Kanako, Melissa và Doug được giao cho Legion làm thuộc hạ, nhưng công việc mà họ nhận được thì hoàn toàn không giống việc thông thường chút nào.
“Trước hết, mấy người sẽ bị giám sát liên tục” Minuma Hitomi – một trong những nhân cách của Legion, cũng là người tái sinh – tuyên bố thẳng thừng.
“… Hitomi, cậu nói thế hơi trắng trợn rồi đó” Melissa – người từng mang danh hiệu ‘Aegis’ – khẽ giật giật khóe miệng.
Có vẻ như Legion chẳng buồn che giấu ý định thực sự: thay vì là cấp trên, họ thực chất chỉ được giao nhiệm vụ giám sát nhóm Kanako.
Và dường như Melissa vẫn chưa quen được với cảnh tượng một khối cầu thịt khổng lồ kết thành từ vô số hình người màu hồng – có nửa thân trên lẫn dưới lủng lẳng khắp nơi như thể mọc ra ngẫu nhiên – đang đứng trước mặt mình.
“Ý cậu là công việc của bọn tôi chỉ là bị giám sát thôi á? Không có gì khác sao? Tụi này đâu có đòi hỏi phải làm việc gì quan trọng ngay đâu” Doug càu nhàu với vẻ không hài lòng. “Mà, cái con mắt kia là sao? Hôm qua rõ ràng chưa có nó mà?” anh hỏi, chỉ vào nhãn cầu to bằng cái đầu người đang lún sâu trong cơ thể Legion.
Các nhân cách của Legion bắt đầu lên tiếng giải thích.
“Đây là con mắt của Ma Vương, do Vandalieu tạo ra. Nhờ kỹ năng 【 Điều khiển từ xa 】để quan sát.”
“Dĩ nhiên, giờ thì cậu ấy không thấy gì đâu. Vandalieu hiện đang ở ngoài phạm vi tác động của kỹ năng này.”
“Bọn tôi mượn nó từ Vandalieu để thực hiện hai thí nghiệm! Một là xem thử có thể giữ nó trong người được bao lâu! Chúng tôi không cấy nó vào đâu nhé! Chỉ khoét chỗ lõm rồi nhét vào thôi!”
“T-Tôi hiểu rồi… Nếu là hồi còn ở Origin mà nghe mấy chuyện kiểu này chắc tôi buồn nôn chết mất, vậy mà giờ lại chẳng thấy ghê chút nào” Doug lẩm bẩm.
“Đây là hiệu quả của kỹ năng Guidance, nhỉ?” Kanako lên tiếng. “Không điều khiển được một cách chủ động thì hơi bất tiện, nhưng về thời gian tác dụng và phạm vi ảnh hưởng thì còn mạnh hơn cả 【 Venus 】của tôi.”
Dù đã nghe giải thích như vậy, họ cũng chỉ thấy hơi bất ngờ, chứ không sốc. Ngược lại, trong lòng họ còn thoáng chút thiện cảm với con mắt to đùng ấy, dù đồng tử trống rỗng của nó thật khó mà gọi là thân thiện.
Đúng như Kanako nói, đây là hiệu quả của kỹ năng 【 Dẫn lối: Hắc quỷ sáng đạo 】 từ Vandalieu. Vì nhãn cầu của Ma Vương là một phần cơ thể của cậu, nên họ có cảm giác như thể chính Vandalieu đang hiện diện ngay trước mắt mình.
Cũng chính vì hiệu ứng ấy mà khi nhìn thẳng vào hình dạng thực sự của Legion – kẻ từng là bạn học từ kiếp trước – họ mới chỉ cảm thấy “rất ngạc nhiên” chứ không hoảng loạn. Dù các thành viên được dẫn dắt khác có ngoại hình kỳ dị đến đâu, họ vẫn luôn cảm nhận được một sự thân thuộc và đồng điệu lạ thường, giúp xoa dịu nỗi sốc tinh thần mà đáng lẽ phải rất nặng nề.
“Vậy còn thí nghiệm thứ hai, mấy người định giấu không cho tụi tôi biết à?” Melissa hỏi.
“Không, bọn tôi cần các người giúp… Mấy người từng rất giỏi dùng súng phải không?” Ghost – nhân cách chưa từng lộ diện cho đến tận cuối cùng trong mắt các người tái sinh – lên tiếng.
“Ừ, cũng tàm tạm thôi” Doug nhún vai đáp.
Cả ba người được dẫn tới một mê cung thí nghiệm. Đây chính là tầng mà họ từng sống trong Dungeon trước khi được Vandalieu dẫn dắt.
Tại đây, Melissa nhắm vào Legion với khẩu súng của mình và bóp cò. Một tiếng đoàng vang vọng, viên đạn găm vào khối thịt đồ sộ của Legion.
“… Trượt à?” Pluto nghiêng đầu hỏi.
“Tôi bắn trúng ngay giữa đấy chứ!” Melissa bực mình đáp lại.
“Hmm… Ồ, có trúng. Không thấy đau gì hết nên tôi cứ tưởng cô bắn hụt” Pluto đáp, trong khi viên đạn tròn lăn ra khỏi cơ thể Legion.
Có vẻ chỉ vì không cảm thấy đau mà họ lầm tưởng là trượt.
“Vậy thì, bắn vào mắt tiếp nhé. Bắn vào phần lòng trắng cũng được, nhưng nếu được thì ngắm vào đồng tử” Legion nói tiếp.
“Rồi rồi, bắn vào mắt à… Thật là phiền phức” Melissa lẩm bẩm.
Cô nạp lại thuốc súng, thay viên đạn mới vào khẩu hỏa thương rồi nhắm thẳng vào nhãn cầu của Ma Vương và bóp cò.
Một tiếng súng nữa vang lên, viên đạn va vào đồng tử đen trống rỗng… rồi rơi xuống đất.
“Không xước một vết nào… Đồng tử này còn cứng hơn kính chống đạn hay nhựa siêu bền nữa” Melissa nhận xét.
“Các người thôi chọc tôi đi. Jack đang bắt đầu bực rồi đó!” Hitomi kêu lên.
*Ghi chú: “Hitomi” trong tiếng Nhật là từ chỉ “đồng tử” (瞳).
“Xin lỗi, Hitomi. Nhưng mà đúng là buồn cười thiệt” Pluto cười khúc khích. “Mà, đúng là hàng của Vandalieu có khác. Súng thường bắn trúng cũng chẳng hề hấn gì. Thôi, thử khẩu lớn nhất đi. Tôi nhớ là có khẩu to gấp đôi súng trường bình thường.”
“Tôi không vác nổi con quái vật đó đâu. Doug, tới lượt cậu đấy” Melissa giao nhiệm vụ.
“Rồi rồi… Tới liền!”
Doug dùng kỹ năng điều khiển từ xa của 【 Hecatoncheir 】để nâng khẩu súng hỏa mai khổng lồ, chĩa thẳng vào nhãn cầu trong cơ thể Legion. Một tiếng đùng nổ vang, đầu nòng phụt lửa, viên đạn bay ra găm thẳng vào mắt. Cú giật khiến tay vai Doug tê rần.
“… Có lõm một chút, nhưng không xuyên qua” Legion nhận xét.
Viên đạn chỉ tạo ra một vết lõm nhỏ rồi dừng lại trên bề mặt nhãn cầu, hoàn toàn không thể đâm xuyên để găm vào bên trong.
“Nếu cứ thế này thì chắc phải thay đạn chì bằng kim loại ma thuật mới gây được chút tổn thương” Kanako bình luận. “Còn phải tăng lượng thuốc súng, rồi kéo dài nòng súng nữa.”
Kanako, Doug và Melissa đang thử nghiệm xem liệu các loại hỏa khí nguyên mẫu được cất trong xưởng rèn ở tầng sâu nhất của Thử thách của Zakkart có chịu được sức nổ khi khai hỏa hay không.
Tất cả những khẩu súng ấy đều là sản phẩm do Zakkart cùng cộng sự Hillwillow tạo ra, nên có giá trị lịch sử vô cùng to lớn. Kanako và đồng đội đã cẩn thận hỏi liệu có thực sự ổn không khi để họ dùng những thứ quý giá thế này.
“Ta không phiền” Gufadgarn đáp. “Zakkart tạo ra chúng để chiến đấu, không phải làm vật trưng bày. Đây là ý muốn của Vandalieu, giao việc cho các ngươi.”
Gufadgarn hiểu rõ giá trị của các di vật Zakkart để lại, nhưng cũng biết rằng mỗi món có mục đích sử dụng, độ quý hiếm và độ nguy hiểm khác nhau.
Trong số đó, mấy khẩu súng này không thuộc loại quan trọng nhất.
Thế là Kanako và những người khác đã đem chúng vào Dungeon này, làm theo hướng dẫn viết tay của Zakkart để nạp thuốc súng và đạn, rồi tiến hành thử nghiệm, dùng chính Legion và nhãn cầu của Ma Vương làm bia. Nhờ Gufadgarn đã bảo quản chúng suốt hàng trăm nghìn năm, súng đạn và thuốc súng vẫn còn nguyên vẹn và dùng được.
Còn lý do vì sao họ lại dùng Legion và con mắt của Ma Vương làm mục tiêu bắn? Vì Legion có thể đưa ra đánh giá trực tiếp khi trúng đạn, còn nhãn cầu kia được dùng làm mẫu cho nhãn cầu của những quái vật cấp cao.
“Nhưng mà, bắn trúng ngay chính giữa nhãn cầu mà còn không xuyên thủng được… Thế giới này có thật không vậy?” Doug lầm bầm. “Cho dù Zakkart và Hillwillow có chế ra cái này sau khi đến thế giới này đi nữa, thì chức năng của nó chắc cũng không khác gì khẩu súng hỏa mai thời xưa ở Trái Đất chứ nhỉ?”
Vì nhóm của Kanako vẫn luôn cố gắng tránh gây chú ý, nên quái vật mạnh nhất mà Doug từng đối đầu cũng chỉ là cấp bậc Rank 7. Cậu bắt đầu nghi ngờ liệu vấn đề nằm ở bản thân khẩu súng. Dù là súng kiểu cổ và mắt quái vật có to đến mấy, việc bề mặt nhãn cầu chặn được đạn vẫn là điều khó mà chấp nhận được.
Gufadgarn trầm ngâm một lúc, rồi trả lời câu hỏi của Doug. “Đúng là Zakkart đã chế tạo những khẩu súng này sau khi tới thế giới này. Tuy nhiên, việc chúng có tương đương với súng hỏa mai ở thế giới của cậu hay không thì vẫn chưa rõ. Đáng tiếc là ta không rõ hiệu năng của súng hỏa mai ở thế giới của Zakkart… cũng như thế giới của các ngươi.”
Zakkart, người đã tạo ra những khẩu súng này, vốn chỉ là một kỹ sư kiêm quản lý một xưởng gia công kim loại nhỏ ở quê nhà. Tất nhiên, ông chưa từng chế tạo vũ khí trước đó. Còn Hillwillow thì chỉ là một anh chàng mơ làm diễn viên, người duy nhất từng thấy súng… là đạo cụ sân khấu.
Thế nên Zakkart chỉ dựa vào hiểu biết lơ mơ, cộng thêm sự trợ giúp từ Solder để thử đi thử lại chế tạo thuốc súng, rồi sau vô vàn gian khổ mới tạo ra được những khẩu súng này.
Chính vì vậy, dù được gọi là súng hỏa mai và có nhiều bộ phận trông giống thật, thì thực chất đây chỉ là mô phỏng mà thôi… một phần gỗ còn bị thay bằng Adamantite và Mythril nữa là.
Bản thân Zakkart cũng không dám khẳng định chúng có hiệu năng ngang hàng với bản gốc.
“Thật ra, ba người các ngươi và cả Legion còn hiểu biết về súng hơn cả Zakkart” Gufadgarn nói.
Kanako, Doug và Melissa nhìn nhau, rồi đồng loạt thở dài.
“Hiểu thì hiểu, nhưng tôi chưa từng bắn loại súng cổ nào cả. Tôi chỉ dùng mấy khẩu súng trường tự động hay súng tấn công thôi” Doug nói.
“Bọn tôi còn chưa từng cầm súng bắn thật. Không phải là không biết cách dùng, nhưng trong chiến đấu thì bọn tôi thường dùng năng lực hay ma pháp hơn” Melissa thêm vào.
“Trong nhóm bọn tôi, người giỏi dùng súng là ‘Super Sense’, ‘Odin’, rồi cả Murakami cũng khá cừ. Có cả ‘Gungnir’ Kaidou Kanata nữa” Kanako nói. “Còn Legion thì sao? Ereshkigal lúc nào cũng mang theo súng, tôi tưởng cô là fan cuồng súng chứ?”
Tất cả những phần thân trên nhô ra từ cơ thể Legion đều lắc đầu.
“Năng lực của tôi chỉ là phản đòn bằng 【 Counter 】, nên tôi phải mang theo vũ khí để phòng thân thôi” Ereshkigal đáp. “Coi như là thay cho gấu bông và phụ kiện cho ngầu ấy mà. Chứ tôi không mê súng gì đâu.”
“Cầm súng như cầm gấu bông thì tôi cũng chịu thật. Nhưng như các người biết đấy, bọn tôi chẳng được học cách dùng súng bài bản như các người đâu. Hầu hết chỉ biết cách không tự bắn vào chân mình là may rồi.”
“… Valkyrie với Izanami thì đúng là từng tự bắn vào chân. Còn Pluto thì lần đầu cầm súng đã bị giật ngã chổng vó, từ đó về sau không dám đụng tới nữa.”
“Shade! Tôi đã dặn anh là đừng kể chuyện đó ra rồi mà?!”
“Dám bôi xấu hình tượng thiếu nữ như vậy sao?! Đồ phản bội!”
Vài phần thân trên của những cô gái bắt đầu túm lấy đầu của Shade và đập túi bụi.
Nhân tiện thì, với tư cách cựu Braver, Hitomi từng được huấn luyện cơ bản. Nhưng cô bắn súng quá dở, đến nỗi huấn luyện viên phải căn dặn: “Nếu không cần thiết thì đừng bao giờ dùng.”
Tóm lại, Kanako và đồng bọn biết dùng súng, nhưng không ai thật sự chuyên sâu. Dẫu vậy, họ vẫn đang tiến hành kiểm tra hiệu năng của súng do Zakkart chế tạo. Một tình huống hết sức tréo ngoe.
“Bọn tôi ít ra cũng có thể góp ý vài điểm cần cải thiện. Với Vandalieu giúp gia công linh kiện thì chắc chắn sẽ có tiến triển… nhưng để làm súng hiện đại hơn thế này thì e là không thể” Kanako nói. “Giỏi lắm thì cố làm ra được súng ổ quay, nếu như chế tạo được vỏ đạn và ngòi nổ.”
Doug và Melissa đồng tình. Bọn họ không tự tin lắm, bởi khi còn ở Origin, Aran từng nói rằng kiến thức khoa học từ các thế giới khác không thể áp dụng nguyên xi vào thế giới này.
Luật vật lý ở mỗi thế giới là khác nhau — ví dụ như sự tồn tại của Mana hay mối liên kết giữa các thuộc tính. Vì thế, kiến thức khoa học dù uyên thâm cỡ nào thì đem qua đây cũng chỉ như sách vở vô dụng.
Trên thực tế, không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu vật phẩm từ thế giới khác được đưa thẳng vào Lambda.
Vũ khí hiện đại đặc biệt nguy hiểm — có thể phát nổ chỉ vì va chạm nhẹ, hoặc hoàn toàn ngừng hoạt động. Theo lời Aran, tên lửa vác vai có thể bắn ra được, nhưng… Kanako nhớ là anh ta chẳng hề nhắc đến chuyện gì sẽ xảy ra sau khi bắn.
Dù sao, những khẩu súng hỏa mai đang được thử nghiệm hiện tại sử dụng thuốc súng được Zakkart và các Dũng sĩ khác tự điều chế từ nguyên liệu ở Lambda, nên không phải lo bị mất kiểm soát. Tuy nhiên, việc áp dụng kiến thức cũ của Kanako và đồng bọn vẫn rất hạn chế.
“Vandalieu muốn biết liệu những khẩu súng này có thể sử dụng hiệu quả ở Lambda với hiệu năng hiện tại hay không” Gufadgarn nói.
“Cậu ấy muốn nghe đánh giá thực tế nếu hiệu năng được cải thiện. Dù sao thì các ngươi là những người duy nhất đến từ thế giới khác, lại từng sống trong xã hội loài người với tư cách mạo hiểm giả” Legion tiếp lời.
Sau khi được giải thích mục đích của cuộc thử nghiệm, nhóm Kanako tập trung vào kiểm tra thêm.
Họ thử cả đạn làm từ Adamantite và Orichalcum, nhưng với lượng thuốc súng như cũ thì hỏa lực chỉ nhỉnh hơn chút ít so với đạn thường — vẫn không xuyên thủng được nhãn cầu của Quỷ Vương.
Kết luận cuối cùng là: “Khó mà dùng được.”
“Không phù hợp để làm vũ khí cho mạo hiểm giả. Mang theo lỉnh kỉnh, lại còn phải lo liệu thuốc súng. Tiếng súng có thể thu hút thêm quái vật, mà khói thuốc thì bám đầy người” Doug nói. “Theo cảm giác của Legion lúc thử nghiệm, có lẽ hiệu quả với quái vật Rank 3-4. Nhưng với bọn Rank 5 trở lên thì chỉ gây xước xát nếu không bắn trúng mắt hay miệng.”
“Đã vậy, từ Rank 5 trở lên thì quái bắt đầu nhanh nhẹn. Việc không thể bắn liên tiếp là điểm trừ lớn” Melissa nhận xét. “Chưa kể chúng thường có kỹ năng kỳ quái. Mà nếu là Rank 10 trở lên thì kể cả bắn vào mắt cũng chẳng chắc ăn.”
“Còn nếu là con người thì vẫn có tác dụng với binh lính hay mạo hiểm giả hạng D trở xuống. Vì họ chưa từng thấy súng bao giờ, có thể đánh lừa được. Nếu làm nhỏ lại như súng lục thì có thể mang theo để phòng thân” Kanako nói. “Ưu điểm lớn nhất là dễ học cách sử dụng, giống như nỏ. Ngoài ra tiếng súng còn có thể khiến kẻ địch hoảng loạn.”
Cả ba đều cho rằng, nếu so sánh thì súng chỉ ngang tầm với nỏ về mặt hữu dụng.
Không giống thợ săn ở Trái Đất, mạo hiểm giả thường xuyên phải đối đầu với quái vật. Mà việc nạp lại đạn cho súng hỏa mai thì còn rắc rối hơn cả nỏ. Vậy nên không thể trông cậy vào chúng trong chiến đấu lâu dài.
Tuy nhiên, nếu dùng với con người, súng vẫn có thể phát huy tác dụng — vì đa số sẽ không nhận ra đó là vũ khí ngay lập tức. Nhưng chiêu đó cũng chỉ xài được một lần mà thôi.
“Xét cả công sức làm thuốc súng, đạn, lẫn việc sử dụng phức tạp, thì tôi thấy nỏ vẫn hơn” Kanako kết luận.
“Ừ, dù có biến mấy khẩu này thành Cursed Weapon đi nữa, chắc gì đã có khả năng tự nạp đạn đâu” Izanami góp lời.
“Ta từng mơ mộng lập một đội xạ thủ anh hùng cơ… Đáng tiếc là không như mong đợi!” Valkyrie than thở.
“Ta hiểu rồi” Gufadgarn gật đầu, không hề tỏ vẻ tiếc nuối khi biết tàn tích của Zakkart không mấy hữu dụng. “Zakkart cũng đã từ bỏ việc sử dụng những khẩu súng này trong chiến đấu chống lại quân đoàn Quỷ Vương do quá nhiều vấn đề. Ông chỉ chế vài khẩu đặc biệt cho bản thân và đồng đội, rồi ngừng nghiên cứu. Việc vượt qua những hạn chế đó là rất khó.”
“… Tức là, đến cả Zakkart cũng làm không nổi, thì tụi tôi càng không có cửa?” Doug nói nửa đùa nửa mỉa.
Nhưng Gufadgarn lại gật đầu với vẻ hài lòng, như thể Doug cuối cùng cũng hiểu ra. “Chính xác. Doug, xem ra ta và ngươi có thể hợp nhau đấy.”
Nhóm Kanako đến sau Gufadgarn và trở thành thuộc hạ của Vandalieu, nên được đối xử bình đẳng. Theo lẽ sống của tà thần này, thế giới xoay quanh Zakkart… và Vandalieu. Thế nên cô chẳng nhận ra nổi ý mỉa mai trong lời Doug.
“Không chắc có hiệu quả thật, nhưng… hay là mình thử nghĩ đến mấy loại vũ khí dùng thuốc súng mà không phải súng xem sao? Như bom chẳng hạn” Doug đưa ra ý kiến.
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy đề xuất của Doug thực sự có khả năng áp dụng. Ở thế giới này có những ma thuật tạo ra hỏa cầu phát nổ hay phóng những tảng đá khổng lồ, nhưng đâu phải ai cũng dùng được phép thuật. Những người lính gác hay dân thường bị gọi đi lính thường chẳng biết gì về ma pháp cả.
Ngay cả công dân của Talosheim, những người được huấn luyện bài bản hơn hẳn so với các quốc gia khác, phần lớn cũng chỉ dùng giáo và cung như binh lính thông thường. Người có thể sử dụng ma pháp công kích vẫn rất hiếm hoi.
“Chắc vẫn khó dùng làm vũ khí cho mấy nhà mạo hiểm, nhưng nếu mình làm mấy loại bom phát sáng và gây tiếng động như flashbang thì có thể dùng để dọa hoặc đánh lạc hướng quái vật đó” Melissa góp ý.
“Làm vật phòng vệ cũng được mà. Nhét mảnh kim loại vào trong, tăng sát thương lên thì cũng đáng để thử đấy” Kanako nói.
“Trong trận chiến với quân đội Ma Vương ngày xưa, Zakkart cũng bỏ luôn ý định dùng súng, chuyển sang dùng thuốc súng để phát tín hiệu bằng khói. Bọn quái vật tuyến đầu của quân Ma Vương gần như không bị ảnh hưởng nếu trong bom không có mảnh kim loại làm từ Orichalcum” Gufadgarn lên tiếng. “Nhưng ta còn nhớ ông ấy từng nói, một ngày nào đó, muốn bắn chúng lên bầu trời đêm mùa hè khi hòa bình trở lại.”
“Bắn lên trời á?” Legion ngạc nhiên.
“Ừ. Nếu ta nhớ không nhầm… ông ấy gọi đó là ‘pháo hoa.’”
Có vẻ Zakkart đã từng dùng phản ứng cháy của kim loại kết hợp với thuốc súng đen để làm pháo hiệu. Và dường như ông cũng từng ấp ủ giấc mộng tạo ra pháo hoa cho những ngày lễ hội.
“Pháo hoa à… Hay nhỉ. Đây sẽ là thành quả đầu tiên của tụi mình. Vũ khí thì chưa chắc có cơ hội dùng sớm, còn pháo hoa thì dùng trong lễ hội được. Dù sao thì cũng phải thử mới biết có làm được loại phóng lên cao không” Kanako lẩm bẩm.
“Có khát vọng là tốt rồi. Người ấy chắc chắn sẽ vui mừng khi thấy các ngươi nỗ lực đạt được điều gì đó” Gufadgarn nói.
“Vandalieu… thật sự kỳ vọng bọn tôi đến thế sao?!” Kanako vừa vui vừa bất ngờ.
Nhưng Gufadgarn lắc đầu. “Không phải Vandalieu. Là một người rất thân cận với cậu ấy. Vì ngươi là pháp sư biết ca hát và nhảy múa, nên người ấy đang chờ mong Vandalieu đủ tin tưởng để giao cho ngươi một món đồ đặc biệt.”
“… Ra là vậy. Cũng mừng khi có người ủng hộ tôi, nhưng mà… vì tôi hát với nhảy đẹp á?”
Có vẻ như Kanako đang được một nhân vật bí ẩn ủng hộ – người mong chờ một "ma pháp thiếu nữ" mới xuất hiện.
Và thế là ba người quyết định làm pháo hoa, chứ không phải bom.
Tuy thành phần tạo ra thuốc súng đen ở thế giới này và màu sắc lửa do phản ứng cháy của kim loại có khác với Trái Đất hay Origin, khiến họ khá bối rối, nhưng dần dần, pháo hoa cũng bắt đầu thành hình.
Vài ngày sau khi năm mới bắt đầu, họ quyết định sẽ thử nghiệm pháo hoa ở vùng ngoại ô Talosheim thay vì trong Dungeon.
“Tử thiết cháy ra lửa màu đen nhỉ” Kanako nhận xét.
“Thế thì không dùng được ban đêm rồi… Ơ, nhật thực à?” Melissa ngước lên trời, nhận ra mặt trời đang bị bóng đen từ từ nuốt chửng.
“Thế giới này cũng có nhật thực hả… Khoan, gì vậy?!” Doug hét lên khi nhìn sang thấy cơ thể Legion đang âm thầm co giật một cách kịch liệt.
-------------------------------------
Cùng lúc đó, ở một nơi cách quốc gia người cá một đoạn, trên vùng biển có một rạn san hô khét tiếng với cái tên “nghĩa địa tàu thuyền” – nơi vô số xác tàu dạt về và trôi lềnh bềnh – Vandalieu đang cố chuẩn bị một con thuyền cho chuyến hành trình vượt biển.
“Trước mắt, dùng tạm bộ phận của bốn con tàu này đi…” cậu lẩm bẩm. “Hãy trỗi dậy, hợp thể.”
Dùng kỹ năng 【 Kiến tạo Golem 】, Vandalieu biến từng mảnh tàu thành Undead, rồi hợp nhất chúng.
Một tiếng rên rỉ rợn người vang lên khi con tàu sống dậy thành tàu ma. Những cánh buồm rách nát bay phần phật trong gió, còn mái chèo phủ đầy rêu và hàu bắt đầu rẽ nước.
Công chúa Levia, Pauvina và Oniwaka – công chúa của quốc gia Kijin – đứng trên cỗ xe của Sam, reo hò trước con tàu mới hoàn thành.
“Con tàu to quá, bệ hạ ơi!” công chúa Levia thốt lên.
“Uooh, nhiều chân quá trời. Giống Pete ghê luôn!” Pauvina thích thú.
“À, ra là tàu từ thế giới bên ngoài không chỉ to mà còn có nhiều mái chèo nữa hả” Oniwaka nhận xét.
Tuy nhiên, điều khiến Pauvina chú ý hơn cả con tàu chính là đàn cua, tôm và bọ ngựa biển đang bò ra từ bên trong.
“Boss vừa kết hợp tàu buồm với tàu phép lại đó” Kimberley – người từng là lính của đế quốc Amid, có chút kiến thức về tàu thuyền – nói, mặt thì nhăn nhó lo lắng.
Tàu phép là loại tàu không chỉ được đóng bởi thợ đóng tàu, mà còn có sự tham gia của các nhà giả kim, biến nó thành Magic Item. Chủ sở hữu thường là hoàng tộc, quý tộc hoặc thương nhân giàu có, còn mấy nhà mạo hiểm cũng dùng để vượt qua Biển quỷ (Devil’s Seas).
Khả năng cao đây là xác một chiếc tàu phép từng cố vượt vào khu vực bên trong Dãy núi Ranh giới và thất bại.
“Tôi trước giờ chỉ từng đi thuyền trên sông thôi, chưa từng ra biển bao giờ” Kimberley nói. “Thật sự thì… thứ đó có ổn không vậy?”
“Chắc là ổn. Ta biến cả con tàu thành Undead rồi, nên khả năng vận hành không thành vấn đề đâu. Nếu có trục trặc gì lớn, ta chỉnh sửa lại là được” Vandalieu đáp.
Mà nếu xảy ra sự cố nghiêm trọng đến mức tàu chìm, cả nhóm chỉ cần leo lên xe của Sam rồi bay lên trời là xong. Nói chung thì ổn.
“À mà này, Vandalieu. Trên tàu đang có bốn người cãi nhau om sòm đấy. Là Undead cậu tạo à?” Oniwaka hỏi.
“Không, chắc là bốn thuyền trưởng của mấy con tàu kia, chết rồi mà hóa thành Undead đó. Ta cố chọn phần tàu có nhiều oán niệm mà. Nhiều Undead mới tinh nữa… chắc cũng nên tuyển thêm thủy thủ ha.”
“Phải có người lau dọn tàu nữa chớ” Pauvina thêm vào.
Vandalieu liền can ngăn cuộc cãi vã giữa thuyền trưởng tàu hải tặc, tàu chiến, tàu buôn và thuyền trưởng mạo hiểm giả của tàu phép – ai cũng nhận mình là thuyền trưởng tàu mới – rồi… tuyển cả đám.
Sau đó, cậu tiếp tục chiêu mộ mấy Undead lang thang xung quanh làm thủy thủ. Cậu cần người giúp quan sát hải đồ đơn giản mà Storm of Tyranny đã đưa cho.
“Trước hết là dùng 【 Bảo quản 】, rồi 【 Khử mùi 】 với 【 Thanh trùng 】… Đống hàu và rong bám trên người mấy anh thì giữ lại ăn sau nhé” Vandalieu nói.
Đám Undead từng sống cộng sinh với sinh vật biển, giờ sẽ bắt đầu cuộc sống mới với cơ thể trắng sạch, vệ sinh.
“Giờ thì, xuất phát đến Lục địa Hắc Ám thôi? Trên đường sẽ phải băng qua mấy vùng Devil’s Seas, nhưng chắc xoay sở được” Vandalieu nói. “Trông cậy vào hai người dẫn đường đó, Bone Man, Leo.”
“Cứ để bọn tôi lo, Danna-sama!” Bone Man hăng hái đáp. “Đi thôi, Leo. Thời khắc tỏa sáng của ngươi đã đến!”
Leo – Zombie Đại Long Bùn (Great Mud Dragon) từng thống trị đầm lầy phía nam Talosheim – được buộc chặt vào tàu ma bằng vô số dây thừng, còn Bone Man thì cưỡi ngay trên lưng nó.
Từ cái đầu hình cá sấu của Leo vang lên một tiếng gầm trầm thấp. Đuôi và chân vây chuyển động, bắt đầu kéo con tàu ma tiến về phía trước.
Dù chưa quen với sóng biển sâu hơn nhiều so với đầm lầy, nhưng sức kéo của nó vẫn cực kỳ mạnh mẽ. Những rạn san hô chắn đường bị tấm thân to lớn kia phá tan như củi mục.
“Con tàu ma thì chỉ cấp độ 3 thôi, nhưng Leo bây giờ là Rank 9, lại còn chở Bone Man nữa. Mấy con quái bình thường chắc sẽ nhường đường cho bọn mình” Vandalieu nói.
“À mà này Van, cậu định đặt tên cho con tàu là gì thế?” Pauvina nghiêng đầu hỏi.
“Để xem nào…” Vandalieu trầm ngâm một lúc rồi đáp, “Gọi là Cuatro nhé.”
Đó là từ tiếng Tây Ban Nha nghĩa là “bốn”. Tên được đặt dựa theo việc con tàu ma này được ghép từ bốn con tàu khác nhau.
Tên có hơi khó gọi, nhưng cũng không đến nỗi nào.
“Cuatro à… Cái tên nghe là biết do Boss đặt rồi.” Kimberley nhận xét.
“Kimberley-san, mấy con tàu khác thường đặt tên kiểu gì thế?” Công chúa Levia tò mò hỏi.
“Phần lớn là tên phụ nữ, hoặc ghép giữa một tính từ với tên sinh vật biển, kiểu như Brave Whale ấy.”
Biển cả vốn thuộc về Peria, nữ thần của nước và tri thức, cùng các cận thần, vua thú cá (fish beast-king ) và vua thú biển có vú (mammal beast-king). Vì vậy, tên tàu thường mang ý nghĩa tôn kính các vị thần hoặc sinh vật biển.
“Cơ mà cũng chẳng ai nổi giận vì chúng được đặt tên lạ đâu” Kimberley nhún vai. “Còn hơn là lấy cái tên tầm thường như Marie hay Ellie ấy chứ?”
“Ừ, chắc vậy” Vandalieu gật đầu. “Trông cậy vào cậu nhé, Cuatro.”
Con tàu ma Cuatro phát ra tiếng cọt kẹt đầy mãn nguyện khi được Vandalieu đặt tên. Đây là khởi đầu của con tàu lớn nhất thế giới—nếu bỏ qua chuyện nó là tàu ma.
Bên trong tàu vẫn còn đầy sinh vật biển chết và rác vụn. Dù Vandalieu đã dùng phép 【 Thanh trùng 】 để khử trùng, nhưng nếu để vậy thì nấm mốc cũng sẽ sớm mọc lại.
“Rồi, dọn dẹp thuỷ thủ và tàu thôi. Gom hết mấy thứ ăn được lại, tối nay ta sẽ mở tiệc nướng trên boong” Vandalieu nói. “Hãy biến đây thành con tàu ma vệ sinh nhất thế giới.”
“Ừ, nếu không làm sạch thì tối nay chẳng có chỗ ngủ đâu” Oniwaka tán đồng.
“Oniwaka-chan, tụi mình về Talosheim tối nay mà, nên không sao đâu. Mà nếu có ở lại thì cũng có Sam rồi mà” Pauvina nói.
“À, đúng ha.”
Vandalieu dùng kỹ năng 【 Xuất hồn 】 tạo ra vài phân thân để phụ dọn dẹp cùng đám thuỷ thủ, còn Pauvina và Oniwaka thì lôi bàn chải từ xe ngựa của Sam ra, bắt đầu chà sàn.
Dù đang đi qua vùng biển Quỷ (Devil’s Sea) và vẫn cảnh giác cao độ, nhưng đã có Orbia và Kimberley canh gác nên bọn họ có thể tập trung vào việc dọn dẹp.
Thế là ngày đầu tiên lênh đênh trên biển trôi qua đầy vui vẻ, với bữa tiệc ốc sừng, hàu do đám thuỷ thủ thân thiện biếu tặng, cùng những món cá và giáp xác tìm được trong lòng Cuatro.
Nhưng đến ngày thứ bảy của hành trình, bầu trời đột nhiên tối sầm lại.
“Vậy đây là nhật thực mà Storm of Tyranny nhắc đến trong tin nhắn…” Oniwaka lẩm bẩm.
“Bệ hạ, đây là điềm gở đấy ạ! Nhất định sẽ có chuyện xảy ra!” Công chúa Levia lo lắng nhìn lên mặt trời dần mờ.
Với người khổng lồ (Titan), những đứa con của Thái Dương Thần Talos, thì nhật thực luôn là điềm xấu.
“Chẳng phải chỉ ở Talosheim cũ mới tin thế thôi sao?” Orbia cất tiếng.
Quả thật, người dân ở Talosheim mới không mấy bận tâm đến nhật thực.
“À, phải rồi. Bệ hạ, chắc cũng không có gì đâu ạ.” Công chúa Levia gật đầu, nhưng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.
Thế nhưng Vandalieu lại chẳng nhìn lên trời. Ánh mắt cậu dán chặt xuống mặt biển.
“… Có thứ gì đó… đang trồi lên” cậu thì thầm, đồng thời kích hoạt râu của Ma Vương và phóng một con mắt của Ma Vương ra phía trước tàu.
Trong con ngươi của con mắt, ánh sáng xanh trắng phát ra đầy u ám…


2 Bình luận
Tem
Giờ mới có thời gian đọc
Thanks trans