là một nữ thần mang quyền năng trị liệu, và năng lực của nàng có thể chữa lành cả những linh hồn bị tổn thương.

Song Heinz lại chẳng mảy may lo cho bản thân mình.

Còn các đồng đội của mình thì sao…? — Anh thầm hỏi, lòng tràn ngập bất an.

“… Jennifer và Diana không bị tổn thương linh hồn. Có vẻ Ma Vương đã không có ý định làm hại họ theo cách đó. Delizah cũng ổn, vết thương nhẹ hơn cậu” Mill trả lời, tóm lược ngắn gọn tình trạng của từng người. “Nhưng Edgar thì… tình hình rất tệ. Chưa rõ liệu anh ta có thể sống sót được không.”

Nghe đến đó, Heinz run rẩy.

“Linh hồn anh ta đã gần như vỡ vụn. Nếu là trong hoàn cảnh bình thường, trí nhớ và nhân cách sẽ sớm bị xói mòn, để lại một cơ thể sống không hồn. Ta cũng chẳng thể cứu được. Giờ đây, anh ta đang được một vị thần cai quản linh hồn điều trị, nhưng… ngay cả khi có thể cứu lấy linh hồn ấy, chưa chắc Edgar sẽ còn là chính mình” Mill tiếp tục, bóng gió nhắc đến Rodcorte.

Lẽ ra không nên khiến bệnh nhân đang điều trị bị sốc như thế này, nhưng sau khi linh hồn Heinz phục hồi, hắn sẽ phải đối mặt với Ma Vương… với Vandalieu.

Mill không thể giấu đi sự thật về tình trạng của các đồng đội Heinz.

Ma Vương… Là cậu bé Dhampir đó, Vandalieu. Mối thù của cậu ta chỉ nhắm vào mình, Delizah và Edgar… Không, không đúng. Dù trong tình cảnh bị vây công bởi năm người, cậu ta vẫn đủ lý trí và bản lĩnh để tha cho Diana và Jennifer. Chính vì vậy mà… — Heinz siết chặt tay, cảm giác thất bại như một lỗ hổng trống rỗng trong lòng ngực.

Trong trận chiến, họ không hề hay biết Vandalieu có thể nghiền nát và nuốt chửng linh hồn. Nhưng họ đã chiến đấu bằng toàn bộ sức lực. Thế mà Vandalieu vẫn giữ được lý trí, thậm chí có lẽ là cả lương tâm, để chỉ nhắm vào những kẻ mà cậu xem là kẻ thù.

Và chính vì điều đó, Heinz cảm thấy mình đã thua cuộc hoàn toàn.

“Heinz, cậu đã hiểu sai rồi. Quả thực Ma Vương đã không tấn công linh hồn hai người đồng đội của cậu, nhưng không phải vì hắn ta cố kìm nén sức mạnh hay nhân nhượng gì cả” Mill đáp.

Nhưng Mill… Nếu cậu ta thật sự muốn, việc tấn công linh hồn sẽ chẳng tốn chút công sức nào cả. Cũng như việc tha cho họ… Việc cậu ta không động đến linh hồn họ chỉ có thể có nghĩa là— cậu ta thực sự đã khoanh vùng rõ ràng kẻ mình muốn trả thù, Heinz lắc đầu, không đồng tình.

Hắn lục lại từng ký ức, từng chi tiết về Vandalieu, cố nhớ lại cách chiến đấu kỳ dị mà không một con người bình thường nào có thể mô phỏng nổi.

Nhưng có một điều không thể chối cãi: Vandalieu không hề làm hại linh hồn những người không liên quan đến cái chết của mẹ mình. Thậm chí, dù biết người đứng trước mắt là giả mạo, cậu ta vẫn không ngần ngại hy sinh bản thân để bảo vệ bà ấy.

So với điều đó thì mình… Thật sự… Ai mới là Ma Vương trong chuyện này vậy chứ? Heinz cay đắng tự hỏi.

“Heinz, cậu nhầm rồi. Phải, những gì hắn ta nói đôi lúc có lý. Nhưng không thể phủ nhận một sự thật rằng hành động của hắn ta sẽ khiến thế giới rơi vào hỗn loạn. Một ngày nào đó, hắn ta sẽ trở thành tai ương của toàn nhân loại—”

“Chính tôi! Chính tôi mới là kẻ đã khiến cậu ta trở thành Ma Vương!” Heinz hét lên, cắt ngang lời Mill. “Chính vì tôi đã bán đứng mẹ cậu ta… mà giờ đây cậu ta mới trở nên quái dị như vậy! Một kẻ có thể giết cả thần!”

Vụ việc năm xưa… khi Heinz nhận yêu cầu từ Hội Mạo hiểm giả ở quốc gia lá chắn Mirg, bắt giữ Darcia và giao bà cho Đại Tư Tế Gordan. Cho đến trước trận chiến với Vandalieu, Heinz vẫn luôn tự nhủ đó là điều bất đắc dĩ. Rằng mình không còn lựa chọn nào khác.

Nhưng hình dạng kỳ quái của Vandalieu, sức mạnh vượt xa hiểu biết con người, và cả cách cậu ta chiến đấu… tất cả quá mức áp đảo, quá mức khủng khiếp. Được Mill kể cho nghe rằng Vandalieu sở hữu năng lực nuốt chửng linh hồn vượt cả Guduranis, và tận mắt chứng kiến thất bại, mọi lý do Heinz từng tự biện hộ cho mình đều sụp đổ.

Chính Heinz và đồng đội là những người đã tạo ra một “Ma Vương” mà các vị thần cũng phải e ngại. Hắn hiểu rõ điều đó hơn ai hết.

Và tất cả những gì hắn từng nói với Vandalieu trong trận chiến… giờ đây đều trở thành những mũi dao đâm ngược vào tim mình.

Số phận của đội viễn chinh Khiên quốc Mirg, của người đồng đội cũ — ‘Lục phong thương’ Riley, cùng những sự kiện ở Công quốc Hartner và Sauron… Heinz biết mình không thể chối bỏ trách nhiệm.

Dù vậy… điều đó chỉ đúng nếu như, vào thời điểm ấy, hắn có thể nhìn thấy trước tương lai này.

“Heinz… Cậu vẫn đang hiểu sai” Mill lặp lại lần thứ ba. “Ngay cả nếu cậu không nhận nhiệm vụ đó từ Bá tước Thomas Palpapek qua Hội mạo hiểm giả, sớm muộn gì cũng sẽ có một mạo hiểm giả khác, hoặc một trong các đồ đệ của đại tế tư Gordan, bắt được nữ Dark Elf đó. Và cô ấy vẫn sẽ bị xử tử.”

Thời điểm đó, Darcia chỉ là một mạo hiểm giả hạng D. Khi nơi trú ẩn của bà bị phát hiện gần thị trấn Evbejia, việc bà bị bắt giữ đã là chuyện không thể tránh khỏi, bất kể Heinz có ra tay hay không.

Và Vandalieu… cậu ta rồi cũng sẽ tìm đến con đường báo thù. Khác biệt duy nhất chỉ là: đối tượng trả thù sẽ không phải là Ngũ Sắc Kiếm.

Dù vậy… nếu khi ấy, mình tìm cách cứu bà ấy và Vandalieu khi còn là một đứa trẻ… Heinz bắt đầu nghĩ, tin rằng lẽ ra mọi chuyện có thể đã khác.

Nhưng lần này, đến lượt Mill cắt ngang: “Điều đó là bất khả.”

Khi ấy, dù Heinz đã là mạo hiểm giả hạng B trẻ tuổi đầy triển vọng, thì xét cho cùng, hắn vẫn chỉ là một kẻ phàm tục. Nếu ra mặt giúp Darcia và con trai trốn thoát, điều đó chẳng khác nào đối đầu trực diện với đại tế tư Gordan. Và khả năng hắn bị giết là rất cao.

Liệu một người có thể lựa chọn chống lại luật pháp của đất nước nơi mình sinh ra, phản bội giáo lý của vị thần mà mình tin thờ, vứt bỏ mọi công trạng trong quá khứ và chịu ô danh của một tội nhân? Ngũ Sắc Kiếm năm đó — Heinz, Delizah, Edgar, và cả Martina quá cố — chắc chắn không làm được điều đó.

Chưa kể, thuyết phục Riley lúc ấy… gần như là điều không tưởng.

Tôi biết chứ. Tôi không ngây thơ đến mức cho rằng mọi chuyện sẽ diễn ra theo ý bản thân nếu cố gắng. — Heinz cúi đầu. Nhưng chính tôi đã góp phần tạo nên bi kịch đó. Tôi không thể tiếp tục lừa dối bản thân nữa…

Câu chuyện mà người dân Vương quốc Orbaume biết đến là: Heinz và các đồng đội đã rời bỏ Đế quốc Amid, trốn sang Orbaume sau khi tận mắt chứng kiến cảnh mẹ của một Dhampir bị thiêu sống. Việc người bắt bà lại chính là Heinz — sự thật ấy không được công bố.

Đó không phải là chủ ý của Heinz… nhưng sự thật là hắn đã do dự khi nghĩ đến việc công khai nó.

Dù vậy, hồ sơ trong Hội Mạo hiểm giả tại Khiên quốc Mirg vẫn còn lưu trữ sự thật đó. Thế nên những ai sở hữu mạng lưới tình báo hoặc thân cận với những người như vậy ở Orbaume… đều biết.

Và Heinz bắt đầu cảm thấy bản thân không còn chịu nổi điều đó nữa.

Cô ấy… rốt cuộc là gì chứ? Mình cứ tưởng do linh hồn tổn thương nên trí nhớ rối loạn. Nhưng không — dù nghĩ đi nghĩ lại bao lần, ký ức đó vẫn luôn rõ ràng. — Người đã nói với mình và Delizah rằng “sẽ không bao giờ tha thứ”… chính là Darcia. Mẹ của Vandalieu. Người mà bọn mình từng bắt, người đã bị thiêu sống — Heinz rùng mình.

Hắn nhớ rất rõ. Ngay sau trận chiến với Vandalieu, khi chỉ còn là một linh hồn, Darcia đã xuất hiện, vung gậy đánh tan linh hồn hắn và Delizah.

Người chết không thể sống lại — đó là lẽ thường. Nhưng ký ức ấy lại trái ngược hoàn toàn với điều đó. Heinz bắt đầu nghi ngờ liệu Vandalieu có biến cả mẹ mình thành Undead không… nhưng—

Cái khí chất đó… mình không thể tin nổi rằng bà ấy là một Undead. Cứ như… một nữ thần vậy. Chẳng lẽ… bà ấy đã trở thành một quyến thần, hoặc thậm chí là một hạ thần của Vida? Nếu bà ấy không tha thứ cho mình, thì có nghĩa đó cũng là ý chí của Vida… Nếu vậy thì… mình còn có thể làm gì nữa đây…?

Heinz không thể xem Darcia là một Undead. Trái lại, hắn tin rằng bà đã trở thành một linh thể thiêng liêng… hoặc một vị thần dưới trướng của Vida.

Nhưng nếu là như vậy… thì những hành động của Heinz nhân danh phe ôn hòa của Alda, với khát vọng cùng tồn tại giữa các chủng tộc của Vida và loài người—rốt cuộc là vì điều gì?

Trong tâm trí Heinz, sự ăn năn và phủ nhận chính mình dâng trào như sóng vỡ bờ.

Cảm nhận được điều đó, Mill quyết định tiết lộ một sự thật có thể khiến Heinz chấn động để xoa dịu sự dằn vặt ấy.

“Heinz, Dark Elf Darcia kia… cô ấy không trở thành quyến thần hay hạ thần của Vida. Cô ấy đã được hồi sinh. Khả năng cao là nhờ vào Vandalieu” nàng nói.

“Hồi sinh sao?! Nhưng… đó là điều mà thậm chí cả chư thần cũng không thể làm được cơ mà?!” Heinz thốt lên.

Ngay cả những vị thần sở hữu quyền năng phi phàm cũng không thể mang người chết quay lại làm người sống. Họ chỉ có thể nâng linh hồn thành quyến thần, anh linh hay hạ thần—nhưng dù có là gì đi nữa thì cái chết vẫn là cái chết. Một khi đã rời khỏi thế gian, không ai có thể quay lại.

Đó là điều đã được biết rộng rãi.

Việc Vida không thể hồi sinh dũng sĩ Zakkart là bằng chứng rõ ràng nhất cho điều đó.

“Đúng vậy. Chúng ta, chư thần, không thể làm điều đó. Kể cả chủ thần Alda hay cả Vida cũng thế. Nhưng nếu có di vật của dũng sĩ Zakkart… và sức mạnh của Vandalieu, thì lại là chuyện khác” Mill nói.

Alda, thần của luật lệ và vận mệnh, vẫn còn nhớ về sinh mệnh chi căn mà Zakkart đã tạo ra. Và ông ta biết rằng rất có thể Vandalieu đã có được nó và dùng nó để hồi sinh Darcia.

“Nhưng không chỉ đơn thuần là được hồi sinh. Cô ấy đã trở thành hiện thân của Vida” Mill nói tiếp.

Hiện thân của Vida ư?! … Giờ ngài nhắc mới nhớ, trước khi chúng tôi vào hầm ngục, tôi có nghe lời đồn rằng Vida đã sống lại… nhưng không ngờ rằng Darcia lại chính là hóa thân của ngài ấy…

Heinz đã tiến vào hầm ngục của Alda ngay sau khi Vandalieu chinh phục Thử thách của Zakkart. Nhưng trước đó, một thương nhân đến thăm căn cứ mà Heinz lập ở khu rừng Tổ quỷ đã từng nhắc đến những lời đồn tương tự.

“Nhưng… nếu thế thì mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn cả tôi tưởng rồi?” Heinz hỏi.

“Đúng vậy. Hai tín đồ của ta, Diana và Jennifer, cũng đã biết chuyện này rồi. Cả năm người các ngươi—Ngũ Sắc Kiếm—đều đã nhận được danh hiệu ‘Kẻ thù của Vida’” Mill nói.

Heinz chết lặng khi biết rằng mình bị một nữ thần xem là tử địch.

“Heinz, từ giờ trở đi, ngươi sẽ còn phải đối mặt với nhiều sự thật khiến ngươi kinh ngạc hơn nữa. Chúng là những tri thức mà phàm nhân đáng lý không nên biết đến. Nhưng vì ngươi mang trên vai trọng trách ngăn chặn Ma Vương Vandalieu và cứu lấy thế giới, nên ngươi cần phải biết” Mill tiếp tục. “Trước tiên, nguồn gốc của Vandalieu bắt đầu từ quá khứ xa xăm, từ trước cả khi hắn được gọi là Vandalieu. Khi hắn còn là Zakkart, Ark, Solder và Hillwillow.”

---------------------------------------------

Sau khi rời Hội thương mại, Vandalieu và Darcia lập tức bắt tay chuẩn bị cho xe bán đồ ăn của mình.

“Bệ hạ, người không cảm thấy là đang làm hơi quá sao?” công chúa Levia lên tiếng.

“Ừ đó, đâu cần đến mức đó chỉ để giả trang cho giống” Orbia cũng góp lời.

“Ta hiểu các cô muốn nói gì, nhưng ta cần phải ngụy trang đến mức nào đó mới được” Vandalieu đáp.

Trên vai cậu là bó than củi—nhiên liệu dùng để nướng xiên thịt.

“Củi thì rẻ hơn, nhưng kết cấu của xe bán đồ ăn không phù hợp để đốt củi lớn, cho nên đành chịu thôi” công chúa Levia nói, giọng có phần buồn bã.

“Không phải vấn đề đó… Nếu định nấu ăn bằng lửa thì dùng Levia và mấy hồn ma hệ hỏa khác là được mà! Tại sao lại cố tình đi mua than? Người cũng phải nghĩ cho cảm xúc của Levia chứ!” Orbia giận dỗi.

“Không sao đâu, Orbia” Levia nói, giọng đau lòng, nước mắt rưng rưng. “Nếu bệ hạ nhất quyết cho rằng lửa than còn tốt hơn cả thiếp… thì thiếp đành…”

Vandalieu cảm thấy như thể mình vừa phản bội cô vậy.

Dù rõ ràng cậu chỉ đang cố ngụy trang cho xe bán đồ ăn.

“Thật ra khi nướng thịt tại xe bán hàng, ta vẫn định nhờ công chúa Levia giúp” Vandalieu nói.

“Hở? Thật vậy sao?” Levia tròn mắt.

“Ừ. Điều khiển nhiệt lượng từ than khó lắm. Nếu để công chúa Levia làm thì có thể điều chỉnh ngọn lửa tùy ý.”

Levia là một Satan Prometheus Ghost, một hỏa linh có thể điều khiển nhiệt độ ngọn lửa—từ nóng chảy sắt cho đến ấm như nước tắm.

Hơn nữa, dùng lửa của cô chỉ tiêu tốn mana của Vandalieu, trong khi than lại còn đắt hơn cả củi.

Cậu đâu có mê lửa than đến mức chọn nó thay cho Levia.

“Vậy sao người vẫn mua than?” Levia hỏi.

“Để ngụy trang chứ sao” Vandalieu đáp. “Nếu ta không mua than hay củi, người ta sẽ thắc mắc ta dùng nhiên liệu gì, rồi Hội thương mại có thể nghi ta làm giả sổ sách.”

Ở thành phố này, phần lớn các xe bán đồ ăn dùng củi hoặc than. Một số ít có trang bị ma cụ như bếp phép, dùng mana làm nhiên liệu, nhưng vẫn rất hiếm.

Mặc dù được xem là loại rẻ nhất trong các ma cụ thì bếp phép vẫn là ma cụ. Đầu tư cho xe bán đồ ăn bằng thứ đó chẳng khác nào liều lĩnh. Hơn nữa, ma thạch dùng làm nhiên liệu cho chúng lại còn đắt hơn cả than và củi.

“Thế nên ta mua than, còn khi thực sự nấu ăn thì sẽ nhờ công chúa Levia làm” Vandalieu nói.

“V-Vậy sao…! Trời ơi, thiếp cứ tưởng… Nếu vậy thì người nên nói trước chứ” công chúa Levia tươi tỉnh lại ngay lập tức.

Cô ôm lấy Vandalieu, thân thể trong suốt chỉ có cậu và Darcia mới thấy được, quấn quanh như muốn ôm thật chặt.

Mấy hồn ma khác nhìn cảnh đó, có vẻ hơi ganh tị.

“… Nấu ăn thì cần nước, đúng không?” Orbia lên tiếng.

“… Không biết bao giờ mới cần dùng sét đây” Kimberley thở dài.

“… Thôi, tôi là cố vấn mà” Chipuras lầm bầm.

“Vandalieu, lần sau con nhớ nói trước với Levia-san rồi hẵng đi mua than nhé. Chúng ta cần phối hợp tốt hơn” Darcia dịu dàng nhắc nhở.

“Vâng, mẹ” Vandalieu đáp. “À mà, chuyện căn nhà thì sao rồi ạ?”

“Không có vấn đề gì. Có một căn nhà một trệt một lầu có tầng hầm ở khu Đông số 4 có thể dọn vào ngay” Darcia nói.

Cô đã liên lạc với một người môi giới nhà đất được Hội thương mại giới thiệu, để tìm nơi ở đáp ứng yêu cầu của Vandalieu.

“Có tầng hai, chỉ cần dọn dẹp là ở được. Nếu thuê thì năm trăm Baums mỗi tháng, còn mua đứt thì mười ngàn” Darcia nói thêm.

“… Giá rẻ bất thường nhỉ. Dù nằm gần khu đèn đỏ và khu ổ chuột, nhưng vẫn rẻ chưa bằng một phần ba giá thị trường mà con từng nghe được” Vandalieu nhíu mày.

“Hừm, có khi những người thuê trước bị sát hại chăng? Hoặc cũng có thể là tay môi giới địa ốc đó đang cần tiền gấp” Chipuras đưa ra giả thuyết. “Hoặc cũng không loại trừ khả năng hắn có âm mưu gì đó liên quan đến Darcia-sama…”

“Chipuras-san, người môi giới là phụ nữ mà, không sao đâu. Cô ấy không có gì khả nghi cả” Darcia đáp. “Chỉ là nơi đó từng có vài người chết vì bệnh trong vòng một năm sau khi dọn vào.”

“Ra vậy. Xin lỗi vì những lời thất lễ vừa rồi” Chipuras cúi đầu nói.

“Vậy thì, chúng ta đi mua thôi” Vandalieu lên tiếng.

Khu đèn đỏ hôm đó cũng không có gì thay đổi lớn.

Dù vào sáng sớm vẫn còn vắng tanh như thành phố ma, nhưng đến chiều tối thì nhộn nhịp hẳn lên. Nam nữ đứng hai bên đường mời gọi khách, người đi kẻ lại rảo bước tìm thứ gì đó khiến họ chú ý, và các xe đẩy thức ăn thì làm no bụng đám người qua lại.

Tất nhiên, ngay cả trong khu đèn đỏ cũng có những quán ăn đàng hoàng và quầy bar cao cấp. Nhưng hầu hết đều đắt đỏ, và khách của các xe đẩy thức ăn phần lớn là người làm việc ở khu này cùng những khách muốn vui chơi nhưng hầu bao có hạn.

Ở lối vào khu đèn đỏ, những chủ xe đẩy dùng nguyên liệu tương đối chất lượng cao đang rôm rả chào mời:

“Xiên thịt Orc nóng hổi đây! Này chú em, có muốn bổ sung năng lượng trước khi đi chơi không?”

“Có thịt, cá, rau củ đủ cả! Bánh mì kẹp đầy ụ đang chờ đây!”

Đi sâu vào bên trong, những xe đẩy rải rác theo hàng, bán các món giá rẻ phục vụ cho người lao động trong khu.

“Ba phần thịt viên, của cậu đây. Như mọi khi, nhớ đem bát trả lại nhé.”

“Bánh mì kẹp của cậu đây, xin lỗi đã để đợi lâu!”

Và tại con hẻm nối khu đèn đỏ với khu ổ chuột—nơi không ai buồn dọn dẹp đường xá—là những xe đẩy mà dân ổ chuột tìm đến… nơi bán đồ ăn tệ hại nhưng cực kỳ rẻ.

Bánh mì cứng được xem là mặt hàng “cao cấp” ở đây. Còn súp thì... có thịt viên bí ẩn—bên trong là tai Goblin và Kobold, được thu mua gần như miễn phí từ Hội mạo hiểm giả, nơi tích trữ chúng làm bằng chứng tiêu diệt quái vật, cùng thịt tồn từ các xe đẩy khác.

Nếu có ai nghĩ ra việc thêm trứng hoặc vụn bánh mì vào mớ thịt viên ấy, có lẽ nó sẽ biến thành món “chả”. Biết đâu chả ở thế giới này lại khởi nguồn từ những nồi súp thịt viên bán ở khu ổ chuột.

… Tuy nhiên, miễn còn tai Goblin và Kobold bên trong thì chuyện trở nên phổ biến là điều bất khả thi.

Chủ của những xe đẩy đó chẳng mời chào ồn ào. Họ chỉ thì thầm với những khách hàng u ám từ khu ổ chuột.

Giữa những chiếc xe đẩy này, xe của Vandalieu lại nổi bật hẳn lên—nằm trong một con hẻm nhỏ giữa quán rượu kiêm nhà chứa “Seven-colored Mist (Sương mù bảy màu – động bàn tơ :vv)” và quán “Evening Mug (Ly tối – kiểu như bar)” có vũ nữ múa.

“Có muốn ăn xiên nướng không ạ?” Vandalieu lên tiếng mời khách.

Không chỉ gọi khách, xe đẩy của cậu còn sạch sẽ, trang trí bằng biểu tượng trái tim của Vida—nữ thần của sự sống và tình yêu.

Cả chiếc xe trông như đang lơ lửng trên bầu không khí ảm đạm của con hẻm.

“Ngon lắm đấy” Darcia nói.

Chính cô cũng như đang lơ lửng, tỏa sáng giữa không gian u tối ấy. Khuôn mặt và giọng nói của cô quá đỗi tươi sáng.

Ngay cả đám du côn thường hay móc túi hay đánh người cũng chỉ dám đứng xa xa vây quanh xe.

Chipuras thì nhăn nhó vì tình hình chẳng mấy khả quan cho việc buôn bán. “… Vandalieu-sama, thần nghĩ vẫn chưa muộn để đi bóp cổ tên Joseph đó” hắn lẩm bẩm.

Cơn giận của Chipuras cũng có lý. Khách hàng ở đây chủ yếu là dân ổ chuột, mà dân ổ chuột thì có đồng nào đâu. Muốn bán được hàng thì chỉ có nước bán siêu rẻ.

Thế nhưng, thịt dùng làm xiên ở xe của Vandalieu lại là loại thịt thường, mua từ lò mổ—là thịt của các quái vật cấp độ 1 như Chuột khổng lồ hay Thỏ sừng, loại có thể thu hoạch hàng loạt. Tự nhiên giá thành lại cao hơn hẳn tai Goblin hay Kobold.

“Nếu cứ thế này, xiên nướng của chúng ta sẽ ế sạch và trong ba tháng nữa người ta sẽ bảo là thất bại! Giờ Hội trưởng và các Phó hội trưởng đều vắng mặt, ta phải bắt hắn đổi chỗ cho chúng ta, dù có phải siết cổ hắn cũng được!” Chipuras gào lên. “Dù ở khu đèn đỏ, ít nhất cũng phải ra mặt đường chính chứ!”

“Không sao đâu. Thế này lại hay, giúp ta có thời gian chuẩn bị tinh thần. Ta có kinh nghiệm nấu nướng, nhưng đây là lần đầu mở xe đẩy” Vandalieu vừa nói vừa khéo léo nướng xiên, hương thơm lan ra kích thích cơn đói.

“Chipuras-san, đừng lo quá. Xiên nướng thơm lắm, chắc chắn sẽ có người đói đến mua thôi” Darcia cười nói. “Mặc dù đúng là chúng ta bán đắt hơn mấy xe kia thật.”

Súp thịt viên kiểu ổ chuột giá năm Baum một bát (nhưng trả lại bát sẽ được hoàn ba Baum, nên tính ra chỉ mất hai Baum). Bánh mì kẹp thì hai Baum một cái, bên trong là thịt thừa và rau vụn xào lên, kẹp giữa hai lát bánh mì cứng nâu. Cả hai món đều đủ no, đủ lót dạ cho hầu hết mọi người.

Còn xiên nướng ở xe Vandalieu thì năm Baum mỗi cây. Một xiên cỡ tiêu chuẩn có bốn đến năm miếng thịt nướng cắt vừa miệng. Nhưng chỉ một xiên thì có lẽ chưa đủ cho một bữa.

“Nước sốt là ta tự làm mà. Về mùi vị thì không thua ai hết” Darcia nói thêm.

Dù không dùng thịt thượng hạng, Vandalieu lại rất kỹ trong khâu làm nước sốt.

Cậu dùng thảo mộc và trái cây xay nhuyễn, kết hợp với kỹ năng 【 Nấu ăn 】 cao cấp, cho ra loại sốt chất lượng cao. Dù ở nhà hàng trên đường lớn cũng có thể bán chạy, huống gì là xe đẩy trong hẻm.

“Với lại ta dùng thảo mộc và trái cây mọc trong cơ thể mình, nhờ hiệu ứng của kỹ năng 【 Ràng buộc thực vật 】 có từ chức nghiệp ‘Tree Caster’, nên không cần ghi chi phí nguyên liệu vào sổ” Vandalieu nói.

Nói cách khác, nguyên liệu làm sốt hoàn toàn miễn phí.

Trong trường hợp Hội thương mại có hỏi, cậu chỉ cần nói là mình tự hái và tự pha chế.

… Vì không có gia vị đặc trưng nào dễ nhận biết trong sốt, mà dù có lục tung cả thành phố Morksi cũng chẳng tìm được bằng chứng Vandalieu từng mua nguyên liệu, nên lời khai ấy không thể bị bác bỏ.

“… Ra vậy. Nếu dọa nạt Joseph mà gây rắc rối về sau thì thôi vậy…” Chipuras lẩm bẩm rồi im lặng.

Qua thân thể trong suốt của Chipuras, Vandalieu và Darcia thấy một người đàn ông có gương mặt dữ tợn, tóc vuốt ngược đang dẫn theo một nhóm đàn ông có vẻ không tử tế tiến đến.

Bọn chúng tạo thành một nửa vòng tròn vây quanh xe.

“Xe đẩy mới đây à? Ai cho tụi bây dựng chỗ này hả?!” một tên quát lớn.

“Chỗ này thuộc quyền quản lý của Michael-aniki ‘Sói Đói’ đấy! Muốn buôn bán thì phải biết điều mà nộp ‘lệ phí mặt bằng’ chứ!” tên khác gằn giọng.

Chúng đến đòi cái gọi là “phí bảo kê.”

Những người dân khu ổ chuột đang quan sát từ xa bèn lùi hẳn ra xa, tránh dính líu.

“Ra vậy. Xin chờ một chút, tay tôi đang bận” Vandalieu nói.

Tất nhiên, cậu không hề sợ… vì đám này có cố gắng thế nào cũng không thể làm hại cậu hay Darcia.

“Mày vừa nói gì đó, nhãi con?!” một tên giận dữ.

“Mày láo thật đấy… Nếu không nộp được thì để nhỏ kia thay mặt cũng được nha!” tên khác cười đểu, liếc Darcia bằng ánh mắt dâm ô chẳng thèm giấu.

“Tôi nên xử sao nhỉ?” Darcia ngước lên nhìn người đàn ông tóc vuốt ngược, đang khoanh tay im lặng… chính là Michael “Sói Đói.”

Khóe miệng Michael giật nhẹ. Gã giãn tay ra rồi nói: “Tụi bây quay lại tuần tra đi. Tao có chuyện cần nói với nhóc này.”

“Hở? K-Không phải chứ, Michael-aniki?” một tên lí nhí.

“Anh định độc chiếm cô gái dễ thương vậy đó hả?” tên khác càu nhàu.

“Nếu còn dư thời gian để nói mấy câu ngu ngốc đó, thì lo quay lại tuần tra lẹ đi! Hay là tụi bây muốn bị tao giết ngay tại chỗ hả?!” gã gầm lên, khí thế khiến mấy lời hăm dọa trước đó của bọn du côn với Vandalieu và Darcia cũng trở nên nhạt nhẽo.

Đám đó rú lên sợ hãi rồi cuống cuồng chạy về phía đường chính.

Cả những người khác trong hẻm cũng vội vàng tản ra, chỉ còn lại các chủ xe đẩy.

Nhìn con hẻm giờ trống trơn, Vandalieu thở dài. “Michael, anh đang làm phiền việc làm ăn của mấy xe khác đấy.”

“Chà… Xin lỗi sếp. Tại em hoảng, tưởng sếp sắp đồ sát tụi nó nên mới hơi quá tay” Michael nói.

Đó chính là người đã trở thành trùm thế giới ngầm ở Morksi chưa đầy một tháng sau khi xuất hiện—“Sói Đói” Michael… hay chính là Noble Vampire Abyssal, Miles, người đang ẩn thân dưới vỏ bọc ấy.

------------------------------------

Tên: Miles Rouge

Tuổi: Vài trăm tuổi

Danh hiệu: Kisser, Starving Wolf

Hạng: 11

Chủng tộc: Abyssal Noble-Born Vampire Marquis

Cấp độ: 20

Chức nghiệp: Dark Knight Fighter

Cấp độ chức nghiệp: 91

Lịch sử chức nghiệp: Đạo tặc tập sự, Đạo tặc, Pháp sư, Hỏa ma pháp sư, Võ sĩ, Ma pháp chiến sĩ, Trảo nha chiến sĩ, Sát thủ, Hắc võ sĩ

Kỹ năng bị động:

o Dạ nhãn

o Sức mạnh quái dị: Cấp 2 (Tiến hóa từ Siêu sức mạnh)

o Tái tạo cấp tốc: Cấp 9

o Kháng hiệu ứng: Cấp 5

o Tha hóa tinh thần: Cấp 1

o Cường hóa bộ phận (Móng vuốt, Răng nanh): Cấp 10 (Lên cấp!)

o Cường hóa tấn công khi dùng tay không: Rất lớn (Lên cấp!)

o Cảm nhận sự hiện diện: Cấp 3 (Lên cấp!)

o Mở rộng bể mana: Cấp 2 (Lên cấp!)

o Tự cường hóa (Dẫn lối): Cấp 3 (Mới!)

Kỹ năng chủ động:

o Nghiệp huyết: Cấp 3 (Lên cấp!)

o Phi hành cao tốc: Cấp 9 (Lên cấp!)

o Bức phá giới hạn: Cấp 3 (Lên cấp!)

o Đặt bẫy: Cấp 4

o Ám bộ: Cấp 6

o Kỹ thuật dùng dao găm: Cấp 4 (Lên cấp!)

o Võ thuật: Cấp 10 (Lên cấp!)

o Vô tính ma pháp: Cấp 1

o Hỏa ma pháp: Cấp 6

o Điều khiển mana: Cấp 3 (Lên cấp!)

o Ma chiến binh thuât: Cấp 4 (Lên cấp!)

o Vô niệm: Cấp 2 (Lên cấp!)

o Sát thuật: Cấp 4 (Lên cấp!)

o Giáp thuật: Cấp 1 (Mới!)

o Hóa thú: Cấp 1 (Mới!)

Đặc kỹ:

o Cảnh báo

o Thần hộ của ■■■ダル

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Lạ nhỉ, nếu bà mẹ hiện thần hộ của van rồi sao mấy đứa như lão miles này chưa có nhỉ
Btw tem
Xem thêm
Theo như tôi thấy thì rank càng cao hoặc càng mạnh thì chữ hiện ra càng nhiều
Xem thêm
@Kumo no Shinigami: khả năng vậy, mới đọc chương sau xong thì nó vẫn còn tùy thuộc vào người, nên tạm để giả thuyết là vì mẹ main là người gần với thần linh hơn người khác nên thần hộ rõ ràng hơn
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Nhân nhắc đến vampire,t đột nhiên ngộ ra sao mấy khứa bên alda nghĩ đám vampire làm nghi thức báng bổ để hồi sinh talos
1 đám cả nam cả nữ gần như nude,quằn quại uốn éo trên đất,sau đo uống máu với vẻ mặt phê như chơi đồ,rồi lại quằn quại uốn éo😂😂😂😂
nói đến thì xưa khi nhắc đến phù thuỷ hay có trò phù thuỷ nude cưỡi chổi hay nude nhảy
t chả hiểu sao lại nói nó tà ác dc,thử bảo mấy chị biểu diễn cho xem😂😂😂lại chả bú ngay
Xem thêm
"Melissa nheo mắt,má doug đỏ bừng"
moé phế vl doug,lẽ ra phải ngược lại chứ
Xem thêm